Hãy kể cho tôi nghe về điều bạn đã làm khiến bố mẹ bạn hài lòng. Mời các bạn tham khảo bài viết số 2 lớp 8 đề 320 bài văn mẫu, 2 dàn ý chi tiết sẽ giúp ích cho các bạn. Có rất nhiều ý tưởng mới để rèn luyện kỹ năng viết kết hợp với miêu tả hay.

Trong văn tự sự, học sinh phải kết hợp và sử dụng các yếu tố miêu tả về bối cảnh, nhân vật, sự việc để câu chuyện thêm hấp dẫn, sinh động. Chỉ cần con cái làm việc thiện, biết quan tâm, giúp đỡ người khác, cha mẹ sẽ cảm thấy vô cùng tự hào và hạnh phúc. Mời các bạn chú ý theo dõi bài viết:

Đề 3: Hãy kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng.

Tóm tắt những điều cần thiết để giữ cho cha mẹ hạnh phúc

Đề cương chi tiết số 1

I. Giới thiệu:Giới thiệu tình huống

Hôm qua tôi đã làm một việc tốt là giúp một bà cụ qua đường. Về nói với bố mẹ, bố mẹ mừng lắm, khen con ngoan

Điều đó cũng khiến tôi rất vui và tự hào.

Hai. Văn bản:

1. Hoàn cảnh xảy ra vụ việc:

  • Vì đêm qua thức khuya học bài nên em đi ngủ muộn, sáng dậy muộn và đi học muộn
  • Trên đường đến trường, tôi thấy một bà lão đang khom lưng băng qua đường
  • Có lẽ do bà già nên sang đường rụt rè
  • Em chấp nhận trễ học để đỡ cụ bà qua đường
  • 2. Chuyện gì đã xảy ra:

    • Tôi chạy lại và hỏi cô ấy có cần tôi giúp gì không?
    • Bà cụ chậm rãi trả lời tôi: “Bà muốn qua đường, nhưng đông người quá, bà sợ”
    • Tôi muốn giúp cô ấy qua đường
    • Lúc đầu cô ấy do dự, nhưng sau khi nhìn tôi một lúc lâu, cô ấy đã đồng ý
    • Tôi nắm tay em dắt qua đường, tay em run nhưng ấm
    • Khi sang đường, hai đứa nói chuyện, hỏi thăm nhau
    • Đã đến giờ học và tôi bị phạt vì đi muộn
    • Tôi sẽ rất vui khi nói với bố mẹ tôi
    • Bố mẹ khen tôi tốt bụng và hay giúp đỡ.
    • Ba. Kết luận: Hãy nói cảm nhận của bạn về công việc của mình

      • Tôi tự hào về công việc của mình
      • Em sẽ cố gắng làm nhiều việc hơn nữa để bố mẹ vui lòng
      • Đề cương chi tiết số 2

        Giúp bà cụ qua đường chẳng hạn

        I. Lễ khai trương

        • Học giỏi chắc chắn sẽ mang lại niềm vui cho cha mẹ, thầy cô và mọi người xung quanh.
        • Lần trước tôi đã làm một việc tốt khiến bố mẹ vui lòng: Giúp bà cụ sang đường.
        • Hai. Nội dung bài đăng

          1. Tình hình

          • Hôm đó, tôi dậy muộn và vội vã đến trường.
          • Trên đường đến trường, tôi nhìn thấy một bà lão đang cố băng qua đường.
          • Nhưng bà cụ vẫn rụt rè, vì thấy đường nhiều xe quá, bà không dám vượt.
          • Tôi nghĩ về điều đó: một là giúp bà cụ qua đường, hai là đi học muộn. Tôi phải lựa chọn giữa hai người.
          • Tôi biết mình có thể bị trễ học, vì vậy tôi quyết định giúp bà cụ sang đường.
          • 2. Giúp bà qua đường

            • Tôi chạy đến bên cô ấy và hỏi cô ấy có ổn không?
            • Bà lão trả lời rằng bà muốn băng qua đường, nhưng bà sợ ô tô nên không dám.
            • Tôi đề nghị giúp cô ấy băng qua đường. Cô vui vẻ nhận lời.
            • Một tay nắm lấy tay cô ấy. Bàn tay ấm áp, run rẩy của cô ấy giống như của tôi. Tay còn lại của tôi giơ cao ra hiệu cho người lái xe sang đường, để người lái xe nhìn thấy và đưa cho ông bà.
            • Tôi rất vui và tự hào khi dắt bà cụ qua đường.
            • Bà lão hỏi tên tôi và tôi học trường nào. Tôi nói, tôi phải nhanh chóng đến trường vì tôi sẽ bị muộn.
            • Tôi đến trường vừa lúc chuông reo.
            • Khi về đến nhà, tôi đã kể cho bố mẹ nghe về buổi sáng một cách rất hào hứng.
            • Bố mẹ tôi khen tôi là một cậu bé ngoan và tự hào về tôi vì đã giúp đỡ người già.
            • Ba. Kết thúc

              • Tôi đã làm rất tốt trong thời gian đó và tôi rất vui và tự hào.
              • Em tự hứa với bản thân sẽ cố gắng làm thật nhiều điều tốt để không phụ lòng cha mẹ và thầy cô.
              • Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng

                Bố mẹ tôi luôn khuyên tôi thế này: “Muốn là con ngoan, trò giỏi không những phải học giỏi mà phải làm nhiều việc thiện hơn nữa”. Tôi đọc thuộc lòng những lời dạy và làm một số điều tốt để làm vui lòng cha tôi.

                Việc tốt cuối cùng tôi làm là nhặt rác và bỏ vào đúng chỗ. Gần cổng trường chúng tôi có nhiều hàng quán bán bánh kẹo, đồ ăn sáng cho học sinh ăn trước khi nhập học. Tuy nhiên, các em học sinh rất thiếu ý thức, ăn xong vứt vỏ bánh, kẹo xuống đường và cổng trường khiến cổng trường đầy rác ô nhiễm nặng. Khi đó, thầy thấy một bạn vừa vứt rác xuống nên đã nhắc nhở bạn mình vứt rác vào thùng rác, đừng vứt lung tung sẽ làm ô nhiễm môi trường và làm xấu hình ảnh của trường. Bạn đó rất xấu hổ và phải cúi xuống nhặt Rác, em vứt rác vào thùng rác, sau đó em rủ các bạn nhặt rác xung quanh cổng trường cho vào thùng rác. Người bảo vệ đã khen ngợi chúng tôi và nhắc nhở các sinh viên khác cũng giống như chúng tôi. Mẹ đón tôi sau giờ học và tôi kể cho mẹ nghe về công việc của mình, mẹ rất vui và tự hào về việc làm tốt của tôi.

                Em nhận ra rằng việc làm tốt của mình không chỉ góp phần bảo vệ môi trường, cảnh quan mà còn mang lại niềm vui cho bố mẹ và bản thân.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Ví dụ 1

                “Mỗi ngày một điều hay, mỗi ngày một điều tốt” là phương châm sống trong gia đình tôi. Mẹ luôn khuyên tôi phải làm thật nhiều điều tốt cho cuộc sống của mình và cho cộng đồng, xã hội nên tôi luôn cố gắng nghe theo lời mẹ, làm theo lời mẹ, đem lại niềm vui cho cả nhà.

                Tôi cũng đã làm được một điều hữu ích vào Chủ nhật tuần trước. Hôm đó tôi cùng người bạn tốt của mình đi chơi công viên nga, và sau khi tận hưởng không khí trong lành vào buổi sáng, chúng tôi đã đi dạo bên bờ sông Hương để ngắm cảnh. Đi chưa được bao xa, tôi thấy gần bờ sông vứt rác bừa bãi, nước suối đóng chai, bia chai, nước tăng lực, túi ni lông, giấy vụn vương vãi khắp nơi. Bờ sông sạch đẹp là cảnh quan đô thị ngày ấy trông bẩn thỉu. Nhìn cảnh bên sông, tôi thầm trách những con người vô ý thức, ham chơi mà mất vệ sinh, xót xa cho bờ kè thơ mộng đầy rác rưởi. Lúc đó, tôi và chị Nga rủ nhau đi dọn dẹp bờ sông, một lúc sau thì có một tình nguyện viên khác ra dọn dẹp. Hai tiếng sau, bờ sông đã sạch đẹp trở lại, rác được tôi cùng mọi người phân loại mang đến buổi giao lưu, tôi nhờ các anh chị trong nhóm mang chai nhựa về nhà cô. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, một nhóm tình nguyện viên chào đón hai chúng tôi vì tinh thần cộng đồng của chúng tôi và tặng chúng tôi một lá cờ “tiến lên” để khuyến khích chúng tôi. Cả tôi và nga đều rất vui và hạnh phúc vì điều này.

                Khi về đến nhà, tôi kể cho bố mẹ nghe chuyện buổi sáng vừa đi dạo trong công viên vừa ăn cơm, mọi người đều rất vui vẻ. Cha tôi mỉm cười và hài lòng mang thức ăn cho tôi. Thầm thề sẽ làm nhiều điều tốt đẹp hơn nữa cho mọi người.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Ví dụ 2

                Thực ra, làm người tốt không ở đâu xa, bởi những điều tốt đẹp luôn rình rập xung quanh ta, chỉ là ta có muốn làm việc thiện, muốn trở thành người tốt hay không mà thôi. Hôm nay tôi đã làm một việc tốt, và tôi là một người tốt trong mắt bố mẹ.

                Trên đường đi học vào buổi sáng, em thường đến trường sớm hơn 15 phút đề phòng có việc đột xuất xảy ra và không bị trễ học. Hôm nay, tôi thấy một em bé đi trên cầu một mình, khóc, có lẽ tôi đã mất một người thân yêu. Trên đường có rất nhiều xe nhưng ai cũng bận đi làm, đi học nên không ai quan tâm, chăm sóc cháu bé. Cô ấy thấy có điều gì đó không ổn, liền chạy đến hỏi đứa bé, nhưng phát hiện ra rằng cô ấy đã đi lạc cùng mẹ, cô ấy không biết mẹ của đứa bé là ai, và cô ấy không thể đưa đứa bé đi tìm. Thế là tôi tìm mọi cách đưa về đồn cảnh sát giao thông, để họ lo cho đứa bé, tìm mẹ cho đứa bé. Các chú lập tức hỏi cha mẹ họ tên và địa chỉ nhà của đứa bé, rồi đưa đứa bé về nhà, và nó tiếp tục đến trường. Tôi nói với bố mẹ tôi và họ khen ngợi sự thông minh và tốt bụng của tôi.

                Tôi sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt và dùng khả năng của mình để giúp đỡ những người xung quanh trong mọi hoàn cảnh.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Ví dụ 3

                Sau giờ học, tôi hớn hở chạy về nhà: Tôi muốn thông báo ngay cho các bạn một tin quan trọng, đó là tôi đã đạt giải nhất cuộc thi học sinh giỏi văn cấp huyện. Tôi gọi cô ấy ra ngoài cửa, nhưng không thấy cô ấy đâu. Tất cả những gì đáp lại tiếng gọi háo hức của tôi là một sự im lặng kỳ lạ.

                Thất vọng xen lẫn sợ hãi, tôi đẩy cửa bước vào nhà, phòng khách trống trơn, bếp và phòng chị cũng không còn. Tôi khóc, giọng run run:

                Bà, bà! Bạn đang ở đâu?

                Tôi liên tục đẩy cửa phòng tắm trên lầu, căn phòng duy nhất chưa được kiểm tra. Trời ơi! Bà nằm trên nền đá hoa, chiếc áo tôi vẫn cầm trên tay, bên cạnh là một thùng quần áo bà lôi từ máy giặt ra, mắt nhắm nghiền, thở hổn hển, da tái nhợt. Tôi lao đến bế em lên nhưng không được. Tôi vừa chạy ra cửa vừa khóc gọi chú hàng xóm đến giúp. May mắn thay, anh ấy có một ngôi nhà. Chú và cháu trai đưa cô ấy nằm trên ghế sofa trong phòng khách. Anh xoa ngực, vỗ đầu, tay chân em rồi giục em gọi điện về cho bố mẹ. Tôi hốt hoảng bấm số vì sợ hãi và lo lắng khiến tôi bấm nhầm số. Anh bấm số văn phòng của mình, và chú an ninh thông báo rằng anh không có ở đó. Quay số tổ chức mẹ. Cũng may, mẹ tôi vừa họp xong, nghe tôi báo tin, bà đã vội cúp điện thoại. Mẹ về nhà trong 15 phút nữa.

                Được sự giúp đỡ của bác sĩ cấp cứu, bà nội đã tỉnh lại nhưng vẫn chưa ngồi dậy được, hơi thở vẫn đều, mắt vẫn không mở được, ngón tay run run chỉ vào ngực trái. cô ấy chắc đã bị đau tim.

                Mẹ gọi xe cấp cứu, chú giúp mẹ đưa mẹ đến bệnh viện, rồi nhanh chóng sai tôi dọn dẹp nhà cửa, lau rửa cho mẹ. Tôi chỉ có một mình, làm việc và suy nghĩ mọi lúc. Tôi nhớ cô ấy. Kể từ khi tôi đi học, cô ấy đã sống với gia đình tôi 8 năm, và cô ấy là người gần gũi nhất với tôi ngoài bố mẹ tôi. Cô ấy chăm sóc tôi rất chu đáo, không nói ra nhưng trong từng cử chỉ của cô ấy, tôi cảm nhận được tình yêu đặc biệt của cô ấy dành cho tôi. Mỗi tối đi học về, bà bế cháu bỏ vào cặp rồi đun nước lạnh cho tôi. Học bài mỗi tối, cô ấy đi đi lại lại trong phòng với những quả táo và quả lê. Trời cam bánh tẻ… Ánh mắt hiền từ nhìn tôi động viên… Mẹ lo cho tôi biết bao nhiêu mà giờ mẹ không ở đây, sao tôi không lo cho mẹ được?

                Nói tôi giúp cô ấy, nhưng từ khi cô ấy và bà đi rồi, tôi không biết phải làm sao, vì tôi đã quen với cô ấy rồi. Cảm giác trống vắng khiến tôi tìm cớ để quên, tôi vừa dọn dẹp nhà cửa vừa lục lọi tìm những vật dụng lặt vặt trong nhà. Tôi tìm thấy cuốn album gia đình. Những bức ảnh toàn cảnh gia đình cô gợi lên trong tâm trí cô những hình ảnh, rất nhiều kỉ niệm: Đây là bức ảnh cô đưa tôi đi công viên, ngày tôi học lớp hai, tôi đưa cô đi đạp vịt, đó là của tôi. Bức ảnh được chụp vào ngày 10 của tôi. sinh nhật và cô ấy đang ngồi cạnh tôi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt…

                Biết làm gì để cô ấy sớm bình phục? Có chuông cửa. A, bố đã về, và con mừng vì thoát khỏi nỗi cô đơn. Đừng lo lắng về việc nói với bố về tình trạng của cô ấy, anh ấy nói với anh ấy rằng anh ấy đã biết vì mẹ đã gọi và tôi đã yêu cầu anh ấy cho tôi đến thăm cô ấy trong bệnh viện.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Ví dụ 4

                Cha mẹ là người sinh ra ta và đưa ta vào cõi đời này. Cha mẹ đã nuôi lớn, dạy dỗ tôi nên người. Vì vậy, cha mẹ là người có công lớn với chúng ta. Bổn phận của con cái là hiếu thảo với cha mẹ và chăm sóc họ. Điều quan trọng hơn là luôn làm hài lòng cha mẹ của bạn. Tôi cũng vậy, tôi đã làm một việc tốt để mẹ vui và tự hào về tôi.

                Thứ năm tuần trước, tôi và bạn bè của tôi đã đi đến công viên nước. Ở đây, bạn tôi và tôi đã làm một điều tốt. Nó chỉ là một sự giúp đỡ nhỏ, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó. Vì thứ 5 tuần trước, trường em bị mất điện nên toàn trường phải đóng cửa. Vừa rồi nhóm mình, cả nhóm tổ chức đi chơi ở công viên nước. sáng hôm đó. Từ chín giờ sáng, chúng tôi lên đường với tâm trạng vui vẻ. Ngay khi tôi thay đồ bơi, tôi và các bạn lao xuống bể bơi. Làn nước mát lạnh của hồ xua tan cái nóng và cảm giác oi bức.

                Không khí lúc này thật sôi động, tiếng nước chảy róc rách trong hồ hay thác nước nhân tạo càng làm chúng tôi thích thú hơn. Nhìn xung quanh, những chiếc cầu trượt đầy màu sắc, những chiếc phao lớn nhỏ dễ thương đang đưa chúng tôi lênh đênh trên mặt nước. Những con sóng nhân tạo vỗ nhẹ vào bờ, bồng bềnh trên mặt nước mát lạnh. Mỗi người, mỗi cảnh đều đan kết với nhau trong tiếng gọi của bờ hồ. Lúc này, cái nắng chói chang của buổi trưa hè đã dịu đi. Khi mọi người đang vui vẻ thì bỗng một bé gái chừng bảy tuổi ngồi phía xa òa khóc. Khi chúng tôi thấy điều này, chúng tôi ngay lập tức chạy đến cô ấy để hỏi. Lần đầu tiên gặp em, cô gái với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn và nước da trắng ngần đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Cô bé cứ khóc suốt khiến chúng tôi rất xấu hổ, không ai biết cô bé trông như thế nào. Đúng lúc này, Hứa đến ngồi bên cạnh tôi. Hoa cười rạng rỡ với cô, vỗ vai cô an ủi. Một lúc sau, một em bé ngừng khóc và kể cho chúng tôi nghe về việc em mất mẹ. Ngay sau khi nghe câu chuyện của cô ấy, chúng tôi ngay lập tức đưa cô ấy đi khắp bể bơi để tìm mẹ. Nhưng do đông người quá nên lúc này tôi và bạn tôi không tìm được cháu, cô gái tỏ vẻ rất thất vọng, trong mắt hiện lên sự lo lắng và sợ hãi. Nhìn vào đôi mắt ấy, anh thấy thương em quá! Trong thâm tâm, tôi đang nghĩ mọi cách có thể để giúp cô ấy giảm bớt nỗi sợ hãi này. Tôi ngay lập tức khuyên các bạn nên để cô ấy chơi với chúng tôi. Tất cả các bạn đều đồng ý. Cuộc hành trình của chúng tôi với cô ấy bắt đầu trên những đường trượt cao ngoằn ngoèo bảy màu đó. Trước khi trượt băng, cô ấy có vẻ hơi sợ hãi nên tôi đã ôm cô ấy trong tay và trượt cùng tôi. Nước cứ thế tuôn ra ào ạt, bắn tung toé nhiều lần vào người tôi và các bạn, hình như cô đã bớt buồn và lo lắng hơn. Thời gian trình chiếu cũng trôi qua. Chúng tôi tiếp tục ngồi trên những chiếc phao và thả mình xuôi theo dòng sông.

                Trò chơi trượt nước táo bạo vừa rồi đã biến mất, và bây giờ chúng tôi đang thư giãn trong yên bình. Sau đó, chúng tôi chuyển sang chơi bóng màu và nhiều trò chơi dưới nước hơn. Một giờ trôi qua và bây giờ tôi lại mỉm cười. Mắt tôi không còn sợ hãi nữa. Đã đến lúc quay lại và tìm mẹ. May mắn thay, chúng tôi tìm thấy bạn. Cô bé giờ đây tràn ngập niềm hạnh phúc khi được đoàn tụ với người mẹ thân yêu của mình. Sau khi tạm biệt cô ấy, chúng tôi cùng nhau kết thúc cuộc vui. Ngay khi về đến nhà, tôi đã nói với mẹ về điều đó. Mẹ cười và khen tôi rất nhiều. Nụ cười của mẹ lộ rõ ​​vẻ hài lòng và tự hào về tôi.

                Những gì diễn ra ngày hôm đó khiến tôi rất tự hào. Hôm đó, tôi với cô ấy đã có rất nhiều niềm vui và ý nghĩa. Tôi đã làm mẹ tôi tự hào về tôi. Đây là điều tôi luôn muốn làm cho mẹ mình. Em sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa để mẹ vui lòng.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Ví dụ 5

                Một lần, tôi đã làm một việc khiến bố mẹ rất vui. Cảm giác làm bài tốt trong lòng tôi rất vui, vì lúc đó tôi mới học lớp bốn.

                Hôm ấy, một ngày chủ nhật, nắng tràn ngập không gian, chiếu vào những giọt sương còn sót lại trên lá khiến nó lấp lánh như pha lê. Một ngày nghỉ ngơi của mọi người sau một tuần học tập và làm việc căng thẳng. “Một ngày không ra ngoài thì thật lãng phí thời gian.” Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy choáng váng rồi. Con vừa bước vào phòng khách vừa hát “Một ngày nắng mới ta dang tay đón… có… la… la… la… la… la…” Thấy sao ba mẹ đang bận làm, tôi tò mò hỏi: “Anh đang làm gì vậy?” “A! Chúng ta đi thăm một người bạn cũ, đã lâu không gặp,” cha tôi trả lời. Mẹ tôi nói thêm: “Hôm nay con có một người quản gia và giúp bố mẹ làm việc nhà! Chiều bố mẹ về tặng quà cho em. “Nghe mẹ nói xong, tôi như mất hồn, kế hoạch ra ngoài tan biến, không làm gì cũng thấy mệt mỏi. Tôi chưa từng tiếp xúc với những thứ này bao giờ, có thời gian rảnh rỗi nên lượn lờ”. đi chơi với bạn bè nên tôi rất mệt.

                Bố mẹ vừa ra khỏi nhà thì lũ bạn ập vào “linh! Đi thôi!”, một đứa la lên, tôi giật mình hỏi: “Mày đi đâu đấy?” “Mày không nhớ à?” Hôm nay là ngày gì vậy bạn? – ngan hỏi lại, bạn ấy nhìn tôi với vẻ mặt tỉnh bơ và tiếp tục nói “hôm nay là sinh nhật id lớp mình” tôi chợt nhớ ra và nói “em quên, cảm ơn”. Tôi mời bạn bè vào nhà và nói “chờ một chút, mặc quần áo vào”. Khi tôi bước vào cửa, căn phòng vẫn còn bẩn thỉu, tôi chợt nhớ đến những gì mẹ tôi nói với tôi vừa rồi, và nghĩ: “Nhà bạn có một ngôi nhà như vậy, làm sao bạn có thể đi được, bữa tiệc sắp tàn. “Bắt đầu”. Tôi đắn đo Có nên đi hay không, nếu tôi đi, công việc nhà mà mẹ bảo tôi làm có lẽ sẽ rất buồn, và tôi phải bắt đầu dọn dẹp, càng khó hơn. chứng minh thư sẽ tức giận và ngừng chơi với tôi Đúng vậy, sinh nhật của anh ấy bốn năm mới có một lần vì anh ấy sinh ngày 29 tháng 2. Tôi phải làm sao đây? Về chuyện đó, tôi quyết định ở lại Dọn dẹp nhà cửa, tôi chạy ra cửa nói với bạn tôi rằng tôi không thể đi và xin lỗi chứng minh thư, có lẽ nó giận và không chơi với tôi trong một thời gian ngắn. Dù sao thì nó cũng sẽ quay trở lại, và nó vẫn như vậy cho đến tận bây giờ.

                Tôi đi làm. Bắt đầu từ phòng ngủ, sắp xếp lại chăn và gối, dọn dẹp phòng và kéo rèm cửa để đón nắng sớm vào phòng. Tiếp theo, trong phòng khách, chúng tôi sẽ quét tủ, lau bàn, rửa bộ ấm chén của bố và lau sàn nhà lát gạch. Bước ra khỏi bếp, nhìn thấy bát đũa trên bàn ăn sáng, một đống quần áo chưa giặt của mẹ và xoong nồi trong bếp, tôi hít một hơi thật sâu và bắt tay vào việc. Tôi chưa từng làm việc này trước đây, nhưng trong khi làm, tôi nhớ lại những gì mẹ tôi đã dạy tôi, luôn miệng than vãn về những việc đã làm dở. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mồ hôi mình tuôn như suối, vừa mệt vừa vui. Thành quả lao động của cô, một cô gái vốn lười biếng luôn ở bên bố mẹ, nhiều lúc bố mẹ còn nhờ vả, giờ cô xung phong đi làm và hoàn thành tốt công việc được giao, cô rất vui khi làm được. ngôi sao! vui thế! Tôi hạnh phúc khi tôi vượt qua chính mình và vượt qua chính mình.

                Khỏi phải nói, chiều hôm đó bố mẹ về, vừa bước vào nhà là tôi vui lắm rồi, bố khen “Con gái ngoan lắm, nghe lời bố mẹ lắm, cảm ơn bố mẹ nhiều”. bẽn lẽn “Con lớn rồi phải không mẹ?” Mẹ nói: “Con của mẹ lớn rồi, đây là quà của con”, và mẹ lấy trong túi ra một con gấu bông rất đẹp đưa cho tôi, “Cảm ơn bố mẹ, con thích lắm”. Mẹ làm một bữa tối ngon lành và chiêu đãi tôi thành quả của một ngày “làm việc”.

                Sau ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều “Mình còn có thể làm được nhiều hơn thế, khi còn trẻ, mình đã làm được những điều nhỏ bé”. Hoàn thành một việc tốt khiến bố mẹ tôi hạnh phúc và tôi cảm thấy hạnh phúc gấp đôi. Sau này, tôi có thể làm được nhiều việc hơn, cố gắng giúp đỡ bố mẹ sau những ngày lao động vất vả. Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ với các bạn một cột mốc quan trọng trong cuộc đời tôi và một kỷ niệm tuyệt vời mà tôi sẽ luôn ghi nhớ.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Ví dụ 6

                Mùa hè năm ngoái, tôi đã làm rất tốt khi cứu một đứa trẻ khỏi chết đuối trên con sông chảy qua một ngôi làng. Tôi nhớ rõ rằng sau vài ngày nghỉ hè, tôi đã đăng ký một lớp học karate trong câu lạc bộ thể thao của huyện. Ba lần một tuần, tôi đạp xe đi tập từ sáng sớm và không quay lại cho đến trưa. Karate là môn võ vô cùng hấp dẫn, đặc biệt là đối với lứa tuổi thanh thiếu niên. Vì đam mê tập luyện nên tôi không ngại đường xa, vất vả.

                Một buổi chiều, tôi về làng, thấy mấy đứa con trai la lớn: “Cứu! Có người chết đuối!” Nhìn xuống mặt nước lấp lánh, tôi thấy một em bé đang tung tăng bơi lội. Tôi nhanh chóng ném chiếc xe đạp vào lề đường, nhảy xuống nước và bơi đến đó. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là tôi phải cứu đứa trẻ đó.

                Năm bước, mười bước chưa tới. Đoạn sông Ninh Nghe chảy qua làng tôi nước chảy xiết. Em bé bị cuốn trôi gần giữa dòng. Tình thế vô cùng nguy cấp, không nhanh không kịp. Tôi đứng dậy, hít một hơi thật sâu và bơi một cách tuyệt vọng. May mắn thay, tôi đã bắt được tóc em bé. Cậu bé sợ hãi cứ túm lấy tôi. Tôi vất vả lắm mới bế được đứa bé lên bờ.

                Mệt lả, tôi nằm bên bờ sông thở hổn hển, chân tay bủn rủn. Lúc này, những đứa trẻ cũng gọi bố mẹ của em bé và một số người dân trong làng. Một ông già nắm lấy chân cậu bé và xoay chúng vài vòng. Sau khi phun ra rất nhiều nước, tôi dần dần tỉnh lại. Mẹ của cậu bé đã khóc khi ôm cậu. Tự nhiên nước mắt tôi trào ra. Cha của cậu bé đã bế cậu lên và vừa cảm ơn vừa khóc.

                Đám đông theo tôi về nhà. Thấy trong ngõ náo động, ông bà, bố mẹ chạy ra. Nghe mọi người kể chuyện, cha tôi vòng tay ôm chặt lấy tôi và nói: “Tốt lắm, con trai của cha đã khỏe! Cha tự hào về con!” Thế là tôi trở thành “người hùng” của lũ trẻ con trong xóm. Đôi khi tôi dạy một số thế võ và họ thích tôi và coi tôi như một “thần tượng”.

                Điều đó đã trở thành một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời tôi mà mỗi khi nghĩ lại tôi lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Con trai của bạn hầu như ngày nào cũng bị chết đuối và cháu hiện đang học lớp 5. Tất nhiên, anh xin làm cái “đuôi” rất dễ thương của anh “Wu Xia”–cái tên bọn trẻ con rất thích đặt cho em.

                Kể về một công việc khiến cha mẹ vui lòng – Mẫu 7

                Đường về nhà hôm nay sao xa thế! Lâu hơn sự phấn khích của tôi. Tôi đạp xe về nhà vội hơn thường lệ, chỉ mong sáng nay cho mẹ thấy công việc hữu ích của mình.

                Sáng nay trời chuyển thu, tiết trời hơi se lạnh. Tôi đạp xe đến trường mà miệng cứ xuýt xoa khi những cơn gió nhẹ và những hạt mưa gọi về cái se lạnh đầu mùa. Khi trời mưa, trời có vẻ lạnh hơn lúc mới bắt đầu. Tôi đang vùi đầu vào những câu hát vu vơ thì chợt giật mình: sao lại có một ông già nghèo như vậy hồi sáng. Dù xe hơi vội nhưng tôi quyết định dừng xe lại, vì bà cụ có vẻ lạnh lùng và lạc lõng nữa. Vừa xuống xe, tôi đã hỏi:

                – Chào ông! Hình như bạn đang hỏi đường phải không?

                Ông già ngước mặt lên. Lúc đó tôi mới quan sát kỹ: ông lão khoảng 75 tuổi, khuôn mặt nhăn nheo lộ rõ ​​vẻ vất vả sương gió của cuộc đời. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi nâu mỏng cũ kỹ. Tôi đoán điều đó không đủ để sưởi ấm bạn ngay bây giờ.

                – Tôi mới từ quê lên. Nhà con trai tôi ở gần đó, nhưng giờ tôi đã chuyển đi, và tôi không biết đi đâu. Sao hôm nay trời bỗng lạnh thế.

                À, ra thế! Nhưng tôi không biết làm thế nào để đi, tôi nghĩ. Nhưng có một cách:

                – Em không biết đường chị ạ! Nhưng tôi sẽ giúp cô tìm những cảnh sát khác để hỏi đường, để cô nghỉ ngơi và tĩnh tâm trước đã.

                Mải dắt ông cụ qua dòng xe cộ tìm công an, quên cả việc học. Khi tôi quay lại thì đã quá muộn. Tôi chỉ kịp chào bà cụ, báo địa chỉ cho cảnh sát rồi nhanh chóng lên xe.

                Tôi đến lớp trễ 15 phút và bị giáo viên phê bình. Lòng đầy nghi hoặc, tôi lặng lẽ bước vào lớp. Nhưng chưa đầy nửa giờ sau khi tan học, anh cảnh sát trước đó đã đến lớp tôi. Trong sự bối rối và phấn khích của cả lớp, chú trò chuyện với cô chủ nhiệm sau giờ học. Rồi cô giáo bước vào và cười nói:

                – Đầu tiên cô xin lỗi ngọc linh vì đã không hỏi kỹ và vội phê bình. các bạn! Hôm nay Linh đến muộn không phải vì cô cố tình vi phạm nội quy mà vì cô đã giúp một ông già thất lạc tìm được nhà cho con trai mình. Trước mặt mọi người, cô ấy khen ngợi Yuling. Đối với bạn, tôi nghĩ đó cũng là một bài học tốt cho tất cả chúng ta.

                Các buổi học trong ngày tiếp tục diễn ra sôi nổi và ý nghĩa. Còn tôi, tôi vừa sung sướng vừa tự hào. Tôi chắc rằng bố mẹ cô ấy cũng sẽ rất hài lòng với công việc hữu ích của con gái họ.

                Kể về một công việc khiến cha mẹ vui lòng – mẫu 8

                Có thể nói, trong mắt mọi người, tôi chỉ là một cô bé mãi không chịu ngồi yên. Tôi không biết làm gì khác ngoài học và chơi. Điều tôi làm bố mẹ vui chỉ là vài lời khen và điểm số. Nhưng thỉnh thoảng tôi đã làm một việc tốt và bố mẹ tôi rất tự hào về tôi. Tôi vẫn còn nhớ câu chuyện đó cho đến ngày nay.

                Đó là một ngày đẹp trời, trời trong xanh, gió mát, tôi tung tăng trên đường về nhà khoe đồng mười với bố mẹ. Nhưng đi chưa được bao lâu, tôi chợt nhìn thấy một bà lão đứng trên vỉa hè. Trông bà đã ngoài bảy mươi, tóc hoa râm, lưng còng và trông rất gầy. Đôi chân cô cứ bước xuống phố, rồi lại đứng dậy. Bạn phải muốn băng qua đường, nhưng bạn sợ giao thông đông đúc trên đường. Tôi rất xin lỗi ông già! Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi: Hay là mình giúp bà cụ qua đường nhỉ? Tôi định chạy đến giúp cô ấy, nhưng tôi đang phân vân không biết có nên giúp cô ấy không. Không thể sang đường tốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao. Bên cạnh đó, tôi cũng muốn về nhà càng sớm càng tốt để khoe thành tích của mình với bố mẹ. Nhưng thấy bà lão như vậy, trong lòng tôi lại có chút thương hại. Tôi quyết định chạy đến giúp cô ấy. Bây giờ tôi thấy khuôn mặt hiền từ của bà rất giống bà tôi. Tôi lập tức hỏi bà: “Bà ơi, bà có muốn sang đường không? Cháu sẽ giúp bà!” Bà có vẻ bối rối, nhưng khi tôi nói xong, bà cụ tỏ ra rất vui vẻ và trả lời: “Ồ, vậy cũng được. Được rồi, cảm ơn bà!” Tôi nắm tay bà cụ và đi dọc con phố. Nhìn thấy cảnh đông đúc như vậy, Suantou cũng có chút do dự và sợ hãi. Nhưng tôi lấy hết can đảm, giơ tay xin sang đường, ngoảnh đi ngoảnh lại rồi dắt em đi. Chắc bà cụ sợ lắm, nắm chặt tay tôi. Sau khi qua đường, bà lão thở phào nhẹ nhõm và nói: “Cảm ơn rất nhiều.” Hãy đến đây. Tôi chỉ thấy Hà xách một cái túi trông có vẻ nặng trĩu. Trong khi cô ấy không muốn làm phiền tôi, tôi đã nhanh chóng bế cô ấy về nhà. Khi chúng tôi rời đi, tôi trò chuyện với cô ấy. Hóa ra chỉ có một mình bà ở, con cháu ở xa, lại bận công việc nên không thể về thăm, chăm sóc bà thường xuyên. Tôi xấu hổ và xin lỗi cô ấy khi nghe điều đó! Khi tôi về đến nhà, cô ấy vui vẻ cảm ơn và cho tôi tiền để mua quà vặt nhưng tôi nhất quyết không nhận. Bởi vì giúp đỡ cô ấy là rất quan trọng đối với tôi. Tôi tạm biệt em và chạy thẳng về nhà. Ồ! Vậy là tôi trễ một tiếng. Về đến nhà, tôi thấy bố mẹ đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Tôi vừa bước vào phòng thì bố mẹ chạy ra hỏi: “Sao con về muộn thế?” Tôi vội xin lỗi và kể lại đầu đuôi sự việc cho bố mẹ. của bạn.

                Tôi cũng cảm thấy rất vui, tôi đã hoàn thành tốt công việc và khiến bố mẹ tôi hài lòng. Tỏi cũng rất tự hào về bản thân. Dù câu chuyện xảy ra đã lâu nhưng nó sẽ luôn khắc sâu trong tâm trí tôi.

                Kể về một công việc khiến cha mẹ vui lòng – mẫu 9

                “reng… reng… reng… “

                Đồng hồ báo thức reo inh ỏi khiến tôi không thể ngủ được nữa. Tôi đứng dậy và ngồi xuống. Tôi nghĩ đến ánh mắt tự mãn của cha tôi, nụ cười dịu dàng của mẹ tôi và những lời nói ngây thơ của em tôi khi chúng tôi nói về những điều tốt đẹp mà chúng tôi đã làm tối qua. Đó là một cảm giác kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên tôi làm điều gì đó vừa lòng cả bố và mẹ.

                Hôm đó tôi đến trường rất sớm vì tôi muốn học thêm một chút cho bài kiểm tra hôm nay. Nắng chiếu rực rỡ suốt dọc đường, xuyên qua những tán cây tạo nên những bông hoa đốm nắng. Bay lên trời. Mây trắng lững lờ trôi, như muốn tận hưởng khoảng thời gian tĩnh lặng của buổi sớm mai. Tiếng chim hót chuyền từ cành này sang cành khác, có tiếng chim hót. Tôi yêu những khoảnh khắc như thế này. Bởi vì nó khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc và sống một cuộc sống yên bình.

                Lang thang trên con đường quen thuộc, tôi chợt nhìn thấy một vật màu đen bên vệ đường. Tôi choáng váng. đó sẽ là gì Tôi đã tiếp cận. Hóa ra đó là một chiếc điện thoại di động. Nó đang nhấp nháy và chủ nhân của nó có thể đang tìm kiếm nó. Tim tôi đập nhanh hơn. Chỉ cần những gì tôi yêu thích và muốn có. Mấy hôm trước vừa thấy mấy anh chị cầm một chiếc điện thoại tương tự, trong đó có nhiều game vui nhộn. Tôi thậm chí có thể lên mạng, xem phim hay làm bất cứ điều gì mình thích. Trong cái đầu nhỏ bé của tôi lúc này, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tôi có thể làm gì khi chộp lấy chiếc điện thoại đó và mang nó về nhà. Tôi thận trọng nhìn quanh xem có ai đi lại và nhìn thấy tôi không. Cũng may là đường rất vắng, không ai để ý nhất cử nhất động của tôi ở đây. Tôi vội cúi xuống, nhặt điện thoại và đút vào túi. Tim tôi đập thình thịch, như thể tôi vừa chạy một nghìn mét. Mặc dù tôi thực sự sợ rằng ai đó sẽ biết lỗi lầm của mình và lên án tôi vì điều đó, nhưng tôi tự nhủ rằng không sao đâu và mọi chuyện sẽ ổn thôi.

                Tôi bước nhanh đến một góc vắng, lấy điện thoại trong túi ra và tắt đi. Tôi cảm thấy an toàn trong lớp học. Cả buổi học hôm đó, trừ giờ thi là tôi tập trung được, còn các tiết khác thì tôi mơ màng, không nghe thấy cô giáo nói gì trên bảng. Đầu óc tôi còn đang bận suy nghĩ về chiếc điện thoại vẫn còn trong túi xách. Tôi chỉ muốn hết thời gian và về nhà và khám phá điện thoại của mình. Cuối cùng, tiếng trống tan lớp vang lên. Tôi nhanh chóng về nhà. Về đến nhà, tôi chạy lên phòng đóng cửa cẩn thận rồi lấy điện thoại trong túi xách ra kiểm tra. Đây là điện thoại Samsung, màu đen. Nó trông thực sự đẹp với bề ngoài bóng loáng của nó. Tôi bật điện thoại và bắt đầu khám phá thế giới mà nó sẽ mang lại cho tôi. Đúng lúc tôi đang nghịch ngợm thì bất ngờ có số lạ gọi đến. Nó không có trong danh bạ nên ngại nghe. Tôi chắc chắn đó là chủ nhân của chiếc điện thoại này và muốn lấy lại. Tôi để mọi người gọi cho đến khi kết thúc. Tôi ngồi xuống và nghĩ về nó. Nghĩ đến đó tôi thiếp đi lúc nào không hay. Tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đứng trong một căn phòng nhỏ với rất nhiều người. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cha mẹ tôi, anh trai tôi, bạn bè của tôi và những người lạ mà tôi không biết. Tôi cảm thấy lạ lùng. Họ là ai? Tại sao tôi lại ở đây?

                Họ nhìn tôi chằm chằm như thể tôi không giống họ. Mãi một lúc sau mới có người mở miệng nói cho tôi biết tại sao tôi lại ở đây. Hóa ra những gương mặt xa lạ ấy chính là người thân của chủ nhân chiếc điện thoại tôi nhặt được không muốn trả lại. Bố mẹ tôi được mời đến đây để chứng kiến ​​tất cả. Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Làm sao họ biết họ sẽ đến gặp tôi? Rõ ràng, khi tôi nhặt điện thoại trên đường, không có ai ở đó. Nhưng họ nhìn tôi với đôi mắt đó như thể mọi người đều biết tôi đã làm gì. Tôi cảm thấy rất lo lắng và bất an. Bạn bè tôi nhìn tôi với ánh mắt coi thường. Bố mẹ và anh trai tôi nhìn tôi với ánh mắt thất vọng. Những khuôn mặt xa lạ nhìn tôi với ánh mắt giận dữ.

                -bố mẹ tôi thất vọng về tôi-bố mẹ tôi nói

                – Anh không còn tin em nữa. Em gái hư—em trai tiếp tục.

                – Chúng tôi không ngờ bạn lại làm thế – bạn tôi nói

                Còn những người xa lạ kia, họ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Những lời ấy cứ xoáy, xoáy vào sau đầu khiến tôi khó chịu. Tôi đã làm gì sai sao? Tôi thực sự tệ đến thế sao? Tôi ôm đầu và khuỵu xuống la hét:

                – Đừng nói nữa! Tất cả mọi người im lặng!

                Rồi tôi giật mình thức dậy. Hóa ra đây chỉ là một giấc mơ. Tất cả điều này chỉ là một giấc mơ. Tôi vẫn nằm trong phòng, mồ hôi ướt đẫm áo. Thật sự không dễ dàng để trở thành một kẻ xấu. Tôi quyết định trả lại chiếc điện thoại cho chủ nhân của nó. Tôi nhận ra rằng những gì không phải của tôi sẽ không bao giờ là của tôi. Tôi đi xuống cầu thang với điện thoại và nói với bố mẹ tôi tất cả mọi thứ. Bố mẹ nhìn tôi và mỉm cười. Bố xoa đầu tôi và nhìn tôi âu yếm. Mẹ ôm tôi vào lòng. Mọi người trong gia đình tôi đều cho rằng quyết định của tôi là đúng đắn. Mọi người đều hài lòng với hành vi của tôi. Bố tôi ngay lập tức gọi lại số vừa gọi và cho họ địa chỉ để họ bắt máy. Tôi cũng cảm thấy bớt gánh nặng hơn. Không cần phải hoảng sợ vì mọi người sẽ tìm ra. Và, tôi đã nhận được lời cảm ơn từ tất cả mọi người, kể cả những người xa lạ. Thật vậy, trở thành một chàng trai tốt thú vị hơn rất nhiều so với việc trở thành một kẻ xấu.

                Tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi tôi dưới lầu, giục tôi chuẩn bị đi học. Đó là một buổi sáng đẹp trời như bao buổi sáng khác. Hạnh phúc của con, hạnh phúc của bố mẹ thật đơn giản. Chỉ bằng cách làm việc tốt, một người mới có thể trở thành một người tốt.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Ví dụ 10

                Bạn đã bao giờ thấy một ký ức nhỏ xuất hiện từ ký ức hỗn loạn khiến bạn cười một mình và hạnh phúc không vì lý do gì chưa? Bạn biết ý tưởng cố gắng làm cho mọi người hạnh phúc đến từ đâu không? Tôi tự hỏi mình câu hỏi này mỗi khi nghĩ về một buổi chiều tan trường đã xa, và nó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.

                Khi đó tôi học lớp 4, là một học sinh hiếu động và nghịch ngợm. Tan học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ ở con đường trước cổng trường, cuối con đường phụ huynh và bạn bè đi muộn tụ tập chơi đủ trò ầm ĩ. không gian. Đường phố thoáng mát, rộng rãi. Một hôm, sau giờ học đã lâu, hai chúng tôi đang giật dây thì nghe tiếng “trang” gọi. Bạn tôi quay lại, lao đến chỗ mẹ đang đợi và vẫy tay với tôi. Chiếc xe biến mất vào khoảng không, để lại tôi một mình trên đường phố. Thật là một cảm giác sốt ruột khó chịu. Đáng buồn thay, tôi đã tìm kiếm trò giải trí của riêng mình trong khi chờ mẹ. Tôi chạy ra bên đường tìm viên ngọc trai đã bị tách ra dưới cái nắng gắt dưới gốc cây. Trong khi chiêm ngưỡng những chiếc cúp vui vẻ, tôi nhìn thấy một cô bé.

                Tôi vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ của cô bé đó, khuôn mặt lấm lem nước mắt và bụi bặm, mặc đồng phục học sinh của tôi. Tôi biết cô ấy đang học lớp một từ chiếc cặp có dán nhãn. Một đứa con gái thông minh nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy ngượng ngùng trước sự hiện diện của cô ấy. Tình huống này khác với giờ học đạo đức trong lớp, bởi vì quanh đây không có đồn cảnh sát nào để tôi đưa bọn trẻ vào.

                -Sao em lại khóc? – Cuối cùng tôi cũng hỏi, câu hỏi này có đường đột quá không?

                Cô bé không trả lời, đôi bàn tay nhỏ bé vụng về vẫn mân mê hốc mắt đen láy ẩm ướt trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi nhòe.

                – Chắc bố mẹ đón con muộn nhỉ? Đừng sợ, mẹ anh chưa đến đón anh đâu.

                <3

                Chúng tôi đứng rất gần, một tay cô ấy ôm chặt lấy tôi, tay kia lau nước mắt. Tôi thấy tội nghiệp cho cô gái nhỏ đang khóc nức nở, không biết nước mắt không ngừng rơi vì cô ấy khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó, tôi không biết nữa. Tôi không biết phải làm gì, tôi phải đứng đó. Tôi chưa bao giờ phải chăm sóc bất cứ ai. Ánh nắng chói chang đã khuất sau khách sạn cao chót vót đối diện, bầu trời xung quanh ngày càng tối, dòng xe cộ tấp nập vẫn hiện ra trước mắt. Tôi muốn đi sang bên kia đường, nơi mẹ vẫn đợi mẹ, nhưng cánh tay mẹ vẫn nắm lấy tay tôi. Tôi hỏi cô ấy nhà cô ấy ở đâu, nhưng cô ấy nói đó là một nơi xa lạ. Phần còn lại của chúng tôi chủ yếu là im lặng. Tôi lo lắng rằng mẹ tôi đang chờ đợi.

                —— Lan, có tiếng gọi từ ngã tư, rồi một người phụ nữ mặc áo choàng vàng lên xe.

                Cô bé chạy vào lòng mẹ và nói:

                – Mẹ cô ấy vẫn chưa đến đón cô ấy.

                – Bạn có điện thoại ở nhà không? mẹ nó hỏi tôi.

                – Không dì, mẹ phải ở đằng kia.

                Mẹ tôi và cô giáo của tôi đang đứng bên đường và định gọi tôi nhưng dừng lại vì bà nhìn thấy người phụ nữ và cô gái nhỏ đi cùng tôi.

                -những đứa trẻ. . . – Tôi khẳng định rằng. – Anh thấy em khóc nên anh ở bên em.

                Mẹ xoa nhẹ đầu tôi. Cô giáo khen tôi “dũng cảm”, và tôi không lo nữa, vì tôi thấy hơi lạ.

                Tối hôm đó, tôi nảy ra ý định đưa cô ấy đến chỗ mẹ thường đón cô ấy. Nhưng mẹ tôi vẫn trêu chọc tôi. Tôi vẫn không ngăn được cảm xúc, niềm vui chưa từng có khi nhớ đến cô, xen lẫn với sự ngượng ngùng khen ngợi mẹ và thầy cô.

                Sau này, tôi thắc mắc tại sao đứng dưới gốc cây xà cừ không làm tôi chạnh lòng mà mắng mỏ. Mẹ tôi đã nghĩ gì khi bà vừa khen tôi? Hoặc cô ấy nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt tôi và xoa dịu nó bằng bàn tay mềm mại của cô ấy. Cho đến lúc đó, tình cảm và sự đồng cảm mà một linh hồn nhỏ dành cho người khác vẫn được bảo tồn.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Mẫu 11

                Cha mẹ là người sinh ra ta, cho ta cuộc đời này. Họ luôn muốn chúng ta trở thành một người tốt, một người thành đạt và tử tế. Chính vì thế bố mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi phải sống thật tốt và luôn biết giúp đỡ người khác. Họ luôn nói với tôi: “Khi nhặt được của rơi phải trả lại cho người đánh mất, đó mới là người tốt!”. Những lời dạy bảo của bố mẹ tôi luôn ghi nhớ trong tim, cho đến một ngày, tôi đã làm một việc khiến bố mẹ rất vui.

                Ngày hôm đó tôi vẫn đến trường như thường lệ. Cả ngày, mọi thứ đều ổn. Đến cuối ngày, tiếng còi trường vang lên báo cho chúng tôi biết tin vui nhất trong ngày đối với chúng tôi: chiều nay chúng tôi nghỉ học. Cả lớp cổ vũ khi chúng tôi lập kế hoạch cho chiều nay. Cuối cùng, chúng tôi quyết định gặp nhau tại nhà một người bạn.

                Đầu giờ chiều hôm đó, đồng đội của tôi ở trong ngõ, và tôi đi bộ từ nhà đến đó. Trên đường đi, tôi đột nhiên nhìn thấy một cái gì đó màu đen trên đường. Tôi chạy đến và thấy đó là một chiếc ví. Tôi mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều tiền, tất cả là năm trăm nghìn và hai trăm nghìn. Tôi sững người một lúc, vì đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều tiền như vậy. Tôi định nói với bạn bè rằng tôi đã tìm thấy số tiền đó. Nhưng một lúc sau, tôi lại đổi ý: “Em nhặt, không phải bạn bè em nhặt đâu, bây giờ em không nói cũng không ai biết là em nhặt đâu, trưa vắng thế này mà. không có ai đi ngang qua, hay tôi nên tiết kiệm tiền? Dù sao đi nữa, bây giờ tôi đang yêu một chiếc áo sơ mi mà tôi không đủ tiền mua.” Tôi nghĩ vậy, và rồi tôi nghĩ vậy.

                Tôi và bạn bè ra ngoài mà không nói một lời nào về chiếc ví tôi mang theo. Tôi nghĩ tôi phải hạnh phúc vì tiền là của tôi kể từ bây giờ. Nhưng không, trái với những gì tôi nghĩ, tôi chẳng vui chút nào, thay vào đó là lo lắng, bồn chồn, bất an. Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ: “Mình không biết cái ví đó là của ai? Họ làm gì mà có nhiều tiền như vậy? Mình không biết họ làm gì với nó. Họ có biết mình đánh rơi không? Họ có biết không?” đang tìm cái ví này?” Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.

                Tôi đã suy nghĩ trong khi bạn bè của tôi đang vui vẻ. Hôm đó tôi về sớm vì nếu ở lại chỉ khiến tôi thêm ân hận. Khi tôi về đến nhà, bố mẹ đang làm việc, mẹ đang ngồi trước máy may và bố đang xem TV. Đúng vậy, bởi vì ngay bây giờ bố mẹ tôi đang đi nghỉ. Tôi chào bố mẹ và bước vào phòng của mình. Tôi lấy ví ra, nhìn nó và ý muốn cất nó đi biến mất, thay vào đó là sự hối hận: “Sao tôi có thể nghĩ như vậy? Tôi thật là một đứa trẻ nghịch ngợm!” Tôi ngồi như vậy cho đến 30 phút sau tôi mới thôi. sực tỉnh ra, tôi không trách mình nữa mà thấy thương cho người bị mất chiếc ví này. Tôi lấy hết can đảm nói với bố mẹ. Tôi nói với bố mẹ tôi về những ý tưởng ngu ngốc mà tôi tìm thấy. Tôi sợ rằng khi tôi nói với bố mẹ, họ sẽ gọi tôi là một đứa trẻ hư. Tôi rất ngạc nhiên trước cách cư xử của bố mẹ tôi. Bố cười và xoa đầu tôi. Bố nói với tôi: “Con gái, con vẫn ổn, bố tự hào về con”. Mẹ tôi nhìn tôi và nói: “Con gái, con lớn quá rồi!”. Tôi rất vui, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

                Nói xong, bố cầm chiếc ví đưa cho trưởng thôn, trưởng thôn gọi micro thông báo cho cả làng biết. Cha tôi cũng ngồi với tôi ở nhà ông trưởng bản. Hai mươi phút sau khi báo tin, chú tôi sống cùng tôi đâm sầm vào nhà trưởng thôn trên một chiếc xe máy. Chú nam báo cáo tình hình với trưởng thôn và bố tôi, đồng thời xin ví tiền. Thế là tôi đến quỹ tín dụng lấy tiền xây chuồng gà, trên đường về ít người làm mất, tìm hoài không thấy, lúc sau thì được tin có người nhặt được. lên. Bạn đã vội vã đến đây. Anh ấy quay sang cảm ơn tôi và tôi ngượng ngùng lí nhí “Ừ, em có làm gì đâu anh”. Chú Nam, trưởng thôn và bố tôi cười phá lên. Sau đó, chú nam lấy trong ví ra 100.000 nhân dân tệ đưa cho tôi, tôi không lấy nhưng tôi cứ từ chối, chú ấy nói: “Cứ coi như quà của chú, nhận đi, chú xứng đáng mà.” Tôi nhìn bố, bố gật đầu bảo: “Vậy con cầm đi, không thì bố buồn”. Tôi nhẹ nhàng lấy đồng xu của bạn. Mặc dù ít hơn những gì tôi nhặt được, nhưng đó là một việc lớn đối với tôi và khiến tôi rất hạnh phúc! Bằng cách này, tôi có thể mua những chiếc áo sơ mi yêu thích của mình.

                Việc làm của em tuy nhỏ nhưng khiến bố mẹ rất vui và tự hào về em. Vì vậy, em sẽ cố gắng làm nhiều việc thiện hơn nữa, để bố mẹ luôn mỉm cười và không xót xa cho em.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Ví dụ 12

                Tất cả chúng ta đều muốn làm điều tốt cho mọi người, dù lớn hay nhỏ, và đó là tiếng nói của mọi người. Còn tôi, tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh bà lão nghèo ăn xin trên vỉa hè.

                Bức ảnh chụp cách đây hơn 1 năm, trên đường đi học về, tôi thấy một bà lão ăn xin với đôi tay run rẩy, trông vô cùng đói khát. Thấy vậy, tôi chạy đến thì thầm:

                – Bà, bà! Bạn có chắc là bạn đang đói? Bà ơi, đợi chút, cháu chạy qua mua đồ ăn cho bà! Bà già đáng thương nhìn tôi thì thầm với tôi:

                -Cảm ơn nhiều! Bạn thật tốt bụng!

                Vì vậy, tôi đã trực tiếp đến gặp người dì bán bánh bao và mua cho cô ấy một cái, sau đó quay lại cửa hàng nước để mua cho cô ấy một chai nước ngọt đựng trong túi ni lông và mang đến cho cô ấy. Mời cả nhà dùng:

                Thưa bà, tôi mời bà dùng nó để ăn!

                Trên gương mặt nhăn nheo của bà, tôi lại thấy một nét gì đó rất đáng thương. Cô nói: – Cảm ơn anh nhiều. Tôi còn trẻ, nhưng trái tim tôi biết thương những người nghèo như bạn. Cô ấy rất xúc động.

                Hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt không biết từ đâu, tôi nói với bà: – Bà ơi! Bạn không cần phải cảm ơn tôi, đây là ý định của tôi để xem bạn như một bà nội ở nhà. Tôi cũng có nhiều bạn cùng tuổi cũng thích người già!

                Tôi ngồi đợi cô ấy ăn xong rồi bảo cô ấy về đi kẻo bố mẹ đợi tôi. Sau đó, em móc số tiền ít ỏi bố mẹ cho và xin lại, ngày nào đi học về em cũng ghé qua nhà bà ngoại mua đồ ăn cho bà, mấy đứa ngồi nói chuyện với nhau. lẫn nhau. rất vui.

                Và rồi tôi không gặp lại cô ấy cho đến một ngày, hai ngày, ba ngày… cho đến một tháng sau. Tôi nghe từ dì và dì của tôi rằng cô ấy đã ra đi mãi mãi vì tuổi già. Lúc đó lòng tôi nặng trĩu, sao con đường hôm nay khó đi đến thế.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Mẫu 13

                em hai xen vào:

                – Đói một gói, no một gói, lá lành đùm lá rách… Thầy dạy con!

                Mẹ ôm con trai thật chặt.

                Hoàng Thị Quyên, 8a THPT cư chính lan – thanh hóa

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Mẫu 14

                Cha mẹ đã cho tôi cuộc sống, cho tôi tình yêu lớn lao, dạy tôi những điều tốt đẹp nhất và chuẩn bị cho tôi bước vào đời. Trong mắt tôi, không ai có thể so sánh với bố mẹ tôi. Tình yêu của con dành cho cha mẹ như ngọn lửa không bao giờ tắt. Tôi luôn muốn làm cho cha mẹ tôi cảm thấy tốt về tôi. Chủ nhật tuần trước là một ngày hạnh phúc đối với tôi vì tôi đã làm được một điều khiến bố mẹ vui lòng.

                Tôi đã tự hào về gia đình mình từ khi còn nhỏ. Bố mẹ tôi luôn yêu thương tôi, quan tâm đến tôi và chăm sóc tôi. Một ngày đẹp trời, bố mẹ tôi vui lòng báo cho tôi một tin vô cùng quan trọng: tôi sắp có em bé. Khi chào đón một thành viên mới trong gia đình, niềm vui khiến cả gia đình chúng tôi vui vẻ và hạnh phúc hơn. Rồi ngày em tôi chào đời, tôi đã khóc nhìn bố mẹ chăm sóc em vất vả như vậy mà tôi lại càng thương bố mẹ nhiều hơn. Tôi cũng thực sự thích nó. Đó là một cậu bé có nước da trắng ngần và đôi mắt tròn long lanh. Nụ cười của anh thật dễ thương. Nó vẫy tay chào mỗi khi được ai đó nói chuyện, ôm ấp, âu yếm. Có lẽ vì thế mà tôi thấy bố mẹ lo cho tôi nhiều quá mà quên cả tôi. Mỗi lần như vậy em thường có cảm giác bố mẹ không còn yêu thương mình nữa mà chỉ yêu em thôi. Vì thế, nhiều khi thấy bố mẹ chơi với mình, tôi lại đứng xa xa. Từ khi có em, tôi thường được sai vặt: “Lan ơi, mang cái này cho mẹ. Lan, mang cái kia cho mẹ…” Tôi cứ chạy tới chạy lui để “phục vụ” em. Ý nghĩ bố mẹ không thương mình cứ quẩn quanh trong đầu khiến tôi không biết cười hay nói. Tôi thực hiện đơn đặt hàng với sự lo lắng lớn. Tôi luôn trốn tránh bố mẹ. Tôi thường ngồi vào bàn học và vẽ những bức tranh mà tôi đang suy nghĩ. Tôi đã vẽ bức tranh bố mẹ và anh trai tôi nắm tay nhau đi chơi. Còn tôi thì đứng nhìn từ xa. Không ai nắm lấy tay tôi! Tôi đã vẽ hai giọt nước mắt lớn trên mắt tôi. Tôi thấy bức tranh này chính là tôi. Tôi thường nhìn vào bức ảnh đó và tự nhủ: “bố mẹ không yêu mình nữa, họ chỉ yêu mình thôi”.

                Một hôm, mẹ tôi chắc thấy tôi có gì đó không ổn, mẹ gọi tôi lại bên, xoa đầu tôi và hỏi:

                – lan, điều gì khiến bạn không vui?

                Tôi chỉ biết im lặng mà nước mắt chực trào ra. Mẹ hốt hoảng, ôm lấy tôi và hỏi:

                -Bạn có gặp khó khăn gì trong học tập không?

                Tôi lắc đầu trong nước mắt.

                – Sao thế cưng? Tôi có chuyện muốn nói với bạn!

                Tôi gạt tay cô ấy ra, chạy đến bên bàn đưa bức ảnh cho cô ấy xem rồi lại chạy đi.

                Tôi trốn trong góc nhà cả buổi chiều. Mẹ tìm tôi an ủi:

                – Tôi biết, bạn có nghĩ rằng cha mẹ của bạn không yêu bạn?

                Tôi đã khóc và nói:

                – Bố mẹ chỉ thương mình thôi, không còn thương mình như ngày xưa nữa. Hô hô…

                Mẹ vuốt nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng giải thích:

                – Tôi nghĩ điều này là sai. Tôi còn quá nhỏ nên bố mẹ tôi phải dành nhiều thời gian để chăm sóc tôi. Còn tôi đã lớn tuổi nên bố mẹ rất tin tưởng và yên tâm. Cha mẹ yêu con rất nhiều. Ngoài ra, em còn biết giúp đỡ bố mẹ. Từ khi có em, anh thấy em chững chạc hẳn lên, anh rất vui. Bạn có yêu tôi không?

                Tôi lí nhí: Ừ.

                -Vậy là muốn lấy lòng tôi à?

                – Vâng – Tôi chắc chắn.

                Hãy giúp mẹ chăm sóc bạn, bạn sẽ thấy mình cần được chăm sóc đặc biệt. Nếu bạn nghĩ rằng bố mẹ bạn không yêu bạn. Cha mẹ sẽ rất buồn.

                Tôi nghe giọng mẹ nghèn nghẹn. Tôi thấy mẹ ôm tôi chặt hơn. Đột nhiên, những suy nghĩ trước đó biến mất. Có thể thấy mẹ tôi yêu tôi nhiều như thế nào. Con hạnh phúc trong vòng tay mẹ… Bố không biết đã ở đó từ lúc nào, cười nói:

                -Chúng ta đều yêu nhau. Bố mẹ yêu hai bé này!

                Tôi chạy đến ôm bố. bố yêu con. Con biết ba mẹ thương con lắm… Lúc đó con mới chợt nhớ ba đã dùng lời bài hát “Cả Nhà Thương Nhau” để khẳng định tình cảm của hai cha con. “Bố, lúc nào cũng vui.” Tôi thầm nghĩ, cảm thấy rất vui.

                Chiều chủ nhật hôm đó, cả nhà sang nhà ngoại chơi, ba cõng em sau lưng. Mẹ nhờ tôi giúp mẹ sắp xếp quần áo, tã lót, khăn tắm, sữa, nước. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Nên tôi rất cần người quan tâm tôi như vậy. Tôi chơi với cô ấy và cảm thấy tình yêu chảy qua tôi. Tấn đáng yêu của tôi, tôi yêu bạn rất nhiều.

                Thấy tôi vừa chơi vừa hôn bàn tay bé nhỏ của mẹ, mẹ cười bảo:

                – Nào, đi thôi cô bé!

                Tôi đồng ý rất nhanh và dứt khoát. Bố mẹ nhìn tôi cười:

                – Đi thôi. Con gái của bố mẹ tôi rất ngoan…

                Cha mẹ luôn cười. Sự hiện diện của cha mẹ hạnh phúc trên khuôn mặt, nụ cười và ánh mắt khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi rất vui…

                Mỗi khi nhìn thấy bố mẹ cười, tôi lại nghĩ về kỉ niệm khó quên đó. Em muốn làm nhiều việc tốt hơn nữa, chăm ngoan học giỏi, yêu thương các bạn thật ngoan để bố mẹ yên tâm tin tưởng, để em tự hào là con ngoan, trò giỏi.

                Tôi nhớ đến lời bài hát có một bức ảnh gia đình tuyệt đẹp:

                Bố là nến vàng, mẹ là nến xanh, con là nến hồng…

                Anh trai của bạn là loại nến gì? ? ? Tôi phải tìm một nhạc sĩ để phàn nàn, tôi nhớ bóng nến lắc lư của bạn…

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Ví dụ 15

                Hôm nay, đứng trên bục phát thưởng học sinh giỏi, nhìn thấy gương mặt rạng ngời hạnh phúc của bố mẹ, con cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cuối cùng, một đứa trẻ nổi loạn như tôi đã khiến bố mẹ hài lòng.

                Nhà tôi nghèo lại đông con nên bố mẹ tôi đã làm lụng vất vả để nuôi chúng tôi ăn học nên người. Các anh chị em của tôi đều cư xử tốt và được giáo dục tốt. Tôi nhỏ tuổi nhất, nhưng nổi loạn nhất. Tôi thích chơi hơn là học. Tôi thường trốn học và đi chơi. Thành tích học tập của tôi luôn kém. Con biết bố mẹ buồn.

                Nhìn bố mẹ tôi khó mà đoán được tuổi. Bố mẹ không vì lam lũ, vất vả mà trông già đi. Tôi mới bốn mươi lăm tuổi nhưng cha tôi tóc bạc phơ, nét mặt nghiêm nghị như một ông già ngoài sáu mươi. Còn đôi mắt mẹ đầy vết chân chim, đôi bàn tay gầy guộc quanh năm bươn chải với gánh rong. Mẹ tôi bán cá ở chợ rau, tay chân thường xuyên bị ngâm nước lở loét, lở loét. Cứ sau mỗi lần đi chợ về là mẹ tôi lại bôi thuốc, xoa xoa. Con biết mẹ đau và con thương mẹ lắm nhưng con không thể không chơi.

                Tôi nhớ ngày tôi thua bạn bè trong một trò chơi điện tử và phải đánh chip để họ phục vụ kem. Làm sao để rút tiền đây? Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi về nhà xin mẹ tiền đóng học phí. Tôi thấy một tia lo lắng thoáng qua trong mắt mẹ. Mẹ bảo đợi, rồi mẹ đi đến một nơi. Một lúc sau cô ấy quay lại, và mẹ tôi đã đưa cho tôi tất cả số tiền mà tôi xin. Tôi biết mẹ tôi chỉ mượn nó từ một người nào đó gần đó. Tôi cầm số tiền mẹ đưa mà tay run run, mũi cay xè. Tôi rất tiếc. Tôi chỉ muốn ôm mẹ và thú nhận tất cả, nhưng tôi không đủ can đảm.

                Từ hôm đó, thấy tôi không đi chơi, các anh chị rất ngạc nhiên, bố mẹ tôi cũng mừng lắm. Ngoài giờ học, tôi ở nhà và học. Tôi cũng sử dụng thời gian rảnh của mình để giúp bố mẹ làm việc nhà thay vì trốn ra đường chơi trò chơi điện tử hoặc đạp xe như trước đây. Có khi tôi còn đi chợ giúp mẹ – một công việc tôi chưa từng tiếp xúc bao giờ vì chê đồ tanh, bẩn và sợ bị bạn bè đem ra làm trò cười. Do bỏ dở việc học đã lâu nên bây giờ học cũng không dễ chút nào. Kiến thức của tôi nghèo nàn và lỗ chỗ. Đôi khi tôi cũng cảm thấy nản lòng vì học quá chăm chỉ. Nhưng nghĩ đến bố mẹ tôi càng quyết tâm hơn. Thức khuya học bài, bố thức cùng tôi, có khi thắp nhang, khi động viên thì mẹ gọi bát canh đậu, ly sữa nóng. Tôi vẫn nhớ những ngày tôi bị đánh thức bởi tiếng gà gáy ngoài chuồng… ồ… ồ. Trời chưa sáng hẳn, tôi đã thấy dáng mẹ gầy guộc cuộn mình bên ánh lửa bập bùng. Tôi lặng lẽ bước đến gần mẹ và hỏi mẹ dậy sớm làm gì. Mẹ sai tôi đi nấu xôi để tôi đi học. Tôi xúc động đến mức ôm chầm lấy mẹ mà không nói nên lời.

                Với sự nỗ lực của bản thân và sự động viên của bố mẹ, việc học của tôi ngày càng tiến bộ. Tôi không còn vật lộn với những bài toán khó nữa và điểm số của tôi ngày càng cao hơn. Tôi cũng được cô giáo khen ngợi trong các hoạt động trên lớp – điều mà trước đây tôi chưa từng làm được. Mỗi lần tôi khoe những chiếc mười đỏ tươi, tôi lại thấy mắt mẹ tôi long lanh nước mắt. Nụ cười của cô làm khuôn mặt cô bừng sáng. Bố không nói gì, chỉ xoa đầu tôi gật đầu hài lòng. Tôi thấy những nếp nhăn trên gương mặt cha tôi dường như đã giãn ra. Con biết bố mẹ rất vui và hạnh phúc, vì con ngoan ngoãn hơn, học giỏi hơn.

                Hôm nay, đứng trên bục giảng, nhìn xuống chỗ bố mẹ ngồi, con thấy bố mẹ cười rạng rỡ, nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện và hạnh phúc. Những đứa trẻ ngỗ ngược ngày nào giờ đã là niềm vui của những học sinh giỏi khiến bố mẹ tôi càng trẻ ra. Tôi vui, hạnh phúc, và hãnh diện vì đã làm cha mẹ vui lòng.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – mẫu 16

                Làm con nghĩa là suốt đời chăm sóc, yêu thương cha mẹ. Không cần những điều to tát, chỉ cần những cử chỉ nhỏ thể hiện tình yêu của chúng ta dành cho những người sáng tạo. Điều khiến tôi ấn tượng nhất là năm lớp 6, tôi đã mang lại niềm hạnh phúc bất ngờ cho bố mẹ.

                Tôi đã từng là một học sinh không nổi bật trong lớp. Tất cả những gì tôi nhận được là điểm số của tôi ổn, nhưng tôi đặc biệt không thích học văn. Cô giáo chủ nhiệm cũng là giáo viên dạy văn từng phàn nàn về tôi. Ngay cả môn văn của tôi cũng không được nổi 7 điểm, dù biết là phải chú ý đến môn văn và chăm chỉ học tập nhưng tôi vẫn không tiếp thu được những câu chữ trong đó. Viết, giống như không thể viết một bài luận hay. giấy.

                Điểm số của tôi luôn bị kéo xuống bởi môn văn. Điều này khiến bố mẹ tôi rất không hài lòng, và tôi cũng buồn không kém khi thấy thành tích kém môn văn của tôi. Tôi đã học lớp 8 và tôi cần chú ý hơn đến việc học của mình, nhưng tôi thực sự không biết làm thế nào để viết một bài văn hay. Sau khi giáo viên chủ nhiệm phát hiện ra, anh ấy đã trực tiếp đến gặp tôi và nói rằng anh ấy sẽ giúp tôi học văn. Điều này làm cho tôi rất hạnh phúc.

                Tôi bắt đầu học văn theo con đường mà cô tôi đã đi. Thay vì cảm thấy nhàm chán với các bài báo, tôi ngồi xuống và đọc chúng như một cách thu thập các từ để xây dựng vốn từ vựng của mình ngày càng nhiều hơn. Tôi tập trung vào những vấn đề thời sự mà mọi người vẫn đang nói đến hàng ngày. Có thể nói đó là giai đoạn chuyển giao lớn nhất của tôi. Một cô gái chỉ quen với 6 và 7, tôi đã được 8 điểm lẻ tẻ trong kỳ thi, hoặc đó có thể là “thành tích” của tôi, mà tôi chưa từng trải qua.

                Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú hơn và bớt sợ viết hơn. Khi bố mẹ tôi nhìn thấy những kết quả được cải thiện này, họ cũng đã động viên tôi rất nhiều. Sau khi nghe bố mẹ nói, tôi càng quyết tâm hơn trong quan điểm của mình. Không ngờ trong cuộc thi văn cấp thành phố, cô lại chọn tôi vào nhóm viết văn. Bố mẹ tôi rất vui, nhưng tôi vẫn hơi lo lắng. Bởi vì tôi chỉ mới học giỏi môn văn, chứ tôi không có năng khiếu văn chương thực sự từ nhỏ. Tôi đi thi dưới ánh mắt của mọi người xung quanh là sự e dè, ngại ngùng nhưng tôi luôn lấy sự động viên của bố mẹ làm động lực để tôi tiến lên. Tôi đã đi thi bằng cả trái tim và quyết tâm chứng tỏ bản thân, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tập trung đến vậy. Ngày công bố điểm, mọi người đổ xô đi xem, chỉ còn mình tôi ở lại lớp. Tôi bàng hoàng, nghĩ lại chặng đường đã qua, hình như mình đã tiến thêm một bước dài phải không? Kỳ thi học sinh giỏi năm đó, tôi đạt giải nhì, không phải nhất toàn đoàn nhưng với một cô bé quyết tâm học chuyên văn từ năm lớp 6, đó là một bất ngờ thú vị. Bố mẹ là. Cô chủ nhiệm cũng chúc mừng tôi, bạn bè cũng chúc mừng tôi. Nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất là nụ cười mãn nguyện của mẹ và ánh mắt đầy tin tưởng của bố. Có thể nói đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đã báo đáp được một chút ân huệ cho cha mẹ.

                Kỳ thi tốt đã trở thành kỷ niệm của tôi, một kỷ niệm đẹp, vì tôi đã làm cho bố mẹ tôi vui. Em đã tự hứa với bản thân và với bố mẹ rằng phải cố gắng hơn nữa, làm việc chăm chỉ hơn nữa để có thể dâng tặng bố mẹ và thầy cô món quà thật tuyệt vời.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Mẫu 17

                Hôm nay đi học vẫn như mọi ngày, nhưng hơi khác một chút, vì trên đường đến trường, em đã làm một việc tốt để bố mẹ vui.

                Đường tôi đi học, xe cộ đông đúc, càng đến trường, đường đi làm càng đông, xe máy, xe đạp, ô tô lớn nhỏ phóng nhanh, ngoằn ngoèo. trên đường. Những đứa nhỏ như tôi đi xe đạp đến trường phải tấp vào lề để tránh bị xe khác tông, vậy mà tôi vẫn có bạn bị xe máy tông và ngã. Một bạn nữ đi xe đạp màu tím cách tôi vài mét, bạn đi rất chậm và rụt rè, do đường đông người nên bạn bị xe máy tông phải, tay lái yếu, cả người và xe bị ngã ra phố. Cô theo sát phía sau, nhanh chóng đạp qua, đậu xe vào lề đường, chạy lại đỡ bạn nữ lên rồi đặt xe lên đó. Cú ngã có vẻ quá đau khiến bạn không thể tiếp tục, vì vậy cô ấy bảo bạn đỗ xe ở một bãi đậu xe gần đó và lên xe mà cô ấy lái để đến trường cho kịp giờ. Lúc đầu, bạn còn do dự, nhưng vì đau và sợ muộn học nên bạn đồng ý, và chúng tôi cùng nhau đến trường. Buổi chiều, bạn gọi bố mẹ đến đón, không quên cảm ơn, bố mẹ còn khen bạn là người tốt bụng, biết giúp đỡ người khác, đó là một việc tốt đáng khen.

                <3

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Mẫu 18

                Cha mẹ là người sinh ra ta và đưa ta vào cõi đời này. Cha mẹ đã nuôi lớn, dạy dỗ tôi nên người. Vì vậy, cha mẹ là người có công lớn với chúng ta. Là con cái, chúng ta phải vâng lời cha mẹ. Điều quan trọng hơn là luôn làm hài lòng cha mẹ của bạn. Tôi cũng vậy, tôi đã làm rất tốt và khiến bố mẹ tôi hài lòng và tự hào về tôi.

                Đó là một ngày đẹp trời, trời trong và gió mát, tôi tung tăng trên đường về nhà để khoe điểm mười với bố mẹ. Nhưng đi chưa được bao lâu, tôi chợt nhìn thấy một bà lão đứng trên vỉa hè. Bà lão chắc đã ngoài bảy mươi, tóc hoa râm, lưng còng, trông gầy yếu! Đôi chân cô cứ bước xuống phố, rồi lại đứng dậy. Bạn phải muốn băng qua đường, nhưng bạn sợ giao thông đông đúc trên đường. Tôi rất xin lỗi ông già! Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tại sao mình không giúp bà cụ qua đường? Tôi định chạy đến đỡ cô ấy, nhưng lại do dự không biết có nên giúp cô ấy hay không. Con là một đứa trẻ nhanh nhẹn, làm việc gì cũng hay vội vàng, vội vàng, sang đường khó khăn, lỡ có chuyện gì xảy ra con phải làm sao. Và tôi cũng muốn chạy về nhà càng sớm càng tốt và khoe điểm số của mình với bố mẹ. Nhưng thấy bà già như thế này, tôi không nỡ bỏ đi. Hình ảnh ông già với mái tóc bạc trắng khiến tôi nhớ đến ông ngoại. Tôi không biết nếu bà ở trong hoàn cảnh đó mỗi ngày, phải có người tốt để giúp bà. Còn tôi là một đứa cháu gái ngoan của ông ngoại, và tôi cũng sẽ là một người biết giúp đỡ người khác, tôi không chần chừ gì nữa và lao đến giúp bà tôi. Lúc này nhìn khuôn mặt hiền từ, phúc hậu của bà mới thấy giống bà tôi biết bao! Tôi liền hỏi bà: “Bà ơi, bà có muốn sang đường không? Cháu giúp bà nhé!”, bà tỏ vẻ khó hiểu, nhưng khi tôi nói xong, bà cụ tỏ ra rất vui và đáp: “Ồ, tuyệt quá. cháu gái nhỏ!” Tôi nắm tay bà cụ đi dọc phố. Nhìn cảnh xe cộ đông đúc như vậy, tôi cũng cảm thấy ngần ngại và sợ hãi. Nhưng rồi lấy hết can đảm, giơ tay xin sang đường, anh nhìn đi nhìn lại trước khi dẫn cô đi. Chắc bà sợ quá nên nắm lấy tay tôi. Sau khi qua đường, cô ấy thở phào nhẹ nhõm và nói: “Cảm ơn rất nhiều.” Hãy đến đây. Tất cả những gì tôi nhận thấy là cô ấy đang mang một chiếc túi trông rất nặng. Trong khi cô ấy không muốn làm phiền tôi nữa, tôi lập tức giúp cô ấy xách túi về nhà. Tôi chỉ đi và nói chuyện với cô ấy. Hóa ra chỉ có một mình bà ở, con cháu ở xa, lại bận công việc nên không thể về thăm, chăm sóc bà thường xuyên. Nghe đến đây, tôi thấy tội nghiệp cho bạn! Khi về đến nhà, cô ấy vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều. Tôi tạm biệt em và chạy thẳng về nhà. Ồ! Vì vậy, tôi đã về nhà muộn một giờ. Vừa về đến nhà đã thấy bố mẹ lo lắng đi đi lại lại. Khi cô ấy bước vào nhà, bố mẹ tôi chạy ra ngay và hỏi: “Sao con về muộn thế? Con có biết bố mẹ rất lo lắng cho con không?”. Tôi lập tức xin lỗi và kể cho bố mẹ nghe chuyện đã xảy ra. Bố mẹ xoa đầu tôi và nói: “Con đã làm đúng. Bố mẹ rất tốt. Bố tự hào về con”.

                Tôi rất hạnh phúc vì tôi đang làm tốt công việc và khiến bố mẹ tôi hài lòng. Dù câu chuyện xảy ra đã lâu nhưng nó vẫn còn sống động trong tâm trí tôi. Em tự hứa với bản thân sẽ ra sức học tập, rèn luyện để trở thành công dân có ích cho xã hội, nhất là không phụ công ơn nuôi dưỡng và kỳ vọng của cha mẹ.

                Kể về một việc làm khiến cha mẹ vui lòng – Mẫu 19

                Bố tôi thường nói với tôi: “Sống cần có tấm lòng, và sống là cho đi, bởi ít nhiều khi con sẵn sàng cho đi thì con sẽ được đền đáp”. Nghe theo lời cha, tôi luôn cố gắng sống lương thiện và giúp đỡ những người xung quanh nhiều nhất có thể. Chỉ cần làm những việc nhỏ, bố mẹ cũng vui vì con biết cho đi.

                Tôi nhớ có một lần tôi đến thăm anh ấy trong bệnh viện, anh ấy chuẩn bị mổ ruột thừa nên đã ở lại bệnh viện một tuần. Mỗi ngày đi học về, tôi ăn cơm trước, rồi chở cháo vào bệnh viện cho cháu ăn. Hôm đó, tan học tôi không kịp chạy vội đến phòng nó, sợ nó về sau đói bụng, đang định leo cầu thang thì bắt gặp một cậu bé gầy gò đang ngồi ăn mẩu bánh mì. Có một cái gì đó trong tôi vào lúc đó. Tôi chạy vội vào phòng nó, múc một bát cháo cho nó ăn, phần còn lại để cho thằng bé. Tôi xót xa bưng cháo xuống nhà cho thằng bé và nhìn nó húp từng thìa ngon lành. Cô ấy nói với tôi rằng hôm đó cô ấy đã nhặt một cái chai trên đường và bị một chiếc ô tô đâm, và họ đã đưa cô ấy đến bệnh viện nơi bác sĩ đã giám sát cô ấy, và sau đó họ bỏ cô ấy lại. Bố đến kèm những lúc rảnh rỗi, vì phải đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho con, những lúc đói bụng phải xuống căng tin xin bánh mì thừa ăn lót dạ. Nghe chuyện này lòng em vừa buồn vừa thương em. Tôi chợt nghĩ là khi tôi mang cháo vào, anh ấy đã mang cho cô ấy. Thế là từ hôm đó, học xong tôi lại muốn về sớm nấu cháo cho ông và tôi. Luôn luôn, cầm lấy cháo trong tay tôi, lớn tiếng cảm ơn và chúc bạn ăn ngon miệng. Nhìn thấy cậu bé được an ủi khiến tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

                Khi ông tôi xuất viện, cậu bé đã hoàn toàn bình phục. Tôi và bố vào đón anh ấy, gặp lại cậu bé ở quầy thanh toán trong bệnh viện, cậu ấy nhìn bố tôi, nói với bố tôi về sự giúp đỡ của tôi với cậu ấy và cảm ơn tôi rất biết ơn. Cha của anh ấy cũng đến bắt tay cha tôi và nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Cả cha tôi và tôi đều cảm nhận được tình yêu của họ. Nhìn vào mắt bố, tôi thấy niềm hạnh phúc và tự hào. Bố xoa đầu tôi và cười nói: “Con làm rất tốt.” Ông nội cũng hài lòng gật đầu, tự hào về tôi.

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.