Bài viết phân tích tâm trạng người phụ nữ chờ tàu
Giới thiệu
“Mỗi truyện của Thạch Lam như một bài thơ trữ tình, giọng điệu trầm tĩnh nhưng chứa chan tình cảm, sự chân thành và sự nhạy cảm của tác giả trước những biến đổi của cảnh vật và con người”. Chính vì vậy, thạch nhũ và các tác phẩm của ông luôn chứa đựng những tâm tư, tình cảm về con người và cuộc sống. Qua việc phân tích tâm trạng chờ tàu của hai chị em, diễn biến tâm lý, tình cảm của nhân vật được khắc họa sinh động. Đồng thời cũng thể hiện quan điểm nhân văn, nhân đạo sâu sắc của tác giả.
Nội dung bài đăng
Con đường hoạt động nghệ thuật của Thạch Lam ngắn ngủi, chỉ tham gia Văn đoàn được 5 năm. Tuy nhiên, công việc của anh ấy đã có một hướng đi mới so với các thành viên khác. Mỗi câu chuyện của Thạch Lam đều chứa đựng những tình cảm chân thật sâu sắc đối với con người và cuộc đời, không bao giờ rời xa. Dưới ngòi bút của Qingshi, trạng thái hoàng hôn và những cảm xúc tinh tế của con người được len lỏi vào. Rồi ngậm ngùi từng nhân vật của mình.
Hai đứa trẻ là một truyện ngắn “không cốt truyện” kể về cuộc sống ở một thị trấn nhỏ vùng nghèo, xoay quanh một cặp chị em. Dù không có cao trào nhưng “Hai đứa trẻ” vẫn thu hút sự chú ý của người đọc và khiến chúng ta biết yêu mến từng nhân vật trong đó. Đặc biệt là phân đoạn hai chị em đợi tàu đã để lại cho mọi người rất nhiều cảm xúc khó tả.
- Bài 1: Lý do đợi tàu
- Bài 2: Trước khi tàu đến
- Bài 3: Cảnh tàu hỏa
- Bài 4: Khi đoàn tàu chuyển động
Lian An và An sống cùng bố mẹ tại một thị trấn nhỏ ở một khu vực nghèo khó, nơi mà thời gian và con người dường như không thể di chuyển. Mọi thứ đều yên tĩnh, chậm rãi, yên tĩnh đến đáng sợ. Nhưng về đêm, đoàn tàu chạy qua dường như đánh thức cả thị trấn.
Dù buồn ngủ nhưng Liên và anh trai vẫn cố thức để chờ tàu. Cô được mẹ giao trông coi nhà hàng, nhưng cô không thực sự mong đợi bất kỳ ai khác sẽ mua nó. Việc không ngừng đợi tàu đêm đó giống như sự kiện cuối cùng của đêm. Chuyến tàu ấy tưởng chừng như bình thường, nhưng nó đã thay đổi cảm giác nơi đây, sự đông đúc, trì trệ hàng ngày nơi đây. Cái tôi của các nhân vật dường như được đánh thức và khẳng định.
Ann đã rất buồn ngủ trước khi tàu đến ga, nhưng cô ấy vẫn dặn cô ấy gọi cho tôi để kịp canh tàu chạy qua. Luôn chú ý đến từng dấu hiệu của con tàu: “ngọn lửa xanh”, “tiếng còi vang vọng, kéo dài theo gió xa”. Đó là một trạng thái mong đợi, với tất cả sự phấn khích đang chờ đợi hai nhân vật phụ.
Lúc này “tâm luôn tĩnh lặng, có một cảm giác mơ hồ không thể giải thích rõ ràng”. Cô đang nghĩ gì, không ai biết, nhưng chắc chắn đó là ước mơ về một tương lai tươi sáng, khác hẳn với khu phố thê lương, thiếu sức sống này. Rồi khi tàu đến, anh vội vàng giục tôi, kẻo trễ một chút lại lỡ mất thời khắc quan trọng đó. Nghe tiếng con khóc, Ann “tỉnh giấc” và “dụi mắt” thì tỉnh hẳn. Cái kiểu đáng yêu ngây thơ đó diễn ra nhanh chóng, nhưng nó cũng thật thảm hại. Hai chị em mong tàu đến, không dám chậm trễ một giây phút nào. Đó là sự háo hức, mong chờ chuyến tàu đêm của hai chị em. Sự phấn khích, như dự đoán những điều tốt đẹp hơn từ thói quen buồn tẻ của thị trấn.
Sau một thời gian dài chờ đợi, đoàn tàu chạy rất nhanh, như thể chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn. Hơn nữa, chuyến tàu hôm ấy không đông như những lần khác: “Tàu đêm nay không đông như mọi ngày, ít người hơn, và kém sáng hơn”. Chuyến tàu hôm nay tuy không sáng sủa hay đông đúc như thường lệ nhưng nó đang đến từ Hà Nội. Dù ngày nào cũng thấy đoàn tàu chạy qua, nhưng lần nào tôi cũng xúc động, ngạc nhiên không nói nên lời. Cô gái không trả lời câu hỏi của anh, thuyền hôm nay thế nào. Lúc đó, trong mắt và trái tim cô chỉ có ánh sáng, chỉ có tiếng cười của đoàn tàu chạy qua. Có lẽ, Lian Lian cũng háo hức hòa vào làn sóng người đó, tận hưởng sự huy hoàng và mong chờ một lục địa mới phía trước.
Con tàu đó đã mang đến một thế giới khác cho hai chị em. Đây là một thế giới của ánh sáng, niềm vui và hạnh phúc. Lòng cô tràn ngập niềm vui, một loại hạnh phúc khó tả, như được sống lại những ngày uống những cốc nước lạnh xanh đỏ xanh đỏ năm xưa. Nỗi nhớ Hà Nội rực rỡ, lấp lánh cứ xoáy sâu trong tâm trí cô. Háo hức và hạnh phúc, nhưng khi con tàu đi ngang qua, dường như mang theo niềm vui và hy vọng của các nhân vật, để lại nỗi buồn và sự tiếc nuối vô tận.
Tàu đến rồi đi, vụt qua trong chớp mắt. Sau nhịp sống vội vã hối hả đã thấm nhuần vào tâm trí và trái tim của người dân địa phương và người dân nơi đây “sự mong đợi những điều tốt đẹp hơn của cuộc sống hàng ngày”, khu vực này trở lại với sự cô độc của nó. Chuyến tàu đến, mang theo một niềm vui thoáng qua và hy vọng về tương lai. Nó làm một giấc mơ rồi chìm vào bóng tối dày đặc của khu phố đổ nát. Không gian sau đó được bao trùm trong bóng tối bởi ánh đèn mờ ảo. Ngọn đèn chỉ là ngọn đèn mờ ảo, đủ soi sáng mảnh đất nhỏ đã chìm trong giấc ngủ chập chờn. Nó thể hiện sự tiếc nuối và lo lắng của cô ấy về cuộc sống hàng ngày của cô ấy ở nơi xa xôi. Đồng thời, đó cũng là ước vọng của nhân vật về một tương lai tốt đẹp hơn, không còn chìm đắm trong bóng tối và sự cô đơn nơi đây.
Kết thúc phần phân tích phụ nữ chờ xe buýt
Thông qua nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật độc đáo và giọng thơ đặc sắc, Lâm Tế đã khắc họa một cách sinh động tâm trạng bồn chồn, lo lắng của hai chị em khi chờ tàu. Đồng thời cũng thể hiện con mắt vị tha và sự trân trọng của tác giả đối với ước mơ nhỏ bé của mỗi nhân vật. Đó chính là biểu hiện nhân đạo, nhân văn, giàu tình cảm của Thạch Lam.
Chi tiết xem: Phân tích đoạn cuối của cả bài thơ