Trong cuộc sống, con người sẽ rơi vào những tình huống như được khen, bị chê, may mắn, không may, bị hiểu lầm… Qua mỗi tình huống, chúng ta lại rút ra được những bài học quý giá. Chính vì vậy, download.vn sẽ giới thiệuBài văn mẫu lớp 6 về một kỉ niệm khó quên (khen, chê, may mắn, xui xẻo, hiểu lầm…)

Tài liệu sẽ bao gồm 3 dàn bài chi tiết và 25 bài văn mẫu hay nhất của 6 bài do chúng tôi biên soạn. Tôi hy vọng sẽ cung cấp cho học sinh nhiều ý tưởng hơn khi viết xong. Xem chi tiết trong bài viết dưới đây của chúng tôi.

Kể lại một kỉ niệm khó quên

1. Lễ khai trương

Dẫn dắt, giới thiệu những kỉ niệm khó quên: Kỉ niệm là thứ vô cùng quý giá của đời người. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn những kỷ niệm đẹp về…

2. Nội dung bài đăng

A. Giới thiệu chung

bối cảnh: Ký ức xảy ra khi nào? Ở đâu?

Phát triển

  • Trình bày lại ký ức theo một thứ tự cụ thể (nguyên nhân, quá trình, kết thúc)
  • Suy nghĩ, cảm xúc của em về kỉ niệm: Trân trọng, nhớ nhung…
  • Hãy rút ra bài học cho chính mình.
  • 3. Kết thúc

    Nhắc lại giá trị của kỷ niệm với tôi: Kỷ niệm giúp tôi trưởng thành hơn và học được nhiều bài học quý giá.

    Kể lại một kỉ niệm ngắn về lớp 6

    Ví dụ bài số 1

    Trí nhớ là điều vô cùng quý giá trong đời người. Cho đến hôm nay, tôi vẫn còn nhớ mãi buổi lễ ra trường cuối cùng được tổ chức dưới mái trường tiểu học thân yêu.

    Sáng hôm ấy tôi đến trường rất sớm. Tạm biệt bố, tôi bước vào trường với một tâm trạng thật đặc biệt. Hôm nay, ngôi trường tiểu học quen thuộc trông khác hẳn. Khuôn viên trường được giữ rất sạch sẽ. Ghế ngồi được sắp xếp gọn gàng. Một biểu ngữ màu xanh treo phía trên sân khấu. Dòng chữ màu trắng ở giữa rất bắt mắt “lễ kỷ niệm tổng kết năm học 20… – 20…”. Dưới đây là tên trường “thcs…”. Những lá cờ đỏ thắm cũng được tung bay hai bên sân khấu.

    Các giáo viên ăn mặc lịch sự. Học sinh như chúng tôi mặc đồng phục học sinh. Bảy giờ rưỡi, cuộc họp bắt đầu. Các tiết mục văn nghệ được trình bày tuần tự. Sau đó, cô hiệu trưởng thay mặt các giáo viên phát biểu ý kiến. Từng lời của thầy vang vọng trong khuôn viên trường và in sâu vào tâm trí mỗi học sinh. Sau bài phát biểu, thầy giám thị đã trao phần thưởng cho các em học sinh xuất sắc của năm học trước. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào khi được nhận phần thưởng, được bắt tay và được cô hiệu trưởng khen ngợi. Kiểu khen này khiến tôi có thêm động lực để học tốt hơn trong tương lai.

    Buổi lễ đã kết thúc tốt đẹp trong niềm hân hoan, phấn khởi của thầy và trò nhà trường. Tạm biệt mái trường tiểu học thân yêu, em sẽ mãi nhớ về những kỉ niệm thân thương với thầy cô và bạn bè.

    Ví dụ bài số 2

    Trong cuộc sống, ai cũng phải mắc sai lầm. Nhưng nhờ những sai lầm đó mà chúng tôi đã trưởng thành hơn.

    Khi tôi còn nhỏ, tôi thường lo lắng cho mẹ tôi. Khi tôi bị ốm, mẹ tôi phải chăm sóc tôi cả đêm. Hay con mải chơi quên về nhà, mẹ sốt ruột đi tìm. Đặc biệt, có một kỷ niệm vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Năm lớp sáu, tôi mải mê chơi và lười học. Cô hiệu trưởng không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho bố mẹ cô để bàn bạc. Lúc đó mẹ tôi mới nhẹ nhàng khuyên nhủ. Tôi chỉ nghe, xin lỗi mẹ rồi quên bẵng đi.

    Một hôm, sau giờ học, một nhóm bạn trong lớp rủ tôi đi chơi. Mải chơi, đến lúc tôi nhận ra thì đã hơn chín giờ tối. Tôi cảm thấy rất sợ hãi và vội vã về nhà bằng xe đạp. Trên đường tối, tôi bất ngờ va vào một chiếc xe máy. Tôi bị ngã và cảm thấy đau ở tứ chi. Sau đó, tôi thậm chí còn ngất xỉu.

    Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện và thấy mẹ đang ngồi bên cạnh. Lúc đó, một cảm giác ân hận dường như lấn át tôi. Tôi rất muốn xin lỗi mẹ, nhưng tôi không thể. Mẹ chỉ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. Nhưng tôi biết rằng mẹ tôi rất buồn. Tôi cũng may mắn là người đi xe máy đã kịp phanh gấp nên tôi chỉ bị trầy xước nhẹ. Bạn có thể xuất viện sau hai hoặc ba ngày.

    Tôi được bố đưa về nhà. Vừa bước vào nhà đã thấy mẹ đang cặm cụi nấu ăn trong bếp. Tôi nhẹ nhàng bước vào, trên bàn đã bày đầy những món tôi yêu thích. Tôi chạy đến ôm mẹ và nói nhỏ: “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!”. Mẹ tôi quay lại, cười và nói với tôi: “Không sao đâu, miễn là con nhận ra sai lầm của mình và sửa sai là được!”. Lúc đó, tôi chợt òa khóc. Tôi biết tôi làm bố mẹ lo lắng. Kể từ đó, tôi chăm chỉ học tập và thường xuyên giúp bố mẹ việc nhà.

    Những kỉ niệm khó quên đã giúp tôi trưởng thành. Từ đó, tôi cũng biết thương bố mẹ hơn và trân trọng gia đình mình hơn.

    Bài 3

    Hôm nay trời mưa to, em không mang theo áo mưa nên phải ngồi trong lớp chờ tạnh mưa mới được về nhà. Cùng đám bạn ngắm mưa, tôi chợt nhớ đến kỷ niệm dầm mưa cách đây hơn ba năm.

    Lúc đó em mới học lớp 2, đã quen lớp và bạn bè nên rất can đảm. Đến giờ ra chơi, em cũng cùng các bạn chạy vòng quanh khuôn viên trường. Hôm đó, chúng tôi tan học sớm không báo trước nên bố mẹ không đến đón kịp. Vì vậy, chúng tôi phải ngồi ở hành lang lớp học và đợi người đến đón.

    Tự nhiên lúc đó trời lại đổ mưa. Sân đầy những vũng nước nhỏ. Thế là tôi và mấy đứa bạn rủ nhau khoác áo mưa ra sân chơi. Trong mưa, chúng tôi vui vẻ hò reo và rượt đuổi nhau. Một lúc sau, chúng tôi rủ nhau nhảy qua vũng nước xem ai nhảy qua vũng to hơn. Khi chơi, vì tính hiếu thắng, tôi quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Tất nhiên là tôi không thể bỏ qua. Tôi rơi vào giữa vũng nước và nước bắn tung tóe khắp nơi khiến tôi ướt sũng. Cùng lúc đó, mẹ tôi đến đón tôi. Thấy em ướt sũng, mẹ em giận lắm. Về đến nhà, mẹ lập tức đưa tôi đi tắm, mặc quần áo khô rồi mắng tôi một trận tơi bời. Sau hôm đó, tôi bị cảm gần một tuần mới khỏi. Để con từ bỏ thói hư tật xấu.

    Sau sự việc đó, tôi trở nên ngoan ngoãn và biết nghe lời mẹ hơn. Ngừng chơi khăm. Mỗi khi trời mưa, tôi lại rạo rực và nghĩ về ký ức ngu ngốc của mình.

    Kể về một kỉ niệm khó quên

    Ví dụ bài số 1

    Người Việt Nam có truyền thống tôn sư trọng đạo. Hàng năm đến ngày 20/11 nhà trường tổ chức lễ tri ân thầy cô giáo. Hòa chung với không khí đó, trường ta cũng tổ chức một buổi lễ rất hoành tráng.

    Sáng hôm đó tôi dậy sớm. Khi tôi đã sẵn sàng, tôi đạp xe đến trường. Ngôi trường được quét dọn sạch sẽ, trang hoàng cờ hoa rực rỡ. Trên sân chơi, những hàng ghế được sắp xếp ngay ngắn. Một băng rôn màu xanh treo ở một bên khu vực sân khấu. Kèm chữ in hoa màu trắng ở giữa: “Kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11”. Bên dưới ghi: “trường thcs…, ngày 20 tháng 11 năm…”. Trang phục của thầy và trò rất trang trọng, lịch sự. Thầy cô mặc quần tây, áo sơ mi. Cô giáo mặc áo dài. Học sinh mặc đồng phục học sinh.

    Bảy giờ ba mươi, cuộc họp bắt đầu. Trước hết, một số tiết mục văn nghệ đã được tổ chức. Những bài hát như “Bụi phấn”, “Người thầy” và “Nỗi nhớ hoài cổ” nghe như những lời tri ân đến thầy cô. Sau đó, toàn thể giáo viên và học sinh đứng dậy chào quốc kỳ. Sau phần giới thiệu của thầy hiệu trưởng, thầy hiệu trưởng đọc diễn văn. Tiếp theo, em thay mặt toàn thể học sinh toàn trường phát biểu cảm nghĩ của mình và bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến các thầy cô giáo. Đây là lần đầu tiên tôi nói trước đám đông, vì vậy tôi rất lo lắng. Nhưng cô giáo chủ nhiệm lớp Hoa đã động viên, tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Đứng trên bục giảng, tôi nói rõ ràng và chậm rãi. Đôi khi, tôi nhìn xuống khuôn viên trường. Mọi người đang chăm chú lắng nghe. Kết thúc bài phát biểu, cô nói lời cảm ơn và nhận được một tràng pháo tay.

    Sau đó, tôi cũng được cô giáo chủ nhiệm khen ngợi. Nó làm cho tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Không những vậy em còn rất tự hào được thay mặt toàn trường phát biểu cảm nghĩ và bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc tới các thầy cô giáo.

    Ngày Nhà giáo Việt Nam là một ngày lễ quan trọng đối với thầy và trò. Thế hệ hôm nay cần tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc.

    Ví dụ bài số 2

    Mọi kỷ niệm đẹp luôn được lưu giữ bởi một ai đó. Tôi cũng có nhiều kỷ niệm như vậy. Qua những điều này, tôi đã học được những bài học quý giá.

    Cuối tuần này trường em tổ chức cho học sinh lớp 6 đi tham quan dã ngoại. Tất cả các bạn cùng lớp của tôi đều tham gia. Tham quan di tích cổ. Nơi này làm tôi nhớ đến truyền thuyết về vua Anyang.

    Khu Cổ Loa thuộc huyện Đông Anh, thành phố Hà Nội. Ba phút nữa chúng tôi phải đến trường, lên xe và lăn bánh. Bảy giờ, tàu bắt đầu rời bến. Trên xe, mọi người trò chuyện vui vẻ. Mất khoảng một giờ đi ô tô là đến nơi. Sau khi xuống xe, chúng tôi tập trung trong lớp và ra ngoài tham quan. Mỗi lớp sẽ được dẫn dắt bởi một hướng dẫn viên du lịch.

    Đầu tiên, tất cả học sinh sẽ đến đền Anyang Wang để thắp hương. Sau đó, lớp tham quan các địa điểm như đình cổ loa (còn được gọi là ngự triều di quy), am mỹ châu (am bà chúa hoặc chùa mỹ châu), chùa cổ loa, v.v. Mạch ruột (quang tử) và cuối cùng là đầu ngực. Tại mỗi địa điểm, chúng tôi được nghe những kiến ​​thức bổ ích từ hướng dẫn viên.

    Buổi trưa, chúng ta sẽ ăn trưa tại lớp và sau đó nghỉ ngơi khoảng 1 tiếng. Vào buổi chiều, tất cả học sinh sẽ cùng nhau tham gia một số hoạt động nhóm. Trước hết, chúng ta phải tham gia cuộc thi “Đoán giải”. Những câu hỏi liên quan đến khu di tích cổ mà chúng tôi vừa tham quan. Nhiều bạn trả lời đúng và được khen thưởng. Câu hỏi cuối cùng là câu hỏi khó nhất và phần thưởng bạn nhận được cũng giá trị nhất. Một số bạn giơ tay nhưng không trả lời đúng. Giám thị phải góp ý, nhưng không ai làm đúng. Sau khi suy nghĩ về nó, tôi đã đoán được câu trả lời, tình nguyện và nhận được phần thưởng. Tôi cũng nhận được lời khen ngợi từ người giám sát, những tràng pháo tay và ánh mắt ghen tị từ các bạn cùng lớp. Nó làm cho tôi rất, rất tự hào.

    Sau đó, chúng tôi còn chơi các trò chơi dân gian như bịt mắt đập niêu, nhảy bao bố… Cuối cùng, chúng tôi xem múa rối nước và hát Quanhe. Tôi đã học được rất nhiều điều bổ ích từ chuyến đi thăm các di tích lịch sử cổ xưa này.

    Kỷ niệm đẹp và khó quên. Em cũng học thêm được nhiều kiến ​​thức bổ ích và càng thêm yêu quê hương đất nước.

    Bài 3

    Kỷ niệm là những điều đẹp đẽ và quý giá trong cuộc sống. Ai cũng có những kỉ niệm của riêng mình, và tôi cũng vậy. Một trong số đó là kỉ niệm ngày đầu tiên đi học.

    Tối qua mẹ đã chuẩn bị đầy đủ quần áo sách vở cho em. Sáng hôm sau, tôi thực sự tỉnh dậy. Lúc bảy giờ, ông nội đưa tôi đến trường bằng xe đạp. Cảnh vật hai bên đường quen thuộc quá mà hôm nay sao khác quá. Đường phố dường như nhộn nhịp hơn bình thường. Rất nhiều học sinh trong bộ quần áo mới. Có cả lo lắng và phấn khích trên khuôn mặt của bạn.

    Mặc dù đã đến trường nhận lớp trước nhưng tôi đã gặp thầy cô, bạn bè. Nhưng tôi vẫn vô cùng hào hứng. Tôi khoác lên mình bộ đồng phục mới, xỏ đôi dép mẹ tặng rồi cùng ông nội bước vào trường. Giáo viên đang đợi trước cửa lớp tôi để đón học sinh. Tôi nói lời tạm biệt với anh ấy và ngồi xuống như cô ấy đã sắp xếp. Lễ khai giảng rất hoành tráng, có bài phát biểu của hiệu trưởng, bài phát biểu của học sinh cuối cấp, và bài phát biểu của học sinh năm nhất. Kết thúc buổi lễ, thầy hiệu trưởng thay mặt các thầy cô giáo đánh trống khai giảng. Khi tôi nghe thấy nhịp trống đó, tôi cảm thấy sảng khoái và xúc động.

    Buổi lễ khai giảng kết thúc trong tiếng cười sảng khoái của các em học sinh. Tôi và các bạn theo đội đến lớp. Tiết học đầu tiên là bài tập đọc. Chúng tôi chăm chú lắng nghe giọng nói của cô giáo. Sau đó, giáo viên yêu cầu cả lớp đọc theo cô. Giọng nói của cả lớp to và rõ ràng. Những bài học sau cũng rất thú vị. Em hăng hái giơ tay phát biểu và được cô giáo khen. Nó làm cho tôi rất hạnh phúc. Buổi chiều, sau khi tan học một ngày, gặp lại ông nội, tôi mừng rỡ kể chuyện trong lớp cho ông nghe. Anh ấy cũng khen ngợi những nỗ lực của tôi và thưởng cho tôi một que kem lớn.

    Kỷ niệm ngày đầu tiên đi học thật là đẹp. Đó là hành trang giúp tôi luôn vững bước trên con đường phía trước.

    Ví dụ bài viết số 4

    Ai cũng đầy kỉ niệm tuổi thơ. Nhất là những ngày đầu tiên đến trường, được gặp gỡ, làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè, đó sẽ mãi là những kỉ niệm khó quên.

    Hồi mới đi học, cô giáo luôn khen em viết chữ đẹp, chữ đều. Tôi giỏi văn, nhưng tôi không giỏi toán. Đây là chủ đề làm tôi sợ nhất. Mặc dù được cô giáo giảng dạy và hướng dẫn làm bài rất cẩn thận, tỉ mỉ nhưng em không hiểu hết những lời cô dạy vì sợ cả lớp. Khi biết chuyện, cô đổi chỗ cho tôi và để tôi ngồi cạnh Hà, một trong những học sinh giỏi toán nhất lớp. Làm việc cùng nhau trong các bài tập nhóm đã giúp tôi tiến bộ rất nhiều. Tôi đã học được phương pháp toán học của bạn. Ngay cả trong những vấn đề khó khăn, bạn hướng dẫn họ đến gần hơn với vấn đề và giải pháp phù hợp. Từ một học sinh yếu kém môn toán, em đã nảy sinh niềm say mê, yêu thích môn học này.

    Có một bài kiểm tra toán và tôi không thể làm được. Tôi lo lắng và giải quyết vấn đề gần như cả ngày. Hà nhìn thấy nó và viết một bản nháp. Sau đó, bạn gói lại và nhẹ nhàng trao cho tôi. Khi bạn giúp tôi, tôi cảm thấy rất vui, nhưng đồng thời, trái tim tôi cũng rất bối rối. Sau đó tôi lấy tờ giấy nhàu nát và đặt nó lên bàn. Tôi chợt nhớ đến lời thầy dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Tôi không muốn mình yếu môn toán. Hà còn giục tôi lấy tờ giấy ra phô tô. Nhưng tôi kiên quyết từ chối và tiếp tục nghĩ xem phải làm gì. Khi bài tập về nhà chỉ còn khoảng năm phút, những lời cô giáo chợt hiện lên trong đầu tôi. Khi đang viết nháp một công thức đã học, tôi chợt nhận ra mình đã quên một phép tính. Tôi nhanh chóng sửa bài tập về nhà. Khi tiếng trống báo hết giờ làm bài cũng là lúc các em làm bài xong.

    Cô giáo trả bài kiểm tra, em được 8 điểm, xứng đáng với công sức của em, em cũng rất vui khi thấy em học tốt hơn trước. Cho đến bây giờ, mỗi khi nghĩ đến, lòng tôi lại rộn ràng niềm vui.

    Ví dụ bài viết số 5

    Kỷ niệm rất quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Với tôi, những kỉ niệm ấy cũng trở thành gánh nặng để bước vào cuộc sống tương lai.

    Trong cuộc sống, chắc hẳn chúng ta đã từng mắc nhiều sai lầm. Nhưng nhờ những sai lầm đó mà tôi trưởng thành hơn. Chuyện đó xảy ra khi tôi học lớp năm. Trong lúc say khướt, tôi và một nhóm bạn trốn học để chơi điện tử. Nhưng giáo viên chủ nhiệm đã phát hiện ra. Cô nhắc trước lớp. Cô ấy cũng nói cuối tuần sẽ gặp bố mẹ để bàn bạc. Nó khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. Bố tôi rất nghiêm khắc và khó tính.

    Cuối tuần, cô ấy về nhà, chỉ có mẹ cô ấy ở nhà, còn bố tôi đi công tác. Cô nói chuyện với mẹ khoảng một giờ rồi rời đi. Tôi lo lắng ngồi trong phòng. Sau khi cô ấy đi, mẹ tôi gọi lại cho tôi để trò chuyện. Trái ngược với thái độ dịu dàng của mẹ, tôi rất tức giận và thậm chí còn cãi nhau với bà. Khi nghe những gì tôi nói, cô ấy chỉ im lặng. Tôi nhìn thấy đôi mắt buồn của mẹ.

    Ngày hôm sau, tôi đi học về và thấy một lá thư trên bàn. Tôi mở bức thư ra – những dòng quen thuộc với cha tôi hiện ra. Câu nói của bố khiến tôi rất xúc động. Tôi nhận ra rằng những gì mẹ hy sinh cho tôi thật lớn lao. Tôi rất xin lỗi vì những lời lẽ thô lỗ lúc đó.

    Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi ngỏ ý muốn giúp mẹ rửa bát. Sau đó, khi bố mẹ tôi ngồi trong phòng khách xem TV. Con xin lỗi bố mẹ. Lúc đầu, cha mẹ rất ngạc nhiên. Nhưng sau đó, tôi nghĩ cha mẹ tôi đã rất xúc động. Cả hai nói: “Không sao đâu con gái yêu!”. Tôi ôm bố mẹ. Nước mắt rơi trong vô thức.

    Đúng là gia đình luôn yêu thương chúng ta vô điều kiện. Những người thân yêu luôn tha thứ và dạy cho mọi người những bài học quý giá. Kỷ niệm này có ý nghĩa rất lớn đối với tôi.

    Ví dụ bài viết số 6

    Ký ức thường dạy cho con người ta nhiều bài học quý giá. Và tôi cũng có một kỷ niệm như vậy, nó vẫn còn nguyên trong ký ức của tôi.

    Trong thời gian nghỉ tuần trước, tôi đã ghi chép. Đột nhiên, Tuấn bạn cùng bàn của tôi đi tới, vẻ mặt rất tức giận. Tôi chưa kịp hỏi gì thì Tuấn đã hét lên:

    – Anh lấy tiền của tôi à? Chỉ có bạn biết tôi có rất nhiều tiền. Tiền mất tật mang sau giờ học thể dục, bạn nghỉ làm.

    Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Tuấn đã cầm lấy túi xách của tôi và lục lọi trong đó. Tôi tức lắm, nhưng chợt nhớ lúc vào lớp Tuấn bảo tôi mang tiền đến lớp để đóng học phí. Chắc tiền mất tật mang báo ngay cho Tuấn :

    – Không phải anh Tuấn! Tôi không biết bạn để tiền ở đâu!

    Nhưng Tuấn không nghe. Ánh mắt của cả lớp đổ dồn vào tôi. Mọi người đều bày tỏ sự bất bình, và nhiều người bày tỏ sự lên án. Tôi chỉ biết im lặng, cảm thấy rất buồn.

    Trước tình hình như vậy của lớp, lớp trưởng đã nhờ cô chủ nhiệm giúp đỡ. Cô ấy khiến cả lớp bình tĩnh lại và hỏi tôi chuyện gì vừa xảy ra. Tôi sợ tôi không biết phải giải thích thế nào với mọi người và Tuấn. Đột nhiên, người điều khiển đứng lên nói trước cả lớp:

    – Thưa quý vị và các bạn, tôi tin rằng các anh hùng không được trung đoàn trả lương.

    Đại diện lớp nói tiếp:

    – Trước hết, anh hùng là một người bạn rất tốt bụng. Anh thậm chí còn để dành tiền ăn sáng của mình để ủng hộ quỹ từ thiện của trường. Các anh hùng luôn sẵn lòng giúp đỡ những bạn gặp khó khăn trong lớp. Không chỉ vậy, Tuấn còn vội vàng kết tội nam chính vì cho rằng bạn đã biết tiền của mình nhưng lại không có bằng chứng thuyết phục, quá vội vàng.

    Các thành viên trong lớp đồng ý. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Tôi nhìn vào màn hình của mình, biết ơn. Rồi như được tiếp thêm sức mạnh, tôi nói ngay:

    – Thưa các thầy, cô và các bạn. Tôi biết về số tiền, nhưng tôi có thể đảm bảo với bạn rằng tôi không ăn cắp nó. Trong tiết học thể dục, tôi đã nghỉ giải lao. Nhưng sau đó, tôi đến phòng y tế của trường vì bị đau bụng và ở lại cho đến khi tan sở. Các y tá có thể làm chứng cho tôi.

    Nghe này, mọi người đều đồng ý. Giáo viên yêu cầu cả nhóm kiểm tra lại đồ dùng cá nhân. Tuấn bám sát phía sau. May mắn thay, học phí của Tuấn nằm trong túi áo khoác của anh ấy. Anh để nó trong ngăn kéo trong phòng làm việc của mình. Vì Tuấn chỉ nhớ là đã cẩn thận cất vào cặp mà quên mất số tiền đó được cho vào túi như thế nào. Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, và tôi cũng vậy. Rồi Tuấn xin lỗi tôi. Nhưng tôi không đổ lỗi cho bạn. Tôi động viên và nhắc Tuấn lần sau cẩn thận hơn.

    Một kỷ niệm bị hiểu lầm, cho tôi học hỏi được nhiều điều bổ ích. Trong mọi tình huống, bạn nên giữ bình tĩnh và xử lý mọi việc một cách tốt nhất có thể.

    Ví dụ bài viết số 7

    Trong cuộc đời mỗi người đều có những kỉ niệm quý giá. Đó là hành trang ta vững bước vào đời. Tôi cũng có những kỷ niệm đẹp như vậy.

    Kỷ niệm mà tôi còn nhớ là buổi khai giảng cuối cùng của năm lớp 1 tiểu học. Những nghi thức thực sự có ý nghĩa đối với học sinh. Tôi vẫn nhớ đó là một ngày cuối thu. Bầu trời xanh thăm thẳm. Tôi dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ. Bảy giờ kém mười lăm, mẹ cho tôi đến trường.

    Lễ khai mạc bắt đầu đúng bảy giờ rưỡi. Lễ khai trương mở đầu bằng tiết mục văn nghệ chào mừng khai trương. Tiếp theo là cuộc diễu hành của học sinh lớp một. Nhìn những khuôn mặt bỡ ngỡ của các em, tôi lại nhớ đến lần đầu tiên đặt chân lên mái trường tiểu học thân yêu.

    Sau lễ chào cờ, tất cả học sinh được yêu cầu im lặng lắng nghe bài phát biểu của hiệu trưởng. Giọng cô trầm và trang trọng khiến tôi rất xúc động. Những lời dặn dò về một năm học mới bổ ích của cô hiệu trưởng càng cho tôi thêm động lực để cố gắng. Đặc biệt hơn cả, em thay mặt cho các em học sinh lớp 5 bày tỏ tình cảm và lòng biết ơn sâu sắc đến các thầy cô giáo. Đây là lần đầu tiên tôi đứng lên phát biểu trước đám đông. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được giao trọng trách lớn như vậy. Điều này khiến tôi cảm thấy hơi hồi hộp, hơi lo lắng. Nhưng với sự động viên của người quản lý, tôi đã trở nên tự tin hơn. Trong bộ đồng phục mới và gọn gàng, tôi đứng trên bục phát biểu. Sau bài phát biểu, thầy và trò nhà trường đã dành cho tôi những tràng pháo tay nồng nhiệt. Khi anh ấy trở lại, anh ấy cũng được người quản lý khen ngợi. Lúc đó tôi cảm thấy vô cùng tự hào và hạnh phúc.

    Buổi lễ kết thúc trong tiếng trống khai giảng năm học mới. Đó là tiếng trống hoành tráng nhất, to nhất mà tôi từng nghe. Nó vang lên trong im lặng, trang trọng và căng thẳng. Vậy là năm học cuối cấp tiểu học thân yêu của tôi bắt đầu.

    Buổi lễ khai giảng khép lại trong niềm hân hoan chào đón năm học mới. Nhắc đến những kỉ niệm của ngày đầu tiên đi học, tôi không khỏi nghĩ đến câu nói trong tác phẩm “Tôi Đi Học” của một nhà văn trong sáng mà tôi đã từng đọc: “Mỗi năm vào cuối thu, mặt đất đầy lá rơi Mùa thu trên phố Nhiều, trên trời Mây bạc Lòng ta đầy kỷ niệm ngày tựu trường.”

    Ví dụ bài viết số 8

    Mọi kỉ niệm dù vui hay buồn đều đáng quý. Và với mỗi học sinh, có lẽ những kỉ niệm với bạn bè, thầy cô, mái trường là đáng nhớ nhất. Cho đến hôm nay, tôi vẫn còn nhớ buổi học đầu tiên ở trường trung học cơ sở.

    Lớp học đầu tiên vào thứ Hai. Bài học đầu tiên là ngữ pháp. Tiếng trống vang lên, cô giáo bước nhanh vào lớp. Đầu tiên, cô giới thiệu bản thân. Tên cô ấy là Ruan Qiuhe. Sự thân thiện và nhiệt tình của cô khiến cả lớp háo hức và háo hức.

    Khóa học bắt đầu với phần giới thiệu về chủ đề. Sau đó, chúng tôi tìm hiểu văn bản “Bài học đầu tiên của đường đời”. Cô cho lớp mười lăm phút để đọc toàn văn. Sau đó, cô tổ chức một cuộc thi. Chúng ta sẽ phải giải ô chữ để tìm từ khóa. Có tám trò chơi ô chữ, với tám câu hỏi khác nhau. Mỗi câu trả lời đúng sẽ nhận được một cây bút bi. Người giải được các từ khóa sẽ được điểm trong bài kiểm tra nói. Cả lớp tích cực tham gia. Cuối cùng, tôi là người giải quyết các từ khóa. Cô giáo khen tôi và cho tôi điểm mười như đã hứa.

    Trò chơi kết thúc. Chúng tôi bắt đầu lớp học. Về hiểu biết tác giả, tác phẩm được em giới thiệu sơ qua. Sau đó, cô ấy chỉ ra cách phân tích văn bản từng từ một. Cuối cùng, cô tóm tắt giá trị nội dung và nghệ thuật của toàn văn. Thỉnh thoảng, cô ấy cũng sẽ đặt câu hỏi, chúng ta hãy cùng nhau thảo luận. Nhiều người giơ tay phát biểu và được cô khen ngợi. Lớp học rất sôi nổi. Chúng tôi mải mê lắng nghe đến nỗi quên cả thời gian. Riêng bản thân sau giờ học đã nắm vững toàn bộ kiến ​​thức về văn bản “Bài học đầu đời”.

    Bốn mươi lăm phút trôi qua. Hết giờ học, giáo viên hướng dẫn cả lớp xem lại văn bản. Buổi học đầu tiên thật vui nhưng cũng rất bổ ích. Kỷ niệm này là nguồn động lực cho việc học tập sau này của tôi.

    Ví dụ bài viết số 9

    Kỷ niệm là hành trang bước vào tương lai của mỗi người. Em sẽ trân trọng từng giây phút ở mái trường thân yêu và chăm chỉ học tập để hoàn thiện bản thân.

    Năm nay tôi học lớp sáu, con tôi cũng học lớp bốn. Bố mẹ của đứa trẻ cũng đã về chung sống sau hơn 1 năm xa cách. Con trai tôi và tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng chúng tôi rất thân thiết! Mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó…

    Năm ấy tôi học lớp Bốn, con tôi học lớp Hai. bé nghèo! Bố anh nghiện cờ bạc từ sáng đến tối, thường xuyên đánh vợ mắng con, mẹ tôi không chịu được nữa quyết định đưa anh về với bà nội. Nhà bà ngoại anh ở cuối dãy, cạnh nhà tôi. Thế là quen nhau từ đó.

    Tôi rủ em đi chơi vào một buổi trưa hè vì biết em buồn. Tôi hỏi:

    – Bây giờ bạn muốn tôi làm gì cho bạn?

    Đứa bé nói:

    – Anh biết không! Ngày xưa, tôi mơ thấy ngôi nhà của mình giống như một con tàu lớn. Cha là cột buồm vững chãi, mẹ là túp lều che gió che mưa. Con tàu của tôi sẽ chở ước mơ của tôi đến đích. Nhưng bây giờ nó sẽ không bao giờ có thể.

    – Đừng buồn! cố gắng! Đi thôi! theo dõi anh ấy! Mẹ dắt con đi hái những chiếc lá tre lớn gấp thuyền thả trôi sông.

    Em chọn chiếc lá to nhất và gặp một chiếc thuyền thật đẹp cho em bé. Nhưng anh ta không thể giữ nó, và ngay lập tức ném nó xuống nước. Thuyền không trôi. Nó bị mắc cạn trong đám rong biển đang bò giữa con lạch. Bé nói:

    – Thế đấy! Gia đình tôi bây giờ như con thuyền ấy, đi không được, chỉ chìm thôi!

    Tôi thương cả con lẫn cháu, cứ mặc quần áo lội xuống sông vớt lên thuyền. Nước đi đến dạ dày rồi đến cổ. Vừa bước lên thuyền, chân tôi bất ngờ trượt chân vào một vũng bùn dưới sông. Tôi cố gắng theo kịp trong khi vẫn dùng một tay nhấc thuyền lên khỏi mặt nước. Vài phút sau, bụng đầy nước, tôi leo lên bờ, may là thuyền không bị hư hại gì. Đứa bé xanh xao nhưng ngoan ngoãn nghe lời tôi:

    – Hãy giữ nó làm kỷ niệm, tôi tin một ngày nào đó nó sẽ bơi tự do trên sông.

    Hôm đó, sợ mẹ mắng, tôi và con ngồi bên bờ sông không dám về cho đến khi quần áo khô ráo.

    Ban đêm tôi sốt cao, đến chiều vẫn không nói gì. Mẹ tưởng tôi bị sốt nên hạ sốt. May mắn thay, sáng hôm sau, tôi đã tốt hơn nhiều.

    Ngày bố mẹ hòa giải và về ở với nhau, cô ấy nhờ tôi lái đò sang sông. Tàu không còn được phát hành. Thế là anh em tôi bận gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền nát chiều hôm ấy lần lượt trôi về cuối sông. Bí mật giữa tôi và bé vẫn được giữ cho đến ngày nay. Đó cũng là kỉ niệm sâu sắc nhất trong tuổi thơ của tôi đấy các bạn ạ!

    Ví dụ bài số 10

    Ai cũng mắc sai lầm trong đời. Tôi cũng đã mắc phải một sai lầm sẽ ám ảnh tôi và một trong những người bạn thân nhất của tôi mãi mãi.

    Tôi và Nam là bạn thân từ khi còn nhỏ, khi chúng tôi bắt đầu học mẫu giáo. Khi tôi học tiểu học, tôi là đứa trẻ duy nhất trong khu phố học ở ngoại ô, những học sinh khác đều học ở trường tiểu học Yushan, bao gồm cả con trai. Bước vào năm học mới, ai cũng bận rộn hơn, tôi và bạn trai không bao giờ gặp lại nhau như hồi mẫu giáo.

    Một hôm, cô giáo yêu cầu chúng tôi viết một bài văn tả cảnh bãi biển. Hôm đó, tôi ngồi cắn bút rất lâu mà không nghĩ ra được câu nào, vì từ trước đến giờ, tuy là giám thị nhưng tôi luôn dở môn văn nên mỗi lần làm bài , tôi phải vắt óc suy nghĩ và “chắt” ra một câu. Tôi ngồi suy nghĩ cả buổi trưa mà không viết được chữ nào, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: “Mình nhờ thầy giúp đỡ nhé? Văn là môn “tủ” của thầy mà! Nghĩ vậy, tôi lao vào nhà người đàn ông và vừa rời đi Khi đến trước cửa nhà người bạn, tôi định nhấn chuông cửa thì nghe thấy giọng nói của mẹ người đàn ông:

    -Như vậy sao? Vào chơi đi nhóc.

    Tôi đẩy nhẹ cánh cổng sắt bước vào sân. Chợt có một bóng đen chạy vụt qua, tôi cố nhìn ra thì là con chó Alaska đực tên Rex, con chó mà chúng tôi thường dẫn nó đi thám hiểm, dụi đầu vào chân tôi rồi dẫn tôi vào nhà. Mặc dù đã lâu tôi không đến nhà một người bạn nhưng trông ngôi nhà vẫn y như cũ. Mẹ nam nhìn thấy tôi nói:

    -Bạn đợi đi, bạn trai sẽ xuống ngay.

    – Vâng! – Tôi đã trả lời.

    Một lúc sau, người đàn ông bước xuống sân khấu. Anh ấy trông cao hơn rất nhiều khi còn học tiểu học. Anh ấy đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi :

    – Em ơi, lâu rồi anh không thấy em đến chơi. Em cũng về nhà anh đây, có chuyện muốn nói với anh.

    Tôi mải viết bài, không để ý đến lời ông nói, chỉ giục ông:

    – Dạ, em đang đi học nên cũng bận. ok mình sẽ nói sau, bạn giúp mình bài này với, mai mình phải nộp rồi.

    Mẹ của người đàn ông bước vào với một đĩa trái cây và nói:

    – Hai đứa học đi, anh bảo mẹ yêu cho hai đứa ở lại nhé!

    – Vâng!

    Phòng đọc của bạn lớn thật đấy. Đối diện tủ sách là góc học tập ngăn nắp. Tôi đang nhâm nhi đĩa trái cây ngon lành thì chợt thấy trên bàn có một cuốn sổ màu đen. Tò mò, tôi nhặt nó lên. Nhìn quanh thì Nan đi lấy sách nên tôi mở ra xem. Lật trang đầu tiên, tôi thấy dòng chữ “Thú nhận cả đời mình”, đó là nhật ký của anh. Tôi đã tự hỏi liệu mình có nên đọc nó không, nhưng vì tôi nghĩ chúng tôi là bạn tốt và anh ấy đã ra ngoài, nên tôi nghĩ đọc một chút cũng không sao. Nghĩ đến đây, tôi hồi hộp đọc tiếp trang thứ hai:

    “Ngày 27 tháng 9 năm 2011

    Hôm nay trời mưa to, bố đi công tác chưa về nên tôi không thể đi ăn kem, nhưng nếu đi nhất định tôi sẽ mời bạn thân. “

    Vì lý do nào đó, cuốn nhật ký đó mê hoặc tôi như có ma lực, nên tôi mở trang tiếp theo:

    “Ngày 28 tháng 9 năm 2011”

    Chán quá, hôm nay trời vẫn mưa, nhưng buồn nhất là hôm nay bố mẹ cãi nhau, không hiểu sao, mong ngày mai trời đừng mưa, còn mình được đi ăn kem. “

    Tôi chợt giật mình vì người đàn ông đó đang đứng ngay trước mặt tôi. Tôi có thể nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt của bạn tôi. Anh hét lên:

    Bạn đã làm điều đó như thế nào.

    Tôi hốt hoảng đánh rơi cuốn nhật ký trên tay. Trong cơn hoảng loạn, tôi chỉ biết lắp bắp:

    -tôi…tôi…

    Rồi vội vã rời khỏi nhà. Về đến nhà, tôi sực tỉnh lại và tự hỏi, tại sao mình không thể kiềm chế sự tò mò của mình? Cả đêm trằn trọc không ngủ được, những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu: “Mình có nên xin lỗi nó không?”, “Xin lỗi thì bạn chơi lại với mình được không?”

    Ngày hôm sau, tôi đến trường như thường lệ và nộp bài viết dở tệ tối qua cho cô ấy, may mắn là hôm đó cô ấy không nhận. Khi tiếng trống tan học vang lên, tôi về nhà mà lòng không yên, cứ nghĩ đến chuyện tối qua, muốn về nhà xin lỗi người đó. Tuy nhiên, khi tôi bước vào phòng, tôi thấy một lá thư. Đọc xong bức thư, tôi choáng váng! Là đàn ông, anh viết thư xin lỗi vì đêm qua đã nổi cơn thịnh nộ, rồi nặng lời với tôi, và báo tin sáng nay gia đình anh sẽ đáp chuyến bay sang Canada định cư. Hôm qua, anh định nói với em, nhưng anh không thể. Tôi chạy vội đến nhà người đàn ông, nhưng nhà đóng cửa. Ồ, lẽ ra tôi phải là người xin lỗi, nhưng bây giờ, tôi không còn cơ hội gặp lại anh ấy nữa. Có lẽ cuộc sống của người đàn ông ở nơi ở mới rất bận rộn nên từ đó tôi không thể liên lạc với anh ta.

    Tôi chỉ ước mình có thể quay ngược thời gian để sửa chữa những lỗi lầm thuở nhỏ.

    ……….Vui lòng tham khảo tệp tải xuống bên dưới………..

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.