Phân tích Đoạn trường trên cát– Mời các bạn xem bản sao để tham khảo trong phần tóm tắt dàn ý chung của bài Phân tích trường đoạn trên cát của Cao Bá đính kèm.

Phân tích Đề cương Hướng dẫn cho Duage Zousha

1. Phân tích chủ đề

– Yêu cầu đề: Phân tích nội dung và nghệ thuật của bài thơ ngắn Đi dạo trên bãi biển

– Phạm vi văn bản, dẫn chứng: từ ngữ, chi tiết, hình ảnh,… tiêu biểu trong đoạn thơ, đoản ca Đi dạo trên bãi biển của Caoba.

– Phương pháp lập luận chủ yếu: phân tích.

2. Xác định thông số, thông số

Luận án 1: Hình ảnh người đi bộ trên bãi biển – Cuộc sống

+Không gian, thời gian

+ dáng người

+Cảm xúc của nhân vật trữ tình

Luận đề 2: Thực tế cuộc đời cay đắng

+ Cảm nghĩ của nhân vật trữ tình

+ Các quy tắc cổ xưa của Hall of Fame

Luận điểm 3: Sự bế tắc, tuyệt vọng của người đi đường.

+ Đẹp đẽ, hùng vĩ nhưng đầy hiểm nguy

+ tiếng kêu phẫn nộ, bế tắc, tuyệt vọng

3. Sơ đồ tư duy

Phân tích sơ đồ tư duy của Duage Zousha

4. Phân tích dàn ý chi tiết của Zousha Duage

a) Mở

– Những nét chính về tác giả Cao Bá: Là nhà văn trung đại có cuộc đời bất hạnh nhưng anh dũng. Ông đã mang đến nét độc đáo mới cho văn thơ theo hướng gần gũi với hiện thực.

– Giới thiệu Bài hát ngắn Đi dạo trên biển: Sáng tác trên đường tác giả đến với cuộc thi. Bài thơ này thể hiện khát vọng của kẻ sĩ trên con đường công danh.

b) Văn bản

* Đề 1: Hình ảnh người bộ hành trên bãi cát – cuộc đời (4 câu đầu)

– Khóc cho những mảnh đời tan nát:

+ “bãi cát dài bãi cát dài”: Từ này gợi hình ảnh bãi cát trải dài ngút tầm mắt. ⇒ Hình ảnh những bãi cát dài nối tiếp nhau tượng trưng cho môi trường xã hội, đường đời đầy chông gai, gian khổ

+“Lùi một bước, lùi một bước”: gian khổ của người qua đường, đây không chỉ là cảnh thực, mà còn là biểu tượng cho sự nghiệp gập ghềnh của tác giả

+“Mặt trời vẫn chưa tắt”: Mặt trời vẫn lặn sau khi mặt trời vẫn lặn, nước mắt em chảy dài trên má, buồn.

+ “Người đi đường bật khóc”: cảnh người đi trong bóng tối, giữa không gian mênh mông, khó xác định phương hướng.

⇒Hình ảnh bãi cát dài mênh mông nối tiếp nhau, hình ảnh con đường như không có điểm kết thúc, nhòe đi, người đi đường lâm vào cảnh khó khăn, bất lợi

⇒Nhà thơ đã nhìn thấy những chông gai đáng buồn trên con đường danh lợi

*Đề 2: Hiện thực cuộc đời đắng cay vô vị (8 câu tiếp theo)

– “Không học lội tôi giận!”: Mượn giai thoại, tác giả giận mình không có tài như anh đầy tớ Ấn Độ, trèo suối mà đi vững vàng với đôi mắt nhắm nghiền.

-“Quá khứ…đường đời”: Danh lợi là miếng mồi cám dỗ con người, danh lợi làm cho con người “hết thời”

⇒ Cao Bá chán ghét danh lợi, không muốn sa vào con đường đó, nhưng vẫn chưa tìm được hướng đi khác cho mình

– “Ánh đèn sân khấu… đánh thức nhiều người”: Việc chạy theo danh lợi giống như sự cám dỗ của rượu ngon, khiến người ta say như điếu đổ, ít ai tránh khỏi cám dỗ. ⇒ Anh nhận ra sự cám dỗ của danh lợi đối với con người

– “Bãi cát dài…hơn đâu ít?”: Nhận ra sự cám dỗ của danh lợi, nhà thơ thích trách móc, hờn giận nhưng cũng tự vấn bản thân. Anh ấy nhận thức được sự vô ích của học thuật đương đại, nhưng vẫn đi trên con đường cũ.

⇒ Nỗi lo âu, đau khổ, bế tắc trên con đường danh lợi đã ít người biết đến, nhưng trên “Con Đường Khủng Bố”

– “Nơi Cuối Con Đường”: Tượng trưng, ​​đây là ca khúc nói về con đường của chính tác giả, về sự bế tắc và tuyệt vọng trước cuộc đời.

*Chủ đề 3: Bế tắc và tuyệt vọng của người đi đường

“Núi Bắc, núi Bắc

Sóng phía nam núi dữ dội

+ Tả thực: Khung cảnh ngột ngạt

=>Nam bắc đều tươi đẹp, hùng vĩ nhưng cũng đầy hiểm nguy hiểm nguy.

+Biểu tượng cho ý tưởng này: cuộc sống đang bế tắc

=>Ý nghĩa ẩn dụ, tượng trưng: Đường đời lắm chông gai, kẻ sĩ như Cao Bá phải dốc lòng vì danh lợi.

-“Sao em còn đứng trên bãi biển”: tiếng kêu phẫn uất, bế tắc, tuyệt vọng

=>Tư thế dừng lại nhìn quanh, nhìn trời hỏi lòng thể hiện sự mâu thuẫn rất lớn trong lòng nhà thơ.

* Nét nghệ thuật

– Dùng thơ cổ

– Hình ảnh mang tính biểu tượng

– Sử dụng các kỹ thuật sáng tạo, tương phản cổ điển

– cách giải linh hoạt, câu cảm thán mang giọng điệu bi thương

c) Kết luận

– Nhắc lại nét độc đáo về nội dung và nghệ thuật

– Cảm nhận của em về bài thơ này:

Ví dụ: Duange Zousha là một bài hát buồn và nhân văn về một người cô đơn và tuyệt vọng trên đường đời.

  • Hướng dẫn tạo Bài hát ngắn Cỏ Bát Bảo
  • Nếu phân tích bài ca dao ngắn đi trên cát đã tóm tắt được những luận điểm cơ bản làm khung nội dung cho bài viết của mình, thì những bài văn mẫu dưới đây sẽ giúp các em nắm được cách triển khai, liên hệ những ý, luận điểm đó một cách thân mật nhất với nhau.

    Phân tích bài văn mẫu của Duange Zousha

    Bài đăng số 1:

    Cao Babao hiểu biết, tài năng, dũng cảm và không sợ hãi, được biết đến như một vị thánh (Sheng Chao, Sheng Hu). Các bài thơ của ông thể hiện sự phê phán mạnh mẽ chế độ phong kiến ​​trì trệ, bảo thủ và khát vọng cải cách xã hội. Bài ca ngắn “Dạo biển” là một trong những sáng tác của anh thể hiện tình hình xã hội đương thời.

    Bài ca ngắn Đi trên cát được hình thành khi vị thượng tế thi đua, phải băng qua sa mạc lộng gió nên đã viết bài thơ này. Mượn hình ảnh một người đi dạo trên bãi biển, hãy tưởng tượng con đường danh lợi đáng ghê tởm mà anh ta buộc phải bước đi.

    Mở đầu bài thơ là hình ảnh bãi dài:

    Bãi cát dài Bãi cát dài

    Tiến lên một bước

    Từ “bãi biển” xuất hiện hai lần kết hợp với từ “Zai” gợi lên trước mắt người đọc một không gian hoang sơ, vô tận. Không gian ấy mênh mông vô cùng, như nuốt chửng người bộ hành cô độc giữa sa mạc. Bãi cát được bao quanh bởi “bec sơn chi bắc núi Wanzhang / nam sơn chi nam ba nghìn cùi” Con đường được bao quanh bởi những ngọn núi, sóng vỗ, và đó là một con đường hẹp không lối thoát. Khi lùi một bước có cảm giác như lùi một bước, hành trình trở nên khó khăn hơn. “Mặt trời chưa lặn” Vì đường xa và quá nhiều thử thách nên những người đi bộ không dám dừng lại dù chỉ một giây, kể cả khi mặt trời lặn, vạn vật cũng vào trạng thái nghỉ ngơi. .

    Trong cuộc hành trình đầy mưa gió mà không thấy đích đến, người đi đường tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi và kiệt sức:

    Lữ khách trên con đường nước mắt

    Hình ảnh người lữ khách bước đi trên đường tuyệt vọng, chán nản cũng là hình ảnh của tác giả, của người trí thức đương thời trước thực tế xã hội rối ren, rối ren lúc bấy giờ. Vì vậy, con đường mưu cầu danh lợi càng gặp nhiều trở ngại, khó khăn.

    Hãy để Cao Bá có ý thức chạy theo danh lợi:

    Những ngôi nhà nổi tiếng ngày xưa

    Trọn đường đời.

    Chủ nhà hàng hơi nghiện rượu,

    Vô số người say, bao nhiêu người tỉnh?

    Ông đánh đồng danh lợi với danh lợi, và dưới góc độ chân chính Nho giáo, sự đồng nhất này thể hiện thái độ mỉa mai, khinh miệt. Danh vọng là món nợ mà con người phải mắc nợ với sông núi đất nước: “Đã làm con trời đất/ ắt có tiếng núi sông”. Nhưng xã hội hiện tại loạn lạc, ngay cả anh chàng kia cũng không có cơ hội nhận ra, mộng công danh của quý tộc đã bị chôn vùi, phường danh lợi bỏ chạy, tranh đoạt. Đây cũng là điểm nhức nhối của biết bao thế hệ nho sĩ trong thời kỳ đất nước loạn lạc. Nhưng nhiều người bị thứ men có tên này làm cho choáng váng, không tỉnh táo, không biết mình đang làm gì. Câu hỏi tu từ “Có bao nhiêu người” không chỉ bộc lộ thái độ phê phán mà còn thể hiện nỗi đau của người trí thức thực thụ trước thực tế đau lòng của xã hội đương thời. Qua bốn câu thơ dồn dập, họ bày tỏ thái độ khinh miệt đối với những kẻ chạy theo con đường danh lợi vô nghĩa và những kẻ si mê ngày đêm lao tâm khổ tứ trên con đường này.

    Trước tình thế ấy, Tào Bá Bảo cũng đắn đo: “Phải làm sao đây? Đường đi rối rắm/ Đường nhiều nỗi sợ, lỡ đâu mất?”. Sau đó, anh đưa ra lựa chọn cuối cùng:

    Hãy nghe tôi hát bài ca về ngày tận thế,

    Phía bắc Beishan,

    Núi phía nam sóng dữ.

    Tại sao bạn lại đứng trên bãi biển?

    Tác giả một lần nữa nhận xét về con đường danh lợi: con đường đầy chông gai và nguy hiểm, con đường bằng phẳng thì khó hiểu, không có lối tìm, chỉ có những bước đi gay cấn và chông gai. Lại là ngõ cụt, “núi cao nước xa”, “sóng gió” bủa vây Nho giáo, không còn hy vọng. Vì vậy, “anh còn đứng trên bãi biển” là thái độ cuối cùng của tác giả từ bỏ việc chạy theo danh lợi vô nghĩa.

    Là một hình ảnh thơ mộng giàu tính biểu tượng, The Beach vừa mang tính nghĩa đen vừa mang tính biểu tượng về con đường danh vọng gian khổ và sự cạnh tranh vô nghĩa. Nhịp thơ thay đổi linh hoạt, diễn tả những vất vả khi đi trên bãi cát và con đường danh lợi. Sự thức tỉnh của trí tuệ đối với sự phù phiếm của con đường sự nghiệp đương đại được thể hiện bằng nhiều câu hỏi tu từ.

    Với hình ảnh bãi biển đầy ý nghĩa tượng trưng, ​​tác phẩm đã khắc họa sinh động hình ảnh người trí thức đương thời cô đơn, nhỏ bé, phẫn uất và kiên quyết từ bỏ con đường danh lợi. Từ đó, bài thơ đã phản ánh hiện thực một xã hội thối nát, nguy hiểm đầy rẫy những người trí thức tài ba.

    Trích dẫn:

    • Phân tích thơ về một bài ca ngắn trên bãi biển
    • Cảm nhận đoạn đường của cát đi bộ (báu vật cỏ tám)
    • bài đăng số 2:

      Cao Bá Bảo (1808-1855) là nhà thơ kiệt xuất của nước ta thế kỷ 19. Ông để lại hơn một nghìn bài thơ chữ Hán nổi tiếng.

      “Đoản ca chạy” là một bài ca ngắn đi dạo trên bãi biển, kể về bi kịch của nhà thơ trên đường danh lợi.

      Bãi cát dài là con đường giống như trong “Short Street of Shahan” được miêu tả sinh động. Bãi cát dài được nhắc đến năm lần trong bài thơ. Con đường được gọi là “cuối cùng”: “đường phẳng mờ thì mấy bước, đường nguy hiểm thì nhiều”.

      Hình ảnh bãi cát dài và con đường trùng điệp được khắc họa vào khoảnh khắc “hoàng hôn” cuối ngày. Đoạn kết không chỉ “mờ” và “đáng sợ” mà còn bị chặn và bị bao vây:

      “Bắc Sơn, núi Vạn Sơn,

      Núi phía nam sóng vỗ”.

      Những hình ảnh này tượng trưng cho đường đời, con đường danh lợi gian nan nguy hiểm.

      Hình ảnh người đi đường trong bài thơ được khắc họa qua nhiều chi tiết chọn lọc. Bước đi chông chênh “một bước không rời”. Nước mắt “rơi” vì tủi thân. Hành khách đi đường vừa khó khăn vừa đi trên cát đen vừa suy nghĩ. Ước gì đôi khi được bà tiên “ngủ ngon”. Đôi khi tôi nghĩ về “lớp người nổi tiếng” chạy khắp nơi và cảm thấy rằng “người tỉnh thường là thiểu số, và người say thường là thiểu số!”. Đôi khi tôi thở dài và hát “Ngày tận thế”, rồi tự vấn lương tâm và tự trách mình: “Sao anh còn đứng trên bãi biển?”.

      Thông qua hình ảnh khách bộ hành, nhà thơ bộc bạch nỗi khắc khoải, buồn chán trên con đường danh lợi. Tác giả tự trách mình và thương mình.

      Từ trữ tình trong “sa hanh đoản ca” có khi là “khách” (khách tử), có khi là “anh” (quân), có khi là “ta” (ngã xuống). Đó là sự hóa thân giữa đối tượng trữ tình và chủ thể, không chỉ tạo nên giọng điệu phong phú, linh hoạt mà còn bộc lộ cảm xúc, suy ngẫm về con người công danh và con đường công danh. Giọng thơ trở nên xúc động và bộc lộ rõ. Câu hỏi tu từ trong bài thơ đã gây nhiều trăn trở và suy nghĩ triết lý sâu sắc:

      Trường Sa, Trường Sa, tính sao đây?

      Tại sao bạn vẫn đứng trên bãi biển?

      Bài “Bài ca hành khúc” cho ta thấy một phần tính cách, con người của Cao Bá. Có tài nhưng sinh nhầm thời, không được coi trọng, trải qua nhiều cay đắng trên con đường danh lợi.

      Cao Bá Thủ muốn gửi lời nhắn đến những người giàu có và nổi tiếng đang bận mô tả những bài học nhiều nước mắt mà ông đã trải qua và cảm nhận.

      >>>Trải nghiệm nhân cách Nho gia đích thực từ những bài ca dao ngắn về việc đi trên cát của Tào Bá Ba

      -/-

      Đừng quên tham khảo thêm nhiều bài văn mẫu hay lớp 11 khác tại thư mục văn mẫu 11 được bạn đọc sưu tầm và chọn lọc. Chúc may mắn với các nghiên cứu của bạn!

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.