“Thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt
Còn hơn trăm năm sầu”
(Khẩn cấp – Mùa xuân kỳ diệu)
Xuân điều là một trong những cây đại thụ của nền thơ ca Việt Nam, ông còn được mệnh danh là “ông hoàng” của thơ tình nồng nàn. Dù trong thơ hay ngoài đời, Chun Mo luôn thể hiện khát khao mãnh liệt về tình yêu và cuộc sống.
Khác với các nhà thơ mới cùng thời, Xuân Diệu nhanh chóng tạo cho mình một cái tôi độc lập trong cuộc đời đầy nhiệt huyết và sôi nổi. Vội vàng là một sáng tác rất tiêu biểu, nói về một trái tim khao khát, điên cuồng theo đuổi lẽ sống. Bài hát còn chất chứa những ưu tư, khắc khoải, lo lắng của thanh xuân trước năm tháng trôi qua.
Xuân Diệu, bút hiệu là Trảo Nha, quê mẹ ở Bình Định, lớn lên ở Quy Nhơn. Ông là thành viên của Tự lực văn đoàn và là người khởi xướng phong trào thơ mới ở nước ta lúc bấy giờ. Các tác phẩm tiêu biểu thời kỳ này gồm: Thơ (1938), Gửi hương (1945).
Tham gia phong trào cách mạng năm 1944, Xuân Diệu trở thành cây bút xuất sắc chuyên viết ca khúc cách mạng, thơ hào sảng, chính luận, tự sự được nhiều người yêu mến. Vội vàng là một bài thơ trong “Tuyển tập” (1938), lấy cảm hứng từ một tâm hồn yêu đời và một triết lý sống mới tìm thấy.
Mở đầu bài thơ “Cảnh xuân vội vàng” đưa người đọc vào tâm trạng hân hoan, yêu đời trước vẻ đẹp của mùa xuân. Vẻ đẹp của đất trời vẽ nên một bức tranh muôn màu, hình ảnh thiên nhiên đầy thơ mộng, đẹp như tranh vẽ. Trước mắt nhà thơ, cuộc đời thật rạo rực sức sống:
“Tôi đi tắt nắng
Cho màu không phai
Tôi muốn buộc gió
Để hương thơm không bị tản mát.
Ong bướm tuần này
Đây là bông hoa của cánh đồng xanh
Cành lá rung rinh ở đây
Đây là bản tình ca của tôi
Đây là đèn nhấp nháy
Mỗi sớm mai, thần vui gõ cửa
Tháng giêng ngon như môi khép
Có lẽ vì đang đắm chìm trong hạnh phúc tột đỉnh mà tác giả đã nảy ra ý tưởng táo bạo “tắt nắng” và “buộc gió” Nắng và gió là những thứ vô hình mà chúng ta có. Chúng ta có thể cảm nhận bằng mắt, nhưng không thể sờ bằng tay. Nghệ thuật ngụ ngôn “tôi muốn” được kết hợp với các động từ mạnh cho người đọc thấy được niềm đam mê mãnh liệt, khát khao sáng tạo và chinh phục tạo vật của nhà thơ. Phần mở đầu của 5 bài văn vừa cô đọng, vừa giàu cảm xúc.
Cảnh sắc thiên nhiên đầy màu sắc được miêu tả sinh động bằng sức xuân diệu kỳ bằng những câu thơ bay bổng. Khung cảnh đồng áng hiện lên trong thơ đẹp như hình ảnh “chốn bồng lai tiên cảnh”. “Con ong và con bướm”, “Hoa đồng nội”, “Nhành lụa”, “Tổ chim”… trong mắt người nghệ sĩ tài hoa thật đáng yêu và duyên dáng.
Cuộc sống giống như một bữa tiệc chào đón, với sự lãng mạn ngọt ngào của “tuần trăng mật”, hơi thở tươi mát của “cánh đồng xanh”, và giọng hát xúc động của “bản tình ca”. Tình yêu làm cho cuộc sống ấm áp hơn, và cuộc sống có tình yêu và hạnh phúc ở khắp mọi nơi. Điệp cấu trúc “đây” được Xuandie vận dụng khéo léo như một lời mời gọi, thể hiện bản chất và vẻ đẹp của cuộc sống.
Khi buổi sáng “thần vui thường gõ cửa”, chúng ta chào ngày mới với niềm hân hoan và rạng rỡ. Biểu đồ so sánh sáng tạo và rất gợi cảm “Tháng giêng ngon như đôi môi mím chặt”, so sánh tháng giêng mùa xuân tràn đầy sức sống với “đôi môi mím chặt”, tức là vẻ đẹp của đôi môi căng mọng xinh đẹp tuổi dậy thì.
Tạo hình của Huyền Đế có thể nói là rất mới lạ và độc đáo, ông đã dùng tiêu chuẩn thẩm mỹ của con người để miêu tả cảnh sắc thiên nhiên. Đây là một bài thơ rất độc đáo, có giá trị nghệ thuật cao. Tác giả không thể dừng lại, vội vã với cuộc sống ồn ào, anh không thể chờ đợi “nắng hè”, bởi trái tim anh luôn như một mùa xuân tươi sáng.
Háo hức yêu đời nhưng xuân hưởng vội vàng, ôm chặt lấy anh không giấu được sự lo lắng và đau đớn trong lòng. Đời người thì vô cùng, nhưng đời người thì ngắn ngủi lắm, những suy nghĩ trăn trở không ngừng xuất hiện trong đầu tác giả: làm sao giữ được tuổi thanh xuân? Làm thế nào tôi có thể tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn nhất?
“Tôi rất vui. Nhưng nhanh lên:
Tôi sẽ không đợi nắng hạ mãi là xuân.
Xuân đến tức là xuân đã hết
Xuân không già, xuân không già
Nếu mùa xuân qua đi, nghĩa là tôi cũng sẽ chết.
Lòng ta rộng mà trời chật
Đừng kéo dài tuổi trẻ của thế giới,
Sao có thể nói là xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi không được trả lại hai lần
Thế giới vẫn còn đó, nhưng tôi không có vĩnh cửu,
Vì vậy, tôi cảm thấy tiếc cho thế giới;
Hơi thở năm tháng nồng nàn chia phôi,
Muôn ngàn sông núi vẫn rì rào…
Một cơn gió tuyệt đẹp thì thầm giữa những chiếc lá xanh,
Bạn có tức giận vì bạn đang bay đi không?
Chim bỗng ngừng hót,
Sợ nó sắp phai?
Không bao giờ, ôi! Không bao giờ nữa…”
Niềm vui của tác giả xen lẫn với sự lo lắng, nghi ngờ. Anh sợ tuổi trẻ sẽ qua đi như thời gian vô tình. “Xuân đã đến, xuân đã qua” Câu thơ này nghe có vẻ phi lý nhưng đó là cách nhìn nhân sinh quan được tác giả khéo léo lồng ghép vào bài thơ.Mỗi “mùa xuân” đến lại mang theo bao niềm tin, bao hi vọng. Con người cô đơn và buồn bã, nhưng “thanh xuân” cũng lấy đi tuổi trẻ của chúng ta.
Đâu đó còn vang vọng câu hò: “Mỗi mùa xuân mẹ lại lớn thêm một tuổi”, lòng người bao la nhưng không thể vượt qua quy luật tự nhiên, xuân đến rồi đi, chỉ có con là lớn theo thời gian Già đi.Câu thơ có chút ai oán của nhà thơ: “Làm sao nói xuân vẫn chảy/Tuổi trẻ chẳng ngoảnh lại”, thời gian thì vô tận, đời người chỉ là phù du, ai rồi cũng trở về. bụi.
Mối quan hệ đối lập giữa thiên nhiên vĩnh hằng và con người tầm thường Mùa xuân nhanh chóng nhận ra quy luật tất yếu Chàng đau khổ tuyệt vọng, trong lòng chàng ấp ủ ước mơ về cuộc sống vĩnh hằng. .Nghệ thuật điệp ngữ “mùa xuân”, đối xứng “rộng” và “chặt” làm cho mạch văn thêm không gò bó, háo hức, tăng sức biểu cảm lôi cuốn người đọc. “Tiếc ơi, chia tay, vĩnh biệt, chia tay, tàn phai”… Sự kết hợp giữa dấu chấm than, dấu chấm hỏi và vần tạo nên một bầu trời đượm buồn, đượm buồn và đầy tiếc nuối.
Khổ thơ cuối là khát vọng sống mãnh liệt, khát vọng sống. Nhịp sống hối hả, gấp gáp được tái hiện bằng chất thơ và cảm xúc nồng nàn:
“Đi thôi mùa chiều chưa định
Tôi muốn ôm
Tất cả cuộc sống chỉ mới bắt đầu nở hoa
Tôi muốn mây bay và gió thổi
Tôi muốn yêu bướm,
Tôi muốn một nụ hôn để làm tình
Và nước, cây và cỏ
Cho bạn thơm tho, cho bạn tràn đầy ánh sáng
Cho bạn trọn vẹn vẻ đẹp của ngày tươi
-Xuân Hồng, ta muốn cắn ngươi!
Lời nhắc vội vàng “Đi thôi!” và đại từ nhân xưng “anh” được lặp đi lặp lại bộc lộ ý thức tự giác mạnh mẽ của nhà thơ. Hàng loạt những hình ảnh thơ mộng, trữ tình “mộng đời”, “mây gió cuốn”, “bướm dang cánh tình”… kết hợp với những động từ mạnh “ôm”, “bẫy”, “thứ năm” tạo nên một cảm xúc đắm say. giọng thơ khoan khoái, biết thưởng thức hương vị của tình yêu.
Câu thơ “xuân hồng muốn cắn em” đậm chất nguyên bản, động từ “cắn” khiến ta cảm thấy mùa xuân thật hấp dẫn, khiến ta muốn nắm bắt lấy vẻ đẹp, bản chất và bản chất của nó. Xuandie nhận ra rằng mình không thể thay đổi quy luật của tạo hóa, và những dòng cuối của bài thơ như một lời khuyên của tác giả dành cho người đọc: Ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống, hãy sống thật ý nghĩa và hết mình. Đam mê và khao khát để tránh hối tiếc về sau.
Xuân Diệu là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”, hồn thơ giàu tình cảm nhân văn, giọng thơ linh hoạt, biến hóa, ngôn từ độc đáo, sáng tạo, cách diễn đạt xúc động. Câu thơ vội vàng chứa đựng bao suy nghĩ của cả bầu trời của nhà thơ, thể hiện khát khao được hoà vào cuộc sống diệu kì của mùa xuân. Tác phẩm này đã làm rạng danh ông trên bầu trời thơ ca Việt Nam.