Truyện ngắn Hòn đá xanh

Tiếng trống chợ quê [1] từng hồi vọng xa gọi chiều về. Phương tây đỏ như lửa, mây đỏ như than sắp tắt. Hàng tre làng trước mặt tôi chuyển sang màu đen, in hình rõ nét trên nền trời.

Chiều, trời đã về chiều. Một buổi chiều êm đềm như một khúc hát ru, văng vẳng tiếng ếch nhái ngoài đồng và bị làn gió nhẹ thổi vào. Trong cửa hàng hơi tối và muỗi đã bắt đầu vo ve. Lian ngồi lặng lẽ bên cạnh một số sơn đen. Bóng tối dần phủ đầy mắt em, nỗi buồn của một buổi chiều quê thấm vào trái tim ngây thơ của em: không hiểu sao trước khi trời sáng, em lại cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm.

-Anh thắp đèn cho em được không?

Nghe tiếng, cô đứng dậy trả lời:

– Giờ thì yên tâm đi. Tôi sẽ ngồi đây với bạn để bạn không bị cắn.

Anan đặt bao diêm lên bàn rồi ra ngoài ngồi với cô, nan hoa kêu kẽo kẹt.

– Cây gậy này sắp gãy à?

– Ừ, nên tôi bảo cô ấy lấy cái khác.

Hai chị em gượng ngồi yên nhìn phố phường. Nhà nào cũng sáng đèn, nhà bác phó Mỹ đèn chùm, nhà bác Cửu đèn Mỹ chập chờn, chuỗi đèn xanh trong quán khách sạn…

<3

Chợ đã hội tụ ở giữa đường Văn. Mọi người rời đi và tiếng ồn lắng xuống. Chỉ còn lại rác, vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn và bã mía trên mặt đất. Một mùi ẩm thấp bốc lên, cái nóng ban ngày và mùi bụi bặm quen thuộc, gợi cho người đàn bà nhớ đất này, cái mùi riêng của đất này. Vài người bán hàng về muộn đang thu xếp hàng hóa, đèn lồng đã thắp sáng, họ đứng nói vài câu.

Vài đứa trẻ tội nghiệp ngồi xổm dưới đất bên chợ mò mẫm. Cô cảm động khi thấy họ nhặt những thanh tre, cái que, hay bất cứ thứ gì mà những người bán hàng còn lại có thể sử dụng được, nhưng bản thân cô không có tiền để mua chúng.

Trời tối dần, lúc này mới thấy thằng nhỏ khệ nệ xách điếu thuốc và hai cái ghế đi giữa hư không, chị nó, mẹ nó lẽo đẽo theo sau, đầu đội cái địu, mang theo vô số đồ đạc: Tất cả của chị cửa hàng.

– Sao hôm nay dọn đồ trễ thế?

Cô để nó rơi xuống đất, bưng cái bát lên uống một lúc lâu rồi chép miệng trả lời:

– Chà, sớm hay muộn không quan trọng.

Hôm đó mẹ đi bắt tôm cua, đến chiều tối mới dọn dẹp cái sạp cạnh khuôn gạch dưới gốc cây sồi. Bán cho ai? Một số nông dân trồng lúa hoặc tài xế xe tải, và đôi khi là những người lính trong huyện [2] hoặc người thân trong gia đình cô giáo [3] đã đến gọi Xiawo, và hào hứng đến cửa hàng của cô để uống một bát trà tươi và hút một điếu thuốc. Tiền không nhiều nhưng chiều nào tôi cũng quét dọn từ chập tối đến tối.

Bà thu dọn bàn ghế, dời cây đèn Mỹ đặt lên giàn trầu, còn cậu bé loay hoay nhóm lửa đun ấm trà. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nói với Liên:

– Bạn chưa thu dọn hành lý?

Lian Zhan giật mình, khẽ gọi: Vẫn có thai! Rồi đứng dậy giục em :

-Đóng cửa hàng đi mẹ mắng con mất.

Trả lời:

– Chị ơi, không biết hôm nay mẹ có ra không. Mẹ vẫn đang tất bật nấu nướng.

Mỗi buổi tối, mẹ tôi ghé thăm cửa hàng một lần, và mẹ nói với tôi rằng cửa hàng sẽ đóng cửa nếu không có ai ở đó. Thế là mải ngắm phố quên mất! Bây giờ anh lao vào thắp đèn và đặt trái cây sơn đen[4] trong khi Ann đi tìm chốt và khóa cửa lại. Cửa hàng của hai chị em là một cửa hàng tạp hóa nhỏ, từ khi cả gia đình rời Hà Nội về quê sống, mẹ phải dọn dẹp vì giáo viên mất việc. Một gian hàng nhỏ do một bà lão thuê được ngăn bằng những tấm mành tre có ghi những dòng nhật ký. Việc trông nom được mẹ giao cho – mẹ còn bận đi chợ[6] – và hai chị em ngủ ở đây để tối trông coi hàng hóa.

Tiếp tục đếm các hộp hookah, đặt các thanh xà phòng còn sót lại vào các hộp và lẩm bẩm với bảng kê khai. Nó không phải là một điều tốt để bán ngày hôm nay.

– Hồi trưa cô bán cho cô ấy hai cục xà bông phải không?

Sau khi suy nghĩ, hãy trả lời:

– Dạ, cô mua 2 cái bánh anh ăn hết 1/2.

Liên hệ với Abacus để thêm số tiền. Nhưng giữa cái nóng và hàng muỗi xếp hàng, cô chần chừ và bỏ hết tiền vào thùng mà không cần đếm:

– Thôi, mai tính một cái.

Ann nhìn cô, chỉ chờ đợi giây phút đó. Hai chị em rất nhanh muốn đóng cửa hàng đi ra ngoài, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn phong cảnh trên đường. Lianlian nhanh chóng trả lại tiền

Chìa khóa của chiếc vòng cổ bằng bạc[7] cô đeo ở thắt lưng, chiếc vòng cổ và chiếc kẹp mà cô yêu thích và tự hào vì nó cho thấy cô là một người con gái trưởng thành, mạnh mẽ.

– A, anh làm gì vậy?

Nghe câu tiếp theo mà cười bể bụng, không cần ngoảnh đi hai chị em cũng biết ai đã vào team. Đó là thị thị, một bà già hơi điên vẫn mua rượu ở cửa hàng. Biết tính tình của nàng, Liên lặng lẽ rót một ly rượu đầy đưa cho nàng, nàng không dám nhìn vào mặt hắn, trong lòng khẽ run, chỉ mong hắn mau rời đi. Ông lão bưng rượu cút lên, cười nói:

– À, tôi đang kết nối. Tôi sẽ thêm nó cho bạn ngày hôm nay.

Ông lão ngẩng đầu lên, hớp một ngụm thật sâu, sau đó ùng ục moi ruột pho tượng ra—ông đặt ba đồng tiền vào tay, vỗ nhẹ vào đầu bà rồi loạng choạng đi ra ngoài. Hai chị em sững sờ nhìn ông lão đi vào bóng tối, tiếng cười nói dần khuất vào làng quê.

  • *
  • Khi màn đêm buông xuống, những đêm mùa hè êm dịu và mát mẻ. Những con đường, ngõ phố dần chìm trong bóng tối. Những ngôi nhà đóng kín cửa, chỉ có vài hàng quán mở cửa, cửa ra vào cũng chỉ le lói ánh đèn le lói. Lũ trẻ con tụ tập trên vỉa hè, nói cười rôm rả đến nỗi nó cũng muốn chơi với chúng nó, nhưng nó sợ không nghe lời mẹ mà xem hàng, nên hai chị em ngồi trên chõng nhìn theo mắt chúng nó. Kẻ về muộn bước chậm trong đêm.

    Trên bầu trời, hàng ngàn vì sao đang thi nhau lấp lánh, xen lẫn với ánh sáng của những chú đom đóm bay trên mặt đất hay leo lét trên cành cây. Heping lặng lẽ nhìn lên bầu trời đầy sao, tìm kiếm Dải ngân hà và đi theo con vịt của Chúa. Vũ trụ bao la thăm thẳm dường như chứa đầy sự bí bách, xa cách, tê tái trong tâm trí hai đứa trẻ, để rồi một lúc hai chị em nhìn lại đất trời, nhìn ánh sáng yêu thương quanh những ngọn đèn leo lét. Tiếp tục với cửa hàng của cô em gái nhỏ. Ở phía bên kia của cộng đồng, có một ngọn lửa nhỏ màu vàng khác, trôi đi trong đêm tối, biến mất và xuất hiện trở lại… Chỉ vào cô ấy:

    – Được rồi, quán phở của bạn đã đến.

    Tiếng sào nghe rõ mồn một, làn khói đặc quánh bay theo gió ập vào hai chị em: chú Chảo lại gần đặt gánh phở xuống lề đường. Anh cúi xuống, châm lửa và thổi nút chai. Những cái bóng khổng lồ lần lượt rơi trên mặt đất, kéo dài đến hàng rào hai bên. An Shilian ngửi thấy mùi mì gạo, nhưng trong cộng đồng nhỏ này, quà từ những người bán hàng siêu cấp là những món quà xa xỉ, nhiều tiền đến mức hai chị em cũng không bao giờ mua được. Liên nhớ lại rằng ở Hà Nội, tất cả những gì cô có thể thưởng thức là những món ăn ngon và những món quà lạ – khi đó mẹ cô rất giàu – và đồ uống từ những chiếc ly xanh đỏ mát lạnh bên hồ. Ngoài ra, ký ức không rõ ràng, chỉ là một vùng sáng lấp lánh. Hà Nội nhiều đèn quá! Từ khi gia đình chuyển về đây, từ khi có quán này, đêm nào tôi cũng phải ngồi trên chiếc chõng tre dưới gốc cây nhìn cảnh đường phố tối om quanh mình.

    Đêm đã quen thuộc với tôi, và tôi không còn sợ nữa. Trời đã tối, đường ra sông, đường từ chợ rau về nhà, đường về làng càng tối hơn. Giờ chỉ còn đèn cù và bếp lò của chị nó sáng rực cả một vùng ruộng cát, trong quán kể cả đèn, đèn cũng thưa thớt dần, từng ngọn đèn lọt vào trong mành tre. Bây giờ tất cả các con đường trong cộng đồng đều thu gọn lại nơi có cửa hàng của chị tôi. Gia đình chú Xẩm ngồi trên chiếc chiếu có cái chậu thiếc trước mặt, nhưng chú không hát vì không có khách nghe.

    <3

    – Muộn thế này mà vẫn chưa về à?

    Tôi muốn nói rằng những người lính trong huyện, người nhà của người già và người già[9] đều là những vị khách thường xuyên của cô ấy. Bạn rất ngu ngốc.

    ——Hôm nay trong giáo viên cũng có tổ tôm. Thật dễ dàng để họ không phải gọi.

    Hai vợ chồng chú im lặng, tiếng đàn tỳ bà nảy lên. Cậu bé bò ra đất bên ngoài chiếu và chơi với đống đất vùi trong cát bên đường. Biết bao người trong bóng tối hy vọng mang lại ánh sáng cho cuộc sống nghèo khó đời thường của họ.

    • *
    • An Hách Liên nhắm mắt buồn ngủ. Tuy nhiên, hai chị em vẫn chịu đựng được một lúc rồi mới vào xếp hàng đóng cửa đi ngủ. Mẹ vẫn bắt tôi chờ cho đến khi tàu xuống – đường sắt vừa chạy xuống phố – mới bán, có thể sẽ có vài người mua. Nhưng cũng như mọi đêm, Lian không mong có ai đến mua sắm. Ngoài ra, họ chỉ mua bao diêm và hai gói thuốc vào ban đêm. Liam và tôi đang cố thức vì một lý do khác, vì chúng tôi muốn xem tàu. Lúc chín giờ, một chuyến tàu từ Hà Nội đi qua huyện. Đây là cảnh cuối cùng của đêm.

      An Nhiên tựa đầu vào lòng, mí mắt sắp cụp xuống nói:

      -Tàu đến rồi, đánh thức tôi dậy đi.

      – Ừ, đi ngủ đi.

      Lian nhẹ nhàng quạt cho cô, vuốt mái tóc mềm mượt của cô. Đầu bé nặng dần, bé ngồi im không nhúc nhích. Qua kẽ lá ngàn sao còn lấp lánh, một con đom đóm đậu dưới kẽ lá, một đốm sáng xanh nho nhỏ lập lòe, rồi bàng rơi nhè nhẹ trên vai, có khi nối tiếp nhau. Tâm hồn luôn tĩnh lặng, với một cảm giác khó hiểu.

      guwei[10] trong khu vực phát ra một âm thanh khô khốc ngắn ngủi, không lan xa lắm rồi chìm vào bóng tối. Dân trí Chẳng bao giờ, trong hàng ghế của cô tiểu thư chỉ có hai ba bác ngồi uống nước và hút tẩu. Nhưng một lúc sau, từ phố huyện đi ra, hai ba người cầm đèn lồng lắc lư theo bóng dài: có nhân viên trong cửa hàng đi tỉnh đón ông chủ. Chú Chao vươn cổ nhìn về phía nhà ga và nói:

      – Đèn đã tắt.

      Lian cũng nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh bám vào mặt đất như một bóng ma. Rồi đâu đó tiếng còi tàu hú inh ỏi, kéo dài trong gió xa trong đêm khuya. Liên tục đánh thức tôi dậy:

      – Dậy đi anh. Tàu đã đến.

      An tỉnh giấc, lấy tay dụi mắt cho tỉnh. Hai chị em nghe tiếng lao tới, tiếng xe rú lên. Một làn khói trắng bốc lên từ xa, theo sau là tiếng vo ve yếu ớt của hành khách. Mấy năm nay làm ăn không được, người ra vào ít, có khi hai chị em chờ hoài cũng không thấy ai. Trước đây ở ga, mấy quán cơm mở cửa đón khách, đèn sáng choang cho đến nửa đêm. Nhưng bây giờ tất cả đều đóng cửa, im lặng như đường phố.

      Hai chị em không đợi lâu. Tiếng còi vang lên và đoàn tàu chạy ầm ầm. Lâu lâu nó lại dẫn tôi đứng dậy nhìn đoàn xe đi qua, xe sáng trưng, ​​sáng cả mặt đường. Nhìn thoáng qua tầng trên sang trọng đầy người, đồng-niken lấp lánh, cửa sổ sáng trưng. Rồi đoàn tàu lăn bánh trong đêm đen như mực, để lại những viên than đỏ rực bay khắp đường ray. Hai chị em cũng nhìn theo chấm đỏ của đèn xanh trên chiếc xe cuối cùng khuất xa sau rừng trúc.

      – Hôm nay tàu không đông nhỉ.

      Liên hệ tôi không trả lời. Chuyến tàu đêm nay vắng hơn mọi ngày, ít đông đúc hơn và kém sáng sủa hơn. Nhưng họ đã trở lại Hà Nội! Theo đuổi ước mơ của bạn. Hà Nội thì xa mà Hà Nội thì vui. Con tàu này dường như mang đến một thế giới khác. Đó là một thế giới khác với lie, từ ánh sáng ngọn đèn của cô và ánh lửa của chú cô. Đêm vẫn còn, đêm thôn quê, và bên ngoài, những cánh đồng bao la và tĩnh lặng.

      – Thôi đừng ngủ nữa chị ơi.

      Lian vỗ vai tôi và ngồi xuống. An cũng ngồi xuống tựa đầu vào vai Lian. Tiếng gầm của đoàn tàu nhỏ dần, biến mất trong bóng tối và không bao giờ được nghe thấy nữa. Những vì sao trên trời vẫn lấp lánh. Cả thị trấn lúc này thực sự yên tĩnh, chỉ có tiếng trống và tiếng chó cắn giữa đêm khuya. Bên kia sân ga, màn đêm đen kịt, bóng người lùi dần, cô tiểu thư đang chuẩn bị gì đó, chú siêu khuân vác đồ vào làng, vợ chồng chú ngủ trên chiếu.

      Liên quay đầu nhìn tôi, thấy An cũng đã ngủ say, hai tay nắm chặt vạt áo, đầu tựa vào vai cô. Tôi đã nhìn quanh đêm, gió đã nguội, và đom đóm đã biến mất. Cô cúi xuống giúp tôi vào hàng, mắt nheo lại. Cô cẩn thận khóa cửa lại và giảm ánh sáng trên viên thuốc sơn mài đen. Rồi nằm xuống bên cạnh tôi. Cô tựa đầu vào tay và nhắm mắt lại. Ý thức về ngày lùi xa trong tâm hồn cô, và những hình ảnh về thế giới xung quanh mờ đi trong mắt cô. Lian cảm thấy rằng cô đang sống ở rất nhiều nơi xa xôi không xác định, giống như ngọn đèn nhỏ của cô chiếu sáng một mảnh đất nhỏ. Nhưng cô cũng không nghĩ bao lâu, mi mắt càng lúc càng nặng trĩu, sau đó cô chìm vào giấc ngủ sâu, yên tĩnh như đêm trên phố, yên tĩnh và tràn ngập bóng tối.

      • ← Cuốn sách bị lãng quên
      • → tủ quần áo

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.