22 bài văn phân tích nhân vật đặc sắc, 3 dàn ý chi tiết. Nhằm giúp các em học sinh lớp 9 cảm nhận sâu sắc hơn về nhân vật em bé, để dễ dàng triển khai thành bài văn phân tích chiếc lược ngà thật hay.

Guangsheng Ruan, nhân vật em bé trong Chiếc lược ngà đã gieo vào lòng mỗi người một tuổi thơ nỗi đau, mất mát và yêu thương. Vì vậy các em hãy chú ý lắng nghe 21 bài trong tuyển tập, càng học trong Tài liệu 9 càng tốt.

Dàn ý phân tích nhân vật

1. Giới thiệu:

Giới thiệu câu chuyện Nguyễn Quang Sinh và chiếc lược ngà. Nêu hoàn cảnh sáng tác: Năm 1966, thời kì chống Mỹ gay gắt. Cảm nhận chung về nhân vật em bé: mạnh mẽ và giàu tình cảm. Anh ấy có một tính cách cứng rắn đến mức bướng bỉnh, nhưng anh ấy vẫn là một đứa trẻ ngây thơ.

2. Văn bản:

Tóm tắt hoàn cảnh của đứa trẻ:

Đất nước khói lửa chiến tranh, cha đi công tác còn chưa đầy một tuổi, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được cha yêu thương, tình yêu cha chỉ truyền cho con mẹ trong bức ảnh chụp cùng bố.

p>

Phân tích sự phát triển tâm lý nhân cách của trẻ:

  • Tâm trạng ban đầu của trẻ: Bỡ ngỡ, sợ hãi, bỏ chạy; không nhận bố vì không giống hình; luôn tỏ ra xa cách, tránh mặt ông sáu; phản ứng dữ dội rồi bỏ chạy về bà ngoại. Gia đình kể lại sự tức giận của cô ấy (phản ứng rất ngây thơ của đứa trẻ).
  • Tâm trạng của bé sau đó: Suy nghĩ buồn thể hiện sự ân hận: Hối hận khi được bà giải thích;
  • Nghệ thuật phát triển tính cách của trẻ:

    • Tình huống truyện (éo le).
    • Miêu tả tâm lí nhân vật (bé bướng bỉnh, bố sắp đi).
    • Ngôn ngữ rất Nam Bộ (chân chất, mộc mạc, đằm thắm).
    • 3. Kết luận:

      Tác phẩm là một câu chuyện cảm động về tình cha con, nó thể hiện tình yêu thương, sự nhạy cảm của tác giả đối với con người. Hãy học bài và liên hệ với họ để bày tỏ suy nghĩ của bạn.

      >>Tải xuống tệp để xem cả 3 mẫu phác thảo

      Phân tích nhân vật đơn giản

      Nguyễn Quang Sáng là nhà văn, chiến sĩ trưởng thành tham gia kháng chiến chống Pháp. Ông viết nhiều chuyện về người miền Nam đánh giặc, về những năm tháng chiến tranh ác liệt. “Chiếc lược ngà” là tác phẩm xuất sắc nhất của nhà văn. Ông đã thể hiện đầy đủ vẻ đẹp của tình phụ tử trong khói lửa chiến tranh. Nó kể về tình cha con giữa ông nội Sáu và bé Thứ Năm. Tác giả đã làm nổi bật hình ảnh thu – một cô gái đầy cá tính với tình yêu cha vô cùng sâu sắc, bền chặt. Nỗi đau, sự mất mát và tình yêu của tuổi thơ đã ăn sâu vào lòng mỗi người.

      Nhân vật đứa trẻ được khắc họa trong một tình huống truyện độc đáo, tám năm xa cách, đứa con không chịu nhận cha trong ngày đoàn tụ. Cũng có những phản ứng dữ dội vào thứ Năm, tránh anh ta và thậm chí tỏ ra không tôn trọng anh ta. Nhưng bất ngờ đến lúc phải nói lời tạm biệt, cô gọi bố bằng những cử chỉ trìu mến, không muốn rời xa ông. Vẻ mặt của bé Thu khiến mọi người xung quanh không khỏi xót xa cho một đứa trẻ sống trong chiến tranh không cha không mẹ. Có lẽ không ai trong chúng ta khi đọc tác phẩm không thể nào quên được hình ảnh một đứa trẻ vừa bướng bỉnh, vừa ngây thơ, dễ thương lại đậm đà tình cha con.

      Từ nhỏ Thu đã phải sống trong một đất nước đầy rẫy chiến tranh, từ chống Pháp đến chống Mỹ. Cô phải xa cha mình trong tám năm khi cô chưa đầy một tuổi, chưa một lần gặp mặt. Con cái khao khát tình yêu của cha biết bao nhiêu? Cho đến khi gặp lại nhau, tôi thất vọng vì vết sẹo dài trên mặt, và tôi cảm thấy như mình lại xa cha một lần nữa. Vì chiến tranh, hạnh phúc luôn ở trong tầm tay nên cha tôi đã phải nghe theo tiếng gọi của Đại Sơn và dấn thân vào con đường chống Mỹ, chống chiến tranh. Khát khao được gần ba trong ngày vẫn nồng nàn, cháy bỏng và mạnh mẽ. Tất cả những gì đứa trẻ nói và làm đều gợi lên trong người đọc một nỗi đau xen lẫn tình yêu và lòng trắc ẩn.

      Bé Thu là một đứa trẻ bướng bỉnh nhưng hồn nhiên và dễ thương. Thứ Năm kiên quyết không nhận anh là ba, và không chịu gọi anh là ba kể từ lần đầu gặp mặt sáu lần. Phản ứng của đứa bé thật bất ngờ, nó giật mình, nghe anh gọi nó cũng giật mình, mở to mắt hoang mang kêu cứu. Nó vừa chạy vừa kêu “Mẹ! Mẹ”. Bé không những không nhận ra mà còn tỏ ra sợ hãi khi bỗng có một người lạ tự xưng là cha mình. Trong tâm trí non nớt của trẻ chỉ in sâu hình ảnh của người đó khi chụp ảnh cùng mẹ. Vết sẹo dài màu đỏ trên mặt đối phương trong mắt một đứa trẻ như cậu, thực sự rất đáng sợ. Cha anh có khuôn mặt đẹp không tì vết. Chính suy nghĩ hồn nhiên đó đã làm cho tình cha của cô gái nhỏ trở nên rõ ràng hơn. Anh ngoan cố không chịu gọi điện cho bố và cố tránh mặt ông sáu trong ba ngày anh ở nhà. Nó nói dối, và nó nói dối khi ông muốn bày tỏ tình yêu và sự quan tâm của mình đối với con gái mình. Anh càng cố lại gần nó, nó càng lùi xa, anh càng nhân nhượng, nó càng tránh xa. Cô ấy không chấp nhận sự chăm sóc của một người đàn ông mà cô ấy coi là xa lạ, nhất định không phải là cha.

      Bé Thu có tính cách và ý tưởng rất hồn nhiên, đáng yêu. Ngay tại hắn do dự không gọi điện thoại cho phụ thân, muốn mời hắn cho mình uống nước gạo. Giọng nói thứ ba rất quan trọng đối với anh ấy, vì vậy anh ấy đã do dự và chắc chắn khi quyết định không gọi cho anh ấy. Rồi tôi bị ông nội đánh cho tơi tả, tôi cùng bà chạy sang nhà ngoại như trút hết cơn giận của mình vào hành động vung dây đẩy thuyền ra… ngỗ nghịch và quậy phá. Tuy nhiên, nếu chúng ta hiểu sâu sắc hơn thì tất cả những biểu hiện đó đều xuất phát từ tình cha con sâu nặng như thế. Nếu bạn có thể hiểu hoàn cảnh gia đình trong thời chiến và hiểu được khát vọng tình yêu của đứa trẻ, bạn có thể cảm nhận được tình yêu của cha đứa bé nồng nàn như thế nào.

      bé thu Người trong vết sẹo không giống người ngoài đời nên cô bé không thể nhận ra đó là Ba. Tâm hồn nó, trái tim nó ấp ủ một hình ảnh duy nhất và không muốn ai thay thế nó. Việc nó từ chối đưa tay ra đã khiến Six bị sốc khi họ gặp nhau lần đầu. Nó không gọi tiếng bố vì tiếng bố rất thiêng liêng, chỉ dành cho những ông bố thực sự. Đối với nó, anh ba là ba “giả dối”, còn thăng trầm của anh sáu mặc kệ nó. Không ai có thể giải quyết vấn đề thầm kín trong lòng cô. Tại sao lại gọi người đàn ông kỳ lạ đó là bố? Cô ấy là một đứa trẻ có xương sống, và chính tình yêu mãnh liệt dành cho cha cô ấy đã khiến cô ấy trở nên kiên quyết và quyết liệt. Và đây cũng chính là hạt giống bí mật sau này đã hình thành nên tính cách cứng cỏi, ngoan cường của cô gái xã hội bản lĩnh và thông minh.

      Tưởng chừng như tình cảm cha con không có gì trở ngại nhưng sau khi nghe bà nội kể về nguyên nhân vết sẹo trên má của bố, đứa trẻ đã hoàn toàn thay đổi thái độ, từ tránh mặt chuyển sang muốn ở bên. anh ta. Gần gũi, chuyển từ oán hận sang yêu thương, tự hào. Trước khi ông nội ra đi, mối quan hệ thiêng liêng giữa người con và người cha bỗng bùng cháy. Những vết sẹo trên mặt cha là vết sẹo chiến tranh do súng Tây để lại, vết thương đó chắc đã làm cha đau đớn rất nhiều, và thái độ thờ ơ của cha những ngày này chắc hẳn đã khiến cha đau lòng rất nhiều. Nó để lại vết sẹo trong lòng người cha. Vì vậy, khi nói lời chia tay, anh lặng lẽ đứng trong góc phòng, quay mặt về phía cha mình, với vẻ mặt “ngây thơ buồn trông dễ thương”, đó hẳn là một hành động chứa nhiều cảm xúc, suy nghĩ, cảm nhận. Khi người đàn ông lớn tuổi đeo ba lô và chào tạm biệt, tiếng khóc của cha đứa bé vang lên “ba…a…a…pa!”, một tiếng khóc xé lòng, “Xé toạc sự im lặng, xé toạc sự im lặng. im bặt. ruột gan, nghe “Trong tư thế nhảy, ôm cổ bố, đau quá hôn khắp nơi. Anh hôn tóc, anh hôn cổ, anh hôn vai, anh hôn vết sẹo dài trên má của bố nó”, biểu cảm nói. Đứa con muốn chuộc lỗi lầm và thỏa nỗi nhớ nhung 8 năm xa cách. Nghe bố hứa “Bố đi đón con về”, cô bé hét lên “Không!”, hai tay ôm chặt cổ bố rồi dang chân ngoạm lấy đôi bố trẻ, đôi vai nhỏ run run. trong câu chuyện đến đây, hẳn đã chạm đến trái tim của nhiều độc giả. Mọi người lặng đi, trái tim thổn thức, dường như những giọt nước mắt không thể trào ra ngoài, chỉ có thể chảy ngược vào tim. Xót thương cho bé Thu có hoàn cảnh khó khăn, tình thương cha của bé Thu như xóa đi những vết sẹo trong lòng người cha, để lại niềm vui trong hành trang của người lính. Tình cha con thiêng liêng, đánh tan ngọn lửa chiến tranh.

      Tình huống truyện gay cấn giữa không có mối liên hệ và mối liên hệ tay ba là một quá trình tâm lý phức tạp. Nhưng qua đó, tác giả đã làm nổi bật vẻ đẹp của tâm hồn trong sáng, vô tư của trẻ thơ, của cả tình cha con vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu. Kết hợp giữa phương thức tự sự, miêu tả, biểu cảm, ngôn ngữ đối thoại, độc thoại, độc thoại nội tâm… Tác giả đã uốn nắn nhân vật bé thu thành một đứa trẻ điển hình đại diện cho nhiều đứa trẻ trên thế giới. Phải xa người thân trong nhiều năm. Qua truyện ngắn “Chiếc lược ngà”, ta có thể thấy cách miêu tả tâm lí trẻ thơ của Nguyễn Quang Sinh rất thành công.

      Nhân vật Bé đã để lại dấu ấn đậm nét trong lòng người đọc. Chúng ta càng yêu con cái bao nhiêu, chúng ta càng căm ghét chiến tranh bấy nhiêu. Chúng ta cần biết ơn những mất mát to lớn mà các thế hệ đi trước đã hi sinh để có cuộc sống hôm nay. Để đáp lại tình yêu thương và sự hy sinh đó, chúng em phải chăm chỉ học tập để góp phần xây dựng cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.

      Phân tích tính cách chi tiết

      Phân tích nhân vật – Mẫu 1

      Đề tài tình cảm gia đình là một đề tài vô cùng quan trọng trong kháng chiến Việt Nam. Nhiều tác giả đã sử dụng chủ đề này, và tác phẩm “Chiếc lược ngà” của Ruan Guangsheng là một tác phẩm để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả.

      Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” kể về nhân vật trẻ tuổi, tuy là một đứa trẻ đáng yêu nhưng rất cá tính, đầy gai góc và nội tâm rất phức tạp. Tác giả vô cùng tinh tế khi dựng lên một tình huống vô cùng độc đáo.

      Ông là chiến sĩ cách mạng, tham gia bộ đội chiến đấu khi con gái chào đời. Ngày anh trở về nhà, con gái anh đã bảy, tám tuổi. Thu là người chỉ biết bố mình trông như thế nào qua những bức ảnh gia đình nên trong tâm trí Thu không có nhiều kỷ niệm về bố.

      Rồi một ngày anh quay lại và khiến cô khó chấp nhận người cha ruột thịt của mình.

      Trong ba ngày nghỉ ở nhà, anh tìm mọi cách để được gần cô gái nhỏ nhưng cô không chịu gọi lấy một tiếng. Mãi đến khi nhiệm vụ chuẩn bị bắt đầu, giọng người cha mới nghẹn ngào.

      Nhân vật nữ chính là một cô bé tám tuổi với tính cách mạnh mẽ, gai góc và bướng bỉnh. Tuy nhiên, trong lòng bé Thu lại vô cùng trong sáng, thể hiện tình yêu thương với bố. Vì bé chỉ nhìn bố trong bức ảnh của bố và mẹ trong ngày cưới. Vì vậy, khi nhìn thấy ông ấy ngoài đời, anh ấy không thể nghĩ đó là bố mình.

      Ông nội Sáu là một người dũng cảm, từng trải qua nhiều trận đánh ác liệt, dung mạo không còn như xưa, không giống bố một chút nào. Đời sống. Trong một bức ảnh ngày cưới của bố mẹ tôi. Điều này là bình thường.

      Qua những chi tiết được tác giả miêu tả ta thấy bé thu có tính cách và suy nghĩ rất đáng yêu. Những suy nghĩ vừa ngây thơ vừa trưởng thành. Nó thể hiện tình yêu thương của người con dành cho cha mình và thể hiện tình cảm gia đình khăng khít. Khi cả nhà bảo tôi đãi bố tôi bữa tối. Thu bướng bỉnh chỉ nói “đến ăn cơm”.

      <3 "Đừng để con đi. Con phải ở nhà với bố" Cô gái nhỏ đã thốt lên lời của người cha sau một thời gian dài vắng bóng, từ tận đáy lòng cô luôn khao khát cha của đứa trẻ.

      Và cùng với động tác đó là động tác ôm cha khóc nức nở. Thu không muốn xa bố nữa, tám năm rồi cô đã đợi để được gặp bố, giờ cô không muốn đợi nữa, không muốn xa cách.

      Qua diễn biến tâm lý của nhân vật, ta thấy Tú là một cô gái gợi cảm, bề ngoài có vẻ cứng rắn nhưng bên trong lại yếu đuối, trẻ con và khao khát có bố hơn bao giờ hết.

      Tranh giành tình thương của cha, người con cũng khao khát tình cha thiêng liêng như bao đứa trẻ khác. Bất kỳ đứa trẻ nào sinh ra đều cần sự chăm sóc của cả cha lẫn mẹ để có thể phát triển và trưởng thành một cách bình thường.

      Nhà văn Nguyễn Lượng Sang mong muốn qua tác phẩm của mình có thể lên án tội ác chiến tranh, chính chiến tranh đã làm bao gia đình ly tán, con không được gần cha, vợ không được gần chồng. ngăn cách bởi những cuộc chiến tàn khốc.

      Phân tích nhân vật – Mẫu 2

      Sinh ra và lớn lên ở mảnh đất phương Nam, Nguyễn Lượng Sang luôn viết những câu chuyện mộc mạc, bình dị với giọng văn Nam Bộ về con người và cuộc sống nơi đây. Mỗi trang tác phẩm của ông đều để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc, và truyện ngắn “Chiếc lược ngà” là một trong số đó. Tác phẩm ra đời trong những năm kháng chiến chống Mỹ ác liệt, thể hiện thành công tình cha con sâu nặng trong hoàn cảnh chiến tranh bấp bênh. Và qua lời kể của đứa trẻ, cho chúng ta hiểu thêm về tình cảm thiêng liêng và cao quý đó.

      Cũng như bao nhiêu người khác, Thu là một đứa trẻ rất thương cha, chính vì thế trong lòng cô bé ấy luôn có một nỗi nhớ mong được gặp cha, được nằm trong vòng tay cha, được cha vỗ về, được an ủi. có nơi trú ẩn. Rồi, ngày ấy đến sau tám năm xa cách. Những tưởng Qiu sẽ rất vui và sẽ sung sướng ôm cha nhưng không ngờ, ngày nhìn thấy cha, thái độ của Qiu rất khác thường, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Ông xuống xuồng, dồn hết tâm tư về con vào “Thu! Con!” Nhưng trước “ánh mắt đăm đăm” cảm xúc đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác của ông Lưu, bà cảm thấy “lạ lùng, chớp chớp mắt”, muốn gặng hỏi. đó là ai, rồi nhanh chóng chạy đi tìm mẹ tôi để được giúp đỡ. Trong ba ngày nghỉ ở nhà, ông nội Sáu luôn cố gắng bù đắp cho con với mong muốn thay đổi con, kiên nhẫn chờ đợi tình yêu của con. Nhưng đáp lại tình cảm của bố chỉ là sự lạnh lùng của mùa thu, bố nói: “Con càng vỗ về cô ấy càng đẩy ra xa”, thậm chí cô bé còn tỏ ra ương ngạnh, bướng bỉnh. Tính bướng bỉnh của Thu thể hiện ở việc cô không chịu gọi ba điểm, cô chọn cách không nói với anh khi cần thiết. Ngay cả trong những trường hợp khẩn cấp, chẳng hạn như làm cạn vạc gạo, cô ấy cũng tự mình loay hoay tìm cách giải quyết chứ không chịu nhờ đến sự giúp đỡ của anh ấy. Cô bé Thứ Năm cố hết sức từ chối mọi yêu thương, vỗ về mà ông Sáu dành cho, khi ông gắp trứng cá trong bát cho cô gắp, cô bé “lập ngay đũa chọc vào bát cho nó yên vị, và rồi bất ngờ hất bát” trứng ra ngoài khiến cơm rơi vãi khắp đĩa. Và cao trào, khi bị ông nội đánh, cháu bé đã chạy sang nhà bà ngoại trước khi kịp phản ứng. Có thể thấy Thư là một cô gái rất ương ngạnh và bướng bỉnh, nhưng sự bướng bỉnh của cô cũng không phải là thủ phạm. Vì Thu không nhận cha, không phải cô không thương cha mà vì suốt những năm tháng chiến tranh, cô chỉ nhìn cha qua những tấm hình để rồi ngày gặp lại, vết sẹo trên mặt đã khiến cô khác với quá khứ Bức ảnh bố mà đứa bé không chịu nhận. Hành động và phản ứng của em hoàn toàn không thể tránh khỏi vì em còn quá nhỏ để hiểu được sự khốc liệt và tàn khốc của chiến tranh.

      Nhưng mọi thứ thực sự thay đổi khi cô ấy yêu cầu bà của mình kể câu chuyện về những vết sẹo trên khuôn mặt của cha cô ấy, khi cô ấy nhận ra rằng đã đến lúc ông ấy nhận công việc. Giao banh. Cuộc gặp gỡ này càng làm cho tình cha con trong sáng và tình cảm hơn bao giờ hết. Không giống như đứa trẻ bướng bỉnh, cau có và bướng bỉnh của ba ngày trước, khuôn mặt hôm nay thật “buồn” và “suy tư”. Và khi cô bé bắt gặp ánh mắt buồn bã của ông nội, “đôi mắt to tròn của cô chợt chớp chớp”. Có lẽ, giờ đây, chính cha cô đã gửi vào mắt cô biết bao yêu thương, và cô đã gọi tên cha mình – một tiếng khóc xé lòng khi ông dịu dàng từ biệt. Không dừng lại, Thu còn chạy lại ôm chặt bố, hôn ông, hôn cả vết sẹo của ông. Nụ hôn ấy là nụ hôn của tình yêu vô bờ bến và là nụ hôn của nỗi nhớ da diết. Hơn bao giờ hết, cô muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi để được ở bên cha, được ôm chặt trong vòng tay của ông. Lúc đó, cô bé nói rằng cô muốn giữ cha ở bên cạnh mình, “Ba! Đừng để con đi! Ba người sẽ ở nhà chăm sóc con!” Mơ mộng, một từ rất ngây thơ, chứa đựng tình cảm sâu nặng của người con đối với cha mình, đó là tình cảm thiêng liêng và cao cả. Cô gái nhỏ chia tay cha, mong ông tặng cho cô chiếc lược ngà, để cô luôn cảm nhận được hơi ấm của người cha luôn ở bên mình. Vì vậy, trong giây phút chia ly, mọi khoảng cách đều bị xóa nhòa, chỉ còn lại tình cảm của người con dành cho cha mình.

      Vì vậy, truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sinh đã miêu tả thành công những chuyển biến tinh tế trong tình cảm của thu, qua đó cho ta thấy thu là một cô gái ương ngạnh, ương ngạnh, bướng bỉnh nhưng lại hết mực thương cha. Đồng thời cũng thể hiện tình cha con sâu nặng trong cuộc kháng chiến gian khổ của dân tộc.

      Phân tích nhân vật – Mẫu 3

      Một số trang khiến độc giả rơi nước mắt khi chứng kiến ​​sự đấu tranh, đau đớn và thậm chí cả nước mắt. Một số nhân vật, mặc dù chỉ từ ngòi bút của tác giả, có những ám ảnh. Hình ảnh người thiếu niên trong truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sinh là hình ảnh mà người đọc sẽ luôn có một cảm giác mạnh khi lần giở từng trang viết của tác giả.

      “Lược Ngà” được sáng tác vào năm 1966, khi Chiến tranh chống Nhật Bản đang diễn ra sôi nổi và trải qua muôn vàn gian khổ. Ông Sáu đi trận khi đứa con chưa đầy một tuổi, khi về thăm con thì đứa con đã lớn không chịu nhận cha. Sự hành hạ, đấu tranh, nước mắt, hối hận và những xung đột nội tâm của một đứa trẻ đẩy cốt truyện lên cao trào. Ở với bố được 3 ngày, Tú không chịu nhận, cô ôm chặt lấy ông không chịu buông cho đến khi nghe bà nội kể về những vết sẹo trên mặt bố. Tình cha con đứt đoạn, bao cảm xúc trong lòng người đọc mới tan ra.

      Tuy mới 8 tuổi nhưng tính tình rất đanh đá, mạnh mẽ và bướng bỉnh. Trong tâm trí cô chỉ có một hình ảnh của cha mẹ cô trong ngày cưới của họ. Đó là tất cả những gì anh ấy sẽ giữ, chờ đợi sự trở lại của cha mình. Khi anh nằng nặc gọi “Cầm lấy! Anh đây cưng”, Bảo Bảo vẫn không chịu và thẳng thừng từ chối. Anh Lưu luôn dành cho đứa bé tình yêu thương chân thành nhất, sâu sắc nhất nhưng thứ anh nhận được lại là sự thờ ơ. Chỉ vì vết sẹo trên mặt, chỉ vì chiến tranh, vì những tội ác mà nó gây ra. Tính cách mạnh mẽ của một cô bé 8 tuổi được thể hiện sinh động trong Ruan Guangsheng. Qua đó, giúp người đọc hình dung được sự kiên cường, vững vàng trong trái tim của người miền Nam.

      <3 Khi mẹ nhờ anh ấy mua đồ ăn tối cho bố, anh ấy chỉ nói "Vào nhà ăn tối". Đặc biệt là chi tiết cho nước qua nồi cơm, không cứu được đứa con, quyết không để ông có sáu chắt. Sự bướng bỉnh, thờ ơ và vô cảm khiến trái tim anh đau nhói. Đỉnh cao của tính cách đứa trẻ thể hiện ở việc ăn uống, khi bế đứa trẻ lên để lấy trứng cá trong bát, đứa trẻ đã làm đổ bát cơm. Anh ta đánh anh ta sáu lần và mọi người đều nghĩ rằng anh ta sẽ nhảy lên và bỏ đi, nhưng không," nhưng không, anh ta ngồi cúi đầu xuống. Bạn thấy cách anh ta cầm đũa, gắp trứng cá muối và cho vào cốc, sau đó lặng lẽ đứng dậy và bước ra khỏi mâm."

      Những suy nghĩ thôi thúc và đẩy đến những hành động bạo lực, phủ nhận tất cả tình cảm yêu thương mà cha dành cho tôi. Bởi vì với em bé thứ năm, nó không phải là bố. Có lẽ chính tính cách mạnh mẽ và bướng bỉnh đã khiến bà trở thành một đối tác liên lạc bền bỉ trong cuộc kháng chiến sau này.

      Nguyễn Quang Sáng không chỉ dừng lại ở việc miêu tả tâm lí nhân vật đứa trẻ 8 tuổi mà dùng nhân vật này như một tiền đề để nói lên tình cha con sâu nặng và bền chặt biết bao. Trong 3 ngày ở với bố, Thu nhất quyết không nhận ông cho đến khi nghe bà ngoại kể về những vết sẹo do chiến tranh để lại trên mặt ông, cô mới vỡ lẽ. Hắn vẻ mặt buồn bực, tựa hồ đang suy nghĩ, trên đường đi chiến trường, không dám lại gần, sợ lại như lần trước giãy giụa. Dám nói “con muốn nghe con” là tâm trạng nặng nề, đau đớn, dằn vặt của người cha nhưng không thuyết phục được con gái.

      Sau đó, một cảnh thú vị đã xảy ra. Nó gọi “Bố ơi”, tiếng “Bố ơi” như vỡ òa, trào ra từ tận đáy lòng đã bị kìm nén bao nhiêu năm. Tiếng “ba” ấy như khiến người đọc nghẹn ngào, cho một tình yêu bền bỉ và sâu nặng. Tiếng khóc của đứa bé như xé toạc bầu không khí tĩnh mịch, xé nát từng khúc ruột của mọi người, thật vô cùng thê lương. Nhiều năm trôi qua, bé Cersei luôn khao khát được gặp cha mình, người được biết đến với cái tên Father’s Voice. Thứ năm cảm thấy hoàn toàn trái ngược với những gì nó đã xảy ra với anh ta. Đó là niềm khao khát, tình yêu cháy bỏng đó.

      Nổi loạn, bướng bỉnh và yêu thương tha thiết là những tính cách mà em bé tự quyết định con đường tương lai, sẽ tiếp bước cha anh đánh đuổi quân xâm lược

      Vì vậy, việc xây dựng nhân vật nhỏ bé với tính cách giàu cảm xúc, tình cảm khiến người đọc cảm nhận sâu sắc hơn về thứ tình cảm thiêng liêng nhất là tình yêu của người phụ nữ. Qua đây, tác giả cũng muốn lên án, tố cáo cuộc chiến tranh này đã đẩy biết bao gia đình vào cảnh không nhà cửa.

      Phân tích nhân vật – Mô hình 4

      Chiếc lược ngà là một truyện ngắn xuất sắc của nhà văn Nguyễn Quang Seng. Lấy cảm hứng viết về tình cha con và nỗi đau chiến tranh, câu chuyện để lại cho người đọc những dư âm sâu sắc. Đặc biệt là diễn biến tâm lý, tình cảm của nhân vật khi em bé nhìn thấy bố lần cuối sau khi trở về nhà.

      Nghệ thuật kể chuyện và tình huống bất ngờ đậm chất Nam Bộ. Tác giả để một nhân vật nói với nhân vật chính nhằm làm cho câu chuyện khách quan và đáng tin hơn. Đây là cách kể chuyện, từ đó ta có thể thấy rõ diễn biến tâm lí của nhân vật nhỏ tuổi này.

      Bé Thu là một cô gái có cá tính mạnh mẽ và độc đáo. Vì xa cách cha, vì một vết sẹo mà tôi đã vô tình không nhận ra ông, khi nhận ra ông, tôi đã muốn xa ông mãi mãi. Tình yêu, nỗi đau và sự oán hận đã giúp cô sau này trở thành một người giao tiếp dũng cảm.

      Cha đi chiến đấu nơi đất khách quê người. Hai cha con không gặp lại nhau cho đến năm tám tuổi. Cô gái để tóc dài ngang vai, mặc quần đen, áo sơ mi hoa đỏ, dáng vẻ ngây thơ, trong sáng, thoạt nhìn cô đã nhận ra con gái mình. Nhưng niềm vui gặp lại con sau bao năm xa cách, trớ trêu thay, lại là sự đáp lại những tiếng gầm gừ của ông bố trẻ để tránh bị nghi ngờ. Thứ Năm giật mình, tái mặt và la hét chạy đi. Trong ba ngày ở bên cha, Arthur không nhận ra sự ương ngạnh và liều lĩnh của cha mình. Cô nhất định sẽ không để anh hút cạn nước trong nồi cơm, như vậy sẽ vứt bỏ trứng cá anh nhặt được. Bị ông ngoại đánh, cậu bỏ nhà bà ngoại chạy lạch bạch dưới xuồng. Đó là thái độ bướng bỉnh của một đứa trẻ tám tuổi. Nhưng thái độ này không bị lên án bởi tất cả vì chiến tranh. Chiến tranh mang lại mất mát và đau khổ. Nhưng những đứa trẻ như Thu còn quá nhỏ để hiểu được những hoàn cảnh khắc nghiệt, không khoan nhượng mà ngay cả người lớn cũng không thể vượt qua. Chỉ vì vết sẹo trên mặt của cha và bức ảnh của cha mà anh biết rằng anh không nhận ra ông. Vết thương chiến tranh đã trở thành vết sẹo hằn sâu trong tình cha con.

      Ngày cuối cùng, vào giây phút ra đi, tình cảm thiêng liêng của người con dành cho cha cháy bỏng. Thái độ và hành vi của tất cả bọn trẻ đột nhiên thay đổi. Khi nhìn thẳng vào cha, “đôi mắt to tròn của cô chợt chớp chớp”. Đằng sau đôi mắt to tròn ấy hẳn là biết bao suy nghĩ và cảm xúc đang lay động. Tiếng “bố…bố” đầu tiên của bé và tiếng khóc rưng rức “Chạy như sóc ôm cổ bố” Những cử chỉ hôn khắp nơi: hôn tóc, hôn cổ, hôn vết sẹo dài trên mặt, má bố. Nghi ngờ chỉ vì vết sẹo đã hết. Vì vậy, vào giây phút chia tay với cha tôi, tình yêu và nỗi nhớ đã bị đè nén trong nhiều năm giờ phút này lại trở nên mãnh liệt, thậm chí tôi còn cảm thấy có chút tiếc nuối. Cảnh tượng này đã chạm đến trái tim của mọi người. Và khi ông nội Sáu nói: “Bố đi rồi về với con nữa”, bé Thu hét lên “Không” rồi vòng tay ôm cổ, dạng chân ra bên cạnh bố, đôi vai nhỏ run run. Chắc mẹ đã khóc, khóc vì ân hận vì không nhận ra cha, khóc vì chịu tang cha, vì chiến tranh phải xa gia đình, chỉ vì bom đạn quân thù mà trên mặt cha hằn những vết sẹo. . Vốn dĩ đó là một chuyện rất đau lòng nhưng đứa bé không hiểu, thậm chí còn xa lánh bố khiến bố rất đau lòng. Được bà ngoại dạy dỗ nên cô bé đã hiểu. Nhưng có lẽ khi em bé nhận được nó… thì đã quá muộn. Cha của cậu bé phải rời quê hương trở lại chiến trường, chịu đựng mưa bom đạn. Vì vậy, đứa bé sơ sinh đã bóp cổ cha mình và ôm chặt lấy ông như để bù đắp cho lỗi lầm của mình. Từ lúc tỉnh dậy, tâm trạng và tính cách của cô đã thay đổi, sự bướng bỉnh của một cô bé tám tuổi đã biến mất, thay vào đó là tình yêu thương cha, tình yêu cha, niềm tự hào về cha. Cuộc chia tay cuối cùng của đứa bé, không ai biết, chính là cuộc chia tay cuối cùng mà người cha đã vĩnh viễn rời xa em, không thực hiện được lời hứa “khi nào cha ra đi, con sẽ lại về với con”. Nhưng tình yêu thương của người cha đã tạo ra một động lực lớn dần khi cô trở thành một người giao tiếp dũng cảm và can đảm.

      Tóm lại, qua diễn biến tâm lý của trẻ, ta có thể thấy cháu là người có tình cảm mạnh mẽ, sâu sắc, hồn nhiên, ngây thơ. Tính cách này của bé tập trung trong mối quan hệ giữa cha và con trai. Nhân vật Bé Thu để lại cho Bé ấn tượng sâu sắc, bé có tình cảm sâu đậm với cha. Ngày càng có nhiều độc giả yêu mến cô.

      Phân tích nhân vật – Mẫu 5

      Có nhà văn đã nói: “Không có chuyện cổ tích nào đẹp bằng đời sống được viết ra”. Nhiều câu chuyện về cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc ta đã trở thành huyền thoại và được các nhà văn ghi chép như cổ tích thời hiện đại. Trong số đó có “chiếc lược ngà” của Ruan Guangsheng. Các nhân vật nhỏ tuổi trong truyện đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc bằng tình phụ tử sâu nặng và tính cách mạnh mẽ.

      Ra đời năm 1966, trong suốt 30 năm chiến tranh, đồng bào miền Nam đã trải qua những năm tháng gian khổ, đau thương nhất, “Chiếc lược ngà” được kể lại qua lời kể của 6 người đồng đội và 8 người chú. Ai đã lặng lẽ theo dõi câu chuyện cảm động của cha con Liuwa từ đầu đến cuối. Qua những quan sát tinh tế và sâu sắc của Ba Thục, chúng ta mới thấu hiểu hết nỗi khổ của người dân miền Nam trong chiến tranh và sức mạnh của tình phụ tử thiêng liêng, bất diệt.

      Em bé trong câu chuyện cũng như bao cô gái miền Nam khác, vì chiến tranh mà thiếu vắng tình cha. Khi anh mất, tôi chưa đầy một tuổi, suốt tám năm trời, tôi và bố chỉ gặp nhau qua hai tấm ảnh. Kỳ nghỉ ba ngày của anh là cơ hội hiếm có để ba đứa trẻ gặp gỡ và bày tỏ tình cha con. Nhưng tác giả lại đặt cô vào một tình thế khó xử: vì một hiểu lầm trẻ con mà Tú không chịu chấp nhận sự thật rằng mình đã sáu tuổi và ba tuổi, khi cô nhận ra thì cũng là lúc cha cô lên đường gặp cô. Lần gặp đó là lần đầu tiên, duy nhất và cũng là lần cuối cùng hai cha con gặp nhau.

      Tuy nhiên, từ những khúc ngoặt của tình huống truyện, người đọc vẫn nhận ra nét độc đáo và tính cách của nhân vật trẻ tuổi này: một cô bé tám tuổi bướng bỉnh nhưng đáng yêu, đặc biệt là tình yêu sâu sắc, nhiều màu sắc và nồng nàn. Tình yêu này thể hiện ở hai hoàn cảnh trái ngược nhau, trước và sau khi quen biết cả ba.

      Trước khi từ chối nhận anh là cha, Thu là một cô gái trẻ con, bướng bỉnh và ngây thơ, chính thái độ từ chối tình yêu của cha dành cho mình đã khiến trái tim anh tan nát. Ngay khi hai hoặc ba đứa trẻ gặp nhau, anh ta, chống lại sự khao khát, thiếu kiên nhẫn và ý tưởng của mình, đã bỏ chạy, kêu lên “Mẹ ơi, mẹ ơi” với vẻ mặt kinh hoàng, và bỏ mặc anh ta đứng một mình. “Nhìn nó đau đớn khiến khuôn mặt nó trông tội nghiệp đến tội nghiệp, cánh tay thì rũ xuống như gãy.” Ba ngày ở nhà, anh không dám đi đâu, chỉ muốn ở bên con. , để an ủi, chăm sóc và bù đắp những thiếu sót của anh trong 8 năm qua khiến đứa trẻ trở nên bướng bỉnh, không muốn đón nhận anh, thậm chí không chịu gọi anh là “ba”. Tác giả xây dựng hàng loạt chi tiết để miêu tả tâm lý và thái độ rất trẻ con, bướng bỉnh của đứa trẻ. Khi mẹ gọi bố vào ăn cơm, dọa đánh và bảo gọi cho bố một lần, Thu vẫn không nói: “Vào ăn đi! Cơm xong rồi”, “Con khóc mà người ta không nghe”. “. Hai chữ “người ta” mà Thu nói khiến anh “không khóc được, chỉ biết lắc đầu cười khúc khích”, khiến anh vô cùng đau lòng. Thậm chí, khi mẹ bắt em phải hàng giờ đồng hồ phải bảo anh múc hết cơm nóng trong vạc ra, Thu chỉ nói “cơm sôi rồi, giúp em múc nước đi”. Cả sự im lặng của anh trai cô lẫn lời đề nghị của chú cô đều không thể khiến cô gọi một tiếng “Bố” đơn giản, khiêm tốn. Lần đầu tiên trong đời, mỗi đứa trẻ nhớ tiếng gọi bập bẹ. Sự kiên quyết từ chối tình yêu của cậu con trai 6 tuổi của anh lên đến đỉnh điểm trong chi tiết con trứng cá trong bữa tối của gia đình. Thương hai cha con, mùa thu, anh gắp một quả trứng cá ngon nhất trong bát cơm, nhưng cô lại bất ngờ ném ra khỏi bát cơm. Ba ngày dồn nén nỗi đau lại trào ra, anh đánh con không khóc, ngoan ngoãn bỏ trứng cá trở lại bát cơm rồi bỏ qua nhà bà ngoại, khi ra về anh còn cố tình giật dây ầm ĩ. Những chi tiết bình thường mà tinh tế này chứng tỏ tác giả rất hiểu tâm lý trẻ em.

      Trẻ con vốn ngây thơ nhưng cũng đầy bướng bỉnh, nhất là khi có hiểu lầm sẽ kiên quyết từ chối tình cảm của người khác, đặc biệt là đối với một cô gái bướng bỉnh, ương ngạnh như Qiu. Người đọc thường cảm thấy giận tôi và tiếc cho anh ấy. Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi vẫn là một cô gái ngọt ngào. Tính bướng bỉnh của Thu không hẳn là đáng trách. Trong môi trường xa xôi và khó khăn của chiến tranh, anh còn quá trẻ để hiểu được những khúc ngoặt của cuộc sống, và không ai chuẩn bị cho anh những khả năng phi thường của nó. . Chính thái độ ương ngạnh, quyết liệt của người con đã thể hiện tình yêu thương sâu sắc của người con đối với cha mình. Thu hoàn toàn không biết cha mình vì người đàn ông tự nhận là cha khác trông không giống người cha mà cô nhìn thấy trong bức ảnh. Ba đứa trẻ trong ảnh không có vết sẹo dài như vậy trên mặt. Cô không tin, thậm chí còn nghi ngờ điều đó. Không ai giải được mối nghi ngờ trong lòng Thu, nghĩa là cô chỉ dành tình cảm cho người cha duy nhất trong ảnh. Tính bướng bỉnh của bé Thu vẫn là mầm mống tiềm ẩn khiến tính cách bướng bỉnh, ương ngạnh của bé sau này truyền tải định kiến, quan điểm.

      Những nghi ngờ của Thu đã được trấn an khi nghe bà ngoại giải thích vì sao bố em có một vết sẹo dài trên má. Khi nghe những lời này, “anh ấy nằm im lặng, trở mình và đôi khi thở dài như một người lớn.” Vì vậy, tình yêu của Qiu San, vào thời điểm anh không ngờ nhất, khi anh lên đường trong chốc lát, nó đã trỗi dậy mạnh mẽ. Giọng nói mong chờ bấy lâu của “bố” bỗng vang lên “nhưng lạ thay, vào lúc này, một tình cảm cha con bỗng trỗi dậy trong lòng nó, và khi không ai ngờ tới, nó bỗng hét lên. :-ba ..a.. .a…ba!Tiếng kêu của nó giống như nước mắt, xé rách yên lặng, xé nát ruột gan của mọi người, nó thật thê lương.Nó kìm nén bao nhiêu năm,như thể từ tận đáy lòng bùng phát ra.Giọng nói của “Bố ơi”. Tiếng gọi ân cần ấy là tiếng gọi của mọi đứa trẻ khi lên thành phố, nhưng với hai cha con, đó là nỗi nhớ nhung suốt 8 năm xa cách, là tiếng gọi của nội tâm, là tiếng gọi của đứa trẻ 8 tuổi đang tìm kiếm. mong được ở bên cha. Tình yêu trong tim tôi khi tôi nhìn thấy nó. Nó khóc và lao về phía trước, nhanh như một con sóc, nó nhảy lên và choàng tay qua cổ bố. Nó khóc và ôm lấy cổ bố: -ba! Đừng buông con ra nữa! Con sẽ ở nhà với mẹ!”. Tôi bày tỏ tình cảm của mình với bố rất mãnh liệt, rất mãnh liệt, rất vội vàng, rất vội vàng, xen lẫn sự tiếc nuối. Những cảm xúc dồn nén ấy bùng lên: “Bố bế bố lên. Bố hôn bố. Bố hôn tóc, hôn cổ, hôn vai, hôn cả vết sẹo dài trên má bố. Người thân, người kể chuyện và người đọc không thể” Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng về mối quan hệ cha con quanh co ở đây. Khi hai cha con gặp nhau cũng là lúc cha ra đi. Sự níu kéo của đứa trẻ càng làm nổi bật tính cảnh giác của chiến tranh: “Con bé hét lên, hai tay ôm chặt lấy cổ, chắc nó cảm thấy hai tay nó không ôm nổi bố, nó xoè hai chân ra để hất bố lên. và cha của anh ấy Đôi vai nhỏ bé đang rung lên.” Những nỗ lực của Collector đã thất bại trong việc giữ bộ ba lại với nhau. Người con trai thứ sáu vẫn phải ra đi, mặc dù thời gian giữa hai cha con rất ngắn ngủi! Cảm thấy tiếc cho Thứ Năm vì cô ấy không hiểu rằng cuộc gặp gỡ đầu tiên này cũng sẽ là lần cuối cùng. Cha cô đã bị giết trong một cuộc đột kích. Chứng kiến ​​cảnh chia tay đầy tình cảm của hai cha con, có người không cầm được nước mắt, trái tim người kể như bị ai đó nắm lấy tay.

      Toàn bộ sự lựa chọn, hai tình huống và hành vi hoàn toàn khác nhau, thực chất là tình yêu không lay chuyển của một đứa trẻ dành cho cha mình-một đứa bé tám tuổi. Tuy nhiên, trước sau gì cô cũng là một cô bé ngây thơ, và cô đã đồng ý để cha mình đi để ông mua cho chiếc lược, món quà nhỏ mà bất cứ cô bé nào cũng mong muốn. Từ chi tiết này, chiếc lược ngà đi vào câu chuyện, trở thành nhân chứng thầm lặng cho sự bất tử thiêng liêng của người cha.

      Trước khi hi sinh để xin chú cho chiếc lược ngà, ánh mắt háo hức của người anh kết thúc đoạn trích. Với bé, chiếc lược nhỏ với dòng chữ yêu thương “Yêu, nhớ, tặng và nhận của bố của con” là kỷ vật chứa đựng tình yêu thương, nỗi nhớ, hình bóng, tấm lòng của người cha. Chiếc lược ngà động viên em vững vàng chiến đấu. Chú Ba tình cờ gặp Thứ Năm, và khi chú đưa chiếc lược, cô bé bướng bỉnh này đã biến thành một người đưa thư dũng cảm. Nguồn tiếp thêm sức mạnh cho mùa thu là tình cha, tình quê hương đất nước.

      Nguyễn Quang Sáng rất thành công trong việc xây dựng nhân vật bé Thu – một tính cách của một đứa trẻ cứng cỏi, mạnh mẽ, quyết đoán (đến mức thoạt nhìn có thể cho là hợm hĩnh), bướng bỉnh. và khó nghe lời Nhưng cũng rất ngây thơ, dễ thương, ngoan ngoãn và có tình cha sâu nặng, có thể kể đến cách tạo tình huống bất ngờ, sự thấu hiểu tâm lý và tính cách của đứa trẻ, cách lựa chọn những chi tiết nghệ thuật “đắt giá” (như chi tiết khi con không gọi bố, đứa con vất vả múc nước gạo cạn, ném trứng cá cha nhặt được, chi tiết cha nhặt chiếc lược trước khi ra đi… Tập hợp nhân vật của đứa trẻ để lại trong lòng người đọc một tình người sâu sắc— tình cha con trong những năm tháng chiến tranh xa xôi đau thương, ấn tượng thời chiến về một em bé Nam Bộ hoạt bát, đáng yêu.

      Phân tích nhân vật – Mẫu 6

      Tình cảm gia đình là một đề tài quan trọng của văn học Việt Nam thời kì mĩ học chống Nhật cứu nước. Sử dụng loạt chủ đề này, Ruan Guangsheng đã tạo ra một số tác phẩm độc đáo như “Lược ngà” và “Bông cẩm thạch”, trong đó ấn tượng nhất là “Lược ngà”. Một trong những yếu tố thành công của tác phẩm này chính là việc tác giả đã thành công trong việc khắc họa nhân vật chính – bé gái – một cô gái cá tính đáng yêu và nhiệt tình.

      “Lược ngà” ra đời năm 1966, nằm trong tập truyện cùng tên (Lược ngà) của Nguyễn Quang Sinh. Câu chuyện xây dựng trên một hiểu lầm để lại nhiều bất ngờ cảm động: đứa con trai duy nhất của ông chưa đầy một tuổi lên đường chống Pháp. Từ đó về sau, hai ba đứa trẻ không bao giờ gặp lại nhau nữa, cho đến khi kháng chiến kết thúc, khi ông trở về, đứa con gái tám tuổi không chịu nhận cha. Ở nhà ba ngày, bất luận thế nào, cô vẫn không gọi lấy một tiếng. Đến lúc lên đường nhận nhiệm vụ mới, đứa bé sơ sinh được cha gọi về. Thật ngạc nhiên. Hóa ra anh không chịu nhận bố vì vết sẹo trên má khiến anh không còn là người trong bức ảnh cưới. Chỉ khi bà giải thích điều đó với cô ấy, cô ấy mới gọi cho bố mình. Giây phút anh nghe thấy tiếng gọi mà anh chờ đợi suốt bao nhiêu năm cũng là lúc hai cha con xa cách. Anh Sáu hứa mang lược cho tôi. Những ngày chiến đấu trong rừng, ông miệt mài làm chiếc lược ngà cho con gái. Khi chiếc lược đã sẵn sàng, ông đã hy sinh bản thân mình trước khi trao nó cho con gái mình.

      Nhân vật cô bé tám tuổi mới tám tuổi nhưng bướng bỉnh, dũng cảm và rất cá tính. Trong tâm trí của những người con chỉ có một hình ảnh duy nhất về người cha và đó chính là qua bức ảnh chụp chung với mẹ trong ngày cưới. Anh ấy nhất quyết không chịu thừa nhận mình lên ba, mặc dù cả gia đình – bao gồm cả bà ngoại – đều thừa nhận điều đó. Họ đón tiếp ông bằng tấm chân tình, sự yêu mến của người dân Nam Bộ. Không những thế khi gặp nhau anh còn rất xúc động. Thế mà Thu vẫn hét lên kinh hãi, đến gần nó mới lắp bắp nói: “Thu! Tao đây…”. Đó là bởi vì nhìn thấy cha trong ảnh không có vết sẹo trên má, người vẫn luôn gọi hắn là con lại bắt hắn gọi là cha, hiện tại trên má hắn có một vết sẹo dài.

      Hơn thế, việc miêu tả từng hành động của Qiu Ruan Guangsheng qua nhiều chi tiết không chỉ thể hiện tính cách đặc biệt của cô mà còn chứng tỏ cô rất am hiểu tâm lý trẻ thơ. Khi mẹ muốn “đãi bố bữa tối”, Thu gọi “trọng” và “ăn đi”. Cơm trong nồi đã sôi, cô cũng không nhịn được, không chịu gọi cha đến giúp. Cách thoát nước đặc biệt là tính ngoan cường, bướng bỉnh của bé Thu, thể hiện qua việc bé làm đổ bát cơm và bị bố đánh khi cho bé ăn trứng cá. vùng vẫy, cô ấy sẽ đánh Lật đổ khay thức ăn, hoặc cô ấy sẽ bỏ chạy. Nhưng không, nó ngồi im, gục đầu. Anh nghĩ thế nào em cầm đũa, gắp trứng cá bỏ lại vào cốc, rồi lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi mâm cơm.Sự tàn ác của quả bom cũng có lối suy nghĩ trẻ con của nó, nhưng phải thừa nhận rằng, tính cách mạnh mẽ của cô gái này đã trở thành tiền đề cho sự dũng cảm và cảnh giác của cô.

      Nhưng nếu chỉ dừng lại ở đó, tuyển tập “Chiếc lược ngà” ấy sẽ được gộp chung với vô số tác phẩm viết cho thiếu nhi khác. Điều khiến nhân vật và tác phẩm đi xa hơn trong lòng người đọc chính là ở thu có một tình yêu nồng nàn, tha thiết.

      Cô gái không biết cha mình vì hiểu lầm vết sẹo trên mặt ông. Cô ấy nghĩ rằng chính “người ta” đã mang cho cô ấy một “bố giả”! Vì vậy, càng phản đối quyết liệt “người cha giả tạo” ấy, cô bé càng chứng tỏ mình yêu cha nhiều như thế nào. Tình yêu ấy sâu nặng lắm: chỉ có một mình nó, không thể chia sẻ với ai, kể cả người được nhận là cha của nó, người yêu nó rất nhiều và chân thành.

      Khi biết ông nội Sáu chính là cha ruột của mình và vết sẹo trên mặt ông là do cậu bé người Mỹ đó gây ra, vào buổi sáng cuối cùng trong kỳ nghỉ của cha cô, “Đứng trong góc, cô cảm thấy như mình bị bỏ rơi. Về đến nhà, anh đứng bên cửa nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt có chút khác thường, không còn bướng bỉnh hay cau có nữa, vẻ mặt u ám buồn bã, nét mặt buồn bã. .Khuôn mặt ngây thơ nhìn Cô ấy trông thật dễ thương, hàng mi dài cong vút, như thể không bao giờ chớp mắt, đôi mắt dường như đã lớn hơn, ánh mắt không bối rối, không xa lạ, cô ấy có vẻ trầm ngâm, cô ấy không hiểu gì cả. cô đang “nghĩ đến”, mới biết vừa lúc ông cụ quay lại nhìn cô buồn bã — không dám lại gần sợ cô lại bỏ chạy như lần trước — nói: “Cha đi đi và nghe con nói”, nó bất ngờ chồm lên và gào lên: “Bố, a.. a. ba! Rồi ôm chặt lấy ba và nức nở “Con không để ba đi đâu”. Đến lúc này người đọc mới nhận ra nó bị thu hút đến nhường nào. khao khát được gọi là ba.” Nó hét lên Như nước mắt, xé nát sự im lặng, xé nát dũng khí của mọi người, xé nát trái tim của mọi người, đó là tiếng ‘rắc’ mà nó đã đè nén nhiều năm, tiếng ‘rắc’. Nó như muốn bật ra từ đáy lòng, vừa khóc vừa lao lên, nhanh như sóc, nó chồm lên, giang hai tay ôm lấy cổ bố. Thứ năm là một đứa trẻ tình cảm. Thái độ của Tú đối với cha bây giờ hoàn toàn trái ngược với thái độ của đứa trẻ sáu tuổi khi cô về thăm nhà. Trái ngược, nhưng nhất quán. Vì quá yêu cha và khao khát có được cha nên khi biết chắc đó không phải là cha mình, nó sẽ không bao giờ chấp nhận, cũng không bao giờ nói “bố ơi” một tiếng. Vì vậy, khi nghe tiếng gọi đầy nước mắt đó, chúng tôi cảm thấy thật thiêng liêng. Tiếng gọi ấy càng trở nên thiêng liêng và quý giá hơn, bởi thứ đang chờ đón nó chính là tấm lòng yêu thương cao đẹp vô hạn của người cha.

      Trong quá trình thể hiện diễn biến tâm lý nhân vật, có một chi tiết vô cùng quan trọng: chi tiết vết sẹo. Chính vết sẹo là nguyên nhân khiến Tú hiểu lầm mối quan hệ cha con của cha mình. Những vết sẹo là vết thương do kẻ thù của Hoa Kỳ gây ra cho cha anh. Không riêng gì dòng họ Du, mà sự ly tán của hàng triệu gia đình Việt Nam cũng do giặc Mỹ gây ra. Tôi nhận thấy sâu sắc rằng Thu sau này đã trở thành một nữ giao liên dũng cảm và kiên quyết. Cô quyết tâm tiếp bước cha mình và đánh đuổi kẻ thù của gia đình và quốc gia.

      Việc khắc họa bé Thu, một cô bé có tính cách bướng bỉnh nhưng tràn đầy tình yêu thương với cha, chứng tỏ Nguyễn Lượng Sang rất hiểu tâm lý trẻ em nên tác giả đã tạo nên một nhân vật nhí rất sinh động, thu hút sự chú ý của nhiều người. Cảm xúc sâu lắng đọng lại trong lòng người đọc. Ngoài ra, tác phẩm tạo ra một tình huống hiểu lầm độc đáo trong đó chi tiết quan trọng nhất là chi tiết vết sẹo. Chi tiết này có giá trị tương đương với “Cái bóng” trong truyện “Người đàn bà xương xẩu” của Nguyễn Ngu hay “Chiếc lá cuối cùng” trong truyện ngắn cùng tên của O Hen-ri,…

      Nguyễn Quang Sinh, nhân vật bé nhỏ trong “Chiếc lược ngà” đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả với tính cách đặc biệt khó hiểu. Vai trò này đã tạo nên giá trị nhân văn sâu sắc cho tác phẩm này. Vì vậy, với tác phẩm này, Bé Thứ Năm đã có được một vị trí đặc biệt trong lòng độc giả yêu truyện ngắn Việt Nam.

      Phân tích nhân vật – Mẫu 7

      Nguyễn Quang Sinh là một trong những nhà văn nổi tiếng của văn học hiện đại. Ông đã từng là một người lính, và ông có những cảm xúc sâu sắc về cuộc sống và hoàn cảnh trong chiến tranh. Một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông là Chiếc lược ngà. Trong tác phẩm, nhân vật trẻ tuổi này cho ta thấy tình cảm cha con sâu nặng. Tôi yêu nhân vật này vì vậy chúng ta hãy làm quen với nhân vật em bé.

      Bé Thu có bố đi bộ đội. Cô được tám tuổi khi cha cô trở về nhà. Thứ Năm phủ nhận ông là cha của cô, Thứ Năm là cha của cô. Bởi vì vết sẹo trên má phải của cô ấy trông rất đáng sợ, không giống như bức ảnh mà cô ấy đã biết rằng cô ấy có với mẹ mình. Khi sư phụ thứ sáu quay trở lại căn cứ, lúc đó Xiao Zhou đã nhận ông là cha của mình. Ông Sáu đồng ý, khi nào về sẽ cho bà cái lược.

      Trong suốt quá trình làm việc, thái độ của đứa trẻ đã thay đổi rất nhiều. Nhưng nhân vật của cô được tác giả khắc họa một cách tinh tế và nhạy cảm, một cô gái giàu cá tính, bướng bỉnh và cương quyết, kiên quyết không nhận ông là cha của mình. Lần đầu tiên nhìn thấy cũng là lần đầu tiên anh gọi cô là con trai, nhưng cô gái là: “Ngạc nhiên, tròn mắt” kèm theo: “Bối rối, lạ quá”. Có lẽ, đây là một sự thay đổi bình thường trong suy nghĩ của cô bây giờ. Sự ngạc nhiên của anh chuyển thành hoảng sợ và kinh hoàng khi anh nhìn thấy vết sẹo trên má mình đỏ bừng và giật giật. Lúc này, em bé chỉ biết chạy vào nhà kêu lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Suốt sáu ngày ở nhà, Thứ vẫn không nhận anh là bố. Vì con gái còn quá nhỏ, còn chưa lớn nên không thể nhận ông là cha? Mẹ bảo cô gọi bố qua ăn cơm, mẹ nói: “Vào ăn cơm đi con.” Mẹ kiên quyết không nhận ông sáu, thế nào cũng gọi ông là bố: “Cơm sôi, nước đi để con.” Cơm ướt Ông lão bỏ trứng cá vào bát: “lập tức lấy đũa chọc vào bát, quả trứng bất ngờ văng ra, cơm văng khắp bàn” đánh trứng cá, ông nội vẫn không’ t kêu: “gắp trứng cá vào chén” nhấn mạnh tình cảm của cô gái. Tác giả sử dụng nhiều chi tiết mang tính thử thách tính cách của đứa trẻ như khi bị mẹ dọa nạt, khi bị nhốt trong bóng tối, khi bị ông nội đánh đập. Hình ảnh vừa thể hiện tình cảm của một cô gái vô cùng ương ngạnh và bướng bỉnh. Nhưng cô bé vẫn phảng phất nét hồn nhiên của một cô bé tám tuổi: “Vừa xuống bến, cô bé nhảy xuống thuyền, há miệng cố làm dây kêu lạch cạch, bang bang bang” và sau đó cô chạy sang nhà bà ngoại, thu nói bà là người yêu cô nhất và thương cô nhất nên cô chạy sang nhà bà ngoại và khóc. Đây là một khía cạnh khác trong tính cách của mùa thu. Ở đây, cô gái là một người rất ngây thơ, trong sáng, đáng yêu, cần được yêu thương, dỗ dành. Khác hẳn với cô nàng bướng bỉnh và bướng bỉnh ngày thường. Nhưng hôm ấy, khi nghe bà nói ngày để lại vết sẹo và chứng minh ông là cha, cô lặng đi: “Nhiều lúc con thở dài như người lớn”.

      Kết thúc khi đón phụ huynh. Biến thành một cô bé ngọt ngào vào thứ năm. Tình cha con mà cô ấp ủ bấy lâu nay lại trỗi dậy. Sáng hôm đó, Thứ được bà ngoại đưa về nhà. Bé lúc này đang có một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Hình tượng người cha lý tưởng, đáng tự hào mà anh đã ấp ủ và vun đắp suốt 8 năm trời khiến anh không thể nào chấp nhận người xa lạ này là cha của mình. Những suy nghĩ ấy khiến cô bé cứng đờ, như thể mình bị bỏ rơi. Thu đã theo dõi mọi hành động của mọi người. Cảm xúc đã rất mạnh mẽ vào thứ Năm khi ông nội nói lời tạm biệt. Cô bé gọi ông sáu: “Bố ơi!”. Tiếng khóc của cô gái như xé tan không gian yên tĩnh và lòng người. Đứa con gái nhỏ vừa khóc, vừa chạy đến ôm chầm lấy bố: “Nó xoạc chân ra để chém ai đấy”, chắc nó nghĩ đôi bàn tay đó không giữ được bố. Tiếp theo là một hành động khiến ai cũng phải dâng trào cảm xúc: “anh hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết sẹo dài trên facebook của bố” hành động này cho ta thấy Thu rất yêu bố, và Yêu cả hai. Vết sẹo là bằng chứng cho lòng yêu nước của anh ấy, và nụ hôn trên vết sẹo cũng chứng tỏ niềm tự hào của cô gái nhỏ đối với cha mình. Trước khi người con trai thứ sáu trở về căn cứ, Ah Si đã nhờ người con trai thứ sáu đưa cho cô một chiếc lược. Chiếc lược ở đây là thứ duy nhất bé muốn từ bố. Đó cũng là món quà duy nhất mà ông có thể tặng cho các con của mình. Chiếc lược ngà như một kỷ vật thể hiện tình cha con của cô gái nhỏ.

      Nhân vật cô gái phản ánh tính cách quyết đoán, bướng bỉnh của một cô gái có suy nghĩ già dặn hơn tuổi. Cô ấy rất yêu bố mình, mặc dù họ đã xa nhau từ khi cô ấy mới một tuổi. Trước khi nhận anh là cha, cô đã mạnh mẽ quyết không nhận anh là cha, cô mạnh mẽ quyết không nhận anh là cha, nhưng khi người cha nói lời từ biệt, cô đã trao trọn tình yêu thương của mình vào giây phút cuối cùng. Cảm xúc của cô gái như “Giọt nước cuối cùng”, giọng nói của anh như chất xúc tác, để cảm xúc của cô bộc lộ. Đoạn trích Chiếc lược ngà tạo ra một tình huống bất ngờ nhưng tự nhiên, hợp lí, thể hiện một cách xúc động tình cha con sâu nặng, đẹp đẽ trong hoàn cảnh chiến trường gian khổ, truyện khắc họa thành công tâm lí nhân vật và hình thành tính cách các nhân vật, đặc biệt là em bé nhân vật. Nhan đề “Chiếc lược ngà” nhấn mạnh chiếc lược ngà mà bé Thu xin bố khi về thăm con. Chiếc lược đóng vai trò như một vật kỷ niệm, tiếp thêm sức mạnh và sức sống cho bé. Những chiếc lược là chứng nhân của tình yêu và sự tàn khốc của chiến tranh.

      Qua tác phẩm, đặc biệt là nhân vật bé Thu, ta thấy được tình cha con hết sức thiêng liêng. Ngay cả trong chiến tranh, tình yêu này vẫn tồn tại đối với người cha là ông nội và đứa con gái là em bé. Bây giờ, đất nước hòa bình và chúng tôi đang sống một cuộc sống ấm no và hạnh phúc. Vì vậy chúng ta nên trân trọng những gì mình đang có, quan trọng nhất vẫn là tình cảm gia đình.

      Phân tích nhân vật – Mẫu 8

      Nguyễn Lượng Sang là nhà văn có nhiều tác phẩm hay viết về con người Nam Bộ. Vì vừa là nhà văn, vừa là chiến sĩ nên ông hiểu tình cảm của những người lính luôn sát cánh bên mình. Các tác phẩm của ông đã để lại nhiều ấn tượng trong lòng người đọc như “Con chim vàng”, “Đất nước”, “Chiếc lược ngà”… Trong số đó, tôi tâm đắc nhất là tác phẩm “Chiếc lược ngà” (1966). Câu chuyện gợi cho ta nhớ đến tình cha con khăng khít của cụ Tứ với người anh thứ sáu trong trận chiến oanh liệt.

      bé Thu là một cô bé bướng bỉnh. Từ nhỏ Thu chưa bao giờ được gặp lại người anh trai 6 tuổi của mình, chỉ biết được bố qua những bức ảnh cưới của bố mẹ. Vì vậy, trong lòng cô gái nhỏ, anh Sáu là một người lính quê mùa đẹp trai và chu đáo. Mãi cho đến khi đứa trẻ lên bảy, anh mới có thời gian về nhà thăm họ hàng vài ngày. Những tưởng cô sẽ chào đón ông nồng nhiệt, nhưng cô lại xa lánh cha mình và chưa bao giờ gọi “Bố” cả. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô chỉ biết “mắt tròn mắt dẹt”, “bối rối và kỳ lạ”, rồi “vừa chạy vừa la hét”. Trong thâm tâm anh luôn mong mỏi được gọi bằng con gái nhưng bé Thurse không chịu gọi anh một tiếng. Ngay cả em bé cũng có những hành vi chống lại anh. Khi mẹ hỏi để đòi bố ăn cơm, bé chỉ nói những lời trống rỗng như “rồi bảo mẹ đi”, “ăn cơm đi”, “ăn cơm xong rồi”. Ngay cả khi rơi vào tình huống khó xử và cần tìm kiếm sự giúp đỡ của anh, cô vẫn từ chối gọi cho anh một tiếng vào ngày thứ Năm và làm việc chăm chỉ một mình. Anh lo cho anh nhưng cô nhất quyết không nhận. Đứa bé xúc một miếng trứng cá, nó gắp cho mình. Và trong cơn tức giận, anh đã đánh vào mông đứa bé “Sao con ương ngạnh thế?”. Bạn có thể đến đây và mọi người nghĩ rằng trẻ sơ sinh sẽ khóc hoặc la hét, nhưng không phải vậy. Chỉ có sự im lặng vào thứ Năm trước khi cô đến nhà bà ngoại “để gặp bà và khóc ở đó”. Khi điều này xảy ra, nhiều người sẽ đổ lỗi cho em bé. Tuy nhiên, đến lúc này, chúng ta mới hiểu được vì sao bé không chịu gọi anh sáu là “ba”.

      Tất cả là do những vết sẹo trên mặt anh ta. Đây có lẽ là một kết quả nằm ngoài sự mong đợi của mọi người. Hóa ra trong những bức ảnh anh chụp đứa bé, anh không ra trận nên không có vết sẹo nào trên mặt. Và bây giờ, khi đứng trước mặt đứa bé, trên mặt nó có một vết sẹo dài. Vết sẹo co giật mỗi khi chạm vào và trông thật khủng khiếp. Chính vì lẽ đó mà đứa trẻ không chịu nhận cha mình, người mà trong tâm hồn trẻ thơ của nó không có vết sẹo khủng khiếp đó. Sau khi nghe mẹ giải thích, lúc này bé có thể hiểu những điều đó, và cũng có thể hiểu bố hơn.

      Lúc chia tay, anh Sáu chỉ nhẹ nhàng nói với con: “Không sao đâu! Con đi nghe ba! ” Tưởng rằng chia tay sẽ không nghe thấy tiếng gọi của cha, nào ngờ lại xảy ra chuyện không ngờ. Đột nhiên Thu hét lên: “Bố!…ba!” Tiếng hét xé toạc không gian. Đứa trẻ lao đến, ôm lấy cha, hôn lên mặt cha, thậm chí hôn lên vết sẹo mà nó luôn sợ hãi. Đứa bé òa khóc, đòi giữ bố bên mình, đừng để bố đi, vì thời gian quen nhau quá ngắn. Tuyệt vọng, cô phải nhờ cha làm cho mình một chiếc lược. Đây là yêu cầu duy nhất của bé.

      Đây cũng là lần cuối cùng cô nhìn thấy cha mình. Điều này thể hiện tình cha con thắm thiết. Tác phẩm cũng thầm lên án chiến tranh với giọng điệu nhẹ nhàng, bởi chiến tranh đã để lại cho con người sự tàn tạ, cha con không thể gặp nhau nên mới dẫn đến hoàn cảnh lúc này. Hình ảnh bé sẽ mãi là hình ảnh đẹp trong lòng chúng tôi.

      Phân tích nhân vật – Mẫu 9

      “Lược ngà” là một trong những tác phẩm tiêu biểu của nhà văn Nguyễn Quang Sinh. Chuyện xảy ra trên chiến trường miền Đông Nam Bộ năm 1966, khi quân dân miền Nam kiên cường chống Mỹ cứu nước. Tác phẩm ca ngợi tình cha con sâu nặng, thiêng liêng trong hoàn cảnh chiến đấu gian khổ. Nhân vật chính trong truyện, Arthur, hiện lên là một cô gái cứng đầu và bướng bỉnh, nhưng cũng vô cùng yêu cha mình.

      Bé Thu là con gái đầu lòng và cũng là đứa con duy nhất của anh. Vì cha cô tham gia cuộc chiến tranh chống Nhật Bản khi cô còn rất nhỏ, cô chưa bao giờ được sống trong vòng tay yêu thương của cha mình. Trong suốt 8 năm thơ ấu, Arthur luôn mong muốn được gặp cha mình nhưng ước mơ nhỏ nhoi đó đã không thể thành hiện thực. Tôi chỉ có thể nhìn thấy bố trong hình ảnh với mẹ. Nhưng khi anh quay lại, cô lại không chấp nhận anh, luôn từ chối mọi tình cảm của anh.

      Sau khi hiệp định Giơnevơ được ký kết, Người được nghỉ ba ngày về thăm gia đình. Thu không hề được báo trước điều này nên khi tình cờ gặp bố ở bến tàu du lịch, với sự vênh váo đầy tình cảm, Thu tỏ ra nghi ngờ và hoảng sợ. Cô bé giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt kinh dị với vết sẹo dài đỏ rực đang đi về phía mình, đôi mắt mở to và giọng run run nói: “Thứ Năm, tôi đến đây.”

      Nhưng cô bé vừa chạy vừa gọi mẹ. Mọi hành động của Thu Thu đều trái với mong muốn của mình nhưng lại phù hợp với tâm lý của đứa trẻ. Thu không nhận cha vì cô đang chờ đợi một người cha khác, một người cha đẹp trai, trẻ đẹp giống như hình ảnh của mẹ cô.

      Tưởng đây chỉ là những phản ứng ban đầu của tôi, sau đó Thu sẽ rất gắn bó với ông tôi. Tuy nhiên, sau vài ngày, Arthur luôn nhìn anh với ánh mắt dè chừng, lạ lùng. Anh càng vỗ về cô, cô càng đẩy cô ra. Mẹ mời bố đi ăn tối nhưng mẹ không nói gì mà giận dữ gọi ông là “con người”.

      Khi nồi cơm sôi, cô ấy múc cạn nước trong nồi mà không nhờ người giúp, điều đó cho thấy Thu là một cô gái thông minh, mưu lược. Lúc gắp trứng cá bỏ vào chén, anh cầm đũa chọc vào trong chén, bất ngờ ném trứng cá ra ngoài, làm văng cơm ra đĩa. Thay vì khóc lóc, cô gái bị đánh đã dũng cảm rời khỏi nhà bà ngoại khi vừa vùng vẫy dây xuồng vừa hét lên thách thức.

      Các phản ứng của bé ngày càng trở nên dữ dội hơn, từ ngấm ngầm đến lộ liễu và dữ dội. Tác giả thể hiện tính cách đặc biệt của Thur trong những tình huống bất ngờ. Bướng bỉnh nhưng rất thông minh. Sự bướng bỉnh của tôi hoàn toàn có lý và có thể hiểu được, bởi tôi đâu biết rằng những vết sẹo trên mặt cha tôi là do chiến tranh để lại. Tác giả đã tìm một lý do phù hợp với tâm lý của đứa trẻ để đưa ra lý do không đón bố vào thứ năm.

      Điều cảm động là phản ứng của đứa bé càng mạnh mẽ thì tình yêu của người cha càng mãnh liệt. Tôi chỉ chấp nhận những bức ảnh của mẹ và bố với nhau. Chi tiết vết sẹo có giá trị lớn không chỉ tạo tình huống, bộc lộ mối quan hệ cha con mà còn lên án cuộc chiến tranh phi nghĩa đã chia cắt mọi gia đình, gây ra nỗi đau thể xác và tinh thần cho con người.

      Câu chuyện dường như đi vào bế tắc, và kỳ nghỉ ba ngày của cậu con trai sáu tuổi dường như trở nên vô nghĩa khi cậu bé trở về nhà bà ngoại. Nhưng khi anh sáu tuổi, Tubaobao đột nhiên nhận được ba. Nghe mẹ giải thích về những vết sẹo trên mặt bố đêm hôm trước, cô nằm im, trở mình và thỉnh thoảng lại thở dài như người lớn.

      Sáng hôm sau, em đi theo bà ngoại, nhưng chỉ dám đứng từ xa nhìn bố. Khuôn mặt anh u ám và buồn bã, và không có sự bối rối kỳ lạ nào trong biểu cảm của anh, nhưng anh dường như đang suy nghĩ sâu sắc. Cho đến khi người thứ sáu nói: “Dừng lại, nghe tôi nói” thì tình cha con bỗng trỗi dậy. thu kêu lên: “ba…a…a…a”. Một tiếng kêu như xé, xé tan sự im lặng, xé nát ruột gan của mọi người. Đó là tiếng gọi mà cô đã kìm nén bao nhiêu năm, tiếng gọi cha như vỡ òa từ tận đáy lòng.

      Hàng loạt cử chỉ, động tác được Ruan Guangsheng miêu tả cụ thể, sinh động: “Anh nhảy lên, ôm lấy cổ cha, hôn tóc, hôn vai, hôn cổ, hôn sợi tóc dài trên vết sẹo trên cổ của anh. mặt cha”. Vẻ cố chấp đã biến mất, giờ cô chỉ còn là một cô bé nhõng nhẽo muốn ôm cha vì sợ cha đi mất. Sau đó tôi cảm thấy mình không thể ôm cha bằng hai tay, và tôi rất trẻ con, nên tôi dạng chân ra và ôm chặt lấy cha.

      Nước mắt anh lăn dài trên vai. Chi tiết sống động đầy kịch tính diễn tả thành công sự bộc phát mạnh mẽ, sự bứt phá mạnh mẽ về cảm xúc. Quá nhiều yêu thương, những mong đợi dồn nén và giờ đây nước mắt chảy dài trên mặt, giọt nước mắt của tình yêu, nghẹn ngào của sự hối hận.

      Thu chỉ gặp ba lần rồi ra đi mãi mãi. Giọng nói thứ ba mà cô ấy gọi trở nên thần thánh hơn bao giờ hết. Nhưng khi hiểu ra, bé Thu càng yêu cha hơn, tự hào về người cha anh hùng của mình, để sau này, em bước tiếp trên con đường đấu tranh giải phóng dân tộc và trở thành người giao liên thông minh, dũng cảm.

      Toàn bộ câu chuyện là một bài thơ cảm động, diễn tả tình cha con sâu nặng giữa khói lửa chiến tranh. Thứ Năm có tính cách bướng bỉnh, nhưng vẫn là một đứa trẻ ngây thơ với tình yêu thương cha cháy bỏng. Thông qua vai Thu, Nguyễn Lượng Sang đã truyền tải ước muốn giản dị và tốt bụng của một đứa trẻ, mong được sống trong vòng tay ấm áp và yêu thương của gia đình.

      Phân tích nhân vật – Mẫu 10

      Tình cảm gia đình là điều thiêng liêng và cao quý đối với mỗi người, nhưng trong chiến tranh, tình cảm ấy càng đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Trong truyện ngắn “Chiếc lược ngà”, nhà văn Nguyễn Quang Sinh đã miêu tả cảm động tình phụ tử giữa anh Sáu và bé Thứ. Tác giả đã xây dựng thành công hình tượng nhân vật đứa trẻ cá tính, giàu tình cảm.

      Hình ảnh đứa trẻ có vẻ hồn nhiên và dũng cảm được tác giả trau chuốt kĩ lưỡng. Từ khi chưa đầy một tuổi, tôi đã xa vòng tay yêu thương của cha vì cha tôi đi Kháng chiến. dưới sự che chở của mẹ. Tôi vẫn muốn gặp bố. Sự hồn nhiên của tuổi nó khiến tôi tin rằng cha nó chắc chắn là người trong bức ảnh chụp nó với mẹ nó. Hình ảnh cô bé tám tuổi chơi trong chòi cho thấy Thu là một cô bé ngoan ngoãn.

      Bé từ bất ngờ đến hoảng hốt khi nghe anh Sáu gọi và chứng kiến ​​những cử chỉ vùng vẫy của anh Sáu, đặc biệt là vết sẹo dài, đỏ au, co giật trên khuôn mặt của người lạ, bỏ chạy. Trong phút đầu gặp gỡ, trước sự chiều chuộng quá mức của ông, cô không ngờ mình có thể chữa lành vết thương đang rỉ máu trong trái tim yêu thương của cha mình. Chỉ trong ba ngày, “anh càng vỗ về cô, anh càng đẩy cô.

      Tôi khao khát có được tiếng “bố” từ cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ làm được. Sự bướng bỉnh được thể hiện trực tiếp, bởi cô ấy luôn miệng nói “mời ăn đi, cơm đã chuẩn bị xong rồi”. Ngay cả khi cô tuyệt vọng: nồi cơm đang bật, ở nhà mẹ bảo cô múc nước đi nếu không cơm sẽ nhão, nhưng nồi to quá, gọi anh sáu ba lần cô đều không chịu cho. anh ta thoát nước Cống nước. Cho cô ấy nước theo gợi ý. Làm tôi nhớ đến bố tôi.

      Cô bé “bước nhanh, chăm, nhặt miếng đất, múc từng miếng nước”, ta hãy hình dung cô không chỉ thông minh, mà còn dũng cảm, luôn kiên định với lập trường của mình. Tình yêu và sự quan tâm của anh ấy thể hiện rõ khi anh ấy gắp một quả trứng cá vàng lớn trong bữa ăn. Đứa bé “chọc đũa vào bát, bỗng hất tung trứng cá ra, làm đổ cơm ra đĩa”, sự đối đầu quyết liệt đã đẩy mâu thuẫn giữa hai cha con lên đến đỉnh điểm.

      Cô bị anh trai đánh, có lẽ anh hoàn toàn bất lực, nhưng cô không đánh, khóc mà là một loạt động từ “ngồi yên, cúi đầu, lấy quả sồi bỏ vào chén, lặng lẽ đứng dậy ,” nắm lấy một thanh xà và bơi qua sông đến chỗ bạn. “Cách cư xử của cô gái phần nào phản ánh tính cách của cô ấy thời trẻ và tính cách mạnh mẽ, kiên cường của cô ấy.

      Đằng sau hình ảnh cô bé bướng bỉnh, cô vẫn dành tình yêu thương sâu sắc cho cha mình. Qua đêm với bà ngoại, bà không nhận ông là cha, không phải vì lâu không gặp, mà vì vết sẹo trên mặt ông khác với người mẹ chụp ảnh chung với ông. Nghe mẹ giải thích nguyên nhân của vết sẹo, cô bé khẽ thở dài, đặt tay lên trán suy nghĩ. Phải chăng anh đang nghĩ về những sai lầm của mình, về nỗi đau mà cha anh phải chịu đựng?

      Ngày anh ra đi, nó nấp sau cánh cửa nhìn nó với ánh mắt xa xăm, dịu dàng, thực ra tâm hồn đó đã trải qua nhiều thay đổi lớn. Tình yêu như vỡ òa khi đứa bé cất lên tiếng khóc nghẹn ngào của cha: “ba… a… ba!”. Nghe như xé toạc không gian, và cả trái tim.

      Đó là tiếng gọi yêu thương đã bị kìm nén trong nhiều năm. Nó chất chứa quá nhiều nỗi nhớ và cả những lời tâm sự. Nhanh như sóc, nó ôm chặt bố, quấn chặt hai chân bố rồi hôn khắp người kể cả vết sẹo. Những nụ hôn vội vàng và những giọt nước mắt xúc động, con cầu chúc cho người cha dũng cảm thân yêu của con được hạnh phúc.

      Nhưng khoảng thời gian hạnh phúc ấy ngắn ngủi vì anh phải lên đường. Câu nói “Bố ở nhà với con nghe con” của cô bé một lần nữa khẳng định tình cảm trong sáng, sâu sắc của cô bé. Thu mong món quà cha tặng là chiếc lược ngà, nhưng thực ra Thu cũng mong cha bình an trở về.

      Cuộc chiến đã dựng nên bức tường vô hình ngăn cách 6 người cha và những đứa con của họ, nhưng tình cha con thiêng liêng và cao cả trong ngày Thứ Năm lại càng rực rỡ hơn. Tác giả đã tạo ra một cô bé dũng cảm và không sợ hãi với một nhân cách đẹp, nhưng tình yêu của cha cô luôn như vậy.

      Phân tích nhân vật – Mẫu 11

      Tình cảm gia đình luôn là một chủ đề quan trọng trong văn học Việt Nam thời kháng chiến chống Nhật. Trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước, nhà văn Nguyễn Quang Sinh đã vận dụng rất hiệu quả đề tài này, ông đã viết nhiều tác phẩm, trong đó có truyện ngắn Chiếc lược ngà. Một trong những yếu tố làm nên thành công lớn của truyện chính là thành công trong việc xây dựng nhân vật chính – Bé Thứ – một cô gái ngọt ngào, cá tính, nồng nhiệt với một tình yêu nồng cháy.

      bé thu là một cô bé tám tuổi nhưng tính cách bướng bỉnh, ngoan cường và rất cá tính của bé đã lộ rõ. Trong ký ức và ấn tượng khó phai của cô, chỉ có một người cha mà cô biết qua bức ảnh chụp cùng mẹ trong ngày cưới.

      Vì vậy, khi anh trở về từ trận chiến với khuôn mặt bầm tím, anh đã kiên quyết phủ nhận anh là cha của mình, mặc dù cả gia đình anh, thậm chí cả bà nội anh đều thừa nhận điều đó. Mọi người đón tiếp với vẻ mặt chân thành, nhìn thấy bé Thu ai cũng xúc động nhưng mặc kệ, bé Thu vẫn hét lên kinh hoàng không chịu nhận bố.

      Phân tích nhân vật em bé trong truyện ngắn Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sinh. Hành động của bé Thu cũng thể hiện rõ nét tính cách đặc biệt của bé, khi mẹ bé ngỏ ý “đãi bố ăn tối” thì bé gọi “trong” là “mời bố ăn cơm”. Khi nồi cơm sôi, anh quyết định không nhờ đến bố mà tự tìm cách múc cạn nước mà không cầu cứu.

      Sự bướng bỉnh, cố chấp của đứa trẻ được thể hiện rõ nét qua hành vi bốc bát cơm có trứng cá ném đi. Dù bị cha đánh nhưng cô vẫn ngồi yên, cúi đầu, gắp lại trứng vào bát rồi đứng dậy khỏi mâm. Đúng là trẻ con chỉ biết tin vào những gì chúng nhìn thấy chứ chưa hình dung được sự tàn khốc của chiến tranh nên mới có những suy nghĩ và hành động ấu trĩ như vậy.

      Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng cô bé có cá tính mạnh mẽ, bạo dạn và ngang ngạnh lạ lùng, đó là những tiền đề để cô bé trở thành một cô gái xã hội bản lĩnh và nhanh nhẹn sau này. Điều khiến nhân vật này ghi sâu vào lòng người đọc chính là tình yêu thương con cháy bỏng, tha thiết. Càng phản đối và không chấp nhận một “người cha giả” khác, cô bé càng thể hiện tình yêu của mình dành cho cha mình, một tình yêu sâu đậm duy nhất không thể chia sẻ với bất kỳ ai.

      Khi biết ông nội Sáu là cha ruột của mình, Thứ Năm cho thấy cô bé đã khao khát được gọi là cha đến nhường nào, và tiếng khóc của cô như những giọt nước mắt đau khổ. Tiếng “ba a” bị kìm nén bao năm của nó giờ phút này phát ra từ đáy lòng, là một tiếng gọi thiêng liêng không gì sánh được. Sau khi hiểu được chân tướng của các thế lực thù địch, Xiaotu quyết tâm tiếp bước cha mình và đánh đuổi kẻ thù của gia đình và đất nước.

      Nhân vật em bé trong truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sinh là một nhân vật rất sống động, trẻ thơ, gây xúc động sâu sắc trong lòng người đọc với một vai trò đặc biệt khó tìm. Nhân vật là một phần quan trọng tạo nên giá trị nhân văn sâu sắc cho tác phẩm và họ chiếm được vị trí riêng trong lòng người đọc.

      Phân tích tính cách trẻ sơ sinh – Mẫu 12

      Chiếc lược ngà là một trong những tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Quang Thịnh. Tác phẩm xoay quanh câu chuyện cảm động về tình cha con giữa chiến trường ác liệt. Trong số các tác phẩm, nổi bật nhất là Thứ Năm, một nhân vật có tính cách kiên quyết, có tình cha con cháy bỏng, mạnh mẽ.

      Câu chuyện xoay quanh hai tình huống cơ bản: Hai cha con gặp lại nhau sau tám năm xa cách, nhưng đứa bé không biết mặt cha, và khi gặp lại, nó phải tiếp tục chiến đấu. Đây là tình huống cơ bản giúp bé thể hiện tình cảm mãnh liệt với bố. Ở khu căn cứ, ông đã hết lòng làm chiếc lược ngà cho con, hy sinh quên mình trước khi con kịp đền đáp. Tình huống này giúp thể hiện tình yêu của anh ấy dành cho con trai mình.

      Thu là một cô bé sinh ra và lớn lên trong chiến tranh, tám năm trời sống dưới sự yêu thương, đùm bọc của mẹ, cô chưa một lần được gặp mặt cha mà chỉ biết dõi theo mẹ. Gương mặt bố qua bức ảnh của anh và mẹ Thu vẫn nuôi niềm khao khát được gặp bố và được sống trong tình yêu thương của bố.

      Có lẽ sẽ có thể nếu cuộc gặp gỡ tám năm sau có những thăng trầm của nó. Nhưng cũng chỉ vì chiến tranh để lại vết hằn trên mặt mà cô không chịu nhận cha. Trước bàn tay chìa ra của người anh thứ sáu, lúc đầu anh ta vô cùng kinh ngạc, sau đó hoảng sợ, mặt mày tái nhợt, quay người bỏ chạy, kêu cứu.

      Phản ứng đầu tiên này cũng coi như bình thường, bởi vì tám năm chinh chiến trên chiến trường, có lẽ Lục ca đã già đi rất nhiều, nhưng nàng lại không nhận ra. Nhưng những ngày sau đó, cô vẫn tránh gọi anh là Liusan nhiều nhất có thể. Khi mẹ bắt anh phải mời bố vào ăn tối, anh không nói gì, khi đẩy ra đường múc nước vo gạo, anh linh hoạt tự làm.

      Đặc biệt khi ông già cho nó trứng, nó đã ném nó ra khỏi bát cơm, làm rơi vãi cả cơm. Khi bị đánh, những tưởng cậu sẽ khóc và nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ, nhưng cậu chỉ lặng lẽ nhặt trứng và đi bộ đến nhà bà ngoại. Nó sẽ không chấp nhận bất kỳ sự chú ý của bạn.

      Không thể trách sự bướng bỉnh của đứa trẻ, bởi nó còn quá nhỏ để hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh. Tôi không tin đó là bố vì vết sẹo dài trên má không giống với bức ảnh chụp bố và mẹ. Vì vậy, phản ứng quyết liệt của bé Thu cũng là điều hợp lý, thể hiện cá tính mạnh mẽ và tình yêu thương vô cùng sâu sắc.

      Nhưng khi nghe bà ngoại giải thích tại sao bố lại khác trong ảnh, cô mới biết mình đã nhầm. Thu rất ân hận về hành vi của mình, “nó nằm im, quằn quại và thỉnh thoảng lại thở dài như người lớn”. Bà ngoại là người giải đáp mọi thắc mắc và cởi trói cho tâm hồn đứa trẻ.

      Phản ứng không nhận cha cũng mạnh mẽ như khi nhận ra tình cảm cha con sâu nặng hơn. Trong giờ phút cuối cùng trước khi cha ra đi, những cảm xúc kìm nén trong anh bùng lên thật mạnh mẽ, thật dữ dội: anh khóc “Bố ơi” như xé ruột, xé gan. Đó là “Bố” mà anh đã chờ đợi từ lâu, cuộc điện thoại này đã khiến anh bật khóc.

      Rồi cô chồm dậy, ôm chặt lấy anh, hôn lên tóc, vai, mặt, mũi và cả vết sẹo dài trên mặt anh. Hai chân nó quấn chặt lấy bố như không muốn bố đi. Tất cả những việc làm đó cho thấy tôi rất yêu bố, một tình yêu mãnh liệt, chân thành, nồng nàn. Tình yêu ấy được thể hiện thật cảm động trong hoàn cảnh khó khăn của chiến tranh.

      Cốt truyện của tác phẩm đơn giản, các tình tiết được sắp xếp hợp lý, lần lượt mang đến cho người đọc những bất ngờ, đồng thời bộc lộ tính cách nhân vật. Chọn đúng người kể chuyện, ba người họ luôn ở bên cạnh hai cha con, chứng kiến ​​toàn bộ câu chuyện nên câu chuyện được kể lại chân thực, xúc động.

      Ngôn ngữ trần thuật kết hợp hài hòa các yếu tố miêu tả và biểu cảm để câu chuyện vừa lôi cuốn vào cốt truyện, vừa lay động với những suy nghĩ, trăn trở của người kể. Nghệ thuật khắc hoạ tâm lí nhân vật rất đặc sắc, nắm bắt tài tình và chân thực tâm lí trẻ thơ.

      Thông qua nhân vật người con, tác giả đã thể hiện thật cảm động tình phụ tử giữa khói lửa chiến tranh. Đồng thời cũng là lời khẳng định dù có chiến tranh cũng không thể làm cạn kiệt tình người, người nhà. Ngược lại, chính trong hoàn cảnh đó, tình cảm gia đình càng trở nên sâu sắc, chân thành và cao đẹp hơn.

      Phân tích diễn biến tâm lý, tình cảm trong tính cách nhân vật

      Lược ngà là một tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Quang Sinh khi ông về Nam hoạt động. Từ câu chuyện về một nữ giao tiếp thông minh và tài giỏi, tác giả đã viết nên câu chuyện cảm động này. Qua hoàn cảnh khó khăn của gia đình người con trai thứ sáu, tác giả bộc lộ tình cảm chân thật và cảm nhận vẻ đẹp của tình cảm gia đình trong hoàn cảnh chiến tranh. Đặc biệt, việc tạo hình tâm lý và hành động của các nhân vật thiếu nhi khá tài tình, thể hiện sự am hiểu tâm lý trẻ em của tác giả. Diễn biến tình cảm của các nhân vật tưởng chừng khó hiểu nhưng đó là tình cảm nồng nàn của đứa con dành cho người cha thân yêu của mình.

      Truyện kể “vào một đêm trăng sáng, ở gian giữa lầu mười, khắp nơi đều là nước…”. Người kể chuyện cho bạn nghe là “người đồng đội cũ”-một người cha, một người lính già đã từng trải qua cuộc Kháng chiến. Cách mở bài tạo không khí trang trọng và gợi mở nhiều điều thú vị.

      Ông Lưu, một cán bộ kháng Nhật, xa quê hơn bảy năm mới có dịp về thăm quê. Khi anh ra đi, bé Thứ, con gái anh chưa đầy một tuổi. Khi anh trở lại, đứa trẻ đã lớn. Khao khát và khao khát được gặp con gái, được ôm cô vào lòng để thỏa mãn dục vọng đã giúp ông hồi phục sức khỏe. Đò chưa cập bến, thấy cô bé ngồi dưới sân, anh vội nhảy lên bờ. Nghe tiếng gọi: “Thu! Nhóc con”, bé giật mình trợn mắt nhìn người đàn ông vừa gọi mình, hai má đỏ bừng vì sợ hãi. Mặt anh bỗng tái đi khi nghe con nói: “Đây là con của mẹ!”, rồi anh vừa chạy đi vừa hét: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” khiến anh giật mình dừng lại. Khuôn mặt đau đớn trông thật tội nghiệp, hai cánh tay rũ xuống như sợi chỉ đứt.

      Kỳ nghỉ ba ngày ngắn ngủi thật viên mãn. Thu kiên quyết không gọi ông là bố khiến ông khổ sở. Tôi càng lao, tôi càng bắn, tôi càng lùi về phía cảng trốn tránh, xa cách và lạnh lùng. Thứ Năm không hiểu nỗi khát khao mãnh liệt của người cha khi xa cách 8 năm, cô đã khao khát đến nhường nào để được về nhà và nghe tiếng con trai gọi cha – tiếng nói bình dị mà thiêng liêng nhất trên cuộc đời này.

      Suy nghĩ mọi chuyện, vợ chồng chú thuyết phục tạo điều kiện cho cháu được gọi điện về cho bố nhưng cháu không chịu. Mẹ nói mẹ gọi bố đi ăn, mẹ nói mẹ đi vắng, mẹ gọi bố là “người”. Sự xa lánh và ương ngạnh của đứa con giống như một gáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa nóng trong lòng người cha. Đôi khi nó dường như không thể chịu đựng được nữa, một mình đối mặt với nồi cơm đang sôi sùng sục, nó dường như lao lên, lặn xuống nước, đầu hàng và kêu cứu. nhưng! Thu kiên quyết cầm từng mảnh vải múc nước một lượt, không chịu gây ra tiếng động như mong đợi của cha.

      Bướng bỉnh, bất cần, không chịu nhượng bộ, không chịu nhường nhịn khiến cha càng thêm đau lòng, không hiểu tại sao con lại chống cự, từ chối tình yêu của cha như vậy?

      Đằng sau tất cả những điều đáng trách và đáng ghét đó là những điều vô cùng quý giá mà những đứa con bé bỏng dành cho cha của chúng. Thái độ ương ngạnh, hung dữ đó của đứa trẻ có lý do riêng của nó, không ai hiểu, không ai giải quyết cho nó, dù bạn bè của cha, của mẹ và mọi người đều khẳng định đó là cha của đứa trẻ. . Một hạt giống kỳ diệu đã được gieo sâu trong trái tim anh, bởi vì người cha trong bức ảnh còn trẻ, đẹp và không có vết sẹo khủng khiếp trên má bên kia. Để bảo vệ người cha thân yêu của mình, đứa trẻ đã kiên quyết đứng lên. Nếu Arthur không hất trứng ra khỏi bát cơm và bị cha đánh cho tơi tả thì sự việc đã không được giải quyết ổn thỏa. Bỏ ăn chèo thuyền bà ngoại.

      – Tác giả cởi nút áo rất khéo léo, tự nhiên và hợp lý, những khúc mắc trong lòng đứa trẻ đều được người bà giải quyết: chiến tranh, thời gian, sự chia ly khiến bố già đi, xấu xí. . Bình minh lên, tình yêu của người con dành cho cha lại nhân lên gấp bội, nhưng đã quá muộn, đúng lúc người cha tạm biệt gia đình và những người thân yêu lên đường.

      – Sáng sớm chia tay trên bến, khi bố bận tiếp khách cảm thấy bị bỏ rơi, khi con đứng một góc ngả lưng nhìn mọi người. Gương mặt anh không còn cau có mà u ám buồn bã. Đôi mắt anh mở to, chìm đắm trong suy nghĩ. Giã Từ Mùa Thu là bài hát cuối cùng, nó nhìn vào đôi mắt to tròn của cha và chợt chớp chớp. Mối quan hệ cha con đột nhiên nổi lên. Giọng nói của Số Ba đã phá vỡ bao nhiêu năm chờ đợi từ tận đáy lòng tôi, và đột nhiên bật ra vào lúc này. Giọng nói thứ ba trong chín năm, ba ngày dài, cha tôi đã chờ đợi để được nghe. Ngay lập tức, hạnh phúc, tình yêu và cả những xáo trộn… ùa về trong tim tôi, và không ai có thể nghĩ tới: “Bah…Bah!

      Tiếng kêu của nó như nước mắt, xé rách yên lặng, xé rách mọi người dũng khí, thật là thê lương. Đó là thanh âm của phụ thân mà hắn đã đè nén bao nhiêu năm, thanh âm của phụ thân bộc phát ra từ tận đáy lòng của hắn… Nó ôm cổ bố khóc: – Bố ơi! Đừng để tôi đi một lần nữa! Ba người ở nhà với con! Bố nhặt nó lên. Anh ấy hôn cha mình. Anh hôn tóc, hôn cổ, hôn vai, thậm chí hôn cả vết sẹo dài trên má, như để chuộc lỗi với bố, cô cảm động biết bao, hôn cô Vết sẹo dài của những ngày nghi ngờ, ghê tởm Vì điều đó Cha ơi, đây là cuộc gọi đầu tiên và cũng là cuối cùng mà ông nghe được từ con trai mình, xúc động đến mức không cầm được nước mắt, chỉ biết ôm con vào lòng, lau nước mắt và hôn lên tóc con: “—Con đi đây, con’ Sẽ trở lại với bạn. – không! —cô kêu lên, vòng tay qua cổ và quắp chân quanh người cha, vai cô run rẩy. “

      Nhìn di ảnh ai cũng nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt. Còn nhân vật tôi “bỗng thấy khó thở, như có bàn tay ai bóp chặt tim”. Khi em bé ôm cha lần cuối, em đã khóc và nói với cha: “Bố đã về! Con sẽ mua cho bố một chiếc lược!” Một điều ước nhỏ bé, giản dị mà ý nghĩa sâu sắc. Chiếc lược ngà! Mười năm sau Thu được nhận làm sứ giả mạnh mẽ và kiên cường, khi người cha yêu thương của cô không còn ở bên.

      Tác giả không nhiều lời, chỉ vài chi tiết cũng đủ để người đọc cảm nhận được tình cảm, tâm trạng của nhân vật trẻ. Đó là một tình cảm trong sáng, sâu lắng, mãnh liệt nhưng dứt khoát và rõ ràng. Sự bướng bỉnh, ương ngạnh, yêu và hận đều được thể hiện một cách hồn nhiên trong tâm trạng của một đứa trẻ ngây thơ, điều đó chứng tỏ tác giả rất am hiểu tâm lý trẻ thơ, miêu tả diễn biến tâm lý một cách sinh động bằng tất cả tình cảm, sự yêu thương và trân trọng của mình.

      >>Tải xuống tệp tham chiếu đầy đủ cho 22 mẫu

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.