Kể một câu chuyện khó quên của chính mình, gồm 15 bài văn mẫu, kèm theo dàn ý chi tiết sẽ giúp các em học sinh lớp 9 rèn luyện các nguyên tắc kể chuyện chân thực, mẹo để hoàn thành bài viết nhanh chóng.

Khi kể lại câu chuyện đáng nhớ, các em cũng cần giới thiệu hoàn cảnh, kể được sự việc đáng nhớ và nêu ra bài học của câu chuyện đó. Đó có thể là một câu chuyện vui, một câu chuyện buồn hay bất cứ điều gì bạn thấy đáng nhớ nhất.

Vẽ một câu chuyện đáng nhớ

1. Lễ khai trương

  • Giới thiệu một câu chuyện khó quên: Khi tôi còn nhỏ, tôi đã có một trải nghiệm khó quên với ông bà ngoại ở quê ngoại.
  • Ấn tượng mà câu chuyện này mang lại: Đây là một bài học trung thực không thể nào quên.
  • 2. Nội dung bài đăng

    a.Giới thiệu cốt truyện

    – Trong kỳ nghỉ hè, bố mẹ xin phép tôi về quê thăm ông bà:

    • Cảnh quê thật đẹp: cánh đồng lúa, đàn cò trắng, trâu cái và nghé.
    • Ông bà tuy đã già, tóc bạc nhưng vẫn rất khéo léo: chăm gà, trồng rau, thương cháu nhưng cũng nghiêm khắc.
    • Có nhiều họ hàng và trẻ em trong làng có thể chơi cùng nhau: thả diều, bắt dế và ăn cam bằng ô.
    • ⇒ Cảm nhận: Về nhà rất vui, vì có nhiều trò chơi mới, được nghe ông bà kể chuyện lịch sử, chuyện nhà nông, chuyện chăn nuôi.

      b, kể một câu chuyện khó quên

      • Kể lại hoàn cảnh, diễn biến câu chuyện: một buổi chiều
      • Diễn biến câu chuyện
      • Kết thúc truyện: Ông bà tha thứ cho lỗi lầm, dạy về sự nguy hiểm của việc nói dối và sống trung thực.
      • Thể hiện suy nghĩ, cảm xúc của mình qua câu chuyện: cảm thấy có lỗi, hứa sẽ luôn sống thật thà, không để người thân thất vọng.
      • 3. Kết thúc

        • Những câu chuyện đã trở thành ký ức như thế nào: Không thể nào quên, với những bài học quý giá trong chính chúng.
        • Tôi kính trọng và yêu quý ông bà của mình hơn.
        • Kể một câu chuyện đáng nhớ – Ví dụ 1

          Hồi nhỏ tôi có một người bạn chơi với tôi, đó là Phương, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng chơi, cùng học, cùng trải qua biết bao kỉ niệm buồn vui tuổi thơ. Kỷ niệm đáng nhớ nhất giữa tôi và Phương là kỷ niệm tôi bị ngã xe.

          Tôi nhớ lúc đó chúng tôi mới học lớp 3. Học cùng lớp và lại rất gần nhà nên chúng tôi thường rủ nhau đi học mỗi ngày. Hôm sau chúng tôi về rủ tôi đi học, vừa đi vừa nói chuyện. Đang đi trên đường bỗng một chiếc xe máy lao tới, rất nhanh, lạng lách, tôi và Phương tấp vào lề để tránh, nhưng xe vẫn va vào xe tôi, tôi mất lái loạng choạng… lảo đảo, rồi người và xe ngã xuống đường. Lúc này chiếc xe lao vút đi không thèm ngoảnh lại, tôi ngã xuống vừa đau vừa tức, Phương vội chạy đến đỡ tôi ngồi vào lề đường rồi đứng dậy đỡ tôi. Phương lo lắng lắm, vò quần áo tôi, kiểm tra kỹ xem có đau không, thấy tôi đau cô ấy gửi xe vào nhà dân bên đường rồi chở tôi đi học rồi lên đường. Anh ấy liên tục hỏi tôi “Em có đau không?” và liên tục đẩy tôi đến phòng y tế. Tôi rất cảm động trước sự quan tâm chăm sóc của Phương, bạn ấy biết quan tâm và an ủi người khác, bạn ấy biết hi sinh vì bạn bè, tôi cứ nhìn bạn ấy mà thầm cảm ơn vì có bạn. rất đẹp.

          Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm đó, tôi cảm thấy Phương là một người bạn rất hiếm có, kỉ niệm đó đã giúp tôi hiểu bạn mình hơn, giúp tôi thêm yêu quý, trân trọng và bảo vệ người bạn đó. Giữ mãi tình bạn đẹp của chúng ta.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 2

          Bạn nhỏ của tôi có vóc dáng thấp bé, mảnh khảnh nhưng chắc khỏe, mái tóc dài thường được xõa ở nhà và được buộc gọn gàng ở trường. Rạng rỡ, với chiếc mũi thanh tú và rất thông minh. Bạn là học sinh giỏi của lớp nhiều năm liền. Nhà vua siêng năng, thông minh, học rộng biết nhiều, thời gian trôi qua, ông được bạn bè vô cùng kính trọng. Rất tốt bụng và luôn giúp đỡ những bạn gặp khó khăn trong học tập và sức khỏe.

          Tôi có một người bạn rất thân, hai chúng tôi luôn thân thiết và sẻ chia với nhau. Dù đã về quê sinh sống cùng gia đình nhưng những tình bạn đẹp đó vẫn còn mãi trong tim cô.

          Tôi có một ký ức sống động về một sự việc mà tôi rất xấu hổ, đó là một kỷ niệm đẹp và là một bài học quý giá cho tôi về tình bạn.

          Đã hai ngày nay bạn không đến lớp, vì lý do nào đó khiến thầy cô và bạn bè lo lắng. Theo sự sắp xếp của thầy, cô đến nhà tang lễ. Gia đình dung rất xấu hổ. Cha anh mất sớm, và mẹ anh lấy chồng ngoài thị trấn. Ngôi nhà chỉ thuộc về cô ấy. Bà đã già, lại hay đau ốm nên mấy ngày nay không thể ra chợ mua bán rau. Theo mình thì sau khi biết nguyên nhân thì bạn cứ báo cáo với bạn ấy. Vì vậy, cô ấy đến với bạn mình hai lần một ngày. Một hôm, tôi mới về. Nói thật là lúc đó tôi rất tức giận. Tôi không nghĩ cô ấy ở gần tôi nữa. Tôi lạnh nhạt với cô ấy, thậm chí, tôi còn không đến nhà tang lễ dù bạn bè, bạn học nhiều lần thuyết phục.

          Hôm sau khi trở lại lớp, cô giáo thông báo với cả lớp rằng cô vẫn có thể thi học kỳ. Cô kiểm tra và nhận xét những kiến ​​thức còn thiếu trong thời gian bạn vắng mặt. Nếu bạn được kết quả đó, công đức của bạn sẽ rất lớn. Thầy rất hài lòng về thầy. tham là một người bạn tuyệt vời, luôn quan tâm đến mọi người và giúp đỡ bất cứ ai hết lòng. bà của dung cũng gửi lời cảm ơn.

          Nghe bạn rủ lên thư viện đọc truyện trong giờ ra chơi mà tôi thấy ngượng. Tôi lấy hết can đảm để hỏi cô ấy xem cô ấy có giận tôi không. Câu trả lời của Tân khiến tôi không thể nào quên: “Tại sao em lại giận? Tình bạn rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong thời đi học. Không hài lòng là do chúng ta không hiểu. Khi hiểu rồi mới trân trọng nhau hơn.”

          Tôi nhớ bạn rất nhiều, người bạn tốt nhất của tôi. Tôi học hành chăm chỉ, thực sự giỏi hơn cô ấy. bạn là tấm gương đối với tôi.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 3

          Có lẽ trong đời ai cũng nhớ những buổi sáng mẹ bóp tai đánh thức, giục con thay quần áo, đi học đúng giờ mà quên đi ánh mắt đầy yêu thương ấy. Người mẹ. Tôi dường như không thể quên cảm giác đau đớn mỗi lần bị bố đánh đập, nhưng tôi không biết rằng lúc đó trái tim tôi đang rỉ máu… Có lẽ vì cuộc sống bận rộn, có lẽ vì vậy. vì nhiều lý do khác, mà lớn lên Trong quá trình đó, cảm giác yêu thương bị lãng quên, cho đến một ngày, chúng ta tình cờ nhìn thấy sáng tác của ai đó, và chợt nhớ đến cha mẹ mình…

          “Đường kim mũi chỉ từ tay mẹ đến áo con”. Tình yêu thương của cha mẹ dường như đến từ điều nhỏ bé như chiếc kim ấy. Dù ta ở đâu, núi thẳm, chân trời, thì tình yêu ấy vẫn luôn có thể chắp cánh cho những ước mơ của ta.

          Quá trình trưởng thành của mỗi người là khác nhau, nhưng tình yêu thương của cha mẹ là như nhau. Trong những câu chuyện đời thường này, tình cha mẹ bao la như biển cả. Trong cuốn sách này, hồi tưởng về những câu chuyện ấm áp tình thương của cha mẹ có thể là những lời tri ân, hay những tiếc nuối không nói nên lời… Cái giá của sự trưởng thành của chúng ta là mái tóc cha bạc trắng từng ngày và nhiều nếp nhăn trên gương mặt mẹ . Không phải ai cũng may mắn được nghe lời an ủi của cha mẹ, hay có cha mẹ ở bên. Đừng để những phần thưởng chưa thực hiện được biến thành sự hối tiếc.

          Nhiều thứ sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng tình yêu thương của cha mẹ luôn ấm áp và cháy bỏng. Tuy nhiên, vì bận mưu sinh, những đấng sinh thành có thể quên đi ánh mắt yêu thương của cha mẹ. Hãy nhớ rằng, cha mẹ của chúng tôi luôn muốn chúng tôi trở lại với họ. Hãy dành một chút thời gian để chào cha mẹ, một cái ôm ấm áp hay một món quà nhỏ… Đọc những câu chuyện này, chúng ta cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ ở khắp mọi nơi và sưởi ấm họ mãi mãi. “Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Là những người con, chúng ta hãy trân trọng và quý trọng thời gian chúng ta ở bên cha mẹ, và hãy nhân cơ hội này để đền đáp công ơn và tình yêu thương của họ.

          Xin cho nhân loại luôn hiểu rằng tình yêu thương của cha mẹ là của cải vô giá nhất. Chỉ cần bạn còn có cha mẹ trên đời, bạn sẽ hạnh phúc, hãy nói thật với họ rằng: Con yêu mẹ. Hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để mất đi, mới biết nó quý giá nhường nào.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 4

          Đó là câu chuyện, thưa các bạn. Tôi vẫn nhớ như in buổi học viết ngày hôm đó, có lẽ là giây phút nhục nhã và đau đớn nhất mà tôi từng trải qua. Có một 3 tốt trong bài viết của tôi. Tôi sẽ kể cho bạn nghe về kỉ niệm buồn nhất và khó quên nhất của tôi.

          Hôm nay, cô ấy thường trả bài kiểm tra cho cả lớp. Cô ấy bước đến chỗ tôi đã đặt những quân bài lên bàn, và cô ấy có một vẻ mặt rất không vui. Tôi nhìn xuống tờ giấy kiểm tra. Trời ơi! Một con 3 khổng lồ, tôi choáng váng, tim ngừng đập, không thể tin nổi. Tôi lắp bắp, không, không thể nào! Tôi cố hết sức bình tĩnh nhìn lại, con số 3 rõ ràng trong ô chấm đỏ rõ ràng đang trêu chọc, giễu cợt tôi. Tôi nhanh chóng xếp bài, còn vị thần tội nghiệp quay đầu lại nhìn những người bạn xung quanh, như thể đang tìm kiếm ai đó cùng cảnh ngộ với mình. Mọi người có vẻ hài lòng với kết quả của họ và không ai nhận thấy nỗi buồn của tôi. Tôi chắc rằng bạn nghĩ tôi thường được điểm 8 trên 9 vì tôi là cây viết của lớp! Tôi càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy xấu hổ, và tôi lại nhìn xuống những quân bài của mình trên bàn. Những dòng chữ cô viết hiện lên rõ mồn một trước mắt tôi: bài lạc đề rồi!

          Tôi đã đọc kỹ bài đăng và nhận ra rằng mình đã nhầm. Chủ đề cô thường hỏi là tả một dòng sông, nhưng tôi lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời thơ ấu. Đề không khó, nhưng do em quá chủ quan, không nghiêm túc làm bài, xem như cuốc đất, cuối cùng lạc đề. Sao tôi có thể ngu ngốc như vậy, tôi tự trách mình. Tôi nhớ lần đó, tôi nộp bài tập đầu tiên dưới ánh mắt ghen tị của lũ bạn, mà quên mất lời nhắc nhở thường ngày của cô: “Hãy kiểm tra lại bài soạn trước khi nộp”. Có thể là do cô ấy quá ỷ lại vào năng lực học tập của bản thân, quá hài lòng với lời khen của thầy cô, bạn bè mà vô tình trở thành một cô gái hợm hĩnh. Nó đáng giá với mình – tôi tự nhủ.

          Lúc đó, bạn cứ thì thầm vào tai tôi với giọng vui vẻ:

          Ôi Hồng! Hôm nay con được 8 điểm! Tôi đã cố gắng trong một thời gian dài. Vừa xem kết quả. Tôi rất hạnh phúc. Tôi tin bố mẹ tôi cũng sẽ rất vui. Sao trông em buồn thế, em khỏe không?

          Nghe xong tôi càng buồn và xấu hổ hơn. lien hài lòng với 8 bài viết đầu tiên của cô ấy. Và tôi, người vẫn nghĩ 8 điểm là trung bình, hôm nay được 3 điểm! Tôi không thể diễn tả nỗi đau mà tôi đã trải qua. Tôi cảm nhận được sự buồn bã, bất ngờ và thất vọng trong ánh mắt của thầy, và cảm giác đó thực sự rất khó chịu

          Trên đường về, lòng nặng trĩu, tôi lững thững lê đôi chân trên đường. Bố mẹ rất tin tưởng tôi. Bố mẹ tôi sẽ nghĩ gì nếu họ biết tôi bị điểm 3? Cha tôi luôn khuyến khích tôi học tập chăm chỉ và hy vọng rằng tôi có thể trở thành một luật sư như ông trong tương lai. Còn mẹ tôi, bao đêm mẹ ngồi đan cố gắng ngủ cùng cho đến khi tôi làm xong bài tập. Tôi chỉ mong con gái học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn. Em không thể để bố mẹ biết, họ sẽ thất vọng và buồn, em sẽ giấu cả lớp và nói rằng cô giáo không cho điểm vì cả lớp học rất kém… với lời nói dối đó, em về nhà ngay. .Không biết bao giờ mới về.

          Tôi vừa đến cổng, mẹ đã nhẹ nhàng bước xuống thềm đón tôi. Mẹ tôi hốt hoảng khi thấy tôi bơ phờ, kiệt sức. Tôi ôm mẹ và khóc thảm thiết, nói với mẹ rằng tôi vừa đạt điểm 3 trong bài kiểm tra nghệ thuật tự do. nằm ngoài sự mong đợi của tôi. Tôi tin rằng bố mẹ tôi sẽ mắng mỏ tôi tốt. Nhưng không, mẹ nhẹ nhàng khuyên tôi bình tĩnh, rút ​​kinh nghiệm và lần sau làm tốt hơn. Câu nói của mẹ càng làm tôi xấu hổ hơn.

          Tối hôm đó, tôi xem lại bố cục của mình một cách cẩn thận. Điểm 3 nhắc nhở tôi. Tôi tự nhủ chắc chỉ có một điểm 3 thôi. Dưới con mắt tin cậy của cha mẹ, thầy cô và bạn bè, tôi sẽ tìm lại điểm 9 và điểm 10.

          Dù đã lâu nhưng đó là kỉ niệm mà em không bao giờ quên. Kể từ đó, tôi đã sửa tốc độ của mình và 3 không bao giờ xuất hiện trên máy tính xách tay của tôi nữa.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Ví dụ 5

          Lâu rồi tôi không về quê. Bố đang đi công tác ở đảo xa. Ông bà đã qua đời.

          Sắp đến Tết rồi mà bố vẫn chưa về. Sáng 27 tháng Chạp, mẹ nói với hai em: “Chiều nay ba mẹ con về quê thăm mộ ông bà…” Lan bắt đầu khóc, tôi rất lo lắng. và tôi không thể bày tỏ nỗi buồn và niềm vui của mình. Tôi làm phép tính: “Ông đi hơn tám năm, bà đi gần sáu năm…” Hình ảnh cụ ông tóc bạc trắng, râu dài, nét mặt phúc hậu ngồi uống trà với khách. ; Bức tranh kể biết bao câu chuyện cổ tích… Em như ở ngay trước mắt. Nước mắt tôi trào ra.

          Với đoạn đường hơn 30 cây số, mẹ tôi chạy xe máy hơn một tiếng đồng hồ mới đến được quê. Mùa xuân đến, quê hương văn học trải dài một màu xanh đồng lúa. Bao nhiêu cò trắng bay về đâu? Cây đa cổ thụ, những ngôi nhà ngói rêu phong, những ngôi nhà công vụ cũ kỹ, dòng sông Tanyan lặng lẽ chảy, những chú trâu, bò hiền hòa gặm cỏ bên bờ kè… Khung cảnh quen thuộc, thân thương mà lạ lẫm. Càng xem, tôi càng trở nên chán nản.

          Năm gian nhà ngói của ông bà kính yêu vẫn còn đó. Tôi cảm thấy thật trống rỗng. Bác, thím Lợi và ba anh Hoa, Thái vui vẻ đón ba mẹ con tôi. Đó là lớp bốn. Hoa đang học lớp ba. Kinesiology lớp đầu tiên. Cả ba đều học giỏi và rất vui khi nhận được quà và tiền mừng sinh nhật của cô giáo Ya. Chỉ có một chiếc cặp đi học, và cả hai người đã đưa nó cho người đàn ông. Tôi nghe bạn nói: “Mẹ gửi cho con hai chiếc cặp đi học…”. Hai bạn hòa, cổ vũ Thái Lan!

          Sau khi ăn cơm ở nhà dì xong, ba đứa dẫn chị em ra ngoài vườn. Đi qua những cây trầu, cây cam, cây bưởi, tôi đứng yên tại chỗ. Băng qua ao, ruộng rau, tôi đi chậm lại. Ngỡ là ông bà nói, tôi nghe tiếng gió thì thầm: “Cây cũng có tình, nghĩa là thế!”…

          Đêm đó, tôi nằm trên giường cô ấy và không ngủ được. Tám chín năm rồi, trên chiếc giường này mẹ vẫn ôm tôi vào lòng dỗ tôi ngủ…

          Sáng sớm hôm sau, bố mẹ theo các cô, dì ra nghĩa trang quét dọn mộ ông bà. Mộ ông bà vuông vức, nhưng vẫn có nhiều cỏ xanh mọc trên đỉnh mộ. Trước khi ra đi, bố mẹ và chú làm theo lời dặn: “Việc xây mộ cho ông bà nên đơn giản, đừng phô trương, lo cho con cái học hành và hiếu thảo thì ông bà sẽ yên vui ở thế giới bên kia.!”

          Tiết chế, mộc mạc và giản dị là cách sống của ông bà ta. Bố mẹ tôi vẫn nhắc chị em tôi.

          Mẹ và chú Lý đặt hoa lên mộ ông bà, thắp hương cầu phúc. Mẹ tôi khóc, các chị tôi cũng khóc. Cả ba đứa con tôi cũng khóc.

          Bình minh. Khung cảnh nghĩa trang bao trùm bởi khói hương đen kịt càng thêm vắng lặng. Tôi cảm thấy buồn khi tôi thắp hương trên mộ ông bà của tôi. “Bà nội ơi! Bố đi công tác lâu không về, ba mẹ con về thăm ông bà nội, chỉ mong hai ông bà được vui…” – tôi thầm cầu nguyện. Nước mắt cứ chảy dài trên má…

          Tết xuân năm nay sắp đến. Bóng chiều buông thấp. Nhìn bàn thờ ông bà, tôi nhớ lại quê mình năm lớp bảy.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Ví dụ 6

          Ai cũng đầy kỉ niệm tuổi thơ. Nhất là những ngày đầu tiên đến trường, được gặp gỡ, làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè, đó sẽ mãi là những kỉ niệm khó quên.

          Hồi mới đi học, cô giáo luôn khen em viết chữ đẹp, chữ đều. Tôi giỏi văn, nhưng tôi không giỏi toán. Đây là chủ đề làm tôi sợ nhất. Mặc dù được cô giáo giảng dạy và hướng dẫn làm bài rất cẩn thận, tỉ mỉ nhưng em không hiểu hết những lời cô dạy vì sợ cả lớp. Khi biết chuyện, cô đổi chỗ cho tôi và để tôi ngồi cạnh Hà, một trong những học sinh giỏi toán nhất lớp. Làm việc cùng nhau trong các bài tập nhóm đã giúp tôi cải thiện rất nhiều. Tôi đã học được phương pháp toán học của bạn. Ngay cả trong những vấn đề khó khăn, bạn hướng dẫn họ đến gần hơn với vấn đề và giải pháp phù hợp. Từ một học sinh yếu kém môn toán, em đã nảy sinh niềm say mê, yêu thích môn học này.

          Có một bài kiểm tra toán và tôi không thể làm được. Tôi lo lắng và giải quyết vấn đề gần như cả ngày. Hà nhìn thấy nó và viết một bản thảo. Sau đó, bạn gói lại và nhẹ nhàng trao cho tôi. Khi bạn giúp tôi, tôi cảm thấy rất vui, nhưng đồng thời, trái tim tôi cũng rất bối rối. Sau đó tôi lấy tờ giấy nhàu nát và đặt nó lên bàn. Tôi chợt nhớ đến lời thầy: “Thất bại là mẹ thành công”. Tôi không muốn mình yếu môn toán. Hà còn giục tôi lấy tờ giấy ra phô tô. Nhưng tôi kiên quyết từ chối và tiếp tục nghĩ xem phải làm gì. Khi bài tập về nhà chỉ còn khoảng năm phút, những lời cô giáo chợt hiện lên trong đầu tôi. Khi đang viết nháp một công thức đã học, tôi chợt nhận ra mình đã quên một phép tính. Tôi nhanh chóng sửa bài tập về nhà. Khi tiếng trống báo hết giờ làm bài cũng là lúc các em làm bài xong.

          Cô giáo trả bài kiểm tra, em được 8 điểm, xứng đáng với công sức của em, em cũng rất vui khi thấy em học tốt hơn trước. Cho đến bây giờ, mỗi khi nghĩ đến, lòng tôi lại rộn ràng niềm vui.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 7

          Mọi cơn gió dường như thổi vào tôi. Kéo cổ áo lại, tôi nhăn mặt. Vừa bước vào phòng, tôi chợt nghe thấy tiếng “rầm” từ phòng bên cạnh. Vụ tai nạn đó khiến tôi càng cảm thấy lạnh hơn. Điều này làm tôi nhớ lại một trải nghiệm đáng nhớ trong tuần qua.

          Đây là ngày lạnh nhất trong tuần. Buổi sáng, bố mẹ đi làm, chỉ có tôi và con chó ở nhà. Mẹ tôi bắt tôi rửa bát và lau nhà. Lăn ra khỏi giường, tôi rùng mình, run rẩy. Con chó chạy ra khỏi phòng và nhảy lên đùi tôi vẫy đuôi. Tôi vuốt ve nó. Đó là một con chó rất dễ thương. Mỗi mùa hè, khi tôi đi học về muộn, tôi thấy anh ấy đứng ở cửa với vẻ rất “sốt ruột”. Lúc nào cũng chỉ có tôi và cô ấy trong nhà, nhưng thật vui. Nó thường chơi với tôi. Ít con chó nào thông minh như con này. Con chó tóm lấy chân tôi và đuổi tôi ra cửa. Tôi đánh răng rửa mặt xong, anh lại theo tôi vào. Nó ở với tôi cả ngày. Hôm đó, tôi lại lấy sản phẩm ra và nó nằm ngoan ngoãn bên cạnh tôi. Tôi bắt đầu lấy vải ra và khâu một chiếc nơ cho anh ấy. Tôi loay hoay cả buổi sáng mới xong. Tôi cẩn thận buộc nó quanh cổ anh ấy và bây giờ anh ấy rất vui và trông thật dễ thương. Tôi chơi cho đến khi tôi mệt mỏi. Liếc nhìn đồng hồ, tôi giật mình: đã 10 giờ rồi. Mẹ đang ở đây. Tôi vội vã dọn dẹp nhà cửa. Khi đó, con chó nằm ngoan ngoãn và yêu cầu tôi dọn dẹp. “Á! Đang rửa bát,” tôi chợt nhớ ra. Tuyệt vọng, tôi lái ca nô đi lấy nước. Con chó tưởng tôi nói đùa, và nó chạy theo tôi đùa giỡn. Tôi bực mình định đẩy nó ra nhưng nó lại tưởng tôi nói đùa nên cứ nhảy bổ vào. Trong lúc rửa, anh ấy quay lại để chụp ảnh, nhưng tay anh ấy đã kéo khăn trải bàn ra. Thế là có một tiếng “bang” – một chiếc đĩa rơi xuống. Tôi sợ quá, cúi đầu xuống. Một chiếc đĩa pha lê rất quý của ông nội tôi để lại. Tôi đã rất sợ hãi mà tôi đã khóc. Con chó này trông thật thảm hại. Nó cụp tai nằm bất động. Lúc đó tôi muốn chơi thêm vài lần nữa.

          -Hoa! Mở cửa cho mẹ!

          Tôi lo lắng và đầu óc rối bời. Tôi từ từ mở cửa cho mẹ. Thấy tôi nước mắt giàn giụa, mẹ tôi hỏi:

          – Bạn khỏe không?

          – Dạ… dạ… tấm pha lê là… v… uh.

          -Cái gì? Ai là người bị hỏng?

          Giọng mẹ nghiêm túc. Quá muộn để suy nghĩ, tôi trả lời:

          -Chó…chó.

          Dạo xe vào nhà, mẹ lấy cán chổi đánh chó. Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy và tôi không thể làm gì được. cho tôi? Đôi mắt nó đầy vẻ khó hiểu, như đang hỏi tôi: “Sao mẹ mày lại đánh mày?

          – Tôi nhốt nó ngoài sân.

          – Mẹ ơi… ôi… đừng…

          – Đừng cái gì? Đặt nó trong nhà và thổi nó lên!

          Tôi biết cô ấy tức giận vì cả bộ có năm. Trước khi mất, anh để lại cho mỗi nhà một chiếc và dặn cha:

          – Cố gắng nghe cho đủ nghe nhé!

          Nhưng tôi đã phá vỡ nó. Cả ngày hôm đó, tôi đau đáu trong lòng và lo lắng. Con chó không chơi đùa như mọi khi nữa, nó nằm bất động với đôi mắt buồn bã. Nó nhìn tôi lạ lùng. Đêm đó trời lạnh thấu xương. Gió lùa vào lá chuối từng hồi. Tôi hỏi thì mẹ bảo:

          -Anh không biết em buồn lắm sao?

          Tôi lặng lẽ đi ngủ. Tôi không thể nhắm mắt. Con chó sủa ầm ĩ và cào cửa để chui vào. Chắc lạnh lắm! Nghĩ lại thấy tội quá. Tôi ôm mẹ và khóc:

          -Mẹ ơi! Xin hãy tha thứ cho tôi!

          – Sao thế? – Mẹ kính cẩn hỏi.

          -Mẹ ơi, nếu con làm điều gì sai thì mẹ có tha thứ cho con không?

          – Sao không cưng?

          Giọng mẹ vẫn nhẹ nhàng khiến tôi hơi khó hiểu. Tôi đã nói với mẹ tôi tất cả mọi thứ.

          – Mẹ đánh con cũng được nhưng đừng bỏ con chó ở ngoài.

          – Em à, dù chuyện gì xảy ra, hãy để nó qua đi. Anh không giận em đâu, em biết sai là tốt mà em yêu!

          Mẹ đứng dậy ra mở cửa. Tôi thấy lòng mình thư thái. Tôi bật đèn và đứng dậy khỏi giường. Con chó bước vào, người nó run lẩy bẩy và lạnh như băng. Tôi ôm nó trong vòng tay ấm áp của mình.

          – chó ơi, tha cho tôi đi!

          Rồi mẹ con tôi đốt lò sưởi cho ông. Trong ánh lửa tôi thấy mắt nó sáng lên, đuôi ngoe nguẩy, đầu gối lên đùi tôi. Anh đưa tay vuốt bộ lông xù của nó. Đôi mắt anh lim dim ngủ.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 8

          “Biển rộng như trăm sông, tình người bao la bao dung”. Đó là bài học đầu tiên tôi được học từ người thầy của mình, và cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi về người thầy đầu tiên ấy!

          Ngày ấy tôi mới học lớp một, cô giáo dáng người cao gầy, mái tóc không còn xanh mà điểm xuyết nhiều sợi bạc, ăn mặc giản dị, lịch sự. Ấn tượng nhất là đôi mắt sáng, nghiêm nghị nhưng rất dịu dàng của cô. Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt yêu thương và dò hỏi của cô ấy…

          Thứ bảy, ngày mai cây bút máy sọc bạch kim mới, lấp lánh “bút của tôi”, những bông hoa nhỏ tinh tế ẩn nấp ở cổ bút một cách khiêm tốn và thanh lịch, tôi thèm thuồng nhìn cây bút máy này, thầm muốn cầm nó trong tay…

          Khi đang chơi, một mình nhìn cả lớp, tôi không kìm được mở cặp ra, nhìn cây bút rồi đặt lại, không biết vì sao đột nhiên lại không muốn trả lại. Tôi muốn nhìn thấy nó mỗi ngày, có nó, nhìn thấy nó trong túi của tôi…

          Trong giờ ra chơi, bạn chạy vào lớp, mở cặp mai ra xem, thấy chiếc bút đã không cánh mà bay, và bật khóc! Cả lớp nhốn nháo, có bạn lật sách, có bạn lật ngăn kéo bàn, có bạn chui xuống gầm bàn xem bút rơi dưới đất… Đúng lúc này, cô giáo của chúng ta bước vào lớp! Ngày mai nghe báo cáo của người giám sát và nghe những chi tiết về cây bút này: màu gì, viết những nét chữ gì, có gì đặc biệt, ai tặng cô, đặt ở đâu, mất năm nào… Cô ngồi lặng lẽ xuống ghế. Đội trưởng nhanh chóng đề nghị:

          -Cô có thể cho tôi xem cái cặp sách của tôi được không cô!

          Cô dường như không nghe thấy anh nói gì, chỉ chậm rãi hỏi:

          – Hôm nay đi chơi, ai sẽ ở lại trông lớp?

          Cả lớp nhìn tôi, có vài tiếng yêu cầu kiểm tra cặp sách, những ánh mắt dò hỏi, nghi ngờ, tôi thấy tay mình run run, mặt nóng ran, như có trăm ngàn con kiến ​​đang bò lổm ngổm trên má. Cô giáo nghiêm khắc nhất trường, bây giờ chỉ cần cô gật đầu là chiếc cặp sách nhỏ của tôi sẽ được mở ra… Bạn bè nhìn thấy sẽ cười nhạo, không còn ai chơi với tôi nữa… Tôi rất sợ. , hối hận , xấu hổ , xấu hổ … Tôi bật khóc và muốn gửi lời xin lỗi đến cô và các bạn … Đột nhiên cô giáo yêu cầu cả lớp im lặng , cô hứa thứ 2 sẽ giải quyết , thế là trượt tiết học bởi Nó…

          Sáng thứ Hai, sau khi chào cờ, cô bước vào lớp, gật đầu và ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô mai nhẹ nhàng tiến lại gần và nói:

          – Hôm thứ bảy, bác bảo vệ đưa cho cô một cây bút và nói là nhặt được khi đóng cửa lớp, bút của cô phải không?

          mai cầm bút, vui vẻ nhận bút rồi dặn cả lớp giữ gìn đồ dùng học tập thật tốt để giờ học trôi qua nhẹ nhàng êm đềm… Sau buổi đi chơi hôm đó, các bạn lại bắt đầu trò chuyện . Hiss ở bên tôi như để bù đắp cho sự lạnh lùng của ngày hôm trước. Chỉ mình tôi biết cây bút thật của ngày mai ở đâu…

          Vài ngày sau, cô ấy gặp riêng tôi mà không khiển trách hay giải thích gì nhiều. Cô ấy nhìn tôi với sự bao dung và cảm thông, cô ấy biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự ngu ngốc nhất thời nên cô ấy đã có cách riêng của mình để tôi không bị bạn bè coi thường, coi thường…

          Đã nhiều năm trôi qua, bí mật về cây bút này vẫn chỉ có tôi và cô ấy biết. Nhưng hôm nay, ngày 20 tháng 11, tôi thấy mình đủ can đảm để kể câu chuyện của mình để tỏ lòng biết ơn và kính trọng những người đã dạy cho tôi lòng bao dung và lòng nhân ái. Cách cư xử đàng hoàng trong cuộc sống.

          Bây giờ tôi đã lớn, tôi biết đúng sai trong từng bước đi, và tôi vẫn nhớ như in bài học mà cô đã dạy tôi khi tôi còn nhỏ: bài học sai lầm và sự bao dung! Có lẽ trong cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ ngừng nghĩ về cô ấy, bởi vì tôi nhớ đến một người có trái tim nhân hậu.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 9

          Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm khó quên về những người thầy, người cô của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn buồn vui khắc sâu trong trí nhớ mỗi chúng ta. Riêng tôi có một kỷ niệm không bao giờ quên, một kỷ niệm đậm nét về người thầy mà tôi kính trọng.

          Năm đó, khi tôi học lớp một, tôi có những kỷ niệm đẹp về cô giáo chủ nhiệm của mình. Con đã bước vào lớp 1, ngưỡng cửa của trường tiểu học, con được làm quen với nhiều bạn mới, thầy cô mới.

          Khi bố mẹ đi vắng, tôi rất hồi hộp, có lúc vui, có lúc buồn. Đến giờ học, vừa bước vào cửa thầy đã chào chúng tôi ngay ngắn. Tôi thấy thầy cũng già đi, tóc thầy bạc phơ, gương mặt gầy hơn, đôi bàn tay nhăn nheo, chắc thầy đã có “lỗi lầm” với học trò bao nhiêu năm.

          Cô giáo bước lên bục, ra hiệu cho chúng tôi im lặng rồi nói: “Xin chào các bạn. Tôi tên là He Shujing. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em ở trường tiểu học.” Giọng nói của thầy thật ấm áp và nhẹ nhàng, xua tan đi những suy nghĩ trong đầu tôi về cô giáo chủ nhiệm nghiêm khắc và nghiêm khắc, nỗi sợ hãi trong lòng cũng không còn, tôi có chút nhẹ nhõm.

          Sau khi ra mắt, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi bài học đầu tiên trong đời, và cũng là bài học đầu tiên trong đời, dạy tôi làm người. Thầy viết lên bảng con chữ đầu tiên, tôi thấy tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết thầy mới viết được chữ đẹp sau khi chịu đau đớn tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Viết đề xong, thầy hỏi chúng em có nhìn rõ không, đứa ngồi dưới và đứa kia mắt kém không nhìn được thầy ở chỗ khác thích hợp ngay. Trong giờ học, giáo viên đến chỗ từng người và chỉ cho chúng tôi những điều chúng tôi không hiểu. Sau khi tan học, giáo viên yêu cầu chúng tôi xếp hàng ra về, chúng tôi thẳng hàng đi tới đi lui, ai cũng vui như mở tiệc, tiếng cười nói của một vài bạn làm náo động cả khuôn viên. Như vậy là kết thúc buổi học đầu tiên, và anh ấy để lại cho tôi ý tưởng về một giáo viên mẫu mực.

          Những tiết học sau cô giáo sẽ nghiêm khắc với những bạn lười biếng và khen thưởng những bạn ngoan. Những giờ ra chơi, anh ấy luôn ra ngoài chơi những trò chơi dân gian với chúng tôi, và khuôn mặt của anh ấy lúc đó rất dễ thương, nhìn kỹ, tôi thấy khuôn mặt của anh ấy rất giống với bà của anh ấy. Ông tôi đã qua đời khi tôi còn rất nhỏ, và tôi có những kỷ niệm đẹp về ông và tôi luôn ở trong tim. Nhìn thầy, tôi nghĩ đến cảnh hai cô cháu chơi với thầy, tôi liền chạy vào lớp ngồi một góc khóc nức nở. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi vỗ nhè nhẹ, đang lúc tôi buồn thì hình ảnh ông vỗ về hiện ra, tự nhiên tôi òa khóc không kìm được. Thì ra là thầy, thầy nhẹ nhàng nói với tôi: “Vậy sao em khóc, nói đi, thầy chia sẻ với em”. Rồi anh ôm tôi vào lòng, được anh an ủi tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó, tôi càng cảm nhận được tình yêu của thầy nhiều hơn.

          Một hôm, thầy mắng tôi vì tôi không học bài, điểm kém, tôi liền chạy về chỗ ngồi và rất giận thầy. Giờ ra chơi, thay vì ra ngoài chơi với bạn bè như thường lệ, anh lại xuống tìm tôi. Cô giáo nói: “Xin lỗi, cô quá khắt khe, nhưng cô là người giám sát, vì vậy cô phải làm gương và để các em noi theo…” Cô giáo cho tôi một bài học mà tôi không thể hiểu được. Lúc đó tôi nhìn thấy mà hối hận lắm, xin lỗi vì đã làm em buồn, tôi hứa sẽ cố gắng chăm chỉ để trở nên tốt hơn.

          Vậy đó, cô đã để lại cho tôi một kỷ niệm không thể phai mờ, một người thầy tốt bụng và khiêm tốn. Em hứa sẽ chăm ngoan học giỏi để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Lòng nhân ái của người thầy sẽ mãi khắc ghi trong câu nói: “Ngọc không mài không sáng, người không học”.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Ví dụ 10

          Trong cuộc đời mỗi người sẽ có vô vàn kỉ niệm vui buồn, kỉ niệm hạnh phúc hay buồn bã, và hàng nghìn gương mặt ta sẽ gặp, dù ấn tượng hay mờ nhạt. Nhưng với tôi, những câu chuyện về những người thầy, người mẹ vĩ đại vẫn sống mãi trong trái tim tôi. Em tin đó sẽ là kỉ niệm mà em không bao giờ quên trong đời.

          Năm tôi học lớp 5, vì có việc gia đình nên tôi chuyển về quê ở với bà ngoại, để mẹ đi làm xa. Việc chuyển từ một môi trường mà thầy cô, bạn bè quen thuộc sang một nơi vừa xa lạ, vừa xa lạ đối với em là điều vô cùng khó khăn. Điều này cùng với sự xáo trộn trong gia đình đã khiến tôi trở nên tự phụ, bướng bỉnh và đôi khi hiếu chiến.

          <3 Mình được phân công dạy văn. Lan là một phụ nữ cao, gầy với mái tóc dài đến thắt lưng. Chúng ta còn nhớ mái tóc huyền thoại, đẹp đến khó tin.

          Hôm đó, tôi được cô giáo giới thiệu vào lớp. “Cô ấy muốn giới thiệu một thành viên mới, một bạn người Nga mới chuyển đến từ thành phố. Sau này bạn sẽ đến đây học cùng mọi người. Tôi hy vọng họ có thể giúp đỡ bạn”. bảng từ trên xuống dưới.

          Vì bản tính bướng bỉnh nên tôi phải bắt đầu một môi trường mới vì hơi xa các bạn cùng lớp. Mỗi khi ra chơi, cháu không nói chuyện, giao lưu với ai mà chỉ cúi mặt xuống bàn hoặc lặng lẽ nhìn các bạn chơi dưới sân.

          Một vài lần cô ấy nhận thấy cô ấy đi xuống và hỏi tôi liệu có phải do tôi không phù hợp hay có điều gì đó không ổn. Tôi chỉ đáp: “Không sao đâu! Tôi không thích chơi!”.

          <3 Với một đứa như tôi, đầu óc không biết chia sẻ nhiều như thế nào. Tôi vẫn học và đi học như bình thường. Tôi không có tình cảm gì đặc biệt với cô ấy, tôi chỉ nhớ rằng nét chữ của cô ấy rất đẹp và giọng nói rất ấm áp.

          Rồi một ngày, giống như cả lớp, cô ấy đang thuyết trình. Còn tôi thì bận bịu với những suy nghĩ của riêng mình. Tôi nhớ hồi đó gia đình tôi không đến nỗi như bây giờ, bố mẹ đưa tôi đi công viên, vòng đu quay để ăn hàng. Suy nghĩ của tôi đi lang thang xa. Chợt có bạn gọi điện bảo: “Ôi cô bảo mày trả lời”. Tôi loạng choạng đứng dậy, không hiểu chị hỏi tôi điều gì. Tôi đứng như trời trồng, gục đầu xuống bàn. Lan chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Từ nay con vào lớp chú ý nhé!” rồi cho tôi ngồi xuống. Sau hôm đó, tôi bắt đầu thấy khó xử với bạn bè. Không còn bị phân tâm.

          Đầu giờ hôm nay chúng ta học văn như thường lệ. Cô lan man cho cả lớp nói về tình cảm gia đình. Cô ấy ngạc nhiên về việc làm mẹ tuyệt vời như thế nào. Cô yêu cầu cả lớp tìm một bài thơ nói về tình mẹ. Nó rất dễ dàng, tôi đã nghe bà tôi nói điều đó trước đây. Tôi vội giơ tay, như ý cô muốn, cô bảo tôi đứng lên trả lời. Không ngần ngại, tôi đọc to: “Đàn bà không con/ Như hoa nở một mình trên núi”. Dưới ánh mắt ghen tị của bạn bè, tôi thực sự nhẹ lòng khi thấy cô ấy có chút buồn. Nhưng đó chỉ là phỏng đoán. Cô ấy mời tôi ngồi xuống và khen ngợi những nỗ lực của tôi trong việc thu thập các câu tục ngữ.

          Kể từ hôm đó, tôi dường như thấy mình vui vẻ và hòa đồng hơn. Nhưng kể từ hôm đó, tôi thấy lớp tiếng Anh của cô đổi giáo viên khác. Hóa ra cô ấy bị ốm muốn nghỉ ngơi nên đã mời một giáo viên khác đến lớp.

          Đã một tuần rồi chúng tôi không gặp cô ấy, vì vậy sự tò mò của tôi khiến tôi muốn đến phòng họp của giáo viên và hỏi cô ấy. Tôi đứng nép sau cánh cửa nghe hai cô giáo bên trong mà cảm thấy áy náy vô cùng: “Khổ lắm. Cô ấy xinh lắm, đến một mụn cũng không có, lấy nhau bao nhiêu năm mà họ vẫn qua lại. Dù bạn có cố gắng chữa trị thế nào cũng không hiệu quả.”

          Không hiểu sao nước mắt tôi chợt rơi, nóng như lửa đốt. Hóa ra sự ngây thơ tàn nhẫn của tôi đã làm trầm trọng thêm nỗi đau của cô ấy. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ tìm cơ hội để xin lỗi em.

          Một tuần sau, cô đến lớp như thường lệ. Ngoại trừ bây giờ tôi thấy cô ấy luôn rụt rè và xấu hổ. Ngày hôm đó, dù sao tôi cũng là người nấn ná không về, mà là tôi đợi các bạn trở về. Cô ấy cũng đang phân loại các kế hoạch bài học của mình. Nàng nhìn xuống hỏi: – Nga chưa về à? – Dạ, chưa ạ! Tôi đã trả lời.

          Sau đó tôi tiến thẳng đến và nói: “Xin lỗi cô!” – và cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Cô sao thế? Sao cô lại xin lỗi tôi?”. Tôi muốn nghe hết câu chuyện, kể cả sự nhẫn tâm ngây thơ của mình . Lan mỉm cười vuốt tóc tôi: “Ngu ngốc, không phải lỗi của anh. Em là một đứa trẻ rất ngây thơ. Cô ấy có một nỗi niềm riêng là trong những ngày nghỉ, chồng cô ấy bị ốm nên cô ấy không thể đến lớp… … “. Thì ra chồng chị vốn là chú bị ảnh hưởng chất độc da cam. Vì vậy, bao nhiêu năm qua, cô và chú tôi vẫn nuôi hy vọng có con nhưng đều không thành. Câu chuyện của chị làm tôi day dứt mãi cho đến bây giờ tôi đã học hành tử tế và rời trường cấp 1 cũ, chị cùng chồng chuyển đi nơi khác làm ăn. Nhưng mỗi lần tôi đi ngang qua trường cũ của mình, tôi lại nghĩ về những ngày đó.

          Câu chuyện này không quá đặc biệt, nhưng nó đã dạy cho tôi một bài học về việc nhớ suy nghĩ kỹ trước khi nói bất kể điều gì. Và bạn nên đặt mình vào vị trí của người khác.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 11

          Tôi nghe nói rằng cuộc sống không có tình bạn giống như một thế giới không có ánh sáng mặt trời. Đúng là mỗi người chúng ta đều không có bạn bè, không có tri kỷ, những người mà mọi tâm tư, tình cảm của chúng ta có thể gửi gắm vào đó. Tôi cũng vậy, người bạn thuở nhỏ đã luôn sát cánh bên tôi trên mọi chặng đường tôi không thể nào quên, anh phương. Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp với Phương, kỷ niệm đẹp nhất là lần gặp đầu tiên của chúng tôi.

          Tôi nhớ năm đó tôi và gia đình chuyển đến một xã nhỏ của tỉnh Lào Cai. Cái nghèo và sự xa xôi của vùng quê khiến tôi buồn và chán nản vô cùng. Ngày đầu tiên đi học là một ngày buồn tẻ đối với tôi. Lúc đó tôi học lớp 4, tuổi còn nhỏ nhớ thầy cô bạn bè nên không muốn đóng tiền học ở ngôi trường tồi tàn này.

          Mẹ đưa con đến trường chờ đón cô giáo vào buổi học đầu tiên, mẹ vừa đi làm về, chắc mẹ cũng hiểu những gì con nghĩ. Khi mẹ ra đi, tôi chỉ còn lại một mình, trống rỗng, đứng trên bục giảng, bao nhiêu cặp mắt ngước nhìn tôi, tò mò nhìn tôi. Chào xong, tôi lặng lẽ trở lại bàn. Tôi không nói chuyện với ai trong giờ nghỉ, tất cả những người quen của bạn đều khiến tôi khó chịu, có lẽ vì vậy mà bạn không thích tôi. Một ngày đầu tiên khó khăn trôi qua. Đến ngày thứ tư, tôi vô tình làm đổ mực vào cuốn vở bên cạnh, và không thèm xin lỗi, người bạn ngồi cạnh đã đứng dậy và đánh vào má tôi. Tôi sợ quá, chỉ biết đứng im. Ngay sau đó, một cô gái từ đâu xuất hiện và ngăn chàng trai kia lại. Nước mắt tôi đã nhòe đi, chỉ còn đôi bàn tay bé nhỏ, nhớp nháp mùi mồ hôi chua chát kéo tôi ra khỏi đám đông. Cô ấy kéo tôi ra bãi cỏ phía sau trường và làm tôi khóc cho đến khi tôi ngừng khóc.

          Bây giờ tôi mới nhìn rõ em, khuôn mặt ngăm đen, đôi mắt một mí, chiếc mũi hơi tẹt và đôi môi nhỏ đỏ mọng. Ánh mắt anh rất cương nghị và kiên quyết. Bạn hơi gầy, với đôi má hơi hóp. Mái tóc rám nắng sáng bóng có thể là kết quả của việc tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời. Nhưng tổng thể khuôn mặt vẫn rất thanh tú. Phương mặc bộ quần áo sờn rách với vài mảnh vá sau lưng. Cho đến bây giờ, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi lại không kìm được cảm xúc và bật khóc.

          Thấy tôi ú ớ, quay lại hỏi:

          – Làm sao em ngừng khóc? Đợi đã, bạn đã học được một chút.

          Tôi vẫn còn đau lòng và nghẹn ngào cho đến khi nói ra thành lời:

          – Xin cảm ơn. Nhưng tại sao bạn lại giúp tôi?

          – Chẳng có gì phải cảm ơn cả. Tôi mới chuyển đến đây hai năm trước và lúc đầu tôi cũng ghét nơi này nhưng thời gian trôi qua tôi thấy mọi thứ đều tốt đẹp và đáng yêu. Tôi đã chơi với bạn bè của tôi và thấy họ khá tốt. Vì vậy, tôi không còn khép mình nữa.

          – Nhưng tôi ghét những người ở đây. Tôi gầm lên.

          Lời khuyên nhẹ nhàng của Way: Nếu bạn không chơi với mọi người, làm sao bạn biết được điểm tốt của họ? Rồi cô ấy nhìn vào mắt tôi và không nói gì nữa. Tôi choáng váng trước những lời nói đó. Và đôi mắt của Phương đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều mà lời nói chưa chắc đã nói hết.

          Những ngày sau đó tôi lủi thủi bên cạnh như hình với bóng. Phương đã dạy tôi những điều mà một đứa trẻ thành phố sẽ không bao giờ biết: mò cua, bắt ốc, lội ruộng, thả trâu, thả diều, v.v. Tôi cũng dần hòa đồng với mọi người hơn. Tôi thấy trong lớp ai cũng đáng yêu, hiền lành và tốt bụng, kể cả bạn tôi làm đổ mực lên sách và tát tôi cũng không phải là người xấu. Bạn nóng tính nhưng rất thật thà, luôn tươi cười và giúp đỡ những người xung quanh. Chơi với Phương lâu tôi mới biết nhà Phương chỉ có hai mẹ con, bố mất khi đang làm công nhân xây dựng trên thành phố, hai mẹ con về quê làm ăn sinh sống. Mẹ Phương mưu sinh bằng nghề bán rau nuôi Phương ăn học. Vì vậy, dù là một đứa trẻ nhưng tâm trí của Phương trưởng thành và già dặn hơn chúng tôi rất nhiều.

          Bây giờ tôi và cả gia đình đã chuyển lên thành phố sinh sống. Tôi không còn được ở bên cạnh tôi và những người bạn đó nữa. Nhưng những khoảng thời gian tốt đẹp đó tôi sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ tôi và Phương vẫn giữ liên lạc, viết thư tay, nghe kỳ lắm, nhưng chúng tôi muốn xem nét chữ của nhau. Vì thấy chữ là thấy người.

          Tôi bị ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên. Không phải bởi ngoại hình, mà bởi tính cách mạnh mẽ, kiên cường, một người có trái tim ấm áp. Phương cũng dạy cho tôi một bài học về sự hòa hợp trong nhóm. Cho em biết yêu và cảm nhận hơi ấm nơi miền quê nghèo nhưng trù phú. Cảm ơn người bạn thanh mai trúc mã của tôi – anh phương.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 12

          Hôm đó, cô giáo dẫn một bạn nữ vào lớp và nói với chúng tôi: “Đây là Lan, bạn học mới của chúng ta, chúng ta làm quen với nhau nhé”.

          Cả lớp ngơ ngác nhìn cô bé vá víu, có đứa thì thào: “Ôi chao! Ai thèm làm bạn với nó!” Tôi chợt ngồi xa xăm.

          Một hôm cô giáo có tiết toán, cô bảo Lan làm bài, Lan vắt óc suy nghĩ mà không giải được. Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau lớp vang lên: “Bài học đơn giản như vậy, nếu bạn không làm được, bạn sẽ bị mất điểm thi đua của lớp!”

          Cô giáo không hài lòng chút nào và đuổi cô về chỗ ngồi.

          Khi rời đi, chúng tôi liếc nhìn nhau rồi bỏ chạy. Giờ thấy tội thật. Ai bảo lười học!

          Chiều hôm đó, tôi vào nhà sách mua sách, nhìn thấy hoa lan gánh nước. Gặp em, anh đi như chạy. Bất ngờ trượt chân ngã hai xô nước. Một người phụ nữ béo chạy đến và hét lên. Lan ôm mặt chạy đi khóc như bị ma đuổi.

          Tôi theo cô ấy đến một ngôi nhà đổ nát. Giờ tôi mới hiểu, nhà anh nghèo lắm! Mẹ ốm, bố đạp xe đi làm kiếm tiền nuôi gia đình. Lan phải đi làm thuê để có tiền mua thuốc cho mẹ. Vì vậy, tôi đã hiểu lầm lan.

          Sáng hôm sau, tôi đem sự việc kể lại cho các bạn cùng lớp nghe, mọi người đều rất xúc động và nhận ra sự bất cẩn của tôi. Thế là cả lớp phát động cuộc vận động “tiết kiệm giúp đỡ bạn nghèo”.

          Từ đó chúng tôi gắn bó với lan. Giờ Lan đã trở thành học sinh giỏi tỉnh. Và không biết từ lúc nào tôi và Lan đã trở thành bạn tốt của nhau.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 13

          Mỗi chúng ta đều có một câu chuyện để nhớ mãi. Tôi cũng đã có một câu chuyện như vậy, và tôi vẫn nhớ câu chuyện đó cho đến ngày nay. Một câu chuyện từ nhiều năm trước, về một lời nói dối sẽ không bao giờ bị lãng quên.

          Lúc đó tôi mới bảy tuổi, một cô bé ngây thơ. Em gái tôi mới ba tuổi, em rất ngoan và dễ tính. Tôi có một gia đình nhỏ, không thật đầy đủ nhưng rất đầm ấm và hạnh phúc. Cuộc sống thật êm đềm, bố mẹ đi làm, em gái đi học, về đến nhà là tranh thủ làm những thứ lặt vặt. Cuối năm ấy, cha tôi đột ngột xa nhà. Dù bận rộn đến đâu, anh ấy đã đi ra ngoài cả tháng trời và không bao giờ về nhà. Thỉnh thoảng mẹ vắng nhà, chị em tôi gửi ông bà nội chăm sóc. Có lần tôi hỏi mẹ:

          – Mẹ ơi, mẹ định làm gì vậy? Tôi không gặp bạn thường xuyên như trước đây.

          Mẹ nhìn tôi một lúc, như không biết trả lời thế nào. Mẹ sau đó nói:

          <3

          Sau khi nghe điều này, tôi nghĩ rằng cha tôi rất bận rộn. Mỗi lần bố về, con thấy bố gầy đi một chút, gầy đi một chút. Chuyện này càng xảy ra, tôi càng thương bố hơn, thương bố hơn, không dám đòi hỏi bố như trước nữa. Khi bố đi vắng quá lâu, bố sẽ gọi điện về nhà. Hãy làm quen với nó dần dần. Bố gầy và yếu hơn, còn mẹ thì xanh xao hơn bao giờ hết. Có lần, tôi thấy mẹ ngồi trong phòng, tay cầm tờ giấy, lặng lẽ khóc. Lúc đó, tôi rất sốc và sợ hãi. Tôi đã quá lười biếng để làm tốt bài kiểm tra tuần trước, vì vậy tôi đã cố tình giấu mẹ. Bạn có biết bài kiểm tra đó không? Bạn có thất vọng với điểm số của tôi hoặc lừa dối của tôi? Tôi loay hoay bên trong hồi lâu, cuối cùng quyết định vào nhà. Tôi khẽ gọi:

          -Mẹ ơi!

          Mẹ giật mình quay đầu lại nhìn tôi rồi vội lau nước mắt. Mẹ càng nói mẹ buồn vì con, tôi càng không kìm được, nhào vào lòng mẹ khóc thật to:

          – Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nên giấu điểm kiểm tra kém của mình. Em hứa lần sau sẽ học thật chăm chỉ để bố mẹ tự hào về em… Tôi thấy mẹ run run ôm chặt lấy tôi và mẹ cũng khóc cùng tôi. Tôi đã khóc như vậy cho đến khi tôi ngủ thiếp đi vì kiệt sức.

          Sáng hôm sau tôi thức dậy trên giường. Không lâu sau đó, bố trở về nhà và không bao giờ ra ngoài nữa. Tôi vui mừng khôn xiết vì cuối cùng đã không phải xa nhau nhiều ngày như vậy. Nhưng khi thấy bố ngày càng gầy đi, cơ thể không còn khỏe mạnh, dáng đi không còn vững vàng, phải nhờ chú hai và chú dìu vào phòng, tôi chợt thấy sợ. Khi tôi về đến nhà, bố tôi luôn nằm trên giường như vậy, không ra ngoài. Đôi khi tôi dám lẻn ra ngoài và đi vào để xem. Thấy bác sĩ thường xuyên đến tiêm, đoán bố ốm nên ngoan ngoãn không dám quấy rầy bố nghỉ ngơi. Một hôm, như thường lệ, tôi lén lén nhìn qua khe cửa xem bố đang làm gì thì nghe bố gọi:

          – Lại đây!

          Tôi mừng rỡ chạy vào, trèo lên chiếc ghế nhựa kê cạnh giường hỏi bố:

          – Bố thấy đỡ hơn chưa? Bố mỉm cười xoa đầu tôi với giọng ấm áp:

          – Mẹ đỡ nhiều rồi con ngoan. Sau khi nghe câu trả lời này, lòng tôi nhẹ nhõm đi rất nhiều. Tôi chỉ ngồi nói chuyện với bố, và bố nói với tôi rất nhiều về tương lai. Cuối cùng anh nói:

          – Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ đến một nơi rất xa. Có lẽ khi bạn lớn lên, tôi sẽ trở lại với bạn. Anh có thể hứa với em rằng khi anh không ở nhà, anh sẽ chăm chỉ học hành và chăm sóc em và mẹ không?

          Lúc đó mình chưa hiểu ý bố, chỉ nghĩ bố ra đi và nhờ mình chăm sóc gia đình nên gật đầu không chút do dự:

          – Không sao đâu. Anh sẽ chăm sóc em và mẹ thật tốt. Khi về nhớ mua quà cho em nhé.

          – Tất nhiên rồi. Con phải hứa là không được xin bố mẹ! – Cả ba bắt tay với tôi. Đó là cách ba đứa con tôi thực hiện cam kết.

          Một lúc sau, bố nói hơi mệt và rủ tôi ra ngoài chơi. Tôi ngoan ngoãn trở về phòng. Sau ngày hôm đó, tôi không bao giờ gặp lại bố nữa. Mẹ đăng ảnh bố cười ấm áp và nói:

          – Khi bố đi vắng, bức ảnh này thế chỗ bố.

          Ai đến nhà cũng nhìn hai chị em tôi rồi lặng lẽ lau nước mắt. Tôi không hiểu tại sao người lớn rất kỳ quặc và hay khóc. Em gái tôi còn nhỏ, dù tôi đã nhiều lần nói với nó rằng bố không có ở đó nhưng nó vẫn khóc đòi bố. Lúc đó con khóc, mẹ cũng khóc theo. Đôi khi tôi khóc vì bố không bao giờ quay lại. Nhiều lúc nhớ bố bò lên ghế nhìn ảnh rồi bất giác hỏi:

          – Bao giờ bố về? Anh và em, bố mẹ nhớ em nhiều lắm!

          Năm tháng trôi qua, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tôi đã đợi bố tôi vì ông ấy hứa sẽ quay lại. Tôi ước mình lớn thật nhanh để được gặp bố. Nhưng không, tôi không hiểu mọi thứ cho đến khi tôi mười bốn tuổi. Bố đi xa thế làm sao về được? Năm đó, cha tôi nói vậy chỉ để tôi yên tâm lớn lên. Tang lễ trong ba ngày qua cũng diễn ra nhanh chóng và dễ dàng. Sau này hỏi mẹ, mẹ bảo:

          – Anh không muốn em buồn và tự ti khi lớn lên không có bạn bè như em nên dặn dò mọi người trước khi đi nhé. Anh không nên nói dối em, anh ấy chỉ muốn em có một tuổi thơ trọn vẹn mà thôi.

          Tôi hiểu, tôi rất đau. Tôi đã từng trách bố tôi nói dối tôi, rõ ràng khi tôi còn nhỏ, bố tôi luôn dạy tôi phải trung thực và giữ lời hứa. Lời nói dối đó đã theo tôi nhiều năm và trở thành niềm tin của tôi. Giờ đây, dù đã trưởng thành nhưng những lời nói của bố vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần của tôi, khiến tôi tin rằng bố luôn ở bên cạnh mình. Không phải tất cả những lời nói dối đều xấu xa, một số lời nói dối có thể mang lại sức mạnh cho cả cuộc đời. Đừng vội trách ai đó nói dối bạn, có thể đó là lời nói dối chân thành.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 14

          Năm học có biết bao câu chuyện vui buồn, hờn giận, nhớ nhung… rồi tất cả trở thành những kỉ niệm đẹp đẽ, khó quên trong cuộc đời mỗi chúng ta. Đối với tôi, một kỷ niệm không thể phai mờ trong tâm trí tôi là năm cuối lớp năm. Hình như cũng là một ngày tan học, từ đó cuộc đời chúng tôi như mở sang một trang mới. Một ngày chia tay hội tụ biết bao yêu thương, xúc động.

          Tôi nhớ đó là chiều thứ ba. Ngày hôm đó, tất cả các bạn cùng lớp của tôi đã đến. Mọi người đều có một cái nhìn vui vẻ trên khuôn mặt của họ và mặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp học xong, người theo dõi nhắc mọi người thu xếp bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp và chúng tôi đứng dậy chào. Cô ấy mặc quần áo giản dị và có một khuôn mặt nhân hậu. Cô cho chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp gọi đồ ăn để buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu. Lớp học trước đây rất ồn ào, nhưng bây giờ thì yên tĩnh. Lúc đầu, khi nghe cô khen điểm chung của lớp, bạn nào cũng rất vui và hài lòng, vì cho rằng trong điểm chung này có phần đóng góp của mình. Nhưng ai cũng cảm thấy xấu hổ khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại vì chợt thấy trong đó hình ảnh của mình. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng hết sức sửa chữa để không phụ lòng cô. Cô giáo nghe vậy cũng không còn lo lắng cho chúng tôi nhiều nữa, trong mắt cô học trò vẫn rất nhí nhảnh, hồn nhiên với những nụ cười rạng rỡ.

          Tiếp đó, cô nói với chúng tôi một câu mà đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi: “Hóa ra năm lớp 5, năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em như thế này. lớp ba Một năm nhưng cô nhận thấy các em học sinh đã rất chăm chỉ trong 5 năm học để đạt được thành tích tốt nhất, tuy vẫn còn một số học sinh yếu chưa cố gắng nhưng cô tin các em nhất định sẽ tự tin bước tiếp hành trình vào tương lai vô cùng gian nan, khó khăn, năm học tới cô không còn dạy các em nữa nhưng cô mong dù không có cô nhưng các em vẫn chăm ngoan, chăm ngoan, nghe lời cô giáo mới. , hứa với em đi!” Nói đến đây thì cô dừng lại, nước mắt lăn dài trên má khiến cả lớp xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên cô làm chủ nhiệm. Ở lớp cô rất ân cần, cô dạy chúng em bằng tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ, yêu thương chúng em. Bao nhiêu kỷ niệm đẹp chợt ùa về. Nhưng chúng ta sắp chia tay. Các cô gái xúc động rơi nước mắt. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình, những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má tôi. Cả lớp nghẹn ngào không nói nên lời. Cô tin rằng những học sinh thân yêu của mình sẽ vững bước trên con đường này. Sau này khi ngươi lên một tầng cao hơn, nếu ngươi gặp khó khăn gì, hãy quay lại đây, ta sẵn sàng giúp đỡ ngươi, tiếp thêm sức mạnh cho ngươi, để ngươi có niềm tin học Đạo. Tôi tin bạn! “. Những lời nói của cô ấy đã truyền cảm hứng và an ủi chúng tôi hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ chúng thật thấm thía làm sao! Chúng như chiếc khăn mềm nhanh chóng thấm khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mỗi chúng tôi. Rồi cô giáo có một bữa tiệc cuối cùng ngọt ngào. Cô ấy nói đó là Buổi diễn tập , chúc mọi người vui vẻ, sau đó cô hát cho chúng em nghe kể chuyện cười Vậy là các em sẽ vui vẻ Nắng vàng rực rỡ chiếu xuống sân trường ngày cuối cấp tiểu học để chúng em không bỏ lỡ điều đó khoảnh khắc đẹp, Chúng em xin cô chụp ảnh kỷ niệm, khi thi xong ai cũng lưu luyến, cô rất vui và hứa sẽ thi tốt.

          Ngày cuối cùng của năm lớp 5 đã qua lâu rồi nhưng nó chứa đựng biết bao cảm xúc của thời học sinh. Bây giờ tôi đã trưởng thành, khi nghĩ lại ngày ấy, tôi không khỏi bồi hồi, nhưng quan trọng hơn, tôi vẫn quyết tâm học tập chăm chỉ và sống theo những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

          Kể một câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 15

          Ai đó đã từng nói: “Người ta không thể sống mà không có ký ức, cũng như không thể sống bằng ký ức”. Ký ức là hành trang thiết yếu trong cuộc đời mỗi người. Vì vậy, bộ nhớ yêu thích của bạn là gì? Đối với tôi, đó là kỷ niệm về lần ngã trong một cuộc chạy do tôi tổ chức ở trường tiểu học.

          Đó là khi tôi học lớp năm, vì là người chạy nhanh nhất lớp nên tôi được cô chủ nhiệm và các bạn cử đi đại diện tham gia các cuộc thi của trường. Buổi sáng hôm ấy, tiết trời mát mẻ, bầu trời cao trong xanh. Người hâm mộ tập trung tại khuôn viên trường để cổ vũ cho các cầu thủ của lớp. Đặc biệt ở lớp em, các bạn đã chuẩn bị băng rôn, biển hiệu để cổ vũ tinh thần, giúp em vui và có động lực thi đấu.

          Trận đấu bắt đầu, trong tiếng reo hò của người hâm mộ, tất cả các cầu thủ đều chạy hết mình. Cách vạch đích khoảng 15 mét, tôi về nhì. Đột nhiên, tôi vấp ngã và không thể tự đứng dậy. Lúc đó, tôi nghĩ mình sẽ là người về đích cuối cùng. Vài phút sau, người phụ nữ chạy trước quay lại đỡ tôi dậy, cả hai cùng nhau đi về đích, khán giả vỗ tay không ngớt.

          Em ấy tên là Phương Hà, là học sinh lớp 5, bọn em chưa nói chuyện bao giờ. Hà là một cô gái xinh đẹp, làn da trắng hồng, đặc biệt cô có nụ cười rất tươi và giọng nói vô cùng ấm áp. Cô không chỉ là học sinh giỏi ở trường mà còn là người biết giúp đỡ người khác nên được mọi người vô cùng yêu quý. Sau trận đấu, Phương đưa tôi đến phòng khám của trường để kiểm tra xem chân tôi có vấn đề gì không. Cũng may chân tôi chỉ bị thương nhẹ, chỉ cần bôi thuốc là sẽ nhanh chóng lành lại. Tôi thực sự đánh giá cao hành động của bạn. Cô ấy đã từ bỏ giải nhất, có thể là giải nhất của trường, và quay lại giúp tôi, bởi vì khoảng cách giữa chúng tôi và các bạn khác khá xa. Khi tôi hỏi, Phương Hà chỉ nói rằng cô ấy không quan tâm đến giải thưởng, điều quan trọng là cô ấy không thể rời đi khi bạn mình gặp khó khăn. Hà coi trọng tình bạn hơn danh tiếng giải thưởng. Nhưng dù sao thì chúng em cũng đã hoàn thành trò chơi và được giải khuyến khích để khích lệ tinh thần thi đua trong trường.

          Thời gian thấm thoắt thoi đưa, giờ đây chúng em đã là những học sinh lớp sáu dưới mái hiên trường THCS. May mà cô giáo sắp xếp cho tôi ngồi cạnh Phương và cùng giúp nhau học. Chúng tôi đang tiến gần hơn mỗi ngày. Chúng tôi cùng nhau giải câu đố và tham gia đội văn nghệ của trường. Hà và tôi có nhiều sở thích giống nhau, đặc biệt là đọc sách. Chúng tôi thường trao đổi với nhau những cuốn sách hay để mở mang tầm hiểu biết về kiến ​​thức và cuộc sống. Em học được ở chị rất nhiều điều, đặc biệt là đức tính biết giúp đỡ người khác lúc khó khăn, vì cho đi là nhận lại, và con người cần phải biết yêu thương, quan tâm lẫn nhau. Có như vậy tập thể mới phát triển vững mạnh được.

          Phương thường xuyên nhắc nhở tôi phải cẩn thận trong mọi việc, thỉnh thoảng cô cũng nhắc nhở tôi rằng cuộc thi cấp ba là do tôi sơ ý bị ngã, để tôi rút ra bài học, cũng là để tôi tỉnh táo hơn. phuong ha là một người bạn tốt của tôi và kỷ niệm về cuộc chạy đua của tôi với anh ấy sẽ là một kỷ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Nhờ kỉ niệm đó mà chúng tôi có được tình bạn sâu sắc như bây giờ. Mong rằng tình bạn của chúng ta sẽ kéo dài cho đến khi cả hai lớn lên và trưởng thành.

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.