Đọc bài viết dưới đây và trả lời các câu hỏi từ 1 đến 4:
Cơn bão nổi lên và treo lơ lửng trên cơ thể
Chung tay kéo tre lại gần
Yêu nhau đi, đừng cô đơn
Đó là nơi bạn xây dựng, mọi người
Không may thân cây gãy, cành rơi
Vẫn là hương vị gốc măng
Tre không mọc cong
Chưa lên, như một cái gai lạ
Lưng trần phơi nắng
Có một chiếc áo khoác bằng tre dành cho bạn
(Cây tre Việt Nam – nguyễn duy)
câu 1. Tìm phương thức biểu đạt chính trong đoạn thơ trên? (0,25 điểm)
câu 2. nêu nội dung chính của đoạn thơ trên. (0,5 điểm)
câu 3 nhắc đến hai biện pháp tu từ chính được tác giả sử dụng trong đoạn thơ trên. (0,5 điểm)
Bài thơ 4. Hai câu thơ: “Lưng đỏ phơi phới/ Có áo tre đưa con” thể hiện vấn đề gì? (0,25 điểm)
Hướng dẫn:
câu 1. Phương thức biểu đạt chính của cả bài thơ: biểu cảm.
Đoạn thơ 2. Nội dung chính của bài thơ: Qua câu chuyện về cây tre, tác giả ca ngợi phẩm chất của con người Việt Nam: luôn vượt qua khó khăn, hoạn nạn bằng sức sống bất diệt, gắn bó yêu thương đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau.
câu 3. Trong đoạn thơ, tác giả sử dụng các biện pháp tu từ: ẩn dụ (so sánh với cây tre của người Việt); Cô đơn/ lưng trần dãi nắng sương/ có chiếc áo tre cho người trẻ em).
câu 4. Hai câu thơ: Lưng trần phơi nắng, cũng chỉ tiếng Việt.
Đọc thêm
Phân tích phần trên
tre ở đây được nhân hóa như bàn tay tình cảm của con người. Cây tre vẫn ôm nhau, qua mưa gió cuộc đời. Nó tượng trưng cho sự chăm sóc lẫn nhau của cây tre. Tre không đơn độc, không sống đơn độc mà sống theo đàn. Tre đã gãy hết cành lá nhưng vẫn còn rễ để măng sinh trưởng và phát triển. Hình ảnh so sánh tre như gai tượng trưng cho sự đanh đá, ngay thẳng của cây tre. Hình ảnh lá tre quấn quanh búp măng được ví như chiếc áo vét thể hiện lòng bao dung đối với người con. Cây tre ấy như người mẹ yêu con, phục tùng con. Giống như người mẹ Việt Nam với chiếc yếm dây và chiếc áo cộc tay cho con tất cả. Tính cách chính trực, truyền thống nối liền quá khứ với tương lai, duy trì phong thái “tre già măng mọc” của người Trung Quốc đã được tái hiện sinh động. Đồng thời qua hình ảnh hàng tre ta thấy được sự đoàn kết của con người chúng ta, chúng ta sống trong một đại gia đình chứ không đơn độc. Trước giông bão, họ quấn lấy nhau như “lá lành đùm lá úa”.