Trời đất có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, mỗi mùa đều có một vẻ đẹp riêng. Với sự giao thoa của đất trời vào đông, mùa thu luôn có một sức hút kỳ lạ. Mùa thu là thế, không rực rỡ như mùa hè, cũng không ảm đạm như mùa đông. Mùa thu giống như một cô gái mộng mơ, tươi vui và luôn dịu dàng.
Cảnh sắc, tiết trời mùa thu đều cho thấy đây là một mùa như thế. Mùa thu đã đến, mang theo cái nắng gay gắt của mùa hè và cuốn đi cái nóng bức khó chịu. Nắng thu bây giờ chỉ còn là những tia nắng, mang theo cơn gió khô hanh.
Gió và nắng làm cho cây cối và cảnh vật dần héo úa, sẵn sàng bước vào một vòng đời mới và thêm một kỷ nguyên mới. Lá chuyển từ xanh sang vàng, những chiếc lá vàng nhạt nhuộm đỏ hai hàng cây rồi rụng dần, rung rinh theo gió tạo nên một tuyệt tác của mùa thu. Đi trên con đường hòa mình vào thiên nhiên thật vui và yêu đời.
Với nhiều người, nhìn những chiếc lá rơi vào mùa thu sẽ thấy buồn, nhưng cũng chợt thấy lòng mình nhẹ bẫng, nhẹ như lá rụng. Biết đâu, một chiếc lá rụng là để vơi đi nỗi sầu trong lòng, và một chiếc lá rụng là để thay thế chiếc cũ nát bằng một chiếc lá mới tốt đẹp hơn.
Mùa thu đến cũng là lúc người nông dân thu hoạch lúa trên những cánh đồng lúa chín vàng. Vào mùa gặt, đâu đâu cũng thấy lúa vàng, rơm vàng, mái tranh vàng. Nắng thu chiếu rọi từng ngõ xóm, con đường rơm khô vàng óng tỏa hương thơm khác lạ.
Mùa thu cũng là mùa của người về, mùa quà cáp. Hương ổi phảng phất trong gió luôn làm say lòng người với hương vị đồng quê. Những bông ổi trắng muốt, những trái ổi chín vàng đang nằm im lìm đón nắng và tỏa hương thơm ngát. Cảnh quê mùa thu yên bình đến lạ lùng. Thu đến rồi, sẽ không còn những cơn mưa hè, sấm sét đến rồi đi, những cơn giông tố dữ dội cũng không ập đến bất chợt như những mùa hè oi bức trước đây.
Mùa thu—cuối hạ đầu đông. Mang vẻ đẹp dịu dàng của bốn mùa. Những tia nắng, nỗi đau của gió. Tất cả những điều đó tạo nên một mùa – tiết đẹp của khí hậu Việt Nam.