Từ này là tập thơ đầu tay của nhà thơ Đỗ Hữu, sáng tác từ năm 1937 đến 1946 trong khoảng 10 năm.

Đây là tập thơ đầu tay của tác giả, tổng cộng có 71 bài. Tập thơ được chia làm ba phần, phản ánh rõ nét quá trình giác ngộ và trưởng thành của người chiến sĩ cộng sản trẻ tuổi này. Sau đây là nội dung chi tiết Tuyển tập thơ của Du Hữu, mời bạn đọc tham khảo bên dưới.

Thơ tiếng sáo đồng quê

Cánh đồng bên pháo như nàng tiên gánh trăng khuya vào rừng dài. Trên đường đá thăm thẳm Hồng quân băng sông hồ, nghỉ chân bên suối đêm nay

Đêm nay như chiều hai chú chim nhỏ đứng ngây bên đèo cầm ống trúc thổi cờ đỏ quốc tế Hồng quân bên suối chà chân cỏ rướm máu Hồng quân không giày !

Xứ ấy ngàn dặm về hướng Tây, ngày đêm ngày đêm ngược dòng nước lũ, cờ đỏ là cờ đỏ, khẳng định lời thề lâu dài với Đại Sơn, Đại Sơn ấn định ngày thành công .

Tiếng sáo vi vu trong không trung, tiếng sáo reo trong lòng hồng quân, tiếng sáo kêu xa gần, tiếng sáo giục bước chân hồng quân, bên pháo, nghe chim hót giữa trời xanh..

Thơ của xác sống

Anh và em lạnh lùng nhìn nhau giữa bức tường thành Vôi, hãy lựa lời! Anh nghe lá thu gọi sức sống, em thấy sau một mùa xuân về, giữa hai ta là biển cả mênh mông!

Đã bao lần thuyền tôi lênh đênh trên biển mặn không còn cánh buồm xưa kiêu hãnh theo gió giờ tả tơi cột buồm rời bến, miên man theo nhịp sóng chiều nay bão nổi Hôm nay lên bờ chiều đứng trên xác chết nhìn thuyền của mình. Ôi biết bao ngày huy hoàng!

Chết hay không hả anh, tâm hồn đã chịu bao nhiêu đau khổ, đã rút cạn bao nhiêu máu của tuổi trẻ để mang đến cho anh một ngày mới? Không! không! không! Bạn chưa chết. Đối với tôi, dường như sự sống của anh ấy đã nảy mầm trong não của một giống loài nghèo khó sống bằng năng lượng của thân cây giống như nhựa cây mọc trên cành cây!

Chiếc la bàn định hướng cuộc đời tôi đã nằm trong tay tôi kể từ đó. Có như vậy, cầm sào lên tôi mới lèo lái được con thuyền tôi thích dong buồm giữa muôn trùng thuyền bè, dù biển lặng sóng to gió lớn tôi vẫn chèo lái. Cho đến một buổi chiều mệt nhọc, khi anh vừa quay lại đây, những chiếc thuyền khác trượt qua mặt ván bị vỡ.

Bài thơ chiều

Ông lão ngồi xổm bên cửa sổ dưới ánh nắng chiều nhợt nhạt, đan một giỏ ô mai kiếm vài xu.

Tay khô kéo mũi tre vàng, trên môi khô nhịp buồn run

Cho đến chiều lá vàng vô tình rơi trước mắt ông già nhìn trời

Đã lâu rồi em chẳng nói chẳng cười, chỉ ngồi chậm rãi dệt, mong chờ ngày mai…

Những bài thơ Ý về mùa xuân

Mùa xuân nhẹ trên cành non, vui cả trời hồng em ơi!

Lạnh đã qua, gió bắc mưa đông. Mặt trời đến, chim hót líu lo, niềm vui tiếp thêm sức mạnh cho tâm hồn, săn bắn nhiều hơn, máu và hận thù nhiều hơn! Cuộc đời hôi thối và đau khổ, và thật bất công khi cống hiến cuộc đời mình cho mùa xuân, sức khỏe và niềm tự hào! Loại, đối tác của tôi, tuổi trẻ nói rằng tương lai là thời đại của những anh hùng! Hãy đứng lên, cùng nhau xây dựng cuộc đời, chung tay góp sức thép, quyết lật đổ chế độ tàn bạo do khốn nạn và đố kỵ, mưu mô gian dối gây ra! Cố lên các bạn trẻ tình nguyện, làn sóng cách mạng đang bao trùm thế giới!

Mùa xuân nhẹ trên cành mới bạn ơi, vui quá trời hồng!

Thơ nghĩ trong tù

Cô đơn là cảnh tượng của nhà tù! Hãy mở rộng đôi tai, trái tim rạo rực và lắng nghe âm thanh cuộc sống cuộn trào trong náo nhiệt. Thật hạnh phúc biết bao khi được ở ngoài đó! Buổi tối, ánh đèn mờ ảo len lỏi từ ô cửa nhỏ, lạnh lắm. Có bốn bức tường đá vôi khiêm tốn. Đó là một sàn nhà mỏng, một tấm ván đập…

Cô đơn là cảnh ngục tù! Hãy mở tai ra và lắng nghe bằng trái tim rực lửa của bạn tiếng ồn ào của cuộc sống đang lăn lộn ở kia! Hạnh phúc làm sao! Lắng nghe tiếng chim hót líu lo trong gió lộng, lắng nghe tiếng dơi vỗ cánh trong chiều chiều, lắng nghe tiếng vó ngựa lạc lõng bên giếng lạnh xa xa, lắng nghe tiếng guốc trở về.. .

Ồ! Hôm nay, nhựa sống với những âm thanh quen thuộc! Nghe gió thổi qua cành, sức khỏe vạn vật trăm loài, tôi mơ hồ nghe tiếng nói chuyện ngoài trời bao la Hút mật sông đời, hương tự do thơm ngàn ngày…

Ồ! Bao nhiêu hư ảo của tâm hồn Tôi chợt quên cuộc đời lầm than ngoài kia… bao thân phận tù đày lao xuống vực thẳm Chiều nay không có em tôi tù trong lòng Tôi chỉ là một phận người khốn cùng Tôi chỉ là một chút chim Chim con, bị ném trong chiếc lồng nhỏ giữa lồng lớn, lang thang theo đuổi tiếng gọi của tự do, tôi chỉ là một trong muôn ngàn trận chiến, vẫn hiên ngang trên con đường đầy máu lửa, cuồng nhiệt, kiêu ngạo, không bao giờ bỏ cuộc ! Tôi, hôm nay, mặc dù tôi tạm thời rời xa Vùng đất lưu vong của Banner là Debao, lâu đài cũ là thế giới buồn?

Tôi sẽ cười như kẻ cả tin bỏ hồn trinh về cát bụi: Tôi chưa chết nghĩa là hận chưa hết, nghĩa là tôi chưa hết kiếp nhục nghĩa là tôi chưa chết Sẽ chiến đấu mãi mãi, tiêu diệt cả một con thú độc!

Có tiếng huýt xa trong gió hú…

Thơ con chim của tôi

Chết rồi, con chim sẻ nhà mình mới đẻ hôm qua còn bay, đóng cửa 1 ngày là chết!

<3

Sao không thể một lúc thôi bắt con chim đáng ghét, sao không thả nó lên mây cho nó uống nắng?

Tôi thậm chí không thể ăn đủ!

Thơ viết cho người

Khi con hổ đang lang thang trong rừng, say hương cây bỗng mắc cạn, nằm ngửa trong cũi sắt trăm năm, nó có còn nhớ giao kèo: tránh xa cái bóng của núi? ! Người bạn đời của chàng trai mất tích đánh thức sức xuân tươi trẻ trong thân hình vạm vỡ, nhớ đôi mắt thơ ngây dưới hàng mi ngơ ngác nhìn chân trời hồng mở rộng…

Hãy nhớ khát khao tỏa sáng: Hỡi những tâm hồn đẹp đẽ, khao khát đang chờ đợi bạn, dù có bao nhiêu khó khăn, bạn đã trả giá bao nhiêu, để được giải thoát khỏi những kẻ nhiều lời, kiêu hãnh là trái tim của một chàng trai trẻ , Hoang vắng là thế, còn sức khỏe, còn tràn niềm tin, nên vẫn thấy vui, tương lai ngập tràn hương thơm, hãy cất bước, muốn gần thế giới bình đẳng, tự do, bác ái, những tấm lòng trong cùng thủy tinh là khuôn mặt dịu dàng

Tôi nhớ bạn rất nhiều, đối tác thân yêu, đứa con bất diệt của tinh thần chiến đấu, người tạo ra xã hội ngày mai! Nỗi nhớ bỏng cháy lòng ta hỡi người bạn đời! Đàn chim trên mái nhà gọi nhau về tổ, sau này sẽ một mình đợi cửa, vẫn bám bốn bức tường buồng giam, thấy lẻ loi, nghe tiếng ngáp dài…

Bài thơ buổi trưa

Đó là một nơi nhỏ gọn trong thành phố cao, một mùa hè bao quanh bởi những linh hồn thơm ngát, mặt trời mọc từ đàn bàng thưa thớt, dần dần thu nhỏ lại, và những người bản xứ trở lại và lang thang khắp nơi. Chiếc quần xanh rách tả tơi, dáng người bơ phờ trong cơn gió vàng sớm mai, chiếc nón vàng đã khô, lười nhác dính vào tấm lưng đẫm mồ hôi. mệt mỏi. Môi không nhúc nhích, mắt tê rần, sợ nắng, nhưng trong sân, vạn vật đều tĩnh mịch: không gió, hoang vắng, hai hàng cây đứng ngủ, một bầy vịt nằm trên cỏ, những chú chim bồ câu đang nấp dưới mương phơi nắng, xa xa ánh nắng gay gắt chiếu vào tường, những người lính đứng đội chòi canh trên đầu.

Xung quanh một bài thơ

Bấy giờ tôi mới hiểu nỗi buồn khổ vô biên của tiết trời hanh khô.

Đây là con tàu lặng lẽ du hành xuyên thời gian và không gian lớn nhỏ quanh năm chật kín chỗ ngồi. Khách chen chúc trên hai hàng thùng gỗ, lối đi trên bờ rộng vừa phải, tường cao và lan can ngăn cách giữa hai gian phòng nhỏ, thật tiện lợi: chơi, nằm, ăn, ị. Đủ ba mùi: vôi, phân, lẫn với mồ hôi, tiết ra mùi hăng nồng, mùi này hôi, muỗi và rệp cũng cắn nhau chứ chí chấy cũng không!

Ai bị vé phạt đi vệ sinh đều cảm thấy rơi vào cấm địa của địa ngục, như thuyền rộng biển rộng, quanh quẩn trong ao, sống cuộc đời thầm lặng, phân vân, vân vân, đứng dậy và đóng cửa : Đó là buổi trưa; Lại tối: Cho biết trời đã tối và cửa đã khóa. Đèn chùm được bật. Tiếng thì thầm, tiếng tàu im ắng toa tàu hóa thành phường, chăn đơn che bóng dáng… Rồi mai, trưa, chiều, tối: một ngày mai khác lại đến, nhưng đã cũ. Mùa thay áo gội khung mưa nắng trên cành, bốn bức tường im lìm.

Trong khoảng thời gian, bước từng bước, đôi mắt vừa phải, đôi người nhìn ra, nghĩ… ngày trôi nhanh chẳng đợi, trăng chậm, khách lâu mỏi , mắng vu vơ ở đó bao nhiêu người đang đợi ai ! Thậm chí, còn ai bị lạc? Đất ơi sao chặt quá! Đừng cho ai vào nữa bạn ơi, coi chừng, cửa sắt chắn nắng Ôi chốn tối lửa đỏ?

Nếu đôi khi ta hát thầm dưới bóng cây, hay cười nói ríu rít như một đứa trẻ khờ khạo, một kẻ điên là phải đau khổ trong những giờ phút im lặng, và nuốt bao nhiêu mật đắng của cuộc đời bị cắt lìa khỏi thế gian. Cháy bụng với vô vàn giấc mơ để mơ về những ngày năng động.

Bài thơ tuổi thơ

Khi gọi lúa chín, trái ngọt, vườn rợp bóng xanh, tiếng ve sàng hạt vàng, nắng chan hòa, đào thắm, trời xanh rộng cao thêm đôi sáo và diều đang nhào lộn…

Ta nghe hè dậy trong lòng mà chân muốn bể phòng ơi hè ơi. Tiếng chim tu hú bên ngoài cứ kêu bất chợt, bức bối làm sao!

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.