Phần 2
Toàn bộ câu chuyện được kể lại qua lời của nhân vật Tôm.
Giải pháp thay thế:
Nhìn tóm tắt tranh ở bài tập 1 để kể lại toàn bộ câu chuyện.
Giải thích chi tiết:
Ngày ấy lũ trẻ làng chúng tôi chọn hố cát cạnh con mương đào làm nơi thi nhảy xa. Cô được mời làm trọng tài. Khán giả là những cậu bé, cô bé ngồi bên kia bờ mương háo hức đến xem.
Cô hét lên:
– Các thí sinh chuẩn bị! Người 1: Cúp máy!
Hồn như vịt. Nghe tiếng hô: “Bắt đầu!”, nó lấy hết sức và chạy nhanh một cách bất ngờ. Gần đến nơi rồi, miệng nó mím lại. “Ầm” một tiếng, nó trực tiếp nhảy vào bên kia miệng núi lửa, mặt đất chìm xuống. Nó đứng dậy nhìn mọi người đầy tự hào.
Người đầy tớ béo và dũng cảm. Ngay khi nghe thấy tên mình, anh ta đã vỗ đùi đen tối của mình như một minh chứng. Sau đó, anh ta nhảy qua cái lỗ đó dễ dàng hơn cả Maniac. Chỉ là chân anh lún sâu xuống lớp đất mềm khiến cả bọn tranh nhau “kéo” anh lên. Anh nhoẻn miệng cười:
– Tôi sẽ quay trở lại và đánh bại kỷ lục của chính mình.
Người thứ ba chui qua lỗ nhẹ như mèo là một anh chàng đẹp trai từng tham gia cuộc thi nhảy xa cấp huyện trước đó. Sau khi tan sở, anh nằm khoanh chân trên bãi cỏ chờ nhận giải.
Sau đó, cô ấy gọi cho tôi. Tôi là người trẻ nhất trong số họ và tôi rất nhút nhát. Vừa nghe em gái gọi, tôi đỏ mặt. Thấy vậy, chị ngập ngừng rồi nói với tôi:
– Không nhảy tôi là người ngoài cuộc.
Sau khi nghe cô ấy nói, tôi càng bối rối hơn. Thấy vậy, Fat Yong mỉm cười và nói:
-Là khán giả, hãy sang bên kia bờ mương.
Lúc đó tôi cảm thấy rất xấu hổ nên quyết định nhận lời. Ha ha chị:
– Hai…ba!
Tôi bật dậy, nhưng vừa đến gần thảm nhảy, chân tôi cứ chạm đất, nhấc lên không nổi. Ngoài kia, tôi nghe rất nhiều lời xúc phạm từ bạn:
– Nhảy không được thì chạy qua.
– Hay để em nhảy dưới cánh tay anh.
– Tôi chỉ cho bạn thành tích.
Tôi tức đến phát khóc. Chị Hà nhẹ nhàng an ủi tôi:
– Hay để tôi nhảy về trước.
Nhưng tôi không đồng ý, và tôi quyết định nhảy lần nữa. Lần này tôi tập trung và lấy đúng đà. Tôi vừa bước lên gò đất và nhảy lên thì nghe thấy tiếng động lớn từ bên kia con mương. Tôi lao ra bờ mương, nhảy qua ôm lấy thằng bé. May mắn thay, tôi đã cứu được cậu bé.
Khi cậu bé đã an toàn, mọi người đều không hiểu làm sao em có thể nhảy qua một con mương rộng như vậy. Tôi còn không biết tại sao mình có thể làm được như vậy. Béo mạnh dạn tuyên bố:
– Quán quân thuộc về bánh phồng tôm. Nhưng phải kiểm tra xem nó có lắp cánh quạt nào không.
Tôi và những người còn lại cười phá lên. Thật vậy, tất cả điều này đã xảy ra rất nhanh chóng. Lúc đó tôi chỉ nghĩ làm thế nào để cứu cậu bé, và tôi không nghĩ về trò chơi nữa.