Bài thơ “Ngôi làng Weida này” của Han Meitu là một lý thuyết văn học toàn diện, giúp bạn đánh giá cao một tâm hồn thơ mộng đầy lãng mạn và tình yêu. .
- 11 bài viết về lòng can đảm vĩ đại
- 8 bài luận xuất sắc nhất về sự thờ ơ
1. Thảo luận tổng quan ở đây là thôn Vĩ Dạ
1. Lễ khai trương
Giới thiệu về bài thơ, tác giả và một số nét chính về tác phẩm: Thể hiện hương vị thơ mộng, đẹp như tranh vẽ của làng Weida, đồng thời thể hiện khát vọng sống hòa hợp với thế giới và tận hưởng cuộc sống của nhà thơ. tất cả những nỗi đau.
2. Nội dung bài đăng
a.Giới thiệu tác giả, tác phẩm, bối cảnh sáng tác
– Hàn Một Đồ là một trong những cây bút tiêu biểu nhất của Phong Trào Thơ Mới, với một giọng điệu điên dại độc đáo không ai bì kịp.
-Bài thơ được tuyển chọn trong tập “Thơ Điên”, sáng tác khoảng năm 1938
– Môi trường sáng tác: khi Hàn Mặc Tử nhận được tấm bưu ảnh của Hoàng Thị Kim Cúc, người mà anh rất thương nhớ, bao cảm xúc bồi hồi về những kỉ niệm đẹp thôn Vĩ đã thôi thúc anh sáng tác bài thơ này.
b, phân tích
*Đoạn 1: Phong cảnh và dân làng xinh đẹp
– Lời mở đầu: một lời mời gần như đáng trách.
– Cảnh: xuất hiện trong trẻo và rực rỡ:
+Sunshine: Buổi sáng trong lành
+ Sân vườn: xanh như ngọc
– Con người: “Face Filler” khỏe mạnh -> Dân làng -> Được tạo bằng dấu câu
– Nghệ thuật cách điệu
=>Không gian nên thơ, đẹp như tranh vẽ của thôn Vĩ hiện lên trong lòng tôi đôi khi mơ hồ, như thể không thuộc về mọi thứ ở phía xa.
*Đoạn 2: Đêm rằm
-Tả cảnh chia ly: gió-theo gió, mây-đường-mây
– Nước chảy hoa ngô: cảnh đẹp quyện một nỗi buồn vô hình
– Không gian Mặt Trăng: Tàu Mặt Trăng, Tàu Mặt Trăng, Sông Trăng…->Khơi gợi những bí ẩn của vũ trụ
– Câu hỏi: Tàu của ai? Thực hiện … trong thời gian? -> Những hoài nghi chờ đợi ở làng quê, nỗi khắc khoải của nhân vật trữ tình.
=>Đêm trăng trên sông vẫn đẹp vĩnh hằng nhưng nó hoang vắng bởi tâm trạng của nhà thơ.
*Phần 3: Bối cảnh và nhân vật giả tưởng
– Vạn vật, cả thiên nhiên và con người, như chìm đắm trong giấc mộng, kéo theo hàng loạt từ trống rỗng: mộng, vô hình, mịt mờ,… -> trạng thái thơ cô đơn, bất định.
– Câu hỏi tu từ: Ai biết tình ai có dạt dào? :
+ Ngôi thứ nhất: Đối tượng-Tác giả
+ ai nhì: nghĩa hẹp: khách đường xa. Nghĩa rộng: người yêu/làng
=>Han Motu hết lòng yêu đời nhưng lại bị bệnh tật hành hạ khiến tâm hồn luôn trong trạng thái hư vô giữa thần thánh và phàm nhân. Ngay cả khi kiệt sức, tôi vẫn muốn có thể giao tiếp với cuộc sống.
3. Kết thúc
Khẳng định vẻ đẹp nội dung và nghệ thuật của bài viết:
– Nội dung: cảnh đẹp đồng quê và lòng người.
– Nghệ thuật: Nhiều câu hỏi tu từ, hình ảnh đặc sắc, dễ nhớ qua nét bút tượng trưng hiện thực.
2. Tranh luận đây là ngôi làng tốt nhất
1. Mở bài đăng
Tôi đang ở trong một khu vườn tràn ngập hương thơm của Phong trào Thơ Mới. Chao ôi, một bông hoa tầm xuân rực rỡ, như đang khoe sắc với đời tươi mới, loài hoa đẹp này mang một vẻ đẹp hoài cổ và đáng trân trọng… Nhưng tôi đặc biệt chú ý đến loài hoa Hanmotu lặng lẽ nơi góc vườn. Vướng vào một nỗi u sầu bí ẩn, lạ lùng. Bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ” có thể coi là khúc nhạc chủ đạo trong nhạc điệu thơ của Hàn Lập. Nó vừa mới ra đời đã gần như được coi là một trong những bài thơ hay nhất trong Hán văn, đặc biệt là trong toàn bộ Phong trào thơ mới.
2. Nội dung bài đăng
Hoài Thanh không nhận xét về giọng điệu thơ Hàn Mặc Tử so với các nhà thơ khác: “Đời ta ở trong lời ta Mất bề rộng tìm bề sâu Mà càng vào sâu càng lạnh Ta trốn vào thế giới thần tiên và thế giới, tôi đã mạo hiểm trong tình yêu dài và luu trọng lực, tôi phát cuồng vì Han Maitu và Che Lanweien, tôi đã yêu Spring Magic.” Thật vậy, Han Motu từ lâu đã nổi tiếng với giọng hát điên cuồng tuyệt vời của mình. “Đây là làng Vida” cũng từ “Những bài thơ điên” được tạo ra vào khoảng năm 1938. Nói đến bối cảnh khơi nguồn cảm hứng của bài thơ này, không thể không nhắc đến những bức ảnh phong cảnh xứ Huế và những lời chúc cô gửi đến. Jinkuk của Hwang biết tin nhà thơ ốm nặng nên cử người đến thăm. Chất men này đã xúc tác cho giấc mộng sắc hương trong ký ức của người viết, đẩy ngòi bút viết ra những vần thơ còn vương vấn.
Bước vào phần đầu tiên, chúng tôi bước vào khu vườn, cảnh quan và những ngôi nhà bình dị. Và cũng là mở đầu cho thế giới thi ca của mình, Hàn Kết Đồ mở đầu bằng một câu hỏi tu từ:
“Sao em không vào làng chơi?”
Hãy nhìn mặt trời, mặt trời mới.
Vườn ai xanh như ngọc
Lá tre phủ kín mặt chữ. “
“Sao em không về làng chơi?” được đan dệt với nhiều sắc thái tình cảm: là mời gọi, là hỏi han, là trách móc, là giận hờn. Thoạt nhìn, có vẻ như anh ấy đang trách móc du khách từ khắp nơi trên thế giới vì đã không đến Wei Village, nhưng thực ra đây là lời tự trách của Han Ketu khi anh ấy rơi vào tình thế tuyệt vọng. Nỗi khao khát được về làng da diết nhưng cũng rất đau đáu mặc cảm cho hoàn cảnh của mình… Bức tranh phong cảnh cuộn lên trước mặt tôi đang dần hiện ra: cây trầu cau nắng, khu vườn và ao, lá tre, chữ Hán khắp mặt… tất cả đều toát lên vẻ đẹp thuần khiết, tràn đầy sức sống. Dù chỉ là vài nét phác thảo nhưng những cảnh hiện ra thật ấn tượng. Đoạn tả buổi sớm chỉ nhằm làm nổi bật màu xanh ngọc bích của lá cây: “Từ cây trầu nhìn nắng sắp ló ra”. Cũng nhờ nắng mới chiếu lên xuống mà khu vườn xanh tươi hơn. Và mọi thứ sinh động hơn bởi có sự xuất hiện của con người: “Trò chơi ô chữ lá trúc” hòa nhập một cách tự nhiên với con người, tạo nên một tâm hồn, một tâm hồn cao cả. Nhưng không bao giờ nên hiểu đây là hình ảnh thực của làng quê, nhà thơ không phải là nhà nhiếp ảnh và không “chụp ảnh” những gì mình nhìn thấy trên trang thơ mà khung cảnh đó phải được khúc xạ qua cảm xúc của nhà thơ. . Đây là cảnh mà nhà thơ tạo ra cá tính của mình. Đây là lý do tại sao ngôi làng rất tươi sáng, ngay cả trong những ngày nắng, nó vẫn có chất lượng mơ hồ và trống rỗng. “Cảnh buồn chẳng vui” (Nguyễn Du), quan niệm nghệ thuật này được thể hiện rõ hơn ở hồi hai.
Đêm rằm như một dấu ấn cảm xúc:
“Gió theo gió, mây theo mây
Suối buồn, bông ngô đung đưa.
Thuyền ai đậu trên sông Trăng,
Đêm nay có chở trăng về được không? “
Gió cuốn theo gió, mây quấn lấy mây. Như đã nói ở trên, vì con người vô cùng cô đơn buồn tủi nên đâu đâu cũng chỉ thấy cảnh chia ly: tình bấp bênh “đứt gánh nửa chừng” hay tình đơn phương cũng đắm chìm trong cảm giác chia ly. Có xa không? Nỗi buồn trong mắt nhà thơ bao trùm từ trời xuống đất, từ mặt nước đến bông ngô bên sông. Mong giải tỏa nỗi niềm nhân đôi, Hàn Motu chờ đợi người bạn cũ “Có… muộn quá không?”. Khổ thơ kết thúc bằng lời van xin tha thiết “Đêm nay có rước trăng về kịp không?”. Nhà thơ Hàn Quốc rất yêu trăng, trăng thường xuyên xuất hiện trong thơ ông:
“Ánh trăng mỏng manh không che được
Hồ nước nhạt màu’
(tưởng tượng)
Đó là lý do tại sao anh ấy đặt tất cả hy vọng của mình vào mặt trăng, vào một con tàu vũ trụ như vậy. Đừng hiểu lầm tôi, Han Mektu đang ca ngợi vẻ đẹp thơ mộng của sông Hương. Thực ra không phải, nhà thơ đang mơ, quan niệm nghệ thuật được sinh ra từ tứ thơ, còn cảnh vật chỉ là cái nền của quan niệm nghệ thuật. Vầng trăng ở đây vừa là biểu tượng của tạo hóa, nhưng sâu xa hơn, nó còn là nhịp cầu duy nhất, nơi duy nhất ông nối liền với cuộc đời, tạm xa nỗi đau của bệnh phong. Nhưng với cuộc sống bên ngoài cửa sổ bệnh viện.
Hàn Motu dường như im lặng trước giấc mơ và người trong mộng:
“Tôi mơ thấy khách phương xa, khách phương xa,”
Áo của tôi trắng quá không nhìn thấy gì.
Ở đây có sương mù,
Ai biết tình yêu của ai có nhiều không?
Dù là thiên nhiên hay con người, tất cả đều chìm đắm trong mộng mị: mộng mị, vô hình, mờ ảo, …. Hay chính tâm tư của nhà thơ đang lang thang trong hư không? “Khách” ở đây là ai? Chẳng lẽ là thôn nữ? Đường viền mờ rất khó nhận ra. Không gian nhòe nhoẹt (“Khách phương xa”), thậm chí nhòe cả màu trắng (“Áo em trắng nhìn không rõ”). Màu trắng ở đây dày đặc đến mức hoàn toàn làm choáng váng tầm nhìn của nhà thơ, lại còn chìm trong sương mù nên càng khó phân biệt. Nhưng đây không chỉ là sương khói của Weicun, Huế, sông Hương mà còn là sương khói của thời gian và nỗi nhớ ẩn sâu trong lòng thi nhân. Hỏi “Biết tình ai giàu?”. Chữ “ai” đầu tiên có thể hiểu là chính tác giả. Từ phụ “ai” có thể hiểu là “khách phương xa” theo nghĩa hẹp, và theo nghĩa rộng là người tình, người làng trong mộng. Hàn Kết Đồ “không thể tin” được yêu mỹ nữ, trong thôn phong phú tình yêu, bởi vì hắn sợ khổ, sợ tin tưởng, thậm chí không dám ở bên ngoài. Không biết anh có cơ hội trở lại thế giới đó. Han Motu yêu cuộc sống nhưng bị bệnh phong hành hạ đến chết, tâm trí anh luôn ở trạng thái mê man giữa thần và người, và anh viết những bài thơ hoang đường. Đến hơi thở cuối cùng, tôi muốn chạm vào cuộc sống thực một lần nữa.
Những bài thơ phong cảnh đã dần biến thành những bài thơ tình hư cấu, trở thành nơi để thi nhân trút những nỗi niềm thầm kín. Cả bài thơ được nối với nhau bằng ba câu hỏi tu từ: “Sao em không về quê chơi?”, “Đêm nay có gánh trăng sáng về không?”, “Ai biết tình ai đậm đà?” Tôi hỏi, nhưng không ngờ lại có câu trả lời mà bản thân lại lười đi hỏi. Điểm giao nhau của ba vấn đề này là sự đồng cảm với những mảnh đời bất hạnh. Hàn Kết Đồ là như vậy, càng khao khát càng buồn, có lẽ vì sự nghiệp văn chương ngắn ngủi mà đã phải chịu quá nhiều hành hạ về thể xác lẫn tinh thần.
3. kết thúc
Bài thơ “Đây làng Weida” tuy không dài nhưng có giá trị sâu sắc cả về tư tưởng và hình thức, là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa tính hiện thực và tính tượng trưng. Cảnh đẹp làng quê và dân làng tuyệt vời chỉ là cái cớ để Hân Hân bày tỏ tình cảm của mình. Trang thơ của Hàn Kết Đồ đã khép lại, nhưng anh đã mở ra trong lòng người đọc những tư tưởng mới bằng ngòi bút “thơ điên”, cảm nhận thế nào thì tùy sự đồng cảm của mọi người. Đời Hàn Hàn bạc bẽo, phải đặt vào tâm trạng cay đắng đó khi đọc thơ Hàn mới hiểu hết:
“Những lá thư xoáy như máu
Bất tỉnh cho đến chết
Cho tôi ngã vào vũng máu
Nỗi đau lan tỏa trên tờ giấy mỏng manh.
3. Nghị luận văn học Làng Vida Đây là hai phần đầu
Hàn Mai Tử là một trong những nhà thơ mới xuất sắc của Việt Nam thế kỷ XX. Thơ ông chất chứa một tâm hồn đầy lãng mạn và yêu đời. Qua áng văn xuôi của Làng Vida ở hai đoạn đầu, ta sẽ thấy được sự hòa quyện của tình yêu trong sáng, nồng nàn với thiên nhiên xứ Huế tươi đẹp, cũng như nỗi buồn tinh tế, thầm kín của một trái tim đa đoan. .
1.Lí luận văn học nằm trong phần đầu của bài thơ: Những bức tranh thiên nhiên ở làng quê
Khúc ca mở đầu là lời trách móc nhẹ nhàng của nhân vật trữ tình: Sao em không về làng chơi.
Chỉ một vấn đề! Bài toán của một cô gái quê xinh đẹp nhưng đầy yêu thương và nhiều mong chờ. Bài thơ trách móc, tiếc nuối người tình đã quên trân trọng vẻ đẹp mặn mà, ấm áp, tình quê của Victoria – một vùng quê ngoại ô xinh đẹp và thơ mộng. Vẻ đẹp của Huế.
Chủ đề văn xuôi của Weida Village One là khung cảnh thiên nhiên của Weida Village êm dịu và thơ mộng:
“Nhìn Nắng Mới”
Vườn ai xanh như ngọc
Lá tre phủ kín mặt chữ. “
Những đặc điểm của làng Ngụy – quê hương của cô gái được gợi ý trong câu đầu tiên của liên kết này, đã được nêu rõ. Một bức tranh thiên nhiên kì vĩ mở ra trước mắt người đọc. Bức tranh mặt trời chiếu trên ngọn cây trầu bà đẹp rực rỡ. Mặt trời mọc là bắt đầu một ngày, cây trầu cao vươn mình đón tia nắng đầu tiên, vạn vật tràn ngập ánh nắng bình minh. Tại sao Mặt Trời Mới lại mang đến nỗi nhớ như vậy.
2.Lí luận văn học ở đây là khổ thơ thứ hai của bài thơ: linh cảm mơ hồ của nhân vật trữ tình
Đây thôn Vĩ Dạ gần sông Hương ở Huế. Vì vậy, tác giả chuyển từ tả cảnh nông thôn ở đoạn đầu bộc lộ tình cảm sang tả cảnh sông nước thơ mộng, trầm tư, thơ mộng:
“Gió cuốn theo chiều gió”
Nước buồn, bông ngô đung đưa
Thuyền ai đậu trên sông trăng kia
Đêm nay có chở trăng về được không? “
Bước sang phần thứ hai, chủ đề của bài viết này vẫn là bức tranh thiên nhiên của Làng Vida nhưng nhuốm màu buồn man mác. Gió mây gợi nỗi buồn bâng khuâng Lang thang bây giờ còn hoang vắng hơn gió theo gió, mây theo mây, gió mây tản mác. Không thể bầu bạn, không thể gặp nhau, sự chia ly giữa nhà thơ và người yêu có thể là vĩnh viễn. Phải chăng đây là tình cảm và nỗi nhớ nhung xa xăm của nhà thơ, và đây cũng là mặc cảm của những người già trong cuộc đời. Nỗi buồn tiễn biệt rồi chia tay, có chút bùi ngùi, có tâm trạng phân tán, đọng lại trong lòng người. Không thấy giọng văn tươi tắn, sôi nổi ở đoạn cuối, ta gặp lại Hàn Kết Đồ – một tâm hồn u sầu:
“Dòng hoa ngô đồng buồn”
Một tâm hồn dữ dội như Hàn Mai Tử, dòng sông lười ở Huế chỉ là một dòng sông buồn khiến người ta xót xa, cô đơn. Trong bài văn xuôi này của Làng Vida, ngay cả hình ảnh bông ngô đồng cũng khẽ đung đưa trong nỗi buồn xa xăm. Tâm trạng thay đổi là một thái độ của con người sống trong vòng quay đen tối, bế tắc của cuộc đời. Mặt nước sông Hương thật êm đềm, gợi nhớ những bến bờ xa xăm, những bèo bọt trôi nổi của phổ thông. Ý thơ buồn quá, tiếp hai câu sau thì tuyệt, thực mà mộng:
“Thuyền ai đậu trên sông Trăng
Đêm nay có chở trăng về được không? “
Trong thơ Hàn Kết Đồ, trăng dường như là người bạn tri kỉ duy nhất có thể gửi gắm niềm rung động của chính mình, và khổ thơ thứ hai của làng kết thúc bằng một câu hỏi tu từ: nét nghệ thuật của tác phẩm. Cùng với đại từ nhân xưng “ai” cho thấy sự hoang mang, bất an, linh cảm của đối tượng trữ tình.
4. Nghị luận văn học làng này là vi đá:
Hàn Mộ Tử là một nhà thơ nổi tiếng trong phong trào Thơ Mới Việt Nam. Ông bắt đầu làm thơ từ năm 14, 15 tuổi, bắt đầu từ thơ cổ điển Đường Lỗ, rồi chuyển sang sáng tác, phát triển theo hướng thơ lãng mạn mới. Thông qua sự xuất hiện vô cùng phức tạp và bí ẩn của những bài thơ của Hàn Kết Đồ, người ta vẫn có thể thấy rõ một loại tình yêu đối với nỗi đau trên thế giới. Các tác phẩm chính: “Cô gái quê” (1936), “Thơ đẻ” (1938), “Mùa xuân như ngọc”, “Đường Thanh Kỳ”, “Gannei Duyan”, “Yuan” (kịch thơ, 1939), Đoàn kịch Thiên Hải (thơ kịch) và vầng trăng trong vở kịch (thơ văn xuôi, 1940). “This Village” là kiệt tác của ông.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã tái hiện khung cảnh làng Ngụy thơ mộng, đẹp như tranh vẽ bằng con mắt tinh tường. Đây là khung cảnh của một ngôi làng xinh đẹp vào một buổi sáng “bình minh”, khi một ngày mới bắt đầu. Hai nét đều rất tài hoa: một nét trên đỉnh núi nắng chói chang nhảy nhót trên cây trầu; nét thấp xanh thẫm như viên ngọc đầy hoa.
Cách viết của nhà thơ ở đây thật tinh tế: chỉ khi nắng lên, sương mới tan, khu vườn mới “phẳng” (nước lấp lánh), và “phẳng” là “xanh” như ngọc bích”. ). Mỗi cái đều gợi nhớ đến một khung cảnh mục vụ đẹp đẽ và sống động—một khung cảnh mục vụ gần gũi và quen thuộc trong nhiều khu vườn mục vụ, nhưng nhuốm màu trữ tình của Vida. Phải là một tình yêu đất nước lớn lao thì trong hồi ức của tôi, những khu vườn quê đẹp đẽ mới sống động trong những vần thơ như thế. Với hai bài thơ này, màu xanh của quê hương, của làng quê Việt Nam mang một giá trị mới dưới ngòi bút thơ đầy khám phá của Han Mektu.
Cảnh đẹp nhưng lòng nhà thơ lại tiếc, đau vì cảnh không còn thuộc về mình? ! Mở đầu bài thơ cho ta biết: Sao anh không về ngoại chơi?
Đây là câu hỏi và câu trả lời của chính Hàn Kết Đồ. Biết không thể quay lại cảnh xưa đã từng yêu đậm sâu nhưng lòng vẫn muốn hỏi, đau phải có khổ, đau thấu tim. Chữ “ái” như muốn chỉ một điểm nào đó, làm nhói lên vết thương đang rỉ máu đau đớn: vườn ai xanh như ngọc bích. Vườn của mình đâu, đã là vườn của người khác rồi, làm sao lấy lại? Anh không về được vì bệnh nặng, cái chết đang chờ anh từng ngày. Đây là sự tương phản giữa cái đẹp và nỗi đau: cảnh càng đẹp, lòng càng đau. Trái tim nhà thơ càng đau đớn khi thể hiện một cảnh đẹp thôn quê qua sự nuối tiếc và buồn bã của Han Meitu.
Bốn câu gợi ra bốn hình tượng gió, mây, sông, trăng là những thi liệu quen thuộc, nhất là trong thơ mới lúc bấy giờ. Tuy nhiên, nhà thơ không miêu tả phong cảnh của Fengyunjiangyue ở đây, mà thể hiện tâm trạng của mọi người thông qua phong cảnh. Nếu để ý sẽ thấy mối liên hệ nội tại của bốn câu là mối liên hệ logic về giọng điệu chứ không phải mối liên hệ logic về miêu tả. Đây là tâm trạng buồn bã, tuyệt vọng của nhà thơ trong một mối tình xa vời, vô vọng: gió theo gió, mây theo mây.
Hoàn cảnh trái quy luật tự nhiên: câu thơ bộc lộ rõ ý đồ phá vỡ hoàn cảnh, và luôn vững vàng “anh đi đường anh, tôi đi đường tôi”! Chính vì thế “Sầu Thủy” – nỗi buồn cô đơn của tác giả. Có hy vọng, nhưng nghi ngờ đã lấn át hy vọng. Những lời lo lắng và lo lắng vang lên chậm rãi. Phải biết rằng trong nỗi đau, trong sự bơ vơ của tình yêu vô vọng, đó vẫn là trái tim thiết tha của nhà thơ đối với cuộc đời và con người.
May mà trời sinh không được, cuối cùng chỉ có một con đường, may mắn tìm được một người, có thể cứu mình sao? Nhưng người tình bây giờ chỉ là một giấc mộng, một “mộng khách phương xa, mộng khách phương xa” (đảo ngược hai lần để nhấn mạnh ý nghĩa “xa vời”), hình như đã “vượt khỏi tầm tay nhà thơ” thì phải. là áo em trắng không thấy! Trong tâm trạng tuyệt vọng ấy, nhà thơ hoài nghi tất cả: sương đây rồi
“Khói đời” có làm mờ hình người? Nhà thơ bày tỏ một tiếng thở dài cho mối tình xa vời vô vọng của mình: ai biết rằng tình yêu của ai đó với một chút nghi ngờ trong câu thơ là có thật, và sự thật đó phù hợp với tâm trạng lạnh lùng lúc bấy giờ, nhưng sự nghi ngờ của nó cho thấy nỗi lòng của nhà thơ. tình yêu cuồng tín tình yêu. Cuộc đời của một nhà thơ. Bởi đây không phải là một câu hỏi chắc chắn mà là sự trăn trở, đau khổ trong nội tâm của nhà thơ (hai đại từ nhân xưng “ai” trong câu thơ đã nói lên điều đó). Trong bối rối và dằn vặt, vẫn còn hy vọng. Đó là niềm say mê mà Han Mektu đã viết nên những dòng buồn của bài thơ này, ngay cả trong những thời điểm đau đớn và bi thảm nhất của cuộc đời.
Mời các bạn tham khảo chuyên mục Văn học – Văn học của hoatieu.vn để có thêm những thông tin hữu ích.