Cảm nghĩ về bài viết Người Lái Đò ❤️️ 12 ý hay ✅ Chia sẻ tuyển tập những bài văn biểu cảm về Người Lái Đò đặc sắc.

Dàn đồng ca Ý cảm tiếng hát người lái đò trên sông

<3

I. Lễ khai giảng:

  • Tác giả Nguyễn Tuấn: Với phong cách nghệ thuật độc đáo, đầy cá tính, một cây bút tài hoa, tri thức, luôn khám phá thế giới về văn hóa và thẩm mỹ.
  • Tác phẩm được sáng tác trong thời kỳ xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc, nội dung ca ngợi vẻ đẹp nhân văn và thiên nhiên vùng Tây Bắc Trung Quốc.
  • Hai. Nội dung bài đăng:

    1. Bản đồ Đại Hà

    A. Sông “Bão”

    • “Thành sông đá cảnh”: lòng sông hẹp, “bờ sông xây thành”, “trưa mới ló mặt trời”, “vách đá…như én”.
    • Trên ghềnh họ hát: “Nước đụng đá, đá đụng sóng, sóng đụng gió”, lúc nào cũng như đang “đòi nợ” người lái đò.
    • Ở những khu vực dốc: “có cửa hút như giếng bê tông” “thở và nghe như tiếng hố ga nghẹt thở”,
    • Cuộc chiến thác được miêu tả từ xa đến gần: Từ xa, tiếng thác thể hiện nhiều trạng thái khác nhau: “oan ức”, “van xin”, “khiêu khích”, “dằn mặt”; để miêu tả nước). Hòn đá cũng đầy mánh khóe: “nhăn”, “hàm”, “ma thuật”, cũng như “phục kích”, “đánh chặn”, “tiêu diệt” và các hành động khác; Trim Strike”
    • Biến hình linh hoạt của 3 vi khuẩn.
    • =>Dahe có khuôn mặt và trái tim của một con thủy quái, “Thác Báo Thù”, kẻ thù số một của loài người.

      Dòng sông trữ tình

      • Từ trên cao nhìn xuống trông như “cong” và “biểu”, xuân xanh, thu chín đỏ.
      • Trong rừng vắng đã lâu, nàng gặp lại dòng sông: dòng sông như “cố nhân”, “sáng như trẻ soi gương”, như “nắng tháng ba đời Đường”,. ..
      • Khi chèo thuyền trên sông: “đôi bờ như bờ kè thời tiền sử”, “hồn nhiên như cổ tích”, những nét chấm phá của thiên nhiên: lá ngô non, “con nai đắc đạo”,…
      • 2. Tranh Người Lái Đò Trên Sông Lớn

        • Những tay chèo giàu kinh nghiệm, hiểu biết và điêu luyện: “Trăm lần chèo trên sông Đại Mãn”, “Hồi ức về… dòng”…
        • Ông là người dũng cảm và tài giỏi: bình tĩnh đối mặt với dòng thác hung ác “cầm mái chèo đau, dặn cho tỉnh táo chèo…”, “nắm chắc mưu kế của thần sông, thần núi”, “cưỡi sóng vượt gió, xuống thuyền tiến thẳng vào thác…” động tác điêu luyện.
        • Anh ấy là một nghệ sĩ tài năng: anh ấy thích những dòng sông có nhiều thác ghềnh, nhưng không thích chèo thuyền trên những dòng sông bằng phẳng, và cho rằng việc đánh bại những con “thủy quái” là chuyện bình thường.
        • Ba. Kết thúc:

          • Nội dung: Tác phẩm ca ngợi vẻ đẹp của con người lao động và vẻ đẹp thiên nhiên của làng quê.
          • Nghệ thuật: Ngôn ngữ thành thạo, trí tưởng tượng độc đáo, vận dụng nhiều kiến ​​thức nghệ thuật đa dạng, đã thể hiện thành công hình tượng dòng sông và người lái đò.
          • Mời các bạn xem thêm video về Dahe Ferryman:

            Mở bài cảm nhận Người lái đò sông giản dị – bài học đầu tiên

            Đầu tiên, scr.vn sẽ hướng dẫn các em cách viết một bài văn cảm nghĩ về người lái xe Đại Hà đơn giản mà ấn tượng!

            Nhà văn là người thư ký trung thành của thời đại”, nên Tây Bắc không chỉ là vùng đất phát triển kinh tế mà còn là mảnh đất màu mỡ để văn học phát triển. Nếu như Nguyễn Khải có tập tiểu thuyết “Thất thủ” thì Nguyễn Huệ Tường có tác phẩm “Bốn năm sau”, rồi Nguyễn Duẩn Có tập tùy bút “Sông Đà”.

            Linh hồn của văn xuôi “Dòng sông lớn” là văn xuôi “Người lái đò sông lớn”. Tác phẩm này được đưa vào khóa học với tư cách là một trong những kiệt tác thế kỷ của Nguyễn Tuân.

            <3

            Cảm nhận đoạn ngắn Người lái đò trên sông lớn – Bài 2

            Giới thiệu đến các em bài soạn nhỏ cảm nghĩ về người lái đò trên sông sau đây để các em tham khảo.

            Tây Bắc là vùng đất văn nhân. Mỗi nhà văn, nhà thơ đều tái hiện và khắc họa hình ảnh Tây Bắc kỳ vĩ từ những góc độ khác nhau. Trong số đó, Nguyễn Tuấn đã khám phá ra vẻ đẹp thiên nhiên nơi đây, đồng thời cảm nghiệm được “chất vàng mười” trong tâm hồn con người nơi đây. Sáng tác “Người lái đò ra sông lớn” là món quà ý nghĩa mà ông dành tặng cho mảnh đất Tây Bắc.

            Qua tài năng của Nguyễn Tuấn, Đại Hà không còn là dòng sông vô tri mà trở thành một sinh vật có linh hồn, có tính cách, có cảm xúc và vẻ đẹp của tạo hóa. Hóa chất. Đầu tiên, Great River dường như là một dòng sông đáng sợ và dữ dội. Những tảng đá bên bờ sông “xây tường thành”, “có mỏm đá như cái họng”, “đi thuyền dù là mùa hè cũng thấy lạnh”.

            Bờ sông lớn hiểm trở, lòng sông hẹp, nước chảy xiết. Những ghềnh thác, những con sóng khổng lồ hiện ra với sự dữ dội, hung hãn “nước chọi băng, đá chọi sóng, sóng chọi gió”. Tác giả sử dụng những câu văn ngắn, trùng điệp để miêu tả sự dữ dội của thác ghềnh. Như một mụ phù thủy độc ác “quanh năm chết đói, luôn đi đòi nợ người lái đò”. Đáng sợ hơn nữa là lượng nước của sông lớn.

            Những lực hút này có xoáy sâu và lớn, giống như giếng bê tông đổ xuống sông khiến móng cầu bị “quay xuống”. Đó là một nơi nguy hiểm, và là nơi chết chóc. Một số thuyền bị kéo xuống, “thuyền xuống đáy sông ngâm mười phút mới thấy xác tan ra dưới đáy sông”. Tác giả sử dụng kiến ​​thức điện ảnh để người đọc hiểu rõ hơn về thứ thu hút nước.

            Sự chuyên chế của Đại Giang cũng được phản ánh trong các thác nước và chiến trường đá ở Đại Giang. Thác nước ở đây khủng khiếp “gầm ầm ầm như ngàn con trâu húc giữa rừng trúc, rừng trúc bốc cháy… bỏng da”. Những câu văn của Nguyễn Tuân tác động mạnh mẽ đến thị giác và thính giác của người đọc, khắc họa được sự phẫn nộ, khiếp sợ của Đại Ngã Nước Sông. Tác giả tiếp tục kể chi tiết về Chiến trường sông lớn.

            Đặc biệt là trận chiến với Người lái đò. đà giang như một con thủy quái hung dữ và khát máu. Nó bày mọi mánh khóe, dùng mọi chiêu, dùng mọi đòn để hạ gục Người Lái Đò. Qua miêu tả của Nguyễn Tuân, người đọc có dịp chứng kiến ​​sự bạo ngược, nổi loạn của thiên nhiên.

            Trái ngược với vẻ ngoài hung bạo và hung dữ, Dahe đôi khi lại tỏ ra rất trữ tình. Con thủy quái đã lột xác, rũ bỏ hình hài ghê tởm và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Đặc điểm trữ tình của sông lớn thể hiện qua hình dáng của dòng sông. Dòng sông Dahe mềm mại “trải trong biển mây đá” chỉ trong một nét vẽ.

            Da Jiang so sánh Ruan Shun Cong với mái tóc mỏng khi anh ấy còn trẻ. “Sông lớn nước chảy dài miên man… lửa đốt ruộng xuân”. Đó là vẻ đẹp tràn đầy sức sống và vẻ đẹp mờ ảo giữa mây trời, núi non. Màu sắc của dòng sông lớn thay đổi theo mùa, mỗi mùa có một vẻ đẹp riêng.

            Vẻ đẹp của dòng sông lớn còn được điểm xuyết bởi quang cảnh sông và cảnh sông. Khung cảnh thiên nhiên ven sông rất thơ mộng. “Cảnh sông nơi đây tĩnh lặng”, “một hạt ngô…”, những hình ảnh đầy sức sống làm say lòng người. Dòng sông hoang… một câu chuyện cổ tích xa xưa”. Những hình ảnh tương phản độc đáo và tài hoa của Nguyễn Nguyên kéo người đọc trở về với thời kì êm đềm của dòng sông lớn hàng nghìn năm trước.

            Tóm lại, Tuấn Nguyễn đã khắc họa thành công hình ảnh Đại Hà với hai cá tính: hung bạo đáng sợ và đẹp trữ tình. Tác giả cho ta thấy tài năng của mình ở trí tưởng tượng phong phú, những liên tưởng táo bạo, bất ngờ và sự so sánh mang dấu ấn cá nhân của Nguyễn Tuân trong cuốn sách.

            Thông tin thêm Cảm nhận của tôi về thơ Hồ Bá Lăng ❤️️16 suy nghĩ

            Trải nghiệm Song Da Chuanfu hay nhất – Bài 3

            Nếu đang tìm ý tưởng viết bài về Great Rivers, bạn đừng bỏ qua bài viết mẫu về Great Rivers Ferrymen hay nhất sau đây.“Người lái đò sông Lớn” của Nguyễn Tuân là một tùy bút đặc sắc, là kết quả của quá trình điều tra thực tế vùng Đại Hà từ năm 1958 đến năm 1960 của nhà văn, và đã được đăng trên tạp chí “Sông Lớn”. Hình ảnh người lái đò của người nghệ sĩ tô đậm nỗi nhớ về mảnh đất và con người Tây Bắc, về dòng sông lớn vừa hùng vĩ vừa thơ mộng.

            Khi chính Nguyễn Viễn viết tác phẩm này, ông đã hoàn thành một hành trình độc đáo với phong cách viết khẳng định con đường cách mạng của nhà văn. Vốn sống và tài năng của người nghệ sĩ tài hoa này bắt gặp khung cảnh đông đúc của Đại Tây Bắc, từ đó có những khám phá mới, làm nổi bật nét kỳ thú, nét thơ mộng của Đại Tây Bắc trong lòng người đọc.

            Bài viết Người lái đò Đại Hà của tác giả trước hết cho ta ấn tượng đặc biệt về hình ảnh và công việc của những người lái đò ở Lệ Châu, tác giả gọi họ là những người bạn trên tinh thần “phục tùng xã hội”. Họ tự nguyện” (chữ nguyễn dùng để tuân lệnh). Người lái đò là hình dáng của một người lao động, khắc khoải trong từng chi tiết của ngoại hình: hai tay khập khiễng như một cây sào, hai chân như bấu vào một vật tưởng tượng. , còn giọng anh như thác đổ Sông lớn con mắt nhân gian như đang dõi về bến xa…

            Tuổi tác không làm mất đi sức sống dồi dào và tình yêu công việc. Tác giả đã tạo ấn tượng đặc biệt về nhân vật ngay từ đầu, dẫn dắt ta vào một thế giới sông nước đầy nguy hiểm, thử thách nhưng cũng có sức hấp dẫn riêng đối với những người yêu thích phiêu lưu. Sử dụng kỹ xảo điện ảnh và ngôn từ của chính mình, Nguyễn Tuấn đã tạo nên một thế giới sông nước sống động.

            Câu chuyện vượt sông lớn được tác giả kể lại bằng tất cả những cung cách ly kỳ về sức mạnh chinh phục thiên nhiên của con người, tôn vinh nghệ thuật chinh phục thác đá sông lớn với tất cả kịch tính, cao trào. Dòng sông Davio và thần sông, tướng quân Shi, bao quanh chiếc thuyền cô độc, được nhà văn miêu tả bằng ngôn ngữ tiểu thuyết phong phú như một cuộc bao vây đã truyền cảm hứng cho vị tướng dũng mãnh xông vào quân đội của Tao để giết hàng triệu con rồng. .

            Có lẽ tác giả đã hình dung ra không khí của hội vật truyền thống khi miêu tả cuộc so tài về sức mạnh, trí thông minh, sự nhanh nhẹn giữa con người và những con đá nước. Trong trận chiến có quân cờ, có mưu lược, và phần thắng cuối cùng thuộc về con người, bởi “mình thuộc hang ngầm, ẩn mình trong nước nguy hiểm này”. Hình ảnh đời thường của những người lao động đấu tranh trong triều đã được Nhiếp Chính Vương nâng tầm thành một danh tướng “biết mình biết địch, trăm trận biết trăm trận, trăm trận trăm thắng”.

            Nhưng điều mà tác giả nhấn mạnh ở Người lái đò là tính nghệ thuật toát ra từ công việc đối mặt với nguy hiểm đã trở thành chuẩn mực. Vào khoảnh khắc vượt qua sức mạnh của thác nước, những con sóng dữ dội, “Sóng thác tan trong ký ức. Dòng sông lại bình lặng.” Đây là người chèo thuyền của Ruan Zun.

            Người ta chống chọi với dòng sông lớn hung ác để mưu sinh, “lấy mạng sống thác từng ngày”, nên những người này cũng yêu dòng sông đã cho họ “Anh Cá” này. Khiêu vũ, cá ruy băng xanh, cá hố “ngập tràn Narita”. Sông Đà Đà có “bộ mặt và trái tim của kẻ thù số một”, nhưng khi nước lặng, vẻ thơ mộng, duyên dáng như tranh vẽ của dòng sông lại được tái hiện nguyên vẹn.

            Tác giả miêu tả vẻ đẹp dịu dàng của dòng sông mang huyền thoại của cha ông những năm đầu đời trong một không gian trữ tình. “Sông lớn nước chảy như sông, rễ khuất trời Tây Bắc. Tháng hai hoa gạo nở, khói núi cuồn cuộn, mèo đốt ruộng xuân.”, “Nước suối chảy qua.”, “Nước suối chảy xanh”. … “, “Nước sông Đại Lục mùa thu đỏ như mặt người bị rượu”…

            Khi ấy, Nguyễn Tuân đã làm thơ ca ngợi vẻ đẹp của Đại Hà, với vẻ mặt và tâm trạng của một người gọi Đại Hà là “cố nhân”. Không gian lắng đọng trong vẻ đẹp của “bờ sông lớn, bãi sông lớn, chuồn chuồn sông lớn”. Vẻ đẹp đó giống như sự trang trọng trên đường đi của thơ Đường cổ điển, không chỉ khơi dậy nỗi nhớ nhung về quá khứ mà còn gợi lên cảm giác về một mầm sống mới chớm nở.

            Nhà văn đã để cho cảm xúc dâng trào là một cuộc đối thoại thầm lặng với thiên nhiên và bờ sông, khiến con người như hòa vào cảnh vật và cảm nhận vẻ đẹp hữu tình của dòng sông. Đến nay, ngòi bút của nhà văn vẫn lang thang trong niềm say mê tìm về cội nguồn, kể về lịch sử của Dahe và cuộc sống, con người Tây Bắc đã nhận được món quà hào phóng của Dahe.

            Cảm xúc từ hiện thực của Nguyễn Tuấn còn thôi thúc những giấc mơ tiên tri về tương lai, biến sức mạnh của những dòng sông ngược dòng thành nguồn thủy điện dồi dào. Rõ ràng, thực tế cuộc sống mới đã cho Nguyễn Tuấn một dự cảm chính xác và niềm tin vững chắc vào những người đang xây dựng chế độ mới, đem lại sức sống mới cho Đại Giang.

            Với Người lái đò sông vĩ đại, Nguyễn Tuân đã để lại dấu ấn trong thể loại văn xuôi, kiên định với hiện thực và nhạy bén khám phá những ấn tượng, vẻ đẹp tiềm ẩn trong hiện thực. Không chỉ vậy, tác phẩm còn đánh dấu sự vững vàng trong cảm xúc và tư tưởng của nhà văn, là hiện thân của tâm hồn tinh tế, nhạy cảm của một người nghệ sĩ yêu Tổ quốc, yêu nhân dân lao động, yêu và tin vào cách mạng, vào con đường phía trước của mình. dân tộc. Tấm lòng và tài năng của Ruan Zun thật đáng khâm phục.

            Đọc thêm 👉 Cảm nhận của em về thơ tỏ tình ❤️️16 ý hay

            Tìm hiểu hình tượng người lái đò giữa dòng sông lớn – Bài 4

            Tham khảo bài viết về hình tượng người lái đò sông độc đáo, bài viết ngắn gọn, rõ ràng.

            Một tác phẩm văn học lớn có giá trị sống mãi trong lòng người đọc phải tạo nên những nhân vật điển hình trong một môi trường điển hình và cô đọng đầy đủ tài năng, tâm huyết của người nghệ sĩ. Người lái đò trong bài Người lái đò ra sông lớn của Nguyễn Tuân là một nhân vật như thế.

            Dưới nét bút điêu luyện của Nguyễn Tuân, khung cảnh thiên nhiên Đại Hà hiện lên vô cùng hùng vĩ, trữ tình và đóng vai trò quan trọng, làm nền rất phù hợp cho hình ảnh người lao động miền sơn cước. Tây Bắc thể hiện hai phẩm chất, phẩm chất anh hùng và phẩm chất nghệ sĩ, tiêu biểu là người lái đò vô cùng dũng cảm, đã sống sót nhờ chiến đấu dũng cảm trước thác đá giữa dòng sông lớn suốt gần hai mươi năm.

            Tay lái của anh ấy được mô tả là “vô lăng nở hoa”. Người lái đò trong tác phẩm của Ruan Yuan gây ấn tượng sâu sắc với hình ảnh người đàn ông Jianghe của ông: ông đã gần bảy mươi tuổi nhưng rất khỏe mạnh, “thân chắc như sừng mun”, và “âm thanh như tiếng sông chảy xiết”. như cột buồm”, “Chân cong như đang ôm một người lái tàu tưởng tượng”…

            Nhà văn thích khắc họa hình ảnh anh hùng của người lái đò bằng một vài nét phác họa tài hoa, sẽ đọng lại mãi trong lòng người đọc, cho thấy nhân vật và trình độ tài hoa của người lái đò đã đạt đến một nghệ sĩ như thế trong đời. .

            Có lẽ nhiệt huyết và tình yêu của Nguyễn Tuấn dành cho Đại Hà đã được truyền vào vai người lái đò nên tác giả đã khiến nhân vật của anh gần gũi với Đại Hà đến mức máu thịt, thấu hiểu và yêu thương. Dòng sông này cho phép nhớ tên từng ngọn thác, hơn nghìn cái tên khó hay dễ đều hội tụ thành một dòng trong lòng người lái đò hay Nguyễn Tuân.

            Ông thuộc sông như thuộc “khúc hùng ca, thuộc từng dấu chấm phẩy, dấu chấm than, từng câu thoại”. “Người lái đò nắm chắc chiến thuật của Thần sông đá thần, và anh ta biết quy luật phục kích của đá đầu nguồn.” Đây là lý do tại sao Người lái đò đầu hàng và khuất phục sự hung bạo của sông lớn.

            Ông không phải là thánh thần mà chỉ là một người lao động bình thường bằng xương bằng thịt nhưng vẫn dũng cảm, chính trực vượt qua thiên nhiên khắc nghiệt trong công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, tồn tại trong lao động sáng tạo. quê hương.

            Tính cách người lái đò được cụ thể hóa qua cuộc chiến khốc liệt của ba khối đá với nước, sóng, gió và đá. Đầu tiên là sự hình thành đá tinh xảo đầu tiên, người đọc đặc biệt ấn tượng với câu miêu tả sự nhân hóa của những viên đá như một đội quân: “đá, đá”, v.v… “đá giữa” đã sắp xếp xong sự hình thành đá. Có năm cửa, bao gồm bốn cửa tử và cửa sinh.

            Ngoài ra, tác giả còn nhấn mạnh sức mạnh của Shi Jun bằng hàng loạt động từ được lặp đi lặp lại: “mai phục”, “nâng lên”, “đứng hay nằm tùy sở thích”. “ăn đến chết”, “gác cổng”, “lật hàm”… Cộng hưởng với các động từ là những tính từ tô đậm sự tàn bạo: “ngỗ ngược”, “quằn quại”, “xoắn quẩy”… đều đạt được những vị trí nổi bật. sức mạnh của đá sông Đông đúc mà mạnh mẽ, dữ dội và đáng sợ, nó tạo thành thế ngang tài ngang sức với người lái đò đơn độc, gieo vào lòng người đọc bao cảm xúc hồi hộp, hồi hộp.

            Có nước bên đá, “vang với đá, thác đỡ đá”, tạo nên âm thanh cuồng nhiệt, càng làm tăng thêm khí thế chiến đấu oanh liệt. Mizupo biết tung ra những đòn hiểm như cận chiến, đá vô cực, đá trái, đánh gối…

            Đối với sự hình thành vi thạch thứ hai, Shuiyan đã thêm nhiều cánh cửa, từ “thác nước bay hổ báo gầm”, “bốn năm liên tục bị hải quân khiêu khích”… động từ mạnh mẽ tiếp tục tuôn trào. -Dừng trang văn vang lên một phép tu từ nhân hóa vô cùng độc đáo, giúp nhà văn biến sóng nước thành hùm thiêng, sông càng tăng thêm sức mạnh cho đến đoạn cao trào sông lớn lại tiếp tục tôn thêm điệu bộ kiêu hãnh. Anh hùng của người lái đò.

            Người lái đò “không ngơi tay, nghỉ ngơi để phá đôi vây, đổi mưu”, “người lái đò nắm chắc binh pháp của thần sông, thần đá, am hiểu luật mai phục “, khiến anh ấy năng động và tự tin, nhanh chóng nắm bắt tình hình” cưỡi thác Dahe như cưỡi hổ, nắm lấy bờm sóng, cầm cương, phi nước đại, cắt đường thác nước.

            Các động từ mạnh liên tiếp như đưa người đọc vào cuộc chiến của sóng biển tạo nên trạng thái say sóng, qua đó tôn vinh vẻ đẹp của sự thông minh, dũng cảm, kiên cường của người lái đò. Nếu như ở lần đối đầu thứ nhất và thứ hai, Nguyễn Tuấn Cơ để lại vẻ đẹp, sự dũng cảm, anh hùng của người lái đò thì ở bến đỗ thứ ba, Nguyễn Tuân muốn cho độc giả thấy tài cầm lái tài hoa của người lái đò. . .

            Mô tả của Nguyễn Tuấn “hai bên trái phải là dòng nước chết” cho phép người lái đò vận dụng tài năng nghề nghiệp của mình để nhấc con thuyền lên khỏi mặt nước như một nghệ sĩ điều khiển mô tô “xuyên nước” trên không…nhắc lại mạnh mẽ động từ “bay vút” hay “xuyên qua” nhấn mạnh tốc độ chèo thuyền rất nhanh, cộng với nhiều ẩn dụ liên hoàn khiến người đọc có cảm giác vừa nhanh vừa mạnh. Cảm nhận đội quân khéo léo của con tàu theo hướng né tránh những tảng đá đông đúc.

            Nghệ thuật hàng hải ở đây làm người đọc mê mẩn, sửng sốt. Đúng là Người Lái Đò đã đạt đến trình độ của một nghệ sĩ trong nghề.

            Nguyễn Tuân quả là một nghệ sĩ tài hoa giỏi ca ngợi những con người lao động cần cù chịu khó, tiêu biểu là hình tượng người lái đò trong văn xuôi “Người lái đò trên sông”. Dạ” có nhiều nhan sắc và khí chất nghệ sĩ trong nghề.

            Tiết lộ thêm 👉Cảm nhận của tôi về thơ Tiểu Xuân ❤️️12 bài hay

            Trải nghiệm công việc của người lái đò trên sông lớn – Bài 5

            Những bài văn mẫu hay bài văn mẫu về tác phẩm Người lái đò qua sông sau đây sẽ giúp các em học sinh nâng cao vốn từ vựng và góp phần làm sinh động các bài soạn trên lớp.

            Nguyễn Tuấn là nhà văn tiêu biểu của văn học Trung Quốc hiện đại. Các tác phẩm của ông thường thể hiện tình thương đối với số phận con người ở các tầng lớp khác nhau trong xã hội bằng bút pháp độc đáo.

            Tác phẩm “Người lái đò vượt sông lớn” kể về một người lái đò bình thường nhưng vô cùng anh dũng, có khả năng chinh phục thiên nhiên và nắm giữ nó trong tay. Nguyễn Tuân miêu tả Đại Hà vô cùng huyền bí, hùng vĩ và nguy hiểm bằng những nét bút tinh tế.

            Tác giả Nguyễn Tuân đã sử dụng chất liệu ngôn ngữ độc đáo để xây dựng hình tượng Đại Hà, với bút pháp hơi “lộn xộn”, thể hiện sự quan sát tinh tế về thiên nhiên và con người. Qua sự quan sát của tác giả, người đọc thấy được hình ảnh của Dahe “lắm ốm, lắm ốm, có lúc dịu dàng… có lúc tự nhiên, gắt gỏng thác…”

            Thật ra, sông lớn là một dòng sông hung dữ, có thác ghềnh, hoàn toàn không theo dòng chảy. Nó giống như một con chiến mã có lúc ngang ngạnh khiến người lái xe biết rất rõ tính khí của nó. Tuy nhiên, sông lớn rất sống động và đẹp đẽ, lạnh lùng, nguy hiểm, nguy hiểm, chậm chạp, chậm rãi, có ghềnh thác hùng vĩ và vách đá dựng đứng.

            Đặc biệt ở Dahe, bạn phải nhìn thấy mặt trời lúc 12 giờ trưa. Tác giả miêu tả hình ảnh dòng sông lớn như thế nào: “Đá bên bờ xây thành… Có bức tường như yết hầu cắt đôi lòng sông Đứng bên này bờ ném đá nhẹ sang phía bên kia bức tường. Ngày xửa ngày xưa, một con nai và một con hổ nhảy từ bờ biển này sang bờ biển khác.”

            Tuy chỉ qua một số chi tiết nhỏ nhưng tác giả Nguyễn Tuân đã phác họa được con sông lớn tiềm ẩn nhiều hiểm nguy khó lường, vượt qua con sông này thực sự là một công việc vô cùng mạo hiểm và đòi hỏi nhiều kỹ năng. Thông minh và dũng cảm.

            Khi tác giả miêu tả tiếng thác nước chảy, người đọc như đang ở trong dòng sông lớn ngắm nhìn dòng thác hùng vĩ. Đó thực sự là một bức tranh thiên nhiên vô cùng hùng vĩ và đẹp đẽ, pha chút hoang sơ khiến lòng người choáng ngợp. Tiếng thác có lúc gào thét, như than vãn điều gì, có lúc lại như tiếng trâu rừng điên loạn, khiến người ta run sợ.

            Qua lời kể của tác giả, người đọc cảm nhận được sự sâu sắc của tác giả. Ông đúng là bậc thầy về ngôn ngữ, vì là sông nên ngôn ngữ vô cùng độc đáo nhưng có thể diễn tả theo nhiều cách khác nhau, nhiều trạng thái cảm xúc khiến người đọc đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. nếu không thì.

            Trong tác phẩm, tác giả chia Đại Hà thành ba trận chiến vô cùng ác liệt. Người lái đò muốn qua được con sông nguy hiểm này thì phải vượt qua ba trận chiến này.

            Trận chiến đầu tiên, mặt nước sông lớn đục ngầu, bất cứ lúc nào cũng có thể ập vào cắt đứt mái chèo của người chèo thuyền. Người lái đò mất bông hoa thơm, thấy là tin. Trận chiến thứ hai là sông lớn có nhiều lối vào, có thể dẫn người đến chỗ nguy hiểm, tìm đúng cửa thật sự là một việc rất khó, chỉ có người hiểu. Phải mất rất nhiều thời gian để dòng sông lớn hiểu được quy luật của nó.

            Trong trận chiến cuối cùng, Dahe có ít cửa hơn, điều này không làm người lái đò lóa mắt mà mọi thứ đều tập trung vào trận chiến toàn diện, khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn.

            Qua miêu tả của em, có thể thấy hình ảnh Dahe giống như một con ác thú cực kỳ hung dữ, nhiều mưu mô thủ đoạn, có thể giết người bất cứ lúc nào. . Đó là một kẻ thù nguy hiểm cho người lái đò qua sông.

            Tuy nhiên, dòng sông lớn cũng có những mặt đáng yêu, khiến người ta say lòng bởi sự hoang sơ và hùng vĩ của nó. Theo lời miêu tả của Ruan Tuan, Dahe bày ra một bức tranh thủy mặc “bờ sông ngập nước, như bờ sông ngập nước… như cổ tích”, quả thực rất nên thơ và đẹp như tranh vẽ, giống như tiên cảnh nơi trần gian.

            Qua tác phẩm “Người lái đò qua sông lớn”, người đọc cảm nhận được sức hấp dẫn của công việc thầm lặng của những người chèo đò qua sông. Những công việc tưởng chừng như đơn giản nhưng thực chất lại ẩn chứa rất nhiều mối nguy hiểm.

            Người lái đò trở thành người anh hùng nơi tuyến đầu hải quân qua ngôn ngữ miêu tả của nhà văn Nguyễn Tuấn. Họ không chỉ như những người thuyền trưởng đa tài vượt thác ghềnh mà còn như những nhà thơ hát hò khoan trên sông.

            Sau khi đọc xong tác phẩm, hình ảnh Dahe hùng vĩ và tươi đẹp vẫn còn đọng lại trong tâm trí người đọc, khiến họ muốn đặt chân đến mảnh đất này và tận mắt chứng kiến ​​Dahe một lần nữa. đôi mắt của tôi.

            Những bài văn mẫu tham khảo ✅ Trải nghiệm thơ ca phương Tây ❤️️ 14 bài văn mẫu hay nhất

            Cảm Giác Của Một Người Lái Đò Trên Sông Ấn Tượng – Bài 6

            Bài văn tả người lái đò sông ấn tượng sẽ là tài liệu tham khảo hữu ích cho các em học sinh trong kì thi sắp tới.

            Nguyễn suốt đời tuân theo sự theo đuổi cái đẹp của người nghệ sĩ, và cũng trăn trở về cái đẹp. Nếu trước cách mạng ông trốn tránh hiện thực và đi tìm cái đẹp trong những thời huy hoàng thì sau cách mạng ông vẫn thế, nhưng kiếp này ông tìm cái đẹp ở những người lao động rất đỗi bình thường. sự xa lạ. Trích từ Dahe Ferrymen ở Dahe Bishu, miêu tả chân thực vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên vùng Tây Bắc và vẻ đẹp anh dũng của những người lao động.

            Văn xuôi Sông Đà nhìn chung là kết quả của quá trình điều tra thực tế vùng đất Tây Bắc của nhà văn Nguyễn Tuân trong những năm 1958 – 1960. Đây là thời kỳ miền Bắc tiến lên chủ nghĩa xã hội sau giải phóng. Theo lời kêu gọi của Đảng bộ miền Bắc, phong trào tình nguyện đã được phát động ở các vùng sâu, vùng xa của đất nước nhằm khôi phục kinh tế, hàn gắn vết thương chiến tranh.

            Trước hết, Ruan Congcong miêu tả về Dahe vừa có vẻ đẹp dữ dội vừa có nét thơ mộng. Vẻ đẹp tàn khốc của dòng sông được Ruan Shun thể hiện trong cảnh xây tường ở bờ sông. Khi đó, “có một dòng sông vào buổi trưa” vừa có thể ám chỉ độ cao, vừa gợi tả sự lạnh lẽo, tăm tối của dòng sông.

            Không chỉ vậy, “vách thành như cổ họng, chắn ngang lòng sông lớn” diễn tả lòng sông hẹp, dòng chảy xiết, nhất là vào mùa lũ, đầy nguy hiểm. Bằng một trường liên tưởng độc đáo, Nguyễn Côn tiếp tục mạnh dạn miêu tả những vách đá lạnh lẽo và u ám bên dòng sông hẹp: “Ngồi ở bên kia cabin, đang là mùa hè, nhưng trời vẫn rất lạnh. Tôi có cảm giác như mình đang đứng trên vỉa hè của một con hẻm. , nhìn lên cửa sổ ở mỗi tầng khi đèn vừa tắt.

            Không chỉ vậy, sự hung dữ còn được thể hiện trong “Khúc long ngâm khúc”, ở đoạn này, Nguyễn Nguyên đã nhân hóa dòng sông thành một con người, một tên đòi nợ, với khuôn mặt hung dữ và man rợ. Nhịp câu nhanh, các phép láy, sự vận dụng liên tiếp các cấu trúc (băng, đá, sóng, sóng) kết hợp với các âm tiết liên tiếp tạo nên âm vang mạnh mẽ, nhịp nhàng. , Để cả dòng sông sôi sục, cuộn trào.

            Sự hung dữ còn thể hiện ở những con mút hung dữ, nối đuôi nhau vượt sông, như muốn lấy đi sinh mạng con người bất cứ lúc nào. Để tái hiện sự kinh hoàng của con sán nước, Nguyễn Tuấn đã lia máy từ nhiều chiều khác nhau để mang đến cho độc giả góc nhìn bao quát và đầy đủ nhất.

            Cuối cùng, sự hung dữ của dòng sông lớn được thể hiện trong các thành tạo đá vi mô khác nhau. Mảng vi đá đầu tiên là “cả một chân trời đá”, “bề mặt đá nào cũng có vẻ không đều, đảo nào cũng nhăn nheo và ngoằn ngoèo hơn mặt nước ở đây”. Đá cũng điều quân và tướng, như thể cố tình đánh đắm thuyền.

            Mảng microstone thứ hai tiếp tục tăng thử thách và nhiều tàu gian lận tử thần đã ra đời. Sự nguy hiểm của cửa ải không kém gì “tướng quân đá đứng ngoài cửa ải”, thác kết hợp với đá như hổ báo chực vồ, ấn thuyền vào đáy vực. con sông.

            Trong sự hình thành vi đá cuối cùng với ít cổng, “cả trái và phải đều chết”, và chỉ có một dòng hồi sinh “ở giữa những người bảo vệ thác nước”. Trong tất cả các loại vi trùng, Stonehenge cực kỳ nguy hiểm, và mục đích duy nhất của nó là làm tê liệt con tàu và chết.

            Bên cạnh vẻ đẹp man rợ, Dahe còn thể hiện một vẻ đẹp hoàn toàn khác, hoàn toàn ngược lại, đó là vẻ đẹp trữ tình. Từ trên cao nhìn xuống, dòng sông uốn khúc như “sợi dây uốn lượn dưới chân”, đặc biệt như mái tóc của người thiếu nữ. Tình yêu, tóc, tóc, rễ ẩn trong mây trời Tây Bắc, tháng hai hoa gạo nở, khói núi cuồn cuộn, xuân mèo đốt đồng”.

            Dòng sông như một thiếu nữ với mái tóc dài bồng bềnh, thanh thoát, duyên dáng và uyển chuyển đến không ngờ. Vẻ đẹp của sông nước và núi rừng Tây Bắc bổ sung cho nhau, núi rừng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nó. Không chỉ vậy, các dòng sông lớn ở các thời kỳ khác nhau cũng có những vẻ đẹp riêng: mùa xuân nước sông lớn xanh màu ngọc bích, “xanh”, sáng, trong và lấp lánh; mùa thu nước sông lớn “chậm rãi”. đỏ bừng, giống như bị người xoa rượu, làm cho mặt đau, là sắc mặt mỗi lần trở về người bất mãn sẽ tức giận.”

            Không chỉ vậy, vẻ đẹp của dòng sông lớn như bước ra từ chốn bồng lai tiên cảnh xa xôi, những bãi cằn cỗi như thác lũ: “Bờ sông lớn, bãi sông lớn, chuồn chuồn sông lớn”. Gặp lại nhau sau một thời gian dài vắng bóng, tác giả cảm nhận được cái “dịu dàng, êm đềm” quen thuộc trong “Rừng lâu, núi lâu”.

            Người lái đò sông lớn không chỉ làm nổi bật hình ảnh dòng sông lớn, mà để tô điểm và hoàn thiện vẻ đẹp của dòng sông lớn thì không thể thiếu sự hiện diện của con người, và đẹp như vậy, bức chân dung người lái đò đã được Nguyễn Phục thể hiện một cách độc đáo và rõ ràng. Không có tên cụ thể cho người lái đò, chỉ có người lái đò Lizhou. Để làm nổi bật vẻ đẹp của người lái đò, những bức chân dung của ông luôn gắn liền với dòng sông lớn.

            Nghệ thuật tương phản làm nổi bật cuộc chiến không cân sức: một bên là thiên nhiên hung bạo, hung ác, với sức mạnh to lớn và sóng gió, với những tinh thể nham hiểm, và bên kia là con người nhỏ bé. Trên con thuyền lẻ loi, chỉ có mái chèo trong tay. Nhưng dù sông lớn có gian xảo, xảo quyệt đến đâu, những người lái đò “hai tay không buông mái chèo khỏi sóng trận, lao thẳng xuống nước”, kiên cường bắt lấy.

            Đặc biệt trong trận chiến thứ ba vượt qua hòn đá vi mô, tài năng của người lái đò càng thể hiện rõ trong nháy mắt. Ông cứ “từ thuyền nhảy thẳng, phá cửa giữa… bỏ cửa đá”, “nhảy, nhảy, cửa ngoài, cửa trong, rồi cửa trong, thuyền như mũi tên tre, lướt nhanh qua làn hơi nước, xuyên thấu và tự phát. Quay Có thể lướt đi”…rồi hả hê.

            Câu “còn lắm thác” giống như người lái đò đã bỏ hết thác ghềnh mà thở phào nhẹ nhõm. Chiến công của anh trước hết xuất phát từ sự kiên cường, dũng cảm, quyết tâm vượt qua những thử thách khốc liệt của cuộc đời. Đây cũng là chiến thắng của trí tuệ con người, sự hiểu biết thấu đáo đặc tính của sông lớn.

            Đặc biệt, Người lái đò, cũng như các nhân vật khác trong tác phẩm của ông, được hình thành bởi tài năng và vẻ đẹp nghệ thuật của Nguyễn Thuần. Tài năng là khi con người đạt đến trình độ điêu luyện, tinh thông công việc, có khả năng sáng tạo, đạt được tự do. Vì vậy, Nguyễn Nguyên đã tập trung bút mực để ca ngợi hình ảnh bình tĩnh, điềm tĩnh và tự do điều khiển mặt băng của thác Dahe trong cuộc chiến gian khổ và anh dũng.

            Phong cách nghệ thuật của Ferryman thể hiện qua cách ông nhìn tác phẩm, bình tĩnh đến lạ lùng. Khi dòng sông ngoằn ngoèo đến cuối thác cũng là lúc “sóng trào dâng thương nhớ tan đi”. Nhà thuyền ngừng chèo, nhóm lửa nướng cơm trong ống nứa, nói chuyện cá anh vũ, cá thanh lương “Nói hầm cá, mùa khô cá nổ như mìn, nước tràn đồng”. .

            Nguyễn Tuấn tạo nên những trang văn đẹp từ hình thức đến tư tưởng bằng ngòi bút vô cùng tài hoa và tinh tế. Tác phẩm xuất phát từ tình yêu quê hương sâu sắc và chân thật. Nó không chỉ ngợi ca vẻ đẹp kỳ vĩ của quê hương mà còn khẳng định sức mạnh vĩ đại, phi thường của những con người bình dị trong hành trình chinh phục thiên nhiên.

            Khám phá thêm 🌸Bài phê bình thơ đồng tính❤️️

            Tham khảo lời giải chi tiết bài thơ Người lái đò trên sông lớn – Bài 7

            Bài thơ này có cảm nhận chi tiết về những câu thơ của Người lái đò Đại Giang, có phong cách nghệ thuật độc đáo của Nguyễn Côn, mời các bạn tham khảo.

            “Người lái đò sông lớn” là bài tùy bút của Nguyễn Tuân trong tập “Sông Đà” (1960). Đây là một thành quả nghệ thuật đẹp đẽ mà Nguyễn Tuân đã thu hoạch được trong chuyến thám hiểm Tây Bắc năm 1958. Trong chuyến đi này, tác giả có dịp trải qua những giây phút quen thuộc và thú vị nhất trong đời. Anh ấy là một nghệ sĩ.

            Tại quận Giang hùng vĩ và thơ mộng, anh cảm nhận được “lửa thử vàng thứ mười” của những người lao động bình thường. Nói “văn xuôi là bài ca về vẻ đẹp của người công nhân trong sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa” là đúng, nhưng tiêu biểu, trong ngòi bút tài hoa của Nguyễn Duẩn là hình tượng người lái xe vừa là anh hùng, vừa là người lái xe. Nghệ sĩ tài hoa.

            Giọng anh nhanh như tiếng nước trước dòng nước xiết, thế giới của anh nhanh như luôn muốn có bến xa trong sương…” Vóc dáng anh cường tráng như thanh niên mười tám hoặc hai mươi tuổi : “Tuổi gần bảy mươi, cái đầu vuông vức trên thân hình cao to khỏe như gỗ mun sừng… Ông giơ hai tay lên, hai cánh tay còn quá trẻ để che đi cái đầu hói.

            Sẽ không ai không lầm tưởng mình đang đứng trước một chàng trai ngoài bến chính bên sông” Mấy dòng này tác giả viết, không chỉ để giới thiệu ngoại hình của một người, mà còn để ca ngợi một tình cảm gắn bó, yêu nghề, yêu nghề sâu sắc, cùng du khách dạo bước trên dòng sông hoa lệ bao năm, mới có thương hiệu chuyên nghiệp như vậy trên gương mặt.

            Đây là phong cách viết độc đáo của Ruan Jun, anh ấy luôn nén rất nhiều điều muốn nói thành câu, và “nội dung thông tin” ở đó không bao giờ ở mức rõ ràng, chỉ khi anh ấy đọc bằng trái tim. Chúng tôi tìm thấy nhiều tác giả với những tầng ngôn ngữ ẩn chứa trong mỗi câu văn.

            Nhưng chỉ mô tả ngoại hình thôi là chưa đủ. Ở người lái đò cũng có nhiều điều kỳ diệu, chỉ có ở một người từng trải qua nghề này. Anh là linh hồn bất diệt của non sông này. “Trên sông lớn, ông ngược xuôi hơn trăm lần, dẫn người lái đò chèo sáu mươi lần.” Kinh nghiệm này còn được thể hiện qua trí nhớ siêu phàm của ông.

            Trí nhớ này được rèn luyện ở mức độ cao bằng cách ghi nhớ cẩn thận 73 thác nước bằng mắt, giống như tất cả các dòng suối đóng đinh các thác nước nguy hiểm. Không chỉ vậy, dòng sông lớn còn giống như một thiên anh hùng ca đối với người lái đò, còn thuộc lòng những dấu chấm than, dấu chấm câu, những đoạn xuôi dòng. Tác giả hỏi, người lái đò này đã hơn bảy mươi tuổi, ông đã làm nghề mười năm và đã nghỉ việc mấy chục năm, nhưng tính kiên cường của ông dường như không bao giờ thay đổi.

            Ông vẫn tự tin nói: “Tôi bỏ nghề lâu rồi, nhưng giờ muốn ngược ghềnh thác ghềnh, dám so tài với bạn thuyền châu lục, bờ cõi mở rộng ra bờ sông. Dahe cũng có linh hoạt Mừng trung ương Phái đoàn thị sát toàn bộ sông Dahe đến biên giới Trung Quốc.”

            Nhưng quan trọng nhất là hình ảnh ông lái đò xưa được khắc họa sinh động qua trận thủy chiến với Đại Hà. Vẻ đẹp của sự mạnh mẽ của người lái đò đối lập với vẻ đẹp của dòng sông trào dâng. Kinh nghiệm thôi là chưa đủ, đối với Dahe, bất cứ ai muốn thuần phục nó đều cần dũng khí, dũng cảm, trí tuệ, sự nhanh nhẹn và cả sự quyết tâm. Nguyễn Tuấn đặt nhân vật của mình vào một tình huống căng thẳng, nơi tất cả những phẩm chất này được bộc lộ, nếu không muốn nói là phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

            Đây là dụng ý của tác giả khi viết nên hình tượng người lái đò, phẩm chất gan dạ, dũng cảm, bền bỉ chỉ thể hiện hết khi gặp khó khăn, nguy hiểm. Giả sử người lái đò được đặt trong khung cảnh thơ mộng, trữ tình của dòng sông lớn thì hình tượng ấy sẽ phát triển theo một hướng khác, trở thành một nghệ sĩ say đắm hòa lẫn với thế giới nhân vật mà Nguyễn Tuân trước cách mạng.

            Còn đây, người lái đò trở thành người anh hùng nghệ sĩ lao về phía thác nước. Đây là một thác nước nguy hiểm và chết chóc đã xảy ra nhiều lần, nhiều lần như một trận chiến, kẻ thù lập tức vạch trần bộ mặt và dã tâm thâm độc của kẻ thù số một, lực lượng đá, đội đối lập. , Chơi trung vệ có nhiều thủ đoạn quỷ quyệt để tạo thành một thế lực hùng mạnh, đông đảo, hung hãn và nham hiểm.

            Khi Dahe giáng một đòn trí mạng vào kẻ thù, người lái đò không run tay, cố băng ép vết thương, chân vẫn nắm chặt bánh lái, mặt tái mét. Ông chỉ huy rất ngắn gọn và tỉnh táo, đầy sự khôn ngoan của một người chỉ huy, đưa con thuyền vượt qua muôn vàn chướng ngại vật. Sau khi phá hủy microlith đầu tiên, anh ta chèo thuyền và vượt qua vòng vây thứ hai. Virus thứ cấp đã tăng thêm nhiều cửa tử để lừa tàu, cửa sinh được bố trí trôi dạt bên hữu ngạn, nó rất nham hiểm xảo quyệt, bản tính như dã thú.

            Bốn, năm thủy thủ lao ra từ cửa nước bên trái, dụ thuyền vào đám đông. Nhưng người lái đò đã nắm chắc chiêu thức của thần sông, thần đá, không một giây nghỉ ngơi, người lái đò đã nắm chắc bờm sóng, nắm chắc đúng dòng nước mà lao vào. Cánh cửa nghiêng về phía Shimen. Vì vậy, lành nghề.

            Trong vòng thứ ba, có ít cổng hơn, lối đi chết ở bên trái và bên phải, và dòng sông ở giữa quân phòng thủ. Người lái đò và sáu người leo núi hiện ra thật nhỏ bé, gầy gò và kiệt quệ giữa thiên nhiên hung dữ. Nhưng không, ông lão như một vị tướng dày dạn trận mạc, con thuyền trần lao thẳng qua cửa ải giữa. Thuyền đi qua cổng đá, cánh mở, cánh khép. Vút vút, vút lên, cửa ngoài, cửa trong, cửa trong cùng, con thuyền như một mũi tên tre, xuyên qua hơi nước với tốc độ cao, vừa có lực đâm xuyên, vừa có lực lái tự động. Nó kết thúc ở đây.

            Tác giả đã dành nhiều công sức miêu tả trận thủy chiến giữa ông lái đò xưa và dòng sông. Một loạt hành động nhanh, mạnh: phóng nhanh, lái thẳng, lái một chiều, đâm thủng, đâm nhanh… Kết hợp với nhịp nhanh, hành văn căng thẳng, câu văn vội vã gợi lên một trận giáp chiến, nơi sinh ra tử. một người chết.

            Hơn nữa, nghệ thuật thư pháp tương phản trong tác phẩm được sử dụng triệt để, tạo nên hai phe đối lập: một bên là bản chất dã man, bạo ngược, một bên là những con người nhỏ nhen. Khả năng chinh phục thiên nhiên kỳ diệu. Người lái đò trong tay chỉ có một mái chèo, “như gậy trong sóng nước”, xông phá thành như một vị tướng bất khả chiến bại.

            Với tài năng văn chương và sự uyên bác, anh thông thạo thể thao, võ thuật, quân sự, v.v.. Hiểu biết nhiều lĩnh vực khác nhau, Ruan Yuan đã biến một câu chuyện bình thường thành một thiên anh hùng ca, biến anh thành một người lái xe. Một người chèo thuyền bình thường trở thành anh hùng, một nghệ sĩ lái đò chuyên về nghệ thuật leo núi và vượt thác nước trắng. Anh vừa là anh hùng, vừa là nghệ sĩ – người lái đò, tiêu biểu cho hình ảnh nhân dân lao động trong sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội.

            Chắc chắn rồi, vẻ đẹp của “Ba mươi vàng trên lửa” trong lòng người Tây Bắc đã được Nguyễn Tuấn phát hiện trên sông ẩn. Nếu Thiên Hà mà Nguyễn Duẫn miêu tả là “kẻ thù số một của loài người” thì thiên nhiên mà nhà văn miêu tả cũng thể hiện giá trị sức lao động của con người. Nói “văn xuôi là bài ca đẹp đẽ của nhân dân lao động trong sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa” quả là có ý nghĩa. Tác phẩm sẽ mãi là bản hùng ca hào hùng đi cùng năm tháng.

            Cảm nhận về bài văn mẫu chọn lọc Sáng tác Tống Đại Xuyên Phục-Bài 8

            Những bài văn mẫu Người lái đò chọn lọc dưới đây sẽ là gợi ý giúp các em vận dụng vào bài soạn trên lớp.

            Nguyễn Tuấn là một cây bút tài hoa, uyên bác, suốt đời say mê tìm kiếm cái đẹp trong cuộc sống. Ông có những hiểu biết độc đáo về các thể loại văn xuôi. Một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông là văn xuôi “Người lái đò trên sông lớn”. Tác phẩm như khắc họa vẻ đẹp luôn biến đổi của dòng sông lớn, vừa hung bạo, vừa trữ tình, ca ngợi những người lái đò bình dị mà hào hoa trên sông.

            Có thể nói, ngoài phong cảnh Tây Bắc hùng vĩ và thơ mộng, Ruan Yuan còn phát hiện ra sự quý giá trong tâm hồn của người mà anh gọi là “Thập kim và Thập kim thể”. Tâm hồn Tây Bắc. “

            Qua tác phẩm đặc sắc “Người lái đò sông lớn”, Nguyễn Thuần đã tự hào khắc họa bộ mặt thơ mộng, hùng vĩ và khắc nghiệt của thiên nhiên đất nước qua hình tượng dòng sông lớn. Tức giận và đôi khi trữ tình.

            Đồng thời, qua hình tượng người lái đò sông nước, tác giả cũng đã phát hiện và ngợi ca chất nghệ sĩ, tài năng và bản lĩnh của những người lao động mới, đó là vàng son của quá trình đấu tranh ngoan cường trong sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa của đất nước. Từ đó, nhà văn ngợi ca sông lớn hùng vĩ mà trữ tình, núi rừng Tây Bắc hùng vĩ nên thơ, con người Tây Bắc cần cù dũng cảm, tài hoa cũng như tài hoa. ..

            Người lái đò dường như lần đầu tiên xuất hiện với tư cách là một người lái đò dày dạn kinh nghiệm và dày dạn kinh nghiệm. Hơn thế nữa là lòng can đảm, dũng cảm, sự khéo léo, nhanh nhẹn, quyết đoán. Điều thông minh ở Nguyễn Tuân là anh ấy đặt các nhân vật của mình vào những tình huống căng thẳng, nơi mà tất cả những phẩm chất này đều bộc lộ. Nếu không phải hy sinh mạng sống của chính mình. Có lẽ người viết gọi đây là trận chiến cam go của những người lái đò trên chiến trường Đại Giang, là trận hải chiến nơi tiền tuyến Đại Giang.

            Lại là thác nước sinh tử, trải qua bao lần sóng gió, giống như một trận chiến, kẻ thù dường như đã vạch trần bộ mặt và dã tâm của kẻ thù. Đầu tiên.

            Dường như “những phiến đá ngàn năm nơi đây vẫn nằm mai phục dưới sông, hình như mỗi lần có thuyền xuất hiện ở quảng trường hiu quạnh và ồn ào này”. Vừa rẽ sông, một hòn đảo nhỏ chồm lên vồ thuyền. Nguyễn Tuấn đã sử dụng ngôn ngữ của mình để mô tả hòn đá là rất đắt tiền.

            Ông tả mặt từng viên đá không đều, từng viên đá nhăn nheo ngoằn ngoèo hơn mặt nước nơi đây…”. Sông lớn giao việc cho các đảo. Bước chân đến đây mới thấy. để thể hiện vòng tròn đá trên sông. Đá chia thành ba hàng, chặn sông giết chết thuyền. Và thực tế là con thuyền đơn độc không còn biết lùi về đâu để tránh xung đột với dàn trận phía trước.

            Có vẻ như trong trận chiến đá đó, người chèo thuyền đã giữ mái chèo bằng cả hai tay để ngăn mái chèo khỏi sóng chiến và bắn thẳng vào nó. Khi dòng sông lớn ra đòn nguy hiểm nhất, đó là ở khúc sông sóng gió, nước vào thuyền như đô vật nhéo eo lật úp, ông lão vẫn không hề nao núng, đồng thời dường như bình tĩnh và khôn ngoan. Lúc này, người lái đò bỗng như một người chỉ huy, điều khiển con thuyền vượt qua thác ghềnh.

            Còn người lái đò, dù trong tình trạng bị thương, vẫn cố băng ép vết thương, hai chân còn kẹp chặt vào bánh lái, mặt méo xệch như sóng vỗ, rồi giáng một đòn tỉa, một đòn tiêu cực. lần nữa. Nhưng khi người lái đò “phá xong vi sa thứ nhất” thì người lái đò lập tức “phá vây thứ hai” bất kể mệt mỏi.

            Lão lái đò dường như cũng đã nắm chắc chiêu thức của thần sông, thần đá. Và ở vòng thứ ba, ít cửa hơn, trái phải đều có những đoạn chết, nhưng lúc này tài xế có vẻ chủ động “tấn công”: anh ta trực tiếp xuống thuyền, đâm thẳng vào cửa ở giữa. Con thuyền lướt qua một cánh cổng đá đóng mở. Lắc cửa ngoài, cửa trong, cửa trong cùng, con thuyền như mũi tên tre, thoắt ẩn thoắt hiện, đâm xuyên, tự quay.

            Và trong trận cận chiến ấy, người lái đò dường như chỉ còn một tay cầm mái chèo, một con thuyền không quay đầu lại, và dòng sông như mang trong mình ma lực hung dữ của loài thủy quái. Nhưng cũng có thể nói, cuối cùng người chèo thuyền đã thắng, khiến Thạch tướng quân tái mặt, đành phải thua một chiếc thuyền nhỏ.

            Người lái đò xuất hiện trong tác phẩm là một người lao động vô danh, anh làm việc âm thầm và giản dị, qua tác phẩm của mình anh đã chinh phục được dòng sông dữ, trở nên hào hoa, anh lái đò đại diện cho nhân dân. Những người lao động chân chính đã chinh phục tự nhiên và sức mạnh thiêng liêng của tự nhiên bằng sự bền bỉ, bền bỉ và ý chí kiên định. Đây chính là yếu tố cấu thành phẩm chất vàng mười của người Tây Bắc.

            Điểm nổi bật và độc đáo nhất của Dahe Boatman là phong thái của anh ấy. Khái niệm tài hoa, nghệ sĩ trong tác phẩm của Nguyễn Duẩn dường như có nghĩa rộng, không chỉ nhà thơ, nhà văn mà cả những người không liên quan nhiều đến nghệ thuật cũng được coi là nghệ sĩ nếu tác phẩm của họ đạt đến sự tinh tế, cao siêu.

            Trong “Người lái đò sông lớn”, tác giả Nguyễn Tuấn đã xây dựng hình tượng người lái đò nghệ sĩ, được tác giả tôn vinh là người phu tài hoa. Kỹ năng đặc biệt được sử dụng ở đây là hiểu và nắm vững quy luật tất yếu của dòng sông lớn, bởi vì chỉ sau khi làm chủ mới có tự do.

            Luật của sông lớn là luật khắc nghiệt. Chỉ cần một chút sai sót, thiếu chính xác hoặc sai sót, quá nhiều, và nó sẽ giết chết bạn. Nhưng ngay cả trên những đoạn đường lớn không có thác nước, bạn cũng dễ dàng chìm vào giấc ngủ ngay. Tóm lại, nguy hiểm ở khắp mọi nơi. Lão lái đò dường như thuộc sông, thuộc quy luật của những tảng đá trong con đường hiểm trở này và ông nắm chắc mưu kế của thần sông, thần đá.

            Có lẽ vì thế mà trong trận chiến anh rất thông minh và bình tĩnh, giống như một chỉ huy thiên tài. Các giác quan của ông già dường như hoạt động nhịp nhàng, chính xác. Sau trận chiến, anh luôn thanh thản như chưa từng vượt qua thác nước, từng đợt từng đợt tan vào ký ức. Dòng sông đã êm đềm trở lại.

            Và tối hôm đó, nhà thuyền đốt lửa trong hang, nướng ống cơm, nói chuyện về cá anh vũ và cá Qingliang. đồng ruộng. Ngoài ra, chưa ai nói một lời nào với những vị tướng hung hãn đã giành được chiến thắng lớn ở Trung Quốc gần đây.

            Như một nghệ sĩ thực thụ, cả đời thai nghén tác phẩm bằng cả trái tim, không mấy ai khen ngợi công sức của ông, chính nhà văn Nguyễn Tuân cũng từng nói “cuộc đời họ đang từng ngày chống chọi với dòng sông hung dữ”, giành lấy sự sống từ thác mỗi ngày nên chẳng có gì ly kỳ, đáng nhớ”. Thế nên khi dừng chèo họ mới nghĩ như vậy. Có lẽ người lái đò anh hùng thì dễ thấy, nhưng để thấy được người lái đò tài ba thì chỉ có Nguyễn Thuận Tùng.

            Văn xuôi “Người lái đò qua sông lớn” cũng là tác phẩm tiêu biểu tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật tài hoa, uyên bác của nhà văn Nguyễn Côn. Tác phẩm độc đáo này không chỉ tôn lên vẻ đẹp thơ mộng hùng vĩ của thiên nhiên Tây Bắc mà dường như còn ca ngợi vẻ đẹp nghĩa khí, anh hùng, tài hoa của người dân lao động nơi đây. Nhà văn Nguyễn Tuân thể hiện tình yêu, niềm tự hào và thiết tha với đất nước, cũng như sự gắn bó sâu nặng với làng quê Việt Nam.

            Khám phá 👉Cảm nhận Tây du ký ❤️️Văn mẫu

            Em cảm thấy đoạn cuối bài Người lái đò Đại Giang – Bài 9 rất ngắn

            Xin chia sẻ với các bạn bài viết ngắn ở đoạn cuối của bài cảm nghĩ về những người lái đò Dahe.

            Trong tâm trí mỗi người Việt Nam, dòng sông này luôn là hình bóng thân thuộc, để lại nhiều dấu ấn khó phai. Bởi vậy, ở mảnh đất giàu tự nhiên này, các tác phẩm viết về sông nước luôn cho ra đời những kiệt tác. Một trong những tác phẩm thể hiện rõ điều này là “Người lái đò trên sông” của nhà văn Nguyễn Tuân.

            Dưới ngòi bút của tác giả, Sông Đà là một nhân vật vừa hung bạo, vừa trữ tình. Bài “Thuyền em trôi trên sông lớn….trên sông” thể hiện rõ nét vẻ đẹp trữ tình của dòng sông.

            Ngòi bút của tác giả tập trung miêu tả vẻ đẹp nên thơ, trữ tình của sông lớn sau khi miêu tả tính hung bạo, dữ dội của sông lớn qua các chi tiết nước, đá, sóng, lòng kênh hẹp và sức hút khủng khiếp. Sự dịu dàng ấy được thể hiện qua thể xác và tâm hồn.

            Tác giả so sánh dòng sông lớn với một người phụ nữ xinh đẹp bằng ngòi bút tài hoa, uyên bác và óc quan sát tinh tế: “Sông lớn chảy dài, nước chảy như tỏ. Trời Tây Bắc tháng hai hoa nở”. Vẻ đẹp này càng được hiện thực hóa qua các chi tiết tiểu cảnh ven sông. Điểm nhìn từ trên thuyền: “Thuyền em lênh đênh trên sông lớn” là sự quan sát, miêu tả chi tiết, cụ thể về dòng sông lớn.

            Trong ngòi bút của tác giả, cảnh sông hiện lên êm ả, thanh bình: “Cảnh sông ở đây lặng như tờ giấy”. Nguyễn Tuân đã vẽ nên những chi tiết “lặng như tờ giấy” một cách sinh động bằng nét bút của mình. “Ruộng ngô mới đầu mùa nhú lên mấy lá ngô mới”, hình ảnh “mọc rạ” gợi tả cảnh qua vẻ đẹp của tuổi trẻ, sự tươi mới và tràn đầy sức sống. .

            Trong không gian tĩnh lặng nên thơ, chỉ hình ảnh đàn nai “cúi đầu ăn búp cỏ đẫm sương đêm” khiến thiên nhiên hiện lên hài hòa, gắn kết.

            Những bức tranh thiên nhiên trong lành, trong lành dẫn tác giả vào một không gian huyền ảo, “biển hoang như bãi hoang”, “hồn nhiên xưa như chuyện cổ tích xa xưa”. Đằng sau những cảm nhận vô cùng tinh tế ấy, ta thấy được tâm hồn nghệ sĩ tài hoa hòa mình vào thiên nhiên với mây trời, sông nước đại ngàn.

            Tác giả đã cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp nguyên sơ và sức sống của cảnh vật, nắm bắt từng khoảnh khắc, từng chuyển động: “Chú nai ngây thơ ngẩng cái đầu bông lên khỏi ngọn cỏ đẫm sương mà nhìn tôi Lơ đãng trong cánh cung trôi”, rồi “con nai vểnh tai lên”.

            Con nai trong câu đối của nguyễn tuấn, gợi sự thuần khiết, trong sáng của thiên nhiên. Viết xong cảnh sông nước, tác giả tập trung miêu tả cảnh lòng sông. Hàng loạt thực thể với nhiều màu sắc, hình dáng khác nhau xuất hiện trong một ẩn dụ tinh tế và độc đáo: “Bầy cá trích tấp vào sông, trắng như bạc rơi”. Rồi dòng sông được nhân hóa, phú cho tính người, chầm chậm trôi, hệt như “nhớ đá thác xa còn sót lại thượng nguồn Tây Bắc”.

            Chính vì vậy, qua lời kể của tác giả Nguyễn Tuân, ta thấy được vẻ đẹp nên thơ, đẹp như tranh vẽ của Đại Hà nói riêng và thiên nhiên Tây Bắc nói chung. Đồng thời cũng thấy được tình yêu thiên nhiên và những nét tiêu biểu trong phong cách nghệ thuật của nhà văn Nguyễn Khun.

            Tham khảo ➡️ Cảm nhận buổi đầu tiên ❤️️15 mẫu

            Cảm nhận hình ảnh người lái đò sông quê – Bài 10

            Theo yêu cầu miêu tả hình ảnh sinh động của người lái đò trên sông, các em có thể tìm hiểu văn phong của lớp văn mẫu sau.

            Ruan Kun viết phong cảnh và nhân văn, và anh ấy không thích những vấn đề tầm thường. Ông thể hiện cá tính của mình theo phong cách văn nhân, để lại hình ảnh “người lái đò sông” rõ nét trong văn học. Đoạn văn ca ngợi cảnh sắc vùng Tây Bắc Trung Quốc và vẻ đẹp của những người lao động chất phác trong cuộc sống, và người lái đò là kết tinh của những vẻ đẹp đó.

            Người lái đò là một hình bóng vô danh, có thể bắt gặp ở khắp nơi trong cuộc sống hàng ngày, nhưng đó là một tồn tại cao đẹp, phục vụ đời sống thẩm mỹ mà Nguyễn Công Công luôn noi theo. Đó là một ông lão gần 70 tuổi, đã lái xe ngược sông hơn 100 lần, trực tiếp lái xe hơn 60 lần. Dưới ngòi bút của người nghệ sĩ, người lái đò hiện lên với khí chất trang nghiêm và trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp của thác nước hoang sơ.

            Bái pháp tôn tử từng nói: “Biết bạn biết ta trăm trận trăm thắng”, cho nên nói thợ thuyền trăm trận trăm thắng là biết rõ địch thủ. Người lái đò là một người đàn ông khôn ngoan và dũng cảm, thông thạo các quy luật tự nhiên của sông núi. Đối mặt với quái vật sông lớn mỗi ngày đã tôi luyện lòng dũng cảm và sự tự tin của anh ấy, đồng thời cũng tôi luyện anh ấy để sống sót khi nước va vào đá nguy hiểm.

            Tiếng nước như vựa, gió đẩy sóng, sóng vỗ đá nhưng anh vẫn bình tĩnh đánh bại cả 3 đợt tấn công của loài nấm vi thạch. Đối với mỗi vòng, ông có một chiến lược riêng: bình tĩnh đối mặt với dòng thác hung dữ, “cầm mái chèo nhẹ nhàng, và điều khiển bạn chèo một cách tỉnh táo…”. Dù bị thương nhưng anh vẫn cố chịu đau, vì anh biết mình là chỉ huy của cả chiến thuyền, phải là chỗ dựa của các anh em mới có thể đánh bại được sự hung hãn của Giang Hạc, nếu không sẽ tự chuốc lấy khổ đau.

            Trải qua trận vi đá thứ nhất, anh “không ngơi tay nhắm mắt” đột phá thế song vây, thay đổi chiến thuật, dễ dàng chinh phục trận đồ vi đá thứ hai bằng động tác “cưỡi sóng, chèo thuyền” điêu luyện thuyền lao thẳng vào thác nước…”.

            Mỗi mảng vi thạch sắp xếp nhiều cửa tử hơn và ít cửa sinh hơn. Nếu không có người đàn ông từng trải và dũng cảm này, chiếc thuyền mà anh ta lái có lẽ đã vỡ tan tành dưới nước. Bước vào mầm thứ ba là một hành trình gian khổ hơn: ít cửa hơn, nhưng “trái khoáy cửa chết”. Cửa đời nằm giữa lũy đá ​​canh giữ, chàng cưỡi ngựa trở lại như một dũng tướng “thẳng thuyền đâm thẳng vào cửa”, vượt qua dòng thác khiến con thuyền từ từ xuôi dòng. để làm dịu nước. .

            Có thể nói người lái đò là dũng tướng, thuyền là ngựa, giặc là đá nước, mục đích cuối cùng của con người là đánh thắng quân thù, ra khơi. Qua đoạn này, chúng ta có thể hiểu rõ vì sao người lái đò phải qua cửa nước hàng trăm lần. Vì tích lũy được bản lĩnh và trí thông minh, ông đã giúp con thuyền đến đích. Anh xứng danh là dũng sĩ xông pha trận mạc, là người lái đò anh dũng.

            Người lái đò đúng là một nghệ sĩ với những bông hoa trên tay lái. Mọi chuyển cảnh đều mềm mại và điêu luyện, như thể máu nghệ sĩ đã ăn sâu vào tiềm thức. Anh là người lái đò, nhưng anh đã đạt đến trình độ của một nghệ sĩ lái đò trên sông. “Con thuyền như mũi tên bẻ hơi Có lái mà trơn, thác đến đâu là hết” Con thuyền vừa thao lược vừa lướt đi, như dải lụa mềm tung bay trước dòng thác lũ.

            Khí chất nghệ sĩ thiên tài thể hiện trong nghệ thuật chèo đã một lần nữa nâng vẻ đẹp của người lao động bình thường lên cao độ. Người lái đò dũng cảm và tài hoa là hiện thân của người nghệ sĩ biết tạo ra cái đẹp, nó chứa đựng niềm tự hào và ngưỡng mộ của một nhà văn yêu cái đẹp như Nguyễn Duẩn.

            Người lái đò không chỉ là một con người dũng cảm trong cuộc đời lao động, mà cũng như bao người khác, ông có vẻ là một người lao động bình thường với cuộc sống bình dị. Họ coi hẻm núi là một thứ gì đó rất đơn giản và quen thuộc, bất kể nó có thể nguy hiểm và khó khăn đến mức nào.

            Trong ánh lửa bập bùng, họ ngồi cùng nhau bàn luận về cá anh vũ, cá chùm, không ai nhắc đến con thác khó khăn mà họ vừa trải qua lúc chiều. Suy cho cùng, những anh hùng ấy vẫn là những người lao động bình thường, cũng như bao người dân lao động khác, họ mang một vẻ đẹp rất đỗi bình dị.

            Nguyễn Tuân quả là đã để lại một bài văn rất độc đáo trong văn đàn bác học. Rỗng suy nghĩ và xót xa cho vẻ đẹp của thời đại phồn hoa, Nguyễn Côn đặt những câu chữ gần gũi với cuộc sống hiện tại, ca ngợi vẻ đẹp của những người lao động bình thường. Con người văn nguyễn tuấn luôn có vẻ đẹp và tài năng của một nghệ sĩ, nhưng khí chất nghệ sĩ lại đến từ những con người bình dị, những con người lao động hàng ngày.

            Thơ suy cho cùng cũng bắt nguồn từ cuộc sống và trở về phục vụ cuộc sống. Nguyễn Tuấn gắn tác phẩm với cuộc sống đời thường, sáng tạo nên những tác phẩm độc đáo tôn vinh những người lao động thời đại mới – những con người với những phẩm chất cao quý đáng được hậu thế ngưỡng mộ và khâm phục. .

            Tham khảo ➡️Cảm nhận về hình ảnh người lính miền Tây❤️️

            Văn học và suy ngẫm về bố cục điểm cao Người lái đò-Bài 11

            Mời các em tham khảo những bài văn Người lái đò trên sông đạt điểm cao được scr.vn tuyển chọn dưới đây.

            Nguyễn Tuấn là một biên tập viên xuất sắc. Sự nghiệp sáng tác của ông phong phú, cân đối giữa hai giai đoạn lịch sử trước và sau Cách mạng Tháng Tám năm 1945. Đến mốc đó, chắc chắn đã có sự thay đổi nhất định trong tư duy và phong cách của anh. Nhưng dù thay đổi như thế nào thì nó vẫn thống nhất trên cơ sở một cái tôi hết sức tuân phục: lỗi lạc, uyên bác, thích kích thích, suốt đời say mê khám phá và miêu tả cái đẹp.

            Người lái đò trên sông lớn trong bài viết về sông lớn——là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của Nguyễn Nguyên sau Cách mạng tháng Tám.

            Dòng sông mà Nguyễn Tuân tạo ra không phải là một thiên nhiên vô hồn, vô hồn mà là một con người năng động, cá thể, cá thể, tình cảm và khá phức tạp. Nó có hai đặc điểm đối lập về cơ bản – như tác giả đã nói – “bạo lực và trữ tình.” Khi nổi cơn thịnh nộ, nó dường như là “kẻ thù số một” của con người. Nhưng khi bộc lộ cảm xúc thì đầy chất thơ, rất nhẹ nhàng, rất gần gũi, như người yêu, “cố nhân” thấy vui, thấy nhớ.

            Nguyễn Tuấn đã miêu tả sự hùng vĩ, dữ dội của dòng sông lớn bằng những bức tranh sinh động, khiến người đọc rùng mình như đứng trước cảnh thực. Anh tung nhiều lời đắt giá, nhiều biểu cảm hùng hồn để quyết đấu với thiên nhiên.

            Ví dụ, ông đã dùng biện pháp so sánh liên tưởng để miêu tả đoạn sông cắt giữa hai vách đá cao, “Ngồi trong căn chòi ngang qua đoạn đó, đang là mùa hè, nhưng trời rất lạnh, và tôi cảm thấy như đứng trên vỉa hè trong một con hẻm và nhìn lên ô cửa sổ ở một tầng nào đó vừa tắt đèn.

            Ở đây cũng vậy, ông mô tả sức hút khủng khiếp “giống như cái giếng bê tông thả xuống sông để chuẩn bị làm móng cầu. Ở đây nước thở nghe như tiếng hố ga nghẹt. Trên mặt miệng hút, cũng xoáy cánh đàn quạ […] Nhiều bè vô tình bơi qua giếng hút bị giếng hút xuống Có thuyền bị giếng hút xuống thuyền rơi ngay Cây chuối treo ngược, rồi biến mất, chết chìm và lặn xuống đất, đến mười phút sau thi thể vẫn chưa tan ở hạ lưu sông.”

            Anh ấy vẫn cảm thấy rằng một bản sao như vậy là không đủ. Nguyễn Tuấn cũng chuyển sang kỹ thuật đặc tả phim. Anh tưởng tượng ra một tay nhiếp ảnh gia điên rồ nào đó, ngồi trong một chiếc thuyền thúng, và để nó hút đáy của cái mút khủng khiếp đó, người đàn ông và chiếc máy ảnh: “Con thuyền quay, và ống kính màu cũng vậy, … một khu rừng Những chiếc lá bị ném vào một chiếc cốc pha lê nước khổng lồ vừa được vẽ trên một thanh phèn.”

            Trí tưởng tượng của Nguyễn Tuân thực sự được đẩy lên những đỉnh cao kỳ lạ và ma quái bởi động lực ngoan cố của anh: không muốn lùi bước trong sáng tạo.

            Trong văn của Ruan Tuan, Dahe đã thực sự trở thành một con thủy quái khổng lồ. Tiếng gầm của nó xuyên qua dòng thác dữ dội, nhìn từ xa nghe rợn người: “Tiếng nước mỗi lúc một gần, to hơn, to hơn. .” Khiêu khích, đó là một âm thanh chế giễu. Khi đến gần, giọng nói của nó đột nhiên “gầm lên như tiếng ngàn con bò mộng nép vào khóm trúc trong rừng, lửa đốt rừng lửa, rừng lửa gầm đàn gia súc. “

            Quái vật nước không chỉ hung dữ. Nó cũng tinh ranh. Trong cuộc đấu tranh chống lại Ferrymen, nó đã thực hiện đủ thủ đoạn quỷ quyệt để dụ đàn ông vào những trận chiến đã được chuẩn bị sẵn, dẫn họ đến cổng tử thần. Khi dòng sông quay, tấn công và phục kích. Bị dụ xuống vực sâu thì đập vu hồi. Mặc áo giáp, bạn có thể sử dụng tất cả các ngón tay hiểm: âm dương, đá trái, thúc gối, ngoạm eo, xoay nửa người, bóp âm hộ, v.v., đối thủ,…

            Nhưng sau khi vượt qua thác dữ, dòng sông trở nên rất êm đềm và hiền hòa. Nguyễn Tuấn gọi đây là nhân vật trữ tình của Đại Hà. Lúc này, Dahe giống như một nàng tiên giáng trần. Nó “chảy như lời trữ tình, chân tóc ẩn trong mây trời Tây Bắc, muôn hoa đua nở”. Thật đẹp khi nhìn thấy những đám mây mùa xuân bay qua sông. Nước sông lớn cũng thay đổi theo mùa: mùa xuân xanh màu ngọc bích, mùa thu đỏ như da người say…

            Có cảm hứng, nhà văn cũng muốn thành nhà thơ. Anh thấy rằng “lòng muốn làm thơ xuống sông ngày càng nhiều”. Từ những nét điêu khắc mạnh mẽ, táo bạo, từ những ấn tượng mạnh về màu sắc, nguyễn tuân chuyển sang những đường nét thanh thoát, nhẹ nhàng và nên thơ.

            Đúng là nhiều khi ông đã đạt đến sức miêu tả của ngôn ngữ thơ, tức là nói được những điều mà văn xuôi khó nói: đó là cái mà ông gọi là “màu nắng tháng ba đời Đường “yên hoa tam” “nguyên hà dương châu” – hiện lên thấp thoáng trên mặt sóng sông lớn; là sự bối rối của dòng nước chầm chậm chảy, như thương nhớ dòng thác xa còn sót lại nơi thượng nguồn Tây Bắc.

            Trên cái nền của dòng sông vừa “hung bạo” vừa “lãng mạn” hiện lên hình ảnh người lái đò trên dòng sông lớn. Trên thực tế, người lái xe chủ yếu được nhìn thấy trong cuộc đấu tranh với thác nước dữ dội, tức là ở phía bên kia sông dữ dội.

            Giả sử nhà văn đặt anh ta vào một khung cảnh khác—một khung cảnh đầy chất thơ—thì anh ta sẽ biến thành một kẻ khoe khoang trong truyện cổ tích. Nhưng ở đây, đối mặt với một dòng sông hung dữ, đối mặt với một loại thủy quái, người lái đò phải trở thành một anh hùng khắc kỷ – một nhân vật anh hùng ca trong sử thi trèo ghềnh vượt thác. ..

            Nhất Nguyên đã sáng tạo hình tượng người lái đò trên sông bằng nhiều nghệ thuật độc đáo. Tác giả sử dụng vốn từ phong phú: võ thuật, võ thuật, thể thao, âm nhạc…, các biện pháp ẩn dụ và tu từ, nhân hóa, nhịp điệu câu văn trong sáng, hài hòa. Ông đã khắc họa thành công hình ảnh trí tuệ, tài năng và bản lĩnh của những người lái đò trên sông, qua đó ca ngợi vẻ đẹp, phẩm chất cao quý của người lao động Tây Bắc.

            Đoạn trích “Người lái đò ra sông lớn” của Nguyễn Tuân là một áng văn xuôi vô cùng giá trị, tác giả đã đạt được thành công trong nghệ thuật xây dựng hình ảnh, khẳng định và ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên, đồng thời khẳng định và ngợi ca vẻ đẹp của thiên nhiên với người xa về vẻ đẹp thiên nhiên Tây Bắc. Đồng thời, cũng thể hiện tình yêu, sự trân trọng, chân thành và gắn bó sâu sắc của Nguyễn Nguyên với quê hương, đất nước và con người Việt Nam.

            Trích dẫn 🌼 Tôi thấy đội thơ Tây không mọc tóc ❤️️10 mẫu

            Hãy nêu cảm nhận của em về truyện Người lái đò sông Đại Hà – Bài 12

            “Nêu cảm nghĩ của em về những người lái đò qua sông lớn” – đề tài này các em đừng bỏ qua những bài văn mẫu cực hay sau đây.

            Nhắc đến Ruan Jun, điều đầu tiên người ta nghĩ đến là một nhà văn cả đời theo đuổi cái đẹp. Vẻ đẹp trong các tác phẩm của anh phải là vẻ đẹp tột đỉnh. Sự nghiệp sáng tác của Nguyễn Nguyên đạt được nhiều thành tựu cả trước và sau cách mạng. “Người lái đò trên sông lớn” trích từ bài văn xuôi “Sông Đà” là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Tuân sau Cách mạng tháng Tám.

            Tác phẩm này là kết quả của chuyến đi Tây Bắc của Ruan Kun để tìm kiếm “thuật giả kim lửa của thiên nhiên Tây Bắc Trung Quốc” và “thuật giả kim lửa” của người dân nơi đây.

            Ngay câu đầu tiên, Nguyễn Tuấn đã thể hiện rất rõ sự tàn ác của Đại Hà. Dòng sông không trôi giữa hai bờ thơ mộng “cát trắng phẳng lì” mà bờ sông “xây tường thành” sừng sững cao vút. Sông hẹp đến nỗi “có lần hươu, hổ nhảy từ bờ này sang bờ kia”. “Mặt sông chỉ có buổi trưa”, “Mùa hè đi đò lạnh quá”, cái lạnh thấu từng lớp da, sự sợ hãi của thiên nhiên nơi đây.

            Đi qua đoạn đường này, người ta có cảm giác “đứng trong ngõ, nhìn lên cửa sổ các tầng vừa tắt đèn”. Nguyễn Tuấn đưa người đọc từ phố phường đến với khung cảnh hoang sơ, hãi hùng của thiên nhiên sông nước qua hàng loạt hình ảnh gợi tả. Người ta thấy trước mặt là một con sông sâu, hẹp, tối tăm và lạnh lẽo, ai đến đây cũng phải rùng mình.

            Qua bảy mươi ba thác ghềnh, có thể đặt tên cho năm mươi ghềnh, nhưng hãi ​​hùng nhất là khúc hát “Dài cây số, nước xô vào đá, sóng dập dềnh, gió cuốn. Quanh năm… “Ghập ghềnh. Với kết cấu giống nhau và nhịp điệu nhanh mạnh, người đọc không khỏi rùng mình trước tiếng sóng, tiếng gió, tiếng nước, tiếng đá.

            Các từ “lăn lộn” và “gắt gỏng” nghe có vẻ đáng sợ và gợi lên hình ảnh thảm khốc của nơi này. Dahe được miêu tả là người sẵn sàng “đòi nợ” những người dân trên sông. Nó sẽ gây ra nhiều nguy hiểm mà con người không thể lường trước được.

            Nói về bi kịch của Dahe là không đủ. Nguyễn Tuấn sử dụng nhiều thủ pháp nghệ thuật khác nhau để miêu tả sự hung bạo của sông lớn. Nhìn từ xa, những dòng nước xoáy trên sông trông giống như những chiếc lúm đồng tiền trên má của các cô gái, nhưng chúng không hề điệu đà hay dễ thương mà ngược lại, chúng có thể kéo con thuyền xuống đáy sông và đập nát nó. Không chỉ vậy, Nguyễn Tuấn ví việc lấy nước giống như việc thả một chiếc giếng bê tông xuống sông để chuẩn bị làm móng cho cây cầu.

            Hình ảnh tương phản này gợi lên cả chiều sâu hấp dẫn của dòng xoáy và nỗi kinh hoàng trong trí tưởng tượng của người đọc. Càng hãi ​​hùng hơn khi đọc những câu miêu tả tiếng con bú. “Nước ở đây thở, nghe như tiếng hố ga ngạt thở” Nước không chỉ đổ nhiều và nhanh, mà còn đặc như đổ dầu nóng. Từ “ông” cho người ta cảm giác dòng sông lớn như một con thủy quái đang vùng vẫy vùng vẫy với cổ họng bị bóp chặt.

            Loại hành động dã man này làm tôi nhớ đến một tay thợ chụp ảnh trơ trẽn với chiếc máy ảnh sau lưng, ngồi trên chiếc thuyền gondola xuôi dòng sông lớn, từ đó anh ta quay ngược máy ảnh để ghi lại cảnh tượng khủng khiếp này. : Một cái giếng xanh, đầy thủy tinh như sắp vỡ rơi xuống người, kể cả máy ảnh. Thuyền đang quay, và phim màu cũng đang quay. Bút pháp của Nguyễn Tuấn khiến người đọc có cảm giác như đang xem một bộ phim hành động vừa gay cấn vừa kinh hãi.

            Để tăng thêm vẻ hung dữ của dòng sông, Nguyễn Tuân còn viết thêm đoạn tả đá sông. Hình ảnh ẩn dụ “vô vàn” gợi cảm giác có vô số hòn đá trong một dòng sông lớn. Những tảng đá của sông Dahe đều bị Ruan Shuncong hút vào trong đó, và mỗi bề mặt đá đều xuất hiện “không bị che khuất”, “nhàu nát” và “xoắn”. Sau đó, họ xếp thành một đội hình đá tương tự như đội hình Bát quái trên sông lớn.

            Trong văn Nguyễn Tuân, dòng sông hung bạo này không khác gì kẻ thù số một của con người. Nhưng ngay sau đó, khi bạo lực qua đi, nó lại hiện ra với một bức tranh thơ mộng trữ tình vô cùng.

            Từ máy bay nhìn xuống, “sông lớn chảy dài như dòng sông, Sợi tóc ẩn hiện trong mây sương trời Tây Bắc. Hoa gạo tháng hai nở, cuồn cuộn trong sương. Núi rừng. Mèo bỏng cánh đồng mùa xuân.” Nhà văn so sánh Dahe với “mái tóc trữ tình” khiến Dahe thể hiện vẻ đẹp của người phụ nữ.

            Thông thường người ta sẽ thấy chữ “áng” hay dùng để chỉ một tác phẩm nghệ thuật, nhưng ở đây Nguyễn Tuấn dùng để chỉ một con sông lớn. Trong tâm tưởng của tác giả, dòng sông lớn như một tác phẩm nghệ thuật mà tạo hóa đã ban tặng.

            Sông lớn không chỉ đẹp về hình mà còn đẹp cả màu nước. Tác giả đã quan sát những dòng sông trong những thời gian và không gian khác nhau. Dòng Xanh Ngọc Mùa Xuân, vừa trong vừa óng ánh. Mùa thu, nước sông đỏ như da mặt người bị cồn cào. Mô tả của Dahe là tỉ mỉ và cụ thể, với sự tương phản độc đáo, vừa đẹp vừa đầy màu sắc, cho thấy sự hiểu biết sâu sắc và quan sát nhạy bén của tác giả.

            Bờ sông lớn dài vô tận, trải dài “bờ sông lớn, bãi sông lớn, chuồn chuồn sông lớn”. Các câu văn được ngắt thành đoạn, tạo nhịp điệu dồn dập. Rồi từ trên thuyền nhìn xuống, dòng sông lớn trông “lặng lẽ”, và mọi thứ đều im lặng. Sự tĩnh lặng của dòng sông chứa đựng sự sống dạt dào. Khi miêu tả dòng sông, nhà văn còn sử dụng những ẩn dụ vô cùng gợi cảm “Bờ sông hoang vắng như bãi sông tiền sử” và “Bờ sông thơ ngây như một câu chuyện cổ tích xa xưa”.

            Tác giả dùng những khái niệm trừu tượng để miêu tả vẻ đẹp cụ thể của dòng sông lớn, khiến dòng sông lớn không chỉ là dòng chảy của không gian trống rỗng mà còn là dòng sông của thời gian. Điệp từ “thuyền em lênh đênh trên sông lớn” gợi lên sự êm đềm của dòng sông lớn và sự bình yên của lòng người. Trong khung cảnh nên thơ ấy, người viết nghe thấy cả một giọt sương – tiếng còi tàu từ Phú Thọ-Pai-Lai Châu, âm thanh của một cuộc sống no đủ, hiện đại.

            Có thể thấy, câu văn miêu tả vẻ đẹp nên thơ trữ tình của Đại Hà đã tạo nên một đoạn văn nên thơ và đẹp như tranh vẽ. Thơ của sông lớn cảnh vật, thơ của lòng người.

            Nguyễn Tuân với vốn kiến ​​thức sâu rộng và tài miêu tả sắc sảo đã khiến người đọc đi từ sợ hãi này đến ngạc nhiên khác khi miêu tả Dạ Hề, hai mỹ nhân hung bạo và trữ tình.

            Đọc “Người lái đò qua sông lớn”, tôi càng hiểu thêm vì sao cái đẹp trong văn chương của Nguyễn Thao được gọi là đỉnh cao của cái đẹp. Tác phẩm một lần nữa khẳng định tài năng viết lách tuyệt vời của Ruan Jun, cho người đọc thấy được tình yêu quê hương đất nước được thể hiện trong các tác phẩm của anh.

            Chia sẻ cơ hộiNạp tiền miễn phí ngay🌟Tặng thẻ nạp mới miễn phí

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.