16 bài đầu tiên của Lê minh khuê phân tích những ngôi sao xa xôi, kèm theo 4 dàn ý chi tiết và sơ đồ tư duy. Qua đó giúp học sinh lớp 9 nắm chắc ý chính và viết bài phân tích hay.

Những ngôi sao xa xôi là một trong những tác phẩm hay nhất của Lê Minh Khuê viết về cuộc đời chiến đấu của 3 cô gái trên tuyến đường trường sơn. Mời các bạn tải tài liệu tham khảo chi tiết, học tốt ngữ văn 9, chuẩn bị thi vào lớp 10.

Bản đồ tư duy phân tích các ngôi sao xa xôi

Sơ đồ tư duy cảm nhận về nhân vật Phương Định

Phân tích dàn ý truyện ngắn của Viên Hưng

Đề cương 1

1. Lễ khai trương

2. Nội dung bài đăng

Một. Cuộc sống của nhân vật và các tình huống chiến đấu

– Ba cô gái của đội trinh sát sống trong hang và luôn theo dõi tình hình trên cao điểm.

– Công việc: Đo khối lượng đất lấp vào miệng hố, đếm và phá bom chưa nổ, bom nổ chậm.

⇒ Công việc độc hại, điều kiện sống thiếu thốn.

b. Tính cách và tâm hồn của ba cô gái trong Hướng đạo sinh

– Ba cô gái ngây thơ, mộng mơ, gợi cảm:

  • Phương Đình hay hát hay cười một mình, hay soi gương tự đánh giá mình là một cô gái xinh đẹp, có hai bím tóc dài rất đẹp, chiếc cổ cao kiêu hãnh, đôi mắt dài “có cảm giác xa vời”. đi”; Bỏ ngoài tai những lời trêu chọc, ngưỡng mộ của bộ đội, mà ngưỡng mộ họ một cách chân thành; có nhiều ước mơ, muốn sống hết mình và cống hiến
  • Grape: Tính cách trẻ con, thích ăn đường, nhỏ con, hiền lành nhưng rất dũng cảm, thực tế; ước mơ trở thành thợ hàn ở nhà máy thủy điện lớn, chơi bóng chuyền.
  • <3<3

    – Mối quan hệ, tình cảm với đồng đội:

    • Họ yêu thương nhau như người thân trong gia đình.
    • Tập trung và gắn kết đơn vị: Đội trinh sát làm nhiệm vụ phòng không luôn báo cáo chính xác tình trạng cho các đơn vị bên dưới và các đơn vị luôn sẵn sàng hỗ trợ đội (qua nhắc nhở của đại đội trưởng).
    • c.Sự quả cảm của ba cô gái trong đội trinh sát, phẩm chất thật sự của những người anh hùng

      – Công việc nghiêm túc: Phương Định hay hát, nghĩ lung tung, thêu nho, chép bài, nhưng khi có máy bay địch, mọi thứ đã sẵn sàng. Chị Đào chỉ đạo, Phương Định và Nho được phân công lo liệu mọi việc.

      – Tinh thần dũng cảm:

      • phương đình: đi đến quả bom một cách bình tĩnh và đàng hoàng, không khom người, đào xung quanh quả bom, có khi xẻng chạm vào quả bom cũng không sợ.
      • Nho: sẵn sàng chiến đấu
      • Phong trào Chị em: Dũng cảm, Đội trưởng Hướng đạo
      • – Ai cũng có vô vàn vết thương lớn nhỏ: Thảo 9 vết thương, Putao 5 vết thương, Phương Định 4 vết thương… Dù vết thương chưa lành, chân tay lở loét nhưng em nhất quyết không nhập ngũ. y, vẫn đang hoạt động ở bãi xử lý bom.

        ⇒ Coi cái chết là nhẹ, dù bị thương, chôn chân dưới đất, kiệt sức vẫn đùa cho đỡ khổ, cho rằng bị thương là “hơi phiền”, nghĩ công việc của mình cũng thú vị. riêng.

        d.Nghệ thuật

        • Ngôi thứ nhất, nhân vật tự thú: Một câu chuyện có thật với đầy đủ cảm xúc, nhân vật, sự kiện được tái hiện qua con mắt của nhân vật phương đình.
        • Tạo hình nhân vật hay hoài niệm, thể hiện nỗi nhớ quê hương, nhớ lại những ngày nhân vật xông pha chiến trường
        • Ngôn ngữ đối thoại ngắn gọn, hàm súc thể hiện sự quyết đoán, nhanh nhẹn, mạnh mẽ của các nữ thanh niên xung phong trong công việc. Nghệ thuật chọn hình ảnh và miêu tả đắt: khắc họa vẻ đẹp của con người trước cuộc chiến tranh ác liệt.
        • Miêu tả nhân vật bằng những nét vẽ đơn giản nhưng làm nổi bật tính cách, nội tâm của họ.
        • 3. Kết thúc

          • Tác giả tái hiện lại thời kỳ chiến tranh gian khổ, ác liệt, làm nổi bật hình ảnh những nữ thanh niên xung phong trẻ trung, nhiệt huyết, dũng cảm, ngoan cường.
          • Nghệ thuật truyện ngắn đặc sắc: kết hợp giữa dòng thời gian hồi tưởng và hiện thực, lối kể điềm tĩnh đề cao khí chất anh hùng của các nhân vật, khắc họa sự tàn khốc của chiến tranh bằng hình ảnh.
          • Đề cương 2

            I. Giới thiệu:

            • Giới thiệu sơ lược về tác giả Lý Minh Khuê: tác giả của thế hệ nhà văn kháng chiến chống Mỹ và kháng chiến
            • Giới thiệu văn bản “Ngôi sao xa xôi”: Khắc họa thành công hình ảnh tiêu biểu của cô gái xung phong trên đường Trường Sơn
            • Hai. Văn bản:

              1. Hoàn cảnh sống và chiến đấu

              • Các cô gái sống trong hang động dưới chân núi – có rất nhiều bom đạn và nguy hiểm
              • Uống suối hay tắm suối trong ca làm việc, thú giải trí duy nhất của họ là chiếc đài bán dẫn nhỏ nghe nhạc và tin tức
              • Công việc đặc biệt nguy hiểm: suốt ngày chạy trên đỉnh đồi, phơi mình giữa trọng điểm, sau mỗi trận bom phải đo khối lượng đất đá để lấp hố, khi cần thì có để phá bom.
              • ⇒ Những tình huống nguy hiểm đến tính mạng, những giây phút căng thẳng, những giây phút cái chết rình rập đòi hỏi sự bình tĩnh, tự tin và dũng cảm.

                2. Điểm chung của các cô gái

                – Họ có những phẩm chất chung của thanh niên xung phong:

                -Họ có lý tưởng sống cao cả: sẵn sàng hy sinh tuổi trẻ và hạnh phúc cá nhân để nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc

                – Kiên cường, dũng cảm trước mưa bom, bão đạn

                + Làm việc nơi thử thách không ngại hy sinh

                + Bị thương nhưng vẫn sẵn sàng kiên quyết chia lửa cùng đồng đội

                – Có tinh thần trách nhiệm cao với công việc: khối lượng công việc nhiều nhưng họ thường không nhờ vả mà luôn cố gắng hoàn thành tốt

                -Họ cũng chia sẻ một tình bạn thân thiết

                +Khi nho bị thương, cô chăm sóc rất tận tình, Phương Đình rửa nho bằng nước sôi, tiêm thuốc cho nho, chăm sóc nho như một vú nuôi lành nghề

                ⇒Chính tình bạn thân thiết này đã giúp họ động viên nhau hoàn thành công việc

                3. Điểm của riêng mọi người

                – Nho

                + nho nhỏ nhất, tính tình trẻ con, thích ăn kẹo, nhỏ nhắn, lần nào đi trinh sát cũng phải đi vệ sinh, khiến phương đình tưởng nho như kem lạnh. Nhưng khi bị tổn thương, cô ấy luôn là cô gái mạnh mẽ và bản lĩnh

                – Số liệu thể thao

                <3 Mình chép bài rất kỹ dù chưa hát trôi chảy được bài nào.

                + Luôn dũng cảm và quyết đoán trong công việc nhưng rất sợ máu và áp lực

                ⇒ Trong con người cô ấy, sự nhút nhát, mềm mại và quyết tâm được kết hợp đến tột độ

                – vai phuong dinh

                + dinh là một cô gái ngây thơ đầy mơ mộng, sống ở thành phố với những kỉ niệm thời con gái

                + Phương Đình đã rất dũng cảm khi gỡ bom, nghĩ đến cảnh bộ đội đang nhìn mình lại càng dũng cảm hơn

                <3

                ⇒Họ đều có những tính cách xinh đẹp và đáng yêu, và họ là những người hoạt bát, bước vào cuộc sống một cách tự nhiên

                Ba. Kết luận:

                – Nhắc lại sự thành công về nội dung nghệ thuật:

                • Nghệ thuật: Ngôi kể thứ nhất, miêu tả tâm lí nhân vật tinh tế
                • Nội dung: Khẳng định phẩm chất bất khuất và vô cùng dễ thương của ba cô gái, đặc biệt là thế hệ trẻ Việt Nam lúc bấy giờ.
                • Đề cương 3

                  Giới thiệu tác giả, tác phẩm của Yuanxing

                  Truyện đề cao tấm lòng trong sáng như mơ và tinh thần dũng cảm, lạc quan của những cô gái xung phong Trường Sơn đường trong chiến đấu gian khổ.

                  Hồ sơ của ba cô gái

                  1. Hoàn cảnh sống và chiến đấu

                  – Ba cô gái thể thao, phương đình và nho sinh làm việc trong đội khảo sát đường bộ.

                  – Họ sống trên một điểm cao nằm giữa vùng trọng điểm đường Trường Sơn, nơi hiểm trở tập trung bom đạn.

                  – Công việc nguy hiểm, suốt ngày chạy trên cao điểm, phơi mình dưới bom đạn của máy bay địch, phải đo khối lượng đất đá, đánh dấu bom chưa nổ, hủy bom sau mỗi lần đánh bom.

                  → Những tình huống nguy hiểm trong công việc và cuộc sống đòi hỏi sự dũng cảm và bình tĩnh.

                  2. Phân tích đặc điểm chung và riêng của ba cô gái thanh niên xung phong

                  Họ đều là những cô gái thanh niên xung phong, xa quê hương, xa trường đi chiến đấu.

                  * Đặc điểm chung của ba nữ thanh niên xung phong:

                  – Phẩm chất cao quý: có trách nhiệm cao trong công việc, không sợ chết.

                  – Can đảm, Dũng cảm: Sẵn sàng nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào, dám đối mặt với cái chết không nao núng dù nhiều lần bị bom đạn vùi dập, bị thương.

                  – Họ có tinh thần đồng đội thân thiết, gắn bó: điều đó thể hiện ở tính cách quan tâm, giúp đỡ đồng đội khi họ bị thương.

                  – Đề cao vẻ đẹp tâm hồn của ba cô gái thanh niên xung phong

                  • Một cô gái trẻ dễ vui, nhiều mộng mơ nhưng cũng có những suy nghĩ sâu sắc.
                  • Họ là những người nữ tính và thích làm đẹp cuộc sống trên chiến trường.
                  • Bình tĩnh, chủ động, lạc quan, luôn nghĩ về tương lai.
                  • * Tính duy nhất

                    – Putao là em út tính tình ngây ngô, thích ăn kẹo, nhìn nhỏ nhắn, hiền lành nhưng rất dũng cảm và mạnh mẽ.

                    – Thảo là người thích làm dáng nhất, cô ấy có những nét tính cách trái ngược nhau :

                    • Tôi thích hát nhạc của phương định nhưng hát không trôi chảy.
                    • Rất dũng cảm và táo bạo nhưng lại sợ chảy máu, sợ bị bóp chết.
                    • Có một sự yếu đuối và nhút nhát trong cơ thể của một cô gái.
                    • – vai phuong dinh

                      • Là cô gái Hà Nội, đã 3 năm chinh chiến nhưng lòng vẫn nhớ quê hương, nhớ mẹ, nhớ trường…
                      • Cô là một cô gái ngây thơ và mơ mộng với nhiều nét tính cách khác biệt: thích ca hát, thuộc nhiều bài hát và thích mưa hồn nhiên như chưa từng nghe thấy tiếng bom nổ.
                      • → Vẻ đẹp thuần khiết không tì vết, thật đáng yêu.

                        • Chăm sóc đồng đội của bạn
                        • Một cô gái nhạy cảm, quyến rũ nhưng không tình cảm, thận trọng trước đám đông, có vẻ kiêu kỳ nhưng lại có sức hút tự nhiên.
                        • Những phẩm chất anh hùng nổi bật nhất: tinh thần trách nhiệm với công việc, dũng cảm, tự tin, thận trọng trong mọi việc.
                        • →Tác giả Li Mingkui cho người đọc thấy thế giới nội tâm phong phú và khí chất anh hùng của các nhân vật qua từng hành động của các nhân vật.

                          3. Thành tựu nghệ thuật

                          – Phương thức trần thuật: nguyên bản ngôi thứ nhất, miêu tả thế giới nội tâm sâu sắc, phong phú

                          – Ngôn ngữ có giọng điệu: cách kể linh hoạt, câu rút gọn, câu đặc biệt tạo nhịp điệu phù hợp với không khí chiến đấu

                          – Nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật đa dạng, sinh động

                          Truyện ngắn Bầu trời đầy sao xa xôi là tác phẩm thành công của tác giả trong việc xây dựng hình tượng tiêu biểu về những người thanh niên ngoan cường, anh dũng, mơ mộng, hồn nhiên trong thời kì kháng chiến chống Nhật.

                          Đề cương 4

                          1. Lễ khai trương

                          * Giới thiệu vài nét về tác giả, tác phẩm:

                          • Lê minh khuê thuộc thế hệ nhà văn trưởng thành trong kháng chiến chống Nhật.
                          • Các tác phẩm của chị mô tả cuộc sống, sự chiến đấu anh dũng và sự hy sinh thầm lặng của Đội thanh niên xung phong Đại Sơn được bạn đọc quan tâm, yêu thích.
                          • Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” là sự phản ánh chân thực về trái tim trong sáng, mơ mộng và tinh thần lạc quan cách mạng của những cô gái làm đường dẫn đường giữa làn sóng đánh phá dữ dội của máy bay Mỹ.

                            2. Nội dung bài đăng

                            * Tóm tắt:

                            • Ba cô gái trẻ xung phong lập đội khảo sát đường (tao, dinh, nho). Nhiệm vụ của họ là quan sát máy bay địch thả bom, đánh dấu và kích nổ bom nổ chậm, ước tính khối lượng đá lấp hố… Công việc này rất nguy hiểm vì phải đối mặt với cái chết, nhưng họ vẫn hồn nhiên, hiền hòa và lạc quan, giống như tuổi trẻ đáng yêu của họ. .
                            • * Phân tích:

                              • Ba cô gái sống và chiến đấu trên một điểm cao, giữa vùng trọng điểm, nơi bom đạn Mỹ dội xuống mở đường ra mặt trận.
                              • Họ phải đối mặt với các cuộc ném bom từ máy bay vào ban ngày. Sau mỗi đợt đánh bom, họ phải lao đến địa điểm chính để thực hiện nhiệm vụ.
                              • Họ liều mạng, thần kinh luôn căng thẳng và họ cần sự bình tĩnh, sáng suốt và can đảm.
                              • Với ba cô gái, công việc nguy hiểm này đã trở thành thói quen.
                              • * Đời sống tâm hồn phong phú và đáng yêu:

                                • Ba cô gái đều đến từ Hà Nội, mỗi người mỗi tính cách khác nhau nhưng đều có phẩm chất cao đẹp của người thanh niên tiền tuyến dũng cảm.
                                • Đoàn kết, gắn bó với tình bạn thân thiết; tình cảm;
                                • Nhân vật Phương Định là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp… tập trung vào những nét đáng yêu, đáng ngưỡng mộ của các nữ TNXP.
                                • 3. Kết thúc

                                  • Bạn đọc có thể tìm thấy bức chân dung đẹp đẽ, giàu giá trị tinh thần của thế hệ trẻ Việt Nam thời Mỹ qua truyện ngắn “Ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Quý.
                                  • Tác giả không rơi vào trạng thái minh họa đơn thuần mà miêu tả, thể hiện đời sống nội tâm của họ bằng những nét bút tinh tế, sâu sắc và giàu nữ tính.
                                  • Phân tích truyện ngắn Viên Hưng – Văn mẫu 1

                                    Lý Minh Khuê là một trong những nhà văn nữ tiêu biểu với mỹ học cứu nước trong văn học Kháng Nhật. Chị giỏi viết truyện ngắn, dùng ngòi bút miêu tả tâm lý tinh tế, sắc sảo, nhất là tâm lý phụ nữ. “Ngôi sao xa xôi” ra đời năm 1971, khi cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước đang diễn ra vô cùng sôi nổi. Tác giả ca ngợi phẩm chất anh hùng của tuổi trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước qua cuộc đời và sự chiến đấu ngoan cường của ba nữ thanh niên xung phong rà phá bom mìn trên đường Trường Sơn.

                                    Cuộc sống và cuộc chiến đấu của ba cô gái xung phong vô cùng khó khăn. Họ sống dưới chân một điểm cao nằm giữa trục chính của tuyến đường Trường Sơn, nơi tập trung bom đạn ác liệt. Nơi đóng quân là hang đá, dưới chân núi, xa quân. Nhiệm vụ của họ là quan sát địch ném bom, đo khối lượng đất đá bị bom địch san lấp, đánh dấu bom nổ và phá hủy.

                                    Công việc của họ rất nguy hiểm, bởi thường phải chạy lên cao điểm vào buổi trưa, máy bay địch có thể ập đến bất cứ lúc nào. Đó là công việc nguy hiểm, căng thẳng, đòi hỏi sự bình tĩnh và tập trung.

                                    Ba cô gái có khí chất tuyệt vời. Họ có tinh thần trách nhiệm cao, dũng cảm, kiên cường, thực hiện xuất sắc nhiệm vụ được giao. Tình bạn sâu đậm, thấu hiểu tính tình của nhau, quan tâm chăm sóc lẫn nhau, sống chết đồng hành, không sợ hãi trước đạn pháo của kẻ thù. Họ còn trẻ, tâm trạng thất thường, mơ mộng, hạnh phúc nhưng cũng hay ủ rũ; rất nữ tính và yêu cái đẹp.

                                    Họ cũng có những nét độc đáo riêng đáng được tôn trọng. Putao là em út, thích ăn đồ ngọt, trẻ con, thích thêu thùa và mạnh mẽ ngay cả khi bị thương. Tao là chị cả, thích làm dáng, lông mày thưa như que tăm, thích chép bài, làm việc rất “dũng cảm” nhưng lại sợ máu và chỗ đông người. Phương Định là một cô gái ngây thơ, mơ mộng, vẫn còn nhớ những ngày ở thành phố. Những người lính trẻ dũng cảm và dũng cảm xung phong. là một cô gái Hà Nội duyên dáng, trẻ trung, lãng mạn, dũng cảm, gắn bó với đồng đội qua hành động, lời nói, suy nghĩ và hơn hết là qua những diễn biến cảm xúc trong sự kiện: trong lúc chờ đợi hang động. Grape khi trở về sau quá trình gỡ bom đã trực tiếp tham gia kích nổ bom nổ chậm, cũng như các trận mưa đá bất ngờ.

                                    Ngôn ngữ tự nhiên, trẻ trung, nữ tính, đặc biệt câu văn ngắn gọn, phù hợp với không khí căng thẳng, khẩn trương của chiến trường. Truyện lấy người kể chuyện làm nhân vật chính, lời trần thuật tự nhiên, ngôn ngữ sinh động, trẻ trung và đặc biệt thành công trong nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật.

                                    Truyện ca ngợi vẻ đẹp tinh thần của ba cô gái xung phong – vẻ đẹp của những nhân vật tiêu biểu cho chủ nghĩa anh hùng của cách mạng Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.

                                    le minh khue Những ánh sao xa xôi làm nổi bật một tâm hồn trong sáng mơ mộng, một tinh thần dũng cảm, một cuộc sống đấu tranh đầy gian khổ, một cô gái giàu đức hi sinh nhưng rất hồn nhiên, lạc quan. Thanh niên tình nguyện trên tuyến đường Trường Sơn. Đây là hình ảnh đẹp, tiêu biểu của thế hệ thanh niên Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước và viện trợ cho Triều Tiên.

                                    Phân tích truyện ngắn Viên Hưng – Văn mẫu 2

                                    Nhượng cửa sơn cứu nước nhưng lòng phơi phới tương lai

                                    Đó là nghĩa cử anh dũng, đáng tự hào của lớp trẻ chống Mỹ cứu nước trên con đường Trường Sơn ác liệt. Có rất nhiều tác phẩm thanh niên chống Mỹ, Lý Minh Khuê cũng hái một bông hoa thơm trong vườn hoa ấy, vừa nghe tên đã thấy cả một bầu trời sáng: “Những vì sao xa xăm”.

                                    Li Mingkui thuộc thế hệ nhà văn lớn lên trong Chiến tranh chống Nhật. Tác phẩm đầu tay của bà được xuất bản vào những năm 1970, viết về cuộc sống chiến đấu sôi nổi và hào hùng của những người lính thanh niên xung phong trên đường Trường Sơn. Một số truyện ngắn gây được sự chú ý, yêu thích của độc giả.

                                    Truyện về những ngôi sao xa xôi phản ánh chân thực trái tim trong sáng, mơ mộng, tinh thần dũng cảm, cuộc sống cần cù, hi sinh nhưng cũng rất ngây thơ, lạc quan của người con gái. Những hình ảnh đẹp đó tiêu biểu cho những phẩm chất cao quý của thế hệ trẻ Việt Nam thời chống Mỹ cứu nước.

                                    Cốt truyện đơn giản, tình tiết phát triển theo tâm trạng của người kể, kết hợp giữa hiện tại và quá khứ. Có thể tóm tắt như sau:

                                    Ba cô gái trẻ tình nguyện thành lập đội khảo sát đường bộ tại một điểm trọng yếu trên tuyến đường Núi Dài. Trưởng nhóm là chị Thảo và các thành viên là hai cô gái trẻ tên Định và Nhỏ. Nhiệm vụ của họ là quan sát máy bay địch ném bom, ước lượng lượng đất đá dùng để san lấp miệng hố, đánh dấu vị trí bom chưa nổ và kích nổ bom nổ chậm. Công việc này rất nguy hiểm, bởi máy bay địch có thể ập đến bất cứ lúc nào. Họ phải đối mặt với cái chết trong mỗi lần gỡ bom, và công việc đó diễn ra mọi lúc. Các cô ở trong một cái hang dưới chân cao điểm, cách đơn vị rất xa. Bất chấp những khó khăn và nguy hiểm của cuộc sống, họ vẫn có những niềm vui hồn nhiên, những khoảnh khắc bình yên và ước mơ. Đặc biệt là ba chị em, tuy mỗi người một tính cách riêng nhưng trong tình đồng đội họ rất yêu thương nhau. Cuối cùng, tác giả tập trung miêu tả hành động và cảm xúc của các nhân vật, chủ yếu là Feng Ding trong việc xử lý bom. Nho bị thương được đồng đội chăm sóc. Trận mưa đá trên đỉnh núi làm Phương Định nhớ lại thời sinh viên ở Hà Nội: Chà, có lẽ là tất cả. Những điều đó đã xa rồi…

                                    Để nhân vật chính Phùng Định đứng ra kể chuyện không những phù hợp với nội dung của truyện mà còn tạo điều kiện thuận lợi để tác giả miêu tả, thể hiện đời sống tinh thần của nhân vật. Viết truyện chiến tranh cần có những chi tiết, hình ảnh về bom đạn, trận đánh, hy sinh… nhưng chủ yếu vẫn hướng vào thế giới nội tâm và thể hiện vẻ đẹp tâm hồn con người.

                                    Ba cô gái sống và chiến đấu ở giữa cao điểm máy bay Mỹ ném bom tuyến đường Trường Sơn. Công việc của họ rất nguy hiểm vì phải tiếp xúc với máy bay địch suốt ngày đêm. Nguy hiểm khó lường, nhưng các cô gái tự hào về công việc của mình và cái tên đơn vị đặt cho: đội khảo sát đường bộ. Việc gắn những cái tên khơi gợi khát vọng tạo nên những huyền thoại anh hùng ấy không phải là việc dễ dàng.

                                    Ding hồn nhiên nói: Chúng tôi bị bom vùi lấp. Có khi leo đến đỉnh cao thấy hai con mắt long lanh. Khi anh ta cười, hàm răng của anh ta lấp lánh trên khuôn mặt bẩn thỉu của anh ta. Hồi đó chúng tôi gọi nhau là “Những con quỷ mắt đen”.

                                    Sau mỗi trận bom, anh em lại lao vào trung tâm, đo đếm khối lượng đất đá do bom địch đào lên, đếm bom chưa nổ, dùng thuốc nổ đặt cạnh từng quả bom. Chết là một công việc nguy hiểm, luôn căng thẳng, đòi hỏi lòng dũng cảm và sự bình tĩnh tuyệt đối. Nhưng với ba cô gái, những công việc kinh khủng đó đã trở thành chuẩn mực :

                                    Có nơi nào như thế không: đất bốc khói, không khí mịt mù, xa xa máy bay ầm ầm. Thần kinh căng thẳng, tim đập dù loạn nhịp, chân chạy dù biết xung quanh còn rất nhiều bom chưa nổ. Nó có thể nổ bây giờ, hoặc có thể nổ sau. Nhưng chắc chắn sẽ nổ… Rồi khi xong việc, nhìn lại cảnh tượng trên đường, thở phào nhẹ nhõm và chạy trở lại hang động.

                                    Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh tan hoang do bom đạn của kẻ thù gây ra là sự bình thản đến lạ lùng của các cô gái. Khung cảnh các cô gái sống trong hang thật lạc quan và thơ mộng: bên ngoài nhiệt độ cao hơn 30 độ, vừa vào hang là lạc ngay vào một thế giới khác. Cái lạnh khiến cơ thể tôi rùng mình—và tôi ngửa đầu ra sau để uống nước từ ly hoặc bình. Nước suối ngọt. Sau đó, nằm dài trên sàn nhà ẩm ướt, nheo mắt và thơ thẩn nghe nhạc từ chiếc đài bán dẫn nhỏ luôn được sạc đầy pin. Để nghe, để suy nghĩ…Có vẻ như chúng ta sắp khởi động một sự kiện lớn.

                                    Phân tích truyện ngắn Nguyên Hưng – Văn mẫu 3

                                    Li Mingkui thuộc thế hệ nhà văn lớn lên trong Chiến tranh chống Nhật. Tác phẩm đầu tay của bà được xuất bản vào những năm 1970, viết về cuộc sống chiến đấu sôi nổi và hào hùng của những người lính thanh niên xung phong trên đường Trường Sơn. Một số truyện ngắn gây được sự chú ý, yêu thích của độc giả.

                                    Truyện về những ngôi sao xa xôi phản ánh chân thực trái tim trong sáng, mơ mộng, tinh thần dũng cảm, cuộc sống cần cù, hi sinh nhưng cũng rất ngây thơ, lạc quan của người con gái. Những hình ảnh đẹp đẽ đó tiêu biểu cho những phẩm chất cao quý của thế hệ trẻ Việt Nam thời kháng chiến chống Nhật. Cốt truyện đơn giản, mạch truyện phát triển theo tâm trạng của người kể, kết hợp giữa hiện tại và quá khứ. Có thể tóm tắt như sau:

                                    Ba cô gái trẻ tình nguyện thành lập đội khảo sát đường bộ tại một điểm trọng yếu trên tuyến đường Núi Dài. Trưởng nhóm là chị Thảo và các thành viên là hai cô gái trẻ tên Định và Nhỏ. Nhiệm vụ của họ là quan sát máy bay địch ném bom, ước lượng lượng đất đá dùng để san lấp miệng hố, đánh dấu vị trí bom chưa nổ và kích nổ bom nổ chậm. Công việc này rất nguy hiểm, bởi máy bay địch có thể ập đến bất cứ lúc nào. Họ phải đối mặt với cái chết trong mỗi lần gỡ bom, và công việc đó diễn ra mọi lúc.

                                    Các cô ở trong cái hang dưới chân cao điểm, cách đơn vị rất xa. Bất chấp những khó khăn và nguy hiểm của cuộc sống, họ vẫn có những niềm vui hồn nhiên, những khoảnh khắc bình yên và ước mơ. Đặc biệt, ba chị em tuy có cá tính riêng nhưng lại rất yêu thương nhau.

                                    Cuối cùng, tác giả tập trung miêu tả hành động, tâm trạng của các nhân vật, chủ yếu là Phăng-tin trong việc phá bom. Nho bị thương được đồng đội chăm sóc. Trận mưa đá trên đỉnh núi làm Phương Định nhớ lại thời sinh viên ở Hà Nội: Chà, có lẽ là tất cả. Đó là xa…

                                    Để nhân vật chính Phùng Định đứng ra kể chuyện không những phù hợp với nội dung của truyện mà còn tạo điều kiện thuận lợi để tác giả miêu tả, thể hiện đời sống tinh thần của nhân vật. Viết truyện chiến tranh cần có chi tiết, có hình ảnh bom đạn, chiến trận, hy sinh… nhưng vẫn hướng vào thế giới nội tâm và thể hiện vẻ đẹp tâm hồn con người. Ba cô gái đã sống và chiến đấu trên một điểm cao giữa vùng bom đạn của Hàng không Trường Sơn.

                                    Công việc của họ rất nguy hiểm, bởi ban ngày họ phải tiếp xúc với bom đạn của máy bay địch. Nguy hiểm khó lường, nhưng các cô gái tự hào về công việc của mình và cái tên đơn vị đặt cho: đội khảo sát đường bộ. Việc gắn những cái tên khơi gợi khát vọng tạo nên những huyền thoại anh hùng ấy không phải là việc dễ dàng.

                                    Ding hồn nhiên nói: Chúng tôi bị bom vùi lấp. Có khi leo đến đỉnh cao thấy hai con mắt long lanh. Khi anh ta cười, hàm răng của anh ta lấp lánh trên khuôn mặt bẩn thỉu của anh ta. Hồi đó chúng tôi gọi nhau là “Những con quỷ mắt đen”.

                                    Sau mỗi trận bom, anh em lại lao vào trung tâm, đo đếm khối lượng đất đá do bom địch đào lên, đếm bom chưa nổ, dùng thuốc nổ đặt cạnh từng quả bom. Chết là một công việc nguy hiểm, luôn căng thẳng, đòi hỏi lòng dũng cảm và sự bình tĩnh tuyệt đối. Nhưng với ba cô gái, những công việc kinh khủng đó đã trở thành chuẩn mực :

                                    Có nơi nào như thế không: đất bốc khói, không khí mịt mù, xa xa máy bay ầm ầm. Thần kinh căng thẳng, tim đập dù loạn nhịp, chân chạy dù biết xung quanh còn rất nhiều bom chưa nổ. Nó có thể nổ bây giờ, hoặc có thể nổ sau. Nhưng chắc chắn sẽ nổ… Rồi khi xong việc, nhìn lại cảnh tượng trên đường, thở phào nhẹ nhõm và chạy trở lại hang động.

                                    Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh tan hoang do bom đạn của kẻ thù gây ra là sự bình thản đến lạ lùng của các cô gái. Khung cảnh các cô gái sống trong hang thật lạc quan và thơ mộng: bên ngoài nhiệt độ cao hơn 30 độ, vừa vào hang là lạc ngay vào một thế giới khác. Cái lạnh đột ngột khiến cơ thể tôi rùng mình—và tôi ngửa đầu ra sau để uống nước từ ly hoặc bình. Nước suối ngọt. Sau đó, nằm dài trên sàn nhà ẩm ướt, nheo mắt và thơ thẩn nghe nhạc từ chiếc đài bán dẫn nhỏ luôn được sạc đầy pin. Để nghe, để suy nghĩ…Có vẻ như chúng ta sắp khởi động một sự kiện lớn.

                                    Phân tích Truyện ngắn Nguyên Hưng – Văn mẫu 4

                                    Cùng nhau mắc võng trên con đường dài, hai đứa ở hai đầu khoảng cách. Con đường chinh phục mùa này thật đẹp. Trường Sơn Đông nhớ trường Sơn Tây

                                    Phạm Tiên Đô

                                    Không chỉ vậy, trên đường vào núi chúng ta sẽ gặp phải điều gì nữa? Những chàng trai lái xe không hoặc đeo kính và những người lính ngự lâm súng ngắn trò chuyện với những cô gái thanh niên xung phong, những trinh sát đường phố chuyên phá bom nổ chậm và mở đường cho những chiếc xe vượt qua. nếm thử và cảm nhận. Truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi kể về cuộc đời của ba cô gái trẻ, khắc họa tâm hồn và tính cách của ba ngôi sao xa xôi trên đỉnh núi.

                                    Ba cô gái thanh niên xung phong thể thao thời chống Mỹ, Định và Nhỏ trở thành trinh sát vỉa hè ở các trọng điểm trên tuyến đường Núi Dài. Nhiệm vụ của họ là quan sát địch ném bom, đo khối lượng đất đá cần san lấp, đánh dấu vị trí bom chưa nổ và tiến hành phá hủy. Công việc của họ rất nguy hiểm, bởi thường phải chạy vào giờ cao điểm buổi trưa, khi máy bay địch có thể ập đến bất cứ lúc nào.

                                    Dù cuộc sống và những trận chiến giữa chiến trường gian nan, nguy hiểm nhưng ba cô gái vẫn điềm tĩnh, vui vẻ, hồn nhiên và không thiếu phần lãng mạn, đặc biệt họ rất bền bỉ trong tình yêu. nhân cách.

                                    Con đường trường sơn năm 1969, 1970 vô cùng khắc nghiệt. Mỹ dội mưa bom đạn xuống con đường này khi tăng viện cho miền nam. Lực lượng thanh niên xung phong có nhiệm vụ rà phá bom đạn, san lấp hố bom, mở đường cho quân ta tiến lên. Câu chuyện về ba cô gái sống và chiến đấu trên một điểm cao giữa vùng trọng điểm bom đạn của giặc Mỹ. Họ sống trong một cái hang mát lạnh dưới chân một ngọn núi cách xa đơn vị của họ. Ban ngày, họ phải tiếp xúc với bom đạn từ máy bay. Sau mỗi đợt pháo kích, họ phải tức tốc về địa điểm chính để thực hiện nhiệm vụ.

                                    Mọi người đều run sợ chạy trốn trước cái chết. Tuy nhiên, họ có nguy cơ tử vong, thần kinh của họ luôn căng thẳng và họ cần sự thông minh điềm tĩnh và can đảm. Đó là một công việc hàng ngày và đôi khi rất nguy hiểm khi xử lý hai hoặc ba quả bom mỗi ngày. Hiểm họa không lường trước được, nhưng họ tự hào với cái tên đơn vị đặt cho Đội khảo sát vỉa hè.

                                    Gắn với một cái tên gợi lên khát vọng tạo nên một câu chuyện hào hùng không phải là một công việc dễ dàng và đơn giản: Chúng tôi bị ném bom. Có khi leo đến đỉnh cao thấy hai con mắt long lanh. Khi anh ta cười, hàm răng của anh ta lấp lánh trên khuôn mặt bẩn thỉu của anh ta. Ngày ấy chúng tôi gọi nhau là quỷ mắt đen.

                                    Cô là con gái Hà Nội. Mỗi người tuy có tính cách, hoàn cảnh riêng khác nhau nhưng đều có phẩm chất ưu tú của người thanh niên xung phong tuyến đầu. Đó là lòng dũng cảm, không sợ hãi, tinh thần hy sinh, quyết tâm vượt qua khó khăn, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, là tình cảm đồng đội yêu thương.

                                    Ở họ cũng có nét chung của những cô gái trẻ: dễ rung động, nhiều hoài bão hay ước mơ, dễ vui, dễ buồn. Trong Dying Bomb, họ vẫn thích làm đẹp cuộc sống của mình. nho thích thuê thao coi thơ, dinh thích soi gương ngồi lên đùi để tự nhớ mà hát.

                                    Đặc biệt là Phương Định, Lê Minh Khuê dành nhiều thời gian viết về cô, một cô gái Hà Nội xinh đẹp, hồn nhiên, vô tư, tinh nghịch, lãng mạn. Nơi chiến trường khốc liệt, những kỷ niệm về tình cảm gia đình luôn xoa dịu trái tim cô. Cô ấy cũng nhạy cảm với chính mình và muốn được chú ý. Cũng như bao cô gái khác, cô rất vui và tự hào về điều đó.

                                    Là một nữ chiến sĩ lớn lên trong lực lượng Thanh niên xung phong, Lê Minh Khuê hiểu rất rõ tâm lý của các cô gái trong đội trinh sát đường mà tiêu biểu là vai Phương Định. Tâm trạng của Định khi gỡ bom được miêu tả rất chân thực: “Tôi dùng xẻng… tiếng sắc như xuyên qua da thịt. Tôi rùng mình. Dù anh ấy thạo nghề, một ngày có thể phá tới 5 quả bom nhưng mỗi quả nổ chậm. Nổ bom là một thử thách, và căng thẳng nhất là chờ đợi quá trình hoàn thành quá trình nổ chậm của quả bom.

                                    Nghề nguy hiểm là thế nhưng khi có thời gian, họ lại hồn nhiên cất cao tiếng hát. Giai điệu không hay, không thuộc giai điệu thì vẫn hát. Thảo chưa hát một bài nào, giọng thì chua ngoa nhưng vẫn mê chép lời. Nhân vật Putao có vẻ là người ít nói nhất trong ba người, nhưng thực ra anh ấy là một người rất can đảm và kiên cường.

                                    Trông “như que kem trắng” nhưng không nhũn chút nào. Hàng ngày, chị cùng đồng đội cùng nhau kích nổ quả bom nổ chậm, có lần mảnh đạn từ quả bom sau lưng găm vào cánh tay, máu chảy ra rất nhiều, da chị tái nhợt, quần áo bám đầy bụi. được đồng đội giải cứu kịp thời, cô nghiến răng chịu đựng đau đớn, không ai khóc, cả ba người cũng không ai khóc, bởi họ cho rằng “nước mắt rơi vì cần nhau mạnh mẽ là một loại tự làm nhục”.

                                    Lê minh khuê đã viết thành công truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi. Truyền cảm hứng và nghị lực cho tuổi trẻ Việt Nam luôn ý thức vươn lên của cuộc sống.

                                    Phân tích Truyện ngắn Nguyên Hưng——Ví dụ 5

                                    Nhắc đến núi dài trời là nói đến biết bao hy sinh, mất mát của những người lính Mỹ đã thả bom chặn đứng cuộc tiến quân anh dũng vào Sài Gòn giải phóng miền Nam. Nhưng trượng sơn không chỉ mang nặng đau thương, trượng sơn tưởng niệm những tâm hồn lạc quan hồn nhiên của những người lính lái xe không kính, của những chàng trai cô gái đã anh dũng hy sinh. Hãy cống hiến cho đất nước khi còn trẻ.

                                    Là người từng gắn bó với bầu trời bom đạn, nhà văn Li Mingkui đã dùng đề tài quen thuộc với nhiều tên tuổi chống Mỹ to tát nhưng đầy sáng tạo và lãng mạn “Những ngôi sao xa xôi”, để miêu tả về hình ảnh những cô gái xung phong. , vai tiêu biểu là Phương Định, với vẻ đẹp tự nhiên vốn có của thanh niên Việt Nam. Trong thời kỳ chống Mỹ.

                                    Truyện kể về ba cô gái Thảo và Phương Định, ba cô gái trẻ xung phong đi hái nho, sống trên cao giữa sương khói bao la của Trường Sơn, nơi “màu đất đỏ trắng quyện vào nhau”. Công việc của họ là “đến nơi này”, “bom nổ thì chạy đến đó, đo lượng đất lấp hồ bom, đếm bom chưa nổ, nếu cần thì phá”.

                                    Mặc dù bộ đội thường làm việc khi mặt trời lặn, nhưng trinh sát lại làm việc vào ban ngày, thần chết luôn “núp trong ruột bom”, quân đội Mỹ thả nhiều bom nhất, chết chóc luôn đi theo ba cô gái. Công việc của họ rất quan trọng và khó khăn, đòi hỏi sự hy sinh, dũng cảm, sự nhạy bén và nhanh nhẹn. Trong trường hợp đó, chúng ta có thể thấy rằng phẩm chất cao quý của ba nhân vật, đặc biệt là Feng Ding, nhân vật chính của câu chuyện, tỏa sáng rực rỡ.

                                    Phương định là một cô gái Hà Nội, “mỹ nữ” mới bước ra cuộc sống vô ưu vô lo. Cô ấy có vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp đáng yêu, “hai bím tóc dày, tương đối mềm mại, cổ cao kiêu hãnh như đài hoa huệ” và “vẻ mặt xa lạ” trên khuôn mặt.

                                    Ngoại hình xinh xắn của cô được các tài xế chú ý, có thể thấy qua những lá thư dài xếp hàng gửi đến, dù chào nhau hàng ngày nhưng phương đình không trả lời, cô gái bất động hoặc đứng xa xa , bất cứ khi nào một nhóm các cô gái tụ tập để đáp lại một người lính ăn nói đàng hoàng, anh ta sẽ khoanh tay trước mặt và nhìn đi chỗ khác. Hành động đó khiến Fang Ting trở nên kiêu ngạo và giọng điệu của cô ấy rất dễ thương, rất phù hợp với một cô gái như vậy.

                                    Hồn cô giữa không trung Trường Sơn thật là tuyệt vời. Cô ấy thích hát, “thường thuộc lòng một giai điệu, sau đó bịa ra lời để hát”, lời bài hát của cô ấy lộn xộn, ngớ ngẩn một cách đáng kinh ngạc, đôi khi khiến cô ấy bật cười thành tiếng, cô ấy thích điều đó. Hát trên đường phố ở phía trước,” cô ấy thích “những bài dân ca sông mùa xuân mềm mại”, và thậm chí là “ca-chiusa của Hồng quân Liên Xô,” ngồi trên đùi cô ấy. Mơ màng: “Hãy về đây khi tóc còn xanh”.

                                    Còn Phương Định hát khi trời yên tĩnh lạ thường “tiếng máy bay trinh sát ríu rít”, cô hát để động viên hai đồng đội, tập thể dục và cũng hát để động viên chính mình. . Chính những lúc say mê ca hát ấy đã khiến chị quên đi nỗi buồn chán của cuộc sống đằng đẵng sặc mùi bom đạn mà hàng ngày chị phải tiếp xúc, và đó cũng là động lực để chị có một tâm hồn mộng mơ. Vừa có mưa đá.

                                    Phân tích Truyện ngắn Nguyên Hưng – Văn mẫu 6

                                    Lê minh khuê thuộc thế hệ nhà văn trưởng thành trong kháng chiến chống Mỹ, từng là thanh niên xung phong và bắt đầu viết văn từ đầu những năm 1970. Trước chiến tranh, tác phẩm của bà chủ yếu phản ánh cuộc sống. Những thanh niên đang vất vả trên đường dài hãy ca ngợi vẻ đẹp, phẩm chất và tinh thần của họ. “Ngôi sao xa xôi” là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của bà trong cuộc kháng chiến chống Nhật.

                                    “Ngôi sao xa xôi” ra đời năm 1971 trong thời kỳ chiến tranh chống Mỹ ác liệt. Tác phẩm không chỉ tô đậm cuộc sống chiến đấu gian khổ của các chiến sĩ, thanh niên xung phong trên đường Trường Sơn mà còn đề cao chủ nghĩa anh hùng của họ. Tác phẩm xoay quanh ba nhân vật nho, thao và phương đình, mỗi người một tính cách, một tâm hồn nhưng tựu chung lại đều chung một tình cảm yêu nước mãnh liệt.

                                    Nhân vật chính trong tác phẩm là Phương Đình, một cô gái Hà Nội trẻ trung, đầy sức sống, tiêu biểu cho thế hệ trẻ Việt Nam lúc bấy giờ. Trước hết, cô ấy là một người mạnh mẽ và dũng cảm. Trong thời kỳ chống Mỹ ác liệt nhất, chị cùng đồng đội đảm nhận những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, gian khổ trên cung đường Trường Sơn: chị thuộc đội khảo sát đường, hàng ngày phải đo khối lượng đất đá. Cô chui vào hố bom, đếm bom chưa nổ, nếu cần thì cho hủy để đảm bảo an toàn cho những chuyến xe vào nam.

                                    Nhiệm vụ này đầy rẫy những nguy hiểm, vừa thấy máy bay địch chạy ngang qua, chị cùng đồng đội phải lao lên đỉnh núi: “Khói bốc lên từ lòng đất, không trung rung chuyển, máy bay ầm ầm lao đi. Chạy mà vẫn biết xung quanh còn nhiều bom chưa nổ, nguy hiểm nhưng chị đã dũng cảm hoàn thành nhiệm vụ.

                                    Cô ấy tiến thẳng đến quả bom, cô ấy đã vượt qua nỗi sợ hãi và mọi giác quan của cô ấy trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Trách nhiệm và bản lĩnh khiến cái chết trở nên mờ nhạt, đôi khi cô cho rằng cái chết chỉ là “cái chết mờ nhạt, không cụ thể”, điều Phương Đình quan tâm nhất: “Liệu quả mìn có nổ không? Quả bom có ​​nổ không? Nếu không thì làm sao kích hoạt quả mìn thứ hai”, tất nhiên, cái chết không phải là mối quan tâm chính của cô. Tinh thần ấy, vẻ đẹp ấy, tiêu biểu cho sự gan dạ, dũng cảm của những nữ chiến sĩ xung phong.

                                    Đằng sau sự dũng cảm, kiên cường là một tâm hồn nhạy cảm, mơ mộng, yêu đời. Mặc dù cô ấy đã chiến đấu trên chiến trường trong ba năm và trải qua mưa gió, nhưng thế giới tâm linh của Fang Ting vẫn còn nguyên vẹn, và cô ấy vẫn có một vẻ ngoài ngây thơ, mơ mộng và trẻ trung. Cô mô tả mình là “một cô gái xinh đẹp. Hai bím tóc dày, tương đối mềm và chiếc cổ cao kiêu hãnh như đài hoa huệ tây.

                                    Về ánh mắt của mình, các tài xế cho rằng “cô ấy có vẻ xa cách”, từ những lời tự đánh giá đó có thể thấy Phương Đình là một cô gái xinh đẹp và rất tự tin vào bản thân. Đặc biệt, cô ấy thích hát nhiều phong cách khác nhau, thậm chí còn sắp xếp âm nhạc của riêng mình để hát. Ngay cả trong trận chiến khốc liệt, tâm hồn cô vẫn luôn tươi trẻ và vui vẻ.

                                    Cô cũng là một cô gái tinh tế và nhạy cảm, trước cơn mưa rào bất chợt ập đến, cô vui như một đứa trẻ nhớ lại quá khứ, tuổi thơ và ngôi nhà nhỏ của mình ở Hà Nội. Không chỉ vậy, Phương Định còn hết mực yêu thương và quan tâm đến đồng đội. Điều này thể hiện rõ nhất trong khoảng thời gian Putao bị thương, cô đã chăm sóc em gái rất tỉ mỉ. Tất cả những điều trên cho thấy một Phương nhạy cảm, tế nhị, ngây thơ nhưng cũng can trường, dũng cảm.

                                    Phân tích Truyện ngắn Nguyên Hưng – Văn mẫu 7

                                    Có lẽ không đâu bằng Việt Nam, nơi mỗi con đường, mỗi góc phố, mỗi cánh rừng đều tràn ngập vẻ đẹp hiền hòa và hào hùng của con người. Đặc biệt trong thời đại chống Mỹ, cứu nước, biết bao thanh niên đã ra trận với ba lô trên lưng, chiến đấu và chiến đấu vì lý tưởng cao cả là giành lại độc lập, tự do cho Tổ quốc. . .

                                    Nhiều tác phẩm văn học ra đời trong không khí phóng túng của thời đại ấy. Truyện ngắn “Những vì sao xa xôi” được Lí Minh Khuê viết vào năm 1971, khi cuộc chiến tranh của quân và dân ta đang ở giai đoạn cam go, ác liệt nhất. Tác phẩm xuất phát từ một cây bút trực tiếp tham gia công tác và chiến đấu trên tuyến đường Trường Sơn nên truyền tải được sự khốc liệt của bom đạn và làm nổi bật vẻ đẹp của trái tim người thanh niên Việt Nam. Lâu đời, điển hình của nho gia, thao lược và phương đình.

                                    Hãy nhìn vào cuộc đời và cuộc chiến đấu của các nhân vật chính trong tác phẩm. Họ là ba cô gái sống trong một hang động dưới chân núi. Nơi bom đạn luôn rung chuyển mặt đất. Công việc của họ là dò đường, đo khối lượng đất đá cần lấp hố, dò và đếm bom nổ chậm, tìm cách phá bom để bảo vệ con đường.

                                    Nơi bạn sống là một nơi nguy hiểm, nơi mà công việc luôn đối mặt với cái chết. Ngoài ra, họ còn phải chịu nhiều gian khổ, thiếu thốn. Nhưng ở họ, chúng tôi cảm thấy một cảm giác sâu sắc về sự gắn kết với nhau. Họ dường như đoàn kết và có sức mạnh để vượt qua tất cả.

                                    Lê Minh Khuê miêu tả từng nhân vật với những nét tính cách khác nhau. Trước hết, chị Tao, màn hình. Tao xứng đáng là thủ lĩnh của cả đội, bởi vì cô ấy luôn bình tĩnh. Tình huống càng nguy hiểm, loại bình tĩnh càng rõ ràng, “Khi biết chuyện sẽ không thuận buồm xuôi gió, cô ấy lại tỏ ra bình tĩnh đến mức tức giận.” Sự điềm tĩnh này giúp thực hiện các công việc một cách chính xác và hiệu quả.

                                    Còn cô gái này thì “nhắm mắt khi nhìn thấy máu, mặt tái nhợt, áo lót thêu chỉ màu, lông mày thường tỉa rất mảnh, như que tăm.” Đó chính là vẻ đẹp nữ tính của Tao. Anh ấy bồn chồn và thích chép bài vào vở, nhưng trong công việc, anh ấy lại vô cùng dũng cảm. Nho và phương đình luôn tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của thao. Kỷ luật đội là tối quan trọng.

                                    Khi miêu tả nho, tác giả đã làm cho nhân vật này hiện lên trong đôi mắt tràn đầy yêu thương của Feng Đinh. Đó là lúc những trái nho từ dưới suối đi lên với cổ tròn và trông “ngầu như que kem”. Grape có một ước mơ giản dị “Sau chiến tranh, anh sẽ xin vào một nhà máy thủy điện lớn. Anh sẽ làm thợ hàn, anh sẽ là vận động viên bóng chuyền của nhà máy. Anh sẽ chơi giỏi. Có thể anh sẽ được tuyển vào đội bóng chuyền miền Bắc. “.

                                    Vẻ đẹp của trái nho giản dị như vậy nhưng cô gái thanh niên xung phong này có thể đảm nhận những nhiệm vụ khó khăn nhất. Khi phá bom: “Hai nho tren duong”. Grape bị thương, nhưng trước cơn mưa đá bất ngờ ập đến, nó vẫn bình tĩnh, muốn uống nước và nghịch ngợm. Nho thật đáng yêu và đáng ngưỡng mộ.

                                    Nhưng có thể nói, với một nhân vật trung tâm sâu sắc như Lê Minh Khuê miêu tả, thì phải kế đến Phương Định, người kể chuyện theo ngôi thứ nhất. Về xuất thân, Fang Dinh vốn là một cô gái Hà Nội vừa rời ghế nhà trường tình nguyện đi bộ đội, cô là một vẻ đẹp lý tưởng trong mắt các thanh niên Mỹ. Phương Đình có ngoại hình khá xinh đẹp, “Thật lòng mà nói, tôi là một cô gái xinh đẹp.”

                                    Phân tích Truyện ngắn Nguyên Hưng – Văn mẫu 8

                                    Trong nền văn học cách mạng thời chống Mỹ, Nguyễn Ngọc, Nguyễn Thị, Nguyễn Minh Châu, v.v… đã có những tác phẩm hết sức ý nghĩa. Tuân theo quy luật chung của văn học Li Mingkui, ông cũng đóng góp những tác phẩm hiện thực và lãng mạn Những ngôi sao xa xôi cho nền văn học cách mạng.

                                    Tác phẩm kể về ba cô gái ngày đêm làm công việc cực kỳ nặng nhọc và nguy hiểm dưới lòng hang. Công việc rà phá bom mìn, đo đếm đất đá là điều mà đàn ông sức dài vai rộng nghĩ tới, nhưng ở đây các cô gái đều có thể làm tốt công việc này. Đó là ba cô gái Phương Định, chị và Thảo.

                                    Tất cả họ đều có chung gu thẩm mỹ là anh hùng trên chiến trường. Họ được gọi là trinh sát vỉa hè. Họ dứt khoát rà phá bom mìn, luôn lo lắng cho nhau và nhận trách nhiệm về mình. Sau vài giờ lên sóng căng thẳng, họ trở lại hang động như một con người khác. Họ chơi với nhau, họ đều có ước mơ, họ đều có ước mơ, và họ rất hạnh phúc.

                                    Phương Đình là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt như sao trên trời. Bà thường nghĩ về quá khứ của mình, ở Hà Nội cổ kính, bà thường hát nghêu ngao khiến bác già bên cạnh mất ngủ. Cô vui mừng khi có mưa đá ở Hà Nội. Cô nhớ mẹ, cô nhớ mái ngói đỏ. Cô ấy thích hát, nhưng cô ấy không biết gì, và đôi khi cô ấy bịa ra lời bài hát. Ước mơ của cô ấy là một ngày nào đó sẽ trở thành ca sĩ hợp xướng hoặc kiến ​​trúc sư.

                                    <3 Cô ấy không biết hát, nhưng thích chép lời, thậm chí chép cả những lời dối trá của Phương Đình. Cô ấy dũng cảm trên chiến trường, nhưng cô ấy sợ những đứa con của mình. Tôi thích tỉa lông mày nhỏ như một cây tăm.

                                    Từ thứ ba là nho. Cô gái cá tính và hơi bướng bỉnh. Nho thích thêu thùa, nhưng lúc nào cũng thêu hoa lòe loẹt, hễ có ai chê Nho thì nho có bao nhiêu cũng chỉ nói cho nổi. Putao không thích kết hôn, và có một người đàn ông viết thư cho cô ấy mỗi ngày. Ước mơ của cô là một ngày nào đó sẽ trở thành vận động viên bóng chuyền cho đội tuyển quốc gia.

                                    Ba nhân vật với ba tính cách khác nhau nhưng đều đại diện cho thế hệ trẻ Việt Nam thời kháng chiến chống Nhật, dũng cảm, ngoan cường trên chiến trường, có lúc lạc quan, yêu đời, có lúc lại ấp ủ ước mơ. Không có bom. Họ như những vì sao sáng trên bầu trời cách mạng Việt Nam.

                                    Phân tích Truyện ngắn Nguyên Hưng – Văn mẫu 9

                                    Li Mingkui thuộc thế hệ nhà văn trưởng thành trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Hầu hết các tác phẩm của cô đều viết về những người trẻ tuổi trên tuyến đường Trường Sơn, trong đó tiêu biểu là tác phẩm “Những ngôi sao xa xôi”. Đến với truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi, chúng ta không chỉ được chứng kiến ​​những năm tháng chiến tranh ác liệt nhất mà còn thấy được tình đồng chí thân thiết và những cô gái thanh niên xung phong có cá tính mạnh mẽ. Nắng và lạc quan.

                                    “Ngôi sao xa xôi” là tác phẩm kể về một “đội trinh sát đường” bao gồm nho, thể thao và Phương Đình, hoạt động tại một điểm trọng yếu của tuyến đường Trường Sơn đẫm máu. Môi trường họ sống và chiến đấu đầy gian khổ, khó khăn và nguy hiểm. Vì tuyến đường này là nơi quân đội Mỹ tập trung đánh phá dữ dội nhất nên các cô gái có nhiệm vụ san phẳng hố bom, đánh dấu bom chưa nổ và phá bom nếu cần. Công việc vô cùng nguy hiểm phải “ban ngày chạy lên đỉnh núi”, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với “thần chết rình rập”, máy bay địch có thể ập đến bất cứ lúc nào. Nhìn vào mức độ đánh phá của giặc Mỹ trên con đường này có thể thấy được sự nguy hiểm của con đường này. Hai bên đường không một bóng lá xanh. Chỉ có thân cây bị tước và đốt cháy. Cây có nhiều rễ xung quanh. “Có thể thấy, công việc của những người trinh sát ấy không chỉ là lao động chân tay, có thể bị bom đạn bất cứ lúc nào, mà còn đòi hỏi sự tập trung cao độ, bình tĩnh, dũng cảm và chính xác tuyệt đối.

                                    Tuy nhiên, ba cô gái Putao, Tao và Fangting vẫn luôn toát lên vẻ xinh đẹp và thuần khiết của một cô gái mười bảy tuổi ngay cả trong những tình huống khó khăn và nguy hiểm. Họ có những điểm chung cũng như những điểm khác biệt rõ rệt, làm nổi bật hình ảnh những bông hồng trên chiến trường đầy khói bụi.

                                    Trong nho, thể thao và cả Fangting, chúng ta có thể thấy họ có chung một lý tưởng sống cao thượng. Lý tưởng đó đã dẫn đường cho họ và khiến họ trở thành những người đồng đội thân thiết trên đỉnh núi này. Họ tiêu biểu cho lớp thanh niên yêu nước những năm 1970, sẵn sàng hiến dâng tuổi thanh xuân cho sự nghiệp cứu nước anh hùng. Công việc của các cô gái là “chạy khi bom nổ, đo lượng đất lấp đầy các hố, đếm số bom chưa nổ và tháo gỡ chúng nếu cần”—tuy nhiên, một công việc tiềm ẩn nhiều nguy hiểm và chỉ đơn giản là lắng nghe. máy bay nghe tiếng bom nổ sẵn sàng lao lên đỉnh núi làm nhiệm vụ. Điều đó cho chúng ta thấy sự dũng cảm, kiên cường, dũng cảm, không quản ngại hiểm nguy của những cô gái thanh niên xung phong. Họ đã nghĩ đến cái chết, nhưng đó chỉ là cái chết “mờ nhạt, không cụ thể”. Vì trên hết, họ muốn bom nổ, thông đường, đưa xe bộ đội qua đường an toàn.

                                    Ba cô gái trẻ còn khiến chúng tôi ngạc nhiên về tinh thần trách nhiệm cao trong công việc. Chị và Putao quyết tâm lập tức chạy ra đo trọng lượng của quả bom vừa thả xuống. Hay phường định, cô phá bom nằm một mình trên đồi trọc. Cả hai đều rất coi trọng công việc của mình, không sợ hãi hay nghi ngờ. Vì họ biết công việc của họ quan trọng như thế nào đối với tiền tuyến, và tuyến đường này là máu, cho dù có hy sinh, họ cũng phải giữ cho tuyến đường này được bình yên. Chúng ta phải cúi đầu khâm phục ý chí và lòng yêu nước của những cô gái này.

                                    Ở những cô gái ngoan cường này còn ẩn chứa tinh thần đồng đội sâu sắc. Cùng ở lâu, cùng đánh, cùng nho, cùng luyện, phương định coi nhau như anh em. Họ hiểu nhau, biết nhau thích gì, sợ gì và quan tâm đến đồng đội từng chút một. Khi đồng đội bị thương, họ cũng chăm sóc và lo lắng cho nhau. Đó là một tình bạn thân thiết, ấm áp và chỉ có thể trở nên thân thiết như vậy khi làm việc cùng nhau.

                                    Cuối cùng, ở Nữ Hướng đạo, chúng ta thấy một tâm hồn lạc quan, đầy ước mơ ngay cả trong khói lửa chiến tranh. Họ duy trì những sở thích của mình như ăn kẹo, thêu thùa, ca hát… để thể hiện khát vọng hòa bình, nơi không còn khói lửa chiến tranh và được dấn thân vào công việc mơ ước của mình.

                                    Đây là điểm chung của các cô gái trong “đội giám sát” trên đường Trường Sơn. Vì vậy, những gì làm cho họ độc đáo? Điều gì khiến họ khác biệt với những cô gái khác?

                                    Từ Fangding, chúng ta có thể thấy rằng cô ấy là một cô gái rất đặc biệt để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Phương Định, người con gái Hà Nội, ngay khi vừa rời ghế nhà trường đã xung phong vào chiến trường chính của giặc Mỹ. Phương Định mới mười bảy tuổi, tâm hồn vẫn còn mang trong mình sự hồn nhiên, mơ mộng, hồn nhiên và nghịch ngợm của thời còn cắp sách đến trường. Có lẽ vì thế mà những bài hát cô thích hát là: “dân ca nhẹ nhàng”, “ca-chiusa của quân đội Liên Xô” hay “dân ca trữ tình Ý”, “thường thuộc lòng nhạc rồi viết lời rồi hát”, mặc dù Lời bài hát “Lộn xộn” đến nỗi chính cô cũng “ngỡ ngàng, có lúc bò ra cười một mình”. Mười bảy tuổi, Phương Định đã tự nhận thức được bản thân, tuyên bố: “Tôi là một cô gái xinh đẹp. Hai bím tóc dày, tương đối mềm, và chiếc cổ cao kiêu hãnh như bông huệ. Đối với mắt của tôi, các tài xế nói “bạn có tầm nhìn”. Thay vì để người lính lái xe, các pháo thủ luôn “hỏi thăm” và “viết thư dài cho hàng”, dù ngày nào cô và họ cũng gặp nhau. Điều này làm Phương Định sung sướng và tự hào nhưng cô vẫn giữ trong lòng. Điều tôi thích là khi các cô gái khác đang nói chuyện với một quân nhân nào đó, nhìn mình trong gương, “mím môi” để khoe khoang. Có thể nói, Phương Định là một cô gái Hà Nội rất duyên dáng và nhạy cảm, biết quan tâm đến ngoại hình nhưng cũng rất khiêm tốn và kín đáo.

                                    Không chỉ vậy, chúng tôi còn cho rằng cô ấy là một trinh sát rất dũng cảm, điều này được thể hiện trong một trong những hoạt động gỡ bom của cô ấy. Quả bom mà cô muốn phá được đặt “trên đồi”, đây là vị trí vô cùng nguy hiểm bởi có thể thu hút máy bay địch bất cứ lúc nào nên việc phá bom cần phải thật nhanh và thật chính xác. Phương định nhận nhiệm vụ của Thảo và lập tức chạy lên đồi, nơi “yên tĩnh khủng khiếp. Cây cối còn lại mục nát. Đất nóng. Khói đen bốc lên. Quả bom cô cần phá” nằm trong bụi cây khô bán lạnh lùng”. Khi đến gần quả bom, cô tự nhủ “không được cúi xuống” mà phải bước tới “cho đàng hoàng”. Cô cũng cảm thấy lo lắng, căng thẳng khi thực hiện nhiệm vụ, bởi nhiệm vụ của cô là đối mặt với cái chết dưới một quả bom có ​​thể nổ bất cứ lúc nào. Nhưng trong công việc, càng tự tin và dũng cảm, chị càng không sợ chết, bởi cái chết đối với chị rất “mờ nhạt”. Và việc phá bom ấy đã chứng tỏ bản lĩnh, sự kiên trung của một cô gái trẻ, là tấm gương cho thanh niên ra khơi cứu nước.

                                    Phương Đình là một cô gái đa cảm. Ra đây đánh trận là con gái Hà Thành nên Phương Định luôn mơ về Hà Nội của mình. Ở nơi Hà Nội xa xôi ấy, có mẹ, căn gác nhỏ nơi mẹ thường hát “Sao Lớn Trên Trời”, “Vòng Tròn Sân Khấu”, “Cô Kem Xôi”… khiến mẹ nhớ về mẹ. Hà Nội thân yêu, nơi cô phải đến Chỉ có rời bỏ nơi nhộn nhịp, chúng ta mới có thể bước vào chiến trường này! Chỉ một cơn mưa đá đến rồi đi thôi cũng đủ gợi lên trong lòng người Phương Định bao cảm xúc.

                                    Trong thể thao người ta coi cô như chị cả, đội trưởng rất quyết đoán và mạnh mẽ trong công việc nhưng ngoài đời cô lại rất dịu dàng và ưa nhìn. Anh ấy biết họ sẽ thả những quả bom mới ở đây khi anh ấy nghe thấy “tiếng còi của máy bay trinh sát” và “tiếng máy bay phản lực”. Chị chỉ “lấy trong túi ra một chiếc bánh quy và nhẩn nha nhai. Sự “bình tĩnh đến phát bực” của người đội trưởng thao thao có lẽ được rèn giũa trong những năm tháng sống trên cao. Cuộc sống nơi đây đã dạy cho chị bản lĩnh, sự điềm tĩnh và lòng can đảm. Khi quả bom phát nổ , cô được giao việc rất rõ ràng và dứt khoát, khiến Phương Định phải thốt lên “ai cũng ghen tị với cô: quyết đoán và táo bạo”.

                                    Tuy nhiên, ngoài công việc, cô ấy là một người chị rất dịu dàng. Cô từng có những cử chỉ như thế này: “Áo ngực của tôi đều thêu bằng chỉ màu. Tôi thường tỉa lông mày, tia nhỏ như que tăm. Giống như những cô gái trẻ khác, cô sợ máu và bóp chặt”, xem máu chảy ra, nhắm mắt lại, tái nhợt.”

                                    Giống như Putao, đứa con thứ ba trong trung đoàn còn rất ngây thơ và trẻ con. Anh là chiến binh hung dữ và máu lửa nhất trong Kháng chiến chống Mỹ, nhưng sự hồn nhiên và dễ thương của anh đã khiến Fang Ding coi anh như em gái của mình, mặc dù cả hai cô gái đều mới mười bảy tuổi. Grape thích đồ ngọt nên Phương Định luôn thủ sẵn một ít trong túi cho cô ăn. Với Phương Định, nho giống như “kem kem” mát lạnh giữa cái nóng “oi bức” của chiến trường này. Trẻ con nhưng cô cũng thể hiện bản lĩnh quân nhân khi bị thương vì bom. Mất máu và đau đớn nhưng Putao không hề kêu ca mà âm thầm nhờ đồng đội băng bó vết thương cho mình.

                                    Về nội dung, truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” cho ta thấy cuộc sống và sự chiến đấu gian khổ, nguy hiểm của những cô gái xung phong đến trường trong thời kỳ chống Mỹ ác liệt. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh như vậy, chúng ta vẫn thấy được sự lạc quan, bản lĩnh, tâm hồn mộng mơ và sự hồn nhiên của những cô gái này. Những hình ảnh đẹp đó là những đại diện tiêu biểu của thế hệ trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống đế quốc Mỹ.

                                    Về nghệ thuật, truyện được kể theo ngôi thứ nhất qua con mắt của Feng Đinh khiến người đọc cảm thấy rất chân thực và sống động. Ngôn ngữ đối thoại ngắn gọn, rõ ràng bộc lộ tính công khai, sức mạnh của các nhân vật trong tác phẩm. Việc lựa chọn, miêu tả những hình ảnh tiêu biểu cũng góp phần khắc họa vẻ đẹp và bản lĩnh của những cô gái nơi đây. Hình tượng nhân vật được dựng lên qua vài nét cọ nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được tổng thể nội tâm và tính cách của nhân vật. Nghệ thuật miêu tả nội tâm nhân vật cũng rất tinh tế và điêu luyện.

                                    Lê minh khuê xoay quanh câu chuyện về những nữ thanh niên xung phong dũng cảm trong những năm tháng kháng chiến chống Mỹ cứu nước thắng lợi. Họ chính là hình ảnh tiêu biểu của thế hệ trẻ Việt Nam lúc bấy giờ và sẽ mãi là những tấm gương sáng cho các thế hệ mai sau học tập.

                                    Phân tích truyện ngắn Viên Hưng – Văn mẫu 10

                                    Truyện Những ngôi sao xa xôi phản ánh chân thực tấm lòng trong sáng, ước mơ, tinh thần dũng cảm, cuộc sống cần cù, hy sinh nhưng hồn nhiên, lạc quan của những cô gái xung quanh.

                                    “Những ngôi sao xa xôi của Lý Minh Khuê” kể về cuộc đời chiến đấu của đội trinh sát đường bộ trên trục đường chiến lược Trường Sơn trong chiến tranh chống Mỹ. Đội khảo sát đường bộ gồm 3 thanh niên xung phong: nho, phương đình và thao. Họ xếp hàng dưới chân núi. Tại đây, máy bay Mỹ đánh phá ác liệt. Con đường lở loét loang lỗ, trắng đỏ.

                                    Cuộc sống dường như bị hủy hoại: hai bên đường không còn một màu xanh của lá cây, những thân cây bị tước bỏ và đốt cháy. Nhiều người bị thương do bom đạn địch, rễ cây ngổn ngang, những tảng đá lớn, vài can xăng, thành xe biến dạng, hoen gỉ nằm la liệt dưới đất.

                                    Công việc của họ vô cùng nguy hiểm và khó khăn. Khi bom nổ chạy lên đo thể tích đất lấp hố bom. Thần kinh như địa ngục. Đội thanh niên xung phong thường ra quân lúc hoàng hôn, có khi thâu đêm suốt sáng, còn đội trinh sát chạy quanh đỉnh núi suốt ngày dưới cái nóng 30 độ. Từ đỉnh núi trở về hang, cô gái nào cũng chỉ thấy đôi mắt ngấn nước, hàm răng sáng lấp lánh và khuôn mặt nhem nhuốc mỗi khi cười.

                                    Ba cô gái đều rất dễ thương và đáng ghen tị. Nhưng Phương Định mới là cô gái gây ấn tượng với chúng tôi. Cô gái Phương Đình đến từ Hà Nội có hai bím tóc dày và mềm mại hơn, chiếc cổ cao kiêu hãnh tựa như đài hoa loa kèn. Các tài xế nói với mắt của Dinh: có một cái nhìn từ xa.

                                    Nhiều tay súng và tài xế thường xuyên hỏi thăm Ding hoặc viết những lá thư dài. Khi đối phó với một người lính ăn nói khéo léo, cô ấy tỏ ra kiêu kỳ và bị ảnh hưởng, nhưng trong tâm trí cô ấy, những người đàn ông đẹp nhất, khôn ngoan nhất, dũng cảm nhất và cao quý nhất là những người mặc quân phục và đội mũ có ngôi sao.

                                    Sống trong cảnh bom đạn ác liệt, cái chết cận kề, tiếng hát đình càng vang lên. Hành khúc, dân ca Quanhe, bài hát Qiusha của Hồng quân Liên Xô, dân ca Ý… Ding cũng viết lời, nhưng Tao vẫn nhiệt tình chép vào sổ tay. Dự định hát trong những khoảnh khắc im lặng của chuyến bay rụt rè của máy bay trinh sát, Firestorm sắp đạt đến đỉnh cao của nó.

                                    Tôi sẽ hát để động viên Grape, cô ấy sẽ tập thể dục và khuyến khích tôi. Hãy hát khi máy bay rít lên và nổ tung; hãy nổ tung trên một ngọn núi cách hang động này khoảng 300 mét. Tiếng hát trong không khí ngột ngạt: khói bốc lên, cửa che, đó là tiếng hát át tiếng bom của những cô gái trinh sát ven đường quyết làm nên huyền thoại hào hùng.

                                    Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước và viện trợ cho Triều Tiên, hàng vạn thanh niên hai miền Nam Bắc đã anh dũng tiến lên, đánh cho Mỹ cút, cho ngụy nhào, giải phóng miền Nam. ,Đoàn kết. Tiền tuyến vẫy gọi, hàng ngàn cô gái thể hiện tinh thần của cô ấy, và cô ấy được triệu tập ra tiền tuyến. Con đường chiến lược huyền thoại lên Núi Dài được kết bằng máu, mồ hôi và huyền thoại phi thường của người con gái Việt Nam anh hùng.

                                    Những ngôi sao xa xôi ghi lại một cách chân thực những chiến tích thầm lặng của bộ đội trinh sát đường. Trung tâm chìm trong lửa và mưa bom. Giọng của Ding lại vang lên: Tôi là quả bom trên núi. Nho, hai xuống đường. thao, một loại trái cây mọc dưới chân những hầm bari-e cũ. Khung cảnh chiến trường trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

                                    Cảnh tượng bị phá hủy: cây cối khô héo, mặt đất nóng cháy, khói đen mù mịt: Feng Ding, dũng cảm và bình tĩnh tiếp cận quả bom, oai phong lẫm liệt. Quả bom có ​​hai hình tròn màu vàng nằm lạnh ngắt trong bụi cây khô, một đầu chôn xuống đất. chờ chết. Vỏ nóng. Cố gắng đánh quả bom bằng lưỡi xẻng. Đôi khi định rùng mình nghĩ sao mình làm chậm quá!

                                    Hai mươi phút đã trôi qua. Cô ấy huýt sáo. Quyết cẩn thận thả một gói kẹo mìn xuống hố đã đào sẵn rồi châm lửa đốt. Cô đứng dậy và nhanh chóng chạy về chỗ ẩn nấp của mình… Tiếng còi của cô lại vang lên. Bom nổ. Sau đó là ba tiếng nổ nữa. Mảnh đạn xé toạc không khí. Mặt đất sụp đổ. Quả bom nổ trong đầu tôi, ngực tôi đau và mắt tôi cay xè đến nỗi không thể mở được.

                                    Phân tích Truyện ngắn Nguyên Hưng – Văn mẫu 11

                                    Những ngôi sao xa xôi của Lê minh khê kể về cuộc đời chiến đấu của đội trinh sát đường bộ của quân đội Mỹ trên con đường chiến lược chính Trường Sơn.

                                    Đoàn khảo sát đường gồm 3 thanh niên tình nguyện: nho, phương đình và thao. Họ sống trong một hang động dưới chân núi. Tại đây, máy bay Mỹ đánh phá ác liệt. Con đường loang lổ những vết lở loét, đất đỏ và trắng lẫn lộn với nó. Cuộc sống dường như bị hủy hoại: những con đường bị trụi lá xanh, những thân cây bị tước và đốt cháy. Nhiều người bị thương do bom đạn địch, rễ cây ngổn ngang, những tảng đá lớn, vài can xăng, thành xe biến dạng, hoen gỉ nằm la liệt dưới đất.

                                    Công việc của họ vô cùng nguy hiểm và khó khăn. Khi bom nổ chạy lên đo thể tích đất lấp hố bom. Thần kinh như địa ngục. Đội thanh niên xung phong thường ra quân lúc hoàng hôn, có khi thâu đêm suốt sáng, còn đội trinh sát chạy quanh đỉnh núi suốt ngày dưới cái nóng 30 độ. Từ đỉnh núi trở về hang, cô gái nào cũng chỉ thấy đôi mắt ngấn nước, hàm răng sáng lấp lánh và khuôn mặt nhem nhuốc mỗi khi cười.

                                    Ba cô gái đều rất dễ thương và đáng ghen tị. Nhưng Phương Định mới là cô gái gây ấn tượng với chúng tôi. Cô gái Phương Đình đến từ Hà Nội có hai bím tóc dày và mềm mại hơn, chiếc cổ cao kiêu hãnh tựa như đài hoa loa kèn. Các tài xế nói với mắt của Dinh: có một cái nhìn từ xa. Nhiều tay súng và tài xế thường xuyên hỏi thăm hoặc viết thư dài vào điện thoại của Dinh. Cô ấy trông kiêu kỳ và bị ảnh hưởng khi gặp một người lính có thể nói tốt, nhưng với cô ấy những người đàn ông đẹp nhất, khôn ngoan nhất, dũng cảm nhất và cao quý nhất là những người mặc quân phục và những ngôi sao.

                                    Sống trong cảnh bom đạn ác liệt, cái chết cận kề, tiếng hát đình càng vang lên. Đối với các cuộc hành quân, dân ca Quanhe, bài hát Qiusha của Hồng quân Liên Xô, dân ca Liên Xô, v.v., Ding vẫn có thể sáng tác lời bài hát, nhưng Tao vẫn nhiệt tình chép chúng vào sổ tay của mình. Vào thời điểm máy bay trinh sát rụt rè bay và cơn bão lửa sắp lên đến đỉnh điểm, Ding He đã động viên Putao, em gái và chính mình bằng ca hát. Hát khi máy bay rú còi khi bom nổ, nổ trên ngọn núi cách hang này khoảng 300 mét. Tiếng hát trong không khí ngột ngạt: khói bốc lên, cửa che, đó là tiếng hát át tiếng bom của những cô gái trinh sát ven đường quyết làm nên huyền thoại hào hùng.

                                    Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước và viện trợ cho Triều Tiên, hàng vạn thanh niên hai miền Nam Bắc đã anh dũng tiến lên, đánh cho Mỹ cút, cho ngụy nhào, giải phóng miền Nam. ,Đoàn kết. Tiền tuyến vẫy gọi, hàng ngàn cô gái thể hiện tinh thần của cô ấy, và cô ấy được triệu tập ra tiền tuyến. Con đường chiến lược huyền thoại lên Núi Dài được kết bằng máu, mồ hôi và huyền thoại phi thường của người con gái Việt Nam anh hùng.

                                    Những ngôi sao xa xôi ghi lại một cách chân thực những chiến tích thầm lặng của bộ đội trinh sát đường. Trung tâm chìm trong lửa và mưa bom. Giọng của Ding lại vang lên: Tôi là quả bom trên núi. Nho, hai xuống đường. thao, một loại trái cây mọc dưới chân những hầm bari-e cũ. Chiến trường trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Khung cảnh bị phá hủy: cây cối bị cháy xém, mặt đất nóng như thiêu đốt và khói dày đặc lơ lửng trong không trung: Fang Ting, người đã dũng cảm và bình tĩnh tiếp cận quả bom, bước tới. Quả bom có ​​hai hình tròn màu vàng nằm lạnh ngắt trong bụi cây khô, một đầu chôn xuống đất. chờ chết. Vỏ nóng. Cố gắng đánh quả bom bằng lưỡi xẻng. Đôi khi định rùng mình nghĩ sao mình làm chậm quá! Hai mươi phút trôi qua. Cô ấy huýt sáo. Quyết cẩn thận thả một gói kẹo mìn xuống hố đã đào sẵn rồi châm lửa đốt. Cô đứng dậy và nhanh chóng chạy về chỗ ẩn nấp của mình… Tiếng còi của cô lại vang lên. Bom nổ. Sau đó là ba tiếng nổ nữa. Mảnh đạn xé toạc không khí. Mặt đất sụp đổ. Quả bom nổ trong đầu tôi, ngực tôi đau và mắt tôi cay xè đến nỗi không thể mở được. Mồ hôi thấm vào môi và cát lạo xạo trong miệng. Nguy hiểm, áp lực không kể xiết. Thảo vấp ngã, vết thẹo nổi lên, chiếc dù bay trúng lưng, em cười, hàm răng trắng đều, đôi mắt mở to… Nho đau. Quả bom phát nổ và đường hầm bị sập. Thảo và Định phải bới đất hái nho. Máu phun ra và thấm xuống đất. Chị nghẹn ngào. Tôi đang định rửa vết thương cho nho, tiêm cho nho, vắt sữa cho nho… Thì cô ấy thúc giục: “Hát đi, Fang Ting, bài hát yêu thích của bạn là gì, hát đi!” Đây là cuộc sống chiến đấu hàng ngày của họ.

                                    Đội trinh sát đường phá bom mỗi ngày tối đa 5 lần, ngày nào ít hơn: gấp ba lần. phuong dinh said: Tôi muốn chết. Nhưng một cái chết mờ nhạt, không rõ nguyên nhân…

                                    Đoạn văn miêu tả cảnh phá bom trên cao điểm là đoạn văn hay nhất trong truyện Những ngôi sao xa xôi. Li Mingkui đã tái hiện cảnh xử lý bom cực kỳ nguy hiểm với phong cách hiện thực chặt chẽ, đồng thời dựng nên một tượng đài cho sự dũng cảm và quả cảm của đội trinh sát đường bộ. Thảo, nho, phương đình lấp lánh trong khói bom. Những việc làm thầm lặng của họ bất tử với thời gian và tâm hồn. Tổ quốc và nhân dân mãi mãi không quên nữ anh hùng Đồng Lộ, nữ anh hùng trên con đường chiến lược Trường Sơn.

                                    Đinh cô gái Hà Nội xinh đẹp, dũng cảm trong lửa đạn và tràn đầy tình yêu thương với đồng đội. Cô cũng thích làm duyên, như cô thôn nữ ngày xưa nhìn xuống giếng đầu làng cười vuốt tóc. Tôi thích nhìn vào mắt mình trong gương. Cô tự hào về đôi mắt nâu dài nheo nheo như mặt trời. Tâm hồn Đinh rất trong sáng, rất mộng mơ. Cô ấy đặt trái tim của mình vào bài hát này, hát trong quả bom. Có một trái tim yêu thương. Sau mỗi trận đấu, Thao hát, lũ nho vừa tắm suối vừa xin kẹo. Và Ding, niềm vui của trẻ thơ… bừng nở và tràn đầy nhiệt huyết. Khi nhặt mưa đá trên đỉnh núi.

                                    Phân tích Truyện ngắn Nguyên Hưng——Mẫu 12

                                    Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ trường kỳ gian khổ của dân tộc ta không chỉ có bộ đội Tây, bộ đội nông dân, bộ đội chủ lực mà còn có những cô gái mở đường, phá bom nổ chậm, nhường đường cho xe qua .Hơn nữa là một công việc khó khăn, nguy hiểm không phải ai cũng làm được. Nhà văn Li Mingkui đã dùng chính ngòi bút của mình để kể và ca ngợi những cô gái nóng bỏng đó qua tác phẩm Những ngôi sao xa xôi.

                                    Truyện ngắn về cuộc đời của ba cô gái làm nổ quả bom nổ chậm trên một ngọn đồi. Họ sống trong một hang động trên đỉnh núi đó. Đó là nơi bom đạn nhiều nhất và nguy hiểm luôn nuốt chửng con người như tử thần. Thiệt hại do bom đạn thì nhiều: “Đường nát, màu đất đỏ pha trắng, hai bên đường không còn lá xanh, chỉ còn thân cây trụi lá, cháy trụi. có nhiều rễ cây xung quanh. Những tảng đá to. Vài bình xăng Hay thành xe biến dạng và hoen gỉ dưới đất.” Có thể nói, nhà văn Li Mingkui đã thể hiện chính xác hiện thực tàn khốc của chiến tranh. Đối với họ, những kẻ phá hoại là Fantine, Putao và Thao. Họ trải qua những ngày tháng trên chiến trường bom đạn, chiến đấu đến chết, ước tính khối lượng đất đá bị bom phá hủy, lấp hố, đếm bom chưa nổ và gỡ bom. Cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng với tình yêu quê hương, ông đã bình tĩnh phá hủy nhiều quả bom.

                                    Cuộc sống khó khăn là vậy nhưng đời sống tinh thần của họ rất tốt. Họ là những cô gái mới mười tám đôi mươi, nhưng họ nghe theo tiếng gọi của lòng yêu nước và sẵn sàng làm công việc nguy hiểm và khó khăn đó. Các anh đã hiến dâng tuổi thanh xuân “mở núi cứu nước/ Tấm lòng hướng tới tương lai”.

                                    Họ ngoan cường và dũng cảm trên chiến trường. Họ luôn tự túc và trong mọi trường hợp họ vẫn sẽ thực hiện các nhiệm vụ được giao khi họ được lệnh. “Tôi là quả bom trên núi. Có hai quả nho trên đường. Tôi đẩy một quả đến chân hầm rượu cũ của Barry. Đối mặt với nguy hiểm, họ cũng sẽ nghĩ đến cái chết, nhưng đó là “cái chết mơ hồ không xác định”, quan trọng là “Liệu mìn có nổ, bom có ​​nổ không?”. Đối mặt với mọi hiểm nguy, khó khăn, các anh vẫn bình tĩnh tìm cách giải quyết tốt nhất “Chúng tôi quen rồi, một ngày năm lần phá bom”.

                                    Họ có tinh thần đồng đội mạnh mẽ. Họ yêu nhau như chị em. Sau khi tập thể dục và nho, Fang Ding rất lo lắng cho hai người họ. Khi Nho bị thương, Phương Định và Thao đã cẩn thận băng bó vết thương cho tôi. Họ hiểu tình cảm của nhau, hiểu sở thích của nhau.

                                    Cuộc sống tuy vất vả nhưng họ vẫn có đời sống tinh thần phong phú, họ vẫn lạc quan, yêu đời. Họ có sở thích phù hợp với lứa tuổi của họ. Bom đạn không làm họ luôn yếu đuối, căng thẳng nhưng họ vẫn sống dư dả. nho thích thêu thùa, thao thích chép bài, phương định thích trước gương mơ màng hát. Họ thích khi trời mưa đá.

                                    Mọi người đều có nét độc đáo riêng, nhưng tựu chung lại, đó là những phẩm chất đáng quý và đáng quý. Chờ đã, những cô gái này khi nhận nhiệm vụ thì gan dạ, dũng cảm nhưng khi bình yên trở lại thì lại như những cô gái tuổi teen thích bay nhảy. Có thể nói, ba người con gái này là đại diện tiêu biểu cho thế hệ những cô gái Việt Nam tháo gỡ bom đạn trên dãy Long Sơn đầy bom đạn.

                                    Phân tích Truyện ngắn Nguyên Hưng——Mẫu 13

                                    Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê, 1971. Câu chuyện kể về một nhóm phụ nữ đi dò đường ở những điểm trọng yếu trên một tuyến đường núi dài. Đó là ba cô gái còn rất trẻ: phương định, nho và thao. Họ ở xa đơn vị, ở dưới hang dưới chân núi. Lê minh khuê đã rất thành công trong việc khắc họa ba nữ thanh niên xung phong dũng cảm, mưu trí, sống và chiến đấu trên tuyến đường núi dài khốc liệt.

                                    Giống như các nhà văn khác, nét bút của Lý Minh Khuê luôn hướng đến chống Mỹ cứu nước. Các nhà văn luôn khao khát khám phá, phát hiện và ca ngợi vẻ đẹp của bản chất con người trong cuộc sống và chiến đấu của người lính. Li Mingkui đặc biệt chú trọng đến các nhân vật phụ nữ, luôn cố gắng miêu tả và khắc họa đời sống vật chất cũng như đời sống tinh thần của họ một cách chân thực nhất. Có lẽ, tác giả cho rằng trong cuộc chiến đấu với kẻ thù, người phụ nữ thường là người chịu nhiều đau thương, mất mát, hi sinh nhất.

                                    Câu chuyện kể về ba cô gái trẻ từ thành phố tình nguyện chiến đấu. Môi trường sống và chiến đấu của ba cô gái vô cùng khó khăn và nguy hiểm. Tầm cao của vị trí là trọng điểm của tuyến đường Trường Sơn. Họ sống xa đơn vị, dưới một cái hang dưới chân núi.

                                    Công việc hàng ngày của họ là quan sát địch ném bom và đo khối lượng đất đá. Việc tìm kiếm những quả bom chưa nổ là để tháo gỡ chúng. Họ đang chạy quanh mỗi ngày, đối mặt với cái chết mỗi giây phút. Đang chuẩn bị đánh nhau thì bất ngờ máy bay địch ập đến thả bom rồi bỏ chạy. Bom rơi như hạt, đất rung như sốt. Pháo hoa bao trùm cửa hang, lấp đầy bầu trời.

                                    Công việc của họ đòi hỏi sự nhanh chóng, chính xác, điềm tĩnh và can đảm. Có những lúc thần kinh căng thẳng đến mức tôi ớn lạnh và toát mồ hôi hột nhưng rồi cũng quen dần và nó trở thành một thói quen hàng ngày. “Mặt đất bốc khói, không khí rung chuyển, máy bay ầm ầm lao đi. Thần kinh căng như dây đàn, tim loạn nhịp, chân chạy nhưng vẫn biết xung quanh còn rất nhiều bom chưa nổ, có thể bây giờ, có thể sớm thôi.. …Xong rồi hãy nhìn lại cảnh đó. Còn cách khác, thở dài, chạy về hang”.

                                    Công việc của họ đầy gian nan, nguy hiểm nhưng họ vẫn sống hồn nhiên, yêu đời. Lúc rảnh rỗi họ thường ca hát, tâm hồn rất mơ mộng, yêu đời. Đặc biệt là Phương Định – một cô gái trẻ Hà Nội nhạy cảm.

                                    Mặc dù mỗi người mỗi cá tính nhưng họ vẫn đoàn kết và yêu thương nhau. Sau những phút gỡ bom dữ dội, một trận mưa đá đến rồi đi, để lại Phương Định với bao nhớ thương.

                                    Hãy đọc những đoạn này. Những người ngoài cuộc vẫn còn lo lắng và sợ hãi. Chiến tranh đã lùi xa, nhưng tiếng bom nổ nghe như đinh tai nhức óc. Hình ảnh những quả bom vắt lên không trung thành những cột khói đen, nở bung như những cây nấm khổng lồ, gieo bao chết chóc tang thương cho người dân. Khóc làm sao mà không lạnh. Càng căm ghét chiến tranh, tôi càng ngưỡng mộ những cô gái trẻ. Họ dũng cảm, ngoan cường, dũng cảm tiến lên vì ngày mai hòa bình của đất nước.

                                    Những cô gái trẻ này thật anh hùng. Họ có tinh thần trách nhiệm cao với nhiệm vụ, bản lĩnh, tình bạn, tình cảm gia đình không ngại hy sinh. Họ sống trong pháo hoa, nhưng họ vẫn có nhiều ước mơ. Họ sống hòa bình, luôn thích ăn mặc đẹp và thích hát và nghe đài khi rảnh rỗi. Tiếng hát của họ trên ngọn núi này thực sự là một bài hát bom. Vô tội và anh hùng.

                                    Trong số đó, có cả vẻ đẹp trong sáng mà nhà văn Li Mingkui đã miêu tả một cách tinh tế bằng ngòi bút của Gong. Putao nhỏ thích thêu thùa và kẹo. Khi cô ấy phập phồng, cô ấy trông mát như kem. Tuy tự cho mình là kẻ yếu nhưng anh cũng là một người phá bom rất dũng cảm. Khi cô bị thương, Phương Định đã chăm sóc cho cô, Thao lo lắng vội vàng đi báo cho đơn vị. Nhưng nho vẫn bình tĩnh. Cô cũng với tay lấy mấy viên đá mát lạnh cho Phương Định sau cơn mưa.

                                    Khi lớn hơn, ước mơ và kế hoạch cho tương lai của cô ấy trở nên thực tế hơn. Cô ấy không thể hát hay, nhưng cô ấy đặt trái tim mình vào ca hát. Cô ấy sao chép lời nói dối của Phương Định. Lông mày luôn được tỉa nhỏ như que tăm. Mỗi chiếc áo ngực được thêu bằng một chi đầy màu sắc. Cô ấy có một đặc điểm, đó là cô ấy rất sợ máu và đám đông. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, mặt cô ấy tái nhợt đi. Nhưng người lãnh đạo bình tĩnh. Cô nhàn nhã nhai bánh quy giữa tiếng rít, tiếng gầm và tiếng nổ của bom phản lực từ máy bay trinh sát. Cô quyết tâm phá bom, táo bạo và mạnh mẽ.

                                    phương đình cũng như nhà nho, ngây thơ, mộng mơ và dũng cảm. Đó là cô gái Hà Nội. Tôi dành thời gian rảnh rỗi để hát và mơ mộng trên gối, hoặc phần lớn thời gian là nhớ nhà. Nhưng tinh thần chiến đấu quả cảm, dẻo dai không thua kém các chị em. Phương Định mỗi ngày phải phá tối đa năm quả bom và tối thiểu là ba quả. Mỗi giờ nghỉ đều cảm thấy khác nhau. Khi phá bom, Feng Ding rất hồi hộp và lo lắng, tim đập dữ dội. Nhưng chị đã vượt qua mọi khó khăn, hạ gục quả bom ngoan cố, kìm hãm cái chết kinh hoàng và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

                                    Phương Đình là cô gái đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chúng ta. Phương định, con gái Hà Nội, “hai bánh dày, tương đối mềm, một cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa huệ”. Những người lái xe nói rằng đôi mắt của Phương Định “nhìn xa xăm”. Nhiều tay súng, tài xế thường “hỏi thăm” hoặc “viết thư dài” về phương đình. Cô có lối “nhảy nhót” xấc xược khi tiếp xúc với một quân nhân “ăn nói khéo” nào đó. Nhưng trong tâm trí của cô, “đẹp nhất, khôn ngoan nhất, dũng cảm nhất và cao quý nhất là những người mặc quân phục và ngôi sao trên mũ.”

                                    Phương Đình là một cô gái rất ngây thơ, yêu đời và giàu cá tính. Khi tôi còn nhỏ, tôi thường hát. Cô ấy có thể ngồi trên bệ cửa sổ trong căn phòng nhỏ của mình và “hát thật to”. Bàn làm việc lúc nào cũng “lộn xộn” và mẹ phải “chửi”: “Con gái mày là con gì? Tao lấy chồng mà toàn ăn đòn… đầy đòn…!”. Thế là ngay từ đầu ở nhà, cô đã thề “không lấy chồng”.

                                    Sống giữa làn mưa đạn dữ dội, cái chết cận kề, Phương Định càng hát nhiều hơn. Hành khúc, quan họ, ca-chiusa của Hồng quân Liên Xô, dân ca Ý… định cũng có thể sáng tác lời nhưng Thảo vẫn “nhiệt tình” chép vào sổ tay.

                                    Vào khoảnh khắc “im lặng”, Fang Ting cất tiếng hát, máy bay trinh sát “thì thầm” bay ngang qua, cơn bão lửa sắp ập đến đỉnh điểm. Phương Định ca hát khích nho, cô tập luyện, khích lệ chính mình. Khi “máy bay gầm rú, bom nổ; trên ngọn núi cách hang này chừng 300m”. Tiếng hát trong không khí oi bức: “Khói vào lỗ bịt”.

                                    Đúng là các cô gái của đội trinh sát mở đường “hát bom” và “muôn việc anh hùng”.

                                    Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước và viện trợ cho Triều Tiên, hàng vạn thanh niên từ bắc chí nam đã anh dũng tiến lên, giải quyết vấn đề “cho Mỹ cút, ngụy nhào”. Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Tiền tuyến vẫy gọi, hàng ngàn cô gái thể hiện tinh thần của cô ấy, và cô ấy được triệu tập ra tiền tuyến. Con đường chiến lược huyền thoại lên Núi Dài được kết bằng máu, mồ hôi và huyền thoại phi thường của người con gái Việt Nam anh hùng.

                                    Hình ảnh ba nữ thanh niên xung phong gợi nhớ đến mười cô gái đã anh dũng hy sinh tại ngã ba Đồng Lộc. Chúng mãi mãi khắc sâu trong tâm hồn người dân Việt Nam, kể lại câu chuyện về một thời chiến tranh oanh liệt, đau thương và hào hùng. Cuộc đời và chiến công vĩ đại ấy đã ghi lại một cách chân thực chiến công thầm lặng của bộ đội khảo sát đường bộ. Trung tâm chìm trong lửa và mưa bom. Ding Yu lại nói: “Tôi, quả bom trên núi. Nho, hai xuống đường. Thao, một dưới chân hầm bari cũ. Khung cảnh chiến trường trở nên “yên tĩnh khủng khiếp”. Khung cảnh tàn phá khủng khiếp. Cây khô héo, Đất nóng. Khói đen bay thành cụm trong không trung.

                                    Phương Đình dũng cảm, bình tĩnh tiếp cận quả bom. Cô ấy không còn sợ hãi và chỉ “đi về phía trước”. Quả bom có ​​hai hình tròn màu vàng nằm lạnh ngắt trong bụi cây khô, một đầu chôn xuống đất. Cái chết chờ đợi, bom nóng. phuong dinh dùng xẻng đào đất. Đôi khi lưỡi xẻng chạm vào quả bom. Đôi khi Đình “rùng mình” vì nghĩ mình làm chậm quá!

                                    Hai mươi phút đã trôi qua. Cô ấy huýt sáo. Đang định cẩn thận thả gói mìn xuống hố đào sẵn, đốt dây mìn, cố bứt dây xuống đất rồi chạy thật nhanh về chỗ ẩn nấp… Tiếng còi của Thảo lại vang lên. Bom nổ. Sau đó là ba tiếng nổ nữa. Mảnh đạn xé toạc không khí. Mặt đất sụp đổ. Quả bom nổ trong đầu tôi, ngực tôi đau và mắt tôi cay xè đến nỗi không thể mở được. Mồ hôi thấm vào môi, cát lạo xạo trong miệng.

                                    Nguy hiểm, áp lực không kể xiết. Cô vấp ngã, vết sẹo của cô sưng lên và chiếc dù đáp xuống lưng cô. Cô cười: “Răng trắng, mắt to…”. Nho bị thương. Quả bom phát nổ và đường hầm bị sập. Thảo và Định phải bới đất hái nho. Máu phun ra và thấm xuống đất. Chị nghẹn ngào. Tôi đang định rửa vết thương cho nho, xịt thuốc lên nho, vắt sữa cho nho… Thì cô giục: “Hát đi Fang Ting, con thích bài gì thì hát đi!”. Đây là cuộc sống chiến đấu hàng ngày của họ.

                                    Phương định nói: “Tôi đã nghĩ đến cái chết. Đó là một cái chết mờ nhạt, không rõ nguyên nhân…”. Đoạn cao trào, nơi quả bom phát nổ, là một trong những đoạn hay nhất trong Những ngôi sao xa xôi. Lê minh khê tái hiện cảnh phá bom cực kỳ nguy hiểm bằng bút pháp chặt chẽ, chân thực, dựng lên tượng đài anh dũng của đội trinh sát đường không.

                                    Các thủ lĩnh phong trào Putao, Phương Định sáng ngời trong khói bom. Những việc làm thầm lặng của họ bất tử với thời gian và tâm hồn. Tổ quốc và nhân dân không quên nữ anh hùng Đồng Lộ, nữ anh hùng trên con đường chiến lược Trường Sơn:

                                    “Tổ quốc nhân từ, có trời cho lành vết thương đau. Tôi nằm dưới đất, sâu thẳm như trời nằm trên đất này. Đêm đêm hồn tôi soi sao sáng lấp lánh…”

                                    (hố bom bầu trời – lam thi my da)

                                    Truyện Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê tái hiện trong tâm trí chúng ta hình ảnh đẹp đẽ và chiến công phi thường của đội khảo đường Phương Định, nho, thảo, hàng vạn dân, hàng vạn thanh niên xung phong tham gia kháng Nhật cứu nước. Thời báo Mỹ. Chiến công thầm lặng của Phương Định và đồng đội là bài ca anh hùng, là tiếng kêu yêu nước, yêu đời.

                                    Chiến tranh đã kết thúc. Sau ba mươi năm, đọc truyện “Những ngôi sao xa xôi” ta như được ôn lại những năm tháng hào hùng của đất nước. Những vì sao sẽ luôn tỏa sáng trên bầu trời. Ngày đêm ta ngước nhìn, từng vì sao nhắc nhở bảo vệ bầu trời tự do mà biết bao thế hệ đã hi sinh để bảo vệ.

                                    Phân tích Truyện ngắn Nguyên Hưng – Văn mẫu 14

                                    Li Mingkui là một nhà văn trưởng thành trong cuộc chiến tranh chống Mỹ. Tác phẩm của cô xoay quanh cuộc sống và sự vất vả của những cô gái thanh niên xung phong. những ngôi sao xa xôi là một trong những tác phẩm hay nhất của bà, kể về cuộc sống chiến đấu của ba cô gái trên một hành trình dài.

                                    Truyện được sáng tác vào năm 1971 khi cuộc chiến tranh chống Mỹ đang diễn ra vô cùng ác liệt, kể về những người lính thanh niên xung phong chiến đấu trên đường Trường Sơn trong cuộc chiến tranh chống Mỹ.

                                    p>

                                    Nhan đề tác phẩm giàu ý nghĩa và biểu cảm. Trước hết, đó là hình ảnh chân thực của các vì sao trong vũ trụ bao la, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, lấp lánh và lung linh. Hình ảnh những vì sao được nhắc đến nhiều lần trong các tác phẩm: ngôi sao vàng trên mũ bộ đội, ngôi sao trong thành phố, ngôi sao trong truyện cổ tích, v.v. Không chỉ vậy, nhan đề còn mang tính hình tượng, gợi cho ta hình ảnh những cô gái thanh niên xung phong xinh đẹp với ước mơ, trong sáng, tâm hồn bay bổng và phẩm chất cách mạng sáng ngời. Và “xa” có thể là cao trào – nơi bạn chiến đấu. Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, những cô bé thầm lặng và khiêm tốn ấy là những vì sao sáng trên Trường Sơn.

                                    nho, thảo, phương đình còn non trẻ, họ sống và chiến đấu trong “hang động lớn dưới chân đỉnh” giữa địa bàn trọng điểm của long tuyến – nơi tập trung nhiều dân phượt nhất ra nơi tập trung bom đạn của quân thù. Nơi họ sống chỉ còn lại những tàn tích của chiến tranh: đường sá bị phá hủy, màu đất đỏ trắng, hai bên đường không còn một chiếc lá xanh, chỉ có những thân cây bị trụi lá, xung quanh là những cây lớn, bạt ngàn. đá, bình xăng hay những chiếc ô tô cong vênh, rỉ sét Những bức tường nằm trên mặt đất. Dường như mọi thứ đã bị phá hủy và không có dấu hiệu của sự sống. Điều kiện sống như vậy mới thấy được sự tàn khốc của chiến tranh và những gian khổ mà con người đã phải trải qua.

                                    Công việc của họ đặc biệt nguy hiểm, phải quan sát địch ném bom, lần nào cũng lao vào trung tâm để đo khối lượng đất đá đã đào, đếm bom chưa nổ và hủy bom. Thường xuyên đối mặt với cái chết. Bị bom vùi dập cũng là chuyện bình thường “Có khi trở lại cao điểm chỉ thấy hai con mắt sáng ngời. Khi cười, hàm răng trắng bóng trên khuôn mặt lấm lem”. Công việc hàng ngày khiến thần kinh các anh luôn căng thẳng. bạn cần sự bình tĩnh và can đảm.

                                    Họ là những cá thể khác nhau với đời sống tinh thần và tình cảm khác nhau, nhưng cả ba cô gái đều có điểm chung. Trước hết, họ có tinh thần trách nhiệm cao với nhiệm vụ: được lệnh lên đường, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ phá bom, mở đường cho đoàn xe đi theo tiền tuyến, đến đích an toàn. Khi gỡ bom, họ chỉ quan tâm đến một điều: bom có ​​nổ không, nếu không thì bom nổ như thế nào. Vì vậy, đối với họ, nhiệm vụ quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

                                    Hơn thế, họ dũng cảm, gan dạ, không ngại hy sinh. Sống trong bom đạn của chiến tranh, cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào nhưng họ chưa bao giờ bị ám ảnh, chưa bao giờ trằn trọc trong đêm, cái chết với họ là một khái niệm rất mơ hồ, không có ý nghĩa cụ thể. Lòng dũng cảm còn thể hiện ở khả năng phục hồi của cô ấy trong trận chiến: cô ấy rất dũng cảm, điều đó cũng khiến cô ấy khó chịu. Khi máu rỉ ra đỏ cả mặt đất nhưng vẫn yên lặng, không được kêu khóc, không được gọi về đơn vị. Phương Định bình tĩnh, dũng cảm không chịu khuất phục trước địch.

                                    Sống và làm việc cùng nhau, họ cũng hình thành một mối liên kết không thể tách rời. Tình cảm đó nằm ở sự chân thành và quyết tâm của mỗi người khi muốn tự mình chấp nhận rủi ro và khó khăn. Phương Đình đứng ngồi không yên, chờ động tĩnh, nho nhỏ dò xét đỉnh đồi, lo lắng hai người không trở về. Cảm giác lo lắng, quan tâm khi Putao bị thương, được Phương Đình hết lòng cứu giúp khiến cô không khỏi rơi nước mắt.

                                    Mặc dù họ dũng cảm và can đảm, nhưng họ cũng có những nét mặt của những cô gái rất ngây thơ. Họ là ba cô gái trẻ với những suy nghĩ nội tâm phong phú. Họ có đặc điểm chung của con gái, mộng mơ, gợi cảm, vui buồn. Họ cũng rất nữ tính và thích ăn mặc ngay cả trong trận chiến. nho thích thêu thùa, tập chép bài hát, phương định thích soi mình trong gương, ngồi trong lòng mình mơ mộng và ca hát. Cuộc sống nơi chiến trường gian khổ nhưng họ luôn bình tĩnh, lạc quan, yêu đời. Tiếng hát của ba cô gái và những dự định cho tương lai của họ vang vọng trong hang. Chiến tranh bom đạn không thể phá hủy những khoảnh khắc tuyệt vời đó. Đó cũng là thời gian để hồi tưởng về gia đình, những kỷ niệm, nho và niềm vui của phương định khi nhìn thấy mưa đá.

                                    Mặc dù có điểm chung nhưng họ có những đặc điểm tính cách riêng ngoài điểm đó. Nho ngây thơ và mơ mộng, thích ăn kẹo, thích ngâm mình dưới suối, ngoại hình nhỏ nhắn “giống que kem”. Xiaotao là trưởng nhóm, lớn tuổi nhất, cô ấy từng trải, nhưng không thiếu tham vọng, tinh thần trẻ trung và xinh đẹp. Lông mày tỉa nhỏ như que tăm, áo ngực thêu chỉ màu. Ở cô ấy có những nét tính cách dường như trái ngược nhau: trong công việc, cô ấy rất kiên quyết và táo bạo, như thể ai cũng ngờ rằng người đó sẽ sợ máu và mặt tái mét. Ở nhân vật của chị không chỉ có sự nhút nhát, yếu đuối của người con gái mà còn có sự dũng cảm của một người lính trên chiến trường ác liệt. Phương Định là một cô gái xinh đẹp, có đời sống nội tâm phong phú, tính cách hồn nhiên, mơ mộng hay những kỉ niệm tuổi thơ sống nơi thành thị. Cả ba cô gái đều sở hữu vẻ đẹp cá tính và đáng yêu. Họ là những nhân vật có thật bước vào tác phẩm một cách tự nhiên, sinh động, hiện lên thật bình dị.

                                    Lối hành văn giản dị, nghệ thuật trần thuật độc đáo mang đến cho người đọc những trang viết giàu cảm xúc. Qua tác phẩm này ta hiểu một cách toàn diện vẻ đẹp, phẩm chất của người thanh niên xung phong, họ hồn nhiên, mơ mộng, mềm mại nhưng cũng vô cùng kiên cường, dũng cảm. Họ là những đại diện tiêu biểu nhất trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước và viện trợ cho Triều Tiên.

                                    Phân tích truyện ngắn Nguyên Hưng – Văn mẫu 15

                                    “Xẻ núi cứu nước, tấm lòng hướng tương lai.”

                                    (theo chú-yếu tố)

                                    Đó là hình ảnh người lính, người thanh niên xung phong trên đường Trường Sơn đã đi vào văn học và trở thành nguồn cảm xúc xuyên suốt đời văn. Cũng từ cảm hứng ấy, truyện ngắn “Ngôi sao xa xôi” của Li Mingkui đã mang đến cho người đọc một cách hiểu mới về hình ảnh những nữ thanh niên xung phong trong chiến trường khốc liệt.

                                    Họ vừa mang vẻ đẹp của những cô gái tuổi mười tám, đôi mươi, hồn nhiên, giàu sức tưởng tượng, vừa mang vẻ đẹp của những người lính không quản ngại hy sinh, anh dũng trên chiến trường. Hình ảnh đậm nét nhất trong tâm trí người đọc là hình ảnh nhân vật chính, người thiếu nữ dũng cảm giữa lòng bom, Fantine.

                                    Lê minh khuê là nhà văn nữ đã trải qua 5 năm tuổi trẻ nơi chiến trường đầy bom đạn, chị đã chứng kiến, trải nghiệm và chia sẻ những gian khổ, hy sinh của người lính. Nhờ đó, những bài viết về con người và cuộc sống nơi đây của chị chân thực và xúc động. Trong “Những ngôi sao xa xôi”, hiện thực cuộc sống nơi chiến trường và hình ảnh người thiếu nữ xung phong phục vụ gian khổ suốt đời cũng hiện lên giữa dòng thời gian. Điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng người đọc là hình ảnh một chàng trai dũng cảm, can đảm gánh vác trách nhiệm, tình bạn trong sáng trong vòng tay, tâm hồn trong sáng, giàu ước mơ và nhạy cảm. Tất cả những vẻ đẹp này được phản ánh trong nhân vật của Feng Ding. Chủ yếu thông qua đời sống nội tâm của cô.

                                    Phương Định và đồng đội trong một hang đá dưới chân núi, giữa trọng điểm của tuyến đường Trường Sơn. Nơi tập trung nhiều bom đạn, nguy hiểm và tàn khốc nhất. Hàng ngày, hàng giờ chúng ta phải đối mặt với tiếng nổ của bom đạn, biết bao đồng bào đã bị thương tật do bom đạn của địch. “Đường nát, màu đất đỏ trắng. Hai bên đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước và đốt. Xung quanh có nhiều cây cối mọc rễ. Những tảng đá to. Thành của mấy chiếc bình xăng hoặc ô tô đang biến dạng và rỉ sét nằm la liệt trên mặt đất.” Đây là một hiện thực đẫm máu, màu xanh không sự sống, lúc nào cũng chỉ có cái chết rình rập, công việc của cô đặc biệt nguy hiểm. Họ phải giữa trưa chạy lên đỉnh đồi, lộ giữa trọng điểm, đánh máy bay địch đo khối lượng đất đá lấp miệng hố. Đếm bom chưa nổ và phá hủy chúng nếu cần thiết. Nhiệm vụ của họ rất quan trọng, nhưng cũng đầy gian khổ và hy sinh. Phải liều chết, luôn hồi hộp, đòi hỏi dũng khí và bình tĩnh rất cao. Sống gian khổ nơi chiến trận, trong công việc nguy hiểm, luôn đối mặt với cái chết, nhưng Phương Định vẫn giữ được sự hồn nhiên của tuổi trẻ. Thể hiện lòng dũng cảm, sự hy sinh không sợ hãi, sự lạc quan và tình bạn sâu sắc. Như vậy, vẻ đẹp của chủ nghĩa anh hùng cách mạng trong chiến đấu, vẻ đẹp của thế hệ trẻ Việt Nam thời chống Mỹ.

                                    <3 Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Fang Ding tình nguyện ra tiền tuyến cùng thế hệ anh em đấu tranh giành độc lập tự do cho Tổ quốc. Cô ra đi không để lại tiếc nuối tuổi thanh xuân, nguyện phụng sự đất nước:

                                    “Hỡi Tổ quốc, nếu cần, tôi chết cho từng nhà, từng núi, từng sông…”

                                    Khi đối mặt với nguy hiểm, cô và đồng đội của mình là những anh hùng thực sự. Phương thoáng ngẫm nghĩ về điều kiện sống ở đây, và cho rằng nó có nét hấp dẫn riêng: “Có nơi nào như vậy không: đất hun hút, không khí u ám, máy bay ẩm thấp, thần kinh căng thẳng, nhịp tim loạn nhịp. và đôi chân đang chạy. Xung quanh còn rất nhiều bom chưa nổ. Bây giờ có thể nổi, có thể sớm thôi. Nhưng chắc chắn sẽ nổ…” Nghề rà phá bom mìn nguy hiểm, luôn đối mặt với tử thần, chị kể điềm tĩnh xen lẫn hóm hỉnh: “Rồi quen rồi. Ngày nào chúng tôi cho nổ năm quả bom. Ngày nào ít hơn: ba lần.”

                                    Mẹ không màng đến bao nhiêu hi sinh, mất mát. Phương Định cũng nói về cái chết rất nhẹ nhàng. Nếu không có thái độ lạc quan và tinh thần dũng cảm, Phương Định không thể có cách nói chuyện điềm tĩnh như vậy.

                                    Cuộc đời nơi chiến trường luôn phải đối mặt với những thử thách nguy hiểm, cái chết đã rèn nên phương định. Dũng cảm, không sợ hi sinh, cách miêu tả tâm lý của Phương Định trong việc phá bom rất cụ thể, tinh tế đến từng cảm nhận. Không khí ở hiện trường căng thẳng, nhưng Phương Định vẫn còn một trái tim thiếu nữ, cái cảm giác được nhìn mình bằng “đôi mắt chiến sĩ” đã thôi thúc lòng can đảm và lòng tự trọng của cô. : “Tôi đến gần quả bom. Tôi cảm thấy những người lính đang theo dõi tôi, và tôi không sợ nữa. Tôi sẽ không nhượng bộ. Họ không thích khom lưng khi họ có thể đi lại bình thường.”

                                    Một bên là quả bom, một cái chết gần như im lặng và bất ngờ. Mọi giác quan của con người trở nên nhạy bén: “Có lúc lưỡi xẻng chạm vào quả bom nghe một tiếng đanh, đanh, cứa vào da thịt. Tôi rùng mình và chợt hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Chậm lại. Nhanh hơn! Vỏ bom nóng. Dấu hiệu sức khỏe không tốt.” Sau đó là khoảnh khắc căng thẳng chờ đợi quả bom phát nổ. Phương Định có nghĩ đến cái chết, nhưng đó là “cái chết mờ ảo, vô định”. Nhưng quan trọng nhất là “Liệu mìn có nổ, bom có ​​nổ không?” Đây là một loại công việc có tinh thần trách nhiệm cao, hơn nữa còn có lòng dũng cảm vô song.

                                    Có thể khẳng định rằng Phương Định và các đồng đội của cô đúng là những anh hùng, nhưng họ là những anh hùng vô tình. Đây là điều làm nên tính cách của Phương Định. Điểm nổi bật và hấp dẫn: Ở phương đình là vẻ đẹp của tâm hồn trong sáng, hồn nhiên và thơ mộng. Phương Định, một nữ sinh thanh lịch ở thủ đô, vào chiến trường. Cô đã từng là học sinh – thuở còn mặc áo sơ mi trắng hồn nhiên sống cùng mẹ trong căn nhà nhỏ trên một con phố yên tĩnh. Trong chiến trận ác liệt, nỗi nhớ về thời cắp sách đến trường luôn hiện hữu trong lòng cô. Trong tình huống chiến đấu căng thẳng, đó không chỉ là một loại khao khát, mà còn là một loại làm mát tinh thần.

                                    Trong lúc căng thẳng tột độ, sau khi tan sở, bạn có thể thở phào nhẹ nhõm, chạy vào trong hang và ngay lập tức bước vào một thế giới khác – thế giới của các cô gái – với một giấc mơ: “Lạnh lùng đến rùng mình toàn thân. Đứng dậy đột ngột”. Sau đó ngẩng đầu lên uống nước, trong chiếc cốc ở nhà ăn. Nước suối ngọt. Nằm trên nền nhà ẩm thấp, thơ thẩn nheo mắt nghe nhạc và chiếc đài bán dẫn nhỏ lúc nào cũng đầy pin. Bạn có thể nghe thấy nó, bạn có thể nghĩ về nó. ” Phương Đình thích hát, và cô ấy thích nhiều bài hát, đó là những bài hành quân mà những người lính thường hát trên tiền tuyến, hoặc cô ấy thích những bài dân ca Quanh mềm mại và nhẹ nhàng, chẳng hạn như ca-chiu-sa của Hồng quân Liên Xô. Cô ấy rất thích hát, vì vậy cô ấy sẽ tiến lên. Tôi đã viết lời bài hát trong một cuốn sổ nhỏ và hát theo, Phương Đình, người thích hát, cũng bịa lời và hát nhẹ nhàng trên đá. Rõ ràng, thích hát là một tâm lý nét đặc trưng của thời đại đó—thời đại mà tiếng hát thống trị bom đạn, Nhưng đây cũng là nét tính cách của Fangding. Thể hiện vẻ đẹp phong phú của trái tim. Trong ca hát, anh ấy có lý tưởng, khao khát quê hương, yêu tuổi trẻ, khao khát được trở lại cuộc sống yên bình. Và nhiều người khác. Giống như những cô gái mới lớn, Phương Đình nhạy cảm và ý thức về hình thức của mình. Phương Đình đẹp: “hai bím dày, mềm mại hơn, cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa huệ”, tóc nâu dài Đôi mắt nheo lại như tia nắng, hay nhìn xa xăm Biết mình đẹp, thích soi gương, vui và tự hào về điều đó, nhưng lại không mấy khi thể hiện tình cảm của mình mà thường thể hiện trước đám đông. Minh Khuê đã phát hiện ra những nét tâm lý sâu sắc của Phương Đình, anh rất tinh tế, chính sự ngầm hiểu và nhẫn nhịn của một cô gái biết trân trọng cuộc đời, chính tâm lý rất đời thường và trẻ con ấy đã khiến cho vai diễn của Phạm Đình càng thêm sâu sắc. thêm Thực sự dễ thương.

                                    Khi cơn mưa đá bất ngờ ập đến, vẻ đẹp tâm linh của Phương Định càng tỏa sáng. Chỉ là một trận mưa đá, nhưng chiến trường ngột ngạt, căng thẳng, nguy hiểm đã biến mất, thay vào đó là niềm vui của lũ trẻ, hoa đua nhau khoe sắc: “Mưa! Cha mẹ ơi! Mưa đá!” Và nỗi nhớ quê hương, gia đình và một tuổi thơ êm đềm. Sau cơn say của tuổi thơ là nỗi nhớ nhà da diết, và cô nhớ rất nhiều: nhớ mẹ, nhớ những ô cửa sổ ngôi nhà, nhớ những ngôi sao lớn trên bầu trời thành phố, nhớ hàng cây quanh nhà. Tiếng hát, ý nghĩ về những người phụ nữ và trẻ em màu kem háo hức vây quanh họ, ký ức về con đường nhựa sau cơn mưa, những ánh đèn lấp lánh ở quảng trường, v.v., tất cả đều rõ ràng và mờ ảo. Cả hai xuất hiện và lóe lên trong tâm trí cùng một lúc, cả gần và xa. Những ký ức khát khao, những khát khao cháy bỏng và những hy vọng xa vời, tất cả đều ập đến như mưa đá. Trở thành gánh nặng tinh thần của chị, những tình nguyện viên nhí đã tiếp thêm sức mạnh, niềm tin cho chị, tỏa sáng vẻ đẹp của người chiến sĩ sơn cước.

                                    Vẻ đẹp của Phương Định còn tỏa sáng trong tình đồng chí thân thiết. Cô luôn yêu thương và quan tâm đến đồng đội của mình. Khi đại đội trưởng hỏi thăm tình hình, Sports và Putao vẫn chưa quay lại điểm mà cô đang “nói chuyện điện thoại” vì lo lắng cho em gái. Cô ấy biết môn thể thao và nho của em gái mình như cô ấy biết chính em gái của mình. Cô ấy sợ máu và đông đúc, nhưng cô ấy chiến đấu dũng cảm, trong công việc, ai cũng phải thử thách cô ấy vì sự bình tĩnh, quyết đoán và dũng cảm của cô ấy. Cùng là cô em út của đội trinh sát, Phương Định muốn ôm nó vào lòng “trông nhẹ nhàng mát lạnh như kem trắng”, ánh mắt chan chứa yêu thương. Khi cô ấy bị thương, cô ấy đã chăm sóc cô ấy như một y tá chuyên nghiệp. “Xới đất, địu nho trên đùi, rửa nho bằng nước sôi trên bếp than, ủ nho, nấu sữa cho nho trong cốc sắt… Hơn hết, bà dành hết tình cảm, sự ngưỡng mộ cho các chiến sĩ, bà Những người lính ngày đêm tôi gặp trên đường ra tiền tuyến Theo chị đẹp nhất, thông minh nhất, dũng cảm nhất, cao thượng nhất là những người mặc quân phục, đội nón có sao. cao quý và đáng quý. Điều này tiếp thêm cho cô sức mạnh để hoàn thành tốt sứ mệnh của mình.

                                    Có thể nói, trong quá trình định hình nhân vật Phương Đình, Li Mingkui đã lựa chọn phương thức kể chuyện hợp lý, đưa quan điểm của bản thân vào nhân vật chính, để nhân vật tự kể câu chuyện. Nhờ đó, việc khắc họa tâm lý nhân vật tinh tế, giọng điệu tự nhiên, ngôn ngữ gần với ngôn ngữ nói, trẻ trung, mềm mại, lối kể linh hoạt, câu văn dài ngắn. Tất cả những điều đó góp phần tạo nên một Phương Đình đích thực, y như ngoài đời vậy, một Phương Đình rất nữ tính, rất Hà Nội. Đến nay, cuộc đời chiến đấu của các cô gái xung phong đã được tái hiện một cách trọn vẹn, chân thực và sống động, sáng ngời vẻ đẹp. Trong sự hi sinh và lạc quan của họ, tác giả đã làm nổi bật tâm hồn trong sáng, giàu ước mơ và cuộc sống đầy gian khổ, vất vả của họ. Đây là hình ảnh cao đẹp tiêu biểu cho tuổi trẻ Việt Nam đang sống, chiến đấu và hy sinh tuổi thanh xuân của mình cho Tổ quốc thân yêu.

                                    Khi biết đến vẻ đẹp của Phương Định, chúng ta càng yêu mến, tự hào hơn về những cô gái thanh niên xung phong như Phương Định, Nho, Thảo. Vẻ đẹp của họ mãi mãi sáng ngời trong lòng ngưỡng mộ và biết ơn của dân tộc, như những vì sao trên bầu trời.

                                    “Đêm đêm hồn anh sáng sao sáng.”

                                    (hố bom bầu trời – lam thi my da)

                                    Phân tích Truyện ngắn Nguyên Hưng – Văn mẫu 16

                                    Từ lâu, hình ảnh những cô gái tuổi teen xung phong đã đi vào thơ ca, nhạc họa, khơi dậy nguồn cảm hứng dồi dào bền bỉ. Có thể kể đến bài thơ Gửi cô gái tình nguyện của nhà thơ Fan Xiandu hay bài hát Cô gái mở đường của cố nhạc sĩ Mission… cũng góp mặt. Đặc biệt là tiếng nói của những cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn, ở đề tài này, Lê Minh Khuê đã khắc họa thành công hình ảnh cô gái xung phong phá bom bằng truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi”, đặt nền móng cho chân lý: vô tội. , trong sáng , giàu mơ mộng , lạc quan , yêu đời , rất dũng cảm và mạnh mẽ trong chiến đấu . Tác phẩm này là “kết tinh chất xám” đầu tiên của tác giả, được ra đời vào năm 1971, khi cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của cả nước đang sôi sục.

                                    Sức hấp dẫn của truyện cổ tích không chỉ ở chỗ phản ánh chân thực cuộc sống chiến đấu khốc liệt của những cô gái xung phong trên đường Trường Sơn mà còn ở chỗ hấp dẫn người đọc bằng nghệ thuật trần trụi. Minh Quỳ. Nhà văn này rất khéo chọn người kể chuyện cho truyện ngắn của mình: ngôi thứ nhất qua nhân vật phương đình. Điều này có tác dụng làm cho thế giới nội tâm với ấn tượng nhân vật và hồi tưởng trở nên phong phú và đậm nét. Đồng thời, thủ pháp chọn ngôi kể thông qua một cô gái ngây thơ, nhạy cảm, trong sáng và lão luyện không chỉ làm cho câu chuyện trở nên khách quan, chân thực mà còn mang lại giọng điệu sinh động cho câu chuyện. Thanh lịch, đầy nữ tính.

                                    Đầu tiên là truyện ngắn “Ngôi sao xa xôi”, trong đó, Lí Minh Khuê phản ánh chân thực cuộc sống và chiến đấu gian khổ, nguy hiểm trên chiến trường đầy bom đạn. Truyện kể về ba nữ thanh niên xung phong thành lập đội khảo sát đường dưới chân một trọng điểm trên đường Trường Sơn. Họ gồm: thao, nho, và phương đình, có nhiệm vụ quan sát địch ném bom, đo khối lượng đất đá lấp hố, đánh dấu vị trí bom chưa nổ, phá bom. Đây là công việc vô cùng nguy hiểm, có thể đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào. Ngay cả nơi ở của họ cũng luôn có cái chết rình rập: “Chúng tôi ở trong một cái hang dưới chân núi. Con đường đi qua trước cửa hang và kéo lên sườn đồi… Đường nát, mưng mủ, đất đỏ trắng, với không Lá xanh tươi, chỉ có thân bị tước và đốt, còn rễ thì nhiều, nằm la liệt…”. Đó là hiện thực đau buồn của chiến tranh, bị tàn phá khủng khiếp, khi màu xanh của hệ thực vật tự nhiên không thể tồn tại. Vì vậy, chỉ sử dụng thiên nhiên như một sự ngụy trang để bảo vệ sự sống cũng là điều không thể thực hiện được. Những gì bày ra trước mắt người đọc là một khung cảnh hoang tàn, trần trụi, đìu hiu và buồn bã. Không dừng lại ở đó, họ còn phải chạy lên đỉnh núi trong cái nắng như thiêu như đốt khi đang làm nhiệm vụ, hứng chịu làn đạn bắn phá của những chiếc máy bay đã lên lịch sẵn. Vì vậy, “chúng tôi bị chôn vùi trong bom đạn. Có khi leo đến đỉnh chỉ thấy hai con mắt sáng lên. Hai hàm răng nhe ra trên khuôn mặt nhem nhuốc khi chúng tôi cười […] Biết rằng còn nhiều bom chưa nổ, biết đâu bây giờ lại nổ”. , nó có thể tắt sớm, nhưng nó chắc chắn sẽ tắt…”. Lê Minh Khuê tiếp tục chuyển cảnh quay chậm sang việc xử lý bom ở Phương Định, tái hiện chân thực và tỉ mỉ khung cảnh kinh hoàng đó. Dù bom nổ nhiều lần, nhưng mỗi lần làm công việc này là một thách thức đối với Phương Định, cho đến khi anh cảm thấy: “Tôi dùng xẻng nhỏ đào đất dưới quả bom. Đất rắn chắc. Bên cạnh. Thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào quả bom. Tiếng rít xé da thịt. Tôi rùng mình và chợt nhận ra tại sao mình đi chậm lại. Nhanh hơn! Hòm bom nóng. Dấu hiệu của sức khỏe. Hoặc là hơi nóng từ bên trong. quả bom. Hoặc mặt trời.”. Lời văn như một con dao sắc bén, lạnh lùng đến rợn người, cho người đọc cảm giác như đang ở hiện trường và trải qua công việc phá bom cùng với các nhân vật! Rồi đến giây phút chuẩn bị cho nổ quả bom: “Tôi cẩn thận cho bột mìn vào lỗ đã đào rồi châm lửa. Dây mìn dài, cong và mềm. Tôi bóc hết đất chạy về chỗ ẩn nấp. . ….. .”. Giây phút chờ bom nổ căng thẳng đến mức “tim đập không ổn”, thậm chí chị đã nghĩ đến cái chết, nhưng đó là cái chết mờ nhạt, không cụ thể. Bây giờ câu hỏi chính là “quả bom có ​​nổ không?…làm sao nó cay được…mùi tàn thuốc buồn nôn…mảnh đạn xé toạc không khí, mũi lao và tiếng rít vô hình trên đầu”…thật ngoạn mục, nguy hiểm , một cuộc chiến không cân sức nhưng cô gái đã buộc phải vượt qua. Đến nay, người đọc càng cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh, càng khâm phục tinh thần trách nhiệm trong công việc, lòng dũng cảm vô song, sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc, vì hòa bình của nhân dân. Quả bom đã mở đường cho việc này. Từ đó, chúng ta mới thấy hết ý thức, tinh thần trách nhiệm công dân cao độ của những người anh hùng đã hy sinh vì kháng chiến và cách mạng:

                                    “Đời ta không tiếc (tuổi hai mươi làm sao không tiếc) nhưng tuổi hai mươi thì ai cũng tiếc, còn Tổ quốc là đây.”

                                    Thứ hai, thành công của truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” còn thể hiện ở nghệ thuật xây dựng nhân vật, đặc biệt là miêu tả tâm lí nhân vật trong truyện. Điều đó không chỉ thể hiện ở việc tác giả khắc họa thái độ, trạng thái của các nhân vật trong từng nhiệm vụ phá bom mà còn thể hiện ở đời sống nội tâm của những cô gái, thanh niên xung phong, thể hiện vẻ đẹp tâm hồn sinh động, phong phú. Nhạy cảm, gợi cảm và mộng mơ, đó là vẻ đẹp chung của những cô gái trẻ, nhưng cũng có nét đẹp, nét duyên riêng của những cô gái xa xứ đến làm đẹp. Tao là đội trưởng, lớn tuổi nhất, “quyết đoán, táo bạo” và “bình tĩnh kinh khủng” trong mọi tình huống, nhưng nhìn thấy máu chảy là sợ, không dám bóp. Sở thích của cô ấy là sao chép các bài hát, mặc dù cô ấy không biết giai điệu, nhưng giọng nói của cô ấy chua chát. Grape trẻ hơn, trẻ hơn, ngây thơ “ngầu như một cây kem trắng”, thích nhai kẹo, thích tắm suối, dù biết ở đó có bom nổ chậm… nhưng luôn tỉnh táo khi làm nhiệm vụ. Mạnh mẽ và dũng cảm. Khi bị thương, nho không sủa, cũng không muốn làm những người xung quanh lo lắng: “Không chết đâu, đơn vị đang thi công trên con đường đó, làm gì có nhiều người lo lắng. Ôi bà này! có hồi hộp không?” “. Đặc biệt là Phương Đình, ở lê minh khuê cô ấy có vẻ ngây thơ, trẻ trung, lạc quan, giàu có và đầy ước mơ cho tương lai. Cô ấy luôn tự hào và hãnh diện về vẻ đẹp và ngoại hình của mình và khiến quân lính phải ngất ngây. Điên ngây ngất, luôn tìm cách bắt chuyện làm quen: “Em là gái Hà Nội, xinh gái. Hai bím tóc dày mềm mại, cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa huệ…”. Đặc biệt là Phương Định, luôn thích soi gương, nhất là đôi mắt của chính mình. “Dài, nâu, như mặt trời, nhăn nheo như nhau”, được các tài xế khen ngợi: “Mắt cô ấy nhìn xa xăm quá! Vì vậy, Phương Định luôn có ý thức giữ gìn hình ảnh của mình trong mọi hoàn cảnh, dù lúc tháo bom cô có cảm giác sợ hãi nhưng “cảm giác được ánh mắt của những người lính đang nhìn mình, tôi không sợ nữa, tôi không cúi xuống được. không thích cách họ cúi xuống, miễn là họ có thể cúi xuống là được. “Nhân phẩm. Cô ấy có sở thích ca hát, “Tôi thường ngâm một bản nhạc, sau đó bịa ra một từ để hát …” Nhưng khi nói đến Fangding, cảnh cô ấy bất ngờ gặp phải một trận mưa đá là ấn tượng nhất trong tâm trí độc giả.” Tôi Anh ấy chạy vào và đặt một vài viên đá nhỏ vào bàn tay đang dang ra của mình. Tôi lại chạy ra, lòng rạo rực vui mừng”. Để rồi, sau niềm vui “say sưa no nê” của lũ trẻ là nỗi nhớ mẹ, những ô cửa sổ, ngôi sao lớn trên bầu trời thành phố, cái cây, mái vòm của ngôi nhà. ngôi nhà Tiếng hát hay người phụ nữ bán kem đẩy chiếc xe đầy kem… mọi thứ dường như vừa chân thực vừa hư ảo, chỉ quanh quẩn trong sâu thẳm tâm trí Fang Ding.Và tất cả những điều này đã trở thành gánh nặng trong lòng họ, đã giúp họ vượt qua hiện thực tàn khốc của chiến tranh, thắp lên trong lòng họ niềm tin yêu cuộc sống, đó đều là những vẻ đẹp đáng quý, đáng trân trọng trên đời.

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.