1
Bài viết phân tích về độc dược ký số 1
Nguyễn Đức là nhà thơ lớn của dân tộc, danh nhân văn hóa thế giới, nhà thơ tiêu biểu của nền thơ ca cách mạng Việt Nam. Ông để lại cho đời một số lượng lớn thơ, có bài đã đạt đến trình độ kinh điển, mẫu mực, trong đó có bài “Độc cô Ba-rốc” lấy cảm hứng từ hình ảnh người con gái tài sắc vẹn toàn.
Tiêu Thanh là một cô gái Trung Quốc vừa có tài vừa có sắc đẹp, sống vào đầu thời nhà Minh. Cô được biết đến là một cô gái thông minh với nhiều tài năng nghệ thuật khác nhau như thơ ca và âm nhạc. Năm 16 tuổi, cô về làm dâu một gia đình quyền quý. Vì người vợ cả ghen tuông buộc cô phải sống một mình trên núi, gần hồ. Sống trong cô đơn, đau buồn và bệnh tật, và qua đời năm 18 tuổi. Nguyễn Du viết bài thơ này vì thương xót cho số phận bất hạnh của người tài nữ. Hai câu đầu của bài thơ như tiếng nói nhỏ
Taihehua dễ tạo đơn hàng nhưng cái nhất chỉ là niềm tin
(Vẻ đẹp Hồ Tây biến thành ngọn đồi khóc bên trang giấy vụn)
Bài thơ này không có ý tả vẻ đẹp của Hồ Tây mà chỉ hàm ý tác giả dùng không gian để bày tỏ cảm xúc của mình về những đổi thay của cuộc đời. Hồ Tây được tiếng là đẹp, nhưng với cuộc sống của cô nương, cảnh đẹp đã “biến thành mồ mả”. Người nằm trong lòng “gò đất cằn cỗi” kia là một cô gái tóc bạc phơ, chỉ còn sót lại “mảnh giấy” từ quán bar nhỏ nơi trần gian.
Trong không gian đổ nát ấy, con người hiện lên cô đơn qua từ “độc thân”. Hai hình ảnh “đồi hoang” và “cạn giấy” khiến nhà thơ có cảm giác “khóc bên sông”. Hai câu đầu chỉ là lời giới thiệu, đến hai câu sau nhà thơ đã làm rõ nỗi buồn trong hai nhan đề.
Chủ nghĩa, hữu thần, hậu văn, hậu văn không còn thời gian chăm sóc
<3
Mượn hình ảnh “trang điểm” và “nghệ thuật” để chỉ người phụ nữ. Suốt đời chỉ biết dùng đồ trang điểm như một người bạn để giải tỏa phiền muộn. Nhà thơ đã dùng “hồng son” để miêu tả vẻ đẹp của người con gái, nhưng lại bị đánh gục một cách tàn nhẫn.
Mặc dù đã chết và bị “chôn cất”, linh hồn chưa siêu thoát nhưng cô vẫn có cảm giác “ghét” thế giới. “Hận” là vì sự ghen tuông vô cớ của người vợ cả đã giết chết cô ấy khi mới 18, 20. Hận vì những trang sách vô tội bị đốt cháy, nhưng vẫn có chút tiếc nuối. “Still King” nên vẫn còn một số bài hát. Xuất phát từ số phận của người thiếu nữ, Nguyễn Du đã tổng kết một cách nhìn về con người trong xã hội phong kiến trong hai câu tiếp theo:
Gu Jin ghét thiên tai và thảm họa nhân tạo, và số phận của anh ấy thật bất công.
<3
Có vẻ như nỗi bất hạnh của tiểu thanh không chỉ của riêng nàng, mà câu nói này là cái kết chung của những “trí thông minh” thời “cổ đại”. Nhà thơ dùng từ “hận” như muốn nói đến một mối hận suốt đời dù có nhắm mắt cũng không thể quên được. Vừa tài giỏi vừa xinh đẹp nhưng lại không thể sống yên ổn làm việc được. Đọc xong những câu thơ trên hẳn người đọc cũng liên tưởng đến hình ảnh những người phụ nữ ngoại quốc trong tác phẩm của Nguyễn Du. Đó cũng là số phận sinh ra trong xã hội phong kiến, toàn tài hoa sao chép, có số phận éo le, đen đủi. Nhà thơ Nguyễn Du đã từng viết hai bài thơ hay và sâu sắc:
Trăm năm trong nhân gian, ba nhân vật tài hoa, số phận và thông minh đã ghét nhau
Chỉ có Đạo trời mới hiểu được nỗi oan ngàn đời. Đúng như lời của nhiều nạn nhân, nhiều người trong xã hội lúc bấy giờ đã phải “gồng gánh”. Hai câu chia buồn của Nguyễn Du dường như đang thương tiếc cho chính mình, điều đó thể hiện tấm lòng nhân đạo và tầm nhìn xa trông rộng của ông. Cả bài thơ kết thúc bằng hai câu kết, là những suy nghĩ của chính nhà thơ về thời cuộc và thời cuộc:
<3
(Không biết ba trăm năm nữa có ai khóc không)
Cùng một suy nghĩ và thấu hiểu cảm xúc, khóc thương cho tiếng nói nhỏ ba trăm năm trước, nhà thơ đã tự vấn, tự vấn, tự vấn. Một câu hỏi bao hàm nhiều nỗi đau, nếu ba trăm năm sau vẫn còn đồng cảm với Nguyễn Du trong thơ Trương Thành, thì ba trăm năm sau vẫn còn “ai khóc thế này”.
%3cp%3eng%c6%b0%e1%bb%9di+%c4%91%e1%bb%9di+khi+%e1%ba%a5y+li%e1%bb%87u+c%c3%b3+nh%e1 %bb%9b+hay+%c4%91%c3%a3+qu%c3%aan+%c4%91%e1%ba%bfn+%c3%b4ng%2c+c%c3%a2u+h%e1%bb%8fi +nh%c6%b0+xo%c3%a1y+s%c3%a2u+v%c3%a0o+suy+ngh%c4%a9+c%e1%bb%a7a+ng%c6%b0%e1%bb %9di+%c4%91%e1%bb%8dc.+c%c3%a2u+th%c6%a1+nh%c6%b0+b%e1%bb%99c+l%e1%bb%99+n% e1%bb%97i+bi+ph%e1%ba%abn+c%e1%bb%a7a+nh%c3%a0+th%c6%a1+tr%c6%b0%e1%bb%9bc+th% e1%bb%9di+cu%e1%bb%99c+%c4%91%e1%bb%83+r%e1%bb%93i+kh%c3%b3c+th%c6%b0%c6%a1ng+ng% c6%b0%e1%bb%9di%2c+nh%c3%a0+th%c6%a1+t%e1%bb%b1+kh%c3%b3c+th%c6%b0%c6%a1ng+ch% c3%adnh+m%c3%acnh.%3c%2fp%3e
Nhưng cho đến hôm nay, tất cả chúng ta đều biết và nhớ đến Nguyễn Du với tư cách là một đại thi hào dân tộc, một tượng đài bất tử của nền văn học Việt Nam, bởi vô số tác phẩm của ông có giá trị to lớn đã, đang và sẽ còn được lưu truyền cho thế hệ sau.
“Bất hạnh” là bài thơ nói về số phận bất hạnh của một con người tài hoa nhưng bất hạnh được gửi gắm đến bạn đọc. Đồng thời, tác giả cũng phản ánh về xã hội phong kiến tàn ác đẩy con người vào ngõ cụt, chà đạp lên phẩm giá con người, quên đi những giá trị mà người để lại.