Hỏi nếu bạn không hiểu
Trong một thời gian dài, nhà thơ Nông Quốc Xán giữ chức Thứ trưởng Bộ Văn hóa, phụ trách miền núi và công tác dân tộc. Một trong những công việc yêu thích của anh là theo dõi các ấn phẩm văn học do hiệp hội văn học địa phương xuất bản. Điều này không chỉ giúp anh nắm bắt được tình hình sáng tác, đời sống văn hóa, nghệ thuật mà còn giúp anh phát hiện những tên tuổi tiềm năng từ cơ sở. y phương, lò bạc, cao duy sơn… và các nhà văn, nhà thơ người dân tộc thiểu số khác, người ta biết đến ông, ban đầu qua các ấn phẩm địa phương.
Tôi có đọc văn học nghệ thuật Lào Cai, thấy có bài thơ Bên lò bạc, nhan đề “Hả Má Pó”:
Anh sẽ là núi xanh rừng xanh chờ em nở hoa
Tuy là người miền núi nhưng nhà thơ Nong Guoqian không biết mẹ vợ là loài hoa gì nên đã đến phố cổ xin lời khuyên. Ngay cả nhà thơ què trong câu lạc bộ nghệ thuật cũng không biết. Người đàn ông liền tìm đến nhà thơ lò bạc: “Anh nông dân hỏi mẹ Poo, đây là loài hoa gì?”.
Lập tức quay lại bếp điện giải thích: “Đó là loài hoa mà ông già trong bản gọi đấy.” Nó đọc là Mã Pó – tiếng Việt là “hoa núi”, là hoa núi. rừng nở trong bếp điện. Tây Bắc”… Sau khi nghe giải thích chi tiết, nhà thơ của Nongguo Quark chợt hiểu ra.
Vậy đó, dù chỉ là một chi tiết nhỏ, khi không biết hãy hỏi.
Phong cách giản dị, mẫu mực
Tối hôm đó anh ấy ăn rất ít, và nói năng khác hẳn. Anh đi tắm và giặt quần áo như thường lệ. Nhưng chưa kịp vắt khô, anh đã mệt và phải đi ngủ ngay. Anh ra đi đêm đó dễ dàng như khi anh chìm vào giấc ngủ.
Người vợ góa của một nông dân ở quê cho biết: “Anh ấy là thế này. Anh ấy làm gì thì làm, không phiền hà ai bao giờ. Hơn 50 năm chung sống, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy to tiếng với vợ. và các con. Một lần, khi các con của bà có chuyện gì làm bà bực mình, bà không kìm được, la lên. Ông thấy vậy nhưng im lặng, mãi đến tối đi ngủ, ông mới nói: “Không thể thì thầm? “. Anh chỉ nói thế thôi, nhưng từ đó mỗi lần nghĩ đến, cô lại kìm mình lại.
Ông là người luôn tôn trọng những người xung quanh. Trong văn phòng, tài xế, người giúp việc, thư ký… ai cũng thích anh. Khi có khách đến nhà, dù là ai, họ cũng phải ra phòng sau để thay quần áo.
Tình bạn chân thành
Đây là tình yêu giữa nhà thơ Xinong Guojian và nhà thơ Đạo gia. Dù hai nhà thơ rất khác nhau nhưng sự khác biệt về tuổi tác không ảnh hưởng gì đến tình cảm của họ. Hai nhà thơ gặp nhau năm 1943, khi cùng tham dự lễ kỷ niệm 26 năm Cách mạng Tháng Mười Nga tổ chức tại Puman, Việt Nam.
Hơn năm mươi năm, từ lần gặp đầu tiên cho đến khi nhà thơ qua đời, hai nhà thơ nổi tiếng của đồng bào dân tộc thiểu số đã rất thân thiết, không chỉ trong tác phẩm, mà còn trong thơ ca, cũng như những tình cảm riêng tư. . Lúc đầu, họ làm trưởng phòng Văn nghệ tuyên truyền xuyên khu vực Việt Nam, phó phòng Văn hóa quận, huyện cùng quận, sau giữ chức lãnh đạo, chủ tịch, phó chủ tịch Hội Văn nghệ Việt Nam.
Năm 1964, nhà thơ Nông Quốc Chủ được trung ương cử ra Hà Nội, nhà thơ Duẩn giữ chức chủ tịch nước cho đến khi về hưu. Trước đó, tất cả các tập thơ đã xuất bản của ông đều được gửi đến Nongguo để đọc và xem xét. Nhà thơ Nông Quốc Kiếm từng bày tỏ ý kiến để độc giả hiểu rõ hơn về giá trị thi pháp của “Đẩu An”: “Đọc “Đậu An” không có ngôn từ sắc sảo, không có hình ảnh lộng lẫy, mà là những câu văn bay bổng, triết lý sâu sắc… Nhưng đó là những âm thanh giản dị, những câu nghị luận dân gian, những so sánh, miêu tả về những hình ảnh núi rừng quen thuộc.I.
Năm 1967, tại Thái Nguyên, nơi sơ tán của võ lâm, nhà thơ Di Si Taiduan không may bị rắn độc cắn. Nghe tin dữ, nhà thơ Nong Guojian từ Hà Nội vào bàn với tổ chức tìm thuốc giải độc cho nhà thơ. Khi nói đến việc Tai Doan điều trị tại Bệnh viện Viet-soo, hầu như không có ngày nào mà không sử dụng chuyến thăm để đối phó với trận động đất nông nghiệp của đất nước. Khi nhà thơ nói về tài doan nghỉ hưu và trở về quê hương và có cơ hội làm việc ở trường trung học, nhà thơ Nong Guojian đã không quên đến thăm những người bạn cũ của mình ở Pingyuan.
Tydoan sẽ luôn nhớ đến các bạn. Có một bài thơ trên trang nhất “Tuyển tập Hiền tài” do NXB Văn học ấn hành năm 1992:
Đoàn và Đoàn Lắc. Hai người bạn là một ngàn catties. Người cách ngàn núi sông cách xa mà lòng gần nhau
Đầu tháng 2 năm 2002, tôi đọc Nhân dân nhật báo thì nghe tin nhà thơ nước đó đã qua đời, nhà thơ Lun lúc đó đã gần 90 tuổi, đi lại khó khăn không thể đến dự tang lễ được. người bạn đã phải viết thư cho anh. Anh viết: “Thương tiếc rất buồn, bạn thân như anh em một nhà. Sét đánh ngang tai – vô cùng xin lỗi”