“Mỗi năm vào cuối thu, lá bên đường rụng nhiều, trời giăng mây trắng bàng bạc. Lòng tôi đầy ắp kỷ niệm thời đi học. Tôi không bao giờ quên tình yêu thuần khiết nở trong tim Tình cảm như hoa cười giữa trời trong.
Tôi chưa bao giờ viết những suy nghĩ đó ra giấy vì lúc đó tôi không biết viết chúng và ngày nay tôi cũng không nhớ. Nhưng lòng tôi lại vui lên mỗi khi thấy một đứa trẻ lần đầu tiên đến trường rụt rè núp dưới nón mẹ.
Buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng đầy sương thu và gió se se lạnh. Mẹ âu yếm nắm tay dắt tôi đi dọc con đường làng dài và hẹp. Tôi đã quen với con đường này nhiều lần, nhưng lần này bỗng thấy lạ. Cảnh vật xung quanh đang thay đổi, bởi lòng tôi đang có một sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đến trường. Tôi sẽ không lội nước như một nhà quý tộc và thả diều, tôi cũng sẽ không lang thang trên cánh đồng như một người miền núi. Cầm chiếc lọng dài màu đen, tôi cảm thấy trang nghiêm và uy nghi.
Trên đường đi, tôi bắt gặp vài cậu bé trạc tuổi tôi, ăn mặc bảnh bao ríu rít gọi tên nhau, hoặc tặng nhau những cuốn sách mà mình hằng ao ước. Hai quyển vở mới trên tay tôi bắt đầu nặng trĩu. Tôi nắm chặt tay lại, nhưng một trong những cuốn sổ cũng rơi ra, đập đầu tôi xuống sàn. Tôi giật nó lên và chộp lấy nó một cách cẩn thận. Người phía trước đang cầm rất nhiều sách, bút chì và thước kẻ. Nhưng họ không tỏ ra khó khăn. Tôi muốn làm thật tốt nên nhìn mẹ: – Mẹ cho con cái thước để cầm. Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt yêu thương: – Để nó bế.
Tôi liền nảy ra một ý nghĩ ngây thơ và non nớt: chỉ những người khéo tay mới cầm được bút và thước kẻ. Những ý nghĩ thoáng qua đầu tôi nhẹ như mây núi. Trước khuôn viên Làng thẩm mỹ tập trung rất đông người dân. Mọi người quần áo sạch sẽ, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Cách đây vài ngày, khi anh em tôi đi ngang qua một ngôi làng yên tĩnh và có hoa Đỗ Quyên vây quanh, chúng tôi đã ghé thăm trường một lần. Vào thời điểm đó, trường học là một nơi xa lạ đối với tôi. Tôi đi đi lại lại trong lớp, nhìn qua cửa sổ vào tấm bản đồ treo trên tường. Tôi không có ấn tượng gì khác là ngôi trường cao ráo và sạch sẽ hơn những ngôi nhà trong làng. Nhưng lần này thì khác. Ngôi trường hoa hậu trước mặt em đẹp và hoành tráng như Ngôi nhà bình yên. Sân nhà anh rộng, khung anh cao hơn những buổi trưa hè vắng vẻ.