Người ấy sẽ mãi sống trong tim em (bạn, thầy, người thân,…) 18 bài văn mẫu có dàn ý chi tiết. Qua đó giúp các bạn học sinh lớp 8 xây dựng vốn từ vựng và nhanh chóng hoàn thành các đoạn văn Bài tập 1 Câu 2 lớp 8 hay nhất.

Với những đề tài như vậy, các em có thể chọn viết về cha, mẹ, thầy giáo, cô giáo, ông bà, bạn bè, hàng xóm… để lại trong lòng các em nhiều ấn tượng, kỉ niệm đẹp. em. Vì vậy, mời các bạn cùng theo dõi bài soạn dưới đây để hiểu rõ hơn về Ngữ Văn 8.

Dáng người ấy sẽ luôn ở trong tim tôi

I. Lễ khai trương

  • Bạn có thể bắt đầu bằng một vài câu thơ hoặc bài hát về mẹ.
  • Mẹ là người sinh thành, dưỡng dục, nuôi nấng ta nên người. Tên của mẹ tôi là…?
  • Hai. Nội dung bài đăng

    Một. Tả mẹ

    – Kích thước, hình thức:

    • Già đi: Tuổi mẹ tăng dần theo thời gian.
    • Vài sợi tóc bạc: Mẹ đã bạc vài sợi tóc vì lo cho gia đình.
    • Mắt: Còn tinh, nhìn rõ.
    • Nụ cười: Ấm áp, thân thiện
    • Đôi tay: Gầy guộc vì phải mang nặng đẻ đau ngoài gió mưa.
    • Vừa vặn: Vừa vặn.
    • Quần áo: Trang phục thường ngày, phù hợp với dịp này.
    • – Tính cách:

      • Đối với mọi người xung quanh: luôn quan tâm, giúp đỡ.
      • Đối với gia đình: luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc.
      • Với bản thân: Chịu trách nhiệm nghiêm ngặt về mọi việc.
      • b. Kể về một kỉ niệm sâu sắc giữa em và mẹ

        • Mưa to, gió lớn, mẹ nhắc em không được ra ngoài.
        • Tôi không nghe lời mẹ, nghe theo lời khuyên của bạn bè, đi đá bóng cùng chúng bạn dưới trời mưa to.
        • Tuy nhiên, sau trận đấu đó, tôi bị ốm nặng và bị sốt.
        • Mẹ nhìn tôi âu yếm trên giường bệnh.
        • Anh ấy chẳng những không mắng mỏ, lại còn bất chấp mưa gió, buổi tối đến mua thuốc cho tôi, lo lắng cho tôi.
        • Tôi cảm thấy có lỗi và tự trách mình.
        • Con hứa sẽ không bao giờ trái lời mẹ như thế nữa.
        • Cho đến tận bây giờ, kỉ niệm ấy vẫn còn mãi trong tôi, cho tôi một tình cảm sâu sắc đối với mẹ.
        • c.Tình cảm với mẹ

          • Mẹ tôi là người mà tôi kính trọng và ngưỡng mộ.
          • Không gì có thể thay thế được mẹ.
          • Ba. Kết thúc

            • Cuộc sống của tôi sẽ tẻ nhạt và buồn tẻ biết bao nếu không có mẹ.
            • Con xin hứa sau này sẽ chăm ngoan học giỏi, ngoan ngoãn, ngoan ngoãn và không bao giờ làm mẹ buồn nữa.
            • Người đó sẽ luôn sống trong trái tim con—Mẹ

              Mẹ luôn sống trong trái tim con-Người mẫu 1

              Trong ngôi nhà nhỏ xinh của tôi. Tôi yêu tất cả các thành viên trong gia đình. Nhưng người tôi yêu nhất chính là mẹ, người luôn sát cánh bên tôi, người yêu tôi nhất, người sẽ luôn sống trong trái tim tôi.

              Từ khi sinh ra, tôi đã được mẹ chăm sóc, nâng niu như một bông hoa nhỏ. Mỗi khi tôi bị điểm kém, mẹ không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Khi tôi được điểm cao, mẹ tôi nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và khen: “Con gái mẹ thật ngoan, mẹ rất tự hào về con”. Mắt mẹ ánh lên niềm vui và hạnh phúc.

              Mẹ tôi là người phụ nữ đảm đang, hết lòng vì gia đình, không ngại thức khuya dậy sớm để chăm sóc con cái. Tôi vẫn nhớ rất rõ khi còn nhỏ tôi đã ở bên mẹ, ôm tôi vào lòng mỗi khi tôi ngã khi tôi mới chập chững biết đi. Như chú chim non tập bay, mẹ động viên tôi: “Con giỏi lắm”. Rồi một trưa hè nắng gắt, trên chiếc võng xích đu, mẹ dỗ con ngủ, tiếng hát ngày nào thật ấm áp, ngọt ngào. Mẹ tôi dùng cả buổi chiều để giúp cô luyện thư pháp, dạy cô đọc, thường ra mấy câu đố để hai mẹ con cùng nhau giải. Để dễ thuộc bài thơ mẹ đọc: “o tròn như quả trứng, o đội mũ, o có râu” Cách học của mẹ đã giúp em nhớ bài này dễ dàng. Khi tôi lớn lên và vào lớp 1, mẹ luôn ở bên cạnh tôi, dù mưa hay nắng mẹ vẫn đưa đón tôi đến trường.

              Mặc dù được chiều chuộng, nuông chiều nhưng mẹ vẫn rèn luyện được nếp sống nề nếp, ngăn nắp, nề nếp. Mẹ dặn con gái phải biết giữ tâm, hướng thiện, biết lo cho gia đình, biết yêu thương người khác, giúp đỡ những người khó khăn. Mẹ đã dạy con phải luôn ghi nhớ và không bao giờ quên.

              Mẹ dạy tôi nhiều thứ: rửa bát, quét nhà, nấu ăn. Nếu ai đó yêu thích món ăn mẹ nấu, họ nhất định phải thốt lên: “Tuyệt vời!”. Nhưng những món ăn ấy không chỉ ngon mà còn chứa đựng tình yêu thương mà mẹ dành cho tôi và gia đình.

              Tôi đã từng tự hỏi tại sao mẹ tôi lại tốt như vậy. Một đêm nọ, tôi hỏi bố tôi, và ông ấy nói rằng mẹ tôi từng là học sinh giỏi ở trường. Nhưng vì công việc của bố tiến triển nên mọi việc đều do bố sắp xếp, mẹ ở nhà lo chu toàn việc gia đình. Tôi rất xúc động khi nghe tin mẹ từ bỏ ước mơ để lo cho gia đình. Tôi cảm thấy có lỗi với mẹ tôi.

              Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là kỉ niệm được mẹ chăm sóc khi em ốm. Một buổi trưa đi học về, trận mưa như trút nước đêm đó khiến tôi bị sốt cao, toàn thân nóng ran, tứ chi lạnh cóng. Tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi, con lạnh”. Mẹ sờ trán tôi nói: “Không sao đâu, con sốt rồi.” Rồi mẹ nhúng chiếc khăn bông vào nước lạnh và đắp lên trán tôi. Mẹ đút cốc nước vào miệng rồi cho tôi uống thuốc: “Mai con sẽ khỏe thôi”. Ngày hôm sau, tôi thấy mẹ vẫn ngồi bên cạnh, nắm chặt tay tôi, tôi thấy thương mẹ vô cùng.

              Con yêu mẹ lắm, con hứa sẽ chăm học, làm mẹ vui, không phụ lòng mẹ. mẹ thân yêu! Tôi rất biết ơn vì bạn đã sinh ra tôi và nuôi dạy tôi nên người. Anh sẽ nhớ dáng em và nụ cười hiền. Mẹ là người sẽ luôn sống trong trái tim con.

              Mẹ luôn sống trong trái tim con-Mẫu 2

              Trong trái tim mỗi người luôn phải có hình bóng của người mình yêu thương nhất: người đó có thể là ông bà, người đó có thể là cha, anh chị em, người yêu, nhưng không hơn không kém, đó cũng có thể là hình ảnh bạn bè, thầy cô. Người tôi yêu thương nhất là mẹ tôi.

              Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ là người gần gũi nhất với tôi. Vì bố thường xuyên đi công tác xa nên mẹ là người gần gũi và hiểu tôi nhất. Mẹ tôi ở với tôi để bù đắp những gì cha tôi không thể cho tôi. Đó là lý do tại sao tôi yêu và kính trọng mẹ tôi rất nhiều. Con biết mẹ vất vả nuôi con ăn học. Đôi bàn tay mẹ chai sạn từ sáng đến chiều nhưng bàn tay ấy không hề mất đi hơi ấm. Khi tôi áp bàn tay mẹ lên má, tôi chợt thấy mình được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua những chông gai trên con đường tương lai. Khi tôi áp bàn tay của mẹ lên má, nỗi buồn của tôi bỗng chốc tan biến để đổi lấy một sự bình yên mà chỉ có người mẹ thân yêu của tôi mới tìm được. Bàn tay mẹ có thể không trắng và trơn như bàn tay của những bà mẹ khác, nhưng với tôi, bàn tay mẹ là đẹp nhất, ấm áp nhất trên đời. Tôi chắc rằng không tìm được đôi nào giống như bàn tay của mẹ tôi, đôi bàn tay của tuổi thơ tôi.

              Điều yêu thích thứ hai của tôi về mẹ tôi là mái tóc của bà – mái tóc có mùi như châu chấu. Tôi thích nhìn mẹ tôi gội đầu. Nhìn mẹ tự tay dội những xô nước lên đầu tôi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Đôi khi bất chợt nhìn thấy mái tóc mẹ bạc trắng, lòng tôi chợt chùng xuống, chợt thấy thương mẹ. Ngay khi tôi rảnh rỗi, tôi đã kéo tóc mẹ tôi thật sâu. Lúc đó, mẹ hỏi chuyện học hành hay bạn bè của tôi. Tôi dạy mẹ toán 10 hay văn 8 ở trường, hay kể chuyện cho mẹ nghe trong lớp. Mẹ không khen tôi đạt điểm cao như một số bà mẹ khác, mẹ chỉ động viên và bảo tôi phải cố gắng hơn nữa. Đó là một khoảnh khắc yên bình, hạnh phúc như vậy, đó là khoảnh khắc tôi nhớ nhất và tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi biết mình sẽ không thể tìm được một nơi yên tĩnh, một nơi mà tâm hồn tôi thanh thản hơn khi ở bên mẹ. Và tôi không biết, nếu như trời không sinh ra mẹ, những lúc tôi buồn, tôi biết tìm đâu những lời an ủi, tìm đâu những lời động viên, khích lệ để bước tiếp. Tôi thầm cảm ơn Thượng đế đã cho tôi một người mẹ tốt, và tôi thầm cảm ơn Thượng đế đã ban cho những người mẹ vô tội—món quà tuyệt vời nhất trên đời.

              Nhưng mẹ tôi cũng là một người rất nghiêm khắc. Khi tôi mắc lỗi, mẹ tôi nhìn tôi với đôi mắt buồn và giận dữ. Lúc đó, nhìn vào mắt mẹ, tôi thực sự có lỗi vì đã làm mẹ buồn. Nhưng cũng như bố, mẹ không đánh đập, không mắng mỏ nặng lời mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Nhưng có một lần, mẹ tôi đã đánh tôi vài cái vì quá tức giận. Lúc đó tôi giận mẹ lắm và nghĩ chắc mẹ không còn thương tôi nữa. Tôi trở về phòng và khóc, nhưng không phải vì giận mẹ mà vì buồn vì mẹ không còn dịu dàng và yêu thương tôi nữa. Đó là một ý tưởng ngây thơ, phải không? Đêm đó, tôi đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy như có ai đó bước vào phòng. Tôi khẽ mở mắt, đó là mẹ tôi. Mẹ nhẹ nhàng bước vào và đắp chăn nhẹ nhàng cho tôi. Tôi chợt cảm thấy một giọt nước trên má mình. Vậy là cô ấy đang khóc, có lẽ cô ấy không biết tôi đang thức. Tôi chợt phát hiện ra rằng mẹ vẫn còn yêu tôi rất nhiều. Con biết mẹ đánh con chỉ vì thương con và chỉ vì muốn con tốt hơn. Nhưng tại sao tôi không hiểu được, tại sao tôi không cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho tôi. Tôi rất muốn ngồi dậy ôm mẹ nói lời xin lỗi với mẹ nhưng lại không dám, tôi chỉ nằm đó nghe tiếng mẹ từ trong phòng đi ra rồi chợt thấy sống mũi đau nhói. Và tôi biết rằng có lẽ suốt đời này tôi cũng không thể đền đáp được những gì mẹ đã cho tôi, tất cả những gì mẹ đã hi sinh cho tôi. Giờ đây tôi chỉ biết chăm chỉ học hành, là “con ngoan, trò giỏi”, đền đáp công ơn của mẹ, để luôn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của mẹ. Mẹ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời con, để con tìm được bình yên.

              Đối với tôi, mẹ là người quan trọng nhất, là người tôi yêu nhất và là người đẹp nhất trong lòng tôi. Em sẽ chăm ngoan học giỏi, làm việc thiện để mẹ vui lòng, để mẹ không bao giờ phải buồn vì em nữa. “Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm” – đây là điều con rất muốn nói với mẹ, và con tin rằng một ngày nào đó con sẽ nói với mẹ điều đó từ tận đáy lòng mình.

              Mẹ luôn sống trong trái tim con-Người mẫu 3

              Sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, tôi tự hào kể cho bạn nghe một “câu chuyện cổ tích đương đại”. Câu chuyện này kể về một người đàn ông vĩ đại. Cô là nàng tiên cho tôi hơi ấm, là vầng trăng sáng soi đường tôi đi, là người thầy truyền đạt kiến ​​thức cho tôi. Bạn có biết đó là ai? Đó là mẹ tôi! Sống mãi trong lòng tôi.

              Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi. Tóc mẹ cũng đã thành hai màu trắng đen. Mẹ nói “Mẹ già rồi”. Nhưng trong lòng tôi, mẹ còn rất trẻ, rất trẻ. Theo năm tháng, đôi vai mẹ cũng gầy đi. Cùng đôi vai đã gánh vác muôn ngàn việc nhà. Sâu trong đôi mắt hiền lành nhân hậu ấy là tình cảm yêu thương vô hạn của cha con chúng con. Trên môi mẹ dường như luôn nở nụ cười yêu thương, giục tôi chăm chỉ học hành. Mỗi sáng đi học, buổi chiều mẹ sẽ nở nụ cười dịu dàng và hôn nhẹ lên trán tôi. Thế là đủ làm tôi vui rồi. Giờ đây, đôi bàn tay xương xẩu của mẹ tôi đã có những vết chai. Có hai từ “yêu em” ẩn trong vết chai. Ồ! Tôi rất biết ơn mẹ tôi. Tình mẹ cho hơi ấm như sông lấp bến xa, như nước mắt chảy về nguồn, như suối bụi xanh.

              Khi con mới lọt lòng mẹ cũng cho con dòng sữa ngọt ngào. Dòng sữa ấy trong tôi vẫn lắng đọng mãi, như chất keo hàn gắn mối quan hệ giữa tôi và mẹ. Rồi một ngày, tôi sẽ không quên. Tôi vẫn nhớ rất rõ tuổi thơ của mình gắn liền với mẹ. Một tuổi thơ êm đềm với biết bao niềm vui, kỉ niệm cũng như nước mắt. Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi tập đi. Mỗi khi con ngã, mẹ sẽ ôm con vào lòng. Như chú chim non tập bay, mẹ động viên tôi “con không sao đâu”. và chiếc võng đung đưa bên cạnh một ngày hè rực nắng. Mẹ tôi vừa dỗ tôi vừa nói: Bài hát xưa nghe ấm áp ngọt ngào quá. Quê hương em đẹp hơn trong tiếng hát của mẹ. Mẹ đã ở bên cạnh tôi cho đến khi tôi học lớp một. Mẹ đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ, và mẹ cũng đã chuẩn bị cho tôi cả hành trình của cuộc đời. Mẹ tôi muốn tôi học hành chăm chỉ và đạt điểm cao. Vì vậy, trong những năm qua, tôi đã học bài “Con cảm ơn mẹ! “Một kết quả tốt đã đạt được. Tôi chỉ có thể nói rất nhiều. Mẹ tôi dạy tôi làm rất nhiều việc nhà chỉ để tôi trở thành một bà nội trợ như mẹ. Có thể rửa bát, quét nhà, nấu ăn, v.v., tất cả đều học từ mẹ.

              Trong gia đình, mẹ luôn là người vợ đảm, người mẹ đảm, là “báu vật sống” quý ​​giá. Đối với tôi, món ăn mẹ nấu không chỉ ngon mà còn chứa đầy tình cảm mẹ dành cho tôi và những người thân yêu. Vậy đấy, nhờ có mẹ mà hạnh phúc gia đình tôi được nhân đôi. Bố con tôi không thể sống thiếu mẹ. Một ngày xa Mẹ như xa cả thế giới. Tôi còn nhớ như in lời mẹ nói với người yêu tôi “Sống ở đời cần có tấm lòng”. Và mẹ tôi có một trái tim lớn. Nhờ những lời chỉ dạy của bạn, đôi khi tôi đã có thể làm được điều gì đó hữu ích. Mẹ tôi còn hơn thế nữa. Mẹ là giáo viên mầm non. Mẹ tôi đã theo nghề này gần hai thập kỷ. Vậy đấy, vậy là thầy không phải là thầy trong mắt tôi, mà cũng là thầy trong mắt mọi người.

              Một mình ngồi bên cửa sổ nhìn cây xương rồng mẹ trồng. Tôi còn nhớ, nhớ mãi lời của bao bà mẹ: “Chúc con mạnh khỏe như cây xương rồng, không loài sâu bọ nào chạm tới được”. Nhưng tôi thấy cô ấy giống cây xương rồng hơn. Bởi vì dù có trải qua chuyện gì, cô ấy vẫn kiên trì. Một người mẹ mạnh mẽ trước những cơn sóng dữ của thời gian. Mẹ tôi rất tuyệt vời.

              Câu chuyện cổ tích đương đại của tôi rất có ý nghĩa. Mẹ thực sự là một bà tiên, là mặt trời và là một sinh vật sống. Tôi rất biết ơn mẹ tôi. Em sẽ chăm chỉ học tập, làm những việc có ích để không phụ lòng người mẹ đã luôn nhớ thương, đặt mọi niềm tin và kỳ vọng vào em. Không chỉ bây giờ mà cả sau này con luôn yêu mẹ. Những việc mẹ đã làm cho tôi không thể kể hết từng việc một, nhưng những việc tôi đã làm cho mẹ thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đến bao giờ con mới đền đáp được tình mẹ dành cho con? Có lẽ suốt đời.

              “Trên đời chỉ có một mặt trời, chỉ có một người mẹ”

              Người đó sẽ luôn sống trong trái tim tôi——Bố

              Bố luôn sống trong trái tim con-Người mẫu 1

              Trong tim mỗi người luôn có một nơi bình yên. Đây là nơi sâu nhất, nhưng cũng là sâu nhất. Mỗi khi nghĩ đến, nó lại trào dâng khiến bao tâm hồn phải thổn thức. Tôi đã giữ nơi bí mật đó cho người cha thân yêu của mình.

              Cha cũng đã trải qua tuổi thanh xuân. Giờ đây, bố đã thấp thoáng hình bóng của một người già dày dặn. Sự sâu sắc đó thể hiện rõ nhất trong mắt cha anh. Một đôi mắt sâu thẳm như biển trời. Đôi mắt ấy khiến tôi khi nhìn lại, thật căng thẳng, bởi trong đó ẩn chứa biết bao điều khuất tất. Cha anh cao, nước da trang nghiêm, nước da ngăm đen, chân tay nổi gân xanh. Nhìn bố, tôi chợt nhận ra rằng cả cuộc đời bố đều dành cho gia đình.

              Tôi yêu cha tôi vì sự trầm lặng của ông. Trong cuộc sống hàng ngày, bố ít nói. Cho dù tôi cố gắng nói chuyện với anh ấy như thế nào, anh ấy vẫn trả lời mọi thứ cần thiết. Nhưng sự im lặng đã dạy tôi rất nhiều. Giữ im lặng trước những đòi hỏi vô lý của bạn. Hãy im lặng khi đối mặt với sự tức giận, giận dữ và ngay cả khi bạn buồn. Tôi nhận ra rằng đôi khi nói nhiều không phải là điều tốt. Nó tự hạ thấp bản thân, nhưng đôi khi dẫn đến những sai lầm không thể sửa chữa. Bố có cách dạy con như thế đấy. Hãy dùng hành động của chính bạn để cho trẻ noi theo và học hỏi. Mỗi lần nghĩ đến, tôi lại thương bố nhiều hơn.

              Tôi yêu tất cả các thành viên trong gia đình mình, nhưng đặc biệt với bố tôi, tôi dành một vị trí đặc biệt. Bởi vì bố tôi cũng yêu tôi theo một cách đặc biệt. Khi còn nhỏ, tôi chủ yếu sống với bố. Là cha đút cho tôi từng thìa cơm, lo cho tôi từng giấc ngủ, nuôi nấng tôi khôn lớn hàng ngày. Có lẽ chính điều đó đã tạo nên sợi dây liên kết vô hình giữa bố và tôi. Lớn lên, cha tôi bận bịu với công việc. Bố không còn là người lo cho tôi từng li từng tí nữa. Người cha làm việc quần quật ngày đêm chỉ để mong con được học hành tử tế, ăn ngon mặc đẹp. Tôi cũng bước vào cái tuổi bồng bột, không còn muốn gần bố như trước. Đôi khi hai cha con gặp nhau mà không nói với nhau câu nào. Khoảng cách có thể được mở rộng.

              Có một lần, tôi bị ngã rất nặng. Tôi bị bó bột ở chân nên không thể tự đi lại được. Mẹ tôi quá yếu để đưa tôi đến trường mỗi ngày. Lúc đó, chính cha tôi là người xuất hiện. Mỗi ngày bốn lần, cha cõng tôi lên ba tầng lầu rồi cõng tôi về nhà. Tôi biết anh ấy cực kỳ bận rộn trong công việc, nhưng anh ấy không bao giờ bắt tôi phải chờ đợi. Mùa hè nóng nực, bố toát mồ hôi hột nhưng bố vẫn không nói một lời. Khi nằm trên lưng cha, con mới biết tình cha con ấm áp biết bao. Đây là những hành động bên ngoài, không phải lời nói. Sợi dây tình yêu tưởng chừng đã đứt giờ lại bền chặt hơn!

              Mỗi lần nghĩ về bố, tôi lại cảm thấy mình phải lớn lên. Bởi vì đối với những người cha, mong ước lớn nhất chính là hy vọng con mình có thể trưởng thành một cách hạnh phúc. Cha tôi thường dạy tôi triết lý sống và cách sống. Nếu tôi làm sai điều gì, bố sẽ sửa sai nghiêm khắc, thậm chí phải mắng mỏ tôi. Đôi khi, tôi giận bố. Nhưng càng tiếp xúc, tôi càng thấy điều bố nói là đúng. Khi con lầm lỗi, luôn có cha ở phía sau dìu dắt, nâng đỡ con và khiến con nhận ra mình quan trọng biết bao!

              Con yêu bố với tất cả lòng kính trọng và biết ơn. Con luôn mong cha luôn ở bên cạnh con, là ngọn hải đăng soi đường cho con tiến về phía trước. Tình cha con không ngọt ngào như tình mẹ mà là hơi ấm từ trái tim. Bất cứ khi nào đưa ra quyết định, người đầu tiên tôi nghĩ đến luôn là bố và bố sẽ quyết định như thế nào. Với bố bên cạnh, tôi chắc chắn mình không thể làm gì sai.

              Người trong lòng tôi không ai khác chính là cha tôi. Đó là nơi yên bình nhất và ấm áp nhất mà tôi từng trở lại. Còn bạn, bạn giữ ai trong tim?

              Bố luôn sống trong trái tim con-Mẫu 2

              Mùa báo hiếu có lẽ là tháng mà người con nào cũng tưởng nhớ đến công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Sự hy sinh thầm lặng của tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của đời người, sự trưởng thành của cha mẹ từ ngày mới sinh ra con: bao dung, yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ, vỗ về, che chở, chỉ mong con được sống bình yên trước giông bão cuộc đời. Tôi có một người cha thật tuyệt vời và đáng kính!

              Đằng sau bước đi đầu đời của con là cả một khoảng thời gian dài, không thể tách rời sự giúp đỡ, chăm sóc của cha, cha tỉ mỉ từng chi tiết, hướng dẫn con không quản ngại khó khăn. Rồi được sự động viên của bố, tôi đã lấy hết can đảm để chập chững những bước đi đầu tiên. Sự khôn lớn và trưởng thành của mỗi người con là cả một bầu trời rộng lớn chứa đầy tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ. Trên đời còn có người đàn ông thứ hai yêu em hơn anh không? Cuộc sống hạnh phúc mà cha tôi dựng nên trong túp lều tranh trên núi thấp thoáng trong mây và sương của hàng ngàn hộ dân càng kỳ diệu hơn khi ẩn mình trong sương sớm, xen lẫn hơi ấm của nắng còn đọng lại trên kẽ lá, dù là chỉ là một túp lều, căn lều tuy nhỏ nhưng đối với tôi nó giống như một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, sáng rực trên nền trời đen kịt. Nó không được xây dựng bằng những vật liệu sang trọng, mà bằng sự chân thành trong từng chi tiết, và bằng tình mẫu tử không thể thay thế để thay đổi thế giới tâm linh. Tuổi thơ tôi thật đẹp!

              Nhưng chưa bao giờ khi tôi nghe tin cha tôi qua đời năm tôi 13 tuổi, thế giới như sụp đổ trước mắt tôi. Hai dòng nước mắt cứ tuôn rơi, xót xa, hối hận, nỗi đau của trái tim chàng trai trẻ. Trong vô vọng, tôi đã nói những lời cuối cùng với cha tôi: Cha có còn yêu con không? Bố, con xin lỗi, dậy đi! Đời tôi như tim ngừng đập. Cả nhà, đường. Hình bóng cha hiện lên khắp nơi trong tâm trí tôi. Tiếng cười rộn rã, niềm hạnh phúc của ngôi nhà giờ chỉ còn là nỗi đau của đứa trẻ mồ côi. Tôi ngồi một mình dưới bóng cây mà bố và tôi chăm sóc hàng ngày và nghĩ: Việc bố nhịn ăn cho no bụng tưởng chừng như nhỏ nhặt nhưng lại sưởi ấm lòng mình, tôi hiểu vì sao mùa đông chỉ có 9 độ C. , nhưng con thấy ấm áp vì tình cha, con đã vượt qua thời tiết khắc nghiệt, nhưng đến bây giờ nằm ​​trong chăn nhung con vẫn thấy lạnh (vì không, cha ôm con.) Được cha ôm con thích lắm ôm lấy thế giới bao la nhưng vô hình, đẫm mồ hôi Con mất áo vì nắng cháy tưởng cháy bỏng Mà cha bên con cật lực, làm lụng vất vả, cho con bát cơm đầy ngoài đồng Chỉ nghĩ về thế là đủ để tôi ân hận cả đời. Con chưa kịp nói lời “yêu thương” với cha, chưa từng nếm trải nỗi vất vả của cha, chưa làm tròn chữ hiếu của người con, chưa từng nghe cha phàn nàn trách móc. Ít ai biết rằng niềm hạnh phúc giản đơn của tôi là được sống vui vẻ bên cha, không phải tìm nơi sang trọng, phồn hoa mà ai cũng tìm. Ai đã từng có cha, và bây giờ có cha thì càng phải trân trọng khoảng thời gian quý giá ở bên cha, dù chỉ là một từ “cha” đơn giản nhưng con luôn mong.

              Tiểu Khiết năm nay không còn cha nữa. Làm sao đền đáp được phần nào ơn sinh thành? Con đường duy nhất là cầu nguyện Quán Thế Âm Bồ Tát, cho cha con ở bên kia được bình an. Hãy bình tĩnh và nói với bố: “Bố ơi, khi bố ra đi, con đã vất vả lắm rồi. Mưa gió cuộc đời đã nhiều lần làm con gục ngã. Khi con khóc, con chỉ nghĩ đến bố để vượt qua. Nhưng bố đã cho con rất nhiều. Một bài học và kinh nghiệm quan trọng nhất là hãy yêu thương cha mình nhiều hơn”.

              Thời gian có thể xóa nhòa hình ảnh người cha trong lòng con, người cha không nằm trong vết thương sâu trong lòng con nhưng tình cha vẫn còn trong tim con. Tôi sẽ luôn sống trong thế giới của bạn.

              Người đó sẽ luôn sống trong trái tim cháu——Ông nội

              Tất nhiên, sâu thẳm trong mỗi chúng ta, ai cũng mang trong mình hình ảnh một kỉ niệm đẹp về ai đó. Tôi cũng vậy, tôi hết lòng khắc sâu hình ảnh đáng kính của người đàn ông mà tôi yêu quý nhất trong đại gia đình thân yêu của mình – ông ngoại.

              Bà đã ở phương trời xa, trong lòng con hình bóng ông không bao giờ phai. Một người đàn ông đứng tuổi điển trai với dáng người mảnh khảnh và đôi mắt sâu, cửa sổ tâm hồn, u buồn nhưng tràn đầy sức sống. Đằng sau đôi mắt ấy là bao nỗi nhọc nhằn, ưu phiền, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt. Nhìn khuôn mặt nước da ngăm đen của ông, có lẽ điều nổi bật nhất là dù tuổi đã cao nhưng đôi môi của ông khá rộng và hàm răng trắng đều tăm tắp. Cũng chính đôi môi ấy ông đã trao cho con cháu chúng tôi những nụ hôn nồng ấm, cũng chính bàn tay chai sạn khô khốc đã bao đêm cho tôi ngủ và chăm sóc tôi trong bao đêm gian nan khi tôi ốm đau không có cha mẹ bên cạnh. Thân hình ngoại không cao to vạm vỡ như những người đàn ông khác, bởi những lo toan, vất vả thời trai trẻ đã khiến ông không còn cường tráng. Dù đã già nhưng bà tôi không còn một sợi tóc bạc trắng, và tóc của bà sẽ mãi đen. Bên ngoài rất tồi tàn, bữa cơm đơn sơ ít món, chỉ mặc bộ quần áo kaki cũ màu xám và đôi dép đen mà bà tôi kể đã theo ông từ thời chống Nhật. . .

              Bà ngoại hiền lành tốt bụng. Đức tính chăm chỉ đó không bao giờ để anh nghỉ ngơi. Bà tôi luôn nói, “Ông là người chồng tốt nhất, nhưng hơi hách dịch!” Có thể bà tôi đúng, nhưng tôi khá chắc rằng ông tôi đã nuôi 10 đứa con vì tính hách dịch của mình. Con cái nên người, đứa nào cũng ngoan ngoãn, học giỏi. Tuy nhiên, ông nội không bao giờ bảo lưu sự thống trị của mình đối với cháu trai của chúng tôi. Thầy luôn dành cho chúng em tình yêu thương vô bờ bến trong mỗi hành động, mỗi lời nói và việc làm đều đầy ắp tiếng cười nhưng đằng sau đó là những bài học bổ ích.

              Với anh, tôi có rất nhiều kỷ niệm sẽ theo suốt cuộc đời. Có biết bao kỉ niệm tuổi thơ, được anh ôm, được anh yêu, được anh hát ru, được ngồi trên chiếc xe đẩy do anh tự làm. Tất cả điều này là một điều của quá khứ.

              Có một kỷ niệm vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của tôi, và tôi không thể quên một chút của ngày hôm đó. Một buổi sáng anh đến đón em trên chiếc xe đạp quen thuộc, đó là một buổi sáng thật vui vẻ và đầy ắp tiếng cười. Anh ấy đã ngồi suốt đêm hôm trước, làm việc không mệt mỏi để hoàn thành chiếc ghế nhỏ trên chiếc xe đạp của tôi. Tôi còn đang ngủ thì anh đến nhưng không vì thế mà đánh thức tôi, anh nhìn tôi ngủ và hát ru cho tôi ngủ. Nghe tiếng hát của anh ấy, tôi tỉnh dậy nhanh chóng.

              – Cháu gái cưng của anh không ngủ nữa sao? – Giọng anh rất dịu dàng

              – Không. Hãy để Xiao Hei thức dậy, ông nội đưa Xiao Hei đi chơi!

              Anh khẽ gật đầu. Anh đích thân lấy bàn chải đánh răng và lau mặt cho tôi. Anh vẫn chở tôi trên chiếc xe đạp cũ nhưng với yên xe mới. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ chơi với món đồ chơi mới mà anh ấy vừa tìm được. Trong thực tế, có anh em họ của tôi. Tôi cũng mệt mỏi vì chơi cả ngày, và ngủ thiếp đi sau khi được anh ấy cho ăn. Anh còn mắng các anh chị làm ồn, không cho tôi ngủ. Tối mẹ xuống đón con nhưng con vẫn muốn ở lại với bố. Mẹ mắng tôi một lần. Không hiểu sao hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên gương mặt một đứa trẻ như tôi. Tôi ôm anh ấy vì tôi biết anh ấy sẽ bảo vệ tôi dù có chuyện gì xảy ra. Anh bế tôi lên và nói với mẹ tôi:

              -Đêm nay anh cho em ngủ với anh.

              Thế là mẹ về nhà. Tôi rất hạnh phúc. Cùng anh lớn lên từng ngày, cả tuổi thơ ngập tràn hạnh phúc.

              Nhưng ngày hôm đó, khi cha tôi trở về và nói với tôi rằng bà tôi đã qua đời, cả thế giới xung quanh tôi như sụp đổ. Tôi choáng váng và ngã xuống đất như một con búp bê vô hồn. Anh sẽ mãi là người yêu em nhất trên đời này, là người luôn bảo vệ và chiều chuộng em. Nhưng anh đã ra đi mãi mãi, để lại em cô đơn và đau đớn. Dường như lúc đó, tất cả những giọt nước mắt tôi muốn khóc đều trào ra, như thể xung quanh tôi không có ai. Không thể tin và không muốn tin vào tương lai Không thể nghe những câu chuyện của anh Không nghe được giọng nói an ủi của anh Đừng để anh đạp xe nát bét Chẳng ai đi dưới mưa Chỉ để em mặc áo khoác khi tôi để quên áo mưa ở nhà, không còn được ông nội ôm vào lòng.

              Hôm nay gần đến ngày giỗ bà ngoại mà đã 10 năm trôi qua. Kể từ ngày bà mất, tôi trằn trọc không ngủ được, mỗi đêm nghĩ đến bà, mi mắt tôi lại lấp lánh ánh pha lê. Nhưng thực sự, dù thế nào tôi cũng phải đứng dậy, giống như bà nội đã nói với tôi: “Mặc dù bà nội sẽ không bao giờ ở bên cháu gái của bà nữa, nhưng mỗi khi con ngã, con phải biết tự mình đứng dậy. hạnh phúc mãi mãi và đối mặt với cuộc sống với một nụ cười.”

              Tôi sẽ mãi ghi nhớ lời dạy của bà, không bao giờ quên hình ảnh đáng kính của bà, người suốt đời yêu thương, đùm bọc, nuông chiều tôi. “Cháu sẽ luôn ghi nhớ những lời dạy ý nghĩa của bà, luôn nhớ những câu chuyện cổ tích, những câu châm ngôn của bà và luôn làm theo lời dạy của bà. Cháu ơi! Sự dịu dàng của bà yêu cháu nhiều lắm!” điều đó với bà tôi, để hôn lên mặt bà tôi, và để xóa đi bao nhiêu vất vả của cuộc đời mà bà tôi – người tôi yêu thương nhất – đã phải trải qua.

              Người đó sẽ luôn sống trong trái tim cháu—bà

              Bà luôn sống trong trái tim tôi-Người mẫu 1

              Có lẽ mỗi chúng ta đều có một người, một tình cảm đáng quý, hãy trân trọng và yêu thương nhau đến cuối cuộc đời. Tôi cũng vậy, bà là người tôi yêu nhất trong tim và là người tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.

              Anh em chúng tôi lớn lên đã cai sữa mẹ và chuyển đến ở với bà ngoại để bố mẹ tôi đi làm xa. Bà ngoại tuy đã già nhưng vẫn chăm sóc các cháu rất chu đáo, tỉ mỉ. Dáng mẹ gầy gò, lưng còng vì nắng và mây mù, da nhăn nheo, bàn tay sần sùi vì lam lũ. Các ngón chân quăn, trùng là do hồi nhỏ tôi phải đi đốn củi bán lấy tiền nuôi gia đình, ngoài ra còn do các bệnh về khớp khiến đầu gối sưng tấy, đi lại vô cùng khó khăn. Tuy nhiên, điều này không làm bà bi quan hay cản trở cuộc sống của bà tôi. Bà tôi vẫn cố gắng làm mọi việc như thể chân bà không đau.

              Cô là người hiền lành, tốt bụng, luôn quan tâm, chia sẻ với những người xung quanh nên được mọi người yêu mến. Cả làng ai cũng biết bà là anh hùng cách mạng, có nhiều công lao trong việc xây dựng tình làng nghĩa xóm nên người dân càng yêu quý, kính trọng bà hơn. Bà còn là một người mẹ, người bà hết lòng yêu thương con cháu, hy sinh cả cuộc đời cho chúng: anh chị em chúng tôi ở bên, bà nuôi nấng, dạy dỗ, dạy dỗ và để bố mẹ chúng tôi đi làm ăn xa. xa. Chúng tôi được cô dạy cách sống, cách ứng xử, cách cư xử để có ích như ngày hôm nay.

              Cô ấy cũng là một người rất chăm chỉ. Không một ngày nào trôi qua khi tôi thấy cô ấy nghỉ ngơi. Buổi sáng, chị phải dậy trước khi gà gáy, nấu nướng, đun nước, dọn dẹp và chăm sóc đàn gà. Buổi trưa, cô không đi ngủ mà ra vườn nhổ cỏ, chăm sóc vườn tược. Buổi tối, bận rộn nhắc nhở các em học bài, ăn uống. Đây là cuộc sống của cô ấy, bận rộn với công việc và chăm sóc người khác mỗi ngày, không bao giờ nghĩ về bản thân hay dành thời gian cho bản thân. Cô thích chăm sóc con cái, nhà cửa và khu vườn. Tôi nhớ có lần, cây ăn quả trong sân là do bà tôi trồng, bà mừng quá đem cây ăn quả đi khắp làng. Nhờ có bà mà quanh năm chúng tôi được ăn trái ngọt, vườn lúc nào cũng đầy cây cối, chim muông và hoa lá.

              Bà tôi không được may mắn như những người khác. Cô mồ côi cha từ nhỏ, phải ở với bà cố, từ nhỏ cô đã cùng bà cố chạy đôn chạy đáo để kiếm sống. Sau khi kết hôn, cô vừa làm việc vừa hỗ trợ một gia đình có bảy đứa con nhỏ và đang chiến đấu trong chiến tranh. Dù sức khỏe bị tổn hại nhưng cô luôn cố gắng không phàn nàn. Tôi không thể nghỉ ngơi khi tôi già, vì vậy tôi tiếp tục chăm sóc cháu trai và ngôi nhà nhỏ của mình.

              Người đàn ông tôi yêu thương nhất đã qua đời sau hơn hai năm chống chọi với cơn đột quỵ và liệt nửa người. Sự ra đi của chị không chỉ là niềm tiếc nuối, xót xa của gia đình mà ngay cả những người hàng xóm láng giềng cũng xót xa trước sự ra đi của một con người tử tế, có phẩm chất. Cao quý và đáng khâm phục.

              Cô không còn nữa nhưng hình bóng của cô, kỉ niệm của cô, những lời dạy của cô sẽ luôn ở bên tôi và suốt cuộc đời tôi, cô sẽ luôn sống trong lòng chúng tôi cùng anh chị em một hình ảnh đẹp nhất.

              Bà luôn sống trong trái tim tôi-Mẫu 2

              Nhà ngoại tôi ở làng hoa ngọc hà, thành phố Hà Nội. Mỗi dịp hè, mẹ tôi lại cùng ba đứa con từ Ninh Bình vào thăm và ở với bà một hai tuần.

              Bà năm nay 70 tuổi. Cô ấy là con gái của Hanamura, vì vậy làn da của cô ấy rất đẹp: trắng và hồng hào. Khuôn mặt hiền lành, tốt bụng. Giọng cô nhẹ nhàng và trìu mến. Mái tóc của bà giờ đã hoa râm, vẫn mềm mượt và được búi gọn gàng trông rất đẹp. Bà kể, khi còn con gái, mái tóc xanh mượt buông dài đến gót chân. Đôi mắt bà vẫn tinh anh, nhưng bà đeo kính lão khi đọc báo.

              Cô ấy có đôi bàn tay khéo léo. Hái hoa, tỉa cành, bắt côn trùng trên hoa, tay chị làm rất nhanh. Cô nói: “Chăm hoa như chăm con, nâng như nâng trứng, hứng như hoa…”. Sau ngày miền nam hoàn toàn giải phóng, bà nhiều lần lên Đà Lạt tìm mua các giống hoa quý hiếm. Trong vườn hoa của cô có rất nhiều loại hoa, đẹp nhất và được cô yêu thích nhất là hoa hồng, hoa cúc và hàng nghìn bông hồng tím. Cô thuộc “đặc trưng” của từng loài hoa. Nghệ thuật cắm hoa “Sha” đúng thời điểm, mỗi năm mới đến, những bông hoa trong toàn làng Yuxia đều được chiêm ngưỡng và ngưỡng mộ.

              Chuyên cần, thức khuya dậy sớm đã trở thành thói quen của cô. Con trai, con gái, con dâu, bố mẹ chồng trong gia đình, ai cũng yêu quý, kính trọng bà. Bà có 12 đứa cháu. Mỗi người con được bà cho 20 triệu đồng để mua xe máy đi làm hoặc cho vào quỹ khuyến học. Mẹ tôi là con út và lấy chồng xa nên tôi rất thương mẹ. Đôi bông tai và vòng cổ bằng vàng của bà mà bà đã tặng cho mẹ tôi. Mẹ tôi vẫn giữ và nâng niu.

              Hè nào tôi cũng lên Hà Nội thăm cô, cô cũng hỏi chuyện học hành của cô. Ba chị em đều là học sinh giỏi. Cô khen, cô cười, cô rơi nước mắt.

              Yêu cô ấy và nhớ cô ấy rất nhiều. Em rất muốn được ra Hà Nội nghỉ hè với bà và nghe bà ngâm thơ :

              “Giếng Yuha nước trong mát, Vườn hoa Yuha gần trong tầm tay, xin gánh nước tưới hoa, ai cho tôi ra vào đây?”

              Rồi thấy chị vui tươi trẻ lại. Con chỉ mong ngoại được vui khỏe, con cháu sống lâu.

              Người đó sẽ luôn sống trong trái tim tôi – người hàng xóm của tôi

              Bác sĩ là bạn hàng xóm của bà tôi. Bà tôi vẫn gọi bà là thánh.

              Thôn Shutong xã Dongtian, qua ngõ nhà bác sĩ, đến nhà bà ngoại. Gia đình bạn có ba người con. Anh Hùng là con đầu của hai bác học tại Võ Bị Đà Lạt. Chị gái của Liên đang học lớp 11. Khan 15 tuổi của anh đang học lớp 10 tại trường trung học phổ thông lý thường kiệt. Vợ tôi là y tá của Bệnh viện Phụ sản huyện.

              5 gian nhà ngói, một vườn sào, giếng tự đào, nước trong vắt. Khánh hơn tôi hai lớp. bạn yêu tôi rất nhiều. Hè năm nào về nhà ngoại chơi, mấy đứa hàng xóm cũng rủ đi thả diều, ra giếng Bác Lý tắm mát. Lấy một xô nước giếng sâu dội lên đầu, mát lạnh thích thú lắm.

              Bác sĩ là kỹ sư, 56 tuổi. Ông đã nghỉ hưu với quân hàm trung tá. Anh bị thương trong trận giao tranh ở Đường 9 – Nam Lào. Lưng và vai anh đầy những vết bầm tím. Ông vẫn nói đùa với mọi người: “Thấy kẻ xấu ông trời cũng tha cho. Nhờ vậy mà ông được về làng sống với vợ và em”.

              Cao và khỏe. Khuôn mặt đầy sang trọng. Thân thiện, vui vẻ, cởi mở. Sau 2 năm nghỉ hưu, ông được bầu làm hội trưởng hội cựu chiến binh xã bạn, rất có uy tín. Người dân và cán bộ trong xã đều kính trọng, yêu mến ông. Bí thư đảng ủy, chủ tịch xã cũng trìu mến gọi chú là chú, mỗi khi gặp khó khăn đều nhờ chú chỉ bảo.

              Nhờ bác sĩ mà làng Bangshu mới có con đường sạch đẹp như ngày hôm nay. Bạn chăm sóc nó, tổ chức nó. Mạnh thường quân, nhà hảo tâm, mọi nhà tích cực tham gia, đoàn kết, chỉ mất 2 tuần làm việc ngày đêm, con đường đã được sửa xong. Những ngày mưa không phải lội qua dòng nước đục ngầu, tù đọng như ngày thường.

              Bạn là người giàu cảm xúc. Nếu ai trong xóm ốm đau hay gặp khó khăn gì, các chú đều đến thăm hỏi, an ủi, động viên. Người ta vẫn nhắc về tiêu chuẩn của anh. Nhà nghèo lại mê cờ bạc, định đi ăn trộm trâu bò, bị tù ba năm. Vị bác sĩ đã cho anh vay 3 triệu đồng để bồi thường cho gia đình bị mất con bê. Bác sĩ đề nghị người chủ của con bê bị mất làm đơn gửi tòa án xin giảm án xuống thời gian thử thách. Các bác cho anh đi học kỹ thuật “hút chân không” và trồng hoa, cây cảnh. Anh giúp đỡ kinh phí, anh động viên hai vợ chồng vượt qua mọi khó khăn tài chính, vượt qua mặc cảm về hoàn cảnh khó khăn. Vườn rau rộng hơn 2 sào của anh trước đây chỉ lưa thưa vài hàng rau trơ trụi, cỏ dại mọc um tùm. Căn nhà bừa bộn, chăn màn và quần áo vương vãi khắp nơi. Nhưng chỉ 5, 6 năm sau, khu vườn của anh đã có những thay đổi kinh thiên động địa. Rau bốn mùa. Mỗi sáng, chị chuẩn bị xe chở rau lên thành phố bán. Anh ấy sẽ trồng nhiều loại hoa và cây cảnh. Khu vườn của ông trở thành vườn ươm rất nổi tiếng trong vùng. Trong chuồng lúc nào cũng có năm sáu con lợn. Anh trả hết nợ, xây nhà và mua xe máy. Bà tôi nói:

              “Không có bác sĩ thì vào tù. Nhờ bác sĩ mà vợ chồng anh mới có ngày hôm nay…”

              Tôi nghe nhiều người kể rằng cứ mỗi dịp Tết Nguyên đán, vợ chồng anh lại mang gà trống thiến và gạo nếp đi khám bệnh. Nhưng anh không nhận, chỉ cảm ơn và nói: “Khi nào cô chú tôi trở thành triệu phú trong xóm, tôi sẽ dang tay nhận quà…”

              Thôn có 80 hộ đều là gia đình văn hóa mới, trong đó có gia đình anh.

              Đối với bà tôi, các bác sĩ như người thân trong gia đình. Tôi đã giúp bà tôi phát triển từ lớn đến nhỏ. Bà ngoại ốm, con cháu ở phương trời xa, vợ chồng bác sĩ đưa bà đi bệnh viện chăm sóc chu đáo. Tôi gọi điện báo cho bố mẹ biết để có thể về chăm sóc em sớm nhất có thể.

              Hè nào em cũng về nhà ngoại, bác và chú cùng nhau làm những con diều giấy thả bay lên trời, nhiều lúc em nhớ con diều hồi nhỏ của bác, bác khanh, chú nhỏ của bác. Con trai. Mỗi lần mẹ tôi đến thăm và chơi nhà chú Lý, vợ chồng tôi rất vui vẻ, ấm áp và tốt bụng. Vài trái khổ qua, bầu, bí… Vợ chồng tôi đưa cho mẹ và nói: “Đây là cây nhà trồng đấy mẹ ạ!”

              Tục ngữ có câu: “Bà con xa mua láng giềng gần”, hay “Tắt đèn tắt đèn”. Bác sĩ Li là hàng xóm tốt của bà tôi. Quê tôi ở miền Trung, tôi đi lính. Cô đã kết hôn và sống ở làng Shupo hơn 30 năm. Anh là dân ngụ cư, nhưng ai cũng kính trọng, yêu mến anh. Bác sĩ là quân đội của ông già. Bác sĩ là cán bộ nông thôn chân đất. Khi tôi lên thành phố chơi, bố mẹ và các chị tôi rất vui.

              Người đó sẽ luôn sống trong trái tim cháu—bà

              Tuổi thơ của ai cũng gắn liền với những tháng ngày thật êm đềm. Tuổi thơ của tôi cũng vậy mà mỗi khi nhắc đến, lòng tôi lại xúc động, đau xót. Có lẽ… đã vô tình khơi dậy trong tôi một tình yêu mãnh liệt và dịu dàng dành cho con người. Đó không ai khác chính là bà ngoại.

              nội sinh ra và lớn lên trong lúc đất nước còn chiến tranh. Vì vậy, cũng như bao người cùng cảnh ngộ, chị hoàn toàn “mù chữ”. Đã bao lần cô ngây thơ nhìn từng dòng chữ, từng con số mà cô cho là điều kỳ diệu của cuộc sống, ao ước được cầm bút lên viết, đọc, đánh vần. Rồi điều bà nói cũng trùng khớp với điều tôi nói: “Mẹ già rồi, giờ không học hành gì được, chỉ mong cháu nó học hành giỏi giang. ngày? …” Ước gì nhỏ nhoi mà không được!

              Khi tôi lên năm tuổi, bà tôi qua đời. Đây là một mất mát to lớn và không gì có thể bù đắp được. Cô ấy để lại trong tôi quá nhiều cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Để rồi hôm nay, những cảm xúc ấy trào dâng trong lòng tôi như những cơn sóng dữ dội.

              Bà ngoại là một người phụ nữ tốt bụng. Bà đã trở nên rất đặc biệt đối với tôi như một người kể chuyện cổ tích vào ban đêm. Tôi nhớ cô ấy kể nhiều câu chuyện cổ tích. Cô ấy dường như có một kho tàng truyện cổ tích, từ đâu ra nhiều câu chuyện thú vị và tuyệt vời như vậy? ? ? Giống như cô bé Alisa, tuổi thơ của tôi cũng được sưởi ấm bởi những câu chuyện cổ tích như thế. Nhờ có bà mà tôi lớn lên trong những câu chuyện cổ tích. Bà là một phụ nữ tài năng và can đảm. Cô ấy biết mọi thứ về ngôi nhà và khu phố như lòng bàn tay. Cô ấy thành thạo mọi việc: từ việc nhà đến việc chăm sóc tôi. Cô ấy làm tất cả với bàn tay chai sạn. Hình ảnh của cô đôi khi hiện lên trong ký ức của tôi như một nàng tiên trong những giấc mơ của tôi.

              Tôi nhớ rất rõ, khi đó có một khu chợ đêm, hai chúng tôi đi dạo chơi. Khi đã lên đèn, chợ tràn ngập sản vật, ngay cả đu quay cũng là “sở trường”. “Bang! Bang! Bang!” Cô vẫy tay và đi theo. Đêm đêm, tôi ngã vào vòng tay bà, nghe bà hát ru, kể chuyện cổ tích. Âm thanh nhẹ nhàng và ngọt ngào đưa tôi vào giấc ngủ.

              Cái này mới, nhưng đã hơn mười năm tuổi. Mười năm đã trôi qua, nhưng “Bà ơi, bà ơi! Ký ức về bà vẫn vẹn nguyên trong ký ức của cháu. Dù bà không còn trên cõi đời này nhưng trong trái tim cháu, bà vẫn còn sống”. Người bà trong tâm trí một đứa trẻ như tôi giống như một bà tiên trong truyện cổ tích. Ở đó mãi mãi không phai mờ. “Bà ơi, cháu sẽ ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ, bà đã dạy cháu.”

              Người ấy sẽ mãi sống trong trái tim tôi-người thầy cũ

              Ký ức, giống như phím đàn dương cầm, có thể chạm vào một nút bấm, nhưng không phải lúc nào cũng đẹp đẽ như vậy, mà có cái hay, có cái dở, điều bạn muốn nhớ và điều người khác thích để xóa.

              Cô bé nhướng mày, nhìn xuống đồng hồ rồi nhìn ra ngoài cửa lớp. Dãy hành lang dài im lìm chờ đợi, lắng nghe nhịp giày và thầm đoán: thầy hay thầy? Tiết toán lớp 9p1 hôm nay có sự thay đổi của giáo viên. Cựu giáo viên nghỉ thai sản. Giám đốc thông báo rằng một giáo viên mới sẽ thay thế anh ta. Mười lăm phút trôi qua thật nhanh trong sự sốt ruột của các bạn học sinh. Khi tan lớp, ai đó khịt mũi tinh nghịch: “Mười lăm phút, buồn thấy mồ, buồn như con cá rô… trôi… vào bát…”

              – Nghiêm túc đấy!

              Đội trưởng có giọng nói lớn và khá đàng hoàng (may mắn là anh ấy to con). Người giám sát xuất hiện. Cả trăm con mắt đen đăm đăm nhìn ra cửa. Sau lưng thầy thấp thoáng là một bóng người lạ hoắc, chắc là thầy dạy toán mới của “anh”. Ôi, mà sao… giống học sinh quá! ! ! Trưởng khoa cười rạng rỡ:

              – Xin giới thiệu với các bạn, tôi là Thầy T. Sẽ thế chỗ cô ấy trong môn toán lớp 9…

              Tiếng vỗ tay (?) như mưa rào tháng sáu. Thầy T mỉm cười, khẽ gật đầu: “Chào các em học sinh thân mến!”. Úi, hai má đỏ như pháo, kính cận suýt rơi khỏi sống mũi. Chắc là cảm động trước “lòng tốt” của các bạn lớn nhỏ… Hai phần ba lớp, cho!

              Trước khi quay trở lại văn phòng, người giám sát đã đưa ra một số lời “khuyên nhủ”.

              -Con phải học hành chăm chỉ. Nhớ đừng ngắt lời thầy nhé!

              Ồ! “Mối đe dọa” này không phải là không có lý do. Bởi lẽ, các cô gái 9p1 có truyền thống mấy mùa, tuy thông minh, học giỏi, xinh đẹp, ngoan hiền nhưng… chuyên nghịch ngợm thì cũng đứng vào hàng… yêu quái! Các cô giáo cũng thương chúng nhưng chúng cũng khóc và cười rất nhiều. Không biết trước lớp thầy có “điều tra lai lịch học trò” hay không… Nhưng khi thầy “bình tĩnh…chạy” thì rõ.

              Thật là “thoải mái” sau màn tự giới thiệu – sinh viên năm cuối khoa tự nhiên (giọng điệu khá nữ tính). Cô giáo vui vẻ yêu cầu…kiểm tra bài cũ. Năm chục người than thở, nhưng vẫn không thay đổi được quyết định “sắt đá” của thầy. Thầy cầm học bạ lên tra tên (sao em không nhìn hình lớp?!) hồi lâu mà tay run run (đoán là bị học sinh “kiểm tra” rất kỹ). ). Khi chiếc bút đỏ rơi xuống gần giữa cuốn sổ, một cái tên được xướng lên:

              – tran thi l.n.

              Theo bước chân “nhẹ nhàng” của n, cả lớp im bặt, rồi 2 phút sau, bỗng một tràng cười vang lên – n là cầu thủ bóng rổ “xinh đẹp”. Với chiều cao 1m65, cậu học muộn hai năm và xếp thứ hạng xứng đáng trong lớp: cậu T. Gầy, chỉ cao tầm 1m60 hoặc 1m62 (cộng với độ dày của đế giày mũi nhọn quá rộng). So sánh khá thú vị. Thầy thẫn thờ, mặt đỏ bừng như người lên cơn mê, hỏi vài câu rồi lau nước mắt, rồi “xin phép” đi về chỗ cũ. Cuốn sổ điểm đã được gấp vội vàng, lớp học mới sẽ bắt đầu sớm thôi…

              Đầu năm ấy đã qua, mọi thứ đã trở thành kỉ niệm. Nhưng ký ức bắt đầu với sự nhiệt tình khá trẻ con mà cả giáo viên và học sinh đều biết về Hiệp ước Chiến đấu.

              Tôi nhớ có lần, thầy hứa dựng mô hình cho một bài toán hình học không gian khó, để học sinh dễ hình dung hơn là nhìn hình. Tuy nhiên, hai lần, ba lần chủ quán… cứ quên. Có khi…thầy bận…học(?), có khi bận soạn bài, học xong…quên mất mình đang ở…Sài Gòn? Lần trước nhớ mang theo, nhưng xe đông quá, đám đông làm hỏng mô hình của bạn? Các sinh viên không tin điều đó! Học sinh yêu cầu giáo viên dựng mô hình tại lớp. Thầy bối rối “huy động” chiếc thước kẻ có thể tích lớn nhất và “kích” các em bé (có cả những bé gái dễ thương) ở hai hàng trước bàn để giúp thầy… dựng mô hình (?). Trời ơi! Wuqigen xin thề, mười mấy bàn tay nhỏ, cộng thêm cô giáo đứng bàn giáo sư … ai nhìn ra được cái gì! Thế là… cô giáo yêu cầu học sinh lần lượt xếp hàng, men theo từng dãy bàn trong lớp, từ từ tiến về phía “mô hình sinh động”, tham gia theo kiểu “trực thăng…ngắm hoa”. Thật vui vẻ và thật yên bình. Thầy trò không thấy được sự ngây thơ trong hành vi của các em, còn cho rằng đó là “kỳ tích” về chỉ số IQ?

              Rồi cũng có lúc thầy nổi điên mắng “trương phi” chỉ vì một chút nghịch ngợm của một học sinh ngây thơ mà đi quá xa. Để học sinh rơi nước mắt ân hận. Cô giáo bỗng dịu lại, như giọt nắng cuối thu, hỏi một câu đơn giản “ký hòa ước”:

              – Ôi, sao tự dưng lại tốt thế nhỉ?

              Vâng, đó chính là thầy – người không biết giận lâu, dễ quên, dễ bị thêm một cô sơ mi trắng ngốc nghếch. Thầy cô như chiếc lá, thích giả vờ rơi vào thăng trầm của mặt hồ thời học sinh, thêm một con sóng nhỏ xao động, rồi cuốn bay theo gió… Thầy không tốt. Học sinh biết điều đó, nhưng thay vì chỉ trích nó, học sinh đón nhận nó một cách vô thức như một kỷ vật, bên cạnh những lớp ký ức phải có trong tuổi thơ. Vì thầy rất nhiệt tình (mặc dù thầy càng giải thích nhiệt tình thì học sinh càng hăng hái…không hiểu sao!). Bởi với anh T, những gương mặt trong sáng ngồi ở chiếc bàn gỗ phía dưới chỉ tương đương với cái mác học sinh giản dị. Họ như một đám người xa lạ mà bạn cần khám phá và ghi nhớ. Một tình yêu cần hòa hợp để vô tư, bỏ qua thứ mà người ta trìu mến gọi là danh lợi bên ngoài xã hội của cha mẹ…

              Nếu ai đó nói với học sinh vào lúc 9:1 ngày hôm đó – hãy chọn nhân vật kỳ lạ nhất trong trường. Cô gái năm xưa tin chắc rằng cả lớp sẽ nhất trí bầu cho mình – thầy T.

              Người đó sẽ luôn sống trong trái tim em——Thầy

              Thầy sẽ luôn sống trong trái tim em-hình mẫu số 1

              Mỗi chúng ta, ai cũng mong muốn sau này trở thành người tài giỏi, sống có ích cho xã hội. Để làm được điều này không thể tách rời công ơn của những người thầy, người cô đã dìu dắt chúng em trên con đường chinh phục tri thức. Người xưa đã từng nói: “Cô giáo như mẹ hiền”. Cô giáo là người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng em nên người. Chắc hẳn trong lòng mỗi người đều có sự ngưỡng mộ nhất định đối với thầy. Đối với em, cô chủ nhiệm lớp 4 là người luôn ở trong trái tim em.

              Nhà em người bắc, em học hết lớp 3 thì xảy ra chuyện, gia đình quyết định đổi trai. Lúc đó tôi chỉ là một sinh viên bình thường, không xuất sắc cũng không hơn kém ai. Chuyển đến một môi trường mới, một cuộc sống mới, với bao điều xa lạ, tôi cảm thấy cô đơn và buồn bã. Ngày tựu trường đã gần đến. Một người quen gửi tôi đến học ở một trường gần đó. Ngày đầu tiên đến lớp, cô chủ nhiệm mặc áo dài trắng tinh bước vào, cười thân thiện với tôi. Cô ấy giới thiệu tôi với mọi người, hỏi chuyện và khuyến khích tôi học hỏi. Tôi không nhớ hôm đó đã nói những gì nhưng dáng người mảnh khảnh, giọng nói ấm áp của người con gái miền Nam, mái tóc dài óng mượt và đôi môi hồng hào đã in sâu trong tâm trí tôi. Hình ảnh đẹp nhất,

              Càng ngày, tôi càng thấy quen với môi trường nơi đây. Tuần nào mẹ cũng hỏi chuyện riêng với tôi, vì mẹ biết tôi mới đến môi trường mới cần phải thích nghi với nhiều thứ nên sợ tôi không theo kịp mọi người. Ở lớp, cô quan tâm đến tôi nhiều hơn, ân cần dặn dò tôi học hành chăm chỉ, trả lời câu hỏi của tôi cẩn thận. Tương tự như vậy, tôi đang tiến bộ từng ngày và kết quả học tập của tôi cũng được cải thiện đáng kể. Cô ấy là người đã truyền cảm hứng, yêu thương để tôi vươn lên. Khi cô ấy nhìn thấy kết quả học tập của tôi, khuôn mặt cô ấy tràn đầy hạnh phúc và phấn khích. Tôi đã tiến bộ vượt bậc trong suốt năm học, và đến cuối năm tôi là một trong những học sinh giỏi nhất của trường. Không chỉ tôi mà cả gia đình tôi luôn trân trọng và biết ơn công ơn của bà đã dành cho tôi.

              Khi vào lớp 5, tuy không còn cô chủ nhiệm nhưng em vẫn thường xuyên gặp cô, chào hỏi và chia sẻ với cô về chuyện học tập cũng như cuộc sống. Cô ấy luôn cho tôi những lời khuyên quý giá để tôi hoàn thiện bản thân. Hết lớp 5, cả gia đình lại quyết định bắc tiến trở về quê sinh sống. Chia tay miền Nam, xa trường gần hai năm gắn bó khiến tôi buồn hơn bao giờ hết. Do quyết định chuyển nhà đột ngột, gia đình tôi chuyển ra bắc trong vòng một tuần. Tôi còn nhớ hôm đó bố đến trường xin nghỉ học chuyển đi, bố bảo tôi chào cô giáo chủ nhiệm và các bạn rồi ra về, cô chào tạm biệt. Tôi nhớ những giọt nước mắt nóng hổi của cô ấy lăn dài trên trán tôi. Anh làm em cảm nhận được hơi ấm của tình mẹ.

              Mặc dù về nước đã nhiều năm nhưng tôi luôn mong có dịp được trở lại đó để gặp gỡ mọi người, thăm hỏi sức khỏe và cuộc sống của bà. Tôi sẽ không bao giờ quên bạn và những điều tuyệt vời bạn đã làm. Cô ấy không chỉ tốt với tôi mà còn với các bạn học khác, đồng nghiệp và những người xung quanh, cô ấy luôn tràn đầy tình yêu thương và sự hài hòa. Vì vậy, tốt bụng và quan tâm đến tất cả mọi người. Tất cả học sinh của cô đều lễ phép, hiếu thảo và lễ phép. Cô luôn tìm cách giúp đỡ những học sinh gặp khó khăn được đến trường và nên người. Dưới sự dạy dỗ của cô, nhiều anh chị đã trở thành người có địa vị trong xã hội, được mọi người kính trọng.

              Đã nhiều năm trôi qua, và mặc dù tôi không bao giờ có cơ hội gặp lại cô ấy, nhưng những lời dạy của cô ấy, lòng tốt và tình bạn tốt đẹp của cô ấy vẫn còn trong ký ức của tôi như thể mới hôm qua. Tình yêu thương, sự quan tâm chăm sóc của cô sẽ theo tôi đến hết cuộc đời, nhắc nhở tôi phải sống tốt đẹp và ghi nhớ hình ảnh người thầy trong tim.

              Thầy luôn sống trong trái tim em-Mẫu 2

              <3

              Ca từ trong trẻo của bài hát gợi lại một kỉ niệm, sống trong ánh hồng của tuổi thơ. Bạn đã bao giờ nghĩ rằng ai đó có thể thay đổi cuộc sống của bạn chưa? Có bao giờ bạn thấy ký ức tuổi học trò tràn đầy niềm tin yêu của thầy cô, bạn bè – người thầy đã cho ta chắp cánh bay đến tương lai xa. Một tương lai tươi sáng với những ước mơ. “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ nguồn đào giếng.” Câu nói này đã làm kim chỉ nam cho chúng ta từ buổi học đạo đức đầu tiên, nhắc nhở chúng ta phải luôn ghi nhớ công ơn thầy cô.

              Riêng tôi sẽ luôn nhớ đến cô như một người đã để lại trong tôi một tình cảm vô hạn. Có thể nói, tôi từng là học sinh “cá biệt” của lớp 6a4, và là người luôn làm cô buồn. Chính vì vậy mà cô giáo chủ nhiệm – cô giáo đáng kính của tôi – luôn yêu cầu tôi làm hết việc này đến việc khác, chẳng hạn như làm lớp trưởng. Đối với một học sinh được cho là chuyên gây rối như tôi, đó như một niềm kiêu hãnh lớn trong tâm hồn bé nhỏ. Có lần mẹ đến lớp bảo sao học kém quá, bắt cô làm lớp trưởng. Cả lớp cười nhạo tôi. Lúc đó tâm trạng tôi thật khó tả, vừa buồn, vừa giận, vừa bất lực, “tâm hồn đứa trẻ” như tan nát. Nhưng không, cô ấy đã đứng lên bảo vệ tôi. Tôi vẫn nhớ câu: “I am your monitor!”. Thực sự hạnh phúc và thực sự buồn. Vui vì chính cô ấy là thiên thần may mắn giúp đỡ cho “cô ấy siêu quậy mỗi ngày”, nhưng buồn tại sao mình lại ra tay với cô ấy như vậy, khiến cô ấy buồn như vậy mà cô ấy vẫn đứng ra bảo vệ cô ấy? Tôi cảm thấy rất tội lỗi. Một dấu hỏi lớn trong lòng! Chính cô ấy đã thay đổi tôi. Từ đó, em quyết tâm học tập chăm chỉ, chăm ngoan, học giỏi và kết quả đã chứng minh điều đó. Năm tháng chầm chậm trôi qua. Một cô bé mấy ngày nay khoác trên mình tà áo dài trắng tinh khôi bước vào cổng trường cấp 3. Bạn mới, thầy cô mới nhưng em vẫn không quên hình ảnh của các thầy cô, những người đã luôn là người đưa đò, dạy dỗ, dìu dắt em để em có được kết quả như ngày hôm nay. Tôi đã rút ra một chân lý sống: “Ở trong rừng, kêu thế nào cũng kêu như thế,…”.

              Giờ con đã lớn, con càng hiểu hơn lời dạy của thầy cô, ẩn chứa trong chiếc hộp vô hình. Đó là hành trang tôi mang theo suốt quãng đời còn lại. Thầy cô – những người lái đò đưa học trò chúng em đến bến bờ tương lai tươi sáng dưới sự dìu dắt tận tâm, nhiệt tình của câu nói “không có nghề nào cao quý hơn nghề giáo”. Truyền thống tôn sư trọng đạo luôn là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Chúng ta cần bảo vệ và phát huy nó. Mỗi người cô, người thầy đã cho chúng tôi những lời dạy chân thành và quý giá. Chúng ta hãy tiếp thu và gìn giữ để truyền lại cho thế hệ mai sau.

              “Nếu kỹ sư vui khi nhìn thấy cây cầu mình vừa xây, người nông dân vui khi thấy đồng lúa nở hoa, và thầy cô vui khi thấy học sinh trưởng thành.

              Em có chút tâm sự: Thầy cô xin sống mãi bên chúng em, mong thầy luôn có đủ nghị lực, lòng kiên nhẫn và tình yêu thương vô bờ bến để dìu dắt thế hệ tương lai của Tổ quốc, những người con như chúng em, vươn tới những bến bờ khác Bên cạnh hy vọng, tôi mong các bạn sẽ truyền cho chúng tôi nhiệt huyết của sức sống tuổi trẻ và sự kiên trì để bước đi trên con đường chông gai trong tương lai. Dù năm tháng có trôi nhanh đến đâu thì những bài học sâu sắc, những kiến ​​thức thầy cô truyền đạt cho chúng em sẽ trường tồn mãi với thời gian.

              Người đó sẽ luôn sống trong trái tim tôi – bạn thân

              Người bạn mãi mãi trong tim tôi – Mẫu 1

              Trong cuộc đời mỗi người có lẽ quãng thời gian đẹp nhất là tuổi thơ, và tôi cũng vậy. Tuổi thơ của tôi cũng như bao người khác, rất vui vẻ, có bạn bè và có những kỷ niệm đẹp. Nhưng có lẽ tôi không bao giờ quên được những kỷ niệm gắn bó với tôi mãi mãi.

              Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được kỷ niệm đó, một kỷ niệm buồn, nhưng tôi không thể. Lúc đó tôi có một người bạn tri kỉ, một người bạn rất tốt. Nhưng bọn trẻ vẫn thỉnh thoảng giận nhau, rồi làm lành. Tôi nhớ một lần cô ấy vô tình làm vỡ con búp bê yêu thích của tôi mà hôm trước tôi cho bạn cô ấy mượn, cô ấy cũng xin lỗi nhưng tôi giận cô ấy vì tôi rất yêu búp bê. Lâu rồi chúng tôi không nói chuyện, thực sự lúc đó tôi rất buồn, nhưng suy nghĩ ngây thơ của tôi là cô ấy đã sai và tôi nên cầu xin tôi. Sau đó tôi cân nhắc hành động của mình và vẫn cho rằng mình đúng. Sau đó, mẹ tôi thắc mắc tại sao chúng tôi không đi chơi với nhau nữa và tôi đã kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ tôi nói: Con cũng biết mẹ không cố ý mà sao con còn giận mẹ? Dù sao cô cũng xin lỗi tôi. Tôi trả lời mẹ “Con cũng không biết nhưng chắc mẹ ghen con có búp bê đẹp nên chiều hư” Mẹ nhẹ nhàng khuyên “Nếu mẹ ghen với con thì con hư con không cần phải xin lỗi. con”. Rồi khi tôi khăng khăng cho rằng việc mình làm là đúng, mẹ tôi nhẹ nhàng nói: “Ở đời không ai không mắc sai lầm, quan trọng là con phải nhận ra lỗi lầm của mình. Cũng như bạn tôi, tôi biết cô ấy sai và đã xin lỗi. Còn bạn, bạn biết bạn nhận ra điều đó là sai? “

              Tôi vẫn cãi “Em sai rồi mà có xin lỗi chắc cô ấy cũng không tha”. Mẹ nói: “Người ta có lòng vị tha con ạ, mẹ tin mẹ sẽ không giận con nữa, vì con đã nhận ra lỗi lầm của mình”. Sáng hôm sau, tôi xin lỗi cô ấy, nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho những gì tôi đã làm sai. Nhưng khi nghe lời xin lỗi của tôi, mẹ cười và nói: “Con không sai, tất cả là lỗi của con. Con đã làm hỏng con búp bê của mẹ”. Tôi chỉ cười và nghĩ rằng mẹ nói đúng. Rồi chúng tôi thân nhau như thuở nào. Khi chưa đi học, chúng tôi thường cùng nhau ra công viên thả diều, nhảy dây nhưng một ngày, tai họa cũng ập đến với chúng tôi. Như thường lệ, chúng tôi cùng nhau đến công viên chơi bóng, khi cô ấy vô tình ném quả bóng mạnh quá và ném ra xa, tôi tức giận đến mức hét lên “Tôi không chơi nữa” Bạn đi rồi, bạn ném nó đi vậy khó, làm thế nào tôi có thể bắt nó đến? “

              Sau đó, cô ấy chạy ra ngoài để nhặt quả bóng và một chiếc ô tô lao tới bạn và phóng đi. Lúc đó tôi rất sợ không biết phải làm sao nên đã đi tìm cô ấy. Cô ấy cười và nói với tôi: “Chúng ta mãi mãi là bạn thân nhé, thứ lỗi cho tớ. Tớ đã lấy lại quả bóng cho cậu.” Rồi bạn nhắm mắt lại, tôi nghĩ bạn chỉ ngủ thôi. Mẹ gọi mãi, con vẫn không dậy, rồi mẹ chạy ra gọi con về như thường lệ. Tôi nói với cô ấy tất cả mọi thứ và cô ấy gọi bố mẹ cô ấy và đưa tôi về nhà. Mấy ngày rồi không thấy em đến trường, cũng không thấy em đến rủ đi chơi. Khi tôi hỏi mẹ tôi, mẹ nói “mẹ đã đi đến một nơi rất xa, rất xa nơi này con ạ”. Lúc đó tôi thầm trách em đi chơi mà không mời, hơi quá, không biết chỗ em đi có đẹp không? Nhưng suy nghĩ của tôi thực sự biến mất khi tôi nhận ra rằng nơi xa xôi đó chẳng là gì khác ngoài thiên đường, bởi vì mẹ tôi nói rằng những người tốt phải lên thiên đàng.

              Cho đến bây giờ, có thể nói là tôi đã trưởng thành, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao trên đời này lại có những người thờ ơ với người khác và bạn bè của họ đến mức giết chết họ. người bạn, và chạy trốn. Tôi không biết họ có hối hận hay ân hận vì những gì đã làm với người khác không, nhưng tôi không nghĩ vậy. Nếu mọi người trên thế giới này không nhẫn tâm như vậy, có lẽ sẽ không có nhiều người chết như vậy. Nếu tài xế của chiếc xe đã giết chết bạn tôi dừng lại và đưa cô ấy đến bệnh viện, thì cô ấy đã được cứu, nhưng anh ta đã không làm thế. Tại sao? Tôi nghĩ tôi muốn sống có ý nghĩa và có ý nghĩa, bởi vì luôn có một thiên thần ở bên cạnh hỗ trợ tôi mọi lúc. Tôi chỉ có một mong muốn là mọi người hãy chịu trách nhiệm về việc mình làm vì ai cũng có sai lầm nhưng quan trọng là sửa sai như thế nào.

              Người bạn luôn sống trong trái tim tôi-mẫu 2

              Người xưa nói: “ghét của cải thì phải cho”. Tôi là một cậu bé nhút nhát và tôi ghét những cô gái sôi nổi và nói nhiều. Vậy là ông Trời đã gan thực hiện lời nguyền đó khi Ngài đã hào phóng tặng cho tôi bông hồng “Oa” (vì nó giống bông hồng “Oa” to tướng của nhân vật Nguyễn Nhật Ánh trong truyện “Bông hồng xứ khác”) hôm đó cô giáo sắp xếp cho. ngồi bên cạnh và nhờ tôi “dạy dỗ” anh ta và không cho anh ta nói chuyện riêng. Trời ơi! Những người như vậy (bướng bỉnh, chanh chua) nhưng đôi khi lại tốt bụng, đối với bạn bè như vậy. Có khi nó làm tôi “gầy gò” hàng tháng trời, rồi nó lại tìm đến tôi, hết lòng giúp đỡ khi tôi khó khăn…

              Quả nhiên là “nhất quỷ, nhì ma, tam hồng”. Mới đến lớp được vài ngày mà cô đã thu phục được toàn bộ “đội quân nữ” hùng hậu. Sau đó, anh ấy kiêu hãnh lên ngôi và ra tay với những chàng trai “yếu đuối” của chúng ta. Nó giống con trai hơn.

              Khi ngồi trong lớp, bạn ấy luôn giễu cợt và tìm cách đánh tôi (vì tôi béo nhất và lùn nhất lớp). Có lần tôi đứng lên góp ý và anh ấy ném một cục đá vào chiếc ghế tôi đang ngồi. Khi tôi ngồi xuống…chưa xong, anh ấy vẫn dặn tôi không được nói với cô giáo. Tôi chỉ làm một khuôn mặt và cho qua. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nếu không có gì xảy ra…

              Có lần tôi ốm nặng phải xin nghỉ phép ở nhà. Chiều hôm đó, thật kỳ lạ, anh ấy đến gặp tôi với một túi quà. Bây giờ trông rất dịu dàng:

              – Mày cố gắng ăn uống lành mạnh đi học đi tao chép bài hộ mày đừng ngại.

              Tôi nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh. Sao hôm nay anh ấy đáng yêu thế, bây giờ anh ấy chắc chắn không phải là “con trai” rồi.

              – Chơi đủ rồi, lấy sách ra mà học! Thử đi, có gì không hiểu thì hỏi mình.

              Nói rồi cô nhanh chóng lấy sách giáo khoa ra cho tôi, đầu tiên là môn toán (tôi đang ốm, cô bắt tôi đếm) cô nói với tôi như một cô giáo. Nó hỏi bài viết, tôi trả lời. Dù mệt nhưng tôi cố gắng sống không phụ lòng nhiệt tình của anh.

              Thầy cười sung sướng vì là một “học trò” ngoan ngoãn. Nhìn nó, tôi chợt phá lên cười.

              – “Bây giờ là môn địa lý…” cô ấy nói cứ sau 5 thước.

              -Môn này khó học quá.

              Cha của Hồng dạy môn địa lý nên anh ấy học giỏi môn này. Tên nước, tên sông nó nhớ. Tôi nghe xong chỉ biết lắc đầu lè lưỡi. Tôi mở để hướng dẫn từ màu hồng. Được một lúc, thấy tôi mơ màng, nó nổi cáu:

              – Anh lặp lại không thương tiếc (“Giống như một đứa trẻ vụng về bị mẹ bắt):

              – Uh…oh Thái Bình Dương là đại dương lớn nhất và Bắc Băng Dương là…ừm… là đại dương nhỏ nhất!

              -Lần sau cẩn thận hơn nhé! Khuôn mặt anh giãn ra cho đến lúc quay lại. Đã qua rồi nhưng giọng nói nhiệt tình, ánh mắt tinh nghịch và dịu dàng đó vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi thầm nghĩ: “Trời ơi! Con không ghét mẹ nữa!”.

              Tôi có thể đi học trong hai tuần nữa. Cảm ơn Hồng, tôi đã theo kịp các bạn của mình nên tôi không phải trả thêm tiền. Một hôm tôi lấy hết can đảm hỏi anh:

              -Sao em tốt với anh thế?

              Nó cười, nụ cười nó trong sáng và chân thành:

              – Bởi vì bạn là bạn của tôi, bạn thắng.

              Bây giờ ngồi cạnh nó nó vẫn trêu mình nhưng dịu hơn xưa nhiều. Khi tôi giận anh ấy, nụ cười tươi của anh ấy nở ra để xoa dịu trái tim tôi—một nụ cười thân thiện.

              Người bạn luôn sống trong trái tim tôi – Mẫu 3

              Tôi có một người bạn từ thời thơ ấu. Bạn của cô ấy là Tân và cô ấy là bạn thân nhất của tôi từ khi học mẫu giáo. Tôi yêu quý cô ấy rất nhiều, và trái tim cô ấy là người đã sống trong trái tim tôi cho đến tận bây giờ.

              Trước đây, lần đầu tiên tôi đến trường mẫu giáo. Một cảm giác lạ lùng và sợ hãi dâng lên trong lòng, tôi ôm mẹ khóc rất lâu trước khi mẹ về. Tôi buồn bã ngồi trong lớp. Lớp học rất sôi nổi, cô chơi với các bạn nhỏ, không ai cho tôi chơi, thậm chí tôi còn bị bắt nạt, tôi sắp khóc, một cô bé tóc xoăn đột nhiên chạy đến mời tôi chơi đồ chơi. Chẳng hiểu sao tôi lại gật đầu đồng ý, thế là tôi bị cô ấy chơi xỏ cả trận, lúc đó tôi rất tức giận. Khi tôi phải lấy cái này, khi tôi phải lấy cái kia, tôi nổi điên và bỏ đi. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, khi tôi đang ngủ trưa thì mọi người đã ngủ say, tôi cũng ngủ say và một bàn tay đập vào mặt tôi. Tôi chưa kịp tỉnh thì anh ta đã túm tay lôi tôi ra sân, hắt nước vào mặt tôi. Thì ra vừa rồi là ngươi, vừa hỏi liền biết nàng có hứng thú. Cả buổi chiều, cậu bị dụ ra sân chơi cho đến khi bị giáo viên bắt gặp và mắng cậu vì tội chơi game. Nhưng tôi dở khóc dở cười trong lòng, trách mắng bạn mình một hồi rồi bỏ đi. Tuy nhiên, hôm sau bạn quay clip và xin lỗi tôi. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc khóc, nhưng khóc vì một điều nhỏ nhặt như vậy thực sự rất kỳ lạ. Nhưng vì không muốn bị mắng nên tôi phải bắt em nín khóc. Kể từ đó, suy nghĩ và hành động của chúng tôi khác nhau, vì vậy chúng tôi trở nên thân thiết hơn.

              Không lâu sau, trường tổ chức một buổi dã ngoại và tôi đã bị đập vào đầu khi đang trượt xuống. Tâm là người luôn chăm sóc tôi. Tôi có một vết nứt lớn trên đầu nên rất đau. Khi tôi được chữa lành, tôi không còn nhìn thấy trái tim nữa. Cô báo cáo rằng cô phải sống ở nước ngoài với bố mẹ. Tôi đã khóc rất nhiều.

              Cho đến bây giờ, chúng tôi chưa bao giờ gặp lại nhau, nhưng tôi đã thực sự biết và trân trọng nó bằng trái tim mình. Dù sau này không gặp lại. Hình ảnh của bạn sẽ luôn ở trong trái tim tôi.

              Người bạn luôn sống trong trái tim tôi-mẫu số 4

              Trong suốt cuộc đời mình, tôi đã gặp rất nhiều người và kết bạn với rất nhiều người. Nhưng có một người bạn mà tôi không bao giờ quên đó là Trang – bạn thân của tôi từ thời tiểu học. Dù Paige đã qua đời trong một vụ tai nạn nhưng hình ảnh của cô ấy luôn sống mãi trong trái tim tôi.

              Tôi và Trang quen nhau từ lớp một. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã có một cảm giác khó tả về cô ấy, như thể chúng tôi đã quen nhau từ rất lâu. Trang không cao lắm, gương mặt hiền lành toát lên vẻ nhân hậu, đôn hậu. Cô ấy ít nói nhưng hay cười, nụ cười của cô ấy đẹp đến nỗi mọi người xung quanh đều phải lòng cô ấy. Không chỉ có gương mặt xinh xắn, Trang còn rất thông minh và có trách nhiệm. Ở lớp, cô vừa là giáo viên dạy toán, vừa là lớp phó học sinh, cô là tấm gương mẫu mực về mọi mặt: ở lớp cô luôn học hành chăm chỉ, làm bài nghiêm túc, chưa bao giờ cô đi muộn hay vắng mặt không lý do. Không chỉ vậy, Trang còn rất tốt bụng và giàu lòng nhân ái. Tôi nhớ một lần tôi bị đau bụng và đang ở trong lớp, và tôi không biết phải làm gì. Lúc này, Trang chộp lấy khuôn mặt tái nhợt của tôi và vội vã đưa tôi đến bệnh xá. Trong giờ ra chơi hôm ấy, Trang đến thăm hỏi han tôi khiến tôi rất cảm động. Kể từ đó, tôi và Trang rất thân nhau. Trang đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi tôi học tiểu học. Nhờ trang web này, điểm kiểm tra toán của tôi tốt hơn trước rất nhiều. Cũng cảm ơn page đã biến tôi thành một nhân viên chăm chỉ. Hơn hết nhờ trang này mà tôi cảm nhận được tình bạn, tình cảm, sự yêu thương con người qua những hành động ý nghĩa của bạn.

              Chúng ta là bạn tốt đã nhiều năm, giữa chúng ta có biết bao kỷ niệm vui buồn. Có vài lần tôi giận Trang không nói câu nào vì cô không cho chép, hay có vài lần tôi và Trang cũng giơ tay phát biểu nhưng cô giáo không cho. ‘không ra lệnh cho tôi, và tôi đã chọc ghẹo Trang. Bây giờ nghĩ lại, sao mình ngây thơ quá, page không cho copy, chỉ vì page bắt mình phải tự suy nghĩ, để sau này khi không có page tiếp theo, mình vẫn tự làm được . Thực ra, tôi hay Trang được lên tiếng cũng chỉ là may mắn thôi. Ngày xưa nếu hiểu được tấm lòng của Trang thì tôi đã không ích kỉ cạnh tranh với Trang và làm khó tình bạn của chúng ta như vậy.

              Tôi đã nghĩ tình bạn của chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi. Nhưng có lẽ định mệnh đã lấy đi trang sách, cũng tương đương với việc lấy đi tình bạn đẹp đẽ một thời của tôi. Mỗi khi nghĩ lại, lòng tôi lại bùi ngùi: hôm ấy là sinh nhật lần thứ chín của Trang, được bố mẹ tặng một chiếc xe đạp điện mới tinh làm quà sinh nhật. Thật không may, hôm đó trời mưa to và Trang không thể lái thử chiếc xe mới và bạn của cô ấy trông rất buồn. Tôi đã hỏi trang:

              – Sao nhìn anh buồn thế, hôm nay sinh nhật anh, vui lên đi!

              trang vẫn mang một giọng buồn:

              – Tôi rất muốn chạy thử chiếc xe đạp mới này, nhưng trời đang mưa rất to…

              Tôi đã cố gắng điều chỉnh nhưng trang vẫn không cải thiện. Bữa tiệc sinh nhật hôm đó diễn ra khá vui vẻ nhưng “nhân vật chính” của bữa tiệc lại không hài lòng cho lắm. Tiệc tàn, Trang chở tôi về nhà bằng ô tô của tôi nhưng tôi biết cô ấy muốn đi chiếc xe mới đó và tôi đã đồng ý. Nhưng không ngờ, hôm đó cũng là lần cuối tôi xem trang này. Sau khi cô ấy thả tôi xuống, có một tai nạn xe hơi trên đường về nhà. Nhận được tin nhắn của thầy, tôi ngơ ngác: “Có thật không, Trang đi thật rồi sao? Sao… sao mọi thứ diễn ra nhanh thế…”. Tôi không kìm được nữa, nước mắt cứ trào ra, nghẹn ngào không nói nên lời. Trong thâm tâm tôi cứ tự dằn vặt mình: “Nếu hôm ấy tôi không cho Trang về thì Trang đã không ra đi đột ngột như vậy…”. Sự mất mát đó đã để lại trong lòng tôi một vết thương khó lành. Dù Trang không còn bên tôi nữa nhưng hình ảnh của nó sẽ luôn in đậm trong tâm trí tôi.

              Bây giờ, tôi đã có thêm nhiều bạn mới và để lại nhiều kỷ niệm buồn vui. Nhưng mãi mãi tôi không bao giờ quên Trang – người bạn thân đã để lại cho tôi bao niềm vui nỗi buồn. Trang giấy này sẽ mãi mãi là một phần ký ức của tôi và hình ảnh đó sẽ sống mãi trong trái tim tôi cho đến hết cuộc đời.

              Người đó sẽ luôn sống trong trái tim tôi – người bạn thân nhất của tôi

              Nếu ai đó hỏi người quan trọng nhất trong lòng tôi, ngoài bố mẹ ra, thì điều đầu tiên tôi nghĩ đến là bạn thân của tôi – một cô gái tử tế. Dù bây giờ tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh, cũng không gặp lại anh nữa, nhưng có lẽ trong trái tim tôi anh sẽ sống mãi.

              Bạn thân của tôi là mi – một cô bé dễ thương với khát khao sống phi thường, không may bạn bị nhiễm HIV từ mẹ. Tuy nhiên, bạn không trách mẹ mà ngược lại, bạn luôn biết ơn vì mẹ anh ấy đã sẵn sàng bỏ đi để sinh ra bạn. Bạn đã sống và lớn lên dưới sự chăm sóc yêu thương của bà ngoại. Vì anh ấy biết bạn bị HIV nên không có ai chơi với bạn, anh ấy luôn cô đơn và bị mọi người chỉ trích, tẩy chay, khinh bỉ. Tôi là người bạn đầu tiên và cuối cùng của anh ấy. Tôi không nghĩ thật công bằng khi mọi người tránh xa anh ấy. Bạn chỉ là một người bình thường, và bạn có quyền sống như một người bình thường. Đó là lý do tại sao tôi chủ động gặp em. Anh ấy rất vui khi có tôi làm bạn. Chơi với bạn, tôi đã học được rất nhiều điều quý giá trong cuộc sống.

              Tôi rủ bạn đi học mỗi ngày, cùng đạp xe đến trường, cùng học, tôi nghĩ hai bạn cảm thấy rất vui khi chơi cùng nhau. Chúng tôi thường rủ nhau đi chơi cùng nhau trong những ngày nghỉ và cùng nhau học bài để chuẩn bị cho kỳ thi. Bạn luôn đau đớn và yếu ớt vì một căn bệnh khủng khiếp, nhưng tôi nhìn thấy ở anh ấy một ý chí sống phi thường. Bạn chưa bao giờ khóc với tôi vì bạn không muốn tôi lo lắng. Tôi biết bạn đang đau khổ một mình. Ở nhà, bạn thường giúp bà trồng rau, cho gà ăn… Tôi nghĩ bạn là một cô gái bình thường, không chỉ ngoan ngoãn, chăm chỉ mà còn rất vui tính, không có lý do gì phải né tránh, khinh thường. Chính vì điều này mà tôi càng kính trọng và yêu quý em nhiều hơn. Chúng tôi chơi với nhau và có nhiều kỷ niệm đẹp.

              Thứ bảy, anh bị ốm phải đi cấp cứu, em rất lo lắng và luôn mong anh không sao. Tôi đã đến bệnh viện rất nhiều. Thường thì anh chỉ về nhà một hai ngày, nhưng lần này gần một tuần anh không gặp em. Em đánh liều bắt xe đi gặp anh, lên phường trông anh yếu ớt xanh xao mà anh vẫn tươi cười :

              – Anh không sao, anh về nhà chơi với em!

              Tôi vội lau nước mắt:

              – Tiện thể anh muốn về nhà chơi với em

              Đã lâu không gặp, tôi rất buồn, mong bạn sớm bình phục. Tuy nhiên, chỉ một ngày sau, tôi nhận được tin bạn qua đời. Em không tin vào sự thật rằng anh không thể rời xa em, anh ấy vẫn chưa đi chơi với em, anh ấy còn phải đi học… thời gian trôi qua, em cũng quen với anh rồi… Anh không còn ở bên cạnh em, và em cũng đi học, nhưng mỗi lần anh đi ngang qua nhà anh, em luôn có cảm giác anh vẫn dõi theo từng bước chân của em.

              Người bạn thân nhất của tôi không chết, anh ấy vẫn còn sống và dõi theo tôi mỗi ngày. Mi sẽ luôn là người bạn yêu quý nhất của tôi, người đã dạy dỗ tôi rất nhiều và cho tôi sức mạnh và niềm tin. Bạn sẽ luôn sống trong trái tim tôi – mãi mãi và mãi mãi!

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.