Đêm đó, có một cô bé đi chân đất trong bóng tối. Cả hai chiếc giày của cô ấy đều lớn và cứ bị tuột ra. Một người bị xe ngựa đè bẹp, mắc kẹt trong tuyết và trôi theo bánh xe. Một chiếc do cậu bé nhặt được nhưng đem về làm ổ cho chó. Vì vậy, tôi không có giày để mang.
Thời tiết lạnh khiến chân tôi đỏ và sưng tấy. Tạp dề chứa đầy diêm và vỏ bọc. Tôi đã cố gắng tìm một nơi có nhiều người, nhưng mọi người đều đi nhanh và không ai đến với tôi.
Đứa bé lang thang trong tuyết và bị đau bụng. Cả con phố sực nức mùi ngỗng quay khiến tôi càng thèm thuồng. Tôi nhớ rằng khi bà tôi còn ở đó, tôi cũng đã có một đêm giao thừa vui vẻ. Khi cô mất gia đình và ly tán, những ngày ấm áp đã biến mất và thay vào đó là những lời chửi thề hàng ngày.
Tôi đang ngồi trong góc. Thời tiết ngày càng lạnh hơn, và tôi rất lạnh. Không ai quan tâm hay bố thí cho tôi. Về nhà chắc cũng lạnh như gió thổi ngoài cửa mà phải đi bán hết diêm nếu không bố mắng.
Trong một lúc, đôi bàn tay của cô bé bán diêm lạnh ngắt. Tôi đốt một que diêm bằng ngón tay của mình. Những đốm lửa hồng rực khiến tôi có cảm giác như đang ngồi trước một đống lửa đang bập bùng. Tôi cho tay vào lửa, ước gì có một cái lò sưởi, tốt quá. Nghĩ đến trách bán diêm mà chẳng được gì, em còn sợ bố mắng.
Tôi tiếp tục đánh que thứ hai: một que diêm sáng. Em gái tôi xem bức tường như một bức màn. Bên trong là một bàn ăn thịnh soạn, có ngỗng quay. Thật kỳ diệu, con ngỗng đã đi đến chỗ chị gái của mình với con dao và nĩa. Sau đó trò chơi kết thúc. Mọi ảo giác tan biến, trở lại với gió lạnh, gió bắc, phố vắng.
Những người đi đường dường như không quan tâm đến những người nghèo như cô ấy.
Tôi tiếp tục đốt que diêm thứ ba thì thấy một cây thông Noel khổng lồ được trang trí lộng lẫy, điểm xuyết những ngọn nến, cây cối xanh tươi tạo thành một bức tranh rực rỡ sắc màu. Tôi định với lấy cái cây, nhưng que diêm vụt tắt. Tôi thấy tất cả những ngọn nến mọc lên như những vì sao. Khi bạn nhìn thấy các vì sao thay đổi, điều đó có nghĩa là một linh hồn đang bay lên trời với Chúa.
Tôi tiếp tục đốt thêm một que diêm nữa thì thấy bà hiền từ hiện ra. Cô bé nói:
– Bà ơi đừng bỏ cháu một mình nơi này. Cô ấy đã nói trước rằng cháu trai ngoan sẽ gặp lại cô ấy. Em xin anh thưa với Chúa cho em đi theo anh. Que diêm vụt tắt khiến mọi hình ảnh biến mất. Chỉ còn lại vài đứa trẻ lôi bật lửa ra giật lấy bà ngoại. Bà lão nắm tay tôi bay thật cao, không còn sợ hãi và đói khát nữa. Họ cùng nhau bay lên trời.
Sáng hôm sau, trời trong xanh, tuyết ngút tầm mắt, mọi người vui vẻ ra về. Họ nhìn thấy cô bé bán diêm chết trong giá lạnh vào đêm giao thừa. Có rất nhiều hộp diêm, và tôi đốt một trong số chúng để giữ ấm. Không ai có thể nhìn thấy cảnh tượng lung linh của hai ông cháu, hai bà cháu bay lên trời để đón niềm vui.
Truyện Cổ Tích: Chuyện Tom và Chuột
Truyện Cổ Tích Cậu Vàng Cô Ngọc
Truyện cổ tích: Sự tích cây đu đủ
Truyện cổ tích: Truyền thuyết về hoa sen
Truyện Cổ Tích: Sự Tích Hoa Phượng