Bố mẹ và con cùng nhau đọc sách, truyện là một yếu tố quan trọng cho sự thành công của trẻ trong việc đọc và sáng tạo. Trẻ sẽ học được cách lắng nghe, nhận biết các nhân vật trong truyện, nắm được cốt truyện và rút ra những bài học thiết thực từ câu chuyện đó.
Đặc biệt hơn, việc cha mẹ kể chuyện cho con nghe trước khi đi ngủ còn giúp chia sẻ tình yêu thương của cả gia đình dành cho nhau. Tiếp theo, hãy cùng kidsonline đọc truyện mầm non chủ đề gia đình, trước khi đi ngủ 5-10 phút, bố mẹ sẽ vun đắp thêm những kỷ niệm ấm áp cho gia đình đó!
Truyện kể theo chủ đề gia đình dành cho trẻ mẫu giáo
Những chú gấu con tặng quà cho cây táo nhà Xiong, quả trên cây táo rất thơm và ngọt. Mỗi buổi sáng, gấu con muốn ăn táo, nhưng gấu mẹ nhặt bao nhiêu gấu con có thể. Một hôm gấu mẹ hỏi: Con muốn mẹ hái cho con bao nhiêu quả táo? – Dạ…em mong anh nhặt giùm em thường xuyên ạ! – Bao nhiêu là nhiều? Gấu mẹ lại hỏi – nhiều lắm… dạ… dạ… Gấu mẹ cười nói:—— con mẹ không biết đếm, từ nay con phải học đếm xem mẹ sẽ hái được bao nhiêu quả táo nhé! bạn. Gấu con vâng lời, đến nhà ông Xiaolu học toán, gấu con biết đếm số ngày của “một”, gấu mẹ cho mỗi gấu con một quả táo, gấu con thấy ít táo quá nên muốn định hỏi, nhưng sực nhớ lời dặn của mẹ nên anh đành thôi. Âm thầm cắp sách đến trường. Ngày hôm sau, Gấu con sẽ đếm đến “hai”, và mẹ cậu sẽ đưa cho cậu hai quả táo. Nhưng, ngày hôm sau, anh ấy sẽ đếm đến năm và đếm đến mười, vì vậy mẹ anh ấy đã cho anh ấy rất nhiều táo. Gấu con rất vui và học hành chăm chỉ hơn. Năm mới đến rồi. Gấu mẹ muốn tổ chức tiệc, còn Gấu con muốn đi chợ mua quà. Mẹ Gấu đưa tiền và bảo: – Con ra chợ mua trái cây. Nhớ đếm số người trong nhà để tránh mua thiếu. Bear nói “có” và đếm đi đếm lại từng thành viên trong gia đình trước khi đi chợ với chiếc giỏ trên lưng. Một lúc sau, anh mang chiếc giỏ trở lại chỗ con gấu mà cha anh đã bắt anh khiêng. – Bây giờ cô hãy phát quà cho mọi người nhé. Gấu con chờ sẵn, hai tay bưng vội đĩa trái cây, mời ba mẹ và hai em. Này, phần cub đâu? Nhìn đàn con ngơ ngác, mẹ cũng mỉm cười, rồi hỏi: ——Sao không đếm được? Con đếm đi đếm lại từng con – Gấu mẹ nói. Các cậu đếm lại: mẹ là một, bố là hai, anh là ba, chị là bốn, thế là xong, vừa nghe cậu bé nói, cả nhà đã cười ồ lên. Gấu Papa nói: – Con trai tôi đếm giỏi đến mức nó quên cả bản thân mình. —Ah… Vì vậy, con hổ con gãi đầu xấu hổ. Gấu Papa vui vẻ nói: Tặng đủ quà cho mọi người, nhưng quên quà của bạn đi, bạn sẽ không bị mất quà đâu. Nói xong, bố và mẹ bày tất cả bánh kẹo và hoa quả vào cùng một đĩa, mời cả nhà cùng ăn.
Cô bé quàng khăn đỏ
Ngày xửa ngày xưa có một cô bé quàng khăn đỏ nên mọi người gọi cô là Cô bé quàng khăn đỏ. Một ngày nọ, mẹ tôi bảo cô ấy mang bánh cho bà ngoại. Trước khi đi, mẹ tôi nói với cô ấy:
– Đi thì đi thẳng, đừng đi vòng trong rừng, nếu không sói sẽ ăn thịt bạn. Trên đường đi, cô nhìn thấy một con đường vòng xuyên qua một khu rừng có nhiều hoa và bướm, và cô đã đi lang thang trên con đường đó mà không nghe lời mẹ. Đi chưa được bao lâu thì gặp một con sóc, sóc nhắc nhở:
– Cô bé quàng khăn đỏ, mẹ nghe mẹ con bảo con đi đường thẳng, đừng đi đường vòng. Tại sao bạn đi con đường này?
Cô gái không trả lời con sóc. Cô cứ đi theo đường vòng xuyên rừng. Cô ấy hái hoa và bắt bướm khi đi dạo. Khi vào rừng, cô gặp một con sói. Một con sói khổng lồ đến trước mặt cô. Nó cao giọng hỏi:
-Này, anh đi đâu đấy?
Nghe sói hỏi, cô bé quàng khăn đỏ sợ lắm nhưng vẫn dám trả lời:
– Tôi đến nhà bà tôi.
Nghe tin cô bé đi tìm bà nội, sói nghĩ thầm: Ồ, thì ra nó cũng có bà nội, vậy là mình sẽ ăn thịt cả hai người. Sói nghĩ nghĩ rồi hỏi lại:
– Nhà bà ngoại ở đâu?
– Bên kia rừng. Ngôi nhà có một ống khói, đẩy cửa và đi vào.
Con sói nghe lời, để Cô bé quàng khăn đỏ ở đó và chạy một mạch đến nhà bà ngoại. Nó đẩy cửa xông vào, ngoạm lấy bà lão, nuốt chửng một cái. Sau đó, anh ta đi ngủ, chui vào chăn và giả làm bà ngoại đang ốm của mình.
Khi cô bé quàng khăn đỏ đến, nhìn thấy một con sói nằm trên giường trùm chăn, cô bé tưởng “bà nội” ốm thật nên hỏi:
-Bà ơi! bạn bị bệnh bao lâu rồi
Sói không trả lời, giả vờ rên rỉ… ừm…
– Bà ơi, mẹ nhờ cháu mang bánh cho bà.
– Vậy thì em cảm ơn mẹ con chị. bạn thật là tốt quá. Tôi với bạn.
Cô bé quàng khăn đỏ chạy đến bên giường, giật mình lùi lại và hỏi;
-Bà ơi! Sao hôm nay tai bạn dài thế?
– Đôi tai của cô ấy rất dài nên cô ấy có thể nghe thấy bạn rõ hơn. Sói trả lời
-Còn mắt em sao hôm nay mắt em to thế?
– Mắt bà to nên nhìn rõ hơn.
Nếu bạn không tin tôi, Cô bé quàng khăn đỏ hỏi:
– Miệng em đâu rồi, sao hôm nay miệng em to thế?
– Bà to mồm, bà ăn mày luôn.
Sau đó, con sói nhảy xuống khỏi giường và nuốt chửng Cô bé quàng khăn đỏ tội nghiệp chỉ trong một ngụm.
Con sói đã ăn no và ngáy khò khò trên giường. May mắn thay, người thợ săn đi ngang qua đã nhìn thấy nó. Anh giơ súng định bắn. Nhưng anh chợt nghĩ rằng chắc hẳn con sói đã ăn thịt bà lão và có cơ hội cứu bà. Tôi nghĩ thay vì bắn, tôi dùng kéo mổ bụng con sói đang ngủ. Cắt mũi vài nhát, thấy khăn đỏ tươi, cô cắt thêm vài nhát nữa, cô gái nhảy ra và hét:
– Trời ơi! Tôi sợ! Trong bụng sói tối đen như mực. Bà lão cũng thở hổn hển sống dậy. Khăn đỏ vội nhặt hòn đá to nhét vào bụng sói. Con sói tỉnh dậy và muốn nhảy xuống, nhưng tảng đá quá nặng, nó khuỵu xuống và chết.
Từ đó trở đi, cô bé quàng khăn đỏ không bao giờ dám trái lệnh mẹ.
Gấu ngoan
Voi đến nhà Gấu con chơi và tặng cho Gấu con một giỏ lê thơm phức. Chú gấu con rất vui mừng và không quên cảm ơn chú voi.
Gấu con chọn quả lê to nhất cho ông nội. Ông mừng lắm, vỗ đầu gấu và nói:
– Các chú gấu ngoan và đáng yêu nhất nhà!
Gấu con mang quả lê lớn thứ hai về cho mẹ. Gấu mẹ cũng rất vui mừng, ôm gấu con hôn hít nói:
– Cục cưng của mẹ ngoan quá, con yêu!
Gấu con chọn quả lê lớn thứ ba cho em trai mình. Yêu gấu quá, ôm lê cười khúc khích. Đàn con cũng rất vui khi nhìn thấy gấu.
Thế là hai chú gấu cười lăn lộn trong phòng.
Con thỏ không nghe lời
Một hôm, thỏ mẹ nói với thỏ con:
– Con thỏ của mẹ! Ở nhà đừng đi chơi nhé con!
– Vâng! Tôi ở nhà và không đi ra ngoài.
Nhưng con bướm đến, và con bướm gọi:
– Chú thỏ! Hãy chơi trong vườn! Có cỏ này, có hoa này, tôi thích nó.
Con thỏ lập tức chạy theo con bướm. Chú thỏ chơi mãi mãi… mãi mãi…cho đến nay…cho đến nay…
Sau đó, chú thỏ nhỏ quên mất đường về nhà. Chú thỏ con cất tiếng gọi: Mẹ ơi! Người mẹ! Chú Xiong đi ngang qua và nhìn thấy con thỏ nhỏ đang khóc. Mang thỏ về nhà. Thỏ mẹ chạy lại ôm lấy thỏ con, thỏ con nói với mẹ:
-Mẹ ơi! Mẹ bảo tôi ở nhà. Con lại đi đây, xin lỗi mẹ!
Gà và vịt
Gà trống và vịt là đôi bạn rất thân. Gà trống kiêu ngạo, trong khi vịt bầu ngoan ngoãn, dễ bảo và tốt bụng.
Một hôm, hai bạn rủ bố mẹ đi chơi. Bố mẹ bạn nói với bạn: “Con đi chơi hay đi đâu đó, muốn làm gì thì phải suy nghĩ cho kỹ!”. Hai bạn chỉ đang trò chuyện. Khi đến bờ sông rộng, vịt bầu nói với gà trống:
-Gà trống, bên kia sông cảnh đẹp làm sao!
Gà trống nhìn nó rồi nói với vịt:
– Thôi, qua sông chơi đi!
<3
– Không đời nào gà! Sông rộng em bơi được, nhưng anh có biết bơi không? Bạn không nhớ những gì cha mẹ của bạn nói với bạn?
Trái bầu vừa dứt tiếng, gà trống đáp ngay:
– Chà! Nếu bạn có thể bơi, bạn có thể bơi, nhưng nếu tôi có thể bay, bạn cũng có thể! Vì tôi có đôi cánh.
Bầu bầu không kịp ngăn cản, gà trống đã vỗ cánh bay đi. Nhưng đến giữa sông, chú gà trống nhìn xuống dòng nước chảy, chóng mặt và mệt quá không thể bay được. Con gà trống rơi xuống sông. Gà trống gáy to:
– Cứu tôi với Vịt bầu! giúp tôi! …
Vịt bầu bay ra giữa sông cứu gà trống. Nhưng gà trống mới lớn và uống nhiều nước nên vịt con không thể đưa gà trống lên bờ. May mắn thay, một con ngỗng nâu bơi qua và đưa gà trống lên bờ.
Gà trống được bầu và ngỗng trời cứu, hối hận. Từ đó, gà trống bỏ đi tính kiêu căng và luôn ghi nhớ lời dạy của mẹ.
Quà cho mẹ
Ngày mai là sinh nhật mẹ! Người cha thì thầm với đứa bé. Tôi mừng quá, nhất định phải tặng quà cho mẹ. Tìm kiếm một món quà ngay bây giờ? Trẻ em học cách suy nghĩ như người lớn. Tôi có một túi đường mà cha tôi đã cho tôi, nhưng mẹ tôi không thích đường. Hay một con búp bê? Không, mẹ là người lớn, mẹ không chơi búp bê. Em bé chợt nhớ ra: Ừ, mẹ rất thích hoa! Năm ngoái, mẹ tôi tổ chức sinh nhật cho bà, và bố tôi cũng gửi hoa cho bà. “
Nhìn ra vườn, mấy khóm cẩm tú cầu, cúc anh tự trồng đang nở rộ, rực rỡ dưới nắng. Nhưng có rất nhiều thứ tôi muốn dành cho mẹ. Tôi muốn tặng mẹ một món quà ý nghĩa.
nhi chạy đến xin hạt giống hoa. Anh bất ngờ và không hiểu mình định làm gì.
Suỵt! Đưa cho tôi, ngày mai mọi người sẽ biết!
Vì thể diện quan trọng của đứa trẻ, ông cũng phải chiều chuộng cháu gái mình. Cô cầm trên tay vài hạt nhỏ và nói nhỏ:
Nhớ giữ bí mật nhé!
Con gieo hạt như thường lệ vào chiếc cốc nhựa cũ đổ đầy đất và tưới nước, con tưởng tượng rằng sáng mai hạt sẽ nảy mầm và cây sẽ có những bông hoa thật đẹp.
Sáng hôm sau, trước khi mẹ gọi, tôi dậy từ rất sớm. Trước khi ra khỏi giường, cô bé hét lên:
Chúc mừng sinh nhật mẹ! Tôi có một món quà dành cho bạn!
Vừa nói, anh vừa chạy đi lấy chiếc cốc đã gieo. Nhưng Nhi ngừng lại, nức nở suýt khóc. Những hạt giống còn nằm im lìm trong đất nâu. Không có cúc, không có hoa nở. Tôi không có bông hoa nào tự trồng để tặng mẹ.
Biết cảnh người mẹ ôm con thật cảm động. Mẹ đã dạy tôi rằng, từ khi gieo xuống đất cho đến khi nảy mầm, đâm chồi, nảy lộc, đơm lá và đơm hoa kết trái đều cần có thời gian và công sức chăm sóc. Mẹ tôi trước khi sinh ra như một đứa trẻ, nhưng giờ đây khi đã lớn, mẹ đã biết thương mẹ và nhớ mẹ. Mẹ hôn lên má con:
Bạn có biết? Con là bông hoa đẹp nhất và là món quà ý nghĩa nhất dành cho mẹ ngày hôm nay!
Gấu đen và hai chú thỏ
Trời đang mưa to. Gió quá mạnh… làm gãy cả một cành cây. Gấu đen đi chơi về bị ướt sũng, nước mưa chảy xuống mặt gấu đen. Con gấu chạy mãi, luôn chạy tìm nơi trú ẩn trong rừng. Ngày mai là nhà của chú thỏ nâu! – Cốc thủy tinh. Cốc thủy tinh. Cốc thủy tinh. Con thỏ nâu đang ngủ tỉnh dậy và hỏi một cách giận dữ. – Đó là ai? Con gấu đen đang đến! Mưa nhiều quá, cho tôi ở lại một đêm. Con thỏ nâu không mở cửa, nó cào cấu: – không được. Mày to gan quá, đánh sập nhà tao rồi! Gấu Đen năn nỉ: – Tao không phá nhà đâu. Vào rất nhẹ nhàng! ——Ánh sáng cũng rơi xuống, không chỉ rơi xuống: đi thôi! Con thỏ nâu vẫn nằm trong nhà và nói rằng nó nhất định không chịu mở cửa. Gấu đen buồn. Nước mưa chảy xuống cổ gấu đen. Con gấu đen cứ đi, đi, mệt và lạnh. Đột nhiên, con gấu đen nhìn thấy một ngôi nhà. Ngôi nhà được thắp sáng rực rỡ. Một chú thỏ trắng nhỏ khẽ hát “Có la la…”. Con gấu đen đến gần và rụt rè gõ cửa: – cốc; cốc; cốc. – đó là ai? – Bác Gấu Đen đến rồi! tôi có thể cho bạn vào không Thỏ trắng bước ra mở cửa. – Ồ ! Này gấu đen, vào đi, mày ướt hết rồi! Thỏ trắng dẫn gấu đen vào nhà, kéo một chiếc ghế và mời gấu đen ngồi xuống trước bếp lò. Gấu đen nằm một lúc, nước mưa trên mặt đã cạn, trên cổ cũng đã khô. Khi gấu đen ấm lên. Con thỏ trắng nhỏ lấy ra một đĩa bánh ngọt cho chú Hei ăn. Gấu đen xúc động nói: – Cảm ơn Thỏ Trắng.
Sau khi gấu đen ăn xong, thỏ trắng nhỏ và gấu đen cùng nhau đi ngủ. Nửa đêm bão nổi lên, cành cây kêu răng rắc. Tiếng gõ cửa: – Thỏ Trắng! Làm ơn cho tôi vào, nhà tôi sắp sập rồi! Gấu đen vội đứng dậy chạy ra mở cửa. Thỏ nâu vừa nói với gấu đen và thỏ trắng vừa khóc. —Hoo, hoo, hoo, ngôi nhà đang đổ xuống. Tôi nên làm gì bây giờ! Gấu đen kéo thỏ nâu đến bên đống lửa và an ủi thỏ nâu: – Giữ ấm nhé! Nhà có bị sập không? lo lắng về điều gì. Tôi sẽ xây dựng lại ngôi nhà cho bạn vào sáng mai. Con thỏ trắng nhỏ cũng nói: – đừng lo. Anh cũng sẽ giúp em làm lại nhà vào sáng mai! ——Thỏ nâu sưởi ấm một hồi, nước mưa trên người cũng khô lại. Lúc này thỏ nâu mới hối hận đuổi theo gấu đen. Thỏ nâu ngập ngừng xin lỗi gấu. – Đừng buồn thỏ nâu, anh không giận em đâu. Hãy đi ngủ trước khi quá muộn! Đêm đó thỏ nâu và thỏ trắng ôm gấu đen ngủ ngon lành.
Nguồn: Bộ sưu tập