Trong thơ ông, ta thấy hơi thở nồng ấm của người dân vùng biển, hay dòng sông nắng chiều, gắn liền với tình cảm sâu đậm của nhà thơ với quê hương. Bài thơ “Quê hương” là kỉ niệm tuổi thơ sâu sắc, là tác phẩm mở đầu soi sáng quê hương trong bài thơ hi sinh, thể hiện tất cả tình yêu thơ ca và thiên nhiên anh hùng. Cả bài thơ là sự kết hợp của thể thơ tám chữ và vần bằng, phần nào thể hiện nhịp sống hối hả, tất bật của làng chài ven biển: làng quê tôi ở vốn là dân chài lưới
Shuiweijiang cách biển nửa ngày
Khi trời trong xanh, gió hiu hiu, buổi sáng hồng
Những cậu bé đi câu, mái ấm trong tâm trí trẻ thơ Việt Nam là mái nhà công vụ, là giếng nước thô sơ, là bát canh rau muống chấm tương. Quê hương trong tâm trí của tế hanh là một làng chài trên một hòn đảo nhỏ giữa sông và biển, một làng chài bao bọc bởi tiếng sóng, một khung cảnh làng quê dường như đang bày ra trước mắt ta thật sinh động: “trời – đèn và gió – gió sớm hồng”, không gian như dài ra, trời như cao hơn, ánh sáng chan hòa hơn. Bầu trời trong xanh, gió nhẹ và ánh nắng hồng của bình minh là một dấu hiệu. Một ngày mới sắp bắt đầu, chúng ta hãy bắt đầu, một ngày mới tràn đầy hy vọng, một ngày mới, với sự hăng hái và phấn khởi của bao người ra khơi bằng thuyền: thuyền nhẹ như ngựa
Nếu như ở trên là tả cảnh vật thì ở đây là một bức tranh tả cảnh sôi nổi, tràn đầy sức sống. So sánh thuyền với ngựa càng làm cho câu thơ thêm duyên dáng và thể hiện niềm vui, sự phấn khởi của người dân chài. Ngoài ra, các động từ như “hung hãn”, “vượt qua”, “vượt qua” đã thể hiện một cách ấn tượng khí thế vô cùng dũng cảm, oanh liệt của con thuyền, toát lên sức sống, nhiệt huyết. Ngoài sóng. Đánh gió. Con thuyền căng buồm ra khơi một cách vô cùng hào hùng: cánh buồm to như hồn làng
Vươn tấm thân trắng thu gió… Từ hình ảnh thiên nhiên, tác giả liên tưởng “tâm hồn con người”, đó hẳn là tâm hồn nhạy cảm trước cảnh vật và tấm lòng gắn bó với đất nước. Chỉ có làng kinh tế mới viết được như thế. Những cánh buồm trắng quen thuộc trở nên khổng lồ giữa thiên nhiên.
Cưỡi gió vượt biển với những cánh buồm trắng như một tâm hồn con người đang hướng về một tương lai tươi sáng, có lẽ nhà thơ chợt nhận ra rằng tâm hồn của quê hương mình đang ở trong những cánh buồm. Hình ảnh trong đoạn thơ trên nên thơ, đẹp như tranh, có cả hình lẫn hồn, ta thấy ẩn dụ ở đây không làm cụ thể hơn mà gợi tả một vẻ đẹp bay bổng và ý nghĩa sâu xa. Đây là sự tinh tế của nhà thơ. Từ dòng thơ này, ta cũng hiểu được bao nhiêu tình cảm thiêng liêng được gửi gắm vào những cánh buồm, bao hy vọng mưu sinh của ngư dân được giao phó.
Dấu chấm lửng cuối câu thơ cho ta ấn tượng về một không gian rộng mở với khoảng cách vô tận, giữa mênh mông sóng nước, hình ảnh con người trên thuyền không hề nhỏ bé, cô đơn mà ngược xuôi. Thể hiện sự chủ động và nắm bắt thiên nhiên. Toàn bộ bài thơ là cảnh quê hương và những người dân chài đang căng buồm ra khơi đánh cá, thể hiện nhịp sống năng động, hối hả của con người, sự khởi đầu đầy hứng khởi, ánh mắt tràn đầy hy vọng, lạc quan. Ngư dân nào cũng mong một ngày làm việc đạt kết quả tốt: hôm sau ồn ào trên bến
Xem Thêm: Học ngay cấu trúc Give up và cách dùng trong tiếng Anh
Dân làng tấp nập đón thuyền về
Ơn trời biển lặng thuyền đầy cá
Thịt cá tươi mềm, mình cá màu trắng bạc Những tính từ “ồn ào”, “tấp nập” toát lên không khí căng buồm, nhộn nhịp và tràn đầy sức sống, chào đón những đoàn thuyền đánh cá trở về. Người đọc như được hòa mình vào không khí ấy, lắng nghe lời tạ ơn chân thành về thế giới hòa bình, biển lặng và những ngư dân trở về an toàn, thuyền đầy tải mà thấy “tươi mát”. Cá ngon “Bạc”.
te hanh không mô tả câu cá là như thế nào, nhưng chúng ta có thể hình dung đó là hàng giờ nỗ lực không ngừng nghỉ để đạt được thành quả mong muốn. Sau chuyến hải trình là hình ảnh con tàu và con người trở về nơi nghỉ ngơi:
Người đánh cá rám nắng
Cả người nồng mùi hương xa
Thuyền mệt rồi, ngủ đi
Nghe tiếng muối thấm dần vào vỏ, có thể nói đây là câu hay nhất, tinh tế nhất của bài thơ. Đi đôi với lối tả thực, hình ảnh “làn da rám nắng” dường như để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người, câu thơ sau miêu tả rất lãng mạn “Khắp người có hơi thở, hương xa ngút trời”. —— Dáng người vạm vỡ của ngư dân đượm hơi thở của biển, đượm vị mặn mòi của biển cả bao la. Đoạn thơ đặc sắc ở chỗ gợi được tâm hồn, tầm vóc của người dân biển. Hai câu thơ miêu tả con thuyền neo bến cũng là một sáng tạo nghệ thuật độc đáo, nhà thơ không chỉ nhìn thấy con thuyền neo đậu trên bến mà còn thấy sự kiệt quệ của nó. Cũng như những ngư dân, thuyền mang mùi mặn của biển, thuyền như đang lắng nghe vị mặn của biển thấm vào từng thớ vỏ. Con thuyền trở nên có hồn hơn, không còn là vật vô tri vô giác mà trở thành người bạn của ngư dân.
Xem Thêm: Gỗ xẻ sấy là gì? Một số loại gỗ xẻ sấy phổ biến trên thị trường hiện nay
Không phải dân chài thì không thể viết thế, tình thế, chỉ có hòa hợp với cảnh và hết lòng lắng nghe mới viết được những câu thơ như thế. Một ngày mới có tiếng gió hiu hiu, tiếng sóng xô ngược dòng, tiếng chợ cá ồn ã, tiếng lắng đọng trong từng thớ thuyền. Có lẽ, vị mặn cũng đã thấm sâu vào da thịt và tâm hồn thi nhân, trở thành nỗi ám ảnh diệu kỳ và da diết. Đặc điểm tinh tế và tài năng của mục đồng là ông “nghe được cả những tiếng nói vô hình, như “hồn làng” trên “cánh buồm giương cao”…
Thơ tư tưởng là một thế giới rất gần Thường ta chỉ thấy cái thế giới cảm xúc mơ hồ mà ta âm thầm dựng lên: sự mệt mỏi, sự say sưa của con thuyền trở về bến…” Trái tim là biểu hiện của nhà thơ về một sự xa xăm từ quê hương, về quê hương, về đất nước.. Cảm nhận: giờ xa rồi lòng mãi nhớ
Màu xanh, cá bạc, thuyền vôi
Thuyền lao xuống biển và chạy ra biển
Nếu không có những câu thơ này, tôi sẽ nhớ hương vị, có lẽ chúng ta không biết rằng nhà thơ không có ở nhà, chúng ta có thể nhìn thấy một cảnh rất sống động trước mắt, nhưng nó được viết ra. Từ tâm thức của một học sinh tiểu học, ta có thể nhận ra rằng, quê hương luôn ở trong tiềm thức của nhà thơ, quê hương luôn hiện hữu trong từng suy nghĩ, từng cảm xúc. Nối liền với những kỉ niệm đẹp về quê hương, tôi bật ra một câu thật giản dị: “Nhớ vị mặn”. Quê hương là vị mặn của biển, quê hương là màu nước trong xanh, màu cá nhụ, và những cánh buồm vôi. Màu quê em là màu trong sáng và gần gũi nhất. Tôi yêu những hương vị đặc trưng của quê hương đầy quyến rũ và ngọt ngào. Thơ Đạo bình dị như chính con người ông, bình dị mà phong phú, sâu sắc như chính những người dân quê ông. Nhờ đó toát lên một bức tranh thiên nhiên trong sáng, thơ mộng và hùng vĩ từ trong lao động và cuộc sống hàng ngày của con người.
Ấn tượng khó quên trong bài thơ là làng chài cách biển nửa ngày đường bên sông lấp lánh ánh đèn và nắng chói chang. Linh hồn của Jianghai luôn là nguồn cảm hứng từ “Những năm hoa” cho đến những ngày chúng tôi gặp nhau ở phía bắc. Người con phương xa vẫn nặng tình quê hương: Em ôm nước trên tay
Dòng sông mở ra ôm lấy tôi
Xem Thêm: 99 Hình Xăm Ông Địa Nghệ Thuật: Đẹp, Đơn Giản & Dễ Thương
Chúng ta đều tự mình lớn lên
Người câu cá bên sông buổi sáng sớm
Cày mưa, soi đồng
Tôi mang súng từ nhà đi đánh nhau
Nhưng lòng tôi như biển mưa
Vẫn trở lại bờ sông
(Nhớ dòng sông quê hương – 1956) xuất hiện trong Phong trào thơ mới với tâm hồn giản dị, thanh tao nhưng ông không khô khan như nhiều nhà thơ bấy giờ, thoát ly thực tại đắm mình trong chính mình. Thơ hay là sự hòa quyện giữa tâm hồn thi nhân với tâm hồn của nhân dân, của dân tộc, trở thành “cánh buồm giương như mảnh hồn làng”.
“Quê hương” – hai tiếng thân thương, quê hương – niềm tin và nỗi nhớ, mặc dù trong lòng người ở mảnh đất thân yêu – sự hi sinh – là thiêng liêng nhất, trong sáng nhất. Giọng điệu của bài thơ này khỏe khoắn, hình ảnh sinh động, người đọc dạt dào cảm xúc, ngôn ngữ mạnh mẽ, miêu tả một cách “rất tinh tế” cảnh quê hương.
Khôi phục bài viết từ Wayback Machine