Đoạn ca của chế lan viên là một bài thơ đặc sắc đã để lại nhiều giá trị cho nền thơ ca Việt Nam. Đó là giọng điệu quan tâm, nghiêm túc của nhà thơ. Trong công cuộc xây dựng đất nước, tác giả mong được hòa nhập vào con người và cuộc sống.
Bài ca đoàn thuyền dựa trên tác phẩm “Ánh sáng và phù sa”, bài thơ lấy cảm hứng từ một sự kiện có ý nghĩa kinh tế – chính trị to lớn: phong trào xây dựng kinh tế của nhân dân vùng thấp miền núi Tây Bắc Trung Quốc. Sau đây là nội dung chi tiết, mời bạn đọc tham khảo.
Bài ca con thuyền
Tây Bắc? Lòng đã thành thuyền, chỉ sông núi Tây Bắc hát, hồn ở Tây Bắc, còn đâu Tây Bắc?
Con tàu này đang đi về phía tây bắc, bạn có đi không? Bạn bè đi xa, anh gác trời Hà Nội, có nghe tiếng gió ngoài cửa gọi? Thuyền chờ trăng
Đất nước rộng lớn, đời tôi nhỏ bé, con tàu gọi sao tôi không đi? Trong tim không còn thơ, hồn khép hờ chờ gặp em
Ở Tây Bắc! Ôi, mười năm Tây Bắc, núi rừng hào hùng, máu hồn ta thấm đất, nay trái đầu xuân đã chín
Ôi kháng cự! Mười năm như ngọn lửa ngàn năm, vẫn soi sáng con đường con đã đi, nhưng còn phải trải qua bao nhiêu lần nữa mới có thể trở về gặp mẹ yêu dấu
Đoàn tụ như nai trở về sông cũ đón hai năm, mùa như đứa trẻ đói gặp sữa, nôi chợt dừng, nắm tay nhau
Nhớ người anh du kích, chiếc áo nâu đêm anh mặc, chiếc áo nâu anh cả đời vá, đêm qua anh cởi cho em
Tôi nhớ anh tôi, anh tôi liên lạc với anh trai thân yêu của tôi Lin, tôi đợi đến sáng, và buổi chiều tôi đã đến Beicun mười năm! Không bị thất lạc phong bì
Anh nhớ em! Ngọn lửa hồng thắp lên mái tóc bạc phơ, khi con ốm mẹ yên giấc dài. Con không chảy máu, nhưng con sẽ luôn ghi nhớ công ơn sinh thành
<3<3
Ta nắm tay em cuối trận, chắt gạo nếp nuôi quân, ẩn mình trong rừng sâu, đất trời Tây Bắc bát ngát bữa cơm đầu vẫn ngon
Tổ quốc đang gọi hay con tim đang gọi tôi? Con yêu chờ, mẹ yêu chờ xe, tung cánh bay nhanh, mắt con mong mái ngói đỏ Bách Lý
Mắt anh nhớ mặt em, tai anh nhớ tiếng người gieo mùa lúa chín, quay lưng bước đi nắm tay nhau trải dài trên con đường nhựa nóng bỏng giáo
Mười năm nhựa nóng, người Tây Bắc đẫm máu, mẹ là mẹ mười năm chiến đấu hồn, vàng của tôi khổ trong lửa đạn, quay về bây giờ tôi lấy lại vàng của tôi
Mang theo những giấc mơ của bạn! Ai nói thuyền không mộng mơ? Đêm nào anh không uống trăng, lòng như thuyền, uống mặt em hồng dù xuân ấm hoa nở.