Bài viết số 3 lớp 6 đề 2: Kể một câu chuyện hay về đời thường (như nhận lỗi, thẹn thùng…) gồm dàn ý, 13 bài văn mẫu giúp Các em học sinh lớp 6 có thêm tài liệu học văn lớp 6.

13 bài văn mẫu kể lại câu chuyện về hoạt động này giúp các em có thêm tài liệu tham khảo, củng cố kiến ​​thức, trau dồi vốn từ và có thêm nhiều ý tưởng mới hay cho bài văn mẫu thứ ba của mình. Vì vậy, vui lòng tham khảo bài viết sau:

Tiêu đề: Kể một câu chuyện thú vị về cuộc sống hàng ngày (ví dụ: nhận lỗi, hèn nhát…).

Dàn bài kể một câu chuyện thú vị

Một. Mở bài.

– Giới thiệu bối cảnh của câu chuyện.

b. Cơ thể người.

– Một câu chuyện kể một câu chuyện.

+Câu chuyện xảy ra khi nào, ở đâu?

+ Truyện có gì vui?

+ Câu chuyện kết thúc như thế nào?

– Qua câu chuyện đó em học được điều gì?

c.Kết bài:Câu chuyện để lại trong em ấn tượng gì?

Kể một câu chuyện thú vị hàng ngày – Mẫu 1

Tôi có một vết sẹo nhỏ trên đầu gối do đi du lịch khi còn nhỏ. Vết sẹo ấy mang một câu chuyện vui về tuổi thơ nghịch ngợm của tôi.

Hồi đó tôi mới học lớp 2, hễ rảnh rỗi là chạy lăng xăng với mấy đứa bạn gần đó. Nhất là hồi đó tôi đặc biệt thích trò chọc ghẹo con chó xích nhà hàng xóm. Ở quê tôi, hầu như nhà nào cũng có một con chó buộc gần cổng để canh giữ nhà. Một đứa nghịch ngợm như tôi thích làm cho con chó sủa, rồi thích nhìn nó cố đuổi theo mà không sao đuổi kịp. Dù bị mắng nhiều lần nhưng tôi vẫn không chịu từ bỏ trò chơi này. Cho đến một lần, như thường lệ, tôi và lũ bạn lang thang trong xóm vào một buổi trưa hè. Đột nhiên, tôi dừng lại trước nhà chú tôi. Ở đó, một con chó lớn đang ngủ. Nó là con chó to nhất và vinh dự nhất làng tôi. Nghe đâu đây là con lai mang về từ Đức. Vì vậy, tôi nhặt một viên đá nhỏ và ném vào con chó. Anh quay lại nhìn tôi, rồi lại nhắm mắt. Tôi đã không hòa giải và ném rất nhiều viên đá nhỏ vào nó. Lần này, anh thực sự tức giận. Nó chồm lên và gầm lên liên tục. Sau đó chạy thẳng về phía trước. Tôi đã không nhận ra cho đến bây giờ rằng nó đã không được buộc vào tất cả. Tôi vô cùng sợ hãi và vội vàng bỏ chạy, vì quá lo lắng, tôi đã vấp ngã và ngã xuống đất. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng cười của bạn bè tôi. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy tiếng chó sủa sau cánh cổng ngăn cách giữa vườn và sân nhà chú Năm. Lúc đó, ngoài sự đau đớn đến chảy máu đầu gối, tôi còn xấu hổ hơn. Lúc đó tôi chỉ biết cắm đầu xuống đất. Sau một thời gian, chú tôi xuất hiện và giải cứu tôi khỏi nỗi ô nhục đáng xấu hổ đó. Thấy người lớn, người bạn liền co chân bỏ chạy nhưng chỉ vướng vào vết thương ở đầu gối, không kịp thoát thân. Chú tôi đưa tôi vào nhà, giúp tôi rửa vết thương rồi thong thả trở về nhà. Kể từ đó, tôi bỏ hẳn thói quen trêu chọc con chó bị xích của gia đình. Tôi cũng không cùng bạn bè đến làng chơi để trêu đùa.

Mỗi khi nhìn xuống vết sẹo trên đầu gối, khoảnh khắc trớ trêu đó lại ùa về nhắc nhở tôi đừng quậy nữa.

Kể chuyện thú vị trong cuộc sống hàng ngày – Mẫu 2

Chiều nay trời bất chợt đổ mưa. Ngồi trong nhà nghe mưa rơi, tôi chợt nhớ về một kỷ niệm đã lâu lắm rồi. Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ.

Khi đó tôi đang là học sinh lớp 4. Đó là năm đầu tiên bố mẹ tôi cho phép tôi đi xe đạp đến trường. Vì vậy, sau mỗi giờ tan học, tôi có thể thoải mái đạp xe cùng bạn bè. Một ngày nọ, sau giờ học, trời bắt đầu mưa to. Bạn bè của tôi và tôi đang buồn chán vì chúng tôi không thể đi ra ngoài. Thế là ai cũng cố gắng khoác áo mưa lên xe về nhà. Trên đường đi, chúng tôi vượt qua một con dốc dựng đứng. Đột nhiên, một ý tưởng ngu ngốc nảy ra trong đầu tôi. Cô ấy ngồi trên ghế sau của chiếc xe đạp, nắm lấy tay lái bằng tay và duỗi thẳng chân. Dưới dốc, xe vẫn chạy băng băng không cần đạp. Cảm giác vui sướng không thể tả. Tuy nhiên, khi vừa lên khỏi đồi thì bánh xe đụng phải ổ gà, tôi và cả xe ngã xuống đường. Nhờ có áo mưa che người nên em bị trầy xước nhẹ nhưng quần áo và sách vở thì ướt sũng. Về đến nhà, tôi thú nhận mọi chuyện trước sự tra hỏi của mẹ. Lúc đó, trước ánh mắt nghiêm nghị và thất vọng của mẹ tôi, trong phòng khách, trước tiếng cười vui vẻ của anh tôi. Tôi cảm thấy muốn ói ra vì xấu hổ. Sau sự việc đó, mỗi khi đi ô tô, tôi đều rất nghiêm túc và cẩn thận. Không bị ướt và ngã như lần trước.

Đã gần ba năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ như in câu chuyện ngày ấy.

Kể một câu chuyện thú vị hàng ngày – mẫu 3

Hôm nay là thứ bảy, lớp em tổ chức sinh hoạt cuối tuần, đồng thời tổ chức liên hoan mừng Lan đoạt giải nhất văn nghệ thành phố.

Buổi học cuối cùng vừa kết thúc, cô giáo gọi cậu bé lên văn phòng, mang hoa quả, bánh kẹo cô mua vào lớp, một số cậu bé khác được phân công sắp xếp lại bàn ghế để cả lớp cùng ngồi. quần với nhau. Sau khi kê bàn ​​ghế, các cô được bố trí cắm hoa, trải khăn trắng tinh trên bàn, đặt đĩa bánh kẹo, hoa quả nhiều màu sắc.

Lan, cô giáo chủ nhiệm của bữa tiệc hôm nay, đã đến. Bạn trông thật xinh đẹp trong chiếc váy đỏ. Sau khi tuyên bố lý do của bữa tiệc, cô giáo nói:

-Lan đã mang vinh dự về cho lớp ta nên đề nghị cả lớp vỗ tay chúc mừng cô.

Quay sang bạn mình, cô ấy nói:

– Bạn có điều gì muốn nói với cả lớp không?

Bạn Lan nói:

– Xin cảm ơn cô và các bạn đã giúp đỡ, động viên tôi trong suốt quá trình học tập.

Có thể bạn muốn nói nhiều hơn, nhưng bạn quá xúc động để nói ra.

Rồi cả lớp bắt đầu tham gia lễ hội hóa trang, những tiếng trêu chọc nhau vang lên. Một lúc sau, cô giáo yêu cầu cả lớp cùng hát một bài. vỗ tay. Bạn hát chính theo nhịp, cả lớp hát sôi nổi.

Sau màn đồng ca, cô giáo đề nghị mọi người hát tặng Lan một bài. Ban đầu cô ấy là bạn, cả lớp nghe cô ấy giới thiệu thì cả lớp ồ lên, vì cô ấy bình thường rất nhút nhát ít dám nói, hơn nữa giọng nói của bạn cũng không được rõ ràng cho lắm. Chúng tôi nghĩ

Dũng không dám đứng lên hát, bạn đứng lên hát một bài tuy nghe không hay nhưng rất vui, chắc các bạn quên cả ngại ngùng khi thấy lớp thú vị quá. Hát xong, nó lập tức đặt một vai nam chính – thằng láu cá và láu cá nhất lớp chúng tôi. Vừa nghe đến tên, anh liền đứng dậy nói:

Em thay mặt các bạn nam lớp 6 hát tặng Lan và các bạn nữ một bài hát nhé.

Cả lớp vỗ tay hoan hô các anh hùng. Chúng tôi không thể tin rằng ai đó luôn ồn ào và có một giọng hát tuyệt vời như vậy. Người anh hùng đã hát với sự nhiệt thành chưa từng có. Câu cuối cùng vừa dứt, trò anh hùng lại đến:

– Em mới hát đến đây đã hay xin mọi người cho em một tràng pháo tay nữa. Bây giờ tiếp tục chương trình các bạn hãy ăn uống, uống rượu, tự nhiên tôi nghe bạn Lan kể rằng các bạn học giỏi và xinh đẹp nhất lớp có thể trổ tài.

Cả lớp vỗ tay hoan hô, Lan đứng dậy hát tặng cả lớp một bài hát rồi đọc một bài thơ do chính mình sáng tác.

Trước không khí vui tươi trong lớp, cô giáo cũng đứng lên hát tặng cả lớp một bài hát. Giọng cô ấy thật mượt mà, thật trong trẻo. Cô nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dịu dàng, trìu mến.

Bữa tiệc kết thúc trong tiếng cười sảng khoái. Chưa bao giờ tôi thấy gắn bó và thân thuộc với lớp học đến thế. Đây có thể là cuộc hội ngộ ý nghĩa nhất mà chúng tôi từng có kể từ khi học cùng nhau.

Kể chuyện thú vị trong cuộc sống hàng ngày – Văn mẫu 4

Người này hôm nay rất lạ. Anh ấy là một người nói nhiều, nói nhiều và không bao giờ ngồi yên, nhưng bây giờ thì im lặng. Hay có chuyện gì không ổn với con trai anh? Không, có lẽ anh ấy đã nghĩ ra một mẹo mới. chờ và xem. Vì vậy, tôi có những quan sát về nó. Nó trông hơi khác một chút. Nó ôm má rên khe khẽ đến nỗi đứa bạn ngồi cạnh cũng nghe thấy: “Trời ơi! Đau răng kinh khủng!” Nhưng nhờ cử chỉ đó của nó mà tôi nhớ đến răng.

Chuyện xảy ra khi tôi học lớp hai và chiếc răng thứ mười một của tôi bị rụng. Không hiểu sao tôi có một sở thích rất lạ: coi tất cả những chiếc răng rụng là vô giá. Tôi giữ chúng trong lọ để tôi không quên mang theo bên mình.

Lúc đó, chẳng hiểu thế nào mà tôi lại hồn nhiên mang cái lọ đánh răng đó đến lớp khoe với đứa bạn thân. Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng có người gọi tôi là “đầu nóng”, vì vậy tôi đã làm điều điên rồ, bẩn thỉu đó. “Ai giữ một chiếc răng bị mất?”. Bỏ qua chúng miễn là tôi thích chúng. Nên tôi vẫn trân răng. Tôi bỏ nó vào túi và tiếp tục học thêm 3 bài nữa. Khi đến hiệp thứ tư, theo thói quen, tôi thò tay vào túi lấy hộp đựng răng. Nhưng trời ơi! nó đâu rồi? Tôi hoảng sợ. Tôi đã lục tung chiếc cặp và ngăn kéo bàn của mình mà vẫn không tìm thấy hộp đựng răng. Quay đầu nhìn những người ngồi bên cạnh, anh không phát hiện ra điều gì khả nghi. Tôi chui xuống gầm bàn tìm lọ đánh răng. Tôi đập đầu vào gầm bàn vài lần, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không bận tâm. Thằng nhóc ngồi cạnh thấy tôi mò mẫm bên dưới thì nhỏ giọng hỏi:

– Có điều gì bạn đang tìm kiếm không?

Tôi không cần phải nói với họ bất cứ điều gì, bởi vì tôi biết rằng kể cả nói về họ cũng chẳng ích gì, thậm chí có thể khiến tôi cười nhạo họ nhiều hơn. Bình tĩnh như một kẻ điếc, tôi tiếp tục đi tìm lọ đựng răng. Nhưng anh nghĩ sao, tôi hỏi anh lính:

– Vừa rồi anh có thấy cái lọ răng của em không?

Nó đảo mắt và nói:

– Răng mày, mày giữ. Tôi không có ý kiến.

Sẽ biết ngay thôi, đừng trông chờ vào bọn này. Họ chỉ cho ai đó một cú chọc nhanh. Rồi từ miệng anh bộ đội, câu chuyện tôi bị rụng răng nhanh chóng lan truyền khắp lớp. Tức giận và thất vọng. Đang lúc tuyệt vọng thì chợt nghe tiếng vua: “Đây! Đây! Ôi thôi!”. Bạn có biết tôi hạnh phúc như thế nào khi nghe những giọng nói đó không? Tôi đứng dậy và quên rằng mình đang ở dưới gầm bàn, và hỏi:

– Ở đâu? Ở đâu?

Không trả lời. Đó là khi tôi nhận ra mình đã bị lừa dối. Thật là một người kinh tởm. Có lẽ tôi sẽ chơi lại chúng vào một lúc nào đó. cho tôi biết. Tôi nghẹn ngào suýt khóc nhưng cố kìm nước mắt, mong tìm lại được những chiếc răng đã mất.

Trường vắng tanh, cô giáo bước vào lớp và bắt đầu giảng bài. Em đã đứng dậy chào cô từ lúc nào, chỉ còn mình tôi vẫn ngồi xổm dưới gầm bàn tìm hũ tăm. Thấy tôi chưa dậy chào, thầy hỏi:

– Chỉ! bạn đang làm gì đấy? tại sao bạn không nói xin chào

Khi tôi nghe cô ấy khóc, tôi nhảy lên và đập đầu vào gầm bàn một lần nữa. Rồi tôi rơm rớm nước mắt đứng dậy trả lời chị:

– Thưa bà… cháu… cháu… bị mất… răng!

Cả lớp cười ồ lên. Cô giáo nghiêm khắc đã trấn an tôi, ân cần nói với tôi như an ủi:

– Mất cái gì thì bình tĩnh tìm lại, sao phải khóc.

Tôi biết bạn không hiểu tôi, hãy để tôi cố gắng giải thích:

– Không, mình lưu lâu rồi nhưng khi mang đến lớp thì bị mất.

Rồi tôi càng khóc to hơn và nức nở. Cô giáo nói:

– Ai thấy hoặc lấy được xin trả lại cho các bạn.

Rồi cô ấy quay sang tôi và nói tiếp:

– Bạn đã để nó ở đâu, chúng ta hãy tìm lại nó!

Nghe chị nói xong, tôi thò tay vào túi tìm. Trời ơi! Vì vậy, nó vẫn ở đây, nhưng tôi không thể tìm thấy nó ở bất cứ đâu. Tôi rất vui và nở một nụ cười thật tươi. Cả lớp không nhịn được cười, khi cô giáo phát hiện ra tôi bị mất vài cái răng thì lại càng cười to hơn. Có người nói:

-Mày vừa ngu vừa lạ.

Tôi vừa mừng vừa tủi. Hồi đó, tôi chỉ ước có một cái lỗ trên sàn nhà để tôi có thể Độn thổ và tránh những ánh mắt chế giễu của bạn bè.

Anh biết không, từ đó tôi rút ra được một bài học, dù thế nào cũng phải cẩn thận, không được tiết lộ bí mật riêng tư của mình cho bất kỳ ai nữa. Từ đó, tôi càng yêu hàm răng của mình hơn.

Kể chuyện vui đời thường – Mẫu 5

Một hôm, vì một sự việc kỳ lạ, lớp học náo động hẳn lên. Lúc đầu không ai để ý gì, nhưng dần dần mọi chuyện trở nên rõ ràng. Đứa nhỏ là người luôn đi học sớm. Điều đó thật kỳ lạ bởi vì nó chưa bao giờ siêng năng như thế này. Anh ấy thậm chí còn không gọi cho tôi khi anh ấy đến trường. Nhiều lần liên tiếp, tôi cố gắng dậy sớm để theo dõi nó. Nó đang làm gì, tôi không biết. Nó chỉ cúi đầu.

Ngay khi vào lớp, cô ấy chạy ngay đến bàn giáo viên để lấy một thứ gì đó, rồi quay lại bàn với một vật nhỏ trên tay, miệng luôn tươi cười. Khi được hỏi, anh ta không nói gì.

Tôi nói với bạn tất cả mọi thứ. Vì vậy, tất cả chúng tôi quyết định đến sớm. Nhưng tiếc thay, khi vào lớp, tôi thấy thầy cười không nói. Chúng tôi đến sớm vào ngày hôm sau và vẫn thấy anh ấy mỉm cười. Nó luôn luôn đến đầu tiên. Tôi sẽ không đủ may mắn để trở thành số một cho đến tuần sau.

Có một gói giấy nhỏ trên bàn giáo viên. Khi tôi mở ra, bên trong có một viên kẹo, tôi không biết ai đã đặt nó ở đây. Tôi đang bóc kẹo bỏ vào miệng thì đứa nhỏ bước vào.

Tôi hét lên:

– Tôi biết bí mật của bạn.

Thằng nhỏ bĩu môi:

– Tôi đã uống hai mươi viên thuốc.

– Nhưng ai đã ra đi?

– Tôi không biết.

Trong giờ ra chơi, các bạn vây quanh tôi và hỏi:

– Cái gì đây?

Tôi nhìn anh và mỉm cười. Họ tức giận và tôi chỉ hỏi với một nụ cười. Làm thế nào chúng ta có thể cho họ biết bí mật ngọt ngào này.

Vài ngày trước, một sinh viên năm nhất khác biết được bí mật này. Chúng tôi cứ nhìn nhau cười… Dần dà, cả lớp ai cũng biết bí mật đó. Chúng tôi đã thiết lập một số cuộc phục kích, nhưng cuối cùng không thành công. Luôn luôn, vào buổi sáng sớm, một chiếc kẹo xuất hiện trên bàn của cô ấy.

Ban đầu chúng tôi tưởng đó là cô giáo. nhưng không. Cô ấy luôn rời khỏi lớp khi chúng tôi vẫn còn ở trong phòng. Ai khác? Tôi vẫn không thể tìm ra nó.

Có hôm tôi ở lại lớp, định ngồi đến sáng chờ khách lạ nhưng đói quá đành vác sách về nhà. Rồi tôi nghĩ tại sao mình không viết thư trả lời cho người lạ đó. Thế là tôi viết ngay: “Người lạ ơi, anh là ai, có thể cho tôi biết được không?”

Hôm sau tôi đến lớp sớm, trên bàn như thường lệ có một viên kẹo gói trong một tờ giấy nhỏ. Không có hồi âm và lá thư của tôi biến mất. Chứng minh rằng người lạ đã lấy nó

Tôi nghĩ nhiều quá. Sao người lạ không trả lời tôi. Một ý nghĩ khác nảy ra trong đầu tôi rằng tôi sẽ là một người xa lạ. tại sao không? Tôi cũng có thể.

Hôm đó tôi giấu một quả ổi khổng lồ trong túi. Đợi cho đến khi tất cả bạn bè của bạn đi học về, hãy gói nó vào tờ báo và viết: “Tôi—người lạ—có một món quà nhỏ dành cho những người đến sớm.”

Ngày hôm sau, tôi nghe những người bạn của chúng tôi nói chuyện:

– Gửi hai người xa lạ. Một trái ổi và một trái kẹo.

Ngày hôm sau, đột nhiên có ba người lạ xuất hiện, rồi bốn, rồi năm, rồi sáu, rồi bảy… Bây giờ chúng tôi mới biết. Người lạ trong lớp học. Khi đi học về, đứa này cứ nhìn đứa kia, nấn ná, không muốn ra khỏi lớp. Họ là những người xa lạ.

Nhưng người lạ đầu tiên là ai thì tôi chưa biết.

Nhưng chúng tôi đến trường vào sáng sớm, và chúng tôi là những người xa lạ—những người lạ ăn đồ ăn của nhau. Một câu hỏi rất thú vị đã được nêu ra trong quà tặng trong một thời gian dài. Chúng tôi thương lượng ngầm các vấn đề bằng quà tặng. Nhưng chúng tôi vẫn băn khoăn một điều, người lạ đầu tiên là ai?

Tôi kể chuyện cho bố nghe. Bố nói:

– Đó là bí quyết. Mỗi người bạn của bạn đều có một bí mật và một món quà, phải không? Khi chúng ta biết ai đó có năng khiếu, chúng ta yêu người đó hơn bất kỳ ai khác. Khi nhận quà không biết của ai, tôi yêu tất cả những người tôi mới gặp. Vì có thể, một trong số họ đã gửi món quà đó, chúng ta không nên biết mục đích của người lạ, và đó cũng là một điều tốt…

Tôi đến trường và tôi biết rằng mỗi sáng sẽ luôn có một món quà từ một người bạn. Bạn có nghĩ nó rất hài hước không? Hãy tưởng tượng. Tất cả mọi người xung quanh chúng ta có thể là một người xa lạ. Tất nhiên, hãy nhớ để quên một cái gì đó trước khi bạn đi học về. Bạn thấy đấy, những người lạ dần dần xuất hiện cho đến khi tất cả chúng ta đều là những người xa lạ.

Kể chuyện vui đời thường – Mẫu 6

Những câu chuyện thú vị đang diễn ra xung quanh chúng ta hàng ngày. Những điều hài hước trong cuộc sống hàng ngày làm cho chúng ta hạnh phúc mỗi ngày. Có một câu chuyện thú vị mà tôi sẽ không bao giờ quên. Đây là câu chuyện về sự hèn nhát đáng xấu hổ của tôi.

Hồi đó, ở xóm tôi, bọn trẻ con kháo nhau rằng nhà cuối xóm có ma. Tôi không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra ở đây. Mãi đến thứ bảy tôi mới nghe con tôm nói thật :

– Mấy hôm trước thằng bạn cùng lớp đi ngang qua nhà cuối xóm. Anh ấy nói rằng anh ấy đã nhìn thấy một bóng người màu trắng đi lại với một chiếc đèn pin. Anh ta sợ quá hét lên. Anh chạy thẳng về nhà, và cho đến bây giờ anh không dám đến đó. Anh này, chắc nhà đó có ma

Nghe anh tôi nói mà buồn cười quá nên tôi gõ đầu anh:

– Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này. Đã từng có ma. Vớ vẩn

– Thật đấy. Hãy thử nó tối nay nếu bạn không tin tôi.

Nó lại ngẩng cổ lên để nói. Nó nói rằng nó khiến tôi nổi máu tò mò. Tôi ưỡn ngực nói:

– Được. Vào buổi tối, bạn mời tất cả trẻ em. Anh sẽ dẫn em đi gặp ma.

Tối hôm đó, hơn tám giờ tối, con trai dì đến nhà tôi. Hai người họ giục tôi:

-Đi thôi anh.

– Hãy dành thời gian của bạn. Khởi hành lúc 9 giờ. Đi đâu sớm thế cho chúng nó bay.

Rồi ba anh em đợi đến hơn 9 giờ tối. Ba đứa kéo nhau về cuối khu nhà. Tôi có chiếc đèn pin của bố trong tay.

Hai cậu bé theo sau.

Trăng hôm nay sáng quá. Gió mát mùa hè. Không gian rất thoải mái. Nhưng lạ là hôm nay cộng đoàn vắng lặng quá. Tôi không thấy những đứa trẻ thông minh như tôi thường thấy. Tôi không khỏi giật mình trước sự im lặng khi đến gần ngôi nhà. Gần đến nhà, hai người kia dừng lại, run run nói:

– Đi thôi anh. Chúng tôi không ở trong đó. khiếp sợ.

– Ừ. đã sẵn sàng. Hai người đang đứng ngoài đợi bạn

Nói, nuốt khan một tiếng rồi cầm đèn pin bước vào nhà. Căn phòng im lặng trong một giờ. Không gian lạnh lẽo khiến tôi vài lần rùng mình. Ngôi nhà đã lâu không có người ở nên mùi ẩm thấp khiến căn phòng càng thêm rùng rợn. Đột nhiên, một bóng đen vụt qua với ánh đèn pin và một giọng nói hét lên:

– Ai đây!

Tiếng hét làm tôi giật mình, đánh rơi chiếc đèn trên tay. Hét lên, sẵn sàng bỏ chạy:

– Con ma. con ma. Bóng ma…

Nhưng tay đã nắm lấy áo tôi:

– Con ma. Bác đến rồi, bác định làm gì con này?

Nghe vậy, tôi chỉnh lại tư thế, thôi la hét, quay lại nhìn. Một vị vua thực sự:

– Ôi. tại sao bạn ở đây

Anh cười:

– Ôi cái gì. Nhà tôi, tôi không đấm vào thì ai ở đó. Bạn chỉ có ma. Ác ý gì. Sắp có bão rồi, vào nhà xem nhà có dột không mà sửa. Con ma nào ở đây.

Nghe bạn nói mà tôi ngượng đỏ mặt. Xin chào, tôi đã ra ngoài để tìm hai cậu bé nhưng tôi không thể tìm thấy họ, vì vậy tôi đã về nhà. Khi tôi về nhà, tôi nói với họ về điều đó. Họ đã có một trận cười sảng khoái.

– Anh cũng nói là không sợ ma mà. anh hét lên như vậy. ha ha…

Càng cười càng thấy xấu hổ vì sự hèn nhát của mình, chỉ biết cười mà không nói được.

Đây là kỷ niệm buồn cười nhất mà tôi từng có. Nhưng đó là một câu chuyện thú vị mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Kể chuyện vui đời thường – Mẫu 7

Vào giờ này tuần trước, lớp em có tiết sinh hoạt lớp, cũng là buổi liên hoan chia tay nhỏ, chúc em thi đạt điểm cao. Đây là một sự kiện đặc biệt của lớp để lại trong tôi sự ngạc nhiên và vui sướng.

Sau tiếng trống vang lên “Thong!…trực ca như mọi khi. Cô bước vào lớp với nụ cười thật tươi trên môi. Chúng tôi thì thầm, bàn tán sôi nổi xem có gì vui không, rồi tranh nhau đoán già đoán non. và già. Cô ra hiệu cho cả lớp gọi đồ ăn. Như mọi khi, cô nhận xét những ưu khuyết điểm của chúng tôi trong tuần qua. Chúng tôi chăm chú lắng nghe thời khóa biểu của tuần học tới.

Nghĩ rằng sau những bình luận và thông báo của cô ấy, chúng tôi sẽ tự động tiếp tục hoạt động của mình. Nhưng không, cô tươi cười tuyên bố với cả lớp:

Các em, hôm nay lớp mình có một tin vui.

<3

Tin tốt, bạn tin vào điều gì?

Cô ấy lại cười:

Bạn của chúng tôi là một trong những học sinh xuất sắc trong kỳ thi cấp tỉnh.

Mọi con mắt đổ dồn về vi. Trong lớp có rất nhiều thư chúc mừng gửi đến vy. Không khí lớp học hôm nay không có trò chơi, âm nhạc mà tự nhiên, tràn đầy sức sống lạ thường.

Đợi niềm vui qua đi, cô bình thản nói:

<3

Rồi cô xin hoa, rắc lên xe để lấy kẹo. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến vi.

Vài ngày nữa, kỳ thi sẽ kết thúc. Chúng tôi đang chờ đợi điểm tốt của vi, và chúng tôi cũng đang chờ đợi hoạt động mới nhất của lớp với niềm hân hoan tột độ.

Kể chuyện vui đời thường – Mẫu 8

Hôm nay là thứ bảy, lớp mình tổ chức sinh hoạt cuối tuần, đồng thời tổ chức tiệc cho các bạn có sinh nhật trong tháng này.

Vừa hết tập 4, mọi người đã tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc. Các bạn của Trang chạy ra cổng trường lấy chiếc bánh vừa mang đến. Các bạn nam kê bàn ​​ghế cho cả lớp ngồi lại với nhau. Các cô phụ trách trang trí lớp học. Bóng bơm hơi buổi sáng treo trên cửa ra vào và cửa sổ. Dòng chữ chúc mừng sinh nhật màu đỏ tươi được treo ngay ngắn ở cuối lớp. Sau khi cắm hoa xong, bạn trải khăn lên bàn và bày ra đĩa bánh kẹo, trái cây nhiều màu sắc. Không khí lớp học sôi nổi và thú vị.

Cô giáo bước vào lớp, chỉ đơn giản thông báo thời khóa biểu và hoạt động của tuần sau, để cả lớp có thêm thời gian ăn mừng. Thay mặt cả lớp, cô giáo và giám thị chúc mừng sinh nhật bạn:

Cô chúc các em học tập tốt hơn trong thời đại mới, luôn vui vẻ, tươi trẻ và năng động.

Thay mặt cả lớp, tôi xin chúc bạn một năm mới hạnh phúc. Thêm một năm nữa, thật là may mắn. Hãy cùng nhau hát bài “Chúc mừng sinh nhật”

Sau khi tắt đèn, cả lớp cùng hát bài chúc mừng sinh nhật: “Happy birthday to you. Happy birthday to you.” Khuôn mặt ai cũng thật rạng rỡ. Rồi các bạn thắp nến giữa tiếng reo hò, giữa tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người. Joan, hiệu phó, muốn hát một bài hát để chúc mừng bạn. Ca từ tha thiết của bài hát “Đời như đóa hoa” hòa cùng giọng hát trong trẻo, cao vút của Quỳnh làm xao xuyến lòng người.

Sau đó, điều mà mọi người đã chờ đợi đã đến: những ngày lễ. Bạn ngồi lại với nhau và nói về mọi thứ. Thỉnh thoảng có những tràng cười sảng khoái. Phần tốt nhất là bạn thậm chí còn bôi bánh lên mặt nhau. Chơi được một lúc thì mặt đứa nào cũng bê bết kem. Một số bạn thậm chí còn che mặt bằng thứ mà chúng tôi gọi là ma.

Tiếp theo là phần trò chơi. Giáo viên gợi ý chơi trò chơi “Tôi cần”. Lớp được chia thành ba đội, tương ứng với ba nhóm 1, 2, 3 tương ứng. Ai nhanh hơn sẽ có được thứ cô ấy cần. Sau thời gian thi đấu quyết liệt, Đội 1 đã giành chiến thắng với tỉ số áp đảo 4-2-2. Cô nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dịu dàng, trìu mến.

Bữa tiệc kết thúc trong tiếng cười sảng khoái. Những sự kiện như thế này mang cả lớp lại với nhau. Mong rằng cả lớp sẽ tổ chức được nhiều buổi họp mặt thú vị và ý nghĩa hơn nữa.

Kể chuyện vui đời thường – Mẫu 9

Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp nhất của chúng ta. Nó mang theo biết bao kỷ niệm đẹp trong đời. Tôi đã từng mải mê với trò chơi ăn quýt, rồi mong chờ đến đêm hội múa lân đêm rằm Trung thu, tôi không thể nào quên được lần hù dọa bạn bè của mình. Những người hàng xóm vẫn bị ma ám và chê cười vì nhút nhát.

Những người bạn hàng xóm của tôi đã chơi khăm không biết bao nhiêu lần, và đôi khi mẹ tôi và những người hàng xóm cũng phải đau đầu vì những trò đùa đó. Có một thỏa thuận giữa chúng tôi rằng chúng tôi sẽ tặng quà sinh nhật cho nhau vào ngày sinh nhật của họ. Năm nay cũng gần đến sinh nhật tôi. Hôm đó, tôi thấy ông béo lúc nào cũng nhìn tôi cười, ông ấy nói: “Năm nay tôi có một sự kiện lớn cho bạn, báo hiếu.” Tôi chỉ cười và không nói gì với họ, vì tôi không lạ gì cảnh các bạn đi ăn và tặng quà .

Thứ Hai tới là sinh nhật của tôi, vì vậy những người bạn ở gần tôi đã quyết định tổ chức sinh nhật cho tôi vào Chủ Nhật trước đó để họ có thể vui vẻ. Vào tối thứ Bảy, bà nội trợ gọi cho tôi và nói rằng họ sẽ tổ chức một bữa tiệc tại ngôi nhà ở cuối khu phức hợp vào tối Chủ Nhật, và tôi phải có mặt lúc 7 giờ tối. 7 giờ, tôi đứng trước nhà mập, căn nhà cuối cùng trong dãy tập thể. Tôi không thấy điện trước hiên sáng, rèm trong nhà kéo kín. Tôi biết đó là trò chơi của họ nên tôi bước vào nhà như không có chuyện gì xảy ra. Tôi nghĩ sẽ có một bữa tiệc lớn bên trong, vì vậy mọi người đều muốn giấu chúng tôi. Nhưng sau khi nhìn thấy những thứ bên trong cổng biệt thự béo, tôi vẫn không thể bình tĩnh lại. Tôi hốt hoảng lao ra khỏi nhà, vừa chạy vừa gọi: Mẹ ơi! giúp tôi…. Mẹ… Mẹ…”.

Về đến nhà, người tôi vẫn còn run, chưa kịp kể chuyện ma cho bố mẹ và lũ bạn đang ngồi trong phòng khách cười ngặt nghẽo, tôi mới biết mình chỉ sợ ma mà thôi. Tôi rất ngạc nhiên, chính Tân Hoa Xã đã nói với tôi lần này. Sinh nhật của tôi là ngày 2 tháng 11, một ngày trước Halloween và họ vừa nghĩ ra mẹo này. Đôi mắt ma quái lấp lánh mà tôi nhìn thấy trong ngôi nhà mập mạp đó là những quả bí ngô được mẹ tôi khoét rỗng với những ngọn nến bên trong. Sau khi nghe câu chuyện, tôi rất tức giận với họ. Làm sao mà không sợ, cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, bốn năm cặp mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm, cảm giác thật đáng sợ. Nó ám ảnh tôi mãi, không sao quên được ngày sinh nhật đặc biệt như vậy.

Từ đó, tôi sợ bí ngô, luôn nghĩ rằng trong quả bí ngô có mắt ma. Bạn bè của tôi đã đổi tên tôi thành Bánh bí ngô, đó là biệt danh địa phương kỳ lạ của tôi. Mỗi khi các bạn trêu chọc tôi, các bạn đãi tôi món chè bí đỏ để nhắc nhở tôi rằng tôi là người rất sợ ma.

Kỷ niệm vui buồn của tôi là thế này, các bạn nhỏ trong ký túc xá vẫn vui vẻ chơi với nhau. Trong tương lai, tôi sẽ không bao giờ quên rằng tôi đã từng có một người bạn như vậy, và cái tên bí ngô sẽ trở thành ký ức không thể phai mờ của tôi.

Kể một câu chuyện thú vị hàng ngày – Mẫu 10

Mỗi cuối tuần, có lẽ chúng ta đều đến giờ sinh hoạt và nghe tóm tắt những hoạt động đã trải qua trong tuần qua. Tuy nhiên, chắc chắn sẽ có căng thẳng với mọi sự kiện, cũng như sự kiệt sức sau một tuần làm việc mệt mỏi. Vì vậy, việc thay những câu chuyện hài hước để xả stress và làm mới mỗi gương mặt ngây thơ là điều thực sự cần thiết. Hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện thú vị ở nơi làm việc:

Thầy bước vào lớp với vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt thầy có vẻ buồn hơn thường ngày. Có phải vì điều gì chúng tôi đã làm khiến cô ấy buồn như vậy không. Cô tiến đến bục giảng, nhẹ nhàng đặt chiếc cặp xuống rồi nói với chúng tôi:

– Thầy ơi, tuần này lớp mình có vi phạm nội quy gì không ạ?

Bạn cùng lớp của tôi, nhìn xuống. Lớp tuần này có 3 giờ học tốt, không có người trực vệ sinh vi phạm quy định về mặc đồng phục và đọc sách trong lớp. Và một số cậu bé nghịch ngợm chơi trò chơi điện tử. Chúa ơi, không ngờ cô ấy lại buồn như vậy. Nhưng, như mọi khi, cô ấy không bao giờ la mắng chúng tôi. Cô chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở chúng tôi cố gắng cải thiện thói quen và tình cảm học tập. Có lẽ vì thế mà chúng tôi luôn biết đứng lên sửa sai thay vì cằn nhằn cô.

Thực ra là tuổi đi học. Nhất quỷ, nhì ma, tam trò chơi. Không nghịch, không vi phạm, không mắc lỗi thì không phải học sinh. Ai cũng có tuổi trẻ của riêng mình, có sự ngu ngốc và nuối tiếc của riêng mình. Đó chỉ là dư vị của chúng ta, không phải là chỗ đứng. Để tôi đọc cho bạn nghe một bài thơ mà tôi rất thích:

“Tàu nào qua sân ga Mười lăm người mua vé chạy về miền ký ức Đường ray loang lổ vết mực, cuốn nhật ký rêu phong ám ảnh hồn người” Có những khoảng thời gian đẹp như thế.

Trở lại giờ sinh hoạt, sau khi nhắc nhở cả lớp, cô nhắc nhở các tổ trưởng tổ 3 làm tốt nhiệm vụ của mình. Cô hiểu rằng tất cả chúng tôi đều mệt mỏi và căng thẳng nên cô yêu cầu mỗi lớp kể một câu chuyện vui cho cả lớp nghe. Chuyện như sau: Chuyện kể về một người đàn ông muốn lấy vợ nhưng nhà nghèo nên sau khi cưới nàng, anh muốn dẫn voi đi, sợ quốc cấm nên voi không đi. bàn bạc, sau khi cưới nàng, chàng cố dắt voi, kéo đủ loại gia súc, nhưng cuối cùng chàng mang về khoai tây. Câu chuyện có thể quen thuộc, nhưng ít nhiều khiến chúng ta cảm thấy căng thẳng. Nhưng không chỉ cười mà thấy cảnh ngộ của những người nông dân xưa, những thủ tục, nghi lễ trong đám cưới còn quá cổ hủ, khiên cưỡng. Cô giáo khen rằng câu chuyện này không mới nhưng cũng rất ý nghĩa và đáng suy nghĩ. Vì vậy, có nhiều bi kịch trong cuộc sống, nhưng điều quan trọng là hãy để những diễn viên hài đó giúp ích cho đời sống tinh thần của chính bạn, những gì bạn học được từ những “thang thuốc bổ” đó. Tiếng cười là sự giải phóng tâm hồn chứ không phải là sự giễu cợt người khác. Cuộc sống có nhiều điều tốt đẹp nhưng cũng có nhiều điều buồn phiền nên hãy cứ tự tin và cười thật tươi nhé.

Tuổi học trò là nhất, nhì, ma và mỗi giờ trôi qua như một món ăn không thể thiếu. Nhưng thay vì để họ chỉ biết nhăn mặt cau có với nhau, chúng ta hãy trao cho nhau nụ cười. Tuổi trẻ qua đi mãi mãi, đó là phần ngon nhất của cuộc đời, hãy yêu nó bằng một nụ cười.

Kể một câu chuyện thú vị hàng ngày – Mẫu 11

Tuần trước lớp mình có một hoạt động rất độc đáo đó là cô giáo người nước ngoài đến giao lưu với lớp bằng tiếng Anh. Hoạt động này khiến chúng tôi yêu thích tiếng Anh hơn và học được rất nhiều từ tiếng Anh thú vị.

Vài ngày trước, chúng tôi được thông báo rằng các lớp học sẽ thay đổi theo từng tuần, nhưng không ai ngạc nhiên trước những sự kiện ngày hôm đó. Buổi trưa hôm ấy, nắng vàng tràn ngập khuôn viên trường, gió nhẹ thổi qua làm bầu không khí của lớp học năm thứ tiếng trở nên dễ chịu. Cô giáo bước vào lớp, cô nở nụ cười rạng rỡ như mọi khi và bắt đầu giới thiệu những “vị khách đặc biệt” của ngày hôm đó. Sau màn giới thiệu của cô ấy, một người nước ngoài bước vào. Ấn tượng đầu tiên của tôi về người đàn ông này là một người đàn ông cao ráo và khuôn mặt khả ái, chiếc mũi cao thẳng, làn da trắng và mái tóc vàng óng. . Người này bước vào và tự giới thiệu bằng tiếng Anh với chúng tôi: “Chào mọi người, tôi tên là Mike. Rất vui được gặp các bạn”. Khi nghe người nước ngoài phát biểu, anh tiểu đội trưởng hóm hỉnh ra hiệu cho cả lớp đồng thanh: “Hẹn gặp lại các bạn”, và những tràng pháo tay vang lên như sấm. Thì ra đây là điều bất ngờ mà thầy đã nói trước, trong buổi sinh hoạt hôm đó, thầy người nước ngoài sẽ đến giao lưu với chúng em khiến chúng em vô cùng phấn khích. Đối với hầu hết tất cả chúng tôi, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp một người nước ngoài và mọi người đều rất hào hứng.

Thầy muốn chúng tôi giao tiếp tự nhiên nên đã ra ngoài, chỉ còn lại thầy Mike, điều này cũng khiến chúng tôi mạnh dạn hơn. Thầy cho chúng em đặt câu hỏi về Thầy bằng tiếng Anh để hiểu nhau hơn và để chúng em thể hiện vốn ngoại ngữ của mình một cách tự nhiên. Lúc đầu ai cũng rụt rè không dám hỏi, chỉ có một số bạn mạnh dạn giơ tay hỏi anh người nước nào, bao nhiêu tuổi, ở Việt Nam bao lâu. Nhờ vậy, chúng tôi được biết anh là người Mỹ đang làm việc và sinh sống tại Việt Nam. Sau đó, chúng tôi thấy anh ngày càng thú vị và dễ gần nên ai cũng muốn giơ tay và hỏi anh những câu thú vị hơn, như anh có nói được tiếng Việt không, anh thích ăn gì, anh làm gì? Bạn thích việt nam ở điểm nào, việt nam khác mỹ không, hỏi mình 1 lượt, có bạn lém lỉnh hỏi bạn ấy có người yêu chưa khiến cả lớp bật cười nhưng bạn ấy cũng rất thẳng thắn về việt nam. thêm phần thú vị.

Cuối cùng, mike mr. mike cũng chia sẻ với chúng tôi rằng anh ấy rất thích Việt Nam, con người ở đây, khí hậu ở đây và khen ngợi chúng tôi đã khiến mọi người thích thú. Lúc chia tay, cô giáo bất ngờ nói “tạm biệt” bằng tiếng Việt khiến cả lớp lại hào hứng. Thầy Mike rất thú vị, sau buổi sinh hoạt, chúng em đã tự tin hơn khi nói tiếng Anh, và chúng em đã có thể sửa lỗi phát âm của nhiều từ đơn giản, em đặc biệt thích học tiếng Anh.

Hoạt động rất thú vị, sau hoạt động chúng em chỉ muốn gặp lại thầy Mike, mong nhà trường tổ chức thêm nhiều hoạt động giao lưu thú vị như vậy để các hoạt động của trường trở thành vừa học vừa chơi, thật bổ ích và thoải mái.

Kể một câu chuyện thú vị về cuộc sống hàng ngày – Văn mẫu 12

Tiến vào sân trước nhà, sự náo nhiệt của cả nhóm lập tức biến mất. Nhưng vì bạn tin tôi là người dũng cảm nhất, bạn sẽ đẩy tôi về phía trước và ôm chặt lấy tôi. Ở cửa trước, tôi nghe thấy tiếng răng mình lập cập. Chợt trong nhà có tiếng lạch cạch rồi đèn bật sáng. Tôi và các bạn đứng như trời trồng. Mãi cho đến vài giây sau, tất cả bọn họ mới hét lớn một tiếng rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Yếu đuối là khuyết điểm mà nhiều người mắc phải, trong đó có tôi. Những câu chuyện ma của bạn luôn làm tôi sợ. Nhưng vì xấu hổ, tôi không bao giờ nói ra. cho đến một ngày.

Đêm đó, trăng sáng gió thổi vi vu. Trong ký túc xá, đàn bà con gái vừa đi vừa nói chuyện. Tôi và mấy đứa bạn đang túm tụm chơi với nhau, bỗng nảy ra một ý: “Thử nhà hoang cuối hẻm xem sao!”. Cả nhóm cổ vũ. Cá nhân tôi cảm thấy hơi lo lắng. Nghe đâu nhà đó nhiều ma lắm, lại nằm cuối con hẻm không đèn đường. Nhưng tôi chưa kịp phản đối thì bạn đã lôi tôi ra cuối ngõ.

Tiến vào sân trước nhà, sự náo nhiệt của cả nhóm lập tức biến mất. Nhưng vì bạn tin tôi là người dũng cảm nhất, bạn sẽ đẩy tôi về phía trước và ôm chặt lấy tôi. Ở cửa trước, tôi nghe thấy tiếng răng mình lập cập. Chợt trong nhà có tiếng lạch cạch rồi đèn bật sáng. Tôi và các bạn đứng như trời trồng. Mãi cho đến vài giây sau, tất cả bọn họ mới hét lớn một tiếng rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Về đến nhà, tôi thở hổn hển và kể cho bố mẹ nghe về con ma. Đây là một sự hồi hộp thực sự! Bố tôi nghe xong đã cười phá lên, còn mẹ tôi thì không nhịn được cười và chế giễu tôi:

– Ở đó không có ma! Đó là cây gậy. Anh ấy mới mua một ngôi nhà và đang trong quá trình cải tạo. Ông ngủ để có xu hướng vật liệu xây dựng!

Mặt tôi nóng bừng. Đó là nó! Tôi chạy đến nói với bạn. Tôi đã bị mọi người cười nhạo vì tôi là người chạy nhanh nhất và ồn ào nhất!

Chuyện đó cũng lâu rồi, giờ tôi không còn sợ ma nữa, nhưng tôi vẫn không quên được câu chuyện. Tuy nhiên, tôi đã không nói với những người bạn mới của mình vì tôi sợ họ sẽ chế giễu tôi là “thỏ chúa”.

Kể một câu chuyện thú vị về cuộc sống hàng ngày – Mẫu 13

Vì hoàn cảnh gia đình, tôi phải cùng bố mẹ chuyển lên thành phố sinh sống. Vì vậy, tôi đã không có cơ hội trở lại quê hương của tôi trong nhiều năm. Kỳ nghỉ hè năm ngoái, vì tôi đạt giải Toán cấp thành phố nên bố mẹ đã đưa tôi về quê ngoại một chuyến. Ngồi trên xe, tôi rất hồi hộp, tự hỏi quê hương mình đã thay đổi thế nào sau mấy năm xa cách, và những đứa bạn phải bỏ học của tôi đã ra sao. Vì quê tôi ngày xưa rất nghèo nên nhiều bạn bè của tôi phải bỏ học đi chăn trâu sau khi học xong tiểu học.

Xe chầm chậm rẽ phải, con đường vẫn bằng phẳng, tôi cứ ngỡ vẫn là đường trong khu dân cư, chợt nhìn thấy một cây đa cổ thụ ở ngã tư. Ôi, là con đường quê tôi. Tôi hét lên sung sướng:

– Bố ơi, đường về nhà không còn gập ghềnh như xưa.

Bố gật đầu cười:

– Con đường này được xây dựng vào năm ngoái.

Chợt nhớ mấy năm trước, hôm ấy trời mưa, cả làng không ai dám ra đường xã, vì đường lầy lội, khó đi, còn có lối đi. . Khi bước ra đường, người anh lấm lem bùn đất. Nhưng nay con đường ấy đã được thay thế bằng con đường nhựa đen bóng. Tôi thấy người và xe qua lại có vẻ đông hơn trước rất nhiều. Xe máy, xe đạp từ các tầng lớp xã hội theo sát phía sau, trông ai cũng hớn hở.

Càng đến gần làng, tôi càng ngỡ ngàng trước sự thay đổi đột ngột. Những ngôi nhà gỗ xưa cũ giờ đã được thay thế bằng những ngôi nhà mái ngói màu sắc rực rỡ, những ngôi nhà nhỏ hai, ba tầng có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong thành phố. Căn phòng có đầy đủ ghế sofa, tủ âm tường và đèn chùm nhiều màu sắc treo trên tường. Phía trước là nền bê tông sạch sẽ đầy lúa. Tôi nhớ mình hay phơi lúa ngoài sân nên dù có vo cách nào thì lúa vẫn bám đầy cát, lúa ngoài sân rất khó khô.

Xe bon bon đưa tôi đến sân nhà chú. Ngôi nhà Lá cũ kỹ cũng được thay thế bằng một tòa nhà hai tầng đồ sộ.

Nghĩ lại mấy năm trước, làng tôi còn thuần nông. Tất cả người dân chỉ biết trông chờ vào ruộng lúa và vườn rau. Nhìn quanh thấy đồng lúa xanh mướt mát, đàn cò tung cánh bay thẳng, phóng mắt ra đồng, làm lụng vất vả cho đến khi mặt trời lặn, áo đẫm sương mới về. Về đến nhà, ai nấy bưng bát cơm vội vàng đi ngủ, chẳng biết xem gì, nghe nhạc gì. Những đứa trẻ như chúng tôi cũng vậy, đi học về ăn tối rồi theo đàn trâu bò vào rừng. Buổi tối các em chỉ cắm sách vào cặp đi ngủ nên không mấy em học giỏi. Cuộc sống lúc đó yên bình, nhưng nghèo khó.

Nhưng bây giờ, tôi thấy mọi thứ đã thay đổi, nhà nào cũng có TV đầu DVD. Từ trong làng, người ta đã nghe tiếng hát rộn ràng từ băng cassette, máy hát. Ngôi làng trở nên sôi động. Tôi nghe chú tôi kể rằng cứ đến mùa bóng đá là làng lại sôi động hẳn lên. Thanh niên trong làng tụ tập lại xem trò chơi. Họ trông rất vô tư vì không có cờ bạc như ở thành phố.

Phương tiện đi lại cũng hiện đại hơn trước rất nhiều, trước đây trong làng đi đâu cũng có xe đạp, nhưng giờ hầu như nhà nào cũng có xe máy để đi lại, có người còn đi xe máy khi ra ngoài. đồng bọn, họ dựng xe lên bờ.

Thật tuyệt khi thấy các bạn của mình đều đang học lớp 6, các bạn ấy cũng rất chú tâm vào việc học, mơ ước được vào đại học và lên thành phố học tập. Tôi tự nghĩ: Sẽ thật tuyệt nếu sau này chúng ta cùng học đại học…

Quê mình vạn vật đổi thay, dưới ánh đèn chiều, từng đàn trâu về chuồng, xa xa những đoàn người gánh lúa đi thoăn thoắt, nói cười rôm rả.

Cảnh quan ngày càng đẹp hơn khi được điểm xuyết bởi những cánh đồng xanh bạt ngàn, những khu vườn trĩu quả và những ngôi nhà rực rỡ sắc màu. Xa xa, từng đàn cò trắng tung bay dưới nắng vàng rực rỡ.

Chứng kiến ​​sự vươn lên nhanh chóng của quê hương, tôi cũng thấy phấn khởi vô cùng. Tôi chỉ mong mình có thể học hành chăm chỉ và trở về nước càng sớm càng tốt để làm cho quê hương giàu mạnh.

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.