Văn học, đặc biệt là văn học trung đại được coi là một thời kỳ vàng son với nhiều thành tựu và mốc son đáng nhớ. Văn học, nghệ thuật có những đặc điểm riêng trong từng thời kỳ khác nhau. Nói đến văn học trung đại, chúng ta nhớ đến điển cố, kinh điển, thủ pháp so sánh ước lệ. Hãy cùng maynenkhikhongdau.nettìm hiểu kinh điển là gì và kinh điển là gì nhé!

Cổ điển là gì? một ví dụ là gì?

Khái niệm cổ điển bắt nguồn từ cái tên hán việt, để đặt tên cho truyện, cổ điển. Do đó, những truyền thuyết và sự kiện này thường thuật lại những ví dụ sau: những người con hiếu thảo, những anh hùng và liệt sĩ, những câu chuyện có triết lý nhân văn trong lịch sử và những tấm gương đạo đức trong lịch sử Trung Quốc. . .

Văn học truyền thống luôn cho rằng nhìn người cũng là một cách để cá nhân tự soi mình. Đây là lý do tại sao các nhà văn thời trung cổ thường sử dụng các ví dụ lịch sử và kinh điển như một công cụ giải thích và tham khảo tốt nhất khi họ muốn làm rõ những gì họ muốn thể hiện. Đây là lý do tại sao chúng ta thường thấy những kinh điển này được sử dụng rất nhiều trong thơ ca và văn học như những tiêu chuẩn xã hội.

Tìm hiểu về điển cố, điển tích

Những điển tích thường được sử dụng trong truyện kể, cổ tích nhằm mục đích giáo dục, khuyến khích mọi người học tập và noi theo tấm gương hiếu thảo hoặc tấm gương trung hiếu của cha mẹ, vua chúa. …

Lấy những truyền thuyết, sự kiện ấy để đặt câu có ý nghĩa sâu xa, đặt câu đối để đặt câu chứa đựng nhiều tâm tư, khát vọng.

Mượn điển tích để đặt câu và đặt câu, từ ngữ và câu văn mang tính ẩn dụ, ẩn chứa nhiều tâm tư, khát vọng của tác giả. Truyền thống thường có hình thức rất ngắn gọn, thường chỉ gồm hai từ nên rất dễ nhận biết.

Ví dụ: câu thơ “Sân phơi nắng mưa mấy ngày, mấy gốc úa chỉ ôm vừa đủ”. Nguyễn Du đã sử dụng những yếu tố cổ điển là “Vườn” và “Cái chết gốc”. Ở đây có một ám chỉ cổ điển rằng sân nhà cha mẹ (để tỏ lòng hiếu thảo) được lấy từ diện tích sân nhà Lão Tử. Còn “tử căn” là truyền thuyết dùng để chỉ người sinh ra cha mẹ, ý của câu này trong truyền thuyết cổ là cha mẹ đã già (vì gốc cây chết là cây thị, là cây dâu). là cái cây do bố trồng (những cái cây mà mẹ tôi đã trồng quanh nhà).

Đặc điểm của truyện văn học cổ điển

Truyện ngụ ngôn và sự kiện trong văn học trung đại thường có những đặc điểm và ý nghĩa sau:

* Hiệp hội

Truyện trong điển cố thường là những câu chuyện xưa liên kết với nhau nên bối cảnh của chúng thường khiến người đọc nhớ đến những câu chuyện nổi tiếng trong quá khứ.

*Ngắn gọn và nhiều thông tin

Chỉ hai từ thôi nhưng chứa đựng vô vàn ý nghĩa.

* Tính linh hoạt

* Đôi khi cùng diễn đạt một nội dung nhưng kinh điển và kinh điển có nhiều cách diễn đạt khác nhau.

Ví dụ:

“mớ hỗn độn”

Đau lòng”

Câu thơ trên sử dụng điển tích “bể dâu”. Sự kiện này được lấy từ nguyên tác “Thương hải tang ký”, nói về sự biến đổi của cuộc đời.

Và câu chuyện được mượn từ danh mục truyện cổ tích. “Sand Beach Sang” trong trích dẫn thực chất là bản dịch danh từ tiếng Trung của “Tang Dian”, được kết hợp với các yếu tố cấu thành danh từ “cau” để tạo thành cụm danh từ “bẻ dâu”.

Đây là một biến thể của thánh thư và sách thường được sử dụng trong văn học. Tuy nhiên cũng có một số từ điển khác trích nội dung từ nguyên tác và tóm tắt nội dung của từ điển.

Ví dụ, điển cố Khương Gia lấy từ Hán tự “Ti Mi” hay “Tế Mi” đời Hậu Hán. Đó là câu chuyện về tình yêu và sự tôn trọng của người phụ nữ dành cho chồng mình.

* Chung

Truyện cổ dẫn người đọc vào thế giới cổ đại thông qua một từ ngữ ngắn gọn để đạt được một ý nghĩa khái quát và khái quát. Tính khái quát ở đây có thể hiểu đơn giản là khả năng bao hàm nhiều nghĩa và khái quát gần đúng các tính chất, hình ảnh khác nhau.

Xem thêm: Câu nghi vấn là gì? Bảng thông báo, chẳng hạn như đặt câu hỏi

Phương pháp trực tiếp và gián tiếp là gì? Ví dụ

Những câu chuyện hay trong văn học

roa: Là một câu chuyện ngụ ngôn thường xuất hiện trong thần thoại Hy Lạp. Vì vậy, để chiếm được thành phố, quân Hy Lạp đã sử dụng một con ngựa gỗ với nhiều binh lính phục kích trong bụng ngựa.

Đoàn quân này khi màn đêm buông xuống sẽ chui ra khỏi bụng ngựa phát tín hiệu cho quân tiến vào thành và chiếm thành Trô-ách. Do đó, người ta sau này đã sử dụng câu chuyện ngụ ngôn “Ma Chengsi-Luo” như một phép ẩn dụ cho tác dụng bên trong của hành động, hoặc vẻ ngoài xinh đẹp nhưng bên trong đầy âm mưu.

Hồng mã: Được lấy từ điển tích trong bộ tiểu thuyết nổi tiếng “Tam Quốc Chí” của Trung Quốc, đây là con ngựa nổi tiếng do Tào Tháo ban tặng, cũng bị chết thảm. Kể từ đó trở đi, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy một con ngựa lông đỏ, tôi gọi nó là ngựa lông đỏ.

Cuộc Đời Trâu Ngựa:Trong dân gian, hình ảnh con trâu, con ngựa được coi là biểu tượng của sự thấp kém, gắn liền với lao động chân tay nặng nhọc. . Như vậy, kiếp trâu ngựa thường được dân gian dùng để chỉ thân phận nô lệ, bị áp bức.

Một ngựa chạy đầu, cả thuyền ăn cỏ:Là thành ngữ ca ngợi tinh thần đoàn kết, thương yêu lẫn nhau của con người. Từ “đò” xuất hiện trong thành ngữ là tên gọi dân gian của những cái chuồng. Người xưa dùng con ngựa, một hình tượng con vật mà người xưa vô cùng gắn bó, để suy ngẫm sâu sắc về đạo đức, lối sống.

Ngựa quen đường cũ: Cứng đầu, què quặt, không chịu thay đổi.

Kinh điển và kinh điển trong văn học được khai quật như thế nào?

Các điển tích, sự kiện xuất hiện trong văn học thường được khai thác theo hai hướng chính: nguồn gốc và ý nghĩa. Cụ thể:

*Nghĩa đen: là nghĩa từ điển, chủ yếu dùng để ghi lại cái cụ thể, hình ảnh của sự vật.

*Ẩn dụ: Thường được sử dụng trong lịch sử, nói chung, trừu tượng hoặc ám chỉ điều gì đó hoặc tài sản.

Điển cố điển tích có vai trò gì

Mong rằng phần thuyết minh và giới thiệu về các tuyệt phẩm kinh điển mà maynenkhikhongdau.net mang đến trong bài viết này có thể giúp bạn đọc hiểu rõ hơn về các tuyệt tác kinh điển. Đặc biệt đối với các bạn học sinh cấp 2, THPT, chuyên đề cũng có thể coi là kênh tham khảo hữu ích phục vụ cho việc học văn ở trường.

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.