Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông tên là Trương Ba, còn rất trẻ nhưng đã đánh cờ rất giỏi. Hành động của anh chàng này không ai sánh kịp trên đời. Nhiều giải cờ trong mùa Xuân Hạ đã thuộc về ông. Tiếng đồn lan khắp cả nước, đến tận Trung Quốc. Lúc bấy giờ ở Trung Quốc, có một kỵ sĩ cũng nổi tiếng về việc giương cờ. Nghe tiếng xe buýt dài, người cầm lái liền khăn gói đi về hướng Nam tìm đến nhà thí sinh. Hai người thi đấu mấy hiệp, không phân thắng bại. Nhưng ở ván thứ ba, đội thứ ba bị nhốt vào thế bí. Thấy đối phương gãi đầu suy nghĩ, Trường Bá đắc ý nói:
—Hoàng thượng cho dù thích thủ đoạn này cũng nghĩ không ra biện pháp bỏ đi.
Đế Thích lúc bấy giờ đang là thần cờ ngồi trên trời bỗng nghe thấy những lời xúc phạm trắng trợn của Trương Ba, liền bay xuống trần cho biết tay. Trương ba đang đánh cờ với kỵ binh thì bỗng có một ông già đến ngồi bên bàn cờ. Lão xuyên kỵ như mấy nước. Trong một thời gian, phe kỵ binh dường như chuyển bại thành thắng. Trương ba cau mày, trong lòng vô cùng tức giận, lão già này từ đâu ra mà tự đưa mình vào một tình thế khó hiểu. Nhưng khi nhìn thấy ông lão râu tóc bạc trắng, khuôn mặt bất nhân, hắn lập tức hiểu ra, quỳ rạp xuống đất, vái lạy nói: – “Ngươi nhất định thích một vị thần đế như vậy, ta là phàm nhân, ta không biết, tôi xin lỗi”. Hoàng đế vui vẻ cười nói: “Nghe nói ngươi rất kiêu ngạo, đi xuống xem một chút.” Trương ba lập tức cứu hoàng đế, chàng thích mua rượu, giết gà và đối xử tốt với họ. Tuy mới quen nhau nhưng chúng tôi rất thích trường ba. Thấy chàng trai này học chiêu của mình, hoàng thượng mừng rỡ nói: “Ta thấy ngươi có tấm lòng thành nên cho ngươi một nén hương, mỗi khi ngươi cần ta thắp một cây là ta sẽ xuống.” “. Đã nói, bay lên trời trên đám mây.
Kể từ đó, Changba thỉnh thoảng sẽ chuẩn bị yến tiệc và mời những người như hoàng đế xuống chơi. Các bên rất giống nhau. Nhưng một ngày nọ, cha tôi bất ngờ bị cái chết cướp đi. Chôn chồng xong, người vợ dọn dẹp nhà cửa. Thấy trên mái nhà có một nén hương, chị lỡ tay lấy xuống đốt trước bàn thờ chồng. Ở cõi trời, các vị thần đế thích nghe tin tức, và xuống ngay lập tức. Hoàng đế ngạc nhiên khi thấy chiếc xe buýt dài không có ở đó:
-Cha đâu?
Người vợ Trương Bá nức nở nói:
– Nhà tôi chết gần tháng nay rồi!
– Mẹ kiếp, tắt máy sao anh không gọi ngay cho em, biết làm sao bây giờ.
Nghĩ xong, hoàng đế lại hỏi:
– Gần đây có ai qua đời không?
Vợ trường ba trả lời:
– Một người bán thịt đã chết đêm qua. Thượng đế thích thú để nàng đưa mình đến nhà hàng thịt và nói với nàng: – “Ta sẽ tìm cách làm cho chồng nàng sống lại”. Nói xong, hắn xoay người trở về thiên đình.
Khi ấy, chúng tôi đang nói chuyện trong nhà hàng thịt, mọi người đang khóc lóc kể chuyện quanh nhà tổ, bỗng người chết ngồi dậy. Anh ta vứt bỏ tất cả những đồ vật trong đám tang, và đi thẳng vào phòng thứ ba mà không nói một lời. Thấy anh hàng thịt biết Thượng đế thích làm sống lại chồng mình, vợ Trương Ba mừng rỡ đón vào. Cùng lúc đó, vợ và con trai của người bán thịt cũng đuổi kịp. Nhưng không chỉ bị vợ kéo về mà ngay cả anh chồng cũng kiên quyết không về. Cuộc khẩu chiến giữa hai bên cuối cùng biến thành một cuộc khẩu chiến vô cùng gay gắt. Hàng xóm sẽ không phân xử và phải mang nó đến văn phòng.
Khi chính quyền hỏi những người hàng xóm, họ nói rằng người đàn ông sống lại là người bán thịt. Nhưng chắc chắn chỉ có vợ ba mới xưng là chồng. Quân hỏi: – “Chồng cô làm gì hàng ngày?”. a: – “Chồng em chỉ biết chơi cờ”. Vị quan hỏi vợ hàng thịt: “Chồng bà làm gì hàng ngày?”. đáp: – “Chồng tôi chỉ biết mổ lợn thôi”.
Nghe đến đoạn này, viên quan dắt một con heo ra đường cho người đồ tể mổ thịt, nhưng không biết phải làm sao. Khi các quan nhà nước cử một số cao thủ cờ vua đến thi đấu với người bán thịt, họ không ngờ rằng những quân cờ mà người đàn ông đó chơi lại cao đến mức không ai có thể sánh kịp. Tiếng phổ thông sau đó bảo anh ta về nhà.
Cho nên mới có câu nói có tình có nghĩa[1].
Điều tra
Nguyên văn câu chuyện: Trương Bá là một nhà Nho thời Lý, ở làng Liên Hạ (Hải Dương). Ở đây Trương Bá không chơi cờ với kỵ binh như thường chơi với người bạn cờ ung long trang. Ngoài ra còn có một thách thức để tìm ra sự thật trong câu chuyện. Ngay cả người từ cõi chết trở về cũng không thể mổ lợn, nhưng anh ta có thể làm thơ hay, khi người bạn cờ vua Weng Long chơi cùng một ván cờ, anh ta lập tức nhận ra rằng đó chỉ có thể là Trương Ba.
Cuối truyện còn kể: Thấy vợ hàng thịt khóc lóc thảm thiết, người cha đầu thai bàn với vợ, được vợ đồng ý thì lấy một người đàn bà khác làm vợ lẽ[2].
Ở Trung Quốc cũng có câu chuyện về hồn ma của một nhà sư:
Các nhà sư chùa Vạn Phúc qua đời ở tuổi tám mươi. Vị linh sư đang đi lang thang, gặp một hoàng tử Mãn Châu đang đi săn cùng mười người hầu, rồi bất ngờ ngã ngựa mà chết. Chủ nhân linh hồn nhập vào cơ thể và khiến nó sống lại. Người đầy tớ tưởng sư đã tỉnh, liền chạy đến chăm sóc, nhưng sư nhìn chằm chằm hỏi: “Sao ta lại ở đây?”. Người ta đưa họ đến nhà hoàng tử. Ai đến thăm cũng nhớ: —— “Nam Mô A Di Đà, sao con đến đây?” “. Khi người ta cho cơm, họ ăn nhưng họ không động đến thịt. Đêm ngủ một mình, hễ thấy bóng đàn bà đến gần là tôi bỏ chạy. Cả nhà đều ngạc nhiên và nghĩ rằng cậu con trai bị điên.
Ba ngày sau, nhà sư của tôi đi dạo và hỏi về chùa Vạn Phật, ông ấy đến và nói rằng ông ấy là một nhà sư từ tu viện của chúng tôi. Nhà sư trong chùa nghĩ rằng đó là một trò đùa, nhưng nhà sư nói với tôi rằng mọi thứ đều phù hợp. Cuối cùng, Ngài ở lại tịnh xá tu tập như cũ [3] .
[2] Ảnh seon (chéo). Một bộ sưu tập các bài viết mới. [3] Theo tâm Bồ-tát