Bố cục
Tôi. Mở bài:Giới thiệu tác giả bài thơ Chính Hữu, Đồng chí.
Hai. Text:Thuyết minh chi tiết về tác phẩm và cảm nghĩ về bài thơ
1. Tạo cơ sở cho tình bạn quân sự
A. Tình bạn thân thiết của những người lính bắt nguồn từ những nền tảng tương tự
– Ngay từ đầu, tác giả đã giải thích cơ sở của tình bạn sâu nặng giữa tôi và các chiến sĩ cách mạng:
“Quê tôi chua mặn”
Làng tôi nghèo đá sỏi cày xới. “
+ Thành ngữ “nước mặn thì chua”, hình ảnh “đất cày lên sỏi đá”
+Nói thầm mà cứ như đang kể chuyện
=>Hai anh em xuất thân từ những làng quê nghèo khó, lam lũ – vùng biển mặn và miền núi của đồng bằng Trung Bộ, gặp nhau trong tình yêu đất nước bao la. Bạn là một người nông dân mặc đồng phục – đó là sự đồng cảm của giai cấp.
– Cũng như giọng thơ, ngôn ngữ thơ ở đây là ngôn ngữ đời thường mộc mạc, giản dị:
“Anh và tôi là người lạ
Không có cuộc họp trên bầu trời.
=>Từ khắp mọi miền đất nước, những người xa lạ, cùng nhau thành một đội và làm quen.
Cùng mục tiêu, lý tưởng đấu tranh:
“Súng đối súng, đối đầu”
– Thông điệp, hình tượng tượng trưng sóng đôi => Tình đồng chí, tình đồng đội được hình thành trên cơ sở chung nhiệm vụ và lý tưởng cao cả. Theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, những người anh em tập hợp dưới lá cờ quân đội, kề vai sát cánh trong đội hình chiến đấu, thực hiện sứ mệnh thiêng liêng của thời đại.
Chia sẻ niềm vui nỗi buồn
– Bạn tri kỉ được thể hiện bằng một hình ảnh cụ thể, giản dị mà gợi cảm: “Bên nhau đêm lạnh là đôi tri kỉ”.
=>Trong gian khó mới trở thành tri kỷ của nhau, cùng nhau chia sẻ cái lạnh mùa đông và những khó khăn vất vả của cuộc đời.
-Câu thứ bảy của bài thơ “Đồng chí” là một điểm sáng tạo, độc đáo trong ngòi bút của Chính Hữu:
+ Dòng độc lập, câu đặc biệt gồm hai âm tiết có dấu chấm than nghe như tiếng gọi tha thiết, tạo nút, lắng đọng.
+ “Toshiba”, giản dị và đẹp đẽ, là điểm gặp gỡ, kết tinh của bao tình cảm cao đẹp: tình giai cấp, tình bạn, tình người trong chiến tranh.
=>Câu thứ bảy của cả bài thơ là bản lề nối liền đoạn một và đoạn hai, là điểm nhấn của cả bài thơ, là mạch cảm xúc chung. Có thể nói, từ “đồng chí” nghe thật giản dị và thiêng liêng trong thơ ca kháng Nhật.
2. Biểu hiện và sức mạnh của tình đồng chí
A. Tình đồng chí của những người lính cách mạng thể hiện ở sự thấu hiểu tâm tư, tình cảm của nhau:
-Các anh là những chiến binh canh giữ tình yêu, ra đi vì nghĩa lớn, để lại đất mẹ với bao lo toan, trăn trở.
– Hai chữ “đừng lo” => Khi lý tưởng đã rõ, Bác bỏ đi thái độ cương quyết của con người và chọn mục tiêu: “Làng anh em quyết giết giặc lập công”.
-Hình ảnh “đi nghỉ” vừa gợi sự nghèo nàn, dột nát của vùng quê lam lũ vừa gợi sự trống vắng trong lòng của những người ở lại.
– “Hóa ra Cũng nhớ lính” là một cách nói tinh tế và giàu sức gợi. Tổ quốc nhớ những người lính, và những người đã chết sẽ luôn nhớ quê hương. Biện pháp nhân hóa và hai hình ảnh hoán dụ đã thể hiện sâu sắc tâm tư, tình cảm của những người lính nơi tuyến đầu. Nỗi nhớ quê hương cũng là một cách vượt qua cái tôi, cái tôi cá nhân để cống hiến cho sự nghiệp chung của đất nước.
Là đồng đội, cùng chung gian khổ, thiếu thốn đời quân ngũ
“Áo anh rách vai
Quần của tôi có miếng vá
chế nhạo
Giày chân không.
=>Các chi tiết sống động, hình ảnh sóng đôi tái hiện chân thực những khó khăn, gian khổ của những người lính trong những ngày đầu của cuộc kháng chiến chống Nhật. Kề vai sát cánh cùng nhau chịu đựng… Chính tình bạn ấy đã khiến họ mỉm cười và yêu thương nhau nhiều hơn trong “sương giá” của mùa đông đầy rẫy chiến tranh.
-Hình ảnh “yêu nhau nắm tay nhau” với nhịp thơ mượt mà gợi nhiều hơn tả. Đây là một cách tuyệt vời để thể hiện tình yêu. “Tay trong tay” truyền tải hơi ấm và sức mạnh của tình đồng chí. Cái bắt tay đó cũng là một lời hứa công đức.
3. Biểu tượng của tình bạn
–“Đồng chí”Tình đồng chí trong bài hát được Chính Hữu thể hiện thật đẹp ở những dòng cuối của bài thơ:
“Đêm nay trong rừng sương mù
Cùng nhau chờ địch đến
Súng trăng đã chết.
– Đây là một bức tranh đẹp về tình đồng chí, biểu tượng cao quý của đời sống quân ngũ.
– Sương muối: Gợi sự hung dữ, khắc nghiệt của thiên nhiên và chiến tranh.
-“Trăng treo đầu súng” là một hình ảnh rất thực và lãng mạn:
+“Súng” và “Trăng”—hai hình tượng tưởng như đối lập mà lại thống nhất—dữ dội và dịu dàng—gần và xa—thực và mơ—chất chiến đấu và chất trữ tình— Người chiến sĩ và nhà thơ.
<3
+ Đó là sự khám phá, sáng tạo tình cờ về vẻ đẹp cao cả bình dị của tâm hồn người lính. Hình ảnh này làm tăng giá trị của bài thơ và trở thành lời khắc cốt ghi tâm của cả bài thơ “Đầu súng trăng treo”.
Ba. Kết bài: Khẳng định giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật, nếu em có cảm xúc với tác phẩm.