Tham khảo:
Ánh trăng:
Thiên nhiên vốn hồn nhiên, ngây thơ như cây cỏ, muốn không bao giờ quên tháng ngày tri ân ở câu thơ thứ hai, như một lời nhắc nhở nhỏ nhoi về những năm tháng quân ngũ đã qua của tác giả. Với thiên nhiên, đồng quê, bình dị, nhẹ nhàng. Ở vần sau xuất hiện một hình ảnh ẩn dụ so sánh, làm nổi bật sự trần trụi, hồn nhiên của người lính trong những năm tháng ở rừng. Đó là bản chất của loài cá “trần trụi” hồn nhiên như cây cỏ. Vầng trăng trông thật bình dị. 1 Vẻ đẹp đầy tính nhân văn. Trăng tượng trưng cho vẻ đẹp của thiên nhiên, trăng hóa thân vào thiên nhiên hòa quyện với cây cỏ. Vầng trăng là biểu tượng cao đẹp của những năm tháng ấy và đã trở thành “vầng trăng tri kỉ” “vầng trăng tri ân” tưởng chừng sẽ trường tồn mãi mãi. Tuy nhiên, cũng có tác giả cảm thấy mình đã quên vầng trăng biết ơn… Từ khi trở lại thành phố, gặp lại Kinh Môn, vầng trăng đi qua ngõ như khách lạ đi ngang qua. cuộc đời tác giả. Gần gũi với thiên nhiên và sống với bể nước và rừng cây. Bây giờ thời gian trôi qua, môi trường sống thay đổi nên lòng người cũng đổi thay. Tác giả đã quen với lối sống “thành thị”. Tôi làm quen với những “Người trong gương” và quen với cuộc sống vật chất sung túc… Cứ thế, vầng trăng dần bị bao phủ bởi niềm vui sung túc và biến mất. Vâng, vầng trăng tượng trưng cho những năm tháng khó khăn, những tình bạn hình thành trong những năm tháng chiến tranh. Nhưng bây giờ bình tĩnh đã trở lại, lòng người thay đổi cũng là chuyện bình thường. Bởi thế mà người ta thường nhắc nhau ngọt bùi, đắng cay nhưng giờ đây vầng trăng đã không còn chỗ đứng trong lòng tác giả. Bằng cách nhân hóa vầng trăng, “Ngõ trăng qua” đã làm cho nó trở nên nổi bật. Mỗi đêm, mặt trăng tiếp tục. Vẫn mang chút ánh sáng cho bầu trời đêm u tối. Tuy nhiên, tác giả bị cuộc sống xa hoa làm mờ mắt. Không nhớ trăng nữa. Giọng thơ như lời tâm sự trước, nhà thơ nói với chính mình. Chất trữ tình của thơ trở nên sâu lắng, chân thành. Rồi số phận bất ngờ ập đến. Tác giả gặp trăng tình
Lò sưởi:
Những đứa con xa quê, những đứa cháu xa mẹ luôn khắc khoải trong nỗi nhớ về “bếp lửa” – hơi ấm tình thương tưởng như lạnh lùng lại càng làm vơi đi nỗi cô đơn của quê hương. Nhưng nhớ “bếp lửa” cũng đồng nghĩa với nhớ nhà, và nhớ bà là nhớ quê hương với niềm vui sum họp. “Em đi rồi. Khói trăm tàu, lửa trăm nhà. Niềm vui trăm ngã, nhưng cũng không quên nhắc ngày mai mở bếp…” Trong cảm xúc của chị, có một loại nỗi nhớ.Tác giả nhớ người yêu, Cũng nhớ quê hương. Ai đó đã từng nói: “Yêu nhà, yêu quê hương, yêu quê hương trở thành yêu nước”, nói lên tình cảm ấy đã trở thành lòng yêu nước, là hình ảnh ẩn dụ cho tình cảm gia đình, đất nước của những người xa quê. Quá trình từ “bếp lò” đến “bếp lửa” là quá trình giọt nước hòa với suối rồi đổ ra sông… càng thiêng liêng, cao quý. “Lò” là một dòng ký ức “đi chơi” và “hưởng thụ” sẽ mãi sáng ngời trong lòng những ai đã một lần đến đây. Làm sao chúng ta có thể sống lại với tình yêu thương sâu sắc của tuổi thơ đầy cảm động mà chúng ta đã có với những người bà thân yêu của chúng ta trên một đất nước còn nhiều đau khổ. Ngọn lửa dữ dội như vậy có thể dập tắt được không?