Cảm nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm trong tiểu thuyết cùng tên của Andersen, đồng cảm với hoàn cảnh đáng thương của cô bé bán diêm, để hiểu tình cảm của tác giả đối với những người bất hạnh Mọi người.

Có thể bạn quan tâm: viết bài viết về cô bé bán diêm ngắn gọn nhất

Đề bài: Viết một bài văn về nhân vật cô bé bán diêm trong tiểu thuyết cùng tên của Andersen

Nói chi tiết về quan điểm của bạn về đặc điểm của việc bán diêm

Một. Mở đầu: Giới thiệu câu chuyện cô bé bán diêm và cảm nhận chung của em về cảnh ngộ và cái chết của cô bé.

  • Xin lỗi về hoàn cảnh đáng thương và cái chết của cô bé.
  • Suy nghĩ về tình cảm giữa các giai cấp, giữa các cá nhân có số phận khác nhau trong xã hội: nhu cầu nhân ái, cư xử giúp đỡ, quan tâm lẫn nhau).
  • b. Nội dung bài đăng

    • Xót xa trước hoàn cảnh éo le, nghèo khó của cô bé, phẫn nộ trước sự thờ ơ của mọi người trong câu chuyện.
    • Tóm tắt ngắn gọn về cái chết của cô ấy (chú ý những chi tiết quan trọng: cô ấy chết, nhưng má và môi cô ấy đang mỉm cười, cô ấy chết trong bao diêm, trong một góc, tuyết phủ, bên ngoài là đất…)
    • Nêu và phân tích cảm xúc của bà trước khi chết: xót xa, nghẹn ngào vì con chết. Xúc động, thấy thương cho đứa bé đã không được sống với những ước mơ bình thường.
    • Từ cái chết của cô bé bán diêm, hãy nghĩ đến cuộc sống của biết bao trẻ em nghèo khó, nhiều gia đình không đủ ăn, không mặc được. Rồi nghĩ đến trách nhiệm của mỗi người với những người nghèo khổ khác.
    • c.Kết thúc

      • Khẳng định lại cảm xúc của nhân vật mà truyện gợi lên ở người đọc.
      • Thể hiện trách nhiệm, tình yêu thương của mỗi người đối với số phận, cuộc sống của trẻ thơ nay bán diêm, bán báo, nhặt ve chai…
      • Các em vừa xem qua tác phẩm cùng tên của Andersen qua dàn bài Cảm nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm. Với dàn ý này, các em hoàn toàn có thể tự phát triển ý của mình và có một bài viết hoàn chỉnh nhất. Nếu muốn biết thêm nhiều tác phẩm khác, các em có thể tham khảo tại đây, nếu cần bổ sung thêm nội dung cho bài viết, mời các em tham khảo một số bài văn mẫu trữ tình. Đọc Cô bé bán diêm. Đọc phần tổng hợp dưới đây.

        Bài văn mẫu về nhân vật bán diêm trong tác phẩm cùng tên

        Ví dụ 1

        Truyện ngắn Cô bé bán diêm của nhà văn Hans Christian Andersen đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Không những thế còn là niềm thương cảm vô hạn đối với số phận éo le của nhà văn và cô bé bán diêm.

        Trải nghiệm của cô gái rất đáng đồng cảm, phần mở đầu hoàn cảnh của cô khiến người đọc bật khóc: bà nội và mẹ của người yêu thương cô nhất đã qua đời, tôi sống với cha trong bóng tối , gác xép hẹp. Có lẽ vì cuộc sống nghèo khó mà ông trở nên khó tính và đối xử tệ bạc với ông: ông thường la mắng, chửi mắng ông. Vào những đêm đông lạnh giá, tôi phải đi bán diêm để kiếm sống. Có gia đình rồi cũng không dám về, không mang theo tiền là bố mắng. Người cha vô lương tâm, bằng những lời nói và hành động vô tình của mình, đã nhốt cô bé bất hạnh ở ngoài trời trong những đêm đông lạnh giá, ngày một lớn dần trong tuyết trắng.

        Những ngày cuối năm thật đáng thương, ai cũng được đoàn tụ với gia đình, cô bé nhỏ lêu lổng ngoài trời đông lạnh giá với đầu và chân trần phủ đầy tuyết trắng. Xung quanh tôi, đường phố và nhà cửa rực rỡ ánh đèn, không gian ấm cúng và sảng khoái, mùi ngỗng bay khắp nơi và tôi đã đi cả ngày mà không bán được một que diêm nào. Những bức tranh tương phản không chỉ làm nổi bật những khó khăn, thiếu thốn về vật chất của các em mà còn nói lên những mất mát, thiếu thốn về tinh thần của các em.

        Trong mùa đông lạnh giá, cô bé dám thắp từng que diêm để sưởi ấm. Hình ảnh ngọn lửa diêm mang nhiều ý nghĩa sâu sắc. Trước hết, ngọn lửa của que diêm có thể xua tan giá lạnh và bóng tối, để em bé quên đi những bất hạnh và cay đắng trong cuộc đời. Ngọn lửa của que diêm thắp lên những ước mơ đẹp đẽ, những khát khao mãnh liệt, đem lại niềm vui, hạnh phúc cho thế giới của những giấc mơ. Đó cũng là ngọn lửa ước mơ về một cuộc sống gia đình hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương của ông bà cha mẹ. Ngọn lửa que diêm mang đầy tinh thần nhân văn của tác giả như một con thuyền, thể hiện sự đồng cảm, trân trọng đối với những ước mơ trong sáng, kì diệu của những đứa trẻ.

        Mỗi lần thắp một que diêm, cô bé tội nghiệp lại sống một khoảnh khắc hạnh phúc, đắm chìm trong thế giới cổ tích và thoát khỏi hiện thực đen tối. Lần đầu tiên quẹt diêm, tôi thấy lò sưởi vì tôi cần hơi ấm trong những đêm đông lạnh giá. Que diêm tắt, lò sưởi biến mất, một nỗi sợ hãi mơ hồ lại một lần nữa tấn công cô: “Tối nay về nhà sẽ bị cha mắng mất”. Lần thứ hai tôi lấy hết can đảm để thắp một que diêm, lần này tôi thấy một bữa ăn thịnh soạn… Trí tưởng tượng của tôi rất thú vị, cho thấy ước mơ lớn nhất của tôi bây giờ là được no đủ. Đêm giao thừa, nhà nào cũng quây quần bên mâm cơm, còn tôi thì lạnh sắp chết đói. Chi tiết khiến người đọc vô cùng xúc động và gợi nỗi đau xót xa. Lần thứ ba, trong tinh thần đêm Giáng sinh, tôi nhìn thấy một cây thông. Nó là biểu tượng của một gia đình hạnh phúc và ước mơ tuổi thơ trong sáng. Lần thứ tư, trong cái đói, cái lạnh và sự cô đơn, tôi khao khát được yêu thương, và chỉ có mình cô ấy là người tôi yêu nhất. Lúc đó, trông cô ấy thật ấm áp và xinh đẹp. Cô bé van xin bà ngoại cho cô đi, vì cô hiểu rằng khi que diêm tắt, cô đã biến mất. Mong ước của cô thật đáng thương, cô muốn được che chở và cưng chiều biết bao. Lần trước tôi thắp hết số que diêm còn lại để gặp cô ấy, thật không ngờ điều ước cuối cùng của tôi đã thành hiện thực.

        Tôi không còn phải chịu cảnh đánh đập, mắng mỏ, đói rét, tủi hờn nữa, tôi đã bước sang một thế giới khác, thế giới có mẹ bên cạnh. Thông qua những tưởng tượng của cô ấy, chúng tôi thấy cô ấy là một linh hồn trong sáng và ngây thơ. Trong giá lạnh, tôi chưa bao giờ trách ai vô tâm trước cảnh ngộ của mình. Tâm hồn tôi trong sáng và tốt đẹp biết bao. Đó là một cô gái với ước mơ giàu có đã vượt qua thực tại đói rét và cô đơn. Những ước mơ ấy thật bình dị, nhưng cũng thật lãng mạn và kỳ diệu.

        Em bé chết rồi mà mắt vẫn hồng, môi vẫn cười, cái chết tượng trưng cho sự thanh thản, mãn nguyện vì đã về với người bà thân yêu, thoát khỏi mọi đau đớn, bất hạnh. Cái chết còn là hiện thân của lòng nhân từ của nhà văn đối với lũ trẻ, sự đồng cảm, yêu thương và trân trọng những ước mơ bé nhỏ của lũ trẻ.

        Không chỉ độc đáo về nội dung mà tính nghệ thuật của bài viết cũng góp phần không nhỏ vào thành công của tác phẩm. Câu chuyện được kết cấu chặt chẽ và diễn biến phù hợp với hoàn cảnh éo le của một cậu bé bán diêm. Việc sử dụng tương phản sắc nét một cách tài tình đã làm nổi bật lên số phận bất hạnh của cô gái nhỏ.

        Lật từng trang sách, người đọc vẫn không khỏi xót xa trước cái chết của cô bé bán diêm tội nghiệp. Không chỉ vậy, thông qua tác phẩm, bạn có thể hiểu rõ hơn về tấm lòng của tác giả dành cho trẻ em, đồng thời gửi gắm ý nghĩa sâu sắc của tình yêu thương trên đời: yêu thương trẻ em, cho trẻ em một cuộc sống bình yên và một gia đình hạnh phúc.

        Thông tin thêm: Bài văn mẫu về truyện ngắn “Cô bé bán diêm” của Hans Christian Andersen

        Phạm Văn 2 cảm nhận nhân vật cô bé bán diêm

        and-decen được biết đến là ông già kể chuyện cổ tích, nhà văn lớn người Đan Mạch. Truyện ông viết không chỉ dành cho thiếu nhi, mỗi truyện ông viết cho thiếu nhi đều chứa đựng những bài học nhân văn cho người lớn. Có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng của ông, một trong số đó phải kể đến truyện ngắn: “Cô bé bán diêm”. Điều nổi bật trong tác phẩm là hình ảnh cô bé bán diêm đáng thương.

        Trước hết, cô bé bán diêm được miêu tả có xuất thân nghèo khó. Mồ côi mẹ từ nhỏ, cô sống với bố và bà ngoại. Nhưng rồi người bà thương yêu tôi nhất cũng để tôi ở lại bay về trời. Cô sống với người cha nghiện rượu, người buộc cô phải làm việc hàng ngày để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Một cô bé còn quá trẻ để làm việc chăm chỉ. Một cô bé thiếu tình thương của gia đình.

        Cô bé bán diêm, ngay trong lễ Giáng sinh – ngày đoàn tụ ấm áp của cả gia đình – cũng phải chịu nhiều đau khổ. Trong cơn bão tuyết trắng xóa lạnh giá, ai cũng khoác trên mình những bộ quần áo sáng màu ấm áp, riêng tôi đang đi chân trần trên nền tuyết. Bàn chân cô đỏ bừng vì lạnh. Cô ấy mặc một bộ quần áo rách nát, đầu để trần, không đội mũ, tuyết phủ đầy đầu. Trông thật thảm hại.

        Tôi liên tục mời những người xung quanh mua diêm, nhưng không ai quan tâm đến cô gái tội nghiệp này. Ở đây, ta thấy sự lên án sâu sắc của Andersen đối với những con người sống quá vội, thiếu tình thương nhân loại, coi thường loài vật nhỏ bé. Em vừa lạnh, vừa đói, vừa rét mà không dám về nhà, sợ không bán được diêm bố sẽ đánh.

        Nhìn những ngọn đèn đường sáng trưng, ​​những ngôi nhà trang hoàng ấm cúng mà người đọc không khỏi chạnh lòng. Tác giả dùng những nét tương phản để phác họa nỗi cơ cực, tội nghiệp của cô bé bán diêm. Khi “nhà nào nhà nấy sáng đèn, ngoài đường đầy ngỗng quay”, em bồi hồi nhớ lại quá khứ tươi đẹp khi người bà hiền của em còn sống. Những kỉ niệm ngắn ngủi, nhưng đủ khiến tôi mỉm cười trong giá lạnh. Quá khứ càng tươi đẹp thì hiện tại càng ảm đạm.

        Mong ước của cô bé bán diêm được cảm nhận sâu sắc qua que diêm. Que diêm đầu tiên “lúc đầu có màu xanh lam, sau ngả dần sang màu trắng, xung quanh que diêm có ánh hồng rực rỡ, sáng và đẹp mắt”. Ánh sáng ấy đã vượt qua cảm giác bóng tối mênh mông, làm hiện ra hình ảnh “lò sưởi bằng sắt có phù điêu bằng đồng sáng loáng”. Niềm vui của tôi đến từ ảo ảnh “ngọn lửa vừa mắt và ấm áp”. Những ước mơ giản dị, đơn giản là ngồi trước lò sưởi tôi không thể có. Hiện thực trước mắt là tuyết trắng dày đặc, mùa đông lạnh giá. Đèn tắt, bóng tối bao trùm

        Tôi đánh que diêm thứ hai; ánh sáng rực rỡ của que diêm biến những bức tường xám xịt thành “những tấm màn vải màu”. Khi nhìn thấy: “Bàn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn đầy đồ sứ quý, trên có một con ngỗng quay”, cảm giác hạnh phúc trong căn phòng ấm áp trào dâng trong lòng. Tôi không chỉ phải chịu lạnh mà còn phải chịu đói. Vì vậy, mong muốn này càng thực tế bao nhiêu thì cơn đói lạnh của tôi càng sâu sắc bấy nhiêu. Nhưng không mất nhiều thời gian để thực tế bao quanh tôi. Tôi phải đối mặt với “đường vắng, tuyết trắng, gió bắc thổi”. Không những thế em còn chứng kiến ​​sự xa lánh, dửng dưng của những người qua đường Hình ảnh tương phản được tác giả khắc họa khiến ta không khỏi chạnh lòng trước em bé bất hạnh.

        Tôi đánh một que diêm khác. Que diêm cháy sáng và trường ánh sáng lại xuất hiện. Ánh que diêm thắp cho cô một vầng hào quang rực rỡ, tặng cô “cây thông Noel”, như cho cô cả một thiên đường tuổi thơ: “Hàng ngàn ngọn nến sáng lung linh cành lá, đầy cây xanh, những bức tranh muôn màu, như thể trong một bức tranh Những cái đó.” tủ quần áo. “Diêm lại vụt tắt cướp đi niềm vui vừa được mở ra. Thằng bé vội đánh một que diêm khác vào tường, xung quanh có ánh sáng xanh, đứa bé nhìn rõ bà nó đang cười với nó”- bà ơi! Em bé khóc, để tôi đi! Em biết nếu que diêm tắt anh sẽ biến mất như lò sưởi đàn ngỗng quay và cây thông Noel năm xưa Nhưng xin em đừng bỏ anh nơi đây, cháu chúng ta ngày xưa khi bà chưa về bên người thương xót xa Hạnh phúc biết bao nó là! Bà nội luôn nói với con, chỉ cần con ngoan ngoãn, là có thể gặp lại bà! Tôi cầu xin cô ấy và cô ấy cầu xin Chúa cho tôi quay lại với cô ấy. Tôi chắc rằng bạn sẽ không nói không. “

        Tôi đốt hết những que diêm còn lại. Con muốn ôm bà! Diêm phù tỏa sáng như giữa ban ngày. Tôi chưa bao giờ thấy một bà cao và đẹp như vậy. Bà già nắm lấy tay cô, và cả hai bay lên cao, không còn đói, không lạnh, không còn bị đe dọa bởi nỗi buồn. Họ đến thờ phượng Chúa.

        Cái chết của bạn thật bi thảm và kỳ diệu. Vì nó nhẹ nhàng như giấc ngủ. Ước mơ của tôi thật đẹp nhưng càng đẹp lại càng đau. Một cậu bé bán diêm có cuộc sống nhỏ bé nghèo khó, thiếu tình thương của cha mẹ và cộng đồng.

        Thông qua nhân vật cô bé bán diêm, Andersen thể hiện tình yêu thương của mình đối với những đứa trẻ nghèo khó, thiếu thốn. Đồng thời cũng là lời phê phán những người thờ ơ, thiếu tình thương đối với những người khó khăn.

        Mẫu cô bé bán diêm 3

        Những ai đã từng đọc tác phẩm “Cô bé bán diêm” của nhà văn Đan Mạch Andersen sẽ không thể nào quên những que diêm nhỏ được thắp lên trong đêm giao thừa giá lạnh gắn liền với thế giới mộng mơ tươi đẹp của một cô bé nghèo. Kết thúc câu chuyện thật buồn, nhưng cách kể và miêu tả hấp dẫn của Andersen vẫn lấp đầy tâm hồn người đọc, người nghe những giấc mơ đầy ám ảnh.

        Trong bóng tối và lạnh giá của Đan Mạch, chúng ta có thể thấy rõ hình ảnh một bé gái với đôi môi tím tái và cái bụng đói đang đi chân trần trên vỉa hè. Một cô bé mồ côi tội nghiệp không dám về nhà vì không bán được diêm sẽ bị cha đánh đòn. Tác giả đã tạo ra một cảm giác sống động vào thời điểm bước vào tâm trạng của cô gái.

        Ấn tượng đậm nét đầu tiên gây được tiếng vang là hình ảnh cô gái bé nhỏ như lọt thỏm trong màn đêm mênh mông vào thời khắc giao thừa. Khi “nhà nào nhà nấy sáng đèn, ngoài đường đầy ngỗng quay”, em bồi hồi nhớ lại quá khứ tươi đẹp khi người bà hiền của em còn sống. Ngôi nhà xinh xắn phủ dây thường xuân vào một ngày ấm áp trái ngược với thực tế hai cha con sống trong những góc tối, lời nguyền thừa kế của cha và sự nghèo khó đi kèm với nó. Cô “ngồi một góc” và “khép chân” cho đỡ lạnh, nhưng có lẽ nỗi sợ còn mạnh hơn cái lạnh khiến cô “lạnh hơn”. Tôi không thể về nhà vì tôi biết “bố sẽ đánh con”. “Ở nhà lạnh.” Điều cô sợ nhất không phải thiếu hơi ấm, mà là thiếu tình thương. Đáng tiếc, cơ thể nhỏ nhắn của cô đang bất lực chống chọi với cái lạnh bên ngoài khiến cái lạnh bên trong khiến cô “tay tê cóng”.

        Lúc đó tôi chỉ ước một điều nhỏ nhoi: “Chà! Thắp một que diêm lên hơ nóng một chút có hay hơn không?” Nhưng hình như tôi không đủ can đảm để làm, bởi vì tôi sẽ làm hỏng một cái và không bán nó.hộp diêm. Nhưng rồi cô cũng “đánh liều” dấn thân vào hành trình ước mơ để vượt qua hiện thực phũ phàng. Ước mơ của cô bé bắt đầu từ việc nhìn vào ngọn lửa: “Lúc đầu màu xanh lam, dần dần chuyển sang màu trắng, xung quanh que có màu hồng, rực rỡ rất vui mắt”. Ánh sáng ấy đã vượt qua cảm giác bóng tối mênh mông, làm hiện ra hình ảnh “lò sưởi bằng sắt có phù điêu bằng đồng sáng loáng”. Niềm vui của tôi đến từ ảo ảnh “ngọn lửa vừa mắt và ấm áp”. Đó là một ước mơ giản dị, nhưng hiện thực phũ phàng “tuyết phủ trắng mặt đất, gió bắc thổi… những đêm đông lạnh giá”. Khi “lửa tắt và lò sưởi biến mất”, thì mong muốn được ngồi “trước lò sưởi” hàng giờ cũng vậy. Tưởng tượng đến những lời mắng mỏ của bố, giây phút mình bị “thịt bao da” khiến tôi bồn chồn. Bóng tối bao phủ u ám trong tâm hồn tôi.

        Có lẽ vì thế mà người viết xin tôi tiếp tục thắp que diêm thứ hai, thắp lên một chút hạnh phúc dù chỉ là trong mơ. Cô ấy đã không ăn trong một ngày, vì vậy cô ấy không chỉ phải tránh lạnh mà còn phải chịu đựng cơn đói. Như vậy, ánh sáng từ ngọn lửa diêm đã biến bức tường xám xịt thành một “bức màn màu”. Khi nhìn thấy: “Bàn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn đầy đồ sứ quý, trên có một con ngỗng quay”, cảm giác hạnh phúc trong căn phòng ấm áp trào dâng trong lòng. Tôi sẽ hạnh phúc biết bao nếu tất cả những điều tưởng tượng đều trở thành sự thật, khi “Con ngỗng nhảy khỏi đĩa” mang đến cho tôi một bữa ăn thịnh soạn để vượt qua cơn đói. Nhưng ảo ảnh lại biến mất, cô lại một lần nữa đối mặt với “đường vắng, băng tuyết, gió bắc tuyết trắng”. Không những thế em còn chứng kiến ​​sự xa lánh, dửng dưng của những người qua đường Hình ảnh tương phản được tác giả khắc họa khiến ta không khỏi chạnh lòng trước em bé bất hạnh.

        Một lần nữa, que diêm tiếp theo được thắp sáng, cho phép cô sống trong những giấc mơ ngọt ngào nhất của mình. Tôi đã phải nói lời tạm biệt với niềm vui chơi trẻ con trong cuộc sống mà tôi phải vật lộn từng giây để kiếm sống qua ngày. Ánh que diêm thắp cho cô một vầng hào quang rực rỡ, tặng cô “cây thông Noel”, như cho cô cả một thiên đường tuổi thơ: “Hàng ngàn ngọn nến sáng lung linh cành lá, đầy cây xanh, những bức tranh muôn màu, như thể trong một bức tranh Những cái đó.” tủ quần áo. “Trớ trêu một cách tàn nhẫn là tôi chỉ có thể nhìn thấy những bức tranh đẹp đẽ đó, nhưng lại không thể chạm vào chúng, bởi vì tất cả chúng chỉ là ảo ảnh, giống như những vì sao trên bầu trời, tôi không thể với tới. Trái tim tôi dường như bị bóp nghẹt của tác giả, Vì đối mặt với cái lạnh khắc nghiệt ở xứ sở Bà chúa tuyết, em bé dần kiệt sức và sắp gục ngã.

        Mọi người vừa tham khảo một số bài văn mẫu hay trong tác phẩm cùng tên của Andersen được tài liệu Cảm nhận nhân vật cô bé bán diêm sưu tầm và chia sẻ. Hy vọng những tài liệu này sẽ giúp bạn hiểu cách làm việc và quy trình tạo các chủ đề tương tự. Chúc may mắn với các nghiên cứu của bạn!

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.