Truyện ngắn của một ông cao

Tien có bốn chiếc ghế mây. Trong tất cả đồ nội thất trong phòng, chỉ có bốn chiếc ghế mây này là đáng giá. Không mua thêm. tinh dien ghét mua. Dean chỉ mua nó một lần kể từ ngày anh ấy dọn ra ở riêng. Đó là chiếc giường gỗ tếch của một người dì nghèo. Dì cần tiền mua thuốc nước cho chồng. Dean cũng cần một chiếc giường. Tháng 3 vừa rồi, vợ Dean sinh con trai. Điều đó có nghĩa là bây giờ Dean có hai đứa con. Cả gia đình có bốn người, và bốn người chen chúc trên một chiếc giường! Mùa đông có lạnh cũng không sao, chỉ cần ôm nhau sưởi ấm là được. Nhưng thế nào là vệ sinh trong mùa nóng?

Khoảng mười tuổi, Dean cũng nghĩ: Nên tuân thủ các quy tắc vệ sinh. Bởi vì Dean là một người đàn ông rất có học thức. Dean đã từng là giáo viên tại một trường tư thục được gần ba năm, và vị trưởng khoa vừa đề cập có bốn chiếc ghế đan bằng liễu gai. Năm ngoái, thuê viện trưởng dạy lớp một, mỗi tháng nhận hai mươi lượng bạc, trường học sắp đóng cửa thình lình đóng cửa. Giải phóng mặt bằng để lại một số ngôi nhà cho mọi người sử dụng và cần nhiều thứ hơn trong thời điểm hiện tại. Hiệu trưởng cũng nhận được nửa tháng lương từ Dean. Học phí tháng trước không bị mất. Làm thế nào để bạn biết nó là dễ dàng để tính toán? Nếu có thể xoay chuyển tình thế, anh ta sẽ ngay lập tức trả cho Dian En mười lượng bạc để đổi lấy người đẹp của cả hai bên. Nhưng anh không thể quay đầu lại. Nhưng Điền có thực sự sẽ thua không? Dừng… dừng… – Bây giờ biết nói sao đây? – Anh cười ngượng nghịu nói với dien:

– DỪNG LẠI! Như thế này, ông Dean! Nếu không phiền, anh ấy sẽ mang chiếc ghế mây về nhà cũ. 7 xu một miếng ở tiệm phở cũ. Mấy ngày trước, tôi vừa căng xong cây gậy của hai người mà mất một xu. Bán cho ông già là một sự lãng phí tiền bạc. Nhưng ở nhà anh ấy không có ghế…

Hồi đó, dien phải cố giữ mặt mới hết mức. Thật ra, Dean rất nhàm chán. Dean không muốn ngồi trên bốn chiếc ghế chút nào. Ồ! Còn gọi là ghế mây! … Có cái thì xiêu vẹo, có cái thì teo tóp, cái nào không thấm nước như da cùi. Có vẻ như nó được trải thảm hoàn toàn. Dean đau lòng đến mức phải trả bảy mươi xu cho một vé tàu về nhà, và anh phải trả tiền cho bốn chiếc ghế cũ kỹ đó. Nhưng thật bất tiện khi từ chối. Thực tế là tôi đang hờn dỗi. Có lẽ tôi cảm thấy tiếc cho hiệu trưởng. Đây là điều dien không muốn vì anh và dien không phải là bạn tốt. Họ cảm thấy tiếc cho người ngoài. Người kia không nên đau khổ vì người kia… Dean đang nghĩ ra một cái cớ để trốn thoát. Rồi anh nói:

– Bạn nên đi bằng thuyền. Nó đắt như năm mươi xu. Năm xu cộng với năm xu bằng năm xu rưỡi. Vì vậy, giả sử ngay cả khi bạn phải trả tiền cho bốn chỗ ngồi, thì đó cũng chỉ là một vé tàu. Nhưng rộng. Anh đặt hai chiếc ghế, một để ngồi và một để nghỉ ngơi, thong thả, như đang ngồi trong chính ngôi nhà của mình. Phải làm gì nếu tàu đông đúc.

Đây cũng là một ý kiến ​​hay. Nó thậm chí còn tránh huých vào ngực nhau để giành vé tàu. Tránh các vấn đề ngồi trên đùi của người khác so với việc để người khác ngồi trên đùi của bạn. Trong khoang hạng tư còn có mùi mồ hôi và phân lợn… nhưng… thầy hiệu trưởng không đợi Dean nói. Ông đã tìm ra nó đầu tiên. Vì vậy, anh ấy nói:

– Không ngại chuyển động của ghế. Em sẽ sai thằng bé gộp hai cái làm một, lấy sào gánh nước, khiêng sang thuyền cho anh. Từ bến tàu về nhà, anh ta sẽ thuê một cậu bé với giá khoảng một xu hoặc một xu.

Điền vào phép tính nhẩm. Bằng cách này, tất cả các đồng bạc được tiêu rất cũ. Điều đó có nghĩa là tiêu một xu ở đó. Hai con hào và bốn chiếc ghế đan bằng liễu gai! Ngay cả khi nó quanh co, nó vẫn rẻ… Dean đồng ý. Vì vậy, chủ tiệm phở đã trả bảy nhân dân tệ mỗi người cho bốn chiếc ghế mây của hiệu trưởng, và được phép đi thuyền đến quê hương của Dean.

Vì vậy, dien có bốn chiếc ghế mây. Độn không biết giá. Nhưng Dean đoán mua cái mới sẽ rất đắt. Bây giờ, mỗi người có thể có tới ba hoặc bốn đồng. Ba bốn miếng! Tức là cả bộ trị giá khoảng hai mươi lạng bạc. Không có ngôi nhà nào ở Tonomura có đồ nội thất đắt tiền như vậy. Vợ Dean quý lắm. Thấy những vị khách thô lỗ, cô buồn lắm, khen chiếc ghế đẹp và sang trọng, cô đặt cái mông như cái chậu lên ghế, những sợi mây chùng xuống rồi co lại. Giống như lưng trâu đập vào thành ghế làm cho thành ghế phai ra sau. Còn ghế thì sao? Ừ thì ghế sắt cũng phải hỏng huống chi là ghế mây! …Một hôm, người đàn bà bàn với chồng rằng:

-Này bạn! Dân làng dốt nát. Tôi có một số thứ phải giữ gìn. Hay cất chiếc ghế mây đi để không ai trèo lên ngồi rồi vứt đi?

Thoạt nghe, Dean đã phải bật cười. Dean nghĩ về sự hèn hạ của phụ nữ. Họ may quần áo và cất chúng đi. Và mua ghế để không ai bị sốt. Dean cố gắng phản đối. Nhưng sau khi nghĩ lại, điền vẫn rất hài lòng. Vợ của Dean giỏi việc nhà hơn Dean như thế nào? Và bây giờ Điền chỉ là một kẻ ăn mày. Vợ của Dean chăm sóc chồng năm mươi xu cho đến cùng. Cô ấy sẽ chịu xiềng xích của gia đình, vì vậy hãy để cô ấy có một số quyền lực trong gia đình. Kẻo cô lại nói: Dù có hỏng cái gì, Dean cũng không cần bỏ tiền ra thay, anh sẽ bù đắp… Từ hôm đó, bốn chiếc ghế mây được treo trên bốn móc ở ngoài mái chái. . Chỉ VIP mới được vào.

Nhưng vào một đêm trăng sáng, Dean đã chuyển bốn chiếc ghế vào sân mặc dù nó trống không. Điền bèn gọi vợ con ra. Người vợ ngồi trong đó với một đứa trẻ trên tay. một đứa trẻ lớn. Có chiếu để kê chân. Họ ngồi trên ghế đợi trăng lên. Bé không khóc, lớn không vồ lấy, hạnh phúc sẽ trọn vẹn. Gió cuốn đi những ưu phiền, cay đắng trong lòng. Ánh trăng dịu dàng xoa làn nước mát trên da. làn da mềm mại. Một cái cau mày nhấn chìm mọi thứ. Người vợ cầm đồ có vầng trán nhẵn và khuôn mặt tươi tắn. Trẻ hơn mười tuổi. Sao em dịu dàng đến thế trong những giây phút tĩnh lặng ấy! rất dễ thương! Dean không mảy may mảy may biết trong thị trấn rằng anh có liên quan gì đến người phụ nữ ủ rũ cứ mở mồm ra là mắng trẻ con, trẻ con, chó mèo, và suốt ngày làm tăng giá nhà. Cô cúi xuống đứa nhỏ và đồng thời ngước nhìn đứa lớn một cách âu yếm. Cậu bé lớn hơn mỉm cười với Tee. cô ấy đã cười. Cô mỉm cười với chồng. Dean nhìn vợ, nhìn con, hạnh phúc. Điền mỉm cười với John.

Diên rất chu đáo. Cũng thường vì trong đầu Dean toàn thơ. Nếu bạn đã đọc thơ, bạn sẽ biết đó là một điều đẹp đẽ và quý giá. Rải rác giữa các vì sao là một chiếc liềm vàng. Sự lây lan là một đĩa bạc trên một tấm thảm nhung. Lan tỏa ước mơ ra thế giới. Suối mát cho những tâm hồn khát nước bơi vào. Trăng ơi trăng ơi! Vú căng mộng, nhà thơ muôn thuở dã man! Dean không hối hận. Hai thân của Dean bán ruộng vườn để Dean được đi học miễn phí. Phải, bạn chỉ có một mục đích, anh ấy nói vậy, và anh ấy tham ăn hơi ấm, bạn sẽ rất thất vọng khi nhìn thấy con creeper bò suốt trong phòng mà không ăn. Các cơ quan quá yếu để đưa nó vào văn phòng; bạn sẽ nhanh chóng cho rằng số tiền mà con bạn trả cho trường học thực sự là tiền ném xuống sông. Nhưng Dean tin rằng việc học của Dean, mặc dù không giúp anh ta kiếm sống, nhưng lại hữu ích cho anh ta. Chỉ với một từ, Dian En có thể hiểu văn học và thơ ca, và vẻ đẹp của thơ ca và phong cách. Dean phàn nàn rất nhiều về việc tâm hồn cằn cỗi như vợ của Dean. Đối với thị trường, kéo dài chỉ là … tiết kiệm hai xu tiền xăng! Lúc này, mỗi lít chai là hai khiên. Tôi mới biết rằng chiến tranh giữa các quốc gia không tốt cho trẻ em từ các gia đình nghèo. Mỗi đêm, cô ấy sẽ thắp đèn một lúc. Nhưng một khoảnh khắc là đủ để tiêu tốn hai xu của bạn. Ánh trăng có giá dưới hai xu. Hai mươi xu không nhiều, và mười hai xu là hai mươi xu. Mười hai mươi xu là hai đồng bạc, và mười hai đồng bạc… Trời ơi! Cứ đếm thế này thì biết luôn đúng không? Tại sao luôn đếm? Người cả đời chỉ biết tính toán chính là người tự làm khổ mình cả đời… Dean vẫn hay trách vợ Dean như vậy. Dean không nghi ngờ gì rằng bản thân Dean là một thiếu sót. Lúc này, trong lúc ngắm trăng và tạm quên đi những chuyện vặt vãnh trên đời, Dean cũng có trái tim của một kẻ lang thang. Dean thấy bầu trời quá rộng, có quá nhiều vì sao. Tôi nhớ một bài thơ của một nhà thơ phương Tây đã so sánh bầu trời đầy sao với một cánh đồng. Nếu trời là một cánh đồng, thì cánh đồng đó bao la. Và Dean chỉ cần kiếm được một tấm bằng với tấm sau nóc nhà Dean của đối thủ là đủ để Dean không còn phải lo kiếm sống nữa. Dean bàn giao quyền quản lý cho vợ của Dean. Lúc đó dien được tự do theo đuổi ước mơ của dien…

Đây là một giấc mơ văn chương. Ngày xửa ngày xưa, Dean phải vật lộn để đọc và viết. Dean khao khát trở thành một nhà văn. Dean sẵn sàng chịu đựng mọi sự thiếu thốn và tra tấn mà các nhà văn ở đất nước anh phải chịu đựng. Dean thường nói với những người bạn cùng chí hướng: Dean sẽ sẵn sàng từ chối một công việc kiếm được vài trăm denarii một tháng nếu anh ấy có thể kiếm được năm denarii trong nghề văn học… nhưng anh ấy đã viết nhiều năm rồi. tiền bạc. Trong khi đó, dien phải ăn. Ngôi nhà của Diane là một mớ hỗn độn. Con của Dean không được đến trường. Không ăn được nữa. Bao nhiêu đói nghèo dẫn đến hỗn loạn. Cha của Dean bỏ nhà đi. Mẹ Điền làm lụng vất vả kiếm tiền nuôi hai con nhỏ ăn học. Đối với những đứa lớn, đứa địu em, đứa chăn trâu, đứa đi xin hoa chuối, đứa vác củ khoai ra chợ xa bán lấy vài xu để khỏi chết, mình rất ích kỷ. Sự nghiệp, còn gì nữa? Dean có trách nhiệm nghĩ đến gia đình mình. dien phải xây dựng lại gia đình của mình! Dean phải tạm quên giấc mơ kiếm tiền bằng văn chương của mình. Điền vào lời dạy. Ồ! Dạy và học có thể nhận được 20 bang hội mỗi tháng. Mẹ của Dean nghĩ rằng nó là hợp thời trang. Cô ấy buộc Dean phải kết hôn. Vợ của Dean xuất thân từ một gia đình khá giả, và cô ấy lấy Dean vì Dean là một người có học thức. Rồi Điền có con. Đại gia đình của Dean, Dean không giúp được gì, giờ lại có thêm một gia đình có con nhỏ. Dean lúc nào cũng nghĩ về tiền. Trái tim tôi đầy những rắc rối tầm thường. Đôi khi, chợt nhớ lại những giấc mơ xưa, Dean lại thở dài. Điền cho tự thoải mái: viết khi nào có tiền. Nhưng Dean biết anh sẽ không bao giờ viết thư nữa, vì anh chắc chắn sẽ không có tiền trong đời…

Đã đến lúc nghỉ ngơi tối nay. Nhưng Dean chỉ mang hai cái ghế ra sân. Vợ hôm nay gập ghềnh suốt ngày. Tôi đến đây một ngày để kỷ niệm ngày kỷ niệm của tôi. Chợ phải dệt để lấy vải bán mai trả nợ lãi. Dệt xong, cô vội đi xin tiền. Khi tôi về đến nhà, đứa bé đã khóc hết hơi. Đứa lớn bẩn thỉu, với cái mũi tẹt trên mặt. Ngôi nhà vẫn còn là một mớ hỗn độn. Tôi vẫn chưa về. Tôi biết phải làm gì? Khi thấy lòng mình sôi sục, cô giậm chân hét trời. Bà đánh đứa lớn, mắng đứa nhỏ, ném chổi, đá thúng, càu nhàu. Sau đó cô đi ngủ sớm với em bé. Đứa lớn ngủ thiếp đi trong tiếng thút thít và khóc. Tôi ngồi ngoài hiên. Dean bình tĩnh thử xem. Nhưng da mặt vẫn hồng hào, có vẻ dày lên và tê cứng. Dean gần như đau đớn. Chắc vợ Dean yêu Dean lắm. Nhưng cô chỉ biết rằng con người cần ăn, mặc và uống thuốc khi đau ốm. thị chỉ muốn chăm sóc chồng. Đưa nó cho chồng tôi khi bụng đói. Cô ấy sẽ không để chồng mình mặc nó. Chợ bán yếm cũng như quần áo, thuốc thang để lo cho chồng. Ý là chồng vui. Nhưng không, Dean đã quen với những tình cảm ấm áp và những lời âu yếm. Gương mặt ủ rũ, ngôn ngữ cáu kỉnh, và đặc biệt là kiểu yêu đơn giản hóa quá mức – thậm chí thô bạo – của vợ Dean khiến anh rất khổ sở. Dean thấy cuộc sống tình yêu của Dean thiếu vắng. Dean không thể yêu ai cả. Mãi mãi sống trong gia đình này, mãi mãi trong những rắc rối vụn vặt này, trái tim của Dean sẽ bị hao mòn. Ngay cả khi đã cạn kiệt nguồn thơ ca quý giá của mình, Dean vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ có thể mở nó ra lần nữa… ở đó, lang thang khắp nơi như một cô gái tuổi teen vừa tìm thấy người yêu của mình. Gió nhẹ nhàng giẫm chân vũ trên lá. Lá trăng, lá chuối đung đưa… Dean nghĩ đến những người phụ nữ nhàn nhã vừa tắm trong làn nước thơm, mặc áo lụa xanh, thân hình mềm mại dựa vào chiếc ghế bập bênh, đẩy đôi chân dang rộng. Vết sẹo…

Sao tự nhiên Điền lại nghĩ ra mấy cái ảnh tục tĩu thế này? Ngay cả bản thân Dean cũng không thể hiểu được. Có lẽ Dean muốn mái tóc thơm tho, làn da mát lạnh mịn màng, và những bàn tay vuốt ve. Một số người đẹp yêu thích vì họ ăn ngon, mặc đẹp, chăm sóc bản thân và không phải làm gì. Phải, vợ của Dean là một tên cặn bã. Thị trường không xứng đáng với điện hạ thân yêu của tôi. Không đáng để thương xót. Làm đầy phải đi. Hãy cứ đi và giữ cho trái tim của bạn tươi trong một thời gian dài. Điền sẽ không dừng lại ở bất cứ điều gì để có được thức ăn. Rồi Dean bình tĩnh viết. Chỉ bằng cách này, dien mới có thể viết những linh hồn mới. Văn bản phải đẹp. Chiều cao cột bên phải. Ngòi bút của Dean là nguồn thơ và tranh. Nghệ thuật là ánh trăng xanh phóng khoáng, làm đẹp cho những cảnh bình thường và xấu xa…

Điền lại nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ xinh đẹp đang ung dung dựa vào chiếc ghế bập bênh… Ai mà đọc được văn của Điền. Trái tim của họ đẹp hơn. Họ sẽ yêu Dean. Họ sẽ gửi cho Dean những bức thư tuyệt đẹp tẩm nước hoa. Trí tưởng tượng của Dean mở ra như ánh trăng. Dean nghĩ về những mối quan hệ lãng mạn với những người phụ nữ xinh đẹp, những người chỉ biết trang điểm và đem lòng yêu. Âm thanh rì rầm lại phát ra từ căn phòng. Trong nháy mắt, mặt trăng mất đi vẻ đẹp của nó. Dean cúi đầu, xấu hổ như thể anh ta bị bắt quả tang làm sai điều gì đó. Đeo tai nghe vào. Vợ Dean nghiêm nghị hỏi:

– Bằng cách nào?

Cô gái vừa khóc vừa trả lời.

– Tôi bị đau bụng.

– Trời ơi!

Đó là tiếng rên rỉ của vợ Dean. Rồi cô mắng tôi:

– Ăn không ngon! Chết là đúng, còn gọi ai nữa?

Đứa trẻ không dám khóc. Nó chỉ luồn lách và rít nhẹ trong cổ họng. Đôi khi không còn kìm được sức mạnh mà bật khóc. Một cảm giác cay đắng gần như dâng lên trong tim Dean. Nó đi lên cổ, lên não. Những giọt nước mắt trào ra trong đôi mắt của Dean.

Vợ Điền gượng đưa đứa con đang ngủ mê mệt lên võng. Thi cầm dao ra vườn hái mấy nhánh gừng rửa sạch rồi thái nhuyễn. Thêm nửa quả chanh. Đó là liều thuốc duy nhất cho trẻ em nghèo. Người dân thị trấn mang nước đến cho con trai bà. Khi cô ấy ngửi thấy mùi gừng, cô ấy sợ hãi. Nó mím môi. Dù có dỗ dành thế nào, anh ta cũng không chịu uống. Cô ấy phải cầm nó, đặt nó nằm ngửa, trên đùi, một tay ôm đầu và tay kia đưa ly rượu gừng lên môi bạn. Đứa bé mím chặt môi. gầm lên:

– Há miệng ra!

Đứa bé đang khóc. Thế là ly nước gừng tràn vào miệng. Nó ngoáy ngoáy như đỉa. Nó phun ra. nó hét lên. Bao nhiêu gừng vương vãi trên áo mẹ. Cậu bé sợ hãi đến mức bật khóc. Vợ Dean tức điên lên tát vào lưng thằng ốm rồi ném lên giường như một con mèo:

– Để bố mày yên! Hãy để bạn chết!

Cô la hét van xin:

– Tao lạy bu; tao nóng! Tôi cúi cho bạn! Cay đắng…

– Im ngay nếu không tao đập vỡ mặt mày.

Nó vẫn không im lặng. Sừng to, sẵn sàng vồ lấy nó:

-Mày có ngu không?

Sợ quá không chịu nổi nữa. Nhưng dù sao thì tiếng rên nhỏ cũng phát ra… Dean yêu em rất nhiều. Vù, dien thấy không đi được nữa. Điện còn khổ thì điện không vui được. Ồ! Trăng đẹp quá! Trăng hiền, trong và tĩnh lặng. Nhưng trong căn lán dột nát, vầng trăng phản chiếu bóng hình thật đẹp, biết bao con người đang đau khổ, thổn thức, co ro trước những đau khổ của cuộc đời! Bao nhiêu người nghiến răng nguyền rủa! Có bao nhiêu đau đớn và khổ sở? … Không, không, có nằm mơ cũng không được. Sự thật phũ phàng luôn ở đó. Sự thật giết chết giấc mơ lãng mạn đã gieo vào Phil bằng thứ văn chương vu vơ. Dean muốn trốn tránh sự thật, nhưng bằng cách nào? Vợ Dean khổ, con Dean khổ, bố mẹ Dean khổ. Bản thân Dean đã phải chịu đựng. Biết bao nhiêu người khác, cùng cảnh, khốn khổ như Dean! Đau khổ làm hao mòn phần lớn tính cách tốt đẹp của một người. Một giọng nói đau đớn vang lên. Ồ! Ồ! Nghệ thuật không nhất thiết phải là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể là tiếng nói của nỗi đau khổ, là lối thoát khỏi cuộc sống khốn khổ, vang vọng mạnh mẽ trong trái tim của Dean. Không cần phải đi đâu cả. Điện không cần che giấu, điện chỉ đứng trong lao, mở tâm hồn ra để đón nhận mọi rung động của cuộc đời…

… Sáng hôm sau, Dean ngồi viết. Giữa tiếng trẻ con khóc, tiếng vợ gắt gỏng, tiếng hàng xóm lanh lảnh bên ngoài đòi nợ. Thậm chí chửi cả xóm đêm mất gà.

  • ← Đám cưới
  • → Trẻ em không được ăn thịt chó

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.