Truyện ngắn Hòn đá xanh

Sáng nay, mùa đông đến bất chợt, không báo trước. Mới hôm qua, trời nắng ấm, với ánh nắng cuối tháng 10 chiếu trên cánh đồng và làm khô những chiếc lá rụng. Sơn và em gái đang nghịch cỏ gà ngoài đồng, mồ hôi nhễ nhại vì nắng nóng.

Nhưng sau một đêm mưa, trên bầu trời đột nhiên nổi lên một cơn gió bắc, hơi lạnh ập tới khiến người ta tưởng rằng trời đã bước vào một mùa đông khắc nghiệt. Cậu con trai xốc chăn dậy, nhưng không ra khỏi giường sớm như mọi khi, cậu vẫn ngồi ôm cặp sách, đứa bé bên cạnh vẫn đang nắm tay ngủ ngon lành. Hai mẹ con đã dậy quạt bếp pha trà. Cậu con trai thấy rằng mọi người đã mặc quần áo mùa đông.

Nhìn ra sân sơn thấy mặt đất trắng khô, gió luôn thổi bụi mịn, lá khô xào xạc. Bầu trời không một gợn mây, chỉ trắng xóa. Phong lan trông giống như một chậu cây, với những chiếc lá run rẩy dường như bị lạnh buốt.

Người con trai cũng cảm thấy lạnh nên vội lấy chăn đắp lên đầu cho cô rồi gọi cô. Hai mẹ con nghe vậy liền đặt tách trà xuống nói với Lan:

– Con vào phòng lấy rổ quần áo, mẹ mặc cho con đi.

Sau đó quay lại và nói với paint:

– Tôi ở đây để giữ ấm. Các bước thông minh để cho bé đi ngủ.

Người con trai kéo chăn đắp cho bà, ngồi khoanh chân bên mâm nước. Mẹ của cậu con trai rót một cốc, lấy nước trà nóng trong cốc hơ lên ​​mặt, hai má nóng lên rồi úp mặt vào cốc cho hơi nóng bốc lên. Các cụ thường bảo tôi làm như vậy để mắt sáng.

Bà vú già vừa vò chiếc áo bông rách, vừa bưng siêu nước từ dưới lầu lên, vừa vò vừa nói:

-Lạnh quá! Múc nước đá bằng cả hai tay.

Vú đưa tay vào lửa. Hai mẹ con hỏi:

– Đầu năm nay lạnh nhỉ?

Bà bảo mẫu già giả vờ nhớ ra rồi đáp:

——Không bằng nàng xuống sông cân gạo. Kinh khủng, lạnh quá! Sáng thức dậy mẹ sai đi chợ, tôi run cầm cập.

Con trai tôi cũng nhớ rất rõ sự lạnh lùng năm đó, như thể nó mới cách đây không lâu. Sáng sớm hôm ấy, mẹ cậu ngồi uống trà như sáng nay, rồi lấy chiếc áo khoác mùa đông ra mặc.

Bà Lan ra khỏi phòng với giỏ quần áo trên đầu. Bức ảnh mẹ dựng buồm và lục lọi trong đống quần áo rét. Cậu con trai nhận ra những chiếc áo khoác cậu đã mặc năm ngoái và năm trước: một chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm và bộ đồ ngủ được khâu bằng chỉ đỏ. Cậu con trai nhặt chiếc áo lên, cảm giác mát lạnh trên tay. Đánh giá từ quần áo, vải đã được gấp trong hộp từ lâu, và mùi mốc nhẹ khiến Sơn nhớ đến đầu mùa đông rất lâu trước đây, khi Sơn vẫn còn trẻ.

Mẹ cậu bé nhặt chiếc áo bông cũ kỹ và nói:

– Đây là sự quyến rũ của bạn.

Thiên Minh là em gái của người con trai, chết khi mới 4 tuổi. Mẹ của Sơn cho biết, Sơn nhớ cô lắm, xúc động lắm, thương cô lắm. Ngực xưa trời sinh có duyên, thò tay lật áo xem, mân mê đường chỉ:

– Giá như bây giờ cô có thể mặc nó.

Mẹ im lặng không nói gì. Nhưng khi anh định bắt anh mặc lại áo, anh thấy mẹ anh rơm rớm nước mắt.

Người con trai đã mặc sẵn áo ấm: áo sơ mi vải bông màu đỏ và áo sơ mi vệ sinh bên ngoài áo sơ mi vải dài sẫm màu. Qi đứng trên giường trước mặt mẹ, quay đi quay lại ba bốn lần để mẹ nhìn chiếc áo. Cuối cùng, mẹ vuốt lại đường viền áo và gạt vết sơn đi, nói:

– Được, tôi đi chơi đây.

San xo rủ mẹ đi chợ chơi. Ngôi nhà tranh sơn dầu quay mặt ra chợ, cạnh đó là dãy nhà tranh của người nghèo, con tôi quen thuộc vì được mượn ngôi nhà tranh sơn thủy ấy. Con trai biết bọn trẻ, và các gia đình có lẽ đang chờ tôi đánh chúng ở cuối chợ.

Hôm nay không phải là ngày giao dịch nên chợ vắng tanh. Một vài cửa hàng hiu quạnh lộng gió rải rác những chiếc lá rơi của cây tuyết tùng. Gió lạnh sơn hà cay mắt. Nhưng đường chân trời rõ ràng hơn bình thường và những ngôi làng ở phía xa cũng rõ ràng như ở gần. Đất lún xuống, nứt toác ra và kêu loảng xoảng dưới móng guốc của hai chị em.

Cuối chợ thấy lũ trẻ nô đùa. Thấy chị em đến, chúng đều mừng rỡ nhưng vẫn đứng xa xa, không dám vồ lấy. Họ dường như biết trước số phận bất hạnh của mình, mặc dù cậu con trai và cô em gái vẫn chơi đùa thân mật với họ, không có sự hiện diện hách dịch và coi thường của người em họ.

Chàng trai hoa cúc Chuntong Tongying scorpion suýt mở mắt ra khi nhìn thấy bộ quần áo mới bằng sơn mài. Cậu con trai để ý thấy họ ăn mặc như thường lệ, vẫn bộ đồ màu nâu bạc, rách nát và vá víu. Nhưng hôm nay môi họ tím tái, quần áo rách tươm, da đen sạm. Chúng run lên từng cơn gió, và răng va vào nhau lập cập.

Chàng trai mùa xuân đến vồ lấy chiếc áo vẽ như chưa từng thấy. Mặc một chiếc áo tối màu và cho chúng tôi xem tất cả áo sơ mi nhà vệ sinh và bộ đồ ngủ. Một đứa trẻ lè lưỡi nói:

-Áo này mặc nóng quá. Đảm bảo mua được đồng bạc triệu không kém nha các bạn.

Một người khác nói:

– Cô giáo của tôi đã có một chiếc áo sơ mi như thế này vài ngày trước và sau đó đã bán nó cho ông Li.

Poppy ngước mắt ngây thơ xin sơn:

– Mua ở Hà Nội à?

Shan ưỡn ngực trả lời:

– Ở Hà Nội, ở đây không có gì. Mẹ tôi thậm chí còn hứa sẽ mua cho tôi một chiếc áo len với giá cao hơn một chút.

Chị Lan bất ngờ giơ tay vẫy một bé gái đang dựa vào quầy bar và hét lên:

– Sao không ra đây, ban công? Đến và chơi cùng tôi.

Erotic là cô gái hàng xóm, cùng với bạn của Ran và Charm. Thấy chị gái gọi lại không được, cậu con trai nhìn kỹ thì thấy chị đang ngồi xổm bên quầy bar, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rách, để lộ lưng và hai cánh tay. Lan cũng đến hỏi:

– Áo anh sao rách thế, áo lành anh đâu? Cô bé nói:

– Không có áo, chỉ có cái này.

– Sao em không nhờ anh may áo cho em?

Người con chợt nhớ ra người mẹ ở ban công rất nghèo, sống dựa vào mò cua bắt ốc, không có tiền mua quần áo cho con. Người con đầy cảm xúc, như buổi sớm nhớ thương anh em nhân duyên từng trò chuyện trước hiên, chơi trong vườn. Một ý nghĩ hay ho chợt lóe lên trong đầu cô, cô lại gần cô thì thầm:

– Hay là cho nó cái áo bông cũ đi chị.

– Vâng, đúng vậy. hãy để tôi nhận được nó.

Với sự hồn nhiên của tuổi trẻ, Lan nóng lòng chạy về nhà lấy một chiếc áo. Người con lặng lẽ đứng chờ, lòng tự nhiên ấm áp.

Nhưng niềm vui vẽ không kéo dài lâu. Ăn tối xong về nhà không thấy mẹ đâu, tôi hỏi bà cụ:

– Cô tôi đi đâu vậy?

– Chị Lan chị ăn trước đi. Cô ấy cũng đã đi đến ngày giỗ và trở lại vào buổi trưa.

Rồi bà lão nhìn vào khuôn mặt sơn và hỏi:

– Anh có mang cho em chiếc áo bông cũ không?

Người con trai ngạc nhiên:

– Ừ. nhưng bạn biết nó bằng cách nào?

-Con trai cô ấy nói với tôi-cô ấy là em họ của con trai và cô ấy ghét cô ấy vì cô ấy nói xấu về những bộ ngực cũ-cô ấy cũng nói rằng mỗi lần cô ấy nói với cô ấy về điều đó, cô ấy muốn cô ấy đánh anh ta. .

Con trai lo quá, đến giờ ăn rồi, đứng dậy khỏi đũa, van:

– Giờ thì sao, hở vú ra? Tôi biết dì tôi sẽ chết.

– Ai khiến em dại dột nhường áo cho anh? Bây giờ gọi lối vào là được.

Người con trai chạy ra chợ rau tìm lối vào nhưng không thấy mẹ ở đó. Về đến nhà thì không thấy ai, mẹ cũng không có ở nhà. Hai chị em sợ quá, ra đồng tìm mà không thấy. Đến chiều muộn, Paint và chị gái vẫn chưa nhận được chiếc áo. Đổ lỗi cho tôi:

– Sao anh lại đưa cái áo đó cho nó, giờ tao chửi nó à.

– Ai bảo anh đến lấy? Anh không đến lấy thì em cũng không biết.

Cô Landou Chunxiang:

– Thôi, bây giờ tôi phải về nhà, nhưng tôi không biết phải làm gì.

– Nhưng tôi sợ.

Lan thở dài, nắm chặt tay tôi an ủi:

– Dù sao tôi cũng phải về. Có lẽ tôi sẽ không mắng bạn.

Hai chị em lo lắng dắt nhau về nhà. Đến cửa, cậu con trai nghe thấy tiếng mẹ bên trong, và giọng một người phụ nữ khác, nghe quen quen. Lan bước vào với đôi bàn tay sơn phết, hai chị em ngạc nhiên thấy hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế dưới đất trước mặt, tay ôm chiếc áo bông cũ.

Thấy hai đứa con quay lại, người mẹ ngẩng đầu nghiêm nghị nói:

– Nhìn kìa, hai người đã về. Còn chiếc áo bông tôi tự tặng thì sao?

Người con trai sợ hãi, lặng lẽ cúi đầu, trốn sau lưng cô. Ông lão cười nói:

– Lúc về thấy cô cháu mặc chiếc áo bông, tôi vội hỏi. Nó bảo bạn vẽ nó. Tôi biết bạn đang nói đùa, vì vậy tôi phải trả lại cho bạn ngay lập tức. Thôi, bây giờ xin phép tôi về nhà.

Mẹ hỏi:

– Anh không có áo sao?

– Vì nhà quá khổ, tôi không có tiền may quần áo cho con. Vì vậy, đó là cùng một chiếc áo từ năm ngoái.

Mẹ rút một cái bát bằng đồng, lấy tiền đưa cho chú:

– Đây, anh cho em vay năm mươi xu để về nhà may áo cho con.

<3

– Hai đứa con của mẹ quý lắm, mẹ có dám cho con cái áo mà không sợ mẹ mắng không?

  • ←con đầu lòng
  • →Người thua cuộc

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.