Phân tích truyện người tử tù tuyển chọn 16 bài văn mẫu hay nhất và gợi ý cách viết chi tiết nhất. Thông qua tài liệu này, các em học sinh được hỗ trợ nâng cao vốn văn học, nâng cao khả năng làm bài trong quá trình ôn tập, đạt điểm cao trong các bài kiểm tra, bài kiểm tra học kì I.

Từ “kết án tử tù” được in trên một cuốn sách tiếng vang xuất bản năm 1940, khi tác phẩm đăng trên tạp chí “Tao Đàn”, và dòng cuối cùng có tên. Thuật ngữ “tù nhân bị kết án” là một câu chuyện về những tình huống kỳ lạ. Hai nhân vật chính phản diện, huấn luyện viên cao cấp và quản giáo, gặp lại nhau trong cuộc sống của họ ở Paradise. Mời bạn đọc tham khảo top 16 mẫu người tử tù hay nhất dưới đây.

Phân tích dàn ý truyện người tử tù

I. Lễ khai trương

– Đôi nét về tác giả Nguyễn Duẩn: Nhà văn tài hoa độc đáo, có vị trí quan trọng trong nền văn học Việt Nam hiện đại

– Vài nét chung về những tác phẩm truyện ngắn tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của ông, in trong cuốn sách từng gây chấn động dư luận (1940)

Hai. Nội dung bài đăng

1. Bối cảnh câu chuyện

  • Không gian: Nhà tù. Đây không phải là nơi để họp.
  • Khi nào: Vài ngày cuối cùng trước lễ tốt nghiệp trung học.
  • ⇒ Không gian, thời gian góp phần kịch tính hóa tình huống.

    – Cuộc gặp gỡ bất thường của hai con người phi thường:

    ⇒Cuộc hội ngộ diễn ra trong nhà tù căng thẳng

    2. Tính cách rèn luyện cao

    A. nghệ sĩ tài ba

    – Nhân dân cả tỉnh ca ngợi Cao Tấn:

    • Có biệt tài viết chữ “nhanh và đẹp”.
    • “Chữ huấn luyện viên rất đẹp và vuông vắn… Có được chữ huấn luyện viên là quý nhân trên đời.”
    • Một con người dũng cảm bất khuất

      – là thủ lĩnh khởi nghĩa chống triều đình.

      – Vừa bước chân vào tù: bình tĩnh rũ lũ bọ trên thang:

      ⇒ Sự nhẹ nhàng và tiết kiệm của tin đồn

      – Quản giáo biệt đãi: “Lấy rượu thịt làm của” là “yên tâm làm việc”

      ⇒ Vô tư, tự tại, bất chấp sống chết.

      – Tên cai ngục khinh khỉnh đáp lại: “Mày hỏi tao muốn gì… vào đi”.

      ⇒ Bất tuân chính quyền.

      ⇒ chủ nghĩa anh hùng.

      Nhân cách, thiên tài cao quý

      <3

      – Không hiểu lòng quản ngục: tưởng hắn là kẻ ác

      – Tôi biết tấm lòng “khác người” của quản giáo: Cao Tấn nhận lời

      ⇒ Chỉ những người biết cái đẹp mới thấy được cái đẹp.

      – Câu nói của một học sinh trung học với cai ngục: “Gần như…trên thế giới”

      ⇒ Tôn trọng những người có sở thích cao thượng và nhân cách tốt.

      ⇒ Huấn Cao là một nghệ sĩ anh hùng, một thiên tài thuần khiết.

      3. Vai trò cai ngục

      A. Tấm lòng tương tài

      – Trong những ngày bị huấn luyện với cường độ cao trong trại giam, các quản giáo luôn tỏ thái độ tôn trọng và khiêm tốn

      -Điều trị đặc biệt dũng cảm

      <3

      Khát khao và trân trọng cái đẹp

      <3

      – Nếu lo không được thầy trước khi bị xử tử thì “hối hận cả đời”

      4. Cảnh văn bản

      – Khi nào: Đêm trước trường phổ thông bị xử chém chỉ còn “tiếng súng từ tháp canh”

      – Địa điểm: Nhà tù tỉnh

      – Không gian: căn phòng chật chội, ẩm thấp…

      – Đây là “cảnh chưa từng có”:

      • Danh tính và hành động của người tặng và người nhận thư đặc biệt:
      • Dựng các cặp lớp đối nhau
      • – Chi tiết quản giáo cúi đầu trước tử tù: Thức tỉnh trước cái đẹp, quản ngục thoát khỏi những cái tầm thường và nhất định vươn tới cái đẹp.

        ⇒Cả khung cảnh ngôn từ là khúc ca ca ngợi vẻ đẹp, lòng nhân hậu, tình người của những con người trong môi trường ngục tù tăm tối nhất.

        Ba. Kết thúc

        – Khẳng định những nét nghệ thuật đặc sắc làm nên thành công của tác phẩm

        -“Người trong tù” là một kiệt tác đã đạt đến độ “gần như hoàn hảo và trọn vẹn” (vu ngọc phan)

        ………………………………………….. .

        Nhìn thấy họ: Phân tích dàn ý bài diễn văn của những người tù bị kết án

        Mô tả đôi nét về câu nói của Nguyễn Duẫn

        Phân tích Lời người tử tù – văn mẫu 1

        Nguyễn Tuân được biết đến là “nhà văn lớn, người nghệ sĩ suốt đời theo đuổi cái đẹp”, có vị trí và ý nghĩa quan trọng trong nền văn học Việt Nam. Trước cách mạng, ông trốn chạy hiện thực tìm về những ngày vinh quang, tập truyện là tập tiêu biểu nhất cho phong cách tiền khởi nghĩa của ông. Người ta không thể không nhắc đến chữ lệ, tôn trọng nét chữ thanh thoát truyền thống.

        Từ “kết án tử tù” được in trên một cuốn sách tiếng vang xuất bản năm 1940. Khi đó, tác phẩm đã xuất hiện trên tạp chí “Tao Đàn”, và dòng cuối cùng có tên. Tác phẩm truyền tải đầy đủ tinh thần của tác giả và giá trị nhân văn của tác phẩm. “Nhân vật” là hiện thân của cái đẹp, cái tài tạo nên cái đẹp cần được trân trọng, ngợi ca. “Tử tù” là đại diện của cái ác, cái ác cần phải thanh trừng khỏi xã hội. Ngay tựa đề cuốn sách đã chứa đầy mâu thuẫn và tình tiết khó hiểu, khơi dậy trí tò mò của độc giả. Qua đó làm nổi bật mục đích tư tưởng của tác phẩm: đề cao cái đẹp, cái tài và khẳng định sự bất diệt của cái đẹp trong cuộc sống.

        Tác phẩm này có một tình huống gặp gỡ rất độc đáo và lạ lùng, chúng diễn ra trong tù, vào những ngày cuối cùng của một tử tù được huấn luyện, một người có chí lớn và tài năng không nhìn thấy anh ta. Cũng có nhiều điểm đối lập trong địa vị xã hội của hai nhân vật. Tu luyện những kẻ tử đạo muốn lật đổ trật tự xã hội đương thời. Quản giáo là người đứng đầu nhà tù cấp tỉnh và đại diện cho trật tự xã hội và luật pháp hiện hành. Nhưng về mặt nghệ thuật, vị trí của họ hoàn toàn đảo ngược: thầy giáo là một nhà thư pháp tài năng và là người tạo ra cái đẹp, trong khi quản giáo là một người yêu và đánh giá cao cái đẹp và là người tạo ra cái đẹp. Đó là một mối quan hệ mật thiết với nhau. Tình huống truyện độc đáo giúp câu chuyện phát triển logic, hợp lý đẩy đến cao trào. Điều này giúp bộc lộ tính cách nhân vật và làm nổi bật chủ đề của truyện: sự bất tử của cái đẹp và sự chiến thắng của cái đẹp. Sức gợi cảm của cái đẹp.

        Nổi bật trong tác phẩm là Huấn Cao, người có tài viết chữ đẹp, nổi tiếng khắp thiên hạ: “Ở tỉnh ta ai khen chữ ông vừa nhanh vừa đẹp”, danh tiếng ông ai cũng biết. Tài năng của ông cũng gắn liền với sự ngưỡng mộ và kính trọng của mọi người. Theo lời của Tào Tháo, việc treo thư của mình ở nhà như mọi người muốn là một vinh dự lớn. Những tài năng tu luyện cao không chỉ dừng lại ở cảnh giới của người bình thường, mà đã đạt đến cảnh giới siêu việt.

        Không chỉ tài năng mà Huấn Cao còn có cái đẹp: “Vốn anh ít nói, trừ tri kỷ”. Cái “tạm” ở đây có thể hiểu là sự kiêu ngạo với tài năng viết văn, bởi ông biết giá trị của tài năng và luôn trân trọng từng con chữ mình viết ra. Mỗi chữ anh viết ra đều giống như một món quà từ thiên đường, vì vậy anh chỉ có thể dùng những từ này để cống hiến cho trái tim của thế giới. Trong đời ông chưa bao giờ vì quyền thế mà nói một lời nào với ai: “Tôi sinh ra không phải vì quyền vàng, nhưng tôi không ép mình viết câu đối”. Đặc biệt, tấm lòng hào hiệp đó còn được thể hiện qua lời anh hứa với quản giáo: “Tôi cảm nhận được tài năng có một không hai của cô. Tôi suýt đánh mất trái tim trên thế giới này”.

        Ở Tào Tháo, chúng ta cũng có thể thấy ở ông một vẻ đẹp khí chất và uy nghiêm hơn người. Anh ấy là một người nói giỏi, nhưng anh ấy không theo lối mòn, và anh ấy dám đi ngược lại. Lúc bị bắt hắn vẫn giữ thái độ tự mãn, đối mặt với sự uy hiếp của quản ngục, cao trung cũng không thèm để ý, coi thường hắn, còn lạnh lùng đập mũi vào bệ đá… Nghĩ nghĩ, hỏi khinh bỉ: “Ngươi hỏi ta muốn cái gì, ta chỉ muốn một chuyện, chính là ngươi đừng đặt chân nơi này.” Khi bạn nhận được tin xấu (ngày mai sẽ cắt kính), hãy giữ bình tĩnh và mỉm cười.

        Và đẹp nhất là cảnh từ này, ba người đẹp của anh ấy cùng nhau tỏa sáng. Trên tấm vải trắng vẫn còn nguyên vẹn chữ “Xianfang” thể hiện hoài bão và sự chăm chỉ của một người dũng cảm. Anh ấy không chú ý đến mọi thứ xung quanh mình mà chỉ tập trung vào việc tạo ra những nét chữ tuyệt vời. Làm theo yêu sách của quản ngục, cao tăng cũng hiểu được tấm lòng của quản ngục, đến giây phút cuối cùng của cuộc đời đã viết thư cho quản ngục, dành tặng cho trái tim thiên tài có một không hai trên đời.

        Quản giáo là một người có số phận bi thảm. Bản chất anh hiền lành và tôn trọng chính nghĩa, nhưng anh phải sống trong tù – một môi trường chỉ có tàn nhẫn và lừa dối. Nhân cách cao thượng của anh hoàn toàn trái ngược với cuộc sống và điều kiện giam giữ trong tù. Anh ấy biết bi kịch của chính mình, bi kịch của việc lạc lối, lạc lối. Nhưng dù vậy, ở quản ngục vẫn có một tâm hồn cao đẹp, một tâm hồn nghệ sĩ. Anh háo hức muốn có chữ của học sinh trung học treo ở nhà, tiếc là không được chữ của huấn luyện viên. Nhưng cực kỳ khó lấy cao: bản thân anh ta là quản giáo, nếu anh ta xa cách, hay hỏi han tử tù – Gao Xun, anh ta nhất định sẽ khổ sở. Ngoài ra, “giao ước” vốn cao không dành cho tất cả mọi người. Trong những ngày huấn luyện cuối cùng, quản giáo tỏ ra thờ ơ với các tù nhân bị kết án một cách khác thường. Cũng giống như PT, vẻ đẹp tâm hồn của viên quản ngục được thể hiện sinh động trong các đoạn của văn bản. Hắn nể nên liều lĩnh tổ chức một đêm truy xét tín nhiệm chưa từng có. Ba con người, ba nét chữ đẹp quây quần bên nhau, chứng kiến ​​những nét chữ dần hiện ra…, viên quản giáo khiêm tốn lượm từng đồng xu chấm ô chữ, thưởng ngoạn cảnh đẹp với thái độ trân trọng. Trước khi người hướng dẫn giảng bài, viên cai ngục chắp tay vái phạm nhân: “Kẻ ngu xuẩn lạy”.

        Tác phẩm tạo ra một tình huống truyện rất độc đáo. Nghệ thuật tạo hình nhân vật độc đáo, mỗi nhân vật đều có vẻ đẹp riêng, thiên phú, khí phách và trọng tài. Đồng thời, tác phẩm thành công rực rỡ, với Nguyễn Tuấn gợi lên một không khí cổ xưa còn vang vọng. Nhịp điệu câu văn chậm rãi, thong thả giúp lấy lại vẻ dung dị cho tác phẩm. Các phong cách viết tương phản được sử dụng khéo léo.

        Thông qua truyện ngắn của những người tù bị kết án, Nguyễn Tuân thể hiện niềm tin vào sự tất yếu chiến thắng của cái đẹp, cái thiện chiến thắng cái ác, sự tàn ác của trời. Đồng thời, ông cũng thể hiện sự tôn trọng các giá trị văn hóa truyền thống, qua đó thầm bày tỏ tình cảm yêu nước của mình. Với nghệ thuật xây dựng tình huống độc đáo, ngôn ngữ tài hoa góp phần tạo nên thành công cho tác phẩm.

        Phân tích từ dành cho Tử tù – Ví dụ 2

        Nguyễn Tuấn là một người rất tài năng và là một bậc thầy về truyện ngắn. Các tác phẩm của ông được chia thành hai thời kỳ trước và sau Cách mạng Tháng Tám. Ở giai đoạn trước, ông được coi là nhà văn “có thẩm mỹ”, đam mê cái đẹp, cho rằng cái đẹp là đỉnh cao của nhân cách con người. “Vang bóng một thời” là tập truyện tiêu biểu của thời đại này, tác giả Nguyễn Tuấn không tin vào hiện tại và tương lai, ông dùng phong tục và thú địa phương để tìm về vẻ đẹp quá khứ của một thời xa xưa huy hoàng. Healthy Grace Huấn luyện viên Cao và lối chơi chữ của Quản giáo trong truyện ngắn “Lời người tử tù”. Tác phẩm thể hiện hai nhân vật có tính cách cao thượng, trong sáng và ăn nói lạ lùng, làm nổi bật tài năng và tư tưởng văn chương của Ruan Kun.

        Ông giáo trong truyện là một người có tài viết chữ đẹp nhưng lại bị kết án tử hình vì chống đối triều đình. Trước khi xét xử, ông bị giam cùng với một viên cai ngục và một nhà thơ yêu thư pháp và ngưỡng mộ tài năng, vì vậy, các tù nhân đã được đối xử đặc biệt, hy vọng có thể dạy ông viết. Biết được nỗi lòng đó, những người tù bị kết án đã có lương tâm để lên tiếng trong hoàn cảnh chưa từng có. Tình huống của câu chuyện là cuộc gặp gỡ của hai con người khác nhau, một bên là thầy giáo cấp hai văn hay chữ xuất chúng lại đối đầu với triều đình, một bên là viên quản ngục đại diện cho người bảo vệ trật tự trong chế độ phong kiến ​​ngày nay. xã hội. Khao khát ánh sáng của ngôn từ. Hai người đối lập nhau về mặt xã hội, nhưng lại là bạn chung về mặt nghệ thuật. Các nhân vật được Nguyễn Tuấn đặt trong thế đối lập, tạo kịch tính cho câu chuyện và tạo bối cảnh tháo nút thắt này.

        Người thầy là một anh hùng lỗi lạc, uyên bác và kiên cường, là tấm gương thiên tài thuần túy trong công việc của mình. Trước hết, ở phần đầu một cách gián tiếp qua cuộc đối thoại giữa quản giáo và nhà thơ. Tài viết chữ đẹp của ông được người trong tỉnh khen ngợi, khiến viên quản ngục chạnh lòng, ao ước có chữ “Ông ngoại”. Nguyễn Tuấn mô tả mong muốn của người cai ngục để làm nổi bật những tài năng nghệ thuật mà nhiều người trên thế giới khao khát sở hữu. Không những thế, người tù bị kết án hết sức anh dũng này, vì bất mãn với chính quyền pháp trị, lại là người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa phản đế, không sợ sự uy hiếp của lính áp giải, đã dụ dỗ anh một cách trắng trợn và đắc thắng. . Hãy để những giọt mưa của rệp rơi trên mặt đất, như một tù nhân tự do trong nhà tù, bình tĩnh uống rượu và thịt. Có bao nhiêu người trước khi chết vẫn giữ được bản lĩnh và phong thái như vậy? Giả vờ khinh bỉ tên cai ngục, anh ta nói: “Ông muốn gì ở tôi? Tôi chỉ muốn một điều, đó là ông đừng bước vào đây”. Tôi hiếm khi thấy quản giáo la mắng tù nhân. Người đàn ông ấy hiện lên trong tâm trí của các quan xem ông như một tên tội phạm nguy hiểm, chọc trời khuấy nước khi lãnh máy chém, vẫn đón nhận cái chết một cách bình thản và tự tin. Được đào tạo bài bản, không bao giờ cúi đầu trước uy quyền, sức mạnh và bạo lực. Ông là một nhân vật hiếm có bởi sự hòa quyện giữa chất nghệ sĩ và chất anh hùng tạo nên nét đặc sắc, độc đáo khác hẳn những nhân vật “thời đại huy hoàng”. Người đàn ông kia cũng có một thiên tài thuần túy, cả đời không phải ai cũng nói chuyện với mọi người, cả đời cũng chỉ nói chuyện với ba người bạn tri kỷ. Nhưng khi hiểu ý của viên quản ngục, ông mỉm cười và nhắc nhà thơ phải chuẩn bị thật tốt để có dịp đền đáp tấm chân tình của mình. Thanh âm the thé trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Trở về nói với chủ nhân của ngươi, đêm nay chờ thị vệ trở về doanh trại nghỉ ngơi, đem thứ này xuống, mực, bút, thậm chí cả đuốc, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Gửi một lá thư thay vì viết nghe giống như một lời từ cấp trên đến cấp dưới. Ông khẳng khái nói: “Lời nói vốn quý, vàng ngọc trời sinh không bao giờ cạn, quyền thế bắt tôi viết câu đối”, ông không sợ giàu sang, quyền thế mà ép mình làm những việc mình không thích. Mặc dù anh ta đang ở trong một nhà tù giam cầm thể xác, nhưng tâm hồn anh ta chưa bao giờ bị giam cầm, và nhân cách của anh ta luôn tự do.

        Theo Nguyễn Tuấn, ông quyết định nói ra chữ nghĩa trong hoàn cảnh “vô tiền khoáng hậu”. Cảnh đối chữ là một nghệ thuật đặc sắc mà nhà văn tài hoa này đã viết nên. Đó là đêm cuối cùng trước khi tù nhân ra hầu tòa. Cảnh chữ vừa lạ vừa đẹp, như ảo giác. Lạ thay, trước đây, người ta hay nói đến những căn phòng sạch sẽ, sáng trưng đèn nhang, nhưng nhà tù ở đây chỉ là “căn phòng nhỏ tối tăm, ẩm thấp, tường giăng đầy mạng nhện, dưới đất đầy chuột cống”. cứt gián,” chỉ có ánh sáng từ những ngọn đuốc dầu là đỏ rực, và khói bốc lên như đám cháy nhà. Ba người trong một phòng giam, nhưng chỉ có một người hoạt động. Nhà thơ lại run cầm cập lọ mực. Quản giáo dùng hai tay nâng tấm lụa trắng trải trên bàn cờ lên. “Còng cổ, chân còng, chữ giẫm lên lụa”, nét chữ viết rất nhanh, người tù viết xong một chữ, quản giáo khom lưng cất những đồng kẽm đã đập nát. trò chơi ô chữ được đặt trên tấm lụa sáng.” Ta thấy vị trí đối lập giữa một kẻ bị cầm tù và hai người đàn ông tự do đại diện cho sức mạnh của thời đại. Cao Thạch ung dung tự tại, đối lập với tư thế ấy là sự “ngập ngừng” của viên quản ngục và sự “rùng mình” của thi nhân. Cái “cúi chào” của viên cai ngục không phải là một cái cúi đầu khiêm tốn, mà là một cái cúi đầu rất tôn trọng. Anh cung kính cúi đầu trước mỹ nhân, đây mới là cách sống đúng đắn. Lập trường và thái độ hoàn toàn trái ngược nhau. Kẻ có quyền lực thì không có uy. Tử tù có quyền giết và có quyền sống. Những người lẽ ra phải giáo dục tội phạm thì nay lại bị tội phạm cải tạo, dạy tội phạm cách xử sự. quản lý nên tìm về quê lập nghiệp đi, hãy bỏ ngành này trước đã, rồi hãy nghĩ đến những trò chơi chữ, đến vấy bẩn người lương thiện của bạn đi” là lời khuyên chân thành để giữ gìn nhân cách tốt. Nhìn thấy tấm lòng chân thành, quản giáo lùi lại mấy bước, suýt nữa khóc lên xúc động: “Đồ ngốc.” Ba người cùng một đường lối, cùng yêu cái đẹp. và vẻ đẹp của thiên thần Kết nối với nhân cách thuần khiết.

        Vì vậy, Nguyễn Tuân đã cho chúng ta thấy ba thái độ của con người đối với cái đẹp qua tác phẩm “Chữ người tử tù”. Đầu tiên là thái độ phá hoại. Điều này thể hiện ở người lính mà tác giả miêu tả ngắn gọn ở phần đầu, có thái độ hống hách, coi thường cấp trên và bạn tù. Họ là loại Thunderbolts hung dữ chỉ ở đó để chiến đấu, với thói quen đầu trâu mặt ngựa trong một thời gian dài trong tù. Ngoài ra, thông qua lệnh của Hongshan Grand Mianguan, đạo sĩ đại diện cho chính quyền phong kiến ​​bảo thủ và trì trệ, cố gắng loại bỏ những người tài năng để bảo toàn ngôi vị tàn bạo và tàn bạo của nhân dân.

        Thái độ thứ hai là coi trọng cái đẹp và trọng dụng nhân tài. Thể hiện qua tấm lòng và hành động của người quản giáo và nhà thơ. Họ đã yêu trường cấp ba buôn chuyện, luôn muốn gặp gỡ những người tài giỏi, và thậm chí liều mạng để thực hiện tâm nguyện cao quý của họ cho lời nói của anh ta. Tất cả đều tiếc nuối vì một thiên tài như anh ta đã bị tiêu diệt bởi một thanh kiếm. Cái đẹp thì ai cũng quý, nhưng biết cái đẹp và cái quý của nó thì cũng đáng trân trọng, vì nó làm cho con người ta đẹp hơn, phẩm chất cao hơn, thơm hơn trong tấm lòng trong sáng.

        Thái độ thứ ba là sự cao thượng, hào hiệp của một nhà quý tộc chính trực, một bậc cao nhân văn chương nghệ thuật. Điều này được tác giả thể hiện qua tính cách và hành vi của anh ta. Tào Tháo là một nhân vật đặc sắc và độc đáo trong tác phẩm của Ruan Kun, điều đọng lại trong lòng tác giả là sự kính trọng và xót xa, tiếc nuối khi gặp lại một kẻ tài hoa, đáng khinh mà cao cả. Sai thời điểm, đúng số phận. Ngày nay có nhiều người học vấn cao, nhưng cũng không ít người đang dần bị sức mạnh và đồng tiền vùi lấp. Theo tin từ Sở GD-ĐT tỉnh Hà Giang ngày 17/7/2018, sau khi thanh tra rà soát công tác chấm điểm, có 114 thí sinh bị hạ điểm vì gian lận điểm thi đã công bố và nâng điểm quá mức so với điểm thi . khả năng của trẻ em. Chảy máu chất xám, mua điểm, mua chức, bán chức… nhiều người có tài năng thực sự đã bị đánh đập dã man. Đây là một điểm nhức nhối rất lớn đối với nền giáo dục và dân tộc Việt Nam. Tài năng như một HLV lão làng nhưng lại bị từ chối trắng trợn cơ hội cống hiến cuộc đời mình cho đất Việt.

        Tác giả có thể bày tỏ suy nghĩ của mình về nghệ thuật và phẩm giá con người thông qua tác phẩm của mình. Nhân cách cao đẹp là sự kết hợp giữa tài năng và tâm hồn, cái đẹp luôn gắn liền với cái thiện không thể tách rời và bản thân cái đẹp chính là đạo đức. Cái đẹp không chỉ được sản sinh ở những nơi thanh tao, trong sạch, ngay cả trong những môi trường xấu xa, xấu xa, nó vẫn luôn tồn tại và không bao giờ lụi tàn, trái lại, nó càng tỏa sáng rực rỡ, mãnh liệt hơn. Chỉ có vẻ đẹp mới có thể lay động trái tim con người và khiến con người trở nên tốt đẹp hơn trong thế giới này.

        Tài năng nghệ thuật của Ruan Zun và phong cách viết hiện thực và lãng mạn bổ sung cho nhau, và phong cách hành văn điêu luyện của anh ấy đã miêu tả chi tiết các nhân vật và cảnh vật, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Nguyễn Viên phải là người yêu cái tài và cái đẹp thì mới viết được truyện ngắn “Chữ người tử tù”, là hiện thân của hai con người cao quý là Huấn Cao và quan quân. Quản gia tốt quá.

        Phân tích Lời người tử tù – văn mẫu 3

        Nhà thơ nổi tiếng người Mỹ Ralph Emerson đã từng nói rất hay: “Yêu cái đẹp là lẽ thường. Tạo ra cái đẹp là nghệ thuật. Nhưng biết trân trọng cái đẹp mới là nghệ sĩ chân chính”. Đó luôn là hành trình đam mê đi tìm vẻ đẹp quý phái và tạo nên vẻ đẹp chuẩn mực. Người tử tù trong tác phẩm của ông đã khắc họa thành công vẻ đẹp hoàn mỹ, luôn tỏa sáng rực rỡ và tồn tại mãi mãi trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

        Nguyễn Tuân (1910-1987) sinh ra trong một gia đình Nho học, quê ông nay là Quảng trường Nhân Chính, Quận Thanh niên, Hà Nội. Nguyễn Tuân là nhà văn lớn có đóng góp vô cùng quan trọng cho nền văn học Việt Nam hiện đại, suốt đời ông say mê đi tìm cái đẹp trong cuộc sống để thổi luồng sinh khí mới vào tác phẩm của mình. , vẻ đẹp của bản chất con người. Các tác phẩm chính của ông gồm: Một chuyến đi (1938), Tiếng vang một thời (1940), Sông Đà (1960),… truyện ngắn về những người tù bị kết án, nguyên tên là “Dòng cuối cùng”, xuất bản năm 1939. Tạp chí Tao Đàn sau đó được in thành tuyển tập truyện gây tiếng vang một thời, và được đổi tên thành “Tử ký”. Hình tượng cao quý – một người tài giỏi với ý chí kiên cường, dù chí lớn không thành cũng không bỏ cuộc, đối mặt với lồng giam, anh vẫn giữ được tâm hồn cao thượng. Bóng tối, sầu muộn.

        Thành công của truyện ngắn bắt nguồn từ tình huống truyện độc đáo, là điểm mấu chốt đẩy cốt truyện lên cao trào, như Nguyễn Minh Trụ đã từng nói: “Tình huống truyện là thời điểm mà sự sống hiện ra thật đậm đặc”. Chữ người tử tù cũng là một câu chuyện như vậy, Nguyễn Tuân đặt các nhân vật của mình vào nghịch cảnh trớ trêu, gặp nhau giữa hai thế lực đối lập. Một bên đại diện cho nhân tài, một bên đại diện cho những thế lực đen tối của xã hội phong kiến. Cuộc gặp gỡ diễn ra đầy kịch tính, lôi cuốn người đọc và cuối cùng vẻ đẹp thanh tao, tự nhiên đã chiến thắng xã hội đen tối độc ác.

        Hai nhân vật người tử tù đã xây dựng thành công tuyến nhân vật chính, họ là trung tâm tiêu biểu cho vẻ đẹp cao cả của tâm hồn, dù hoàn cảnh có ra sao, dù hiện thực xã hội có éo le đến đâu cũng không thể làm vướng bận nhân cách của họ của sự thống nhất giữa tự nhiên và con người. Đầu tiên là hình ảnh người thầy giáo vùng cao – một anh hùng liệt sĩ, là lãnh tụ của nhân dân đứng lên đòi lại công bằng cho chính mình. Nhưng trong con mắt của chế độ phong kiến, ông bị gọi là “kẻ nổi loạn”, một thủ lĩnh nguy hiểm cần phải bị đánh bại. Có ý kiến ​​cho rằng, Nguyễn Côn đã mô phỏng Tào Tháo dựa trên Cao Ba – một nghệ sĩ tài năng, có dũng khí và đặc biệt là có năng khiếu viết thư. Học vị cao là con đường vinh hiển, và một người họ Gao giữ chức vụ dạy học — quan học vụ huyện.

        Ruan Yuan đã miêu tả vẻ đẹp của những người thuộc tầng lớp thượng lưu từ nhiều khía cạnh, và nhìn thấy vẻ đẹp cao quý của chân, thiện, mỹ. Đầu tiên, tác giả mô tả Tào Tháo là một nghệ sĩ tài năng nổi tiếng khắp thiên hạ. Anh gián tiếp xuất hiện trong câu chuyện của viên cai ngục và nhà thơ, “tỉnh tôi khen anh có tài viết chữ nhanh và đẹp”, không những thế anh còn có tài “phá khóa” và vượt chướng ngại vật “ngục tù”. Cao thủ đào xuất hiện trong tác phẩm thật xứng đáng là người “vừa văn vừa quân”, hội tụ đủ những phẩm chất của một bậc anh hùng thiên tài. Tác giả giới thiệu trường cấp 3 một cách gián tiếp hết sức khéo léo và đầy đủ. Anh ấy muốn các nhân vật của mình xuất hiện một cách tự nhiên, không gây khó chịu, để hình ảnh thể hiện cho người đọc. Nhân vật phi thường, tiếng thơm lan khắp thiên hạ. Khắp nơi trên thế giới hễ nhắc đến tên người cai ngục hay nhà thơ là đã nghe nói đến. Tài năng và nghệ thuật của huấn luyện viên Tào cũng được thể hiện hết mức, và người cai ngục đã đánh liều, chỉ mong nhận được lời nói “rất đẹp, rất vuông” của anh ta, chỉ một vài cặp. Câu đối treo ở nhà của huấn luyện viên Tào nhiều lần “anh rất hài lòng”, dường như không có gì trên đời có thể làm cho người cai ngục hạnh phúc hơn điều này.

        Anh ấy cũng là một anh hùng oai phong, dù có bị cầm tù và đối mặt với án tử hình cũng không hề sợ hãi, vẫn giữ được nhân cách cao thượng, không chịu khuất phục trước kẻ mạnh. Đậm phải. Trước sự giễu cợt của quản ngục, ông giáo không nói gì, “lạnh lùng, nặng mũi, cúi xuống đẩy đầu thang ra khỏi thềm đá” Hành động dứt khoát này là lời cảnh cáo chắc nịch với người chết. Có bạo chúa trong tù, và có bạo chúa. Trong ngục tối tăm tối, hắn bình tĩnh thong dong “An tâm lãnh rượu thịt”, hiếm thấy một tử tù nào sau khi chết vẫn có thể giữ được thái độ bình tĩnh thản nhiên, có thể coi là người được huấn luyện bài bản. Không sợ cường quyền và khinh bỉ chế độ xã hội tàn ác, dù biết trước sẽ phải đối mặt với một cuộc tranh giành “những thủ đoạn trả thù và tàn ác”, nhưng người anh hùng không hề dối trá “Anh xin tôi làm gì? Tôi chỉ muốn một điều. Không Anh Nhất định phải bước vào đây.” Câu nói này thẳng thừng như một gáo nước lạnh, trực tiếp tạt vào mặt Feudal.

        Nguyễn Tuân cũng miêu tả người anh hùng gan góc nhưng có tấm lòng cao cả. Anh ta từ khi sinh ra đã được đào tạo bài bản, không bao giờ ham danh lợi, chỉ biết bán lời. Ông chỉ viết “hai bộ tứ tuyệt và một bộ trung họa” cho những người bạn thân thiết trong cuộc đời mình. Anh cho rằng vẻ đẹp cao quý phải được trao đúng người thì nó mới phát huy hết giá trị. Người giáo viên trung học cảm động trước sự đối xử chân thành của người quản giáo, người chủ và người hầu. Một trái tim nhân hậu không muốn làm “trái tim trên đời”.

        Bên cạnh nhân vật cao thủ, Nhiếp Tuấn còn xây dựng tuyến nhân vật quản giáo, một người yêu cái đẹp, tâm hồn nghệ sĩ tài hoa nhưng lạc vào chốn dơ bẩn, lưu manh. Đồng thời, nhà văn đã dựng nên hai nhân vật chính song song, tỏa sáng vẻ đẹp tinh thần trang nhã. Người cai ngục hình như đã chọn nhầm nghề, anh là “tiếng nói vô thanh trong âm nhạc hỗn độn”. Như tác giả đã nói, “Chúa thường làm điều ác và xua đuổi những người trong sạch giữa một lũ cặn bã.” Sống trong xã hội loạn lạc mà tâm hồn ông vẫn không để mình bị sa lầy, thật đáng khâm phục, ông cũng biết trân trọng cái đẹp, coi trọng tài năng, là người dũng cảm vượt khó vươn lên.

        Vào một đêm vắng vẻ, tại nhà lao tỉnh diễn ra một cảnh tượng “xưa nay chưa từng thấy”. Trong buồng giam chật hẹp, tối tăm, mùi ẩm mốc, mạng nhện giăng khắp nơi, mùi phân chuột, phân gián. Trong không khí đầy khói, những ngọn đuốc đỏ rực. “Một người tù, tay bị còng vào cổ, còng vào chân, mạnh dạn vẽ chữ trên tấm lụa trắng tinh”, viên cai ngục “cúi đầu”, nhà thơ “run mực”, vị trí của các nhân vật dường như là vậy. Những người cầm quyền lập tức đóng cửa và đứng kính cẩn trước một tù nhân bị kết án. Cái đẹp không đơn độc, không song hành với cái ác mà chiến thắng cái ác, nhân hóa những tâm hồn vướng bụi trần, giúp họ thức tỉnh, tìm lại nhân tính vốn có của mình.

        Tác phẩm “Người chết” của tác giả Nguyễn Duẫn là một truyện cổ tích đạt đến “sự hoàn mỹ và gần với cái đẹp”. Tác phẩm thể hiện phong cách nghệ thuật tài tình của nhà văn, tạo dựng thành công tình huống truyện độc đáo, khắc họa tính cách nhân vật qua thủ pháp tương phản, tương phản sắc nét, ngôn ngữ trang nghiêm, giàu hình ảnh. Thông qua câu chuyện, tác giả khẳng định sự tồn tại vĩnh hằng của cái đẹp và thể hiện tình cảm yêu nước thầm kín của Trạng Nguyên.

        Phân tích bài văn nói của tử tù – Văn mẫu 4

        Nguyễn Tuân là nhà văn mỹ học trước Cách mạng tháng Tám. Anh ta yêu cái đẹp, ca ngợi cái đẹp và tôn thờ cái đẹp. Theo quan điểm của ông, nước Mỹ là đỉnh cao của nhân cách con người. Anh ấy tìm kiếm vẻ đẹp một cách dễ dàng. Ông miêu tả cái đẹp bằng chính ngôn ngữ phong phú của mình. Nhân vật xuất hiện trong tác phẩm của Nguyễn Tuân phải là hiện thân của cái đẹp.

        Đó là những nhân tài làm việc trong những hoàn cảnh, hoàn cảnh đặc biệt, phi thường. Ông đã khám phá và miêu tả vẻ đẹp bên ngoài và bên trong của các nhân vật của mình. Bao gồm sự thật và lòng tốt trong vẻ đẹp của mình. Anh ấy cũng kết hợp vẻ đẹp với lòng dũng cảm. Truyện ngắn “Lời người bị kết án” (1939) trong tập “Một phút võ thuật” là bài thơ hay nhất, tiêu biểu nhất của Nguyễn Quân. Giá trị tư tưởng và nghệ thuật sử dụng của Nguyền Nguyên chủ yếu thể hiện ở đoạn văn miêu tả “một cảnh tượng chưa từng có”, đó là cảnh người tù bị kết án không ngừng nói về viên quản ngục.

        Vị tướng quân trong truyện “Chữ tử” xưa là một thư sinh tài ba, nay chỉ còn “lấp lánh”. Nguyễn Tuấn đã xây dựng nhân vật Tào Tháo dựa trên Cao Bá Bá, một nhà thơ, nhà giáo và là thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân, tài năng và dũng cảm. Họ, dạy là dạy). Trước khi trở thành thủ lĩnh nông dân, ông là một giáo viên. Nguyễn Tuấn đã dựa vào hai đặc điểm của nguyên mẫu để xây dựng nhân vật huấn luyện viên cao cấp. Cao Bạt Dư, một nhà văn nổi tiếng với lối viết đẹp và tinh thần xuất chúng. Tạo hình nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu không chỉ thể hiện lý tưởng thẩm mỹ của Nhiếp Viễn mà còn thỏa mãn tinh thần nổi loạn của anh chống lại xã hội đen tối tàn ác lúc bấy giờ.

        Trong truyện có hai nhân vật chính, một là anh chàng cao lớn có tài viết chữ đẹp, nửa còn lại là viên quản ngục mê mẩn nét chữ đẹp của chính mình nên quyết tâm tìm mọi cách để “xin” cho sách” để treo trong nhà của mình. Ông già coi lời nói của mình như kho báu.

        Họ gặp nhau trong một nhà tù đầy trớ trêu. Người viết được chữ đẹp là thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân (triều đình gọi là khởi nghĩa, giặc giã), thủ lĩnh “giặc”, bị bắt vào ngục chờ ngày hành quyết. Và những người yêu thích lối nói khoa trương của ông Huấn Cao chính là viên quản ngục đại diện cho trật tự xã hội đó. Trên bình diện nghệ thuật, họ là bạn tâm giao, nhưng trên bình diện xã hội, họ ở hai vị trí đối lập. Tình huống truyện đầy kịch tính. Từ tình huống gay cấn đó, tính cách của hai nhân vật được bộc lộ, chủ đề của truyện được thể hiện sâu sắc.

        Huấn luyện viên Gao nói: “Tôi chưa bao giờ có con vì vàng bạc châu báu hay quyền thế bắt tôi viết câu đối”. Học cao coi thường tiền tài và quyền thế, nhưng học cao lại làm vui lòng quản ngục, vì người ta sống ở nơi bùn nhơ này, nơi người ta chỉ biết sống bằng sự tàn ác và lừa dối, mà vẫn có những người tôn trọng người giàu và phụ nữ đẹp “Tôi cảm thấy rằng bạn là duy nhất Nhưng với một trái tim tài năng, tôi không biết liệu một người như cô giáo Ben có thể có những sở thích cao quý như vậy hay không ”. Không dễ để quản giáo có được Gao Xun. Anh ta bị nghi ngờ và bị sa thải. Một lần, anh đến nhà tù để làm quen với Youtai và xin một lá thư, nhưng anh bị từ chối: “Bạn hỏi tôi muốn gì? Tôi chỉ muốn một điều, đó là bạn đừng đặt chân đến đây”. , anh thấu hiểu nỗi lòng của viên quản ngục, và anh đã nói một câu cảm động Những lời sâu sắc nhất: “Suýt chút nữa tôi đã phản bội một trái tim trên đời”.

        Với tất cả quyền lực và tiền bạc, giáo dục đại học chỉ tôn trọng những tâm hồn biết đẹp, biết tài và có những thị hiếu cao quý. Người theo cao tăng dạy thì vẫn giữ được “thiên lương”. Anh ta khuyên cai ngục từ bỏ công việc bẩn thỉu của mình. “Ở đây khó giữ lương cao rồi về làm hoen ố lương thiện cả đời”.

        Được đào tạo bài bản, tinh thần vẫn vậy. Anh là một tử tù đang kề cận cái chết mà anh vẫn giữ tư thế hiên ngang, thật xứng với một chủ nghĩa anh hùng cao lớn và độc đoán. “Đêm đó, khi bọn cai ngục tỉnh nghe tiếng súng nổ trên đầu, căn phòng tối tăm, chật hẹp và ẩm thấp, đầy mạng nhện, bụi bẩn, phân chuột và phân gián. Một cảnh tượng chưa từng có diễn ra. Tác giả định miêu tả một mô hình thu nhỏ của xã hội lúc bấy giờ bằng cách so sánh tính chất cao quý của trường trung học với sự bẩn thỉu và bẩn thỉu của nhà tù.

        Người đẹp cấp 3 trong sáng xuất hiện trong đêm viết thư cho đàn anh. Chính trong tập phim này, vẻ đẹp và lòng dũng cảm đã kết hợp hài hòa với nhau. Dưới ánh sáng đỏ rực của ngọn đuốc dầu, “một người tù bị cùm cổ, cùm chân, đang vạch nét chữ trên tấm lụa trắng tinh trải trên bàn cờ, vội cất đi những đồng kẽm. hình ảnh những người bị kết án trở nên hào hùng, quản giáo trở nên nhỏ bé, thụ động, khuất phục trước những người bị kết án.

        Tại sao Nguyễn Tuấn lại nói đây là “cảnh tượng chưa từng có”?

        Cảnh tượng này thực sự kỳ lạ và chưa từng có, bởi phần chơi chữ và phát sóng thanh tao không diễn ra trong phòng làm việc, thư viện mà trong một hầm ngục chật chội, bẩn thỉu, hôi hám. giăm bông.

        Trong khung cảnh xa lạ chưa từng có, hình ảnh người tử tù oai phong lẫm liệt, còn hình ảnh viên cai ngục và viên lục sự đại diện cho xã hội đương thời lại gây kinh ngạc.

        Điều đó cho thấy trong ngục tối tăm tối, hiện thân của cái ác là sự tàn ác, không phải cái ác, cái xấu tự nó ngự trị mà chính cái đẹp, lòng dũng cảm, lòng nhân hậu và cái cao cả mới ngự trị. Với khung cảnh tuyên án này, ngục tối tăm tối đã sụp đổ, bởi không còn những tử tội, không còn cai ngục và thư từ, chỉ có một nghệ sĩ tài hoa tạo nên vẻ đẹp trước những ánh nhìn ngưỡng mộ. Một vẻ đẹp với một ánh sáng thuần khiết và một khí chất của vẻ đẹp. Cùng với cảnh này, người tù bị kết án đã đi vào cõi bất tử. Sáng mai hắn sẽ bị xử tử, nhưng nét chữ vuông vức, đẹp đẽ trên tấm lụa trắng vẫn còn đó. Đặc biệt, lời khuyên của ông với viên cai ngục có thể coi là minh chứng của ông về quan hệ con người và đạo đức trong thời đại đầy biến động đó. Triết lý của Nguyễn Tuân là cái đẹp liên quan đến cái thiện. Một người yêu cái đẹp phải là một người bẩm sinh. Vẻ đẹp của sự vâng phục của chúa Nguyễn còn gắn liền với lòng dũng cảm. Hóa thân của cái đẹp là hình ảnh người giáo viên cao lớn đứng về đạo đức trong tù và tỏa sáng với chí khí cao cả trong đêm tối.

        Bên cạnh hình ảnh hùng vĩ của ngôi trường cấp 3, chúng tôi còn thấy một trái tim trên thế giới. Trong lời đêm khuya, hình ảnh người quản giáo cũng không kém phần cảm động. Đó là một âm thanh rõ ràng bị cắt giữa một bản nhạc hỗn độn. Dáng điệu khom lưng, giọng nghẹn ngào, cái cúi đầu, run run cầm lọ mực không phải là sự khuất phục hèn nhát mà là một thái độ chân thành, khiến ta cảm thông cho người đàn ông tội nghiệp này. . .

        Đoạn anh luyện thư pháp là đoạn hay nhất của truyện ngắn “Lời người tử tù”. Tạo hình nhân vật, dựng cảnh, bút pháp điêu luyện, sắc sảo, chi tiết nào cũng gợi cảm, xúc động. ngôn ngữ của nguyễn biến hóa, sáng tạo, có hồn, có nhịp điệu. Văn phong cổ trang trang nghiêm tràn ngập cảm xúc, đoạn văn có chút bi thương.

        “Chữ người tử tù” không còn là “chữ”, không chỉ là nét đẹp mà là “nét chữ còn mới, nói lên hoài bão cả đời của một con người”. Đây là chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối. Đó là chiến thắng của cái thiện và cái cao cả trước cái phàm tục, của tinh thần bất khuất trước thái độ nô lệ. Theo triết lý “mỹ học” và lý tưởng thẩm mỹ của Nguyễn Tuấn, sự hài hòa giữa cái đẹp và bản lĩnh trong hình ảnh học sinh cấp 3 chính là đỉnh cao của nhân cách.

        Phân tích lá thư của tử tù – Ví dụ 5

        Nguyễn Tuân là nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Nói đến Nguyễn Duẩn là nói đến một nghệ sĩ tài hoa. Mỗi lời của nguyễn tuấn là một nét đẹp, như một nét khắc đẹp trên viên ngọc ngôn tình (xin cám ơn). Một trong những nét tuyệt vời là cách nói của các tù nhân bị kết án. Mối liên hệ nổi lên trong tác phẩm là dáng người cao lớn và khung cảnh văn bản – một khung cảnh xưa nay chưa từng thấy.

        Cô giáo là một nhân vật điển hình trong tiểu thuyết ngôn tình. Chúng ta đều biết rằng văn học Lãng mạn thường miêu tả những mẫu mực duy tâm. Điều này có nghĩa là các nhà văn thường để trí tưởng tượng của họ bay xa để theo đuổi vẻ đẹp hoàn hảo nhất. Do đó, các nhân vật được viết theo phong cách lãng mạn có một trạng thái phi thường. Nó thể hiện ước mơ, ước nguyện của tác giả. Nó cao đó. Từ đầu đến cuối, anh ấy là một người phi thường. Từ lương tâm đến lương tâm, từ lương tâm đến tinh thần, hầu hết đều có tầm vóc phi thường. Có thể nói, học đại học là ước mơ đầy tính nhân văn của nhà văn Nguyễn Tuân.

        Là một nghệ sĩ tài năng, phẩm chất đầu tiên của Tào Tháo là tài năng. Câu chuyện bắt đầu bằng một cuộc đối thoại và một bài thơ giữa hai viên quản ngục. Ở đây, Tiêu Tháo tuy gián tiếp xuất hiện nhưng cũng đủ cho ta thấy tài năng văn võ song toàn, danh tiếng đã vang khắp cả tỉnh. Tài năng nổi bật nhất của nhân vật là khả năng viết chữ đẹp. Đây là nghệ thuật thư pháp – một nghệ thuật truyền thống và cao quý của dân tộc. Trong phó thác, phó thác mọi ước nguyện sâu xa. Do đó, mỗi từ là một tác phẩm nghệ thuật bí truyền. Vì vậy, mỗi câu chữ là một tác phẩm nghệ thuật, là sự kết tinh vẻ đẹp tâm hồn của người viết. Mỗi nét chữ là hiện thân của lòng dũng cảm, tài hoa và tài năng. Nhân vật được đào tạo cao thể hiện tính cách được đào tạo cao. Sở dĩ nó quý không chỉ vì nó được viết nhanh, đẹp, đẹp, vuông vắn mà trước hết là vì nó thể hiện khát vọng sống của một con người. Chính vì vậy, có được danh hiệu Gao Jiaotou đã trở thành tâm nguyện lớn nhất và thiêng liêng nhất của người cai ngục. Để có được sự tu dưỡng cao độ, quản giáo sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, kể cả hy sinh quyền lợi và tính mạng. Nhưng Huấn Cao không chỉ có tài mà ở một mức độ sâu xa hơn, ông còn có một trái tim – một trái tim biết trân trọng phẩm giá của bản chất con người.

        Một nhà văn nước ngoài đã viết một sự thật sâu sắc. Chạm vào trái tim của bạn, thiên tài là ở đó. Cho nên đức căn gốc ở tâm, đức căn gốc ở tâm. Tấm lòng kính trời là nền tảng của đạo đức cao thượng. Trong mắt học sinh trung học, quản giáo chỉ là một người bình thường không làm việc trái đạo đức. Vì Li Tucao không chút nao núng tỏ ra khinh thường, anh ta không hối hận cho đến khi phát hiện ra rằng âm thanh được chèn chắc chắn vào giữa bản nhạc, nhưng bản nhạc lại lộn xộn. Huấn luyện viên Gao tràn đầy cảm xúc, xúc động nói: Tôi cảm nhận được trái tim linh hoạt và độc đáo của bạn … suýt nữa khiến tôi phải ủng hộ một trái tim trên thế giới. Câu này tiết lộ cho chúng ta rằng phương châm sống của một người là không hối tiếc.

        Cảm hứng lãng mạn luôn thôi thúc người nghệ sĩ khắc họa hình ảnh một cách hoàn hảo, thậm chí đến mức phi thường. Vị thượng tế cũng vậy. Nguyễn Tuấn làm cho hình ảnh này trở thành một con người siêu phàm bằng cách làm nổi bật phẩm chất thế giới khác của anh ta. Ông căm ghét xã hội thối nát và lãnh đạo một cuộc nổi dậy chống lại triều đình, sự nghiệp chính thức của ông không suôn sẻ và ông bị kết án tử hình. Nhưng cả ngục tù, xiềng xích hay cái chết đều không thể khuất phục được anh ta. Anh ấy luôn được tìm thấy ở nơi tự do bị lấy đi. Tất cả sự trói buộc, tra tấn và giam cầm chẳng có ý nghĩa gì đối với trường trung học. Và khi quản giáo hỏi anh ta muốn giúp gì, anh ta trả lời với vẻ khinh thường… Lời nói của anh ta có thể là lý do để anh ta trả thù. Nhưng một khi đã nói ra, anh ta không sợ hãi và không bao giờ khuất phục trước quyền lực và bạo lực. Toàn bộ câu chuyện có thể được thực hành với một uy tín bất khuất và bất khuất.

        Những phẩm chất tuyệt vời của Huấn luyện viên Tào được thể hiện trong cảnh cuối cùng, mà Ruan Tuan gọi là một cảnh chưa từng có – một cảnh của từ. Cảnh là từ, là hiện thân sinh động và tuyệt vời của tài năng, thiên tài và tinh thần của trường trung học.

        Muốn hiểu giá trị sâu sắc của cảnh vật đối với ngôn từ thì phải nói đến quá trình dẫn đến cảnh sắc đối với ngôn từ. Người tinh ý có thể dễ dàng nhận thấy câu chuyện được chia thành hai phần rõ rệt: phần đầu giới thiệu nhân vật và dẫn dắt câu chuyện để chuẩn bị cho phần tiếp theo. Nửa sau viết tả cảnh. Không có phần hai thì phần một là một đống rác và không có sức sống. Vì vậy, phần thứ hai rất ngắn, nhưng nó là kết tinh của toàn bộ câu chuyện. Các cây bút của Nguyễn Tuân tập trung nhiều nhất ở phần này. Toàn bộ câu chuyện xoay quanh một tình huống cụ thể. Cuộc gặp gỡ giữa mục sư và quản giáo thật khó xử — tại nhà tù, vào những ngày cuối cùng trước khi rời trường trung học. Những điều này làm cho tình hình trở nên khó khăn, cấp bách và không thể kiểm soát được. Nhưng trớ trêu nhất chính là thân phận của hai nhân vật, trong xã hội, họ là kẻ thù không đội trời chung. Một người là kẻ nổi loạn dám chống lại chế độ hiện tại, và người kia là một quan chức đại diện cho chế độ hiện tại. Nhưng về mặt nghệ thuật, họ là hai người hiểu nhau: một người có khiếu viết chữ đẹp, người kia rất quý trọng món quà đó. Loại mâu thuẫn này khiến người cai ngục phải đối mặt với sự lựa chọn gay gắt: hoặc làm quan mà chà đạp lên người thân tín của mình, hoặc vì người thân tín mà phản bội nghĩa vụ. Quản ngục sẽ hành động như thế nào? Bất kể anh ta làm gì, tư tưởng của công việc sẽ nghiêng về hướng đó.

        Với mối liên hệ như vậy, mối quan hệ giữa họ lúc đầu rất căng thẳng. Mong muốn lớn nhất của người cai ngục là được nói chuyện, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của anh ta. Mặc dù Tào Tháo có tài văn chương, nhưng ông chỉ nói với những người mà ông coi là bạn tâm giao của mình. Vì vậy, để có chữ Cao Tấn, quản giáo phải được anh ta công nhận là người bạn tâm giao của mình trong vài ngày tới. Điều này một lần nữa dường như nằm ngoài tầm với. Trong mắt học sinh trung học, quản giáo chỉ là một người nhỏ bé, giữa họ có một khoảng cách rất sâu. Thật vậy, cai ngục cũng có lợi thế trong việc đối phó với các tù nhân bình thường. Anh ta có rất nhiều quyền lực và tiền bạc. Nhưng Gao Xun không phải là một người keo kiệt như vậy, quyền lực không thể buộc anh ta làm theo những gì anh ta nói, và tiền bạc không thể mua được anh ta. May mắn thay, người cai ngục có một trái tim trong sáng – một trái tim cao thượng. Và tấm lòng này đã khiến huấn luyện viên cảm động. Nét bút của Tào Tháo này là nguồn gốc của từ ngữ này.

        Cho nên biết chữ không phải là chuyện nhỏ để trả nợ, không phải là người sắp bị xử tử để lại tài sản cuối cùng cho người còn sống, cũng không phải là cơ hội cuối cùng để thể hiện tài năng xuất chúng, bản chất của việc nói là sự xúc động của trái tim trước một trái tim.

        Và cảnh này được Ruan Zun gọi là cảnh chưa từng có. Vì ngay từ đầu, lẽ ra nó phải diễn ra ở một nơi sang trọng, tôn nghiêm, nhưng thay vào đó lại diễn ra trong một phòng giam chật chội, hôi hám, bẩn thỉu. Và người mang đến cho thế giới tự do vẻ đẹp mà nó xứng đáng có được lại là một tử tù sắp bị hành quyết. Đặc biệt, một cuộc đổi ngôi chưa từng có đã diễn ra tại đây. Kẻ có quyền lực bị tước bỏ mọi quyền lực, nhún nhường trước bậc cao, và dường như kẻ mất hết quyền sống chính là Huấn Cao.Ông mạnh dạn viết đậm nét chữ của mình và trở nên uy quyền khi đưa ra lời khuyên cho quản ngục. Người cai ngục ngã xuống đất như một vị thánh. Cảnh lá thư khẳng định cái đẹp chiến thắng cái thiện, cái thiện chiến thắng cái ác. Trong căn phòng ẩm ướt kiểu tháp đó, ánh sáng của đèn pin xua tan bóng tối, mùi thơm của lọ mực xua tan mùi phân chuột và phân gián, và màu trắng của tấm lụa trắng xua tan bóng tối của căn phòng. Lúc này, cái đẹp lên ngôi, cái đẹp lên ngôi, cái ác bị đánh bại hoàn toàn. Những người đó bây giờ chỉ có sự tôn trọng và tôn kính cái đẹp. Thiên tài trung học đang tỏa sáng rực rỡ, soi đường cho Warden – một kẻ lầm đường lạc lối.

        Ở đây tác giả cũng khẳng định rằng cái đẹp có thể tồn tại mọi lúc mọi nơi và có thể chiến thắng mọi cái xấu, cái ác. Và cái đẹp có thể cứu rỗi tâm hồn con người, giúp con người hiểu nhau hơn, xích lại gần nhau hơn. Vẻ đẹp không bị mất ngay cả khi bị nghiền nát. Đây chính là giá trị nhân văn của tác phẩm.

        Nhạc Tuân làm nổi bật hình ảnh cao siêu và khẳng định sự chiến thắng của cái đẹp bằng thủ pháp vẽ mây, chơi trăng, đối lập. Đồng thời, tác giả cũng sử dụng hệ thống ngôn ngữ cổ: phân tài, tiên rồng, bái phục, hi vọng mang lại không khí và nhịp điệu của thời kỳ phong kiến ​​xa xưa cho câu chuyện, giúp tác giả tái hiện lại câu chuyện. Một thời huy hoàng.

        Phân tích từ dành cho Tử tù – Ví dụ 6

        Bước chân vào văn học Việt Nam, chúng ta không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp phổ biến, mang nhãn hiệu trên trang văn: “Thạch lam khắp vũ trụ”. Đến với tác phẩm của Nguyễn Tuân – “Cả đời đi tìm cái đẹp và cái chân lý”, chúng ta có một cuộc gặp gỡ, một cuộc hội ngộ đẹp đẽ trong một hoàn cảnh đen tối và tàn khốc. Đây là nơi quy tụ những nhân cách đẹp, những con người biết sáng tạo và trân trọng cái đẹp trong cuộc sống.

        Có người nói: “Suy tư cái đẹp là đặc điểm nổi bật trong sáng tác của Nguyễn Duẩn”. Quả thực, cái đẹp giống như một loại chất xúc tác thần kỳ, khi bước vào trang viết của Nguyễn Duẫn, nó sẽ lộ ra, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ. Chữ “tử tù” chỉ cuộc gặp gỡ giữa cô huấn luyện viên xinh đẹp và quản giáo, cuộc gặp gỡ bất thường của hai con người không bình thường trong tù. Tràn đầy nhiệt huyết và ngưỡng mộ, viên quản giáo nắm quyền lực trong ngục đã lặng lẽ dành sự đối xử đặc biệt cho tử tù nổi tiếng tài giỏi và dũng cảm phi thường này. Đó cũng là một cuộc gặp gỡ đặc biệt, một cuộc gặp gỡ chưa từng có giữa một tên tội phạm và một người đại diện cho luật pháp và chính quyền. Nhưng trong lĩnh vực làm đẹp, họ có cá tính giống nhau và biết cách nuôi dưỡng vẻ đẹp của cuộc sống. Suy cho cùng, chữ “người tù kết án” là cuộc hội ngộ của một nhân cách cao đẹp bị bạo lực và hoàn cảnh giam cầm, là hiện thân của cái đẹp giữa cuộc đời này!

        Người khai sinh ra vẻ đẹp của chữ “ngục” không ai khác chính là Huấn Cao – “người tỉnh lẻ”, “viết nhanh chữ đẹp”, “chữ có nét treo”, “thiên hạ” , có kho báu trên thế giới. Giọng hát thơm của người nghệ sĩ được ca ngợi qua sự khao khát và ngưỡng mộ của cai ngục. Ca ngợi tài năng của Huấn luyện viên Tào Tháo và cho rằng lời nói của ông là vô giá, Nguyễn Tuấn bày tỏ lòng yêu cái đẹp và sự tôn trọng văn hóa truyền thống dân tộc, cũng như Nguyễn Đăng đã mạnh mẽ nhận xét: Nguyễn Tuấn là một trí thức đầy lòng yêu nước và tinh thần dân tộc. Lòng yêu nước của ông mang màu sắc riêng: gắn liền với những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc. Nhưng ai đó đã nói rằng “sự đào tạo là sự nổi loạn của cái đẹp”. Quả không sai, bởi Tào Tháo không chỉ thể hiện được vẻ đẹp của Thiên Long mà còn tỏa sáng khí phách của một dũng tướng. Trong hoàn cảnh bị quản chế, tinh thần của ông vẫn chưa nguội lạnh, ông dám đương đầu với triều đình phong kiến, ông tỏ ra khinh thường, coi thường thái độ hợm hĩnh, ngạo mạn của viên quản ngục, khinh thường cách đối xử của viên quản ngục. Nó như thách thức thế lực hung bạo ấy. Khi nhân viên quản giáo hỏi huấn luyện viên: “Nếu anh cần gì nữa, xin vui lòng cho tôi biết. Tôi sẽ cố gắng hết sức để cung cấp.” Huấn luyện viên trả lời: “Anh muốn gì? Tôi chỉ muốn một thứ. Đây là của anh. nhà, không đến không đi.” Những lời này như dội một gáo nước lạnh vào người, nhưng lại khiến quản ngục càng thêm kính nể và rèn luyện tốt. Đó phải là bản lĩnh đàn ông khuấy nước lên. Hành vi của Tào Tháo cho thấy ông ta vẫn hoàn toàn vô can trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Sự lễ độ và nhún nhường của viên cai ngục càng làm nổi bật tư thế cao lớn và hùng dũng của huấn luyện viên. Những người được đào tạo bài bản không buộc mình phải lên tiếng vì quyền lực hay tiền bạc. Anh chỉ cho ba người bạn thân trong đời. Nhưng khi biết được tấm lòng và tấm lòng của quản giáo, thầy giáo cấp ba bỗng thay đổi: “Tôi không biết một người như quản giáo này lại có những sở thích cao cả như vậy. Tôi suýt chút nữa đã đánh mất trái tim của thế giới”. nắm giữ ánh sáng của thiên đường, và món quà từ lời nói là một hành động “một lòng cho một trái tim trong thế giới”, một hành động báo đáp một lòng trong thiên hạ. Lời dạy cao cả nhất là sự tồn tại của vẻ đẹp toàn diện, được thể hiện qua “ánh sáng tâm hồn” trong “lời của người tử tù”. Dựa trên Cao Bá Bang, nhưng trong các tác phẩm của Ruan Tuantuan, Tuancao đã trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp thiêng liêng, tao nhã của văn hóa truyền thống, là sự kết tinh những tinh hoa của đất nước. Những người thích, khen, chê như ông Huấn, ông Nguyễn Tuân là thể hiện tấm lòng gián tiếp với những giá trị cổ xưa, đồng thời thể hiện quan niệm thẩm mỹ tiến bộ: cái đẹp và cái thiện luôn đi đôi với nhau để hình thành nhân cách con người. . Có người nói: “Nguyễn Tuân bước vào thế giới văn học, như thể anh ta đang chơi với thế giới.” Đâu đó trong bóng dáng của người tử tù, ta còn thấy một cái “ngông” vừa cổ điển, vừa kế thừa truyền thống của những bậc tài hoa đi trước, một cái ngông luôn muốn đáp lại hiện thực của xã hội đương thời, từng bước một vào cuộc sống. trang tác phẩm của nguyễn tuấn.

        Đằng sau những tài năng xuất chúng thời phổ thông, nhân vật quản giáo hiện lên như hiện thân của sự nhiệt huyết và cao đẹp. Kỳ diệu thay, viên quản ngục được biến thành “những tiếng trong trẻo xen lẫn với điệu hỗn độn”. Ước nguyện cả đời của viên quản ngục là được treo bức thư của thầy trong nhà. Mong ước ấy bỗng chốc biến người quản ngục xinh đẹp thành một nghệ sĩ chân chính, say mê tìm tòi cái đẹp như Ralph Waldo Emerson đã nói: “Yêu cái đẹp là lẽ thường. Làm cho nghệ thuật đẹp. Nhưng nghệ sĩ chân chính là người biết trân trọng Người đẹp.” Quản ngục đối xử với anh ta rất tốt, và luôn tôn trọng sự kiêu ngạo của giáo viên, vì vậy anh ta cung kính tiếp nhận đề nghị của mình. Thế là dọn đường cho cai ngục đi mỹ nhân. Khi nghe Tào Tháo khuyên, tư thế khom người, cử chỉ, động tác toát lên vẻ tình cảm càng làm tôn lên vẻ đẹp nhân cách của vị quan, khiến nhân vật này hiện lên một cách đáng quý, đáng trân trọng. Đặc biệt, anh đã cúi đầu kính cẩn nhận chỉ đạo của huấn luyện viên. Anh cúi đầu, nhưng thay vì trở nên kém cỏi, nó khiến anh trở nên cao quý hơn bao giờ hết. Nguyễn Đăng Mạnh đã từng nói: “Có những cái cúi đầu làm cho người ta có ý nghĩa và có những cái cúi đầu làm cho người ta có nghĩa. Nhưng cũng có những cái cúi đầu làm cho người ta cao hơn, to hơn, mạnh mẽ hơn, sang trọng hơn. Đó là cúi đầu trước cái tài, cái đẹp, cái thiện”. .” Và cung của người cai ngục cũng đẹp như cung của Tào Bá Bảo: “Sinh mai hoa bái” (vạn vật sinh ra đều là để thờ hoa mai). Nếu trường phổ thông là nơi nhà văn gửi gắm những quan niệm thẩm mỹ cao siêu thì quản ngục là nơi nhà văn gửi gắm nhân sinh quan sâu sắc: ai cũng tràn đầy khát khao và khao khát cái đẹp. Vì vậy, phải biết nhìn sâu vào tâm hồn con người để đón lấy ánh sáng của trời. Quan trọng nhất, cái đẹp “ở khắp mọi nơi” và nó tồn tại ngay cả trong cái ác, xua tan bóng tối và hướng con người đến một cuộc sống tốt đẹp hơn.

        Cảnh đẹp nhất trong “Lời người tử tù” là cảnh viết cho chữ – một cảnh chưa từng có, nhất là trong bối cảnh nhà tù “con người sống bằng sự tàn ác và lừa dối” thì cái đẹp vẫn hiên ngang ra đời. Chúng tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy “một tù nhân bị còng cổ và hai chân, viết những nét chữ khắc trên mảnh lụa trắng tinh trải trên một tấm ván gỗ”. Bóng tối của nhà tù thực dân bị ánh sáng của tài năng và thiên tài đẩy lùi nhường chỗ cho cái đẹp ra đời. Cái đẹp trở thành phương tiện làm xáo trộn tâm thức xã hội, sinh ra ở vùng đất chết, dưới bàn tay của những tù nhân hấp hối, nhưng vẫn rạng rỡ và có sức xúc động mạnh mẽ. Lời khuyên của quản giáo đối với người tử tội thể hiện một quan niệm nghệ thuật sâu sắc: cái đẹp và cái xấu không bao giờ cùng tồn tại mà cùng tồn tại mãi mãi. Đây cũng chính là niềm tin vững chắc của Nguyên Tuân vào sức mạnh của cái đẹp, cái đẹp sẽ cứu thế giới!

        Vũ ngọc phan nói: “Đọc văn nguyễn tuấn bao giờ cũng tìm thấy một sự thú vị đặc biệt: chiều sâu tư tưởng, sự chắt lọc của quan sát, và lối viết hoàn toàn thuần Việt”. các tác phẩm, mà còn từ một loại hình nghệ thuật độc đáo. Anh ấy sử dụng các phong cách tương phản để tạo ra chiaroscuro, làm nổi bật vẻ đẹp tối cao trong cuộc sống. Có người nói “Tiếng Ruan chảy ra, như sắp thi hóa học”. Nhà văn (vũ ngo) với phong cách “đặc việt” đã khéo léo sử dụng tiếng Hán và tiếng Việt để tạo nên màu sắc giản dị, trang nghiêm cho tác phẩm, khiến “Lời người tử tù” trở thành một trong những “lời chúc nằm lòng” tiếng Việt. vẻ đẹp truyền thống” (văn tâm). Câu chuyện như một thước phim quay chậm, người đọc như nhìn thấy ánh sáng nhen nhóm chiếu rọi vào bóng tối. Nét chữ “như một nét vẽ kỳ công, chạm khắc tinh xảo trên mặt đá quý của những con chữ” .

        “Chỉ những ai muốn đọc Nguyễn Tuân mới thấy hay, bởi Nguyễn Tuân không phải thứ văn cho kẻ lười biếng” (vũ ngọc phan). Vì vậy, khi đến với chữ người tử tù, hãy từ từ đón nhận ánh sáng của cái đẹp để thanh lọc tâm hồn, để hiểu, để cảm…” Chữ người tử tù không chỉ “vang bóng một thời” mà còn vang mãi. bóng tối.

        Phân tích Tử tù-Bản mẫu 7

        Nguyễn Tuấn sinh ra và lớn lên trong một gia đình Nho học hiếu học, suốt đời ông luôn theo đuổi cái chân, thiện, mỹ. Không thể phủ nhận đóng góp to lớn của ông cho nền văn học Việt Nam hiện đại. Chữ người tử tù, tuyển tập “Vinh quang dĩ vãng” là một truyện ngắn đặc sắc đánh dấu tài năng nghệ thuật của Huấn Cao trước Cách mạng tháng Tám, có thể gọi là một tác phẩm gần như hoàn hảo.

        Cảnh văn bản cuối tác phẩm là cảnh tác giả tập trung miêu tả và nhấn mạnh vẻ đẹp của người anh hùng hảo hán này, tác giả muốn khẳng định sự chiến thắng của cái thiện. Nó được cho là cảnh tượng đắt giá nhất từng thấy.

        Ta có thể thấy từ xưa đến nay, chơi chữ là nói đến những người có học, nghĩa sĩ,… Trò chơi chữ là thể hiện vẻ đẹp, tài năng, trí tuệ của con người. Ta thường bắt gặp cảnh cho chữ diễn ra ở những nơi trang nghiêm, có đủ ánh trăng, hoa lá để khơi dậy cảm xúc, từ đó có nét chữ uyển chuyển, có hồn riêng. Nhưng dưới sự sáng tạo của Nguyễn Tuân, cảnh viết văn là một cảnh rất đặc thù, vượt qua chuẩn mực của xã hội cũ mà cho đến nay chúng ta vẫn gọi là “cảnh chưa từng có”. Nhưng chính chi tiết lạ này đã nâng tầm giá trị nội dung và nghệ thuật của tác phẩm, từ đó tạo nên sức hấp dẫn, lôi cuốn người đọc.

        Cách miêu tả thời gian, không gian của các cảnh vật trong bài rất sinh động, chân thực. Vào một đêm yên tĩnh, bóng tối bao trùm và thống trị nơi này. Tiếng gõ cửa vang lên, nhà tù hiện ra chật hẹp, tù túng, ẩm thấp, mệt mỏi và tiếng thở dài bất lực trước xã hội đương thời. Một nghệ sĩ tài năng và uyên bác giờ đây đang bị giam cầm trong ngục tối tăm tối, nhưng ở nơi vô cùng thấp hèn tăm tối ấy, những cảnh tượng đã làm rung động trái tim của những con người thực sự tài hoa.

        Trong không gian tăm tối, ngày đêm không nhìn thấy mặt trời, trong một khung cảnh như vậy, ba con người “tập trung vào một trang giấy trắng còn nguyên vẹn”. Giờ phút này, căn phòng tràn ngập “khói như lửa” và “ánh lửa dầu đỏ rực”, họ đang sung sướng tập trung để tạo nên những tác phẩm hoàn hảo. So sánh vị trí của người thầy giáo cấp hai – người đưa và người nhận – viên quản ngục, tác giả đã khắc họa sinh động từng động tác, từng cử chỉ, biểu cảm của hai nhân vật này. Chính qua chi tiết nhỏ này, tác giả đã thể hiện hết những phẩm chất cao đẹp của con người trong bóng tối.

        Có lẽ vì cảnh đẹp nên khung cảnh xung quanh bỗng như chậm lại, khiến tim đập nhanh hơn, như có gì đó bóp nghẹt, không ai nói với nhau lời nào. Nhưng vẫn đủ để cảm nhận được niềm hạnh phúc và niềm vui đang trào dâng trong lồng ngực của tất cả những ai yêu vẻ đẹp nơi kín đáo này. Chúng ta có thể thấy lạ khi viên quản ngục “quyền uy” cúi đầu trước quản ngục Thực ra viên quản ngục đang cúi đầu trước người phụ nữ tài sắc vẹn toàn nhưng người tử tù lại có một tấm lòng nhân đạo bao dung tỏa sáng. Khi nói xong lời cuối cùng, Tào Tháo buồn bã thở dài, khuyên quản ngục nên thay đổi công việc và nơi ở, để Thiên Long có thể tỉnh ngộ và cứu vớt linh hồn của viên quản ngục đã được giải thoát. , hoang mang, và rơi vào vũng bùn nhơ nhớp của xã hội. Trước đó, viên quản giáo xúc động, khâm phục và kính trọng thầy, nước mắt lăn dài trên má, tiếc thương cho số phận của người anh hùng. Được đào tạo bài bản.

        Thông qua vở kịch giàu cảm xúc, tác giả nguyễn tuấn ngầm khẳng định địa vị của cái đẹp trong thiên lương, dù ở đâu, dù ở nơi tăm tối nhất, cái đẹp vẫn hiện hữu, dù không lẻ loi. Nó như một sức mạnh vô hình, chỉ ra con đường đẹp đẽ đi về đúng đường cho những con người lương thiện lạc lối trong bóng tối và cái ác. Người đọc có thể cảm thấy rằng tác giả là người hiểu biết, giàu trí tưởng tượng và độc đáo. Chính vì vậy mà tác giả có thể vẽ nên một bức tranh với hai gam màu sáng tối tương phản, màu của cảnh ngục tối tăm tối và ánh sáng chói lọi của vẻ đẹp hoàn mỹ. . .

        Bằng tài năng, sự sáng tạo và những ý tưởng độc đáo, Nguyễn Tuấn đã biến khung cảnh ngôn từ thành một khung cảnh chưa từng có. Tác phẩm thể hiện niềm tiếc thương của tác giả và độc giả cho số phận của những con người yêu cái đẹp, luôn hướng tới chân-thiện-mỹ. Trong khi đó, tác giả thể hiện một cách tinh tế nỗi niềm, thận trọng trong lời nói và việc làm, tiếc thương cho số phận của một người anh hùng nhân hậu, dũng cảm và cao cả.

        Phân tích ngôn từ Tử tù-Bản mẫu 8

        Trong tác phẩm của Nguyễn Tuân, nhân vật thường được miêu tả là nghệ sĩ. Tác phẩm “Words of Death Row” cũng được tạo ra dưới sự công nhận như vậy. Ngoài ra, tác giả đã khéo léo tạo ra tình huống truyện vô cùng độc đáo. Đây là cảnh trong nhà tù – phần độc đáo nhất của câu chuyện về “điểm tham quan chưa từng có” này.

        Đoạn văn ở cuối tác phẩm, do viên cai ngục bất ngờ nhận được tin báo về việc xử tử những kẻ phản bội trong đó có cả học sinh cấp 3 nên đã đẩy tình tiết lên cao trào. Vì vậy, Jingwei Ci mang ý nghĩa cởi nút, giải tỏa những lo lắng, chờ đợi của độc giả, từ đó toát lên giá trị to lớn của tác phẩm.

        Sau khi nhận được công văn, viên quản giáo đã bộc bạch nỗi lòng của mình với nhà thơ. Nghe xong câu chuyện, nhà thơ chạy xuống phòng giam trên cao và nói với viên quản ngục cảm nghĩ của mình. Đêm đó, trong một căn phòng hẹp, tối, với ánh sáng đỏ rực của những ngọn đuốc đèn dầu, “một cảnh tượng không giống bất kỳ nơi nào khác” đã xảy ra. Thông thường, khi muốn sáng tạo nghệ thuật, người ta thường tìm đến những nơi có phong cảnh đẹp, không khí trong lành và yên tĩnh. Nhưng trong một không gian tăm tối, tù túng, sự sáng tạo nghệ thuật vẫn diễn ra. Thời điểm ở đây cũng nhắc chúng ta về hoàn cảnh của những người bị kết án. Đây có lẽ là đêm cuối cùng của người tử tù-người cho đi, và là giờ học cuối cùng của cấp ba. Và trong trường hợp đó, “người tù với chiếc còng quanh cổ” vẫn thản nhiên “dập chữ lên lụa sa tanh trắng tinh”. Đồng thời, quản giáo và nhà thơ có lúm đồng tiền trên khuôn mặt, và có vẻ như trật tự xã hội ở đây đang bị xáo trộn. Quản giáo nên khuyến khích và cảnh báo tù nhân. Nhưng ở cảnh này quản ngục lại trở thành người dạy dỗ, ban ơn cho người đẹp.

        Đây quả thực là một cuộc gặp gỡ chưa từng có, một giáo viên cấp hai có tài viết thư pháp nhanh và đẹp và một quản giáo thích chơi chữ, và một nhà thơ. Họ gặp nhau trong những hoàn cảnh rất đặc biệt: một bên là kẻ phản bội đang chịu án tử hình (được đào tạo cao hơn) và bên kia là một sĩ quan thực thi pháp luật. Về mặt xã hội, họ đối lập nhau, nhưng về mặt nghệ thuật, họ là bạn tâm giao của nhau. Vì vậy, thật buồn vui lẫn lộn, bởi vì đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ba người này gặp nhau. Ngoài ra, họ gặp con người thật của họ, khát vọng thực sự của họ. Trong đoạn văn này, tác giả sử dụng sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối để làm cho câu chuyện chuyển động theo ánh sáng và bóng tối. Sự hỗn loạn, sự hỗn loạn của nhà tù, nền lụa trắng tinh và nét chữ đẹp. Tác giả đã làm nổi bật hình ảnh Huấn Cao, nêu bật chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối, cái đẹp trước cái ác, cái thiện trước cái ác. Lúc bấy giờ, từ một mối quan hệ đối lập lạ lùng: ngọn lửa chính nghĩa bùng cháy trong ngục tối, còn cái đẹp được tạo ra ở nơi hôi hám, nhơ nhớp… Ở đây, Nguyễn Tuân đã làm nổi bật chủ đề của tác phẩm: cái đẹp chiến thắng cái ác, cái Trời. chiến thắng cái ác. Đó là một vinh dự ấn tượng cho vẻ đẹp và lòng tốt.

        Sau khi Gao Trainer nói xong, anh ta đã thuyết phục quản giáo từ bỏ nhà tù bẩn thỉu: “Di dời” để anh ta có thể tiếp tục tham vọng của mình. Nếu bạn muốn chơi chữ, bạn phải bảo vệ Tianlu. Vẻ đẹp không thể tồn tại trong môi trường xấu xa. Cái đẹp có thể đến từ những nơi tối tăm, bẩn thỉu, từ môi trường xấu xa (dùng từ nhà tù), nhưng không thể cùng tồn tại với cái ác. Nguyễn Tuân cho rằng, chơi chữ là một nghệ thuật không chỉ đòi hỏi sự cảm thụ thị giác mà còn cả sự cảm thụ tinh thần. Người ta thích nhưng ít ai nhìn thấy và cảm nhận được mùi thơm của mực. Hãy biết cách tìm hương vị của Thiên Long trong mực của văn bản. Gốc của từ hay, chơi chữ là biểu hiện của lối sống có văn hóa.

        Trước sự thuyết phục của người tù bị kết án, viên cai ngục đã cảm động “lạy người tù, chắp tay, ứa nước mắt nói: đồ ngu hãy quỳ xuống”. Với nhân cách cao đẹp và tài năng xuất chúng, người tù bị kết án đã khiến viên cai ngục sống một cuộc đời tốt đẹp. Trong đường chết gieo mầm sống cho kẻ lầm đường lạc lối. Trong cảnh ngục tù tăm tối, hình bóng người thầy vùng cao bỗng trở nên cao sang hơn, vượt lên trên sự thô tục của thế giới xung quanh. Đồng thời cũng thể hiện niềm tin vững chắc của con người: trong bất kỳ hoàn cảnh nào con người cũng luôn khao khát chân- thiện- mỹ.

        Có quan điểm cho rằng Nguyễn Duẩn là nhà văn duy mỹ, nghĩa là chỉ quan tâm đến cái đẹp và nghệ thuật. Nhưng qua truyện ngắn “Lời tử tù”, đặc biệt là cảnh cặp từ, ta thấy những nhận xét trên là phiến diện, thiếu chính xác. Đúng là trong truyện ngắn này, Nguyễn Tuân ca ngợi cái đẹp, nhưng cái đẹp bao giờ cũng gắn liền với lòng nhân ái, phẩm giá con người. Quan điểm này xóa bỏ thành kiến ​​với văn nghệ tiền cách mạng, xét trên góc độ nghệ thuật vị nghệ thuật, Nguyễn Duẩn là một nhà văn có tư tưởng thẩm mỹ. Ngoài ra, câu chuyện còn hát rằng quản giáo và nhà thơ tuy sống trong môi trường độc ác, ác độc nhưng vẫn là những người “không tiếng nói” biết làm điều thiện. Nó cũng thể hiện thái độ yêu nước, căm thù bọn thống trị đương thời và tôn trọng người dân “Tianlu” dựa trên đạo đức truyền thống của tác giả.

        “Lời người tử tù” là khúc bi tráng bất hủ ca ngợi bản chất, tài năng và nhân cách cao cả của con người. Theo lời của Tào Tháo, mấy dòng cuối cùng của đời người chính là truyền cái tài thuần cho người trí, hôm nay và mai sau. Không có sự truyền tải này, vẻ đẹp sẽ mất đi. Đó cũng là tấm lòng muốn giữ gìn vẻ đẹp cho đời.

        Văn bản có nhịp độ chậm và hình ảnh phong phú, gợi nhớ đến một bộ phim quay chậm. Từng hình ảnh, từng chuyển động dần hiện ra dưới ngòi bút điện ảnh của Nguyễn Tuấn: căn phòng nhỏ đen sì… bức chân dung “ba đầu trên dải lụa trắng tinh”, hình ảnh người tù bị còng cổ, hai chân đang viết thư. Trình tự miêu tả cũng thể hiện rõ các ý: từ bóng tối đến ánh sáng, từ bẩn thỉu đến đẹp đẽ. Ngôn ngữ và hình ảnh cổ kính cũng tạo nên tâm trạng cho tác phẩm. Những ngôn ngữ sử dụng nhiều từ Hán Việt để miêu tả đồ vật là lối chơi chữ. Tác giả “phục dựng” thời xưa bằng bút pháp hiện đại như bút pháp hiện thực và phân tích tâm lý nhân vật. (Văn học cũ nói chung không miêu tả hiện thực, cũng không phân tích tâm lý nhân vật)

        Cảnh lấy chữ trong “Chữ người tử tù” thể hiện tài năng, óc sáng tạo và những suy nghĩ độc đáo của Nguyễn Duẩn. Tác phẩm thể hiện sự ngưỡng mộ, tiếc thương đối với những con người tài năng, đức độ, nghĩa khí. Đan xen vào đó, tác giả cũng thể hiện một cách mơ hồ nỗi xót xa chung trước cái đẹp hiện thực bị tàn phá. Tác phẩm thể hiện tiếng nói của con người: dù cuộc đời tăm tối vẫn có tấm lòng sáng ngời.

        Phân tích Tử tù-Bản mẫu 9

        Nguyễn Tuân là một nhà văn tài hoa của nền văn học Việt Nam. Sự nghiệp sáng tác của ông chia làm hai thời kỳ trước Cách mạng tháng Tám và sau Cách mạng tháng Tám. Trước Cách mạng, các ngòi bút của ông hướng đến phương châm “Khi tiếng trống vang dội”. Truyện ngắn “Lời người tử tù” là một tác phẩm xuất sắc trước Cách mạng tháng Tám, khắc họa thành công hình ảnh một cô giáo cấp II, một học giả tài hoa, một phụ nữ xinh đẹp, bộc trực.

        Ông giáo là kẻ sĩ xả thân vì đại nghĩa, tố cáo và tố cáo sự trắng trợn của triều đình, ông kiên cường đấu tranh chống lại triều đình thối nát. Trong mắt quân lính, anh ta là kẻ “kiêu ngạo và nguy hiểm nhất”, nên hãy cẩn thận. Với nhà thơ, anh là người “cả văn lẫn quân tử, chao ôi”, còn với cai ngục, thầy giáo cấp 3 là kẻ “đầu tắt mặt nước”, coi thường tiền bạc và bạo lực. Từ những điểm này, Huấn Cao trong mắt mọi người là một thiên tài, nhưng lại là một tù nhân có tấm lòng kiên định, toát lên vẻ cao thượng trong xiềng xích bẩn thỉu.

        Nhạc Tuấn dùng ngòi bút tài hoa của mình để phác họa nên hình ảnh một huấn luyện viên cương trực và đầy nghị lực, mỗi câu chữ của ông đều phi thường và rất riêng. Là một tù nhân, anh ta dường như không sợ hãi, la hét với bất cứ ai. Anh ấy không cần diễn, nhưng lòng dũng cảm của anh ấy khiến mọi người ngưỡng mộ anh ấy.

        Người thầy cấp hai trong tù này, còn được biết đến là một học giả tài hoa, được thiên hạ ngưỡng mộ, được mệnh danh là “người viết nhanh chữ đẹp, cả tỉnh khen ngợi”. Được tôn trọng và ngưỡng mộ. Lời nói của ông như “báu vật trên đời”, ai may mắn được lời nói của ông thì sẽ có được kho báu trên đời. Anh không biết rằng quản giáo luôn có một điều ước, hy vọng có một trường trung học, và treo nét chữ của anh trong nhà, nét chữ cao và đẹp. Một con người chính trực, một con người không chỉ có tài năng mà còn có cái tâm rất trong sáng. Thực ra anh ấy viết rất đẹp, nhưng anh ấy không bao giờ “ép mình viết”, đó là một cách rất đáng quý. Ông chỉ viết cho những người thực sự xứng đáng với ông, những người mà ông kính trọng và ngưỡng mộ nhất.

        Ruan Tuan thực sự có tài và có tài, từng chữ từng chữ khiến người ta có cảm giác anh đang vẽ nên một bức tranh thiên hạ sống động cho một thư sinh như Huấn Cao.

        Thầy cũng là người trân trọng tình bạn và ngưỡng mộ những người “chín chắn” trên đời. Qua lời kể của người kể chuyện, em biết được tấm lòng của người cai ngục, cảm phục tấm chân tình, trân trọng tình yêu và khát khao chữ nghĩa của ông. Anh cảm động trân trọng những thú vui thanh tao mà con người có được ở nơi nhơ nhớp này: “Tôi cảm nhận được tấm lòng tài hoa có một không hai của các bạn. Ai biết được một người như chủ nhân lại có những sở thích cao cả như vậy. Chỉ một chút thôi mà tôi đã đánh mất một trái tim trần tục. “ Câu văn “Đại diện cho thế giới”, sự tu thân sâu sắc khiến người đọc không kìm được xúc động. Đối với một người biết trân trọng cái đẹp, hướng tới cái đẹp là cách sống hướng tới “chân, thiện, mỹ”.

        Cảnh văn bản ở cuối tác phẩm dường như là cảnh đáng nhớ nhất trong tác phẩm. Một cảnh tượng mà người đọc sẽ không bao giờ quên. Cảnh cáo từ không diễn ra ở chốn cao sang mà ở giữa chốn lao tù, quả là một cảnh “vô tiền khoáng hậu”. Hình ảnh ba con người hiện lên trong khung cảnh ấy thật đẹp và rạng ngời, họ không còn là phạm nhân hay quản ngục mà là những con người yêu cái đẹp và bị cái đẹp ám ảnh. Khung cảnh từ đây thật thiêng liêng và cảm động, cuộc gặp gỡ giữa những con người yêu cái đẹp đã quá muộn màng, yêu cái đẹp hoàn hảo nhất. Hình ảnh cô giáo cấp 2 vướng xiềng xích, cầm bút viết những nét chữ vuông vắn nhất, thực sự là hình ảnh đẹp nhất, đáng ngưỡng mộ nhất và đáng khâm phục nhất. Quản giáo “lạy” huấn luyện viên Cao, cảnh Huấn luyện viên Gao giữ tên cai ngục trên dây thực sự khó quên khi lật từng trang sách. Những khoảnh khắc mong manh giữa sự sống và cái chết càng khiến người nghệ sĩ thêm hào hoa, rạng ngời. Một tù nhân bị kết án không thể có tư cách như vậy, chỉ có anh hùng mới xứng đáng với điều đó. Huấn luyện viên Cao là một anh hùng như vậy.

        Ngòi bút của Ruan Kun rõ ràng, mạnh mẽ và sâu sắc, thực sự khiến người đọc không thể rời mắt. Những giáo lý siêu phàm là biểu tượng của vẻ đẹp vĩnh cửu, của sự hoàn hảo và kiên định nhất. Một người “hiếm thấy” trên đời.

        Đúng là những trang sách được gấp lại, nhưng hình ảnh của trên cao vẫn hiện rõ trong tâm trí người đọc. Anh là hình tượng tiêu biểu của người anh hùng dũng cảm, kiên cường trong thời đại nhơ nhớp, bất công.

        Phân tích Lời kể của Tử tù – Văn mẫu 10

        Nguyễn Tuân là nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Nói đến Nguyễn Duẩn là nói đến một nghệ sĩ tài hoa. Có thể thấy, trong ngòi bút của ông, chữ, câu hiện lên là những nét tinh xảo, như những nét chạm khắc tinh xảo trên viên ngọc ngôn ngữ. Một trong những nét tuyệt vời là cách nói của các tù nhân bị kết án. Hình ảnh dáng người cao lớn và ngôn từ tả cảnh – cảnh vật chưa từng được tác giả thể hiện trong toàn bộ đoạn trích.

        Truyện ngắn “Tử Hàng” ban đầu có tên là Mặc Hành, đăng trên tạp chí “Tao Đàn” năm 1938. Sau đó được chọn đăng trong tuyển tập truyện gây được tiếng vang lớn, đổi tên là “Tử Vong”. Hàng ngang”. Nhân vật chính của chữ “người tù bị kết án” là Huấn Cao, một nhân vật tiêu biểu trong các tác phẩm của Nguyễn Công trước cách mạng. Đó là những người tài năng, những người không muốn. Họ không chỉ có tài mà còn có đầu óc sáng suốt, dù ý chí chưa thành hiện thực nhưng thái độ của họ vẫn kiêu hãnh và tiến lên phía trước.

        Tục ngữ Tử tù nói rằng cai ngục rất quý trọng tài năng của bản thân, đặc biệt là những người viết được chữ Hán đẹp nhưng chẳng may bị tử hình (cắt) đã bắt được tử tù, mong lấy được nét chữ quý giá. Làm mọi cách để xin chữ nhưng do được đào tạo bài bản – tử tù nghĩ quản giáo là người xấu nên không cho Khi tử tù được đưa đến tòa là đỉnh điểm của clip đã trỗi dậy, và người tử tù đã dạy cho anh ta những lời khuyên quý giá về cuộc sống.

        Tình huống truyện là một tình huống xảy ra trong một câu chuyện và làm cho nó trở nên đặc biệt. nguyễn tuấn xây dựng một tình huống truyện có vẻ gượng gạo nhưng chính cái thắt lưng đó lại mang đến kịch tính của truyện giữa nhân vật và nhân vật, nhân vật và tình huống, đồng thời làm nổi lên nét đặc sắc của truyện. Vẻ đẹp của tài năng.

        Dùng ngòi bút của văn học Lãng mạn, tức là bắt chước những hình mẫu lý tưởng. Điều này có nghĩa là các nhà văn thường để trí tưởng tượng của họ bay xa để theo đuổi vẻ đẹp hoàn hảo nhất. Do đó, các nhân vật được viết theo phong cách lãng mạn có một trạng thái phi thường. Ở đoạn trích này, Nguyễn Tuân đã xây dựng hình tượng học sinh trung học điển hình của bút pháp lãng mạn. Tác giả để nhân vật chính xuất hiện một cách gián tiếp thông qua cuộc đối thoại giữa nhà thơ và viên cai ngục. Dù xuất hiện gián tiếp nhưng cũng có thể thấy, mỹ nhân cấp ba chính là mỹ nhân của những học giả tài hoa, mỹ nữ trải dài khắp tỉnh thành. Tài năng của huấn luyện viên Tào thể hiện ở nét chữ đẹp, người ta thường nói “bắt tận tay”. Nét chữ của anh “vuông vức rất đẹp”, là niềm mơ ước của nhiều người. Do đó, mỗi từ là một tác phẩm nghệ thuật bí truyền. Nó là kết tinh vẻ đẹp của tâm hồn nhà văn. Mỗi nét chữ là hiện thân của lòng dũng cảm, tài hoa và tài năng. Nhân vật được đào tạo cao thể hiện tính cách được đào tạo cao. Sở dĩ nó quý không chỉ vì nó được viết nhanh, đẹp, đẹp, vuông vắn mà trước hết là vì nó thể hiện khát vọng sống của một con người. Chính vì vậy, có được danh hiệu Gao Jiaotou đã trở thành tâm nguyện lớn nhất và thiêng liêng nhất của người cai ngục. Để đạt được trình độ tu dưỡng cao, người cai ngục sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, kể cả hy sinh quyền lợi và tính mạng của mình.

        Ngoài tài giỏi, ông còn là người có tấm lòng trong sáng và cao thượng. Dù ông có tài, nhiều người sẵn sàng mua chữ của ông nhưng ông không bán. Thầy chỉ cho lời này, khi người đó thực sự đáng kính, đáng kính cũng phải có cái đẹp, biết trân trọng cái đẹp cái đẹp.

        Anh ấy có nhân cách cao như vậy, vì vậy khi quản giáo có ý định xin chữ và đối xử tốt với anh ấy, anh ấy luôn tỏ ra thờ ơ và thờ ơ. Họ cho rằng quản giáo là người làm việc không tốt, là chó chạy án của một nhóm quan chức tham nhũng, không xứng đáng làm quan. Tuy nhiên, ngược lại, quản giáo hiện ra trước mắt người đọc với tư cách là một nhân vật thật thà, giỏi phân biệt ngoại hình và có một thú chơi tao nhã: chơi chữ. Tâm nguyện cả đời của ông là có được đôi câu đối do chính tay thầy viết và treo trang trọng ở nhà. Khát khao cháy bỏng vượt qua nỗi sợ hãi, bất chấp nguy hiểm, đã phá vỡ trật tự trong tù và biến một tù nhân bị kết án thành một thần tượng được tôn thờ.

        Tuy nhiên, khi biết khát khao sống lương thiện, ngay thẳng và học được tri thức trân trọng cái đẹp, ông liền dạy bảo quản ngục. Cái hay ở đây là người ta thường thấy cảnh chữ diễn ra trong phòng, chữ người tâm tình vui vẻ. Nhưng ở đây, Huấn Cao là tử tù và ngày mai sẽ bị đưa ra tòa xử tử. Và không gian nhỏ hẹp, đầy phân gián, phân chuột và những ngọn đuốc cháy vào ban đêm. Tuy nhiên, một cảnh đẹp được trình bày, một cảnh trong lời của những người biết cái đẹp và đánh giá cao cái đẹp thực sự. Vẻ đẹp kết hợp tài năng và khối óc. Có thể nói đây là một cảnh tượng chưa từng có. Sau khi Tào Tháo gửi thư còn khuyên quản ngục nên về quê, sống một cuộc đời bẩn thỉu tránh xa chốn đông người, không thích hợp với người thích chơi chữ như quản ngục. Những người đó bây giờ chỉ có sự tôn trọng và tôn kính cái đẹp. Thiên tài trung học đang tỏa sáng rực rỡ, soi đường cho Warden – một kẻ lầm đường lạc lối.

        Cũng ở đây, tác giả còn tuyên bố cái đẹp có thể tồn tại mọi lúc, mọi nơi và chiến thắng mọi cái xấu. Và cái đẹp có thể cứu rỗi tâm hồn con người, giúp con người hiểu nhau hơn, xích lại gần nhau hơn. Vẻ đẹp không bị mất ngay cả khi bị nghiền nát. Đây chính là giá trị nhân văn của tác phẩm.

        Bài phân tích truyện người tử tù đầy đủ nhất

        Phân tích Lời người tử tù – văn mẫu 1

        Nguyễn Tuân sinh năm 1910 tại làng nhan mục, được mệnh danh là làng mới Hà Nội. Ông là người có bản lĩnh sống và tinh thần sáng tạo văn học mạnh mẽ, có kiến ​​thức sâu rộng, tài năng và sự nghiệp, lối viết tài hoa, cảm xúc độc đáo. Sự nghiệp văn chương của ông chia làm hai giai đoạn. Tác phẩm tiêu biểu trước 1945: Tiếng vọng (1940), Luận I (1941), Luận II (1943). Sau 1945: “Phong trào yêu đương” (1950), “Kháng chiến” (1955), “Sunda” (1960), một số bài phê bình và giới thiệu chân dung văn học. Nguyễn Tuân đã có những đóng góp to lớn cho văn xuôi hiện đại, nhất là ở thể loại văn xuôi, với sức cảm thụ sâu sắc, phong cách phức hợp đa dạng như một lăng kính Bose.

        “Chữ người tử tù” kể về câu chuyện của một viên quản ngục mến mộ nhân tài, đặc biệt là những tử tù nổi tiếng giỏi chữ Hán nên đã bí mật chữa bệnh cho tù nhân bằng tâm nguyện của họ. Hãy ban cho lá thư quý giá của bạn. Cuối cùng, anh ta tưởng mình đã hết hy vọng xin được một bức thư, nhưng người tù đã vui vẻ trao nó cho anh ta.

        Nghe lời khuyên, bỏ nghề cai ngục, về quê sống bần hàn, giữ tấm lòng trong sạch, xứng danh. Qua câu chuyện ấy, đặc biệt là cảnh viết chữ trong đêm dưới ánh lửa đỏ, tác giả muốn làm nổi bật giá trị cao cả của cái đẹp: nét chữ đẹp, đức tính đẹp, nhân cách cao đẹp. Đồng thời, biểu dương những người biết nâng niu, giữ gìn cái đẹp, coi cái đẹp là của cải ở đời, vàng bạc quyền lực không gì đổi được.

        Để hiểu được văn học xưa, người đọc ngày nay luôn phải vượt qua một khó khăn. Nó là vốn liếng văn hóa, lịch sử đằng sau tác phẩm. Khi chúng ta nói về chế độ phong kiến, chúng ta có nghĩa là hoàng đế và các bộ trưởng, địa chủ và nông dân. Nói đến Nho giáo là nói đến Khương Thượng, trên quân dưới dân. Nói đến đạo Phật là nói đến luân hồi, từ bi… Có thể hiểu được, nhưng trước khi nói đến những sản phẩm vật chất và tinh thần của nền văn hóa phong kiến ​​cách đây hơn một thế kỷ, thật sự khó hiểu khi nhắc đến câu chuyện nhỏ này.

        Lời kể của những người tù bị kết án trích từ tập truyện đã gây tiếng vang một thời. Như tên sách đã chỉ ra, đây là cuốn sách ghi lại những con người, những lớp người của các thời đại đã qua, những bóng dáng còn in đậm trong ký ức, với sự trân trọng, hiếu nghĩa của tác giả.

        Ý đồ tái hiện bầu không khí xưa cũ này của Nguyễn Nguyên trong câu chuyện về người tù bị kết án là rất rõ ràng. Khung cảnh, nhân vật và sự kiện đều được thể hiện cùng một màu sắc, đưa chúng ta trở về quá khứ cách đây hơn trăm năm.

        Trích dẫn, bên trong văn án: Sắc lệnh của Đạo sĩ Tôn Hưng, nếu muốn biết ủng hộ, ta muốn tóc trắng. Thông thường người ta viết là trát hay trát, nhưng tác giả vẫn giữ cách gọi lúc bấy giờ, với ý nghĩa nghiêm chỉnh của một lệnh triệu tập, sao không viết: do đốc sơn hưng, theo đường đến phần kết luận. Cấu trúc của văn học Trung Quốc giống như thạch cao, vì vậy nó giữ được những phẩm chất quan trọng, trong mỗi từ đều có mùi vị của quyền lực được dạy…dương dương là từ dùng để chỉ văn phòng thống đốc.Thêm vào Chữ viết tắt của ba tỉnh Shan ( sơn tay), Xing (hưng hóa), Xuan (tuyên lượng), vì tỉnh nhỏ của người đứng đầu ngành lúc bấy giờ là vị trí của tuần tra, và sự kết hợp của hai hoặc ba tỉnh nhỏ có vị trí của thống đốc. Thống đốc đứng đầu – ba tỉnh được đặt dưới sự cai trị của Thống đốc. Phủ Thống đốc ban hành mệnh lệnh cấp phủ, cấp huyện, cực kỳ uy nghiêm.

        Nhà văn mượn từ cổ để gợi lại khung cảnh xưa cũ. Khi tả cảnh, Gác Đêm là một chòi canh, dựng khá cao, để nhìn ra (vọng), lọ hoa, ống đựng gươm, chữ, sông, cấm giấy, bạo chúa, tàn, chiêng, lọ mực, bút… Tả người, thầy giỏi, ngục tốt, chữ thập, chủ quán… Tả văn đi thi, đổi bút, đặt câu, lĩnh hội, lễ bái… Đằng sau chữ dang là cả một nền văn hiến cổ xưa, và Truyện này chỉ riêng Cắt ra một mảnh thôi cũng đủ đưa người đọc vào không khí đặc trưng của chốn cửa ngục cung đình thời bấy giờ, đầy quyền lực nhưng ngu dốt và ngu dốt, tiêu diệt lẫn nhau. May mắn thay, trong đó ẩn chứa một tấm lòng dè dặt, sâu sắc, biết trân trọng và ngưỡng mộ đức và tài. Đây là lần đầu tiên bắt mắt.

        Cốt truyện Chữ người tử tù xoay quanh nét chữ rất đẹp của người quản ngục. Tất nhiên, ý nghĩa có thể kéo dài rất nhiều, nhưng đó là cốt lõi. Ba loại người, ba thái độ. Thái độ thứ nhất là hủy diệt; thái độ thứ hai là tôn trọng và khâm phục; thái độ thứ ba là người công chính độ lượng, tự trọng và lễ độ. Ba thái độ đối với cái đẹp đan xen trong câu chuyện.

        Có khó hiểu khi chủ đề kể chuyện là ca ngợi cái đẹp? Nét đẹp trong nét chữ của những người bị kết án là điều không thể bàn cãi. Nghe tin các giám thị cả tỉnh vẫn khen phạm nhân này viết nhanh, viết đẹp. Tất nhiên, lối hành văn này gắn liền với một cái tên cụ thể, đó là Tào Tháo. Vị thượng tế từng dạy học ở Sơn Tây, và người quản giáo trìu mến gọi tỉnh Sơn Tây là tỉnh Sơn Tây. Huấn luyện viên cao cấp đó hiện đang đứng đầu danh sách sáu tù nhân bị kết án dám vung kiếm lên trời. Lời bài hát chỉ nói vậy thôi chứ nhân vật thời trung học là Tào Bá Bá nổi tiếng thơ hay chữ đẹp. Có chống lại nhà vua hay không, tôi không biết. Đó chính là nơi bí mật của ngọn bút, nơi trăng ẩn trong mây như người xưa đã nói. Mọi sự trùng hợp nếu có đều được coi là ngẫu nhiên.

        Thường thức, những điều tốt đẹp trong cuộc sống cũng rất đáng quý vì nó làm cho cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa hơn. Chữ đẹp quá. Đó là một loại chữ Hán cổ, một loại chữ tượng hình, đã được cách điệu qua nhiều thế hệ nét vẽ thành một nghệ thuật viết (thư pháp) có phép tắc. Sách cổ của ta và sách cổ của Trung Quốc đều đề cập đến lan đình thẻ của Vương hi chi, đề cập đến kiểu chữ đẹp nổi tiếng, đồng thời cũng ghi lại sự xuất hiện của nhiều thể loại chữ Hán. Ngày xưa, nhà giàu, nhất là người có học, thường treo nhiều câu đối, câu đối, liễn đối, lọng… bằng lụa trắng, giấy dày, hoa, gỗ màu, vàng màu, hoặc khảm trai. Ngọc trai. Đặc biệt là bức tranh, bức bình gấm làm bằng chữ viết tay treo, và những bài thơ của Tang Youzhi treo trong nhà, là một loại niềm tự hào và vinh quang, và chúng giống như vàng và ngọc. . .

        Chữ 美 là nét đẹp hiếm có trên đời, đáng tiếc lại thuộc về một tử tù, nghĩa là đã mất khi chết. Nguy cơ mất kho báu là rõ ràng. Bạn cũng có thể tìm thấy ngọc trai, nhưng bạn có thể tìm thấy rồng và phượng ở đâu, những con rồng và phượng nổi tiếng thế giới? Điều này khiến vẻ đẹp của cô bỗng rạng rỡ hơn hẳn.

        Những bông hoa viết tay đẹp kèm theo một sự trang nghiêm lạ lùng. Tác giả nêu sở dĩ các tù nhân phá được ngục có lẽ là để đề cao tài năng võ thuật của họ ngoài tài năng văn chương. Xin đừng gọi nó là hạ cấp. Phá khóa, vượt ngục, dám chống lại vua quan tàn ác, cứu người lương thiện, ai dám nói đây là việc đáng xấu hổ? Quản giáo lịch sự khen người tù là người tốt. Một gọi anh, hai gọi anh, cần gì nữa cứ nói… nhất định không phải vì cái tên Cao Tấn, tiếng đồn nhớ chữ đẹp, mà vì tôi đã từng nghe và nghĩ đến nhiều chuyện khác. GIỚI THIỆU VỀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY: Từ chọc trời khuấy nước, đến những kẻ đứng đầu không biết mình là ai nữa… ở một nhân cách cao đẹp, một tâm hồn đẹp, một nhân cách đẹp, một hành động đẹp, nhưng tất cả đều ẩn chứa đằng sau đó. chữ viết đẹp. Một loại vẻ đẹp khác là vẻ đẹp đạo đức, và vẻ đẹp từ ngữ là nghệ thuật. Nghệ thuật tuyệt vời, không ai không ngưỡng mộ và ngưỡng mộ nó. Nguyễn coi đó là một âm mưu.

        Trong tác phẩm, Nguyễn Tuân đã đề cập đến ba thái độ đối với cái đẹp.

        Thái độ đầu tiên là tiêu diệt.

        Một số người được miêu tả trong truyện chỉ là loại người chỉ biết đánh nhau, lại ở tù lâu nên có thói đầu trâu mặt ngựa. Đó là những người lính, những cây thánh giá, số chín, lính canh, cai ngục. Cách sống của họ là sống bằng sự độc ác và gian dối. Một đám cặn bã, một đám cặn bã thấy phạm nhân mắng chửi nhau, quỳ rạp xuống đất nhét xiềng xích vào bậc đá cho bọ rơi xuống, một tên áp giải nói đùa: “Mày không cần phải luyện tập nữa đâu. . Một ngày nào đó, sẽ có một người sành sỏi dẫn dắt bạn tung hứng trước tòa. Sau đó thoải mái thực hành. Anh nói tiếp, giọng hách dịch: Dậy đi, không thì mày lại tung hoành bây giờ. Thấy vẻ mặt kính sợ và cảm mến đặc biệt của ông đối với vị thượng tế, ông đồng thanh nhắc nhở: Chính ông là người khơi mào tội ác. thận trọng. Anh ta là kẻ kiêu ngạo và nguy hiểm nhất trong số họ. Sai rồi đó. Nơi đó tất nhiên tự nhiên như anh. Một người đàn ông rất khó giữ được sức khỏe của trời để rồi làm ô uế cả cuộc đời lương thiện nếu anh ta có một trái tim trong sáng. Kết thúc câu chuyện, những lời thầy Cao răn đe viên cai ngục chỉ nhắc nhở người ta về chân lý muôn đời nơi cửa ngục của giai cấp thống trị thời suy thoái kinh tế. Nhà thơ Cao Bá Thủ đã viết một bài thơ về xiềng xích: anh ta chỉ biết bẻ cong người khác, nhưng anh ta biết đúng sai trong thiên hạ, chỉ để chỉ những ngưu nhân này. Những người tù đó, dù họ có được đào tạo bài bản đến đâu, có quyền lực đến đâu, có tài giỏi đến đâu thì đối với họ, họ cũng chỉ là tù nhân, họ là những tù nhân bị kết án, họ chỉ có thể nói bằng tay, bằng roi, bằng kiếm. Họ chỉ tuân lệnh để tiêu diệt.

        Còn có một loại người, tuy rằng không xuất hiện trong truyện, nhưng lại là danh nhân từ xa đến truyền lệnh. Đó là Đạo sĩ Tôn Hành, hình tượng quan thừa tướng trong kinh điển, Thái Cực Niết Bàn, hay trừu tượng hơn nhưng đáng sợ hơn, là quốc triều… vô hình, nhưng là cỗ máy hủy diệt tự thân. . Đức hạnh, tu dưỡng, dũng cảm, yêu nước, thương dân, yêu văn, yêu nghệ thuật… tất cả đều không cần. Anh ta chỉ cần những người hầu ngu ngốc nhất có thể để giúp anh ta giữ ngai vàng mục nát, bẩn thỉu của mình.

        Thái độ thứ hai là thái độ tôn trọng, quý trọng tài và đức. Đó là thái độ của người cai ngục và nhà thơ.

        Cái đẹp ai cũng quý, nhưng phải biết cái đẹp thì mới biết cái quý của nó. Nhà thơ biết anh vừa là dân vừa là quân, nhưng anh chỉ biết qua lời của viên quản ngục. Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi biết rằng một người như vậy sẽ bị chặt đầu. Cái bản chất tốt đẹp này, thấy tài thì thương, thấy khổ thì thương, nhà thơ chất phác mộc mạc này đáng quý biết bao! Đối với quản ngục, chữ “hiền” có thể không nhiều nhưng trình độ văn hóa thể hiện ở một khẩu hiệu: Học như cơm như nếp, không học như cỏ thì như cỏ. Cái quý nhất là con mắt biết nhìn cái đẹp, biết thưởng thức cái đẹp như một thú vui tao nhã của cuộc sống. Nhân vật của anh ấy là một nhân vật trên mức trung bình. Biết trân trọng cái đẹp của nét chữ, cái đẹp của phong thái và khát vọng của người tài thì càng đáng quý hơn! Yêu cái đẹp, trân trọng cái đẹp, tôn trọng cái đẹp cũng làm cho con người đẹp hơn, phẩm chất hơn, phẩm chất cao hơn, hương thơm hơn.

        Quản ngục đã lấy đi trái tim trong sáng của nhà thơ, trước hết là từ sự ăn năn ngây thơ, sau đó là từ lời khẳng định: những người biết kính trọng và yêu mến mình. Đáng tiếc là coi trọng nhân tài không nhất định là người xấu. Không chỉ đơn giản là ngoại suy, mà suy ra bụng người từ bụng của chúng ta. Đây là một nhận xét của con người, nhưng bản thân tôi không thể che giấu sự tôn trọng của mình đối với những gì phân biệt được đào tạo cao, và sử dụng phép thuật và sức mạnh của nước để áp đảo những người lính thông thường. Anh chần chừ hồi lâu mới dám vào phòng giam, ngậm miệng nói, thứ nhất chọc tức anh, thứ hai van xin anh, nhưng cuối cùng lại nhận được câu nói ngạo mạn trực tiếp đuổi học cấp ba: Anh hỏi tôi làm gì? ? Tôi chỉ muốn một điều, bạn sẽ không đặt chân vào đây. Rồi lễ phép rút lui: Xin ngài nhận lấy, đừng làm kẻ gian ác, vẫn mời cơm rượu như đêm qua. Điều đó thật đáng khinh, quá đáng. Theo lý mà nói, quan chức từ trên xuống dưới, cho đến tiểu binh, đều dùng tử thủ, gông cùm, côn đồ, chưa nói đến đạo đức hay không. Nhưng quản giáo đến với tử tù với tư cách là thuộc hạ, theo đúng giá trị của quyền lợi: hiền tài ít trọng hiền tài… Hơn nữa, tử tù có yêu cầu độc đáo và nét chữ thiên tài, rồi chết. Thú chơi chữ đẹp một mặt đã là một thú chơi tao nhã, nhưng việc lưu giữ nét chữ đẹp ấy suốt đời là một kiểu ý thức bảo tàng, điều rất hiếm thấy trong nền văn hóa xã hội coi trọng chức tước, tiền tài và học vấn thời bấy giờ. Sở thích đó, ý thức đó, quản giáo muốn biến nó thành hiện thực. Công tác chuẩn bị ngày càng chu đáo, mỗi ngày chờ đợi đều nghiêm túc. Anh mua mấy chục tấm lụa trắng, mà vải mịn quá. Ồ! Xin hãy hiểu cho anh ấy: Từ bao giờ, nguyện vọng của viên cai ngục này là một ngày nào đó được treo câu đối do chủ nhân viết trong nhà của mình… để hai chữ “Ông Điếu” trở thành báu vật trên đời. Một người có nhiều tham vọng như vậy, nhân cách của anh ta có gì đáng nể không?

        Hơn nữa, nơi anh ở tràn ngập khung cảnh của vua chúa địa ngục, âm phủ: không vạc, không ngục tối, không cưa, không xiềng xích, không tra tấn lấy lời khai, thậm chí còn biến tù nhân thành những hồn ma không đầu. .. chỉ có Tàn bạo và tréo ngoe, mới khiến người ta vui khi nhìn thấy người tù máu me, và cười khi thấy người tù quằn quại. Lý, tình, đạo không có chỗ, không có đâu. Nhưng nếu chỉ còn lại hai tâm hồn, một trong sáng và một cao thượng, thì phẩm cách cao quý đó mới đáng ngưỡng mộ biết bao! Hoa sen trong bùn vẫn thơm.

        Tính cách của nhà thơ và viên quản ngục bổ sung cho nhau, thể hiện đầy đủ trật tự của bảng giá trị lí trí và đạo đức trong truyện này. Cảnh viết bài khuya dưới ánh đèn pin đỏ tươi trong phòng giam, niềm vui nhất thời của cô giáo, và sự mãn nguyện của viên cai ngục kính sợ sau lời giáo huấn của cô giáo là sự nở rộ hài hòa của ba nét đẹp mà ba xứng đáng làm người. /p>

        Tư cách thứ ba là tư cách cao thượng của quân tử.

        Đầu tiên, một nhân vật cấp cao xuất hiện nhờ tin đồn. Nhưng đây là những tin đồn và không phải mọi thứ đều chính xác. Việc tăng quy tắc truyền miệng không thể tránh khỏi, ví như có thể phá ngục mà viết nhanh chữ đẹp, nhất định cả tỉnh sẽ khen. và phạm tội phản quốc hoặc tội ác chiến tranh, như đã nêu rõ trong các tài liệu chính thức nói trên. Nhưng để dám làm điều đó, tất nhiên anh ta phải là người tốt, tài năng, và bây giờ anh ta cảm thấy rất tiếc khi bị giết. Anh ta làm gì là việc của nhà nước, cai ngục biết nói gì. Vì thế chuyên gia chưa gặp đã nổi tiếng.

        Trong tâm trí của hai viên quản giáo, còn một điều nữa làm phấn chấn tinh thần hơn cả, đó là lời cảnh báo áp giải bộ đội. Trong ba từ có ba chữ, hàm ý đánh giá rất rõ ràng: nhà thơ buồn. (Với tài năng như vậy, thật đáng tiếc nếu ra trận). Cai ngục nói với anh rằng đào tạo chỉ là một thời điểm (tính vốn của anh, ngoại trừ tri kỷ, anh hiếm khi nói chuyện). Những người lính hộ tống nheo mắt và mắng những người bị bắt vì sự kiêu ngạo của họ: kẻ chủ mưu. thận trọng. Anh ta là kẻ kiêu ngạo và nguy hiểm nhất trong số họ.

        Vì sao nhà thơ buồn? Bởi vì anh ta thấy rằng những tù nhân bị kết án rất tài năng. Tâm nguyện của người xưa là nhân tài phải sinh ra để làm lợi cho thiên hạ. Có tài có đức thì việc khó đến mấy cũng làm được. Nhà thơ đọc một câu chuyện xưa và nghĩ: Có tài như vậy thì thật đáng buồn, vì không biết đúng sai mà bị kết án tử hình. Nhân tài ấy không được vua trọng dụng mà bị hủy hoại, hại thiên hạ biết bao nhiêu? ! Đời buồn làm sao! Đây là một cách đánh giá nhân tài, đồng thời cũng là một nét đẹp trong cuộc sống.

        Còn khoảnh khắc đó thì sao? Khoảnh khắc về cái gì? Với ai? Chữ anh đẹp, nhưng anh chỉ viết cho tâm sự của mình. Anh ấy xin lỗi hay anh ấy thiên vị? không! Nhưng anh tin rằng, lời nói dù có đẹp đẽ đến đâu thì không phải ai cũng biết trân trọng và trân trọng.

        Bạn biết bạn biết cái đẹp và đánh giá cao cái đẹp cũng như phần còn lại của con người bạn. Viết cho tri kỷ là chia sẻ tâm hồn, tài năng, vẻ đẹp với bạn. Những lúc như vậy, hãy tôn trọng bản thân, tôn trọng bạn bè, coi sắc đẹp như báu vật trên đời và đừng dễ dàng phung phí. Viết và viết và thơ. Tam Nguyên Yên Đỏ đã có một cuộc gặp gỡ ngắn với ông Đào (nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc Đào Tường) và cảm thấy xấu hổ khi ngừng viết. Nhiều người tài đốt cháy lời nói của họ trước khi chết vì họ cảm thấy rằng họ không xứng đáng được sống. Dễ vẽ ở chỗ nào? ! Chúng ta sẽ thấy từ chính miệng của anh ấy rằng anh ấy đã nói như trên. Biết cái đẹp, đương nhiên cũng biết thưởng thức. Phải mất năm trăm năm để phát triển một loại trái cây duy nhất, nhưng điểm của các sọc là để tôn lên vẻ đẹp.

        Còn đám lính hộ tống trường trung học thì ngạo mạn khỏi cần bàn cãi. Mắt Ếch ngồi đáy giếng và nhìn bầu trời to bằng cái đu. Nó được coi là niềm tự hào của trường trung học kiêu ngạo. Theo đó, đã là tù nhân thì chỉ biết cúi đầu, còn phải chịu chứ đừng nói đến việc giữ phẩm cách làm người. Khi đó, bạn tri kỉ chẳng khác gì gông cùm, chỉ biết làm, biết đúng sai, đạo đức và danh dự. Nhưng với sự đánh giá cao như vậy, anh ta đã gián tiếp coi tầng lớp thượng lưu là binh lính của tầng lớp thượng lưu, vì vậy anh ta dám công khai coi thường họ.

        Phía trên chính là trong lời đồn đại danh tiếng, trong ngục giam nhị bảo tâm, cũng là trong miệng người không đúng. Anh ấy nhìn nhận bản thân, những người khác như thế nào và cách anh ấy cư xử như thế nào?

        Trước khi nhận được sự đối xử đặc biệt của quản giáo trực tiếp chăm sóc nhà thơ, ban đầu cô giáo cấp 3 vẫn thản nhiên uống rượu thịt như thể đó vẫn là một công việc trong tâm trạng bình thường. Khi viên cai ngục tự mình bước vào phòng giam, gọi anh ta là một người đàn ông tốt và hỏi anh ta có cần gì nữa không, anh ta trả lời một cách trịch thượng: Đừng đặt chân vào đây. Đẩy người ra và đợi đáp lại, người đó mới lễ phép lùi lại: Xin nhận, tức là tuân lệnh, làm sao mà không nghi ngờ được? Thủ đoạn dụ dỗ, làm hỏng nhà tù rất phổ biến, huấn luyện viên lại càng khó chịu, cho rằng quản giáo có chuyện. Sau khi xem xét tất cả, anh thấy rằng đây không phải là trường hợp. Cho đến khi nhà thơ vội vã với những ước nguyện sâu xa của cai ngục, cùng với tin khẩn cấp rằng sáng hôm sau anh và các bạn sẽ bị dẫn vào phòng kinh để trừng phạt, và sau đó là giáo viên cấp hai. Sau đó, tôi mới phát hiện ra lý do tại sao các bậc thầy và người học việc lại cư xử kỳ lạ, và sau đó tôi nhận ra rằng tên cai ngục này là loại người biết thưởng thức cái đẹp. Anh cười dạy thi sĩ phải chuẩn bị thật tốt, để đêm nay có dịp báo đáp ân tình của quản giáo. Gao Yin chậm lại: Hãy đi nói với sư phụ của bạn, tối nay … hãy lấy bút mực lụa và thắp đuốc, tôi sẽ gửi tin nhắn cho bạn. Đối với các chữ cái, không phải để viết. Hãy nghe sếp và các thiên thần của bạn nói gì. Gao Xun tuyên bố: Lời nói là quý giá. Tôi chưa bao giờ có con vì vàng bạc hay thế lực bắt tôi viết câu đối. Tôi mới chỉ viết hai bộ tứ và một lộ trình cho ba người bạn thân nhất trong đời.

        Đây là lần thứ tư thầy dạy bảng chữ cái. Anh ấy giữ nét chữ đẹp đến mức đó, điều gì khiến anh ấy viết lần này? Chính vì sự chân thành, trân trọng và gìn giữ vẻ đẹp quý hiếm hơn vàng ngọc của viên quản ngục: Tôi cảm nhận được trái tim độc đáo và linh hoạt của bạn. Tôi không biết những người như chủ nhân ở đây có sở thích cao quý như vậy không. Ít hơn một chút, và cái ác đã mất một trái tim trên trái đất. Lòng tự trọng của cô giáo đã được người bảo vệ nể trọng. Đó không phải là kiến ​​thức mà là sự cảm thông, lòng ngưỡng mộ ngày càng cao đẩy ông lên địa vị của một nhà thông thái, là một tấm lòng đa tình hiếm có trên đời. Sau đó, lời khuyên của huấn luyện viên Gao đến một cách tự nhiên. Tôi phải thoát khỏi cuộc sống trong tù và đắm mình trong cuộc sống trong sạch ở quê nhà, bản chất tốt bụng của tôi, những cách chơi chữ đẹp đẽ.

        Cảnh tượng thầy dạy vừa lạ vừa đẹp, đồng thời cũng là một loại ảo giác, một hơi thở không thuộc về thế giới này, mà thuộc về bất kỳ cảnh giới nào trong thần thoại, một cảnh tượng chưa từng có. Những phòng giam chật chội, bẩn thỉu, ẩm ướt và tối tăm, và những ngọn đuốc đỏ rực như ngọn lửa trong nhà. Ba bóng hoạt động. Một người đang ngồi dưới đất, hai tay ôm tấm lụa trắng tinh đặt trên tấm gỗ. Một người khác cầm một bát mực trong tay run rẩy. Người đàn ông thứ ba bị còng tay và cùm chân, và anh ta đang viết nhanh trên lụa bằng bút. Đó là cai ngục, nhà thơ và giáo viên. Khi anh viết xong, huấn luyện viên đỡ quản ngục đứng dậy, nhìn lại nét chữ đẹp đẽ của anh và nói hoài bão trong đời, lời khuyên cuối cùng với quản ngục: Tôi muốn treo cổ trong nhà. Chữ đẹp phải thay đổi môi trường sống. Lần này, cai ngục lùi lại một bước, suýt nữa khóc nói: Xin tha thứ cho kẻ ngu xuẩn. Trong lần gặp cuối cùng, sau khi huấn luyện viên mất bình tĩnh, người quản giáo đã lịch sự lùi lại một bước và lắp bắp: “Xin lỗi!” Lần này, lời nói của anh đầy phấn khích. Người trên không hiểu nhau, nhưng ở đây cả ba cộng hưởng một lòng: yêu nhau chân thành, vẻ đẹp ngôn từ và vẻ đẹp tâm hồn song hành với nhau.

        Truyện kết thúc bằng những lời nghẹn ngào đa nghĩa. Thái độ trước và sau khi cao huấn có khác nhau, nhưng vẫn là phong thái của quân tử. Đối với thầy trò viên quản ngục, ông vẫn giữ một khoảng cách nhất định từ trên xuống dưới, lúc đầu thờ ơ, sau đó ân cần, quan tâm, dù trong hoàn cảnh nào, dù là một mỹ nhân nhỏ nhất, ông vẫn giữ một phong thái đĩnh đạc, điềm tĩnh, độ lượng và thanh cao. Thái độ.

        Nguyễn Tuấn viết truyện này để làm gì khác? Điều chắc chắn là tác giả muốn bày tỏ niềm tiếc thương đối với một con người tài năng, đức độ khi đất nước suy vong. Lòng tốt và tài năng ở đời đã bị bọn thống trị thực dân phong kiến ​​đàn áp dã man. Đồng thời, tác giả khẳng định rằng dù cuộc đời có tăm tối đến đâu thì lòng người vẫn trong sáng.

        Phân tích từ dành cho Tử tù – Ví dụ 2

        Nguyễn Tuấn – Nhà văn luôn theo đuổi cái đẹp, mang đến cho nền văn học Việt Nam một phong cách độc đáo và tài hoa. Trước cách mạng, các tác phẩm của Nguyễn Côn, đặc biệt là Tiếng vang sưu tập, thường viết về những nho sĩ quá cố, những người tài hoa không muốn khuất phục cuộc đời, nhưng vẫn có những mâu thuẫn sâu sắc. Với xã hội, với thời đại “vui Tây”, tác phẩm Shadows of the era khắc họa những con người tài sắc vẹn toàn trong cuộc sống, coi thái độ của họ là phản đề của xã hội. Trong số các tác phẩm đó, nổi bật nhất là câu nói nổi tiếng của liệt sĩ – một con người tài hoa, dũng cảm và có tấm lòng vô cùng trong sáng, nhân hậu, không mất đi lòng kiêu hãnh, tự trọng dù trong hoàn cảnh éo le. Thái độ tự hào với cuộc sống.

        Một cuốn sách nổi tiếng một thời xuất bản năm 1940 có lời lẽ dành cho một tù nhân bị kết án, ban đầu được đặt tên theo dòng cuối cùng. Tuy tác phẩm ngợi ca, khẳng định cái đẹp nhưng nó cũng có một mạch cảm xúc chung với các tác phẩm khác cùng bộ là ca ngợi những con người sống đẹp với lối sống giản dị, trong sáng. Vẻ đẹp là trung tâm của toàn bộ câu chuyện.

        Nguyễn Tuân đã tạo nên một bản án độc đáo dành cho tử tù không chỉ bằng bút pháp tài hoa mà còn bằng tình huống truyện đời thường độc đáo. Tình huống truyện, tức là tình huống tạo nên sự kiện đặc biệt, được nhà văn tạo ra trong tác phẩm, và nó là nơi thể hiện rõ nhất sự sống, rõ nét nhất ý đồ của nhà văn. Dựa trên điều này, Ruan Tuan đã tạo ra cốt truyện về cuộc gặp gỡ giữa quản giáo và huấn luyện viên Tào – một người tài năng, đặc biệt là một thiên tài thư pháp hiếm có trên thế giới, nhưng cũng là một kẻ giết người. Còn quản giáo, người ngưỡng mộ nét chữ của cậu học sinh cấp 3, quyết tâm xin được chữ của tử tù để thực hiện “tâm nguyện” của mình. Tình huống truyện do nguyễn tuấn tạo ra rất độc đáo, rất đặc sắc, kịch tính nhưng cũng đầy éo le. Đây là cách thuật ngữ tử tù được đặt ra – một tác phẩm có vẻ đẹp độc đáo.

        Sau khi đọc tác phẩm, người ta không khỏi ấn tượng về nhân vật chính trong truyện – Huấn Cao – một nhân vật tiêu biểu cho tầng lớp nho sĩ tài hoa, nhưng lại không thích ứng với thời thế và cảm thấy bất cần. Gao Jiaotou – một anh hùng thất thế, anh là một học giả Nho giáo, nhưng anh cũng là thủ lĩnh của những người chống lại triều đình để tìm kiếm công lý cho chính mình. Cuộc đấu tranh thất bại, ông bị bắt, bị kết tội phản quốc và bị kết án tử hình, vì trong Nho giáo ngày xưa, lòng yêu nước là một trong những điều kiện tiên quyết để xác định phẩm cách của một con người. Có nhiều giả thuyết cho rằng, hình tượng Tào Tháo được lấy cảm hứng từ người anh hùng Cao Bá – một Nho sĩ tài giỏi, dũng lược, văn chương được tôn là “Thánh Na” và là thủ lĩnh đứng ra lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống triều đình. .

        Thưa thầy, đối với một cán bộ trường học ở huyện thì đây là một danh hiệu rất đáng trân trọng, còn đối với người giám sát đang công tác thì thầy vô cùng kính trọng. Đối với người cai ngục, việc đào tạo giống như “ngôi sao buổi tối lấp lánh” hay “ngôi sao của công lý”. Với địa vị của mình, một cai ngục nên tức giận và căm thù khi biết rằng một “kẻ nổi loạn” như mình đã bước vào nhà tù của mình, nhưng cai ngục thì khác. Tôn trọng đào tạo. Có thể thấy một phần đó là sự ưu ái mà nhà họ Nguyễn tuân dành cho một anh hùng thất thế như Huấn Cao.

        Hình tượng nhân vật Tào Tháo bắt chước anh hùng Tào Bá Ba, có lẽ vì vậy mà Huấn Cao cũng rất tài hoa, không chỉ về nghệ thuật thư pháp mà còn về nhân cách. Một anh hùng với tinh thần mạnh mẽ và một người đàn ông có lương tâm trong sáng. Nguyễn Tuấn đã miêu tả giáo lý cao siêu từ nhiều khía cạnh, nhìn thấy vẻ đẹp cao cả và đạt đến chân, thiện, mỹ của cuộc sống.

        Đầu tiên, Ruan Tuan mô tả Huấn luyện viên Cao là một nghệ sĩ có phong cách viết xuất sắc và nổi tiếng khắp thế giới. Nguyễn Viên không trực tiếp ca ngợi tài năng của Tào Tháo mà gián tiếp thông qua những câu chuyện của quản giáo và nhà thơ. Trong câu chuyện của hai viên cai ngục, 6 tên tội phạm phản quốc xuất hiện, trong đó có người tên “Huấn luyện viên Gào”? Vừa nhanh vừa đẹp đúng không? “. Không những thế, hai ông quản giáo, thầy trò còn dặn dò nhau rằng “ngoài tài có nết tốt còn có tài vượt ngục”. Đây là điều người ta nghe nhắc tới nhau. Về đào tạo nâng cao. Tào Tháo nói “Sự xuất hiện của “Thiên tài võ lâm” thể hiện khí chất của một thiên tài và anh hùng. Ruan Kun khéo léo khiến nhân vật của mình xuất hiện trong câu chuyện của người khác một cách tự nhiên và gián tiếp. Khi giọng nói ngọt ngào của anh ấy nổi tiếng khắp nơi trên thế giới, anh ấy rất tinh tế.

        Tuy nhiên, sự thông minh của Tào Tháo thể hiện rõ hơn trong hành động và suy nghĩ của viên cai ngục – ông khao khát một giáo lý cao hơn bất kỳ ai khác trên thế giới.

        Quản lý khi tôi nhận được “trát hầu tòa” thông báo rằng “chúng tôi sắp nhận được sáu tù nhân bị chém, trong số đó tôi nhận thấy rằng thủ lĩnh của quân nổi dậy là Huấn luyện viên Tào”. Các tù nhân gần như ngay lập tức yêu cầu điều trị đặc biệt cho trường trung học. Quản giáo bảo “dọn dẹp phòng trong cùng. Nó vẫn hữu ích”. Anh ta muốn những ngày cuối cùng của tù nhân cũ càng thoải mái càng tốt, vì vậy anh ta đã đánh liều và rất thương xót anh ta. Đối với bậc thầy cao như vậy, không những nên bày tỏ lòng kính trọng, kính trọng tài năng mà còn phải đạt được tâm nguyện, đó là giữ lời. Với ông, việc sở hữu nét chữ của Tào Tháo đã trở thành “ước nguyện” chỉ cần thực hiện được là “mãn nguyện”. Cái đẹp thực sự có rất nhiều ảnh hưởng, nó có sức mê hoặc và người ta phải nỗ lực để đạt được nó, bất chấp nguy hiểm và hiểm nguy đang chờ đón.

        Tài năng của Huấn luyện viên Tào chưa bao giờ được Ruan Congrong trực tiếp bộc lộ, nhưng người ta dường như vẫn thấy những bức thư pháp “rất đẹp, rất vuông” của người quá cố hiện ra trước mặt. Thông qua hành vi nguy hiểm của người quản giáo đối với thầy tế lễ thượng phẩm và những suy tư của ông ta, chúng ta bị choáng ngợp bởi sự sáng chói của người đàn ông đã chết nổi tiếng của ngọn núi đó. Và mô tả ngắn gọn mong muốn mạnh mẽ của người cai ngục để nhận được sự hướng dẫn cấp cao, Ruan Yuan đã nâng cao trình độ tài năng của mình, khiến anh ta trở thành một người tài năng hơn và trở thành lá thư của “Thánh thơ”. Thái độ của quản ngục đối với tù nhân tràn đầy ngưỡng mộ và kính trọng, đây cũng là tình yêu đối với cái đẹp của Nguyễn Tôn sao? Như chúng ta đã biết, Ruan Kun là một người luôn theo đuổi cái đẹp, và vẻ đẹp trong tài năng thư pháp của anh ấy đã đạt đến vẻ đẹp vô song mà Ruan Jie theo đuổi? Phải chăng đây cũng là sự trân trọng của Ruan Xuan đối với những nét văn hóa truyền thống của dân tộc đang bị mai một?

        Không chỉ là một thiên tài thư pháp, mà còn là một tử tù được đào tạo bài bản, được mệnh danh là anh hùng.

        Nguyễn Duẫn dày công tạo dựng hình tượng anh hùng “quân tử”, chỉ là một viên quan giáo dục ở một vùng dám đứng lên lãnh đạo nhân dân phản đối triều đình, lập lại trật tự xã hội. công việc của mình, lẽ ra phải sống một cuộc sống bình thường, nhưng trong cảnh “tàu học sa sút”, “tây vui tính” đang buộc anh, vị quan phải vùng lên với mong muốn lập lại công bằng cho xã hội và một xã hội tốt đẹp hơn. xã hội. Cũng như viên cai ngục đã nhận xét về Huấn Cao, ông ta không chỉ đánh giá cao tài năng văn chương của ông mà còn đánh giá cao ý thức thượng tôn của người tử tù, gọi ông là “ngôi sao hôm nay”, “ngôi sao chính sắp rời vũ trụ”. hay “chọc trời khuấy nước “.Đôi lời của quản giáo để mọi người thấy quy mô công việc mà Tào Tháo đang theo đuổi lớn lao và vĩ đại như thế nào!

        <3

        Tinh thần của ông được thể hiện gián tiếp qua lời kể của các nhân vật trong truyện, trước hết là qua lời người lính dẫn tù binh đi. Khi anh ta vừa đưa viên cai ngục và các anh em của anh ta đến nhà ngục của tên lính canh, người lính đã nói với người lính canh: “Thưa thầy, tên đó là tên cai ngục, xin hãy chú ý đến hắn ta, hắn ta kiêu ngạo và nguy hiểm nhất trong bọn.” A. anh hùng, bất chấp sự sụp đổ của anh ta, vẫn là một cá nhân đặc biệt nguy hiểm cần được chú ý đặc biệt. Đó chính là sự kiêu ngạo của một học sinh trung học, luôn toát ra khí chất anh hùng chói lọi.

        Nếu đọc tiếp, bạn phải để ý một chi tiết nhỏ trong truyện, một chi tiết trêu ngươi. Nguyễn Tuấn chen vào một chi tiết nhỏ trong toàn bộ câu chuyện nhưng lại là chi tiết nổi bật nhất, thể hiện mạnh mẽ nhất bản lĩnh và khí phách hiên ngang của người anh hùng thời trung học. Quả thực chỉ có Nguyễn Tuấn mới làm được!

        Bước tới cửa ngục, có một người khác ở địa vị đó, người này chẳng những sẽ đau lòng, thậm chí có lúc sẽ biến chất trở thành kẻ xấu, nhưng tu vi của hắn lại không cao. Lời nói và việc làm của anh ấy có vẻ vô cùng thoải mái, vô tư, nhẹ như gió, đọc lên khiến người ta cảm thấy anh ấy vẫn bình thản trong thế giới rộng lớn. Huấn luyện viên trung học nói “bọ cắn tôi, cổ tôi đỏ! Bình tĩnh!”, như một câu nói nhẹ nhàng thường lệ, nhưng không ai nghĩ rằng đây là lúc anh ta sẽ bị còng tay và đi tù. Nghe câu này, người ta không khỏi thắc mắc phải chăng Huấn Cao đang làm một việc bình thường trong cuộc sống.

        Sau đó, sự kiêu ngạo càng mạnh mẽ hơn với hành động “dỗ dành”: “Huấn luyện viên Leng nặng mũi cúi xuống đẩy thang xuống nhà lắc cái rầm”. Với từ “cui”, Ruan Yuan đã thu hút được sự kiêu ngạo của một anh hùng giữa dòng. Nghe tiếng “thuý”, người đọc như được tận mắt nhìn thấy tiếng “thuỳ” ở trường THCS, được chính tai mình nghe thấy tiếng “thuỳ” vang vọng trong tâm trí mình. Một “chiếc gậy thòng lọng”, huấn luyện viên làm rất thản nhiên, như thể ông làm một việc bình thường hàng ngày. Nếu năm người bạn tù của ông phải “xấu mặt” vì “thập giá gông cùm cứa vào cổ” thì chỉ có Huấn Cao là vô cảm. Đó là chí khí của bậc anh hùng, làm được việc lớn, ai cũng khâm phục.

        Hình ảnh người tử tù thể hiện sự anh hùng trong luyện tập. Nhà tù luôn là một nơi đáng sợ và cảm động, anh hùng trở thành xã hội đen thì không sao, nhưng khi anh ta tu luyện thì lại khác. Đối với anh, nhà tù giống như một nơi trú ẩn, bởi vì tinh thần của anh đã lan tỏa khắp thế giới. Ở trong tù mà như ở nhà, Huấn Cao vẫn thanh thản, dưới sự “đối xử đặc biệt” của viên quản ngục, ông “uống rượu ăn thịt thoải mái, như một công việc trong tù”. Sống thay vì bị cầm tù. Cao Tấn như Phan Bội Châu trong ngục Quảng Đông:

        <3

        Sự kiêu ngạo của một anh hùng thực sự khiến những người bình thường chúng ta càng ngưỡng mộ hơn. Lòng dũng cảm của một học sinh cấp ba còn thể hiện ở sức mạnh “khinh vật khinh địch”.

        Lúc này, quản giáo lui vào “căn phòng bí mật nhỏ giọng hỏi huấn luyện viên”, hy vọng ông ta giữ bí mật, ân cần hỏi “Nếu còn cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm Tốt lắm”. Nhưng trước lòng tốt của viên cai ngục, Tào Tháo chỉ ngạo nghễ đáp: “Ngươi hỏi ta làm gì? Ta chỉ muốn một điều, các ngươi đừng nhúng tay vào đây”. Đối với ông, tất cả những người thuộc triều đình, quan lại trong triều đều là những kẻ lưu manh, lưu manh, sống trên đầu dân nên ông cũng nghĩ rằng bọn cai ngục là kẻ ác. Đây là Ngài “khinh” lý do của những kẻ hèn nhát. Nghe những lời đó, viên cai ngục đáp lại bằng một câu “xin hãy chấp nhận”, và mọi người thấy rằng ngôi trường cấp ba ngày càng cao hơn, uy nghiêm hơn và hoành tráng hơn. A Quản giáo, quản ngục và tử tù “chắp tay kính cẩn ‘xin nhận’’, một tử tù phải có tinh thần đáng khâm phục biết bao nhiêu?

        Xưa kia, đối với những anh hùng cường tráng, cái chết đối với họ chỉ là “chiếc lông hồng”, họ không còn quá coi trọng sự sống chết. Với cùng một nền tảng tu luyện tiên tiến, cho đến ngày hôm trước, anh ta vẫn ung dung và hài lòng trong im lặng. Nếu người khác sắp chết, ông không run cầm cập, còn sợ hãi suốt ngày, nhưng với một bậc anh hùng như Tử Cao, cái chết không có gì ghê gớm nên ông vẫn đàng hoàng, điềm tĩnh. Ông để lại lời trăn trối cuối cùng “Tiên phương” nói về hoài bão của đời người”.

        Nếu như ở trên đã nói, người ta chỉ thấy tài năng của ông một cách gián tiếp qua lời kể của các nhân vật khác, thì ở đây, bản lĩnh của ông được thể hiện trực tiếp qua lời nói và việc làm, và chỉ được gián tiếp tiếp nối qua lời kể của viên cai ngục. Nguyễn Tuân thật cao cả khi khơi nguồn cảm hứng sáng tác bút pháp lý tưởng hóa, gieo vào lòng ta hình ảnh một con người đầy khí phách hiên ngang.

        Đó không chỉ là một tài năng lãng phí khách hàng, mà còn là một người có trái tim rất thuần khiết và được tu luyện cao độ.

        Chữ thiện lương chỉ bản chất tốt đẹp mà con người đã thể hiện từ khi sinh ra. Một giáo viên được đào tạo tốt là một người có trái tim trong sáng, điều này thể hiện trong lời nói và việc làm cũng như sự hiểu biết của anh ta về lời nói. Bởi vì giống như viên quản ngục đã nói với Cao Tấn rằng: “Ta có vốn liếng của mình, ngoại trừ những người bạn tâm giao của ta, ta rất ít khi cho đi lời nói”, bởi vì theo quan điểm của Cao Tấn, lời nói là thứ quý giá, không thể tùy tiện cho đi. Nó không ra đời vì vàng bạc châu báu, quyền thế buộc tôi phải làm câu đối. “Thư pháp của Tào Tháo được thực hành theo cách này, nhưng ông ấy chỉ viết “hai, bốn, ba người bạn tốt nhất ở giữa đường”, ông ấy chỉ đưa thư cho những người xứng đáng và cho những người xứng đáng với họ. Đó chỉ là lẽ thường, đây là vẻ đẹp của cuộc sống ở trường trung học Khái niệm về từ này. Sở dĩ trường trung học viết thư cho đàn anh là vì “Em cảm nhận được trái tim tài năng và độc nhất vô nhị của anh”, và không muốn phản bội một trái tim của “hương vị cao quý” và sự tôn trọng đối với mọi thứ. Đẹp.

        Hành động phong chữ Cao Tấn cho quản ngục không chỉ thể hiện tấm lòng tôn trọng người khác, báo đáp người biết mà còn ủng hộ ánh sáng thiên đường trong một con người khác của Cao Tấn. Viết câu đối, câu đối là một hành vi sáng tạo thẩm mỹ, nhưng ở đây nó còn là một tình cảm đạo đức.

        Thiên Long của huấn luyện viên Cao diễn xuất sống động khi nhất tâm thốt ra từ quản giáo, rung động trước tấm lòng trân trọng mỹ nhân, yêu sắc đẹp của quản giáo và từ vẻ đẹp đó, anh yêu quản giáo đưa ra lời khuyên. Thuộc về kho báu của riêng họ. Con người vốn dĩ tốt bụng và đẹp đẽ, nhưng khi biết chia sẻ và giúp đỡ người khác tử tế thì lợi ích nhân lên gấp bội, cấp 3 thực sự đã làm như vậy, quản giáo cảnh báo. Điều tôi nói là sự thật, nếu bạn nghĩ mình nên về quê mưu sinh thì hãy bỏ nghề này đi.. ở đây ăn ở lành mạnh khó lắm rồi lại đến bôi nhọ cuộc sống lương thiện của bạn. Một tử tù, anh ta dùng trái tim cuối cùng trong đời để giúp người khác hướng thiện, và anh ta dùng thiên tài trong sáng vô hạn của mình để khơi dậy sự đồng cảm trong lòng người khác. Đó là anh hùng ngoài đời thực!

        Đào Cao là nhân vật được Nguyễn Thuần sáng tạo trong bút pháp lãng mạn, lý tưởng hóa người anh hùng yêu nước, đồng thời qua đó bộc lộ tình cảm yêu nước thầm kín, tổng kết tầm quan trọng của mình. về nghệ thuật và con người. Nghệ thuật hiện thực có một sức hút kỳ lạ đối với những ai thực sự yêu thích và trân trọng nó. Cái đẹp tác động đến trí tuệ con người, tác động đến tâm hồn con người, là sự hài hòa của trí tuệ.

        Tuy nhiên, nếu không nhắc đến chữ tử tù thì vai viên quản ngục sống trong một nhà tù “độc ác”, “tào lao”, “một lũ cặn bã” không phải là một tác phẩm có ý nghĩa” , nơi đàn ông có xu hướng vấp ngã, để phơi bày những con thú hoang dã và độc ác nhất của họ.

        Tưởng rằng sống trong một môi trường có ‘giai điệu’, quản giáo cũng sẽ như họ, chìm đắm trong ‘âm nhạc’ hỗn độn đó, nhưng không, viên quản ngục được so sánh như “một giọng hát trong trẻo xen lẫn giữa chốn hỗn mang”. , “âm nhạc loạn cả lên”. Anh là một người đàn ông “tính tình hiền lành, thiện lương”, một “người trong sáng giữa đám cặn bã”. Một hình tượng của một người đàn ông xuất sắc, tốt bụng.

        Người cai ngục được Nguyễn Thuận Thông dựng lên một cách tinh tế ở hai khía cạnh: một là người yêu cái đẹp, hai là người biết nhân ái, biết sống với lòng nhân ái của mình.

        Quản giáo là một người say mê cái đẹp, vừa nhận được “hồ sơ” thì đã biết khóa huấn luyện nâng cao sắp được chuyển đến trại giam của mình. Quản giáo gần như ngay lập tức bày tỏ mong muốn được “đối xử đặc biệt” với vị thượng tế – tên tù nhân bị kết án đã đào tẩu cùng những người bạn khác, bất chấp nguy hiểm tính mạng nếu bị lộ. Nếu như những cai ngục khác muốn thể hiện sự uy nghiêm của một tù nhân trong nhà tù của họ, thì quản giáo ở đây lại thể hiện sự “đối xử đặc biệt” đầy tôn trọng với một tù nhân dũng cảm. Kiêu ngạo.

        Nhân sinh quan của quản giáo là coi trọng cái đẹp, đối với người có tài, cái đẹp là tiêu chí hàng đầu để đánh giá nhân cách của một người. Vì vậy, trong khi trải qua khóa đào tạo nâng cao trong nhà tù của mình, viên cai ngục đã trải qua khóa đào tạo rất đặc biệt. Yêu cái đẹp, trọng sự xét đoán, chính vì vậy mà viên quản giáo khi đã có trong tay một chức cao, luôn trăn trở trước “ước vọng” một ngày nào đó sẽ được “treo hai câu đối trong nhà mình”. “, “Nếu không được mấy câu thì ân hận cả đời”. Không phải ai cũng có được ước nguyện đó của quản giáo, đó là một ước nguyện cao cả đúng chất nghệ sĩ. Nếu không yêu cái đẹp và tôn trọng cái đẹp thì ở đời người ta mới hiểu được cái đẹp và trân trọng cái tài tạo nên cái đẹp phải không các bạn?

        Có lẽ vì vậy mà người quản giáo tỏ ra vô cùng kính trọng và khiêm tốn với huấn luyện viên. Một cậu học sinh cấp 3 xuất hiện trước mặt quản giáo và ngạo nghễ “dỗ ngọt” rằng nếu là tù nhân khác, quản giáo sẽ “dùng những cách tra tấn thông thường”, nhưng cậu ta đã được huấn luyện bài bản và lại “nhịn” mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ bí mật, nó đã quá rõ ràng rồi.” Đúng vậy, một người coi trọng cái đẹp và tài năng như quản giáo, làm sao anh ta có thể không tôn trọng tài năng và bản lĩnh như huấn luyện viên Ko?

        Cho đến khi bị huấn luyện cho là hiểu lầm mà “bất chấp”, quản giáo vẫn giữ thái độ cung kính, đáp lễ “lễ phép rút lui: xin hãy nhận. Tâm”, vì ông ta hoàn toàn hiểu vai trò của một người anh hùng như Huấn Cao”. Tòa nhà cao tầng gây chấn động, khi có người đến tôi cũng không biết là ai, huống chi vừa rồi anh ta đang ám chỉ cái gì, anh ta là một tiểu tù nhân, canh gác trong lồng. “Cơm rượu còn chia đều, còn hơn không kém”.

        Người tù – một nhân vật có thân phận khác xa với chính tâm hồn mình, Nguyễn Duẫn cũng thẳng thắn thừa nhận rằng “Ông trời thường làm điều ác, đày những điều trong sạch giữa đám cặn bã. Còn những người tốt bụng, ngay thẳng phải sống cùng họ”. một lũ dối trá.” Quản giáo là người yêu cái đẹp, khao khát cái đẹp để nâng niu, gìn giữ. Đúng như Nguyễn Tuấn đã từng khẳng định: Người yêu và trân trọng cái đẹp sẽ không bao giờ là người xấu.

        Nhưng người cai ngục vẫn là một người có sự thống nhất giữa tri thức và hành động, và anh ta có dũng khí để sống theo số phận của mình.

        Có lẽ khi bước chân vào công việc Quản giáo đầy nghiệt ngã, Quản giáo cũng từng nghĩ “Chắc mình cũng như mình chọn nhầm nghề!”. Bởi ông hiểu rõ rằng, môi trường “con người sống bằng sự gian ác, gian dối” sẽ hủy hoại trái tim “nhân hậu, ngay thẳng” và lòng yêu cái đẹp của họ. Gặp cấp ba, hắn càng thêm mê mang lý trí, đây là triều đình bổn phận, là vận mệnh trong lòng. Một người vừa có tài vừa có tướng mà ông coi trọng, “quan cai ngục bối rối xoa xoa thái dương”, lại không biết phép tắc, ông nên xử lý thế nào đây? Bởi vì một mặt, anh ta không muốn vi phạm các quy tắc chính thức của tòa án, mặt khác, anh ta muốn đối xử với một tử tù nổi loạn được yêu mến. Tình huống này khiến quản giáo đau đầu lựa chọn. Có người sẽ vì lợi ích công cộng mà quên đi trái tim cùng vẻ đẹp mà mình yêu quý trân trọng, nhưng quản giáo thì không. Sau một đêm thiền, “nếp nhăn thiền giờ đã tan biến hết. Ở đó chỉ còn nước suối, êm đềm, thận trọng và nhẹ nhàng”. Anh chọn lắng nghe tiếng nói của trái tim mình và đi theo tiếng gọi của cái đẹp, cái thiện.

        Được sự huấn luyện cao độ và chứng kiến ​​những màn “dỗ dành” quá bá đạo nhưng viên cai ngục không hề lo lắng hay xúc động mà trực tiếp thể hiện tấm lòng chân thành của mình khiến tất cả phạm nhân và binh lính phải bất ngờ “nhắc nhở”.

        Cuối cùng, khi giáo viên trung học đồng ý lên tiếng và đưa ra lời khuyên cho quản giáo: “Quản giáo nên tìm về quê mà sống, bỏ ngành này trước rồi hãy nghĩ đến việc chơi chữ”. Chang Nghe vậy, ông không khỏi xúc động, cúi đầu nhìn “Cột thánh”, “lạy” người tù, chắp tay nói gì đó, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt khiến ông nghẹn ngào: “Mời xem kẻ ngốc.” Cuối cùng, chủ ngục. Thiên đường của thế giới được mở ra hoàn toàn vì vẻ đẹp.

        Người cai ngục đã vượt qua giới hạn của vai trò của mình, và mặc dù anh ta có thể mạo hiểm mạng sống của mình, nhưng anh ta vẫn trung thực với chính mình một cách tận tâm. Một người đàn ông đầy mâu thuẫn, anh ta là tù nhân của chính mình, một người đàn ông bị lạc trong nhà tù mà anh ta cai trị.

        Người cai ngục được Nguyễn Tuân xây dựng bằng cảm hứng lãng mạn và tình yêu cái đẹp. Nguyễn Tuân muốn khẳng định cái đẹp của mình qua vai quản giáo, cái đẹp sẽ là cội nguồn cái đẹp để con người trở về với cuộc đời, hay một người yêu cái đẹp thì người phán xử sẽ không bao giờ trở thành kẻ ác.

        Nếu không hiểu cặn kẽ chữ người tử tù và không đi sâu phân tích phần “văn cảnh” quý ​​giá nhất của tác phẩm thì không ai có thể hiểu hết ý nghĩa sâu xa mà Nguyễn Công Công muốn gửi gắm. Kịch nhân vật là kịch đắt giá nhất trong toàn bộ tác phẩm, và là kịch “vô tiền khoáng hậu”.

        Trong không gian giam cầm nhỏ hẹp, “căn phòng nhỏ tối tăm, ẩm thấp, mạng nhện giăng khắp tường, phân chuột, gián dưới sàn”, đó là nơi con người thể hiện cái đẹp, cái tài của mình. Nửa đêm “chỉ nghe tiếng đồng hồ”, từ ấy được đặt ra vào lúc không ngờ nhất, vì người ta thường cho từ sáng sớm khi trời còn sáng, khi mặt trời ló dạng. Bầu trời vẫn đẹp trên trái đất. Người cho chữ cũng vậy, người làm nên tác phẩm này phải là người có chữ tốt, tâm trạng vui vẻ, hạnh phúc nhất, nhưng ngược lại, người cho chữ ở đây lại là một tử tù. tù nhân sẽ bị dẫn đến nơi hành quyết vào ngày mai. Có lẽ bây giờ là giờ cuối cùng để người anh hùng bỏ lại sau lưng “những mộng ước một đời”.

        Có lẽ trong lịch sử văn học Việt Nam chưa bao giờ có cảnh ngôn từ đảo vị trí các nhân vật đến như vậy. Người quyền thế như quản ngục, thi sĩ phải khom người, nhưng tử tội lại kiêu hãnh, điềm tĩnh, trầm lặng, bay bổng từng chữ! Nếu quản giáo là người phải nói và dạy quản giáo thì ở đây quản giáo là người nói và dạy quản giáo. Tuy nhiên, không ai có thể phủ nhận rằng lòng dũng cảm và tài năng của người tử tội đã khiến ngay cả một người mạnh mẽ như viên cai ngục cũng phải cúi đầu. Cái cúi đầu đó không làm cho quản giáo khiêm tốn hơn, mà làm cho ông ta đẹp hơn, bởi vì những lời giáo huấn đó đã đánh thức lòng tốt trong ông ta, cúi đầu trước cái đẹp và chấp nhận sự uy nghiêm của lời nói. Kỷ luật không bao giờ khiêm tốn.

        Sự kính trọng của viên cai ngục đối với học sinh cấp 3, sự kính trọng này không làm cho anh yếu đi mà càng làm sáng tỏ nhân cách cao đẹp và thánh thiện của người cai ngục, đó là sự ngưỡng mộ của viên cai ngục đối với vẻ đẹp, tài năng và lòng dũng cảm.

        Người cai ngục là một vai diễn mà Nguyễn thể hiện từ cái nhìn sâu sắc của mình về cuộc sống. Ẩn sau mỗi con người, dù sống trong xấu xa, độc ác, vẫn luôn có một tâm hồn khao khát cái đẹp, khao khát sự tử tế và chờ đợi ánh sáng thiên đường sẽ đánh thức mạnh mẽ.

        Nguyễn Duẫn với lối viết lãng mạn và tài hoa đã khắc họa nhân vật một cách hoàn hảo, hoàn hảo đến mức lý tưởng hóa. Giống như một giáo viên cấp hai – một người đàn ông nổi bật, không chỉ tài giỏi mà còn có đạo đức hơn người với một trái tim thiên tài. Còn quản giáo – một con người sống trong đủ thứ tệ nạn nhưng đã trở thành “người vô thanh giữa những nhạc cụ hỗn độn âm thanh”, biết yêu cái đẹp, biết xét hiền tài, biết điều thiện cũng đã định hình Huấn Cao trong chữ nghĩa. “tử tù”.Những nhân vật đối lập như quản giáo (tử tù và chủ ngục), hay sự đối lập giữa thân phận của chính viên quản ngục với con người bên trong.

        Ngoài ra, trong cảnh văn, tác giả còn xây dựng hình ảnh đối lập về thời gian và không gian, đối lập giữa cái đẹp và cái xấu. Hình tượng nhân vật và ngôn ngữ của người tử tù vô cùng phong phú, chữ Hán và chữ Việt đa dạng tạo nên không khí cổ kính cho tác phẩm.

        Chữ người tử tù là tác phẩm thành công nhất trong các tác phẩm giật gân của Nguyễn Tuân. Nó cho ta thấy vẻ đẹp của người anh hùng vừa có tài vừa có dũng, đồng thời cho ta thấy được vẻ đẹp của cuộc đời Nguyễn Tuân.

        Phân tích Lời người tử tù – văn mẫu 3

        Chữ người tử tù là một truyện ngắn rất hay, tiêu biểu cho tài năng viết văn của Nguyễn Nguyên trước Cách mạng tháng Tám. Tập “Ngày xửa ngày xưa” có 11 truyện ngắn, nhanh chóng được độc giả yêu thích và có một vị trí khá đáng trân trọng trên văn đàn trước 1945, khi chữ quốc ngữ và văn chương đang hưng thịnh. Nếu như mâu thuẫn sâu sắc giữa nhà sư và xã hội phong kiến ​​trong sự chuyển biến của lối sống phương Đông và phương Tây thì Nguyễn Duẩn cũng thể hiện sự mâu thuẫn đó qua truyện ngắn của mình. Nếu như lễ vật tế thần phơi bày lối sống của những kẻ ăn bám, hư danh… sành điệu, nịnh bợ thì lễ vật Nguyễn Tuân là sự tri ân đối với những nhà Nho lỗi lạc, dũng cảm và sống trong truyền thống cao cả. Xinh đẹp, sống theo lẽ thường, ngay cả khi vận rủi ập đến với bạn. Chữ Death Row được in trong cuốn sách vang bóng một thời.

        Chữ người tử tù là một câu chuyện có đầu có đuôi và những tình huống kỳ lạ. Và hai nhân vật chính đối lập, huấn luyện viên cao cấp và quản giáo, gặp lại nhau trong cuộc sống của Paradise.

        Quản giáo nhận sáu tù nhân cầm đầu bằng máy chém. Tào Tháo có chí khí và tài văn chương, nổi tiếng khắp thiên hạ. Tuy là quản ngục nhưng vị quý tộc này có tài và có khí chất, hẳn là cũng thích lời ngon ngọt. Sau khi quản giáo tìm thấy nhà thơ và trợ lý của anh ta, anh ta đã tiếp đón người bị kết án một cách nồng nhiệt, và đặc biệt huấn luyện anh ta viết một vài câu cho người bị kết án. Khi được lệnh triệu tập bản kinh để chém sáu tử tội này, qua liên hệ của nhà thơ, Huấn Cao đồng ý viết ra. Đêm ấy, trong “ánh đuốc dầu đỏ”. Luyện viết chữ trên lụa cho cán bộ trại giam. Viết một bài hát và nói một cách bình tĩnh:

        – …Đây khó giữ trời cho lành lặn rồi đến hủy hoại cuộc đời lương thiện.

        – …quan ngục cảm động cúi đầu chào người tù…: “Thằng ngu này xin cúi đầu”.

        Kết cấu truyện đơn giản nhưng không loãng, từng chi tiết tương phản sắc nét, từng tình huống có nhân quả liên kết với nhau. Câu chuyện chủ yếu xoay quanh quá trình huấn luyện nâng cao của cai ngục và tử tù trong ba cảnh.

        Nhà tù có lệnh tiếp nhận sáu tù nhân nguy hiểm bị chém. Một người nổi tiếng với chữ viết tay bị nghi ngờ, và quản giáo sẵn sàng đưa anh ta vào tù.

        Nhà tù đến đón tù nhân. Quản giáo đối xử đặc biệt, đích thân đến thăm, và khi nhận được tin có sáu tử tù đang thuyết pháp, quản giáo đã yêu cầu trả lại vị quan được đào tạo bài bản có khả năng viết lách và tư vấn này.

        Nhờ cách diễn đạt của từng câu, từng đoạn, đặc biệt là nghệ thuật dùng từ ngắn gọn, chính xác, bộc trực một cách tự nhiên, các chi tiết này liên kết với nhau thành một mạch nhuần nhuyễn.

        Việc sử dụng các từ thuộc tên truyện trong truyện chứng tỏ tác giả đã tìm hiểu rất kĩ chủ đề trước khi viết. Hầu hết các tước hiệu này đều được sử dụng dưới thời phong kiến ​​nhà Nguyễn. “Pan” là chức vụ, “Daogong” chỉ chín (chín) cấp thống đốc, cao nhất là người đứng đầu: “Zhi, Shi” là người đứng đầu trong 10 người trong quân đội, “tignified” là luật ..

        Theo quan niệm của người viết, dù là viết về người hay về cảnh đều có những đoạn văn hay, phù hợp với tình huống nhân văn, tâm lý:

        “… quản ngục ngồi đó lo lắng xoa xoa thái dương…” — người đàn ông ngồi đó, tóc đã bạc, râu đã ngả màu, nếp nhăn trên khuôn mặt trầm tư giờ đã biến mất hướng lên. Đây, bây giờ, chỉ là những suối nguồn thanh cao, điềm tĩnh, thận trọng, nhẹ nhàng: ông quản giáo hiền từ, đoan trang, còn ông trọng tài là hình ảnh của một người đàn ông trong hoàn cảnh khó khăn.

        -“..” Thanh ngang của chiếc cồng giật mạnh, đập thẳng vào cổ 5 người bên cạnh khiến họ nhăn mặt. Cơn mưa rào biến nền đá xanh thành màu nâu đen…”: Nơi giam cầm, cực hình mà người tù phải chịu đựng trước khi chết vì tội phản quốc.

        Ngoài hai vai phụ là quản ngục và thi sĩ, truyện còn có hai nhân vật chính vốn cùng chiến tuyến. Cai ngục được đào tạo là các quan làm quan giáo dục phủ, huyện. Có lẽ vì chống đối triều đình mà ông bị kết tội mưu phản chăng?

        Bây giờ, tuy đã trở thành hai nhân vật đối lập hoàn toàn, nhưng nhân vật trong hai tuyến ấy đều có bản chất nhân ái. Họ tôn trọng lẫn nhau, nếu có mâu thuẫn trong câu chuyện thì đó chỉ là hiểu lầm, sau khi biết chuyện thì thông cảm cho nhau và sẵn sàng thực hiện mong muốn của nhau, đặc biệt là Gao Xun. Như vậy, những chi tiết tâm lí của người này gắn liền với suy nghĩ hay hành động của người khác, làm cho câu chuyện có sự liên hệ chặt chẽ hơn với nghệ thuật thể hiện.

        Thông qua lời giới thiệu của quản ngục, người hướng dẫn không chỉ có kỹ năng viết tốt mà còn có khả năng phá khóa và trốn thoát? Đầy võ công. Hơn một lần vào tù…

        Khi đến nhà tù, “được đào tạo bài bản, lạnh lùng, mũi nặng, khom lưng đẩy đầu thang ra khỏi gờ đá và đập cái rầm một cái”. quyết đoán hơn những người khác. Nó chỉ là về loại cơ thể.

        Về mặt tâm lí, qua cách viết của Nguyễn Tuân, nhân vật này cũng có nhiều nét đặc sắc. Trước hết là những tội danh ghi trong “giấy triệu tập”: mưu phản, bị xử chém. Ai chống chế độ phong kiến. Phải có điều gì đặc biệt ở một người “nổi loạn” mới được mọi người biết đến và ngưỡng mộ. Kỹ năng của nhà văn nằm ở chỗ kích thích trí tò mò của người đọc và hiểu tính cách của người đọc.

        Đầu tiên, Tào Tháo không khỏi thắc mắc tại sao lại xảy ra chuyện này: “Nhà thơ gầy, trước bữa cơm bưng rượu uống”. Tuy nhiên, ông “tiếp tục nhận rượu thịt như thể đó là công việc ông vẫn làm trong cuộc sống hạnh phúc khi chưa bị cầm tù”. Đây là thái độ của một người điềm tĩnh, của một người biết trước hậu quả việc làm của mình. Với tư cách là người bảo vệ giáo dục cấp huyện, chính phủ tất nhiên phải dạy cho cấp trên hiểu được đức tính của một người quân tử. Vừa bước vào cổng ngục, Huấn Cao đã có ý kiến ​​khác, lệnh cho đồng bọn “dụ dỗ” lũ rệp! Thanh thản và tự do, ngay cả khi bị nhà thơ bảo trở về với kinh sách và đối mặt với án tử hình, ông vẫn không có dấu hiệu mất bình tĩnh. Các tù nhân thông minh và tỏ ra bất chấp. Khi tướng đến thăm, Tào Tháo vẫn lạnh lùng. Sau khi biết mục đích của cai ngục, anh ta khinh khỉnh hỏi:

        “Anh muốn tôi làm gì? Tôi chỉ muốn một điều. Anh đừng bao giờ đặt chân đến đây.”

        Qua miêu tả của tác giả, “cơn bão trả thù và những thủ đoạn tàn bạo của viên quản ngục bị sỉ nhục ập đến trường trung học v.v” biết mà vẫn muốn nói. nói gì cơ? Kiểm tra lòng tốt của đối phương và để bạn tôn trọng anh ấy một cách chân thành, để bạn không bị liên lụy. Ai làm người ấy khổ cũng là ân nhân đức độ.

        Cuối cùng, dạy Cao Jingsheng tôn trọng vẻ đẹp của nghệ thuật. Mặc dù Nguyễn Côn không lộ chân tướng nhưng có lẽ Tào Tháo đã tự vấn bản thân khi được viên quản ngục đối xử ưu ái.

        Và khi gặp viên cai ngục, ông ta đã hùng hồn đáp lại yêu cầu của mình bằng những lời bác bỏ, và Tào Tháo vẫn không nhận được đòn thù nào. Đào tạo cao hơn được đối xử thuận lợi hơn. Và “ông Huấn còn ngạc nhiên hơn: cả năm đồng đội của ông đều được đối xử đặc biệt như vậy.” Tất nhiên, người ta không khỏi kinh ngạc. Mãi đến khi huấn luyện viên nghiệp vụ “đập sầm cửa trại giam, thản nhiên kể cho tử tù nghe” cảm giác của cán bộ quản giáo, ngập ngừng kể kinh nghiệm tử tù, huấn luyện viên mới nhận ra rằng tôi và các đồng chí đã bị đối xử như thế nào. khác trong tù. Nguyễn Tuân đã dành cho Huấn Cao “một thoáng suy nghĩ”. Anh nghĩ đến viên quản ngục nên đáp ứng nguyện vọng của viên quan. Giọng điệu của câu này cũng hùng hồn nhưng cũng hàm chứa rất nhiều tình cảm thân thiết: “…chúng tôi sinh ra không phải vì vàng bạc châu báu, không phải vì quyền thế mà ép mình viết câu đối…chúng tôi cảm nhận được nét độc đáo của mình. không biết một người đàn ông như chủ nhân ở đây có những sở thích cao quý như vậy…”.

        Nhưng kính trọng người đức không phải chỉ là thỏa ước nguyện, dù là chuyện lớn đối với viên cai ngục, nhưng đối với một giáo viên cấp hai, đó chỉ là một phần quý giá của cuộc đời. Giáo dục đại học muốn mọi người biết giá trị của vẻ đẹp này để họ có thể sống tốt hơn và có tiêu chuẩn cao hơn. Chính vì vậy mà nguyễn ngoan ngoãn khiến những nhân vật này gặp nhau trong những môi trường lung linh nửa thánh nửa ma “chưa từng có tiền lệ”. Sau đó, “một tù nhân, bị còng tay quanh cổ và bị cùm chân, viết những chữ đậm trên tấm lụa trắng tinh trải trên một tấm gỗ”. Nguyên ngoan ngoãn đóng vai quản ngục “giúp quản ngục đứng thẳng”. Bức ảnh này quá giá trị, trong trường hợp đó, quản giáo chăm sóc Gao Ren là đúng, nhưng tại sao lại làm cử chỉ ngược lại? Sự thay đổi có ý nghĩa trong cử chỉ này làm nổi bật những lý tưởng mà mọi người sống theo. Lý tưởng đúng đắn tạo nên sức mạnh con người. Trước mặt cán bộ quản giáo, Huấn Cao đề nghị:

        “Có sự nhầm lẫn ở đây. Tôi khuyên người quản lý nên thay đổi nơi ở… ở đây khó giữ được trời cho lành lặn rồi lại đến vấy bẩn cả cuộc đời lương thiện của anh.”

        Cao nhân trong tác phẩm của Nguyễn Nguyên là người có cả tài lẫn đức, sống vượt thời gian. Những người bảo vệ ở đâu?

        Đầu bạc, râu đã đổi màu. Nếp nhăn trên khuôn mặt đăm chiêu…”: tuổi già. Một số chi tiết như mái tóc, bộ râu và những nếp nhăn trên khuôn mặt Nguyễn Tuân cũng phác họa những bộ phận quan trọng trên cơ thể con người. Từ những đặc điểm đó, Nguyền Tuân đã đánh giá về con người ấy như sau: ” Trong hoàn cảnh bị quản chế, con người sống nhẫn nhịn, dịu dàng và tôn trọng người khác. Viên quản ngục này là một giọng nói trong trẻo xen lẫn một bản nhạc xập xình”: Sự tương phản làm tôn lên vẻ đẹp tâm hồn của viên quản ngục. Nguyễn Obeded nhận xét rõ hơn về sự tương phản giữa tâm hồn quan trường và hoàn cảnh sống: “Thượng đế thường đóng vai cái ác, đày ải người trong sạch giữa đám cặn bã. Nhưng những người thẳng thắn phải sống chung với những kẻ đê tiện. “Câu văn này có hai chức năng: ca ngợi viên quản ngục và tố cáo xã hội đương thời. Vậy viên quản ngục trong sạch như thế nào? Đó là:

        Đam mê cái đẹp: “…Từ đó, viên cai ngục này nuôi hy vọng một ngày nào đó có thể treo đôi câu đối do người thầy của mình viết trong nhà”. Viết xong một chữ, quản giáo vội khom người nhặt đồng kẽm, viết ô chữ…” Một tư thế tôn trọng chữ thánh, tuy là người xa lạ nhưng tôn trọng tinh hoa dân tộc của người. linh mục, Nhưng tại sao anh ấy lại đến đây, bởi vì “anh ấy đã chọn sai nghề…”.

        Ngay từ đầu hắn đã dè dặt trầm tư, khi biết sắp có cao nhân tu luyện, quản giáo khéo léo lợi dụng câu chuyện để hỏi thăm thái độ của pháp sư. Đêm ấy, “quan ngục ngồi day day day day day day, day dứt”, ông đã suy nghĩ rất nhiều, mới biết hết sự thật về câu nói của nhà thơ, rồi tiên đoán: “Chắc ông già này cũng là một người tốt… một người biết trân trọng một người đàn ông và biết cách tiếc nuối tôn trọng một người có tài, anh ta không xấu và anh ta không vô tâm.” Tôi biết, nhưng tôi cũng đang cố gắng tìm hiểu sâu hơn và không nóng vội. Nếu bạn là người có văn hóa như ông, bạn sẽ biết lời khuyên của người xưa: “Đam mê chưa chắc đã thành công”.

        Sau khi biết nhà thơ đồng ý với mình, viên cai ngục mới dám đòi biệt đãi.

        Tôi đến tận trường cấp 3 với tâm thế “đóng cửa”. Khi bị đuổi ra ngoài sau khi huấn luyện, anh ta lễ phép: “Xin nhận”, giống như thuộc hạ của thống soái, kẻ gian ác đối với quan cấp trên, nhưng không phải với quản giáo có quyền hạn của quản giáo. Thầy tư tế thượng phẩm đã chờ đợi sự báo thù thông thường đó. Nhưng Putonghua đã không hành động, “Anh ấy cũng hiểu rằng những tòa nhà chọc trời khuấy nước và đếm trên đầu người, và họ thậm chí còn không biết mình là ai, chứ đừng nói đến việc đi tiểu và canh giữ nhà tù.”

        Có thể là một người đã thức tỉnh. Một bậc thầy đã được đào tạo về năng khiếu viết lách, cai ngục có lẽ đã nhìn rõ danh tính của anh ta, vì vậy “…” đã cảm động, cúi đầu trước người tù, chắp tay và nói điều gì đó với người tù. Nghẹn ngào nước mắt trong miệng: con điên này thật là lấy lòng, đây chỉ là những lời nói, nhưng văn học có phải là mở ra chứ không phải đóng cửa ở cuối truyện ngắn này? Điều gì xảy ra với các tù nhân bị kết án, lính canh? Ba điều có thể xảy ra:

        – Những người bị kết án được triệu tập về kinh đô và bị kết án ở đó. Nếu cai ngục vẫn làm công việc cũ của mình, anh ta là kẻ nói dối…

        – Những người bị kết án được triệu tập về kinh đô và bị kết án ở đó. Quản giáo xin nghỉ phép…

        – Cai ngục và một nhóm tù nhân bị kết án đã trốn thoát…

        Trong ba khả năng trên, khả năng thứ hai xảy ra là do viên cai ngục cho rằng mình đã chọn sai đường. Xin chỉ dẫn dưới góc độ thưởng thức của người làm vườn cũng có thể là một thái độ chờ thời cơ. Và những dòng sông chống giàu bất chính… vẫn tồn tại trên đời.

        Chữ người tử tù là một truyện ngắn rất hay, tiêu biểu cho tài năng viết văn của Nguyễn Nguyên trước Cách mạng tháng Tám. Tài năng này được thể hiện qua lối hành văn súc tích, mạch lạc, qua kết cấu truyện chặt chẽ, qua cốt truyện độc đáo, mạnh, lạ nhưng vẫn trong khuôn khổ tạo dựng giá trị nhân vật. Những học sinh trung học trong truyện đều có tính cách Nho giáo độc đáo và luôn trung thành với thiên lương, kể cả quản giáo. Trong môi trường sống của cha mẹ, truyền thống tôn vinh hai nhân vật đối lập và coi thường đồng tiền đã vượt lên chính mình, vượt lên hoàn cảnh sống u uất của mọi người, hình thành thái độ xin và cho độc nhất vô nhị trong lịch sử. Lịch sử văn học rất giống với tiêu đề của một cuốn sách nổi tiếng.

        Phân tích từ dành cho Tử tù – Ví dụ 4

        “Tử tù” và “Bữa rượu máu” là hai truyện ngắn trong Shishi Jiuwan Tuyển tập (1940) thể hiện rõ nét tinh thần dân tộc của nhà văn Nguyễn Tuân.

        Vị công sứ kiêm tỉnh trưởng, tể tướng tối cao nổi tiếng một thời hả hê “thưởng thức” “rượu máu” của cuộc hành quyết 12 tên phản loạn Hồng quân. Thế là một cơn lốc phẫn uất “đuổi theo quan sắp đi”, hất tung “chiếc mũ trắng đội trên đầu sứ”, lăn mấy vòng trên cỏ! Khi nhắc đến chữ người tử tù, thái độ ca ngợi những người tù chính trị, những người “nhân hậu”, “nhà giàu khuấy nước”… của tác giả là quá rõ ràng.

        Hình tượng Cao Gia Đầu chắc chắn có liên quan đến Cao Baba, Cao Baba là một nhà thơ tự do có tài (có văn, hay hò hét, không có tiền), từng làm ở bộ lễ nghi (sơn tay), từng tham gia khởi nghĩa nghĩa sĩ Sơn Tây chống triều đình (1854), sau bị giết. Trong các tác phẩm của Ruan Kun, Tào Tháo là một mỹ nhân duyên dáng, yêu kiều và tài năng. Người được lý tưởng hóa này, cũng như những kẻ lang thang tài năng và tốt bụng khác ở Wanqiu, đã từng là cái bóng của Ruan Tuan, giấc mơ của Ruan Tuan. Vì những nhân vật lý tưởng trong văn học lãng mạn – dù có thể bắt nguồn từ những nguyên mẫu có thật – cuối cùng cũng phản ánh nhân cách của một nhà văn yêu nước, có tinh thần dân tộc mạnh mẽ, nên ông đã tìm thấy ở Cao Bá Bảo một nhà Nho yêu nước, một vĩ nhân dám đứng cùng nhân dân chống lại triều đình – một tâm hồn đồng điệu, một hình ảnh đẹp. Nhưng còn một lý do khác để nguyễn tuấn meh truyen cao, Tào Tháo không chỉ là một “kỳ nhân khuấy nước” có “hoài bão lớn” mà còn là một nghệ sĩ tài ba với nét chữ đẹp. Ông cai ngục từng mơ ước “có chữ Huấn luyện viên hạng nặng, treo khắp thế giới…” Chính vì chất nghệ sĩ của thiên tài này mà ông huấn luyện viên mới bổ sung thêm một nhân vật nghiệp dư tài năng. Nguyễn Tuấn, bước vào thế giới nhỏ của Nguyễn Tuấn với phong cách của Nguyễn Tuấn.

        Trước cách mạng chỉ có một tâm hồn nghệ sĩ yêu nước là Nguyễn Duẩn với cái tôi tài hoa, ngạo nghễ và ngang tàng chống lại xã hội “oa ba pheng”. Doanh nhân, người cung cấp thông tin và mật vụ. Lạc vào một xã hội tàn ác, bội bạc là một nhóm nghệ sĩ tài tử, tài tử, lang thang mang tình yêu và tài năng đến với nhau. Một cai ngục được đào tạo bài bản, có năng khiếu là một trong số những người đàn ông hiếm hoi đó.

        “Tôi sinh ra không phải vàng bạc, quyền thế mà ép mình viết câu đối. Tôi chỉ viết hai bộ tứ tuyệt và một bức tranh trung cho ba người bạn thân nhất trong đời. Tôi cảm nhận được sự chia ly – lòng nhân ái của mọi người. Không biết một người như chủ nhân ở đây lại có sở thích cao thượng như vậy, suýt chút nữa đã phản bội một trái tim trên đời.

        Được đào tạo bài bản là một khuynh hướng lãng mạn tiến bộ. Các nhân vật lãng mạn ít nhiều cường điệu và lý tưởng hóa. Ở đây, tác giả đã dựng nên một cặp nhân vật (quản ngục và quản giáo) có tính cách gần giống nhau, vai quản giáo làm nổi bật vẻ đẹp cao quý của ngôi trường cấp ba một cách sinh động. Trước khi Huấn Cao xuất hiện, người tử tù được quản giáo và các thầy khen là “văn võ song toàn”, nổi tiếng “viết nhanh chữ đẹp” trong tỉnh. Và bản án tử hình của Huấn Cao dường như cũng làm cho thế giới trở nên hiu quạnh, u tối sau tiếng trống trong thành vắng, như tiễn biệt một người anh hùng: “Tiếng chó sủa, tiếng trống thành, một nhiều âm thanh lòe loẹt xuất hiện Bấy nhiêu âm thanh phức tạp ở trên cao chỗ tốt Nó nâng đỡ một vì sao sắp vĩnh biệt vũ trụ.” Kết thúc truyện ngắn, Huấn Cao xuất hiện như một thần tượng. Sau khi người tù bị kết án nói xong, “Tôi đề nghị quản giáo thay đổi nơi ở. Đây không phải là nơi để treo một bức tranh lụa trắng với nét chữ vuông vắn. Nó nói về khát vọng và ý nghĩa của cuộc sống… Chuyển đến nhà tù, cúi đầu trước người tù, chắp tay, nói gì đó Nước mắt thấm ra khóe miệng, anh nghẹn ngào “Đồ ngốc, em hãy quỳ xuống”.

        Sự đối lập giữa lý tưởng và hiện thực, tính cách và hoàn cảnh là đặc điểm cơ bản của Chủ nghĩa lãng mạn. Huấn luyện viên cao và quản giáo không ngạc nhiên, và đứng trên gió: “Trong tù, mọi người sống bằng sự tàn ác, lừa dối, dịu dàng và đàng hoàng. Phẩm giá của viên quản ngục này là một giọng nói rõ ràng. Âm nhạc hỗn loạn. Nhạc cụ.” Không chỉ xa lạ, mà còn trái với hoàn cảnh: “Trời hay làm dữ đày người trong sạch xuống cặn bã”. Nguyễn Tuấn sử dụng rất thành công thủ pháp đối lập ở phần cuối tác phẩm. Vào đêm mà người tù bị kết án gửi tin nhắn cho quản giáo, tình hình thật kỳ lạ và sự tương phản lớn đến mức đó thực sự là một “cảnh tượng chưa từng có”. Tình huống lạ giúp làm nổi bật tính cách của những nhân vật lãng mạn đứng trên hoàn cảnh và không bị hoàn cảnh khách quan tác động. Ngay cả trong tiểu thuyết hiện thực của Dostoevsky, đôi khi cũng xảy ra tình huống kỳ lạ này. Một cô gái điếm, một kẻ sát nhân tụ tập trong một căn phòng hẹp, những ngọn nến lung linh trước cuốn Kinh thánh vĩnh cửu (Tội lỗi và Trừng phạt). Ở đây cũng vậy, trong một căn phòng tối tăm chật hẹp đầy mạng nhện và phân chuột, phân gián trong không khí, khói như lửa, ánh sáng đỏ rực của ngọn đuốc dầu tập trung chăm chú vào Ba cái đầu, cái hồ nguyên vẹn. Người tử tù chân đeo xiềng xích uy nghiêm, nét chữ vuông vức trên nền lụa trắng tinh, bên cạnh là quản giáo “cúi đầu”, thi sĩ lại run run cầm lọ mực… giữa chốn lao tù có thể. chinh phục Con người không đen tối và độc ác, nhưng con người sở hữu một sức mạnh tình cảm kỳ diệu. Với nhân cách cao thượng và tài năng phi thường, người tù bị kết án đã trở thành ông chủ của nhà tù, người quản giáo cúi xuống lạy người bị kết án như một thần tượng. Hãy coi những lời của Huấn luyện viên Tào – những dòng cuối cùng của cuộc đời một người – như lời khẳng định cuối cùng về tinh thần của chính anh ấy, và truyền lại tài năng và sự trong sáng của anh ấy cho những người trí tuệ và tình cảm hôm nay và trong tương lai. Trong cảnh tù mù mịt mờ, hình ảnh người tù bị kết án bỗng trở nên to lớn, cao lớn khác thường, vượt lên trên sự tầm thường của thế giới xung quanh, và cũng vượt lên trên sự trong trắng của những đường tơ. đến Trường Sinh, khuyên người giữ gìn cái tài cái đẹp, cái trong sạch.

        Trong truyện Người bị kết án và Uống máu, chủ nghĩa lãng mạn (lý tưởng hóa, cường điệu hóa, tương phản nghệ thuật…) đôi khi xen lẫn với chủ nghĩa hiện thực (chi tiết, chính xác, dẻo hóa). Bên cạnh tinh thần dân tộc và thái độ phê phán xã hội đồng tiền ô uế, đè người bằng xương bằng thịt là một nghệ thuật thì qua từng trang viết, tình cảm, màu sắc, tiếng nói của con người vẫn hiện rõ.

        Phân tích Tử tù – Văn mẫu 5

        Nguyễn Tuấn là kẻ lữ hành suốt đời theo đuổi cái đẹp, không chỉ là cái đẹp tầm thường mà là cái đẹp độc đáo, riêng biệt, có bản sắc riêng. Nhưng ở đó, nhà văn ngang tàng vẫn theo đuổi cái đẹp, khẳng định “cái đẹp cứu rỗi loài người” chứ không theo đuổi chủ nghĩa duy mỹ. Từ “Tử tù”, bất kể bao nhiêu năm không đầu không cuối, vẫn luôn là tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Nguyên, đồng thời cũng là một trong những biểu hiện nghệ thuật sống động nhất của quan niệm nghệ thuật của Nguyễn Nguyên.

        Câu chuyện xoay quanh một tình huống đầy éo le. Đó là cuộc gặp gỡ giữa học sinh cấp 3 và viên quản ngục, viên quản ngục đã đứng lên lãnh đạo quân khởi nghĩa chống lại triều đình, viên quản ngục là quan lại của triều đình, là công cụ của triều đình. Thầy giáo cấp hai là một nghệ sĩ có tài viết văn bậc nhất, còn viên quản ngục thì đam mê môn nghệ thuật này, có được bài viết của thầy trong đời là một báu vật. Đó là những khúc ngoặt trong mạch truyện, nơi tính cách các nhân vật được bộc lộ rõ ​​nét, đồng thời cũng là hành trình đi tìm những viên ngọc trai được giấu kín của Nguyễn Tuấn trong một nơi tối tăm, tồi tàn như nhà tù này.

        Nhân vật chính của câu chuyện là một huấn luyện viên. Trước hết, ông có tài viết lách, hay còn gọi là nghệ thuật thư pháp, “nét chữ của ông Huấn rất đẹp và vuông vắn, nét chữ như thể hiện cái đà ngang dọc của một đời người”. Vì vậy, tiếng tăm ông Huấn vang khắp tỉnh. Nhưng ngoài ra, Huấn Cao còn là một dũng sĩ thiện chiến. Ông từng bước lãnh đạo nghĩa quân nổi dậy chống lại triều đình. Tuy nhiên, những tư thế và quan niệm nghệ thuật đa dạng của ông vẫn khiến người đọc phải sững sờ và thán phục trước tinh thần phô trương của những con hổ bị giam cầm. “Lạnh bền, cung nặng, mạnh đẩy, đánh Thôi Thôi”, Nguyễn Tuân nghe theo lời này, lại như khắc thêm nét cho người anh hùng này, với vẻ mặt lãnh đạm, khinh thường, tự mãn, một kẻ tự biết giá trị của mình và người tài. Ngay cả khi ở trong tù, anh ta được cai ngục đối xử tốt, nhưng anh ta thẳng thắn nhận rượu và thịt, và cảm thấy rằng mình rất hạnh phúc khi được sống.

        Còn có viên quản ngục, vốn là người yêu cái đẹp, tức là người yêu nghệ thuật, nên biết rõ tài năng của Tào Tháo và hết sức kính trọng, nể phục. Và Nguyễn Tuấn đã viết về nhân vật này bằng ngôn ngữ hoa mỹ nhất: “Trong chốn quản chế, con người ta sống bằng sự tàn ác và dối trá, thì tính tình hiền lành, đàng hoàng và sự tôn trọng lẽ công bằng của người quản ngục này là tiếng nói trong sáng xen vào giữa muôn vàn giai điệu hỗn độn.”

        Cảnh văn bản là chi tiết đắt giá nhất trong toàn bộ tác phẩm. m.gorki từng nói: “Chi tiết là bột vàng của tác phẩm”. “Chi tiết lớn làm nên nhà văn vĩ đại”. Tài năng của Ruan Obedient đã cạn kiệt trong từng chi tiết. Nghệ thuật dựng không gian của quá khứ, tạo nên những bối cảnh đầy màu sắc đậm chất điện ảnh. Trên nền bức tranh ấy là hai bức chân dung đối lập nhau, giống như một cuộc trao quyền. Những người tù được đào tạo bài bản là những tử tù nhưng lại “tay xách cùm, chân đạp viết”. Đó phải chăng là hình ảnh một người nghệ sĩ lao động miệt mài và hăng say sáng tạo nghệ thuật, hay đứng trước những trang sách như nhà văn Ruan Geru, như đứng trước “bạch cung”, dải lụa trắng vẫn còn nguyên vẹn và phai mờ. Là nó? Trường da trắng trang nghiêm và cô đơn hơn trường trung học? Còn viên quản giáo “cúi xuống, tay run run cầm lọ mực”. Nó thể hiện một tình yêu và niềm đam mê cái đẹp, đam mê nghệ thuật và nó lên đến đỉnh điểm khi người cai ngục cúi đầu trước người dẫn đường cấp trên. Trên đời này, rõ ràng cúi đầu khiến ta trở nên hèn mọn và yếu đuối, nhưng cúi đầu trước cái đẹp và lòng tốt lại là nguồn cảm hứng, đó là thông điệp mà Ruan Rongcong muốn truyền tải. Tào Tháo qua đời nhưng nghệ thuật thư pháp trên lụa thì trường tồn, như một lời tuyên ngôn “cái đẹp là trường sinh”. Vẻ đẹp ấy đã làm cảm động viên quản giáo, đồng thời cho ta thấy được viên ngọc trong tâm hồn nhân vật. Nếu vậy chẳng phải là “cái đẹp cứu nhân độ thế” như dot-i-epsky đã từng nói hay sao?

        Chữ người tử tù là một tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Duẩn, ở đó tác giả gửi gắm nhiều thông điệp ý nghĩa về nghệ thuật, về vai trò, sứ mệnh và sức mạnh to lớn của cái đẹp. Chứng minh rằng “đẹp thực sự là tận cùng thế giới”.

        Phân tích Tử tù – Văn mẫu 6

        Nguyễn Tuấn (19101987) sinh ra tại làng Tăng, nay thuộc phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. Ông sinh ra trong một gia đình Nho giáo, hết dạy học chữ Hán. Nguyễn Tuân đã nhiều lần cùng gia đình chuyển đến sống, nhưng anh ấy làm việc với tư cách là một nhà báo và viết chủ yếu ở Hà Nội. Cách mạng Tháng Tám thành công, Nguyễn Thuần đi theo cách mạng, dùng ngòi bút phục vụ hai cuộc kháng chiến chống ngoại xâm.

        Nguyễn Tuấn là một nhà văn, một nghệ sĩ suốt đời theo đuổi cái đẹp. Ông là người góp phần nâng ngôn từ và lối viết lên đỉnh cao nghệ thuật; làm phong phú ngôn ngữ văn học dân tộc; phú cho văn xuôi hiện đại một phong cách thiên tài độc đáo.

        Truyện ngắn về người tù bị kết án có tên gốc là Mo Xing, được đăng trên tạp chí “Tao Đàn” năm 1938. Sau đó được tuyển chọn đăng thành tập truyện gây được thiện cảm ngay lập tức.

        Nhân vật chính của thuật ngữ “người tù bị kết án” là Huấn Cao, một nhân vật tiêu biểu trong các tác phẩm của Nguyễn Công trước cách mạng. Đó là những người tài năng, những người không muốn. Họ không chỉ có tài mà còn có đầu óc sáng suốt, dù ý chí chưa thành hiện thực nhưng thái độ của họ vẫn kiêu hãnh và tiến lên phía trước.

        Tình huống truyện là một tình huống xảy ra trong một câu chuyện và làm cho nó trở nên đặc biệt. Tình huống truyện thể hiện mối quan hệ giữa nhân vật này với nhân vật khác, nhân vật và hoàn cảnh sống, từ đó bộc lộ tâm trạng, tính cách, suy nghĩ của nhân vật, v.v.

        Nguyễn Tuấn xây dựng tình huống truyện đặc sắc, độc đáo, giàu kịch tính cho hai nhân vật trong tác phẩm của mình. Hai nhân vật đó là sự trồng trọt của những tử tù đã phạm tội ác ghê tởm, công danh, tài sắc vẹn toàn… và nhân vật viên quản giáo quản ngục tiêu biểu cho trật tự của xã hội đương thời. Về mặt xã hội, họ là hai thái cực đối lập: nhưng điểm chung ở họ là đều yêu cái đẹp yêu kiều, có tâm hồn trong sáng, lương thiện và biết cách đối nhân xử thế. Vì vậy, trên bình diện nghệ thuật, họ là bạn tâm giao của nhau.

        Hoàn cảnh mà họ gặp nhau thật khó xử: đó là một nhà tù tối tăm, tồi tàn, nơi một người đàn ông kiểm soát người kia. Thực trạng này đã dẫn đến mâu thuẫn giữa các quản ngục: làm thế nào để vừa thực hiện nhiệm vụ quản ngục mà vẫn giữ được trái tim của mình đối với những tài năng mà họ từng kính trọng và mong được thấy. Nhiều bi kịch được dàn dựng từ đây: người tù bị kết án trở thành người quản giáo muốn tìm bức thư, đồng thời cũng là người mở đường cho quản giáo sống tốt hơn. Chính tình huống độc đáo này mới có thể làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của ông lớn và thể hiện sự chuyên nghiệp của quản giáo.

        Thầy là người rất tài hoa, lại có khiếu viết chữ rất đẹp, chữ vuông”, khiến nhiều người mơ ước được treo nét chữ của thầy trong nhà, trong đó có Quản giáo.

        Thầy là người hào hoa phong nhã, anh hùng thiên hạ. Những tử tù chờ ngày hành quyết vẫn giữ được trạng thái thoải mái không hề nao núng. Cho dù là chết, hắn cũng không sợ. Sự trơ trẽn của hắn còn thể hiện ở thái độ không cúi đầu trước quyền lực, thậm chí còn lăng mạ quản giáo.

        Ông cũng là một người có tâm tính trong sáng và cao thượng. Anh ấy không phải là anh hùng, nhưng anh ấy cũng biết cách đánh giá cao và biết người khác, và là một người bạn tâm giao. Sự chân thành và thái độ trong sự hiểu biết bao gồm từ khinh thường, coi thường, thận trọng đến tôn trọng. Đó là thái độ trân trọng những con người có tư cách thanh cao: người tài hoa yêu niềm vui tao nhã, trong sáng. Anh sẵn sàng nhận lá thư này mà không quyền lực hay tiền bạc nào có thể mua được, bức thư này anh chỉ viết cho ba người bạn thân trong đời. Tuy nhiên, điều quý giá nhất và là hiện thân của sự cao thượng và phẩm giá của anh ấy là lời khuyên chân thành cuối cùng của anh ấy với viên cai ngục trước khi vào Bắc Kinh để thụ án. “Có sự hỗn loạn ở đây. Tôi khuyên người quản lý nên thay đổi vị trí của mình… Ở đây thật khó để sống tốt và khỏe mạnh để rồi đến và làm ô uế một cuộc sống lương thiện.”

        Cứu người bằng lời nói là tâm cao. Trái tim không chỉ nhân hậu mà còn có sức lay động lòng người. Anh đã làm cho viên cai ngục không ngớt lời thán phục, “chắp tay lạy tên quản ngục… rồi nói một câu mà nước mắt giàn giụa: thằng ngu này lạy”.

        Vai quản giáo xuất hiện trong tác phẩm đã làm nổi bật chủ đề của tác phẩm. Đây là người không thể tạo ra cái đẹp nhưng biết trân trọng và yêu cái đẹp.

        Là viên quản ngục có nhiệm vụ canh giữ tù nhân, giúp sức cho bộ máy thống trị đương thời, nhưng viên quản ngục không phải là kẻ nhẫn tâm, tàn ác, xảo quyệt mà ngược lại, ông vẫn giữ được tình người và lối sống cao thượng .

        Quản gia biết quý trọng nhân tài. Điều này thể hiện rõ qua chi tiết hành vi kỳ dị nhắm vào vị thượng tế và những người bạn tù.

        Anh ấy là một người đàn ông sang trọng, đàng hoàng: đó là một cách chơi chữ. Tâm nguyện cả đời của ông là có được đôi câu đối do chính tay thầy viết và treo trang trọng ở nhà. Khát khao cháy bỏng vượt qua nỗi sợ hãi, bất chấp nguy hiểm, đã phá vỡ trật tự trong tù và biến một tù nhân bị kết án thành một thần tượng được tôn thờ.

        Diễn biến nội tâm và phong thái của viên quản ngục chứng tỏ dù sống trong chốn tối tăm nhưng ông vẫn giữ được nhân cách cao đẹp và tấm lòng nhân hậu, xứng đáng là người bạn tâm tình của quản ngục. Được đào tạo bài bản. Tính cách và tâm hồn của viên quản ngục, theo lời của Huấn Cao, là “tiếng vô thanh xen tiếng nhạc, tiếng nhạc lộn xộn”.

        Cảnh văn bản trong ngôi nhà chìm vào màn đêm là một sáng kiến ​​tuyệt vời của tác giả nhằm bộc lộ vẻ đẹp hình tượng của các nhân vật học đường. Đây là một cảnh tượng chưa từng có. Những cảnh có bối cảnh và nội dung hoàn toàn đối lập: khung cảnh thanh tao, tươi sáng, được viết rất đẹp diễn ra trong một nhà tù bẩn thỉu, tối tăm, ẩm thấp. Nhưng trong những cảnh như thế này, cái đẹp và cái thiện càng chứng tỏ giá trị của nó.

        Người nghệ sĩ vượt qua gông cùm, đau đớn, viết nên tâm huyết của đời mình trong một tư thế càng chói lọi, uy nghiêm, oai hùng: đồng thời, con người vốn đại diện cho quyền uy lại khom lưng, run run đón nhận từng nét chữ quý báu của cuộc đời. .

        Trật tự kỷ cương nhà tù đã bị đảo lộn hoàn toàn: tù nhân trở thành kẻ ban phát cái đẹp, sự lương thiện và phẩm giá, còn quản ngục đại diện cho công lý trở nên nhỏ bé, hèn mọn.

        Trong ngục tù tàn khốc, không phải cai ngục là chủ mà quản ngục mới là chủ, chính nghĩa vẫn mạnh mẽ và chiến thắng cái ác. Đó là sự chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối, là sự tôn vinh cái đẹp, cái thiện, cái cao cả của con người.

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.