Ký làm người, lãng mạn tự nhiên, nên thơ, tự do thoải mái. Ông có nhiều tác phẩm hay, nhưng nổi bật nhất là hai bài thơ “Cung nguyệt” và “Hoàng hạc”, đã đưa ông đạt đến đỉnh cao huy hoàng của nghệ thuật thơ Đường.
Bài thơ này như một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp cuộn lại, miêu tả cảnh sắc của hoàng hạc. Đứng trước hoàng hạc, nhà thơ nhớ lại truyền thuyết xa xưa, xót xa cho vẻ đẹp của quá khứ và suy ngẫm về cuộc đời. Thơ Đường vốn cô đọng, cô đọng, đa nghĩa. Liuhuanghe là một di tích lịch sử nổi tiếng ở Trung Quốc, có liên quan đến truyền thuyết về Wenwei Qingxian.
Vẻ đẹp hiếm có như vậy cho phép tác giả hòa mình vào thiên nhiên để miêu tả khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ của Hoàng Hạc Lâu, nơi đây có rất nhiều di tích lịch sử, cũng là nơi mang những chiến tích vĩ đại của dân tộc Trung Hoa, là nhân chứng của lịch sử và nhiều chiến công. Mở đầu bài thơ, tác giả nhắc lại nguồn gốc của hoàng hạc năm xưa:
Ai đi đâu,
Nhưng đây là hoàng hạc trên lầu.
(Sự tích sếu vàng ngày xưa,
Thử đất không còn sếu vàng. )
Hoàng Hạc Lâu sừng sững giữa trời đất bao la, trong cõi hư vô, Hoàng Hạc vẫn sừng sững uy nghi giữa trời đất bao la rộng lớn vô biên.Bên sông hoang vắng làm thi nhân nhớ thương ngàn xưa.
Từ hai đoạn đầu ta bắt gặp một tâm trạng. Nhà thơ không tả cái còn bây giờ mà nhớ lại cái đã mất: người xưa cưỡi hạc vàng ra đi. Tại đây, Tháp Hoàng Hạc, một di tích lịch sử của ký ức xa xưa, vẫn còn được bảo tồn. Trong tháp hạc hoàng gia có một con hạc vàng, và việc thu hồi đôi cánh của con hạc vàng chỉ khiến mọi người thêm lo lắng và mất mát. Nhưng trong hoài niệm của người ta, một con sếu vàng khác vẫn đau đáu:
Con sếu nổi tiếng nhất từng không vâng lời,
bài van thien triet, no du du.
(Hạc vàng đã ra đi mãi mãi
Mây trắng ngàn năm lững lờ. )
Hình ảnh hạc vàng gắn liền với chốn thần tiên. Hạc vàng bay đi không bao giờ trở lại, mang theo tất cả những gì mà hoàng hạc tưởng tượng nhiều nhất. Chỉ có mây trắng vẫn bay như ngàn năm trước. Nhà thơ miêu tả cảnh này với sự ngậm ngùi, tiếc nuối. Nhà thơ đắm chìm trong tâm trạng hoài niệm, trong không gian quạnh hiu.
Tâm trạng nhà thơ lúc này cũng hòa nhập với khung cảnh thiên nhiên của Hoàng Hạc Lâu Nỗi buồn, cô đơn, lẻ loi trong sâu thẳm trái tim nhà thơ chỉ còn là kỉ niệm của một thời đã qua. , nhưng giờ họ đã mất đi mãi mãi Sau tất cả, tác giả chỉ còn là hoài niệm và sự trống vắng của trái tim. Người ta vẫn nói rằng hạc vàng bay đi không bao giờ trở lại, nhưng không chỉ có sự đối lập giữa cổ đại và hiện đại, mà còn có sự đối lập giữa tiên giới và phàm tục.
Hạc vàng đã bay về chốn bồng lai tiên cảnh, thì đây, bên dưới vẫn là Hoàng Hạc Lâu, với mây trắng bồng bềnh trên trời, hình như vẫn còn chút gì nhớ nhung. Bốn câu đầu tập trung tả cảnh Hoàng Hạc Lâu và thuyết minh về Hoàng Hạc Lâu. Nói về quá khứ và hiện tại để bày tỏ cảm xúc và suy nghĩ của bạn. Đây là một tư tưởng có triết lý sống sâu sắc – triết lý về tồn tại – tư tưởng về sự mất mát, thế giới vô hạn và cuộc đời có hạn. Người chết khó trở lại, thời gian cũng vậy, nên người xưa có câu: “Thời gian như vàng bạc”.
Thiên nhiên như một bức tranh sơn thủy hữu tình, với những đường nét và màu sắc hài hòa: nắng chiếu trên những hàng cây bến tàu Hanyang; màu xanh của cỏ non trên bãi biển xa anh vũ:
Hanyang thật tuyệt,
Xa xa anh vũ là cỏ xanh mướt.
(Thần Âm Lịch,
Vợ chồng phương pháp vu tụng. )
Câu thơ này mở ra một không gian rộng lớn và thanh bình. Ánh nắng ban mai chiếu xuống dòng sông như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu những rặng cây xanh mát, thực sự là một bức tranh thiên nhiên tuyệt vời. Giữa dòng sông trong lành là màu xanh tươi mát của cỏ mùa xuân. Sau giây phút chìm đắm trong huyền thoại, nhân vật trữ tình trở về với thực tại. Và tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp. Bức tranh Hoàng Hạc soi bóng xuống dòng sông dài cùng với hình ảnh cây cối, thảm cỏ xanh mướt.
Nỗi nhớ quê hương da diết. Hình ảnh trên sông là yếu tố khơi gợi nỗi nhớ trong lòng nhà thơ. Cảnh vật chập chờn, mờ ảo đan xen với tâm trạng của nhà thơ:
Quê tôi khuất trong hoàng hôn
Sông sóng mù mịt, lòng người lo âu.
(Mộ của người dân thành phố,
Yên ba giang thường sử nhân du.
Nỗi nhớ quê hương, nỗi buồn cô đơn và tình yêu cảnh vật của nhà thơ đã làm cho bài thơ này trở nên độc đáo và xúc động, những bức tranh thiên nhiên để lại nhiều xót xa trong lòng người đọc. Khung cảnh hiện hữu quanh mình.
Bài thơ hoang hạc đã để lại giá trị to lớn trong nền văn học Việt Nam với những bức tranh đẹp về thiên nhiên, cảnh vật nên người.