Tổng hợp hơn 50 bài văn mẫu về người thân hay nhất có kèm theo dàn bài chi tiết giúp các em có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.
top 50 kể về một người họ hàng của tôi (hay nhất)
Giới thiệu tổng quan về một người thân của tôi
Đề cương – Ví dụ 1
Một. Mở bài:Giới thiệu người thân mà em muốn tả (bố, mẹ, ông, bà, em trai, em gái, em trai, chú, dì…)
b. Nội dung bài đăng
– Giới thiệu chung về người họ hàng đó:
- Mối quan hệ giữa người thân đó và bạn là gì?
- Người này bao nhiêu tuổi? Công việc hiện tại của bạn là gì? Công việc đó có gì đặc biệt? (không ổn định, khó khăn, ngộ độc thời gian…)
- Người đó có yêu bạn không? Bạn có dành nhiều thời gian cho tôi không?
- Chiều cao và cân nặng của người họ hàng đó là bao nhiêu? Nói chung, đặc điểm về ngoại hình của người đó là gì? Màu da của người đó là màu gì? Tại sao lại có làn da như vậy?
- Người đó để tóc ngắn hay dài? Bạn có bất kỳ màu sắc hoặc phong cách? Kiểu tóc đó có phải do ảnh hưởng của công việc không?
- Bạn ấn tượng với những đặc điểm nào trên khuôn mặt, mắt, mũi, tai, v.v. của người đó?
- Trang phục hàng ngày của người này trông như thế nào? Bạn sẽ luôn nhớ điều gì?
- Tính cách của người này là gì? Dựa trên những gì hành vi, bạn có cảm thấy nó?
- Công việc của người này tại công ty hoặc tổ chức là gì? Có khó không? Có mất nhiều thời gian và công sức để hoàn thành không? Nó có hại cho sức khỏe hay có hại không? Bạn có cần phải làm việc ngoài giờ hoặc kể cả ngày nghỉ không?
- Người này có việc gì khác phải làm khi về nhà không? Thái độ của người này là gì?
- Người đó đã làm gì để chăm sóc bạn? Bạn cảm thấy thế nào về những hành vi này?
- Giới thiệu về mẹ
- Cảm nghĩ chung về mẹ
- Mái tóc đen mượt dài ngang vai của mẹ che khuất khuôn mặt
- Da mẹ không được trắng trẻo như những người phụ nữ khác vì ngày xưa mẹ đã làm lụng vất vả để kiếm tiền lo cho gia đình
- Mẹ tôi đã dạy tôi và các chị em tôi cách nói chuyện và hòa đồng với người khác
- Khi chị em mình làm gì sai, mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở
- Tôi cảm thấy thế nào về mẹ mình
- Lời hứa
- Mục lục biểu cảm, văn tự sự tóm tắt, văn tự sự biểu cảm
- Mục lục kể chuyện đời thường
- Mục lục cho Kể chuyện theo trí tưởng tượng
- Mục lục mô tả
- 20.000+ câu hỏi trắc nghiệm toán, văn, lớp 6 có đáp án
– Mô tả người họ hàng đó:
– Mô tả hoạt động của người đó:
c.Kết bài: Cảm nhận của em về người vừa được miêu tả.
Dàn ý – Ví dụ 2
1. Giới thiệu:
2. Văn bản:
a) Giới thiệu chung
– nét mặt
– Những biểu hiện về tính tình, thái độ, sở thích, công việc
b) Những kỉ niệm giữa em và mẹ
c) cách diễn đạt trực tiếp
3. Kết luận:
Kể về một người thân của em – kể về bà của em
Kể về một người thân của em – kể về bà – Mẫu 1
Bà năm nay đã ngoài 60 nhưng còn nhanh nhẹn. Mái tóc bạch kim của cô được búi cao sau gáy. Khuôn mặt nhân hậu, đôi mắt nhân hậu và hào phóng.
<3
Bố tôi là kỹ sư xây dựng nên thường xuyên phải đi công tác bên ngoài. Mẹ tôi là công nhân và làm việc tám tiếng một ngày trong nhà máy. Cô ấy đã chăm lo cho chúng tôi thay bố mẹ tôi, từ cuộc sống cho đến việc học hành. Buổi sáng, cô ấy đánh thức tôi và con dậy, giục tôi đi đánh răng, rửa mặt và thay quần áo. Rồi mẹ cho hai chị em ăn sáng. Mỗi khi con đi học, mẹ không bao giờ quên dặn con phải ngoan ngoãn.
Cô ấy dọn dẹp nhà cửa rất tốt. Nói xong, cô xách giỏ đi chợ. Chi tiêu hàng ngày tuy ít ỏi, nhưng do cô thu xếp tốt nên bữa nào cô cũng được ăn cơm nếp, canh thơm. Buổi trưa đi học về, ông bà và các cháu quây quần bên đĩa cơm, thật ấm áp! Suốt ngày, đôi tay cô không lúc nào ngơi nghỉ. Việc nhà tạm ổn, cô thu mình bên chiếc giỏ may vá. Mẹ khâu cho tôi chiếc áo thủng lỗ cài khuy cho con… Mỗi tối trước khi đi ngủ, mẹ dành mười lăm, hai mươi phút kể chuyện cổ tích cho chúng tôi nghe. Giọng cô rất ấm và truyền cảm. Bà đưa tôi vào thế giới kỳ thú của cây tinh bột, cây cám…vv
Thỉnh thoảng bố về thăm, thấy nhà cửa ngăn nắp, con cái sạch sẽ, được chăm sóc chu đáo, bố rất vui. Khi được bố cảm ơn chân thành, cô chỉ cười hiền:
– Không có gì! Tôi làm hết sức mình để giúp gia đình tôi để tôi có thể làm việc một cách an toàn.
Cha mẹ tôi yêu bạn rất nhiều. Bố mẹ thường nói không có bà thì gia đình khó khăn lắm…
Tuy vất vả nhưng bà không đòi hỏi. Mong ước duy nhất của cô là thỉnh thoảng được về quê thăm làng. Bố hứa sẽ thu xếp để cả nhà về quê ăn Tết năm nay. Cô rất vui khi nghe điều đó.
Tôi và con luôn nghe lời mẹ dạy để làm vui lòng mẹ. Mỗi khi tôi được 10 điểm, tôi lại khoe với bà, bà lại vỗ đầu khen ngợi: “Cháu giỏi lắm!“
Rồi cô cười, dịu dàng như một bà tiên trong truyện cổ tích. Tôi yêu cô ấy biết bao nhiêu và tôi biết ơn cô ấy biết bao!
Kể về một người thân của em – kể về bà – Mẫu 2
Trên đường đi học về, tôi chợt thấy một cô bé đang nắm tay bà ngoại và nói chuyện với bà khi bà đang ở trong lớp. Lúc đó, nỗi nhớ nàng dâng lên trong lòng tôi. Bao nhiêu kỷ niệm liên quan đến cô ấy tràn ngập tâm trí tôi.
Bà năm nay đã hơn bảy mươi tuổi. Trên làn da nâu hằn rõ dấu vết của năm tháng. Tay cô ấy rất gầy. Dáng người bé nhỏ lúc nào cũng tất bật và vội vã. Bà tôi là một người tốt bụng, bà rất cẩn thận, hay quan tâm đến những người xung quanh. Cô ấy có một nụ cười rất tốt bụng. Với con cháu, bà luôn hết mực yêu thương. Mỗi sáng thức dậy, bà quét nhà, lau nhà và cho gà ăn. Buổi trưa, cô chuẩn bị bữa trưa và chờ mọi người đi làm về.
Bà tôi là một người yêu thương. Khi hàng xóm gặp khó khăn, bà cũng sẵn sàng giúp đỡ. Bà rất thật thà với mọi người nên mọi người trong xóm thường sang nhà bà trò chuyện. Cô ấy rất yêu các con của mình. Vì gia đình tôi ở thành phố nên một năm tôi chỉ về nhà vài lần vào những ngày lễ. Trong mấy ngày về quê, ngoại rất thương tôi và chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho tôi. Mỗi sáng thức dậy, em được cùng bà ra vườn hái rau về làm bữa sáng cho cả nhà. Khi gia đình chúng tôi chuẩn bị lên xe trở lại thành phố, bà tôi đã chỉ dẫn mọi thứ cho tôi. Mỗi lần như vậy, cô đều đứng yên nhìn theo chiếc xe buýt cho đến khi nó khuất dạng ở cuối đường. Tôi biết cô ấy đang khóc và cô ấy quay mặt đi để không ai nhìn thấy những giọt nước mắt của cô ấy. Tôi chỉ muốn chiếc xe dừng lại để tôi có thể dành nhiều thời gian cho cô ấy.
<3 Không ngờ khi tôi về, em vẫn ngồi ngoài hiên đợi tôi. Không những thế, cô ấy còn chờ tôi về để cùng ăn cơm, bởi vì cô ấy cảm thấy tôi không hay ăn một mình. Tôi thực sự có lỗi với cô ấy ngày hôm đó. Vì sự bướng bỉnh của mình, cô ấy đã phải chịu đựng. Kể từ đó, dù tức giận đến đâu, tôi cũng cố gắng giữ bình tĩnh và suy nghĩ thấu đáo. Ngày nào mẹ cũng dạy tôi tính kiên trì, tỉ mỉ qua từng hành động. Tôi học được rất nhiều đức tính tốt từ cô ấy.
Ở nhà, mỗi khi có người đau ốm, bà lại tận tình chăm sóc. Có những đêm tôi ốm mẹ thức cả đêm canh cho tôi ngủ. Bà bón từng miếng cháo, dỗ dành tôi từng chút một. Nó cảm thấy thật ấm áp. Có cô ấy bên cạnh, mọi thứ thật bình yên. Tôi luôn nhớ những câu chuyện cổ tích bà kể, những câu chuyện đã nuôi dưỡng trái tim tôi từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Hồi nhỏ cô cũng hay kể chuyện, chúng tôi ngồi xung quanh tròn mắt nghe cô kể từng chi tiết. Chúng tôi tò mò vì câu chuyện nào cô kể cũng thú vị.
Tôi luôn muốn sống với cô ấy để cô ấy yêu tôi, chăm sóc tôi và hỗ trợ cô ấy. Tôi muốn có cô bên cạnh như cô bé ấy, để tôi có thể tâm sự với cô mọi vui buồn trong lớp.
Kể về một người thân của em – kể về ông nội
Gia đình là chiếc nôi nuôi dưỡng tâm hồn mỗi người. Vì vậy, dù đi đâu, làm gì thì gia đình vẫn là kho báu lớn nhất trong mỗi chúng ta. Ở nhà, người yêu thích của tôi là ông nội.
Ông năm nay đã ngoài 80 tuổi nhưng ai cũng bảo trông ông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Quả thật, tôi cũng thấy vậy. Vì dù đã 80 tuổi nhưng ông vẫn minh mẫn, nhanh nhẹn. Mỗi sáng, vẫn đeo kính, ông ngồi ngoài hiên đọc báo, chú ý đến tin tức trong và ngoài nước. Da của ông nhăn nheo và xuất hiện những vết đồi mồi trên tay và mặt – những dấu hiệu rõ ràng của tuổi tác. Trước đó, ông đã từng tham gia hai cuộc chiến tranh vệ quốc. Vì vậy, anh có nhiều bạn bè, toàn là đồng đội, đồng đội cùng chiến tuyến hồi đó. Họ thường gặp nhau vào mỗi cuối tuần để trò chuyện và hồi tưởng lại những ký ức thời chiến. Tôi thực sự thích nghe họ nói chuyện với nhau. Bởi trong những câu chuyện ấy, tôi không chỉ thấy được lịch sử của người anh hùng ấy, mà còn thấy được tình bạn thiêng liêng giữa ông và những người đồng đội của mình. Tôi cảm thấy rất may mắn khi được gặp những nhân chứng sống của cuộc chiến này và được nghe họ kể về nó cũng như những nguy hiểm mà họ đã phải đối mặt trong quá khứ.
Ông thích chơi cờ, câu cá, trồng và chăm sóc cây cảnh. Có vẻ như mọi ông già đều có một sở thích. Vì tôi thấy bố tôi, hàng xóm của tôi cũng thích những thứ đó. Cha và anh thường ngồi ở chiếc bàn trong góc vườn và cùng nhau đánh cờ. Một ấm trà xanh được đặt bên cạnh hai người bốc khói nghi ngút. Chỉ có nhiêu đó hai đứa có thể ngồi với nhau từ sáng đến tối. Cả hai cũng thường rủ nhau đi câu cá vào mỗi cuối tuần. Đó là một ngày đẹp trời và tôi khăng khăng muốn đi câu cá với anh ấy. Lúc đầu anh ấy không đồng ý, nhưng vì tôi quá quắt nên anh ấy chỉ thở dài và cho tôi đi cùng. Anh đến một hồ nước lớn, xung quanh cây cối rậm rạp, xanh tươi nhưng rất yên tĩnh, hầu như không có bóng người. Anh trai và bố tôi đặt ghế xuống và chuẩn bị cần câu để đi câu. Sau khi treo mồi vào lưỡi câu, cả hai vứt lưỡi câu, ngồi xuống ghế trò chuyện và đợi cá cắn câu. Nhưng 10 phút, 20 phút rồi 30 phút trôi qua, tôi vẫn không thấy chiếc phao trên mặt nước di chuyển. Lòng tôi nóng ran mà hai người vẫn nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra. Tôi tự hỏi, không phải hai bạn đi câu cá sao? Tại sao cá không cắn câu, nhưng hai bạn dường như không vội vàng. Tôi hỏi anh ấy:
– Ông ơi, sao cá không cắn câu?
Anh ấy cười, xoa đầu tôi và nói:
——Bạn càng thiếu kiên nhẫn, cá càng ít cắn câu. Hãy kiên nhẫn, hiểu chứ?
Tôi gật đầu, nhưng tôi không hiểu lắm. Tôi nghĩ người lớn thật kỳ lạ. Không chạy, không nhảy, không chơi, chỉ thích ngồi yên và chơi mấy trò chán ngắt. Tôi nhìn cha và ông, vẫn rất ung dung. Phải mất một lúc lâu trước khi con cá cắn câu. Cả hai nhanh chóng kéo dây câu lên. Một con cá trắm lớn phải nặng tới 3 kg. Sự chờ đợi của bạn đã thực sự được đền đáp. Hai người đánh cá một lúc, thấy mặt trời sắp lặn, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường. Anh nắm tay tôi, hai người lững thững đi bộ về nhà. Tôi đã quan sát anh ấy rất lâu. Tóc ông bạc và râu ông trắng. Bóng chồng trên bóng nhỏ của chồng. Tôi không biết tại sao tôi nghĩ anh ấy rất lớn. Ông đã 80 tuổi nhưng chưa bao giờ ở nhà như bao nhiêu người khác. Anh ấy luôn có nhiều việc phải làm và nhiều người để xem. Anh ấy nói rằng anh ấy không còn nhiều thời gian để sống, vì vậy anh ấy đang cố gắng tận hưởng khoảng thời gian còn lại. Mỗi lần anh nói như vậy, tôi đều ôm chặt anh và lắc đầu. Tôi không muốn ở quá xa anh ấy. Bạn phải sống với tôi mãi mãi. Anh lại cười và nói:
– Ai mà không trải qua cái chết, đồ ngốc? Ông nội cuối cùng sẽ chết, nhưng miễn là bạn nhớ ông, ông sẽ luôn ở bên cạnh bạn. bạn có nhớ?
Tôi nhìn anh và gật đầu. Tôi sẽ không bao giờ quên nụ cười của anh ấy lúc đó. Vì ông bị bệnh nặng và qua đời sau đó vài tháng.
Tôi thực sự không hiểu những gì anh ấy nói với tôi lúc đó. Nhưng bây giờ, sau một thời gian dài anh ấy rời xa tôi, tôi có thể hiểu những gì anh ấy nói. Anh ấy chưa chết, anh ấy vẫn sống trong trái tim tôi và trong gia đình tôi.
Kể về một người thân của em – kể về bà của em
Trong gia đình, ai cũng yêu quý tôi, nhưng khi tôi còn bé, bà ngoại đã thay mẹ tôi chăm sóc và dạy tôi đi, tình yêu thương của bà dành cho tôi là vô bờ bến. Giờ đây vì điều kiện gia đình tôi phải chuyển công tác và không thể ở bên cô ấy được nhưng hình ảnh cô ấy luôn ở trong tim tôi.
Bà năm nay đã tám mươi tuổi. Quả nhiên tuổi đã cao, dáng người không còn hoạt bát như trước, nhưng nàng vẫn tỉ mỉ yêu thương tôi. Mái tóc bà bạc trắng như một nàng tiên dịu dàng trong truyện cổ tích. Cô có gương mặt phúc hậu, rám nắng và đã xuất hiện nhiều vết đồi mồi. Đôi mắt của bà không còn tinh anh như thuở còn trẻ nhưng ẩn chứa trong đôi mắt ấy là một tình cảm sâu sắc, một tình yêu thương con cháu vô bờ bến. Cả đời rong ruổi bươn chải kiếm tiền nuôi con, đôi bàn tay sần sùi chai sần.
Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi làm việc không ngừng nghỉ, và bà tôi chăm sóc tôi từ miếng ăn đến giấc ngủ. Cô dạy tôi nhiều điều hay. Khi tôi làm tốt, cô ấy luôn khen ngợi tôi một cách chân thành. Và mỗi khi em mắc lỗi, mẹ luôn an ủi, động viên, khích lệ em khắc phục lỗi lầm. Bà tôi là người rất vui tính nên khi ở bên ngoài, cuộc sống của tôi luôn tràn ngập tiếng cười. Hằng đêm, dưới ánh trăng vàng, tôi kể chuyện cổ tích bằng giọng khàn khàn ấm áp của bà, rồi dần chìm vào cõi mộng êm đềm. Tôi mê mẩn làn gió mát lành thổi từ bàn tay bà ngoại. Sáng sớm mẹ gọi con đi học. Tiếng gọi trìu mến của cô ấy luôn có thể đánh thức tôi sau một giấc ngủ dài. Cô ấy nắm tay tôi và đưa tôi đến trường. Cô ấy đã không rời đi một cách an toàn cho đến khi cổng trường đóng lại. Buổi chiều, cô ấy đưa tôi về nhà với dáng đi lặng lẽ như cũ. Mỗi khi ở bên cô ấy, tôi cảm thấy rất ấm áp.
Cô ấy yêu tôi nhưng không nuông chiều. Một lần, tôi không nghe và cãi nhau với cô ấy. Cô ấy đã không nói một lời nào với tôi cả tuần. Trong thời gian đó, tôi và bà không còn thân thiết như trước. Tôi không còn được nghe những câu chuyện mẹ kể hàng đêm, không còn người sẻ chia vui buồn, không còn người an ủi khi tôi mắc sai lầm, bữa ăn cũng không còn ngọt ngào như xưa. Vài ngày sau, tôi bị ốm nặng và phải được đưa đến bệnh viện để truyền nước. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy tay cô ấy đang đặt trên má tôi, đôi bàn tay thon dài của cô ấy chứa đầy tình cảm đẹp đẽ. Nước mắt mẹ trào ra, mẹ ôm chặt lấy tôi và chăm sóc tôi cả đêm không ăn không ngủ. Nhờ căn bệnh đó mà mối quan hệ của tôi với bà thân thiết như ngày nào, tôi thấy bà thương tôi hơn trước, và tôi có được những món ăn ngon mà bà để lại cho các cháu. Bà sẽ mãi là người bà đáng kính của tôi.
Mặc dù bây giờ tôi đã xa cô ấy và không còn được ở bên cạnh cô ấy như khi tôi còn nhỏ nhưng tình cảm của cô ấy dành cho tôi hay tình cảm của tôi dành cho cô ấy vẫn rất sâu đậm và không bao giờ phai nhạt. Bà ơi, cháu yêu bà nhất trên đời này. Đối với tôi, bà sẽ luôn là người bà tuyệt vời nhất.
Kể về một người thân của em – kể về ông nội
Mỗi lần đến thăm ông, trái tim tôi tràn ngập một tình yêu đặc biệt mà tôi chưa từng khám phá trước đây.
Ông đã ngoài bảy mươi nhưng trông còn rất nhanh nhẹn. Bây giờ anh ấy có một vóc dáng khác so với khi anh ấy còn là một người lính trẻ. Hẳn các đồng đội chung tay khó tin rằng anh chính là Anh Thu, một thanh niên xung phong ngoan cường trong toàn đội. Giờ đây, mái tóc dài màu xanh năm nào đã thay bằng màu trắng mềm mại như mây. Trong những ngày phụng sự Tổ quốc, gia đình đã để lại cho anh làn da ngăm đen. Hơn thế nữa, tuổi già đã khiến làn da mềm mại của ông nhăn nheo và những vết đồi mồi trên đôi bàn tay chai sạn của ông. Với khuôn mặt hiền lành như một người đàn ông trong truyện cổ tích, tôi sợ rằng không ai có thể đánh bại ông nội. Trong mắt anh luôn có ánh sáng ấm áp ngọt ngào, sưởi ấm biết bao trái tim tội lỗi. Với nụ cười trong sáng như đóa hoa thơm của anh đã cho em nghị lực vượt qua khó khăn. Mỗi bước đi đều dứt khoát và nhanh chóng, giống như tính cách của anh, một chàng trai trẻ đầy đam mê. Anh ta mặc một bộ đồ màu nâu và đi dép cao su, trang phục bình thường của tầng lớp lao động. Đặc biệt khi còn trẻ anh đã có khiếu ca hát nên trở thành gương mặt quen thuộc của đoàn kịch. Khi đó, bà tôi là một nữ du kích xinh đẹp, và điều đầu tiên tôi cảm nhận được khi nhìn thấy ông là. Với giọng hát vàng và khuôn mặt điển trai, ông tôi trở thành một thanh niên giỏi giang. Dù đã sống gần hết cuộc đời nhưng ông ấy vẫn làm việc rất chăm chỉ. Đặc biệt là khi nói đến việc chăm sóc cây cối, anh ấy là một thiên tài. Chẳng thế mà khu vườn xinh xắn của anh lúc nào cũng xanh tốt nhờ bàn tay khéo léo ấy. Anh sống trước sau như một, nên ai có tính kiêu căng, cậy quyền là anh rất ghét. Biết vậy em luôn tránh những tật xấu để không phụ lòng anh.
Anh ấy luôn quan tâm đến việc giáo dục trẻ em, và mỗi khi tôi thể hiện mười điểm mạnh của mình, anh ấy sẽ trao cho tôi một nụ hôn yêu thương.
Kể về một người thân của em – kể về bố
Kể về một người thân của em – Kể về bố – Văn mẫu 1
Tôi đang đọc sách, đêm đã yên tĩnh từ lâu, chợt nghe có tiếng gió thổi vào căn phòng yên tĩnh. Đột nhiên, tôi nhìn vào chiếc hộp gỗ trên bàn, đó là chiếc hộp đựng máy tính mà bố tôi đã làm cho tôi. Tôi bỗng thấy thương cha lạ lùng, mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Bố năm nay đã ngoài bốn mươi, tóc cũng đã bạc. Da ngăm đen, rám nắng và hơi chai sạn. Mỗi lần nhìn khuôn mặt ấy, khóe mắt tôi lại cay cay, những năm tháng lăn lộn không kể nắng gió gánh hàng vạn dặm nuôi tôi. Đôi khi, khi tôi nhìn thấy những người đi bộ trên đường phố mặc quần áo và lái những chiếc xe sang trọng, tôi cảm thấy tiếc cho cha mình. Bố bây giờ có thể thế này, nhưng vì tôi, vì những đứa con thân yêu của mình, bố đã hy sinh cả tuổi thanh xuân và sức lực của mình để cố gắng nuôi dạy chúng tôi nên người. Tôi tự nhủ lòng mình phải chăm chỉ học tập và xứng đáng với tâm nguyện của cha. Những cánh tay lực lưỡng gánh vác trọng trách, vượt qua biết bao sóng gió để nâng đỡ mái ấm này. Tôi cũng không hình dung được cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có bố.
Papa là một người đàn ông rất hiền lành và tốt bụng. Nhưng điều này không có nghĩa là cha tôi khoan dung và quan tâm đến anh chị em tôi. Anh ấy rất yêu các con của mình. Nếu có gì ngon, bố cũng sẽ chia phần cho chúng tôi, nhưng những đứa trẻ còn non nớt như chúng tôi chưa thể làm được. Việc của bà, việc của bố, việc của hàng xóm, ai nhờ bố giúp, bố đều rất nhiệt tình. Có lẽ vì vậy mà anh được rất nhiều người yêu mến, kính trọng và tin tưởng. Cha tôi thường kể cho tôi nghe về tổ tiên, nhắc nhở tôi uống nước nhớ nguồn. Những bài học làm người của cha tôi và những bài học làm người lớn lên theo tháng năm đã cho tôi hiểu sâu sắc hơn về truyền thống và cội nguồn của dân tộc.
Bố là cả một căn phòng để con chim non của tôi vùng vẫy tự do. Khi còn nhỏ, tôi thường cùng bố ra sông câu cá, bố dạy tôi bơi lội, thả diều và làm lồng đèn cho Tết Trung thu. Tuổi thơ hồn nhiên của tôi trở nên hồng hào dưới tình yêu thương và sự dìu dắt cẩn thận của cha. Đôi khi, nhìn chiếc áo cha bạc màu, sờn rách, tôi không khỏi nghĩ đến cảnh cha cuộn mình trong chiếc chăn ấm ra đường trong một đêm đông giá rét. Cha đã hy sinh cho tôi quá nhiều, tuổi trẻ, sức lực, tình yêu thương vô bờ bến, cha đặt cả tấm lòng vào trái tim non nớt của tôi, che chở, sưởi ấm cho nó, khiến nó không bao giờ bị tổn thương, trầy xước gì. Tôi cảm thấy mình thực sự là một đứa trẻ may mắn vì được lớn lên với một người cha tuyệt vời, thần thánh như vậy.
Có lẽ thời gian trôi qua, tôi sẽ lớn lên và mọi người cũng vậy. Nhưng những bài học sâu sắc, những kỉ niệm và tình yêu thương bao la mà cha dành cho con sẽ là gánh nặng trên con đường dài bây giờ và mãi mãi.
Kể về một người thân của em – Kể về bố – Văn mẫu 2
“Gương cha gầy trong nắng
Ôi tóc em bạc như trăng…”
Điều may mắn và hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mỗi chúng ta là được sống trong vòng tay yêu thương của cha. Bố luôn là người bảo vệ chúng ta suốt cuộc đời. Càng lớn lên, tôi càng thấu hiểu nỗi đắng cay, vất vả và càng biết ơn cha vì sự hy sinh cao cả mà cha đã dành cho tôi.
Bố tôi năm nay ngoài bốn mươi. Người bố cao và gầy. Trong mắt tôi, hình bóng ấy luôn thật cao lớn, thật vững vàng, che chở cho gia đình. Nước da bố rám nắng, rám nắng vì sương, vì cuộc sống vất vả, chịu đủ gian khổ, hoạn nạn. Khuôn mặt vuông chữ điền của bố toát lên vẻ hiền từ, nhân hậu. Đôi mắt bố đen láy, trong đôi mắt ấy có cả bầu trời yêu thương của bố dành cho con. Mỗi khi anh ấy cười, ánh mắt anh ấy rất dịu dàng, đầy dịu dàng xen lẫn một chút cưng chiều. Tóc bố không còn đen mà đã bạc. Nhìn những sợi tóc bạc ấy, tôi càng thương bố hơn bởi những vất vả, cực nhọc mà bố đã trải qua khi nuôi nấng chúng tôi nên người. Tôi thích nhất là khi bố tôi cười. Nụ cười ấy thật ấm áp. Bất cứ khi nào điều này xảy ra, tôi tự nhủ phải cẩn thận hơn và để bố tôi cười nhiều hơn. Bàn tay bố chai sạn, sần sùi nhưng con vẫn rất yêu. Bàn tay làm việc chăm chỉ cho gia đình. Hy sinh chính đôi tay của mình vì sự bình yên và hạnh phúc của con cái.
Ký ức tuổi thơ tôi luôn tràn ngập những kỷ niệm về cha. Khi con mới chập chững biết đi, cha dắt tay con đi trên con đường quê quen thuộc. Những chiếc bóng dài trải dài trên phố, che đi cái bóng nhỏ của tôi. Mỗi lần tôi ngã, cha lại nhẹ nhàng đỡ tôi lên, khi tôi òa khóc, bàn tay cha dịu dàng vuốt tóc tôi. Cha là người ít nói, nhưng tôi biết tình yêu thương của cha dành cho con cái sẽ luôn dạt dào và viên mãn. Ngày đầu tiên đến trường, cha tôi đến trường cùng tôi và dạy tôi làm những phép tính đầu tiên. Khi tôi thức khuya học bài, bố tôi luôn đợi tôi ngủ say rồi mới đi ngủ. Bố tôi luôn yêu thương và chiều chuộng tôi, nhưng ông vẫn nghiêm khắc khi tôi mắc lỗi. Bố đã dạy tôi cách sống, cách làm người và hiểu được những giá trị cao đẹp của cuộc sống, ý nghĩa của lòng trung thực, liêm khiết, bao dung và tình nghĩa. Cả đời bố vất vả hy sinh cho gia đình, nhưng đôi khi con vô tình làm bố buồn và không phụ lòng mong đợi, sự tin tưởng của bố.
Khi lớn lên, con sẽ phải rời xa vòng tay của cha, nhưng con tin rằng cha sẽ luôn là người che chở, dõi theo, che chở cho con suốt cuộc đời. Những lời dạy bảo của bố sẽ là gánh nặng cho con đến hết cuộc đời, và tình yêu của bố sẽ là động lực để con tiến về phía trước.
Kể về một người thân của em – Kể về bố – Văn mẫu 3
Trong gia đình, bố là người yêu thương tôi nhất. Bố luôn lắng nghe mọi người, đặc biệt là tôi.
Bố có dáng người cao to khỏe mạnh. Bố rất khỏe và luôn giúp đỡ mọi người trong gia đình. Bố có một đôi bàn tay lực lưỡng, vì mệt mỏi nên bàn tay bố chai sạn và cứng như đá. Bố có khuôn mặt tròn, mũi cao, miệng rộng, để râu và đôi mắt nâu rất đẹp.
Ngày nào em cũng đi học, bố mẹ cũng tiễn em đi. Bố tôi đã dặn dò tôi rất kỹ, nào là “Hôm nay con phải đi học…”, rồi “Con phải nghe lời cô giáo…”, nhưng câu cuối cùng vẫn là “Ra đường cẩn thận”. Khi tôi đi học về, đang lái xe về nhà, lúc này, giọng nói của bố từ trong phòng vọng ra: “Con có ở nhà không?”. Nhưng bố em cũng nghiêm khắc lắm, khi em mắc lỗi, hay điểm không tốt, bố yêu cầu em kiểm điểm nhưng em vẫn rất thương bố.
Bố ơi! Với tôi, trụ cột của gia đình, bố tôi biến việc lớn thành việc nhỏ và bỏ qua việc nhỏ. Bố tôi là tấm gương sáng cho gia đình này. Tục ngữ có câu “con không cha, nhà không nhà”, câu này rất đúng. Cha tôi, giống như người cha trong câu tục ngữ, là một hình mẫu và là trụ cột không thể thiếu trong gia đình tôi. Bố được nhiều người kính trọng như một người đàn ông chăm chỉ, kiên trì, thông minh, nổi bật giữa đám đông và quyết tâm làm điều đúng đắn.
Là con của cha, con cảm thấy rất tự hào, con sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của cha, nhất định sẽ chăm chỉ học tập để không phụ lòng cha.
Kể về một người thân của em – kể về mẹ
Kể về một người thân – Kể về mẹ – Văn mẫu 1
Tôi đã nghe “không ai trên đời tốt hơn mẹ” và đó là sự thật. Cả đời mẹ vất vả nuôi tôi khôn lớn trưởng thành. Sáng sớm dạy con làm người. Trong cuộc đời này, người tôi yêu thương và kính trọng nhất chính là mẹ.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi, là giáo viên mầm non. Mẹ có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc xoăn tự nhiên xõa ngang vai. Khuôn mặt mẹ tôi hơi tròn, nước da trắng ngần, mịn màng nhưng những nếp nhăn cũng đã bắt đầu xuất hiện. Đôi mắt mẹ có một màu đen huyền bí, dịu dàng và ấm áp. Mẹ tôi cười rất tươi, nhưng mẹ tôi rất ít cười, chỉ khi có chuyện gì thật vui và hạnh phúc thì mẹ mới cười. Bàn tay mẹ mềm như nhung và ấm áp như nắng. Đôi bàn tay ấy khéo léo tạo ra những món đồ chơi đẹp mắt và nấu những món ăn ngon.
Mẹ là một người rất đơn giản. Mẹ tôi mua cho anh em tôi hết quần này đến áo kia nhưng mẹ chỉ có vài chiếc váy. Chiếc áo dài màu tím nhạt mẹ tôi thường mặc dịp lễ tết, chiếc áo bà mặc đi làm đã mấy năm rồi nhưng bà không bao giờ may mới. Ở nhà, mẹ tôi mặc bộ quần áo hoa rộng rãi và thoải mái.
Không chỉ vậy, mẹ tôi còn là một người phụ nữ dịu dàng, ấm áp, ân cần và tốt bụng. Mẹ em là giáo viên, mẹ rất bận rộn với công việc soạn giáo án, làm đồ dùng cho học sinh,… nhưng mẹ luôn sắp xếp công việc của mình một cách ngăn nắp. Mẹ học giỏi và là một người phụ nữ đảm đang trong gia đình. Có mẹ ở nhà, mọi việc trong nhà đều ngăn nắp, ba bố con không phải lo miếng ăn, giấc ngủ. Mẹ tôi như một con đĩ. Một người mẹ vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc với con mình. Khi tôi mắc lỗi, mẹ tôi luôn nghiêm khắc chỉ ra lỗi lầm của tôi và dặn tôi lần sau không được tái phạm. Mẹ luôn ân cần hướng dẫn tôi từng lời nói, từng dáng đi… để tôi thành người biết chữ. Cô ấy rất tử tế với hàng xóm và luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ người khác khi họ phụ thuộc vào cô ấy. Mẹ sẽ không ngại mua giấy gói bánh cho cái này, hộp quà cho cái khác, v.v. Chính vì vậy mẹ luôn được mọi người yêu quý và kính trọng.
Tôi còn nhớ lần ấy tôi ốm nặng, mẹ ngày đêm chăm sóc cho tôi. Khi con ốm nằm viện, mẹ không rời con nửa bước. Thấy tôi bất tỉnh, đôi mắt sắc lạnh của mẹ tôi trũng sâu, nước mắt lăn dài trên má. Bàn tay ấm áp của mẹ nắm chặt tay tôi không buông. Khi tôi tỉnh dậy, mắt mẹ tôi sáng lên, mẹ khẽ nói: “Con yêu”, giọng mẹ thật ấm áp và bình yên. Nghe giọng nói của mẹ tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Nhìn những giọt nước mắt chưa khô trên má, quầng thâm dưới mắt và làn da rám nắng sau những đêm thức khuya, tôi thương mẹ vô cùng. Mẹ tôi là thế, luôn yêu thương, lo toan cho gia đình mà không nghĩ đến bản thân. Mẹ hy sinh cả cuộc đời cho tôi, chỉ mong tôi khôn lớn thành người có ích.
Trong cuộc đời này, mẹ tôi không phải làm việc chăm chỉ mà là hy sinh cho gia đình. Mẹ là người mang lại hơi ấm yêu thương cho gia đình, không có mẹ thiên nhiên như mất đi ánh nắng mặt trời. Mẹ là ánh sáng cho tôi niềm tin và hi vọng, là động lực để tôi không ngừng cố gắng và phấn đấu. Em nguyện ra sức học tập để đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục của mẹ.
Kể về một người thân – Kể về mẹ – Văn mẫu 2
Năm học vừa qua, vì đạt danh hiệu học sinh giỏi nên em được đi Nha Trang nghỉ bốn ngày. Từ sáng sớm đến tối mịt, tôi cùng các bạn tắm biển, leo núi, đi ca nô, lướt ván và khám phá các đảo. Chuyến du lịch này rất thú vị. Ban đêm, khi mọi người đã say giấc, tôi thức dậy nghĩ về mẹ tôi—một người mẹ dịu dàng và yêu thương. Mỗi khi nghĩ đến mẹ, ký ức về một cơn mưa lại hiện về trong tâm trí tôi…
Lúc đó, bố tôi đi công tác, hàng ngày sau giờ tan học mẹ tôi đều đón tôi đi học về. Một buổi chiều, trời bất chợt đổ cơn mưa lớn kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Ra khỏi cơ quan, mẹ vội vã đạp xe đến trường. Thấy tôi đứng dưới cửa, mẹ vội cởi áo mưa cho tôi và nói:
– Mặc áo vào kẻo ướt.
Mẹ tôi nhìn thấy sự lo lắng của tôi và an ủi tôi:
-Đừng lo cho anh! Mưa sắp tạnh rồi! Anh khỏe hơn em, ướt một chút cũng không sao.
Mưa vẫn nặng hạt, nước mưa tràn ra đường, chảy xuống cống. Trên đường phố không có xe cộ hoặc người đi bộ. Dãy hành lang chật ních mưa. Mẹ tôi vẫn đạp xe dưới mưa. Con thương mẹ lắm mà chẳng biết làm sao.
Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi nhanh chóng thay quần áo rồi lo nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Tôi cũng giúp mẹ. Khi ăn, mẹ tôi có vẻ rất mệt và ăn không thấy ngon. Tôi khuyến khích:
– Mẹ chăm chỉ ăn bát cơm lành!
Mẹ cười gượng:
– Tôi chắc là không sao đâu! Tôi chỉ cảm thấy hơi khó chịu.
Sau đó mẹ tôi uống thuốc cảm và đi nghỉ. Buổi chiều, mẹ tôi đi làm như thường lệ.
Đêm đó, mẹ tôi lên cơn sốt. Tôi lúng túng không biết phải làm sao nên chạy sang nhờ bác sĩ hàng xóm đưa mẹ tôi đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra cho cô ấy và nói rằng đó là viêm phổi cấp tính do cảm lạnh. Tôi đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa đốt. Môi mẹ khô và khó thở. Tôi thương mẹ vô cùng, tôi đã bật khóc. Chú An lấy khăn lạnh đắp lên trán mẹ. Hai đứa và cô y tá thức cả đêm với mẹ. Tôi tiêm cho mẹ mấy mũi, đến sáng thì hạ sốt dần.
Mẹ vẫy tay ra hiệu cho tôi mở cửa sổ. Nắng sớm tiến vào làm căn phòng bừng sáng. Mặt mẹ tươi trở lại.
Khi đó, mẹ tôi nằm viện năm ngày. Hàng ngày, chú tôi đến đón tôi đi học về cho mẹ tôi. Mỗi chiều tôi đến bệnh viện thăm mẹ. Hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây sồi và nói chuyện với nhau. Mẹ vuốt tóc tôi khuyên:
– Con ơi, đừng vì bệnh mà hoãn việc học nhé! Ngày mai, tôi sẽ về nhà với bạn.
Con tựa đầu vào vai mẹ như thuở còn thơ…
Khi mẹ tôi về nhà, bà rất vui khi thấy ngôi nhà ngăn nắp và sạch sẽ. Mẹ tôi khen tôi:
– Con gái mẹ ngoan quá! Tôi thầm mong sau này mình có thể trở thành một người phụ nữ dịu dàng và đảm đang như mẹ.
Từ đó, tôi càng cố gắng học tập để đền đáp phần nào công ơn của mẹ. Người mẹ! Như lời một bài hát: Lòng mẹ bao la như biển cả bình yên. Tình mẫu tử chân thành như suối…Những ca từ chan chứa yêu thương ấy sẽ cùng con đi suốt cuộc đời!
Kể về một người thân của em – kể về mẹ – mẫu 3
Trước đây, tôi từng là một cô gái bướng bỉnh và bướng bỉnh, chính vì sự bướng bỉnh đó mà tôi đã làm mẹ buồn rất nhiều. Tôi không thể quên ngày hôm đó.
Gia đình tôi sống ở vùng ngoại ô, bố mẹ tôi trồng rau và chăn nuôi ở nhà. Gia đình tôi tuy không khó khăn về tài chính nhưng phải thường xuyên nuôi hai chị ăn học trên thành phố, cuộc sống cũng không giàu có gì. Năm học lớp 4, tôi luôn ao ước có một chiếc xe đạp để đi học. Nhưng vì nhà em cách trường không xa, mẹ nói không cần thiết nên mẹ không mua cho em. Đến năm lớp 5, lũ bạn trong xóm đều có ô tô đi học, nhìn chúng nó tự lái xe đời mới mà thèm lắm. Có lần tôi nói với mẹ rằng tôi muốn mua một chiếc ô tô, nhưng mẹ vẫn không đồng ý. Hàng ngày, tôi đi bộ đến trường một mình, và thỉnh thoảng tôi có thể chở bạn bè của mình. Nhưng tôi thực sự muốn có một chiếc ô tô của riêng mình.
Một buổi chiều đi học về, vừa bước đến cổng, tôi đã thấy gương mặt vui vẻ của mẹ, mẹ nói với tôi:
– Con có xe đạp, bố con để quên ở nhà, con vào coi xe đi!
Lúc đó tôi reo lên sung sướng, không ngờ mẹ nói không cần mua mà lén đi mua để tạo bất ngờ cho tôi. Tôi lao vào để xem chiếc xe mới yêu quý của mình. Nhưng khi tôi nhìn thấy chiếc xe này, tôi đã rất thất vọng. Trước mặt tôi là chiếc xe đạp mini màu xanh cũ nát, bong tróc sơn trông thật xấu xí. Tôi mới biết đó là chiếc xe đạp của Quỳnh, con trai nhà chị họ Hứa. Bố thấy tôi về thì mừng lắm cho xem:
– Con gái có thích xe này không? Nghe bố nói thích xe đạp nên cậu cho, nói em gái sắp vào đại học rồi, không cần đâu. Bố cũng đã sửa nó sáng nay, và chiếc xe đang chạy êm ái!
Lúc đó tôi chỉ biết đứng ngẩn ngơ nhìn chiếc xe đạp cũ kỹ. Những gì tôi muốn là một chiếc xe hơi mới, mà tôi không thích chút nào. Vừa lúc đó, mẹ tôi bước vào. Chắc bố mẹ nhận ra mặt em nên mẹ hỏi lại:
– Sao thế cưng? Bạn không thích nó?
Tôi ngồi khóc vì túng quẫn vì không có xe mới. Tôi đã khóc và nói:
– Cha mẹ chẳng thương con cái gì cả. Tôi chỉ muốn một chiếc xe đạp mới. Em không muốn dùng đồ cũ của Quỳnh!
Mẹ tôi nghe lời liền ngồi xuống an ủi tôi:
– À quên, bố mẹ không có tiền mua xe cho em, tháng này hai chị em em còn phải đóng học phí nên bố mẹ không tiết kiệm được. Tạm thời anh sẽ ngồi xe này, khi nào có tiền mua xe mới cho em. Ở đây, bạn có thể thấy chiếc xe mượt mà như thế nào!
Tôi mặc kệ mẹ nói gì, vừa chạy vừa khóc chạy vào ngõ. Đang chạy thì nghe bố mẹ gọi nhưng em vẫn chạy ra bờ kè ngồi. Tôi ngồi đó khóc lớn và không về nhà ăn trưa. Tôi ngồi đó cả tiếng đồng hồ, nhìn lại mình đã đòi hỏi nhiều quá, để rồi giờ lại có thái độ này của những bậc cha mẹ đã vất vả nuôi con ăn học. Tôi nghĩ mình sẽ về nhà xin lỗi bố mẹ và leo lên chiếc xe đạp cũ kỹ đó. Mãi đến tối mới về, đĩa cơm vẫn còn. Mẹ tôi ra khỏi nhà với thái độ bình thường và không trách mắng tôi. Mẹ nói:
– Anh về rồi chắc đói lắm nhỉ? Vẫn còn thức ăn trên bàn của tôi cho bạn, hãy vào và ăn.
Lúc đó tôi không đủ can đảm để nói lời xin lỗi nên chỉ im lặng gật đầu rồi đi vào bàn ăn. Tôi đã bật khóc ngay khi ăn xong cơm. Mẹ tôi thấy vậy liền ôm tôi vào lòng và nói ngọt ngào:
– Tôi xin lỗi tôi không thể mua cho bạn một chiếc xe đạp mới. Tôi ngoan và học hành chăm chỉ, nhưng bố mẹ tôi không thưởng cho tôi. Tôi hứa sẽ mua cho bạn một chiếc xe hơi mới khi tôi giàu có!
Lúc đó tôi thực sự bật khóc, tôi ôm mẹ chặt hơn và nói với mẹ:
-Mẹ, con mới là người xin lỗi. Bố mẹ tôi đã làm việc chăm chỉ để nuôi em gái tôi, nhưng tôi không hiểu họ. Thay vì mua một chiếc ô tô mới, tôi có thể đi trên chiếc xe của chị gái tôi!
Cứ thế, hai mẹ con ôm nhau khóc. Sau đó, mẹ tôi an ủi tôi và nhắc tôi ăn cơm kẻo đói. Sau khi ăn tối, tôi lái xe vào sân để lái thử. Đúng như bố tôi nói, xe tuy cũ nhưng chạy rất êm. Vừa thấy mẹ vẫy tay, tôi đã thấy nụ cười hạnh phúc trên khóe miệng mẹ. Tuy nhiên, vì sự bướng bỉnh của tôi, chiều nay tôi đã làm mẹ buồn.
Tôi rất biết ơn chiếc xe đạp đó – nó chứa đựng rất nhiều tình yêu và sự chăm sóc của cha mẹ tôi. Kể từ đó, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ làm bố mẹ thất vọng nữa.
Nói về một người họ hàng của tôi – về em gái tôi
Nhà mãi là tổ ấm, người yêu thương luôn quan tâm, che chở. Ở đây, không chỉ có cha mẹ, mà còn có anh chị em, những người luôn nâng đỡ chúng ta trên đường đời. Tôi có một người chị gái là người mà tôi luôn yêu quý và kính trọng trong gia đình.
Chị tôi tên là thánh nhân, tên nói lên tính tình. Em gái tôi dịu dàng và dũng cảm. Mẹ thường kể với tôi: Khi biết mình có thai, mẹ cũng mới học lớp sáu như tôi nhưng mẹ rất dũng cảm, để mẹ làm tất cả vì con. Đúng vậy, các bạn, tôi đã sống với bố mẹ và chị gái tôi mười ba năm, và tôi luôn được chị ấy yêu thương và bảo vệ. Tôi nhớ nhất dáng người cao gầy của cô. Xét về cân nặng, tôi nặng hơn cô ấy, nhưng cô ấy chở tôi đến trường hàng ngày trên chiếc xe đạp nhỏ mà bố cô ấy đã cho cô ấy khi cô ấy được nhận vào trường chuyên. Vào một ngày nắng, vầng trán thanh tú của tôi ướt đẫm mồ hôi, nhưng mẹ không bao giờ để tôi đi một mình. Tôi từng yêu cô ấy vì vốn dĩ trường tôi khác cô ấy, tôi nói muốn đi xe đạp đến trường nhưng cô ấy không chịu, rồi mắng tôi bằng giọng bà già non choẹt, nguy hiểm, lỡ hỏng thì sao. ? Anh chàng lừa dối.
Cô ấy luôn cần mẫn như một chú ong thợ ngoan ngoãn, việc nhà nhiều đến mấy, không đi học thì giúp mẹ. Cô ấy có bàn tay nhỏ nhưng chữ viết rất đẹp và từng là học sinh giỏi ở trường trung học. Cô là niềm tự hào của bố mẹ, thầy cô và đặc biệt là tôi. Khi cô ấy còn học trung học, cô ấy học cùng tôi ở nhà mỗi ngày, cô ấy học rất nhanh, và cầm bút hỏi tôi, tên tiếng Anh của tôi là gì? Nếu câu trả lời của tôi là đúng, cô ấy sẽ rửa bát đĩa của tôi cả ngày hôm đó. Thật dễ dàng để học bất cứ điều gì từ cô ấy Cô ấy đã dạy tôi thơ và các công thức toán học. Cô ấy hòa đồng với tôi nên các bạn của cô ấy rất thích cô ấy, và họ thường đến nhà tôi để học cùng nhau vào mỗi chiều thứ bảy. Mỗi ngày như thế này, tôi thấy cô ấy trong vai trò của một nhà lãnh đạo tuyệt vời. Chị tôi rất giỏi thủ công, với óc sáng tạo của chị, rất nhiều đồ chơi và hộp đựng bút chì của tôi đều do chị làm. Ống cắm bút bằng hộp kem đánh răng, lồng đèn bằng hộp bánh…
Khi cô ấy chuẩn bị bước vào lớp 10, cô ấy mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, đó là đồng phục của trường. Lúc đó tôi thấy cô ấy thật sự rất đẹp. Đối với tôi, cô ấy là một thiên thần vào thời điểm đó. Cô ấy có đôi mắt to tròn và thông minh, và tôi trêu chọc cô ấy với đôi mắt bồ câu. Cô luôn chỉ cười nhẹ nhàng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Ở nhà, ngoài bố mẹ, người tôi ngoan ngoãn và kính trọng nhất chính là chị gái. Em đã luôn mơ ước và luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để đỗ vào một trường đại học như cô.
Về một người họ hàng của tôi – về anh trai tôi
Tôi là đứa trẻ gắn bó với anh trai từ nhỏ. Hai anh em được bà ngoại nuôi nấng. Em rất biết ơn và yêu anh – người anh của em.
Em trai tôi ở độ tuổi 20. Do bố mẹ đi làm ăn xa, để lại hai em trai cho bà nội chăm sóc. Tôi lớn lên dưới sự chăm sóc và dạy dỗ của bà ngoại. Anh trai tôi là trụ cột vững chắc cho hai đứa cháu trai của tôi từ nhỏ. Anh ấy không hoàn thành đại học như nhiều bạn bè cùng trang lứa. Anh thường nói với tôi: “Ước mơ đậu đại học của em là nhờ anh đấy, giúp em với!” Lúc đó anh thường cười rất tươi, nụ cười của anh đã tiếp thêm động lực và niềm tin cho tôi. Hãy sống và theo đuổi ước mơ của mình.
Từ năm 15 tuổi, anh vừa học vừa làm việc bán thời gian giúp bà ngoại. Nắng, gió, làn gió của cuộc đời trên mái tóc đỏ rám nắng của anh. Nắng gió của cuộc đời ấy cũng rám nắng da em tôi, làn da của sương gió và dầu mưa phùn. Tuy nhiên, anh tôi lúc đó mới 15 tuổi – cái tuổi vô tư vô nghĩ của nhiều đứa trẻ chỉ biết chơi bời học hành, còn anh chỉ biết lao vào đời và phụ giúp gia đình. Tuổi thơ của anh là những đêm tối đi phục vụ quán ăn vặt trong xóm, giảng bài nhiệt tình gần nhà cho người anh trai dạy kèm,… thời gian rảnh của anh thường ít ỏi. Có thể anh dạy tôi bơi, dạy tôi thổi sáo, hay cùng tôi thả diều trên bờ đê lộng gió.
Tôi biết anh ấy yêu tôi rất nhiều. Có món gì ngon thì share cho mình với. Anh không bao giờ để em thua kém bạn bè. Đôi khi bà ốm, anh chăm sóc bà, nhưng chăm sóc tôi. Tôi rất nhớ hôm đó, trên đường đi học về, tôi bị một nhóm học sinh lạ mặt chặn lại xin tiền. Đau đến mức tôi không biết phải làm gì, và nỗi đau khiến tôi bật khóc. Đột nhiên, anh trai tôi xuất hiện và giúp đỡ tôi. Tôi đã rất ngạc nhiên bởi sự có mặt của anh ấy vào thời điểm đó. Vì vậy, thấy tôi về muộn hơn mọi ngày, anh vội chạy đi tìm và lo lắng cho tôi. Bạn luôn nhớ tôi rất nhiều và lo lắng cho tôi rất nhiều.
Gần đây bà rất yếu. Công việc của anh ngày càng bận rộn hơn. Nhưng anh ơi, anh này lớn lên sẽ phụng dưỡng ngoại, và viết tiếp ước mơ còn dang dở của mình!
Về một người họ hàng của tôi – về anh trai tôi
Gia đình sẽ mãi là hai từ thân thương với mỗi chúng ta. Có bốn người trong gia đình tôi: cha, mẹ, trung và tôi. Trung là đứa em trai mà tôi luôn yêu thương và muốn bảo vệ.
Giữa năm nay 8 tuổi, nhỏ hơn tôi 4 tuổi vào tiểu học. Anh là con út trong nhà nên luôn được cưng chiều. Anh có khuôn mặt tròn giống bố tôi, nước da trắng ngần, đôi mắt to tròn đen láy ánh lên nét tinh nghịch pha chút ngây thơ. Miệng chú lúc nào cũng ríu rít như chim hót, và mỗi khi có chuyện gì hay ho, tiếng cười và giọng nói của chú sẽ như một chiếc “radio” sống động trong nhà tôi. Dù năm nay mới 8 tuổi nhưng Trung đã cao lớn hơn hẳn so với các bạn cùng trang lứa, rất tinh nghịch và thích bóng đá cũng như các môn thể thao khác, đặc biệt là rất thích trèo lên cây vải thiều mà ông ngoại trồng sau nhà. Luôn cãi với tôi rằng vải thiều là của anh ấy. Vì cái tính trẻ con đó mà anh muốn trêu chọc em đến hết đời. Thường vào khoảng tháng 5, khi vải chín, bố sẽ hái những chùm vải ngọt cho cả nhà ăn, Trung sẽ chạy ra giúp bố. Sau khi hái được chùm vải, ông đắc thắng, vung vẩy chùm vải trên tay, khoe với cả nhà về chiến công của mình. Điệu bộ ông già trẻ con của nó làm tôi và mẹ bật cười khi nhìn nó “diễn” trò đùa. Không chỉ tinh nghịch, trung còn rất thích xếp mô hình Lego và viết chữ. Nó thường ngồi hàng giờ với mô hình khủng long mới mua cho nó, hay ngồi ghép những từ mà chúng yêu thích. Cậu bé lúc đó rất ngoan, không quậy phá hay chạy lung tung mà chỉ lặng lẽ, từ từ tập trung vào việc ghép các mảnh ghép lại với nhau và hoàn thành trò chơi của mình. Tôi thích nhất là khi anh ấy tập trung vào công việc và toát ra một chút trưởng thành so với tuổi của mình.
Mặc dù rất được cha mẹ yêu thương nhưng cũng vì tình yêu thương đó mà cô sinh ra tính ỷ lại, ích kỷ. Anh ấy có một nhân cách tuyệt vời. Nó không bao giờ đòi bố mẹ mua khi đồ chơi được gom thành một đống “nghiêm túc” bày trên tủ đầu giường, khi hết đồ chơi. Đôi khi, khi bực bội, anh ấy sẽ phá vỡ mô hình xếp hình và lắp ráp lại từ đầu. Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy buồn cười và càng thương cháu nên lại đưa cháu đi mua đồ chơi mới để thỏa mãn sở thích của mình.
Càng lớn tuổi, tôi càng nghĩ nhiều hơn và ít khi đòi hỏi điều này điều kia. Vì biết tôi bận học nên anh không trêu chọc tôi như thường lệ. Hoặc khi bạn làm điều gì sai, bạn ngay lập tức nhận lỗi và xin lỗi. Dần dần hiểu rằng Trung đã lớn và trưởng thành hơn rất nhiều, tôi tin rằng cậu ấy sẽ trở thành một người con ngoan, trò giỏi trong tương lai.
Những người không có em trai có lẽ không hiểu được tình yêu thương đó, may mắn thay, có một đứa em ngoan ngoãn và thông minh – em trai tôi.
Mục lục mẫu | Bài văn theo từng đoạn hay lớp 6:
Giới thiệu kênh youtube vietjack
Ngân hàng đề thi lớp 6 tại