Ding Xiang là một nhà văn lãng mạn. Văn của Thạch Lam giản dị mà sâu sắc. Điều này được thể hiện qua truyện ngắn “Hai đứa trẻ“. Tác phẩm sẽ được giới thiệu trong tiết học văn lớp 11.
Hôm nay download.vn xin giới thiệu tư liệu truyện ngắn của tác giả Thạch Lam và hai đứa con. Xin vui lòng tham khảo dưới đây.
Hai đứa trẻ
Nghe câu chuyện của hai đứa trẻ:
Tiếng trống chợ quê vang xa gọi chiều về. Phương tây đỏ như lửa, mây đỏ như than sắp tắt. Hàng tre làng trước mặt chuyển sang màu đen, nhìn rõ cả bầu trời.
Chiều, trời đã về chiều. Một buổi chiều êm đềm như một khúc hát ru, văng vẳng tiếng ếch nhái ngoài đồng và bị làn gió nhẹ thổi vào. Trong cửa hàng hơi tối và muỗi đã bắt đầu vo ve. Lian ngồi lặng lẽ bên cạnh một số sơn đen. Bóng tối dần phủ đầy mắt em, nỗi buồn của một buổi chiều quê thấm vào trái tim ngây thơ của em: không hiểu sao trước khi trời sáng, em lại cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm.
-Anh thắp đèn cho em được không?
Nghe tiếng, cô đứng dậy trả lời:
– Giờ thì yên tâm đi. Tôi sẽ ngồi đây với bạn để bạn không bị cắn.
An An đặt bao diêm xuống bàn rồi cùng mẹ ra ngoài ngồi trên chiếc giường nhỏ, chiếc giường tre kêu kẽo kẹt.
– Cái cũi này sắp gãy rồi phải không?
– Ừ, nên tôi bảo cô ấy lấy cái khác.
Hai chị em gượng ngồi yên nhìn phố phường. Nhà nào cũng sáng đèn, nhà bác Phó đèn chùm, đèn Mỹ nhà bác Cửu lung linh, chuỗi đèn xanh trong quán khách sạn…
<3
Chợ họp giữa phố đã lâu. Mọi người rời đi và tiếng ồn lắng xuống. Chỉ còn lại rác, vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn và bã mía trên mặt đất. Một mùi ẩm thấp bốc lên, cái nóng ban ngày và mùi bụi bặm quen thuộc, gợi cho người đàn bà nhớ đất này, cái mùi riêng của đất này. Mấy thương nhân về muộn đang phân loại hàng hóa, định lấy hàng thì trời đã sáng, họ đứng dậy nói thêm vài câu.
Vài đứa trẻ tội nghiệp ngồi xổm dưới đất bên chợ mò mẫm. Họ nhặt những thanh tre, que củi hay bất cứ thứ gì có thể sử dụng được mà những người bán hàng rong bỏ lại, khiến cô cảm động nhưng bản thân không có tiền để đưa cho họ.
Trời tối dần, hai chị em thấy trong ngõ có một cậu bé cõng trên lưng hai chiếc ghế; Đồ đạc trong đó nhiều vô số kể: toàn là cửa hàng của chị.
– Sao hôm nay dọn đồ trễ thế?
Bà đặt cũi xuống đất, bưng bát nước lên hồi lâu rồi chép miệng trả lời:
– Chà, sớm hay muộn không quan trọng.
Hôm đó mẹ đi bắt tôm cua, đến chiều tối mới dọn dẹp cái sạp cạnh khuôn gạch dưới gốc cây sồi. Bán cho ai? Một số người bán gạo hoặc tài xế xe tải, đôi khi là những người lính từ huyện hoặc người nhà của giáo viên đến gọi Xiawo, và hào hứng chạy đến cửa hàng của cô để uống một bát trà tươi và hút một cái tẩu. Tôi không kiếm được nhiều tiền, nhưng chiều nào tôi cũng dọn dẹp từ chập tối đến tối.
Bà kê bàn ghế, di chuyển chiếc đèn Mỹ và ngồi trên giàn trầu, còn cậu bé loay hoay nhóm lửa đun ấm trà. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nói với Liên:
– Bạn chưa thu dọn hành lý?
Lean giật mình, thì thào: “Em có thai rồi!” Rồi anh đứng dậy giục tôi:
-Đóng cửa hàng đi mẹ mắng con mất.
Trả lời:
– Chị ơi, không biết hôm nay mẹ có ra không. Mẹ vẫn đang tất bật nấu nướng.
Mỗi buổi tối, mẹ tôi ghé thăm cửa hàng một lần, và mẹ nói với tôi rằng cửa hàng sẽ đóng cửa nếu không có ai ở đó. Thế là mải ngắm phố quên mất! Lúc này, cô vội vã vào thắp đèn và sơn những quả bóng màu đen lại với nhau trong khi Ann đi tìm chốt và khóa cửa lại. Cửa hàng của hai chị em là một cửa hàng tạp hóa nhỏ, từ khi cả gia đình rời Hà Nội về quê sống, mẹ phải bươn chải vì thầy mất việc. Một gian hàng nhỏ thuê của một bà lão được ngăn cách bằng tấm mành tre ghi những dòng nhật ký. Việc chăm sóc được mẹ giao cho – mẹ còn bận việc nhà – và hai chị em ngủ ở đây và trông chừng vào ban đêm.
Tiếp tục đếm các hộp hookah, đặt các thanh xà phòng còn sót lại vào các hộp và lẩm bẩm với bảng kê khai. Nó không phải là một điều tốt để bán ngày hôm nay.
– Hồi trưa cô bán cho cô ấy hai cục xà bông phải không?
Sau khi suy nghĩ, hãy trả lời:
– Dạ, cô mua 2 cái bánh anh ăn hết 1/2.
Liên hệ với Abacus để thêm số tiền. Nhưng giữa cái nóng và hàng muỗi xếp hàng, cô chần chừ và bỏ hết tiền vào thùng mà không cần đếm:
– Thôi, mai tính một cái.
Ann nhìn cô, chỉ chờ đợi giây phút đó. Hai chị em nhanh chóng muốn đóng cửa hàng đi ra ngoài, ngồi trên chiếc giường nhỏ ngắm nhìn phong cảnh trên đường. Silver Lock nhanh chóng trả lại tiền, chiếc chìa khóa được cô treo trên sợi dây chuyền bạc quanh eo, bàn cờ và chiếc khóa là thứ cô thích và tự hào vì nó thể hiện cô là một người con gái trưởng thành và mạnh mẽ.
– A, anh làm gì vậy?
Nghe câu tiếp theo mà cười bể bụng, không cần ngoảnh đi hai chị em cũng biết ai đã vào team. Đó là thị, một bà già hơi điên vẫn mua rượu ở cửa hàng. Biết tính tình của cô, Lian lặng lẽ rót một ly Tijiu đầy đưa cho cô, cô không dám nhìn mặt anh, trong lòng khẽ run, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Ông lão bưng rượu cút lên, ngẩng đầu cười:
– À, tôi đang kết nối. Tôi sẽ thêm nó cho bạn ngày hôm nay.
Ông lão ngẩng đầu lên, hớp một ngụm thật sâu, sau đó phun ra ruột của bức tượng — ông đặt ba đồng tiền vào tay, xoa đầu cô rồi lảo đảo bước ra ngoài. Hai chị em sững sờ nhìn ông lão đi vào bóng tối, tiếng cười nói dần khuất vào làng quê.
*
**
Khi màn đêm buông xuống, những đêm mùa hè êm dịu và mát mẻ. Những con đường, ngõ phố dần chìm trong bóng tối. Những ngôi nhà đều đóng cửa, chỉ còn một vài cửa hàng còn mở cửa, chỉ còn le lói ánh đèn le lói qua những cánh cổng. Lũ trẻ con tụ tập trên vỉa hè, nói cười rôm rả đến nỗi nó cũng muốn chơi với chúng nó, nhưng nó sợ không nghe lời mẹ mà xem hàng, nên hai chị em ngồi trên chõng nhìn theo mắt chúng nó. Kẻ về muộn bước chậm trong đêm.
Hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên vòm trời, xen lẫn với những vệt đom đóm nhảy nhót trên mặt đất hay lúc leo trèo trên cành cây. Hòa bình lặng lẽ ngước nhìn những vì sao, tìm dải ngân hà và chúi đầu theo chân những chú lùn. Vực thẳm vũ trụ bao la dường như chứa đầy sự bí bách, xa cách, tê tái trong tâm trí hai đứa trẻ, để rồi một lúc hai chị em nhìn lại Trái đất, nhìn ánh sáng thân mật bao quanh những ánh đèn leo lét. Giỏ hàng của chị. Theo hướng cộng đồng, một nhóm ngọn lửa nhỏ màu vàng khác trôi đi trong đêm, biến mất rồi lại xuất hiện… Một khuỷu tay nói với cô:
– Được rồi, quán phở của bạn đã đến.
Tiếng sào nghe rõ mồn một, làn khói theo gió bay về phía hai chị em: chú Chảo lại gần đặt gánh phở xuống bên đường. Anh cúi xuống, châm lửa và thổi nút chai. Những cái bóng khổng lồ lần lượt rơi trên mặt đất, kéo dài đến hàng rào hai bên. An Hách Liên ngửi thấy mùi phở thơm phức, nhưng trong cộng đồng nhỏ này, những món quà được bán bởi những người siêu bán hàng đều là những món quà xa xỉ, có nhiều tiền hai chị em cũng không bao giờ mua được. Liên nhớ lại rằng ở Hà Nội, tất cả những gì cô có thể thưởng thức là những món ăn ngon và những món quà lạ – khi đó mẹ cô rất giàu – và đồ uống từ những chiếc ly xanh đỏ mát lạnh bên hồ. Ngoài ra, ký ức không rõ ràng, chỉ là một trường sáng, lung linh. Hà Nội nhiều đèn quá! Kể từ khi gia đình tôi chuyển đến đây và kể từ khi tôi mở cửa hàng này, đêm nào tôi cũng phải ngồi trên chiếc giường tre dưới gốc cây và nhìn ra quang cảnh đường phố lờ mờ xung quanh mình.
Đêm đã quen thuộc với tôi, và tôi không còn sợ nữa. Trời đã tối, con đường sâu hun hút, con đường từ chợ về nhà, con ngõ vào làng cũng tối hơn. Giờ chỉ còn đèn cù của chị, bếp lò của chị, sáng rực cả một vùng đồng cát, trong quán kể cả đèn, đèn đã nhỏ lại, từng ngọn đèn thưa thớt lọt vào trong mành tre. Bây giờ tất cả các con đường trong huyện đều thu hẹp lại trước cửa hàng của chị tôi. Gia đình chú Xẩm ngồi trên chiếc chiếu có cái chậu thiếc trước mặt, nhưng chú không hát vì không có khách nghe.
<3
– Muộn thế này rồi mà vẫn ra hả?
Tôi muốn nói rằng những người lính trong huyện, người nhà của người già và người già đều là khách hàng thường xuyên của tôi. Bạn rất ngu ngốc.
——Hôm nay trong giáo viên cũng có tổ tôm. Thật dễ dàng để họ không phải gọi.
Hai vợ chồng chú nói chuyện thầm trong tiếng đàn tỳ bà chơi thầm. Cậu bé bò ra đất bên ngoài chiếu và chơi với đống đất vùi trong cát bên đường. Biết bao người trong bóng tối mong được soi sáng cho cuộc sống nghèo khó hàng ngày của họ.
*
**
An Hách Liên nhắm mắt buồn ngủ. Tuy nhiên, hai chị em vẫn chịu đựng được một lúc rồi mới vào xếp hàng đóng cửa đi ngủ. Mẹ vẫn bắt tôi thức cho đến khi tàu xuống – đường sắt vừa chạy xuống phố – để bán, và có thể sẽ có vài người mua. Nhưng cũng như mọi đêm, Lian không mong có ai đến mua sắm. Ngoài ra, họ chỉ mua bao diêm và hai gói thuốc vào ban đêm. Liam và tôi đang cố thức vì một lý do khác, vì chúng tôi muốn xem tàu. Lúc chín giờ, một chuyến tàu từ Hà Nội đi qua huyện. Đây là cảnh cuối cùng của đêm.
An Nhiên tựa đầu vào lòng, mí mắt sắp cụp xuống nói:
-Tàu đến rồi, đánh thức tôi dậy đi.
– Ừ, đi ngủ đi.
Lian nhẹ nhàng quạt cho cô, vuốt mái tóc mềm mượt của cô. Đầu bé nặng dần, bé ngồi im không nhúc nhích. Qua kẽ lá ngàn sao còn lấp lánh, một con đom đóm đậu dưới kẽ lá, một đốm sáng xanh nho nhỏ lập lòe, rồi bàng rơi nhè nhẹ trên vai, có khi nối tiếp nhau. Tâm hồn luôn tĩnh lặng, với một cảm giác khó hiểu.
Các
lính canh trống trong khu vực phát ra một âm thanh yếu ớt ngắn và khô khốc rồi biến mất, và ngay lập tức chìm vào bóng tối. Dân trí Chẳng bao giờ, trong hàng ghế của cô tiểu thư chỉ có hai ba bác ngồi uống nước và hút tẩu. Nhưng một lúc sau, từ phố huyện đi ra, hai ba người tay cầm đèn lồng, những bóng dài lắc lư: có nhân viên cửa hàng đi tỉnh đón ông chủ. Chú Chao vươn cổ nhìn về phía nhà ga và nói:
– Đèn đã tắt.
Lian cũng nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh bám vào mặt đất như một bóng ma. Rồi đâu đó tiếng còi tàu hú inh ỏi, kéo dài trong gió xa trong đêm khuya. Liên tục đánh thức tôi dậy:
– Dậy đi anh. Tàu đã đến.
An đứng dậy đưa tay dụi mắt rồi mới tỉnh. Hai chị em nghe tiếng lao tới, tiếng xe rú lên. Một làn khói trắng bốc lên từ xa, theo sau là tiếng vo ve yếu ớt của hành khách. Mấy năm nay làm ăn không được, người ra vào ít, có khi hai chị em chờ hoài cũng không thấy ai. Trước đây ở ga, mấy quán cơm mở cửa đón khách, đèn sáng choang cho đến nửa đêm. Nhưng bây giờ tất cả đều đóng cửa, im lặng như đường phố.
Hai chị em không đợi lâu. Tiếng còi vang lên và đoàn tàu chạy ầm ầm. Lâu lâu nó lại dẫn tôi đứng dậy nhìn đoàn xe đi qua, xe sáng trưng, sáng cả mặt đường. Nhìn thoáng qua tầng trên sang trọng đầy người, đồng-niken lấp lánh, cửa sổ sáng trưng. Đoàn tàu sau đó chìm trong bóng tối, để lại những viên than hồng đỏ rực bay khắp đường ray. Hai chị em cũng nhìn vào chấm đỏ của đèn xanh trên chiếc xe cuối cùng đã khuất xa sau rừng trúc.
– Hôm nay tàu không đông nhỉ.
Liên hệ tôi không trả lời. Chuyến tàu đêm nay vắng hơn mọi ngày, ít đông đúc hơn và kém sáng sủa hơn. Nhưng họ đã trở lại Hà Nội! Theo đuổi ước mơ của bạn. Hà Nội thì xa mà Hà Nội thì vui. Con tàu này dường như mang đến một thế giới khác. Đó là một thế giới khác đối với Liam, từ ngọn đèn của chị cô và ngọn lửa của chú cô. Đêm vẫn còn, đêm thôn quê, và bên ngoài, những cánh đồng bao la và tĩnh lặng.
– Thôi đừng ngủ nữa chị ơi.
Lian vỗ vai tôi và nhanh chóng ngồi xuống. An cũng ngồi xuống tựa đầu vào vai Lian. Tiếng gầm của đoàn tàu nhỏ dần, biến mất trong bóng tối và không bao giờ được nghe thấy nữa. Những vì sao trên trời vẫn lấp lánh. Cả thị trấn lúc này thực sự yên tĩnh, chỉ có tiếng trống và tiếng chó cắn giữa đêm khuya. Ở nhà ga, màn đêm đen kịt, bóng người lùi xa, cô tiểu thư đang sửa soạn gì đó, chú siêu khiêng đồ vào làng, vợ chồng chú nằm ngủ trên chiếu.
Liên quay đầu nhìn tôi, thấy An cũng đã ngủ say, hai tay nắm chặt vạt áo, đầu tựa vào vai cô. Tôi đã nhìn quanh đêm, gió đã nguội, và đom đóm đã biến mất. Cô cúi xuống giúp tôi vào hàng, mắt nheo lại. Cô cẩn thận khóa cửa lại và tắt đèn pha thuốc đen. Rồi nằm xuống bên cạnh tôi. Cô tựa đầu vào tay và nhắm mắt lại. Ý thức về ngày lùi xa trong tâm hồn cô, và những hình ảnh về thế giới xung quanh mờ đi trong mắt cô. Lian cảm thấy rằng cô đang sống ở rất nhiều nơi xa xôi không xác định, giống như ngọn đèn nhỏ của cô chiếu sáng một mảnh đất nhỏ. Nhưng cô cũng không nghĩ bao lâu, mi mắt càng lúc càng nặng trĩu, sau đó cô chìm vào giấc ngủ sâu, yên tĩnh như màn đêm trên đường phố, yên tĩnh và tràn ngập bóng tối.
Tôi. Vài nét về tác giả thạch lam
– Thạch Lam (1910-1942) tên gốc là Nguyễn Tường Vinh (sau đổi là Nguyễn Tường Lân), sinh ra trong một gia đình công chức bình thường ở Hà Nội.
– Anh là em ruột của nhất linh và hoàng đạo, cả ba thành viên của văn đoàn tự lực văn đoàn.
– Thuở nhỏ, Thạch Lan quê ở huyện Tấn Giang, tỉnh Hải Dương. Sau đó anh chuyển đến tỉnh Hòa Bình với cha mình.
– Ông học ở Hà Nội và sau khi đậu cử nhân đợt một, ông trở thành người viết báo.
– Thạch Lam thường viết “truyện không có truyện”, chủ yếu dùng những cảm xúc mong manh, mơ hồ trong cuộc sống đời thường để khai thác thế giới nội tâm của nhân vật.
– Văn anh trong sáng, giản dị mà sâu sắc.
– Một số tác phẩm:
- Truyện ngắn: Gió lạnh đầu hè (1937), Nắng trong vườn (1938), Mái tóc (1942)
- Tiểu thuyết: Một ngày mới (1939)
- Kịch bản: Hà Nội băm sáu phố phường (1943)…
- Phần 1: Từ đầu đến “tiếng cười của khách dần về làng”. Cảnh đường phố buổi tối.
- phần 2. Tiếp theo là “tâm hồn luôn tĩnh lặng, luôn có một số cảm giác khó hiểu”. Cảnh đường phố về đêm.
- Phần 3. còn lại. Khung cảnh mà người dân thị trấn chờ đợi.
- Hai đứa trẻ của tác giả thạch lâm thuộc thể loại truyện ngắn.
- Truyện ngắn là tác phẩm văn xuôi có dung lượng nhỏ, ít nhân vật, ít sự kiện; cốt truyện thường không ngắt thành nhiều dòng; tình tiết đan xen, ngôn từ hàm chứa nhiều ẩn ý…
- Phối cảnh: Cảm nhận toàn cảnh qua đôi mắt.
- Âm thanh: tiếng trống thu không vang, tiếng ếch nhái ngoài đồng, tiếng muỗi vo ve.
- Hình ảnh, màu sắc: “Tây đỏ như lửa”, “Mây nhiều màu như than”.
- Dòng: Hàng tre làng cắt rõ giữa trời.
- Chợ đã đóng cửa từ lâu, mọi người đã về, sự xô bồ cũng qua đi.
- Chỉ còn rác, vỏ bưởi, vỏ chợ, lá nhãn, lá mía.
- Những đứa trẻ nghèo săn lùng và nhặt nhạnh những gì còn sót lại ở chợ.
- Hai mẹ con: Trong một cửa hàng đơn sơ, vắng vẻ.
- Bà Thi: Có chút điên, buổi tối mua rượu, tối đi vào.
- Chú siêu phở – món quà xa xỉ.
- xam Gia đình chú mù sống nhờ tiếng đàn và lòng tốt của khách qua đường.
- Lặng lẽ ngồi bên Heiqi, đôi mắt đen dần lấp đầy, nỗi buồn mục trường thấm vào trái tim thơ ngây.
- Trước khi ngày tàn, trái tim tôi lạnh giá.
- Thương trẻ em nghèo nhưng không có tiền cho.
- Tội nghiệp hai mẹ con: Hôm đó mò cua bắt tôm, tối thu dọn quán chè tươi cũng không được bao nhiêu, tội nghiệp bà điên
- “Những con phố và ngõ phố dần chìm trong bóng tối.”
- “Đường ra sông tối hơn, đường từ chợ vào nhà, ngõ vào làng.”
- Chị tôi đang dọn nước.
- Cháy quán phở.
- Gia đình Xẩm “ngồi trên chiếc đệm rách, trước mặt là chậu sắt”, “nói trong tiếng đàn câm”.
- Liên, tôi quản lý cửa hàng tạp hóa nhỏ này.
- Bán đồ theo yêu cầu của mẹ.
- Xem hoạt động cuối cùng trong đêm khi chuyến tàu đêm chạy ngang qua nó.
- link nhìn thấy “ngọn lửa xanh”…
- Hai chị em nghe thấy tiếng lao xao và tiếng xe rít lên.
- Cỗ xe được thắp sáng rực rỡ, chiếu sáng đường phố.
- Những toa tàu cao cấp sang trọng chật kín người, những chiếc đồng và niken lấp lánh và những ô cửa sổ lấp lánh.
- Những giấc mơ về Hà Nội trong ký ức tràn ngập ánh sáng.
- Hãy để những viên than hồng bay trên đường ray.
- Đèn xanh treo trên chiếc xe cuối cùng khuất xa sau rừng trúc.
- Cả thị trấn lúc này thật yên tĩnh, chỉ có tiếng trống và chó cắn nhau trong đêm khuya.
- Cô hơi định về, chú gánh hàng vào làng, vợ chồng chú trải chiếu ngủ từ bao giờ…
- Mọi thứ chìm trong bóng tối, ánh sáng mờ ảo chỉ soi sáng một mảnh đất nhỏ đã chìm trong giấc ngủ chập chờn.
Hai. Giới thiệu truyện ngắn hai đứa trẻ
1. Trạng thái nhà soạn nhạc
Truyện được đưa vào tập Nắng trong vườn (1938) là một trong những truyện ngắn đặc sắc nhất của Thạch Lam.
2. Tóm tắt
Truyện ngắn “Hai đứa trẻ” xoay quanh số phận của những con người vùng nghèo khổ qua lời kể của các nhân vật. Lian An và An sống trong một khu nghèo khó và được mẹ giao nhiệm vụ bảo vệ một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Trước đây, gia đình Lian sống ở Hà Nội, nhưng bố anh bị mất việc và anh phải chuyển về quê. Hai mẹ con bán nước, bán phở bác Chao, hát xẩm… đều là những tiểu thịt tươi ở vùng đất nghèo. Giống như nhiều người sống ở đây, Lian mong đợi chuyến tàu đi qua cộng đồng mỗi ngày. Hình ảnh những đoàn tàu chạy qua mang theo âm thanh, ánh sáng gợi lên nét đặc trưng của một Hà Nội thời đại và khát khao về một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Xem thêm tóm tắt truyện hai bé
3. bố cục
Gồm 3 phần:
4. thể loại
5. nội dung
Truyện ngắn của hai đứa trẻ là sự đồng cảm với những mảnh đời nghèo khổ, vô gia cư, đen tối trên đường phố của những vùng nghèo khó trước cách mạng. Đồng thời, anh bày tỏ sự tôn trọng, dù mơ hồ, đối với những giấc mơ đổi đời của họ.
6. Nghệ thuật
Cốt truyện đơn giản, hình ảnh biểu tượng, giọng văn nhẹ nhàng…
Ba. Phân tích dàn ý truyện ngắn Hai đứa trẻ
(1) Bài đăng
Hướng dẫn viên thuyết trình truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam.
(2) Văn bản
A. Cảnh đường phố buổi tối
*Bản đồ tự nhiên thị trấn huyện:
=>Cảnh sắc thiên nhiên đượm buồn, đồng thời cũng thấy được những cảm xúc tinh tế
*Cảnh tan chợ và cuộc sống của người dân phố phường
– Cảnh cuối chợ:
– Con người:
=>Nghèo đói bao trùm các cộng đồng nghèo.
*tâm trạng
=>Một tâm hồn nhân ái, yêu thương.
Chế độ xem phố vào ban đêm
*Sự tương phản giữa “tối” và “sáng”
– Thị trấn chìm trong bóng tối:
=>Bóng tối xuyên qua và theo sát mọi hoạt động của người dân trên đường phố.
– Chỉ còn vài nơi le lói ánh đèn: đèn chùm nhà bác Phó, đài thờ Mỹ nhà ông Cửu, cây đàn dây xanh quán khách, đèn bàn tiệm liên doanh…
=>=>Ánh sáng chỉ là một khe hở, một quầng sáng, một ngọn lửa nhỏ, một hạt ánh sáng…
=>Nó tượng trưng cho cuộc đời nhỏ nhoi của những con người bé nhỏ sống trong bóng tối và chết trong bóng tối mênh mông của xã hội cũ.
*Cuộc sống của người nghèo
– Công việc lặp đi lặp lại hàng ngày:
-Ý nghĩ ấy ngày nào cũng lặp đi lặp lại: cô thiếu nữ “mong người bán gạo, người đánh xe, người lính ghé quán uống trà mới hút tẩu”. Ước mơ: “Bao nhiêu người trong bóng tối đang mong ánh sáng cho cuộc sống nghèo khó từng ngày.”
=>Dù cuộc sống có quay cuồng, đứng yên nhưng người dân nơi đây vẫn mơ về một tương lai khác.
Chờ tàu của thị dân
– Lý do chờ tàu của Liên An:
– Hình ảnh đoàn tàu có biển báo đầu tiên:
– Khi tàu đến:
– Khi tàu đang chuyển động:
=>Hình ảnh đoàn tàu hiện ra với âm thanh sôi động và ánh đèn rực rỡ. Với điều này, thạch lam muốn nói lên ước mơ thoát ly cuộc sống thực tại, khát vọng của những người nghèo về một cuộc sống tươi sáng và ý nghĩa hơn.