Tận tâm phục vụ
Khiêm nhường
Nhiệm vụ của Hội thánh và của mỗi người chúng ta không phải là rao giảng giáo lý, mà là rao giảng một con người, và con người này chính là Chúa Kitô, Con Thiên Chúa. Đấng Christ ban đầu chỉ được gặp qua các môn đồ của Ngài, và lời hứa phi thường của Ngài là sự phục vụ khiêm nhường. Đây cũng là phẩm chất đặc biệt của một nhà hiền triết. Khi nhân cách hằng sống phục vụ Ngôi Lời Nhập Thể càng trở nên đặc biệt hơn, Mẹ“đã trút bỏ vinh quang, mang lấy thân phận nô lệ và trở thành con người sống như người trần thế. Cũng có những người hạ mình vâng lời cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự” (Phi-líp 2:6-8).
Chúa Giêsu cũng nói với các môn đệ: “Thầy sống giữa anh em với tư cách tôi tớ” (lk 22, 27). Ngài đã từng cúi xuống rửa chân cho các môn đệ, và qua họ, Ngài mời gọi chúng ta sống khiêm nhường và phục vụ lẫn nhau.
1. Ý nghĩa của sự khiêm nhường
Theo từ điển phổ biến của Công giáo, khiêm tốn không phải là vượt lên chính mình. Đây là nhân đức giúp chúng ta biết yêu thương đúng đắn và trân trọng chỗ đứng của mình trước mặt Thiên Chúa và tha nhân.
Khiêm tốn theo nghĩa tôn giáo là biết rằng mình hoàn toàn phụ thuộc vào Chúa.
Khiêm tốn đạo đức là nhìn nhận mình bình đẳng với người khác, không phải là hạ mình hay hạ mình, nhưng là biết nhận ra những hồng ân Chúa ban và tạ ơn Chúa.
Trong tiếng Anh, từ khiêm tốn là “modest“. Tính khiêm tốn bắt nguồn từ tiếng Latinh “humus“, có nghĩa là đất, đống tro tàn mà từ đó con người được tạo ra, như được mô tả trong Sáng thế ký (Sáng thế ký 2:7). Như vậy, khiêm tốn trước hết là nhận ra sự thấp hèn của mình, và hạ mình để sống theo chân lý ấy. Điều này nhắc nhở chúng ta về lời kêu gọi của Giáo hội về sự thật của thân phận con người vào Thứ Tư Lễ Tro: “Hãy nhớ rằng bạn là cát bụi và sẽ trở về tro bụi“.
Người khiêm tốn là người biết khiêm tốn, không khoe khoang, tự mãn. Căn bản của đức khiêm nhường là biết sống như thế, không lệ thuộc hay ảnh hưởng bởi sự phán xét của người khác. Điều quan trọng nhất của một người khiêm tốn là sống điềm đạm và chân thật, đúng với “bản chất” của mình.
Những người khiêm tốn luôn cởi mở để tiếp nhận, cộng tác, học hỏi và thay đổi.
Một người khiêm tốn không có lòng tự trọng hay lòng tự trọng thấp, mà là thành quả của lòng tự trọng bắt nguồn từ nhận thức rằng mình chỉ là một phần của tổng thể.
Người khiêm tốn không tự khinh mình, không bực bội khi bị xúc phạm, không khoe khoang khi được khen ngợi.
Người khiêm nhường luôn cảm thấy bình an, thư thái và được Chúa yêu thương.
Người khiêm tốn và lương thiện nên biết ưu nhược điểm của mình, nhưng cũng phải nhận ra rằng mình luôn yếu đuối và cần đến sự trợ giúp của ơn Chúa vì: “Không thầy đố mày làm nên“.
Vì thấy rõ sự thật về mình, nên kẻ khiêm nhường trong mọi hoàn cảnh đều an nhiên tự tại, như nước chảy mềm cắt đê cắt suối. Sở dĩ chúng ta không thể sống khiêm nhường là vì chúng ta chưa biết mình, chưa nhận ra mình thực sự là ai. Nếu nhìn thẳng vào chính mình, chúng ta sẽ thấy mình rất yếu đuối, nhỏ bé, bất toàn và đầy rẫy những thói hư tật xấu. Sau khi nhìn thấy một người thực sự, hãy khiêm tốn và tìm kiếm sự đổi mới, để tất cả các khía cạnh của cuộc sống có thể được cân bằng và phát triển.
2. Khiêm tốn và kiêu ngạo
Bỏ vỏ đi, ai cũng như nhau. Một danh dự hoặc vị trí là dịch vụ. Sách Giáo lý dạy: “Càng lớn hơn, càng khiêm nhường trong mọi sự, để làm đẹp lòng Chúa” (Hê-bơ-rơ 3:18).
< Làm nhục là cách tốt nhất để làm quen và tiếp cận với người khác. Con đường khiêm nhường là con đường Thiên Chúa dành cho nhân loại. Chúng ta sẽ không bao giờ học được bài học về sự khiêm nhường. Càng khiêm tốn càng vĩ đại. Nhờ sự khiêm tốn, chúng ta có thể đến với mọi người và mọi nơi.
Khiêm tốn như nước, luôn chảy xuống và thấm vào lòng đất. Đức tính của nước là làm lợi ích cho tất cả chúng sinh mà không mưu lợi. Thiếu thì tràn vào, thừa thì chảy ra, làm mưa làm gió, làm mưa làm gió trên đất: “Trên có lành có yếu. Nước. Tính tốt của vạn vật không thể bàn cãi.” Tương tự như vậy , một người khiêm tốn sẽ Mang lại hạnh phúc và vẻ đẹp cho mọi người.
Trái ngược với khiêm tốn là kiêu ngạo. Theo Sách Giáo Lý số 1866: Kiêu ngạo là tội đầu tiên dẫn đến các tội khác: bủn xỉn, tham lam, đố kỵ… Ngày nay chúng ta vẫn mang mầm mống này dưới ít là ba hình thức khác nhau:
– Tự ái: Tức giận, tức tối khi người khác đánh giá thấp hoặc tỏ ra coi thường mình. Tự ái là nguồn cơn lớn của mọi cay đắng cay đắng trong cuộc đời. Muốn cho tâm hồn thanh thản thì không có gì tốt hơn là tự ái. Trong tất cả các ham muốn, ham muốn tự yêu bản thân là vô độ nhất. Trong đau khổ, đau khổ do tự ái gây ra càng không thể tránh khỏi và thường đau đớn hơn. Yêu bản thân đã là kẻ thù của hòa bình bên trong cũng như hòa bình bên ngoài. Nếu chúng ta không vượt qua được niềm tự hào của mình, chúng ta sẽ phá hủy tất cả sự tự tin của mình. Sự tủi thân khiến chúng ta tự ức chế và dễ gần gũi với người khác, vì vậy chúng ta không thể phục vụ họ.
– Phô trương: Người này cho rằng mình quan trọng và muốn mọi người công nhận giá trị của mình nên thích quảng cáo những gì mình làm. Vâng, tôi thích thể hiện những gì tôi có. Khoe khoang là “căn bệnh” của nhiều bạn trẻ hiện nay. Đặc biệt khoe khoang là một thói xấu trong tính cách người Việt Nam. Trong xã hội ngày nay, giá trị thực và giá trị giả đang bị đảo lộn, thậm chí rất ảo. Nhiều người mắc nhiều sai lầm chết người khi đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Bệnh thành tích, phù phiếm, phù phiếm được đẩy lên cao, dẫn đến sự hỗn loạn trong đời sống cộng đồng. Một người khoe khoang không thể phục vụ vì lòng ích kỷ của anh ta quá lớn.
– Ghen tị: Tức giận với những gì người khác có, chẳng hạn như tài sản, sự thịnh vượng, lợi thế, v.v. Ghen tị không chỉ đề cập đến cảm giác muốn bằng người khác, mà còn là mong muốn sở hữu những gì người khác có. Ghen tị là một cảm xúc có thể hành hạ chúng ta bằng sự tức giận và thù hận. Nó khiến chúng ta không bao giờ hài lòng với những gì mình đang có. Đố kỵ không phụ công người vì kẻ đố kỵ luôn bất mãn với chính mình và tìm cách loại trừ người khác.
Tất cả những hình thức trên đều ít nhiều tiềm ẩn trong cuộc sống của mỗi chúng ta, luôn tạo nên những xáo trộn trong đời sống gia đình, xã hội, giáo hội, cộng đồng… mà hậu quả nặng nề của nó là ai cũng thích mắc phải. phục vụ, Nhưng ít người phục vụ với tình yêu, và phục vụ với lòng khiêm tốn lại càng khó hơn.
3. Khiêm tốn là đức tính đổi đời
Cổ nhân nói: “Người có đức khiêm nhường như nắm cát trước gió”. Công việc, nhất là giúp ta biết tránh những cạm bẫy cuộc đời.
Nguyên tắc khiêm tốn rất đơn giản. Khi chúng ta là những con người đơn giản, bất cứ khi nào chúng ta làm bất cứ điều gì, chúng ta không cần phải đòi hỏi điều này điều kia. Vì khi đó hoạt động của chúng ta là “cho” thay vì “nhận”, phục vụ thay vì được phục vụ.
Khiêm tốn làm cho chúng ta hào phóng: một tâm hồn hào phóng không tìm vinh quang cũng không trốn tránh trách móc, không vui với vinh quang cũng không sợ hãi bão táp. lên án. Một trái tim quảng đại luôn đón nhận mọi thứ mà cuộc đời mang lại cho nó với một thái độ nhẹ nhàng và khiêm tốn.
(Mount 11:29).
Một người khiêm tốn là người biết sự nghèo khó của mình trong khi nhận ra rằng tất cả sự tốt lành mà họ có đều đến từ Thiên Chúa. Thật vậy, Chúa Giê-su nói: “Ta là cây nho, các ngươi là nhánh. Ai cứ ở trong ta và ta ở trong người ấy, thì sinh ra nhiều trái, vì ngoài ta, các ngươi chẳng làm chi được” (Giăng 15 :5).
Vì nhận biết mọi ân sủng đều do Thiên Chúa nên người khiêm tốn không ỷ lại vào sức riêng mình mà cậy dựa vào Thiên Chúa và luôn sống với tinh thần biết ơn. Thật ra, không phải lúc nào ta cũng có thể nhận ra ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh. Nhất là khi sự việc xảy ra, thường là những điều chúng ta không mong đợi, thậm chí ghét cay ghét đắng khi phải yêu thương bệnh tật, thất bại, đối xử bất công, nghèo đói. . .
Tuy nhiên, đối với những người khiêm nhường, họ tin chắc rằng Thiên Chúa là Đấng tốt lành, quyền năng và giàu lòng thương xót, rằng Thiên Chúa sẽ chỉ chọn điều tốt nhất cho con cái Người. Với tâm tình này, người khiêm tốn biết chờ đợi và đón nhận tất cả những gì đến từ Thiên Chúa, đồng thời biết bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu bằng việc dấn thân phục vụ tha nhân một cách khiêm nhường.
4. Chúa Giê-su: Người thầy của sự khiêm nhường phục vụ
Tự hổ thẹn không phải là phủ nhận giá trị của mình, mà là nhận ra con người thật của mình và của người khác, và phục vụ sâu sắc hơn” (mc 10, 45)). phải cúi đầu, phục vụ, đặt người khác trước mình.Thánh Phaolô cho thấy chiều sâu khiêm nhường của Chúa Giêsu, đến nỗi Người không coi mình ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã tự hạ mình và vâng phục Chúa Cha trong mọi sự (Pl 2,6) -8).
Bài học về “hiền lành và khiêm nhường” của Chúa Giê-su là một bài học khó nuốt trôi, nhưng nó mang lại sự bình an sâu xa cho tâm hồn và cho nhân loại: “Tất cả hãy đến. Hãy đến với tôi, bạn mệt mỏi và nặng nề Hãy mang lấy gánh nặng của bạn và ta sẽ để ngươi yên nghỉ.Hãy mang lấy ách của ta và hãy học cùng ta, vì lòng ta hiền lành và thấp hèn, và tâm hồn ngươi sẽ tìm thấy bình an, Vì ách của ta là dễ dàng và gánh tôi nhẹ nhàng“.
Cuộc sống của chúng ta đôi khi thật khó khăn và nặng nề. Tuy nhiên, mức độ nặng nhẹ không hẳn do thực tế gây ra mà còn liên quan đến tâm lý, lối sống của mỗi người:
– Nặng nề là do không đủ khiêm tốn phó thác đường đời cho Chúa, ảo tưởng dùng sự khôn ngoan, quyền năng, tài trí của Chúa để giải quyết mọi vấn đề.
– Nặng nề, vì họ không đủ khiêm tốn để chấp nhận sự thật về mình, mà lại hấp tấp lao vào những tranh luận được mất, những oan ức và những dằn vặt cho tâm hồn.
– Không đủ khiêm tốn để chấp nhận sự tồn tại của người khác, cho dù họ nghèo hèn, thấp hèn, dưới chuẩn, trụy lạc…
– Nặng vì họ không đủ khiêm tốn sống âm thầm theo nghề mà còn ham địa vị, quyền thế, địa vị…
Phải đến trước mặt Chúa, lắng đọng tâm hồn, nhận ra chân lý trong cuộc sống, chúng ta mới thực sự có tự do sống hạnh phúc và phụng sự hữu ích cho mọi người.
Mọi người đều ghét những kẻ tự đại, không ai quan tâm đến công việc của họ và không ai lắng nghe họ vì lối sống của họ không có nhân chứng. Ngược lại, người khiêm nhường được mọi người chấp nhận và yêu mến vì người ta cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Chúa nơi người ấy.
4. Dạy từ Lời Đức Chúa Trời
A. Ghế cuối (lk 14.7-11)
Chúa Giê-su nhân cơ hội này để quan sát cách thức các thực khách háo hức chọn chỗ ngồi nhất, và Ngài kể cho họ một dụ ngôn để mời gọi chúng ta khiêm tốn: “Khi được mời, trong tiệc cưới, anh em đừng ngồi vào chỗ. trước tiên, kẻo lời mời ít hơn người quan trọng của Bạn…thay vào đó, hãy ngồi vào ghế cuối cùng“. Nhìn bề ngoài thì đây chỉ là phép lịch sự, nhưng việc lựa chọn vị trí cuối cùng nhất định phải đơn giản tự nhiên, nhất định không được có ý nhờ vả người khác, nếu không chỉ là che đậy mà thôi. Mong muốn được tôn trọng.
Lời cảnh báo của Chúa Giê-su có ý nghĩa sâu xa hơn. Đối với Người, tiệc cưới tượng trưng cho Nước Thiên Chúa, trong đó ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, và ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên. Vượt lên trên những đòi hỏi của xã hội, Chúa Giêsu đưa con người xuống vực sâu của sự khiêm nhường và đến đỉnh cao của Nước Thiên Chúa. Nước Thiên Chúa là vinh quang, là hồng ân, và chỉ những ai khiêm nhường mới có thể lãnh nhận được, còn những kẻ tự cho mình là lớn thì không, vì Thiên Chúa “đánh kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường “.
Qua câu chuyện về chiếc ghế trong bàn ăn, Chúa Giêsu muốn mời gọi chúng ta hãy đặt mình trước mặt Thiên Chúa và nhìn nhận giá trị đích thực của mỗi người trong tư cách là con Thiên Chúa. Đừng để bị ảnh hưởng bởi niềm tự hào và tự mãn. Ngay cả những thực hành đạo đức như ăn chay, bố thí và cầu nguyện cũng có thể là bình phong để mọi người đạt được ý định của mình. Đáng tiếc, trường hợp của Shenju lại rơi vào hàng ngũ chức sắc, chức việc, chức việc trong tôn giáo.
Ngày nay cũng vậy, nhưng tinh tế hơn. Có “mạnh mẽ” nào lại không thích nhặt gỗ một cách trang nghiêm và tâm linh. Tôn vinh Thiên Chúa đôi khi cũng là một cách tôn vinh chính mình thông qua các lễ hội khác nhau. Ngay cả những cuộc tranh luận ẩn ý trong nhà thờ cũng thường xoay quanh địa vị và “chiếc ghế” quyền lực chứ không phải sự phục vụ. Không ai có thể vào Nước Trời mà không trở nên khiêm nhường và bé nhỏ /i> (x. Mt 18, 3 ), vì chúng ta bị xét xử không phải do công trạng của chúng ta, nhưng do lòng thương xót của Thiên Chúa, Đấng biết Tất cả những bí ẩn của trái tim con người.
b. nhưng là đầy tớ vô dụng (lc 17,7-10)
Trong xã hội, không ông chủ nào bằng lòng làm đầy tớ của quản lý, chỉ khi Chúa Giêsu phục vụ nhân loại, Ngài mới trở thành tôi tớ để bày tỏ tình yêu của Thiên Chúa. Ngoài ra, khi tình yêu ở đỉnh cao, người ta thường có xu hướng thích làm đầy tớ, phục vụ người mình yêu. Tình yêu làm cho con người trở nên đáng yêu hơn và sẵn sàng phục vụ người khác hơn.
Khi dạy chúng ta chấp nhận mình là đầy tớ vô dụng, Chúa Giê-su ám chỉ đến mối quan hệ giữa Đức Chúa Trời và những người phụng sự ngài. “vô dụng” ở đây không có nghĩa là bạn không làm được gì cả, mà tất cả những gì bạn có thể làm được là do duyên. Tự cho mình là vô dụng cũng hàm ý khiêm nhường phục vụ: bất công, vô vị lợi, không đòi hỏi, vô danh, vô vị lợi…
Chúng ta không bao giờ có thể nói rằng mình đã làm quá nhiều cho Chúa hoặc cho người khác. Khi chúng tôi làm hết sức mình, đó cũng là trách nhiệm của chúng tôi. Tuy nhiên, nhiều lần chúng ta thấy mình là người cho hơn là người nhận dịch vụ. Hãy suy nghĩ lại, “Bạn có điều gì mà bạn chưa nhận được? Tại sao lại khoe khoang rằng bạn chưa nhận nếu bạn đã nhận rồi?” (1 Cô-rinh-tô 4:7). Khi chúng tôi phục vụ, chúng tôi chỉ trả lại những gì chúng tôi nhận được. Không có gì để khoe khoang.
Thành công hay thất bại, hãy nhớ rằng: “người trồng chẳng có gì, người tưới chẳng có gì, nhưng người cho mầm mới là tất cả
/i>” (1cr 3, 7 ). có nước mắt Công phu gieo, công sức gìn giữ, nhưng nẩy mầm và sinh hoa trái đều tùy thuộc vào Chúa. Được trở thành một công cụ của Thượng Đế trong kế hoạch cứu rỗi của Ngài đã là một vinh dự lớn lao và không cần gì khác.
Thấy người khiêm tốn phục vụ, ta thấy giống hình ảnh Chúa Giê-su trong cuộc đời, một hình ảnh thật đáng yêu, thật dễ cảm, thật gần gũi, thật quan tâm, đem lại hơi ấm, tình người cho mọi người. Thật là thương cho cuộc sống của con người hôm nay.
Cầu nguyện
Chúa ơi! Chúa đã chọn con đường khiêm nhường, đó là con đường Chúa đến với con người, và là con đường của tôi đến với tha nhân.
Khi hạ mình xuống, Chúa mất đi địa vị siêu nhân và trở thành người chia sẻ số phận với bạn. Khi bạn hạ mình xuống, bạn không còn gì để mất, bạn vẫn là một phàm nhân.
Khiêm tốn là sự vĩ đại của Chúa, nhưng bạn đã mở đường cho tôi sống như Chúa.
Xin cho con hạ mình nâng đỡ những người nghèo khổ, lầm than, đói khát, túng thiếu và những nạn nhân của bất công và bạo lực.
Xin cho con biết hạ mình thật nhiều để cứu vớt biết bao mảnh đời tối tăm, cô đơn, thất vọng, buồn tủi trong một thế giới thiếu tình thương.
Xin cho phép tôi hạ mình sâu sắc và chân thành phục vụ để xóa bỏ mọi rào cản giữa thế giới vẫn còn đen và trắng này. Amen.
Ừm. Quá Nguyễn