Từ đó mèo ăn thịt chuột nên chuột mới sinh đã sợ mèo.
Nhung, con sâu lúc nhúc, con chuột nhễ nhại. Một ngày nọ, họ đoàn tụ và thành lập một ngôi làng chuột để chống lại mèo. Vừa vặn đầy mặt: thái tử, hôi thành câu, tiểu thúc, đồng tâm nhắc tới một câu ví, cống, rung rinh mũm mĩm, trường đội lên đầu quân tử. làm…
Khi mọi người trong làng Changya tập trung lại, ông lão cao giọng nói:
——Một con quái vật khác, kẻ đã bắt giữ những người anh em của mình chỉ vì tài năng gián điệp và tàng hình bẩm sinh. Bây giờ ta nên mua cho nó một cái chuông treo vào cổ nó, để nó đến, nghe tiếng chuông, ta biết chạy, nó có làm gì được ta đâu.
Mọi người ở Shucun đều há hốc mồm khi nghe những lời đó, họ đều ngưỡng mộ những lời nói khôn ngoan của ông Cong và đồng thanh vang lên.
Sau khi chuông reo, ủy ban chuột lại họp. Đứa nào cũng phấn chấn, nói với nhau rằng sắp đến ngày cởi bỏ xiềng xích của sự xảo quyệt.
Nhưng vừa khi hội đồng hỏi ai dám đeo chuông cho mèo, thì cả khán phòng im phăng phắc, không một cái tai nhúc nhích, không một cái răng nhe ra.
Tệ nhất là không biết gửi cho ai, nhưng người bịt cống đầu làng đã bỏ đi, vì chính ông ta là người chủ trương đeo chuông cho mèo.
Lừa đảo quá! Tuy trong lòng nhưng ngoài mặt, tôi giả vờ lịch thiệp nói:
-Ta đây, ta không sao, nhờ nhà ta mà ta cũng được vào một giáo phái, nhà nó nghèo, ăn mày ở làng trước, làng làm sao cấm được việc vặt vãnh đó ! Làng ta đâu thiếu người! Tôi muốn bổ nhiệm anh ấy càng sớm càng tốt, và anh ấy sẽ có thể hoàn thành công việc rất nhanh.
Tuyệt vời! Nhưng rồi lại quay ra cãi:
—— Làng từ chối tôi, và tôi đồng ý, không dám từ chối. Còn tôi, tuy nhỏ nhưng tôi ở tầng trên cùng, điều đó không tệ. Anh Cung không đi đúng không, tôi không đi ở đây đúng không. Y xin chém chúa hơi chậm, nhưng điều chắc chắn là làng không sợ hỏng việc.
Không có gì ngạc nhiên! Thú thực, tôi không biết tại sao, anh ấy nói:
– Tôi là đầy tớ của làng, làng cử tôi đến đây là đúng. Nhưng tôi chỉ sợ, nếu tôi đến gần con mèo và con mèo ăn thịt tôi, thì ai sẽ đánh chuông cho con mèo thay tôi đây.
Con chuột vội nói:
– Mèo chơi với tụi em, với em đó, anh không hôi, nó sẽ bắt anh vào. Chấp nhận nó ngay bây giờ và ngừng nói chuyện vô nghĩa.
Chuột chù đành phải chấp nhận và đến chỗ con mèo thật cầm chuông. Tên khốn đó chưa bao giờ nhìn thấy một con mèo trước đây, và anh ta sợ hãi đến chết khiếp khi nghe thấy âm thanh đó đến nỗi anh ta không dám tiến lên. Nhưng tôi sợ làng, và khi tôi mạnh dạn hơn, tôi phải lại gần nó, con mèo thực sự không muốn chơi. Con mèo cũng nhe nanh duỗi chân, gục đầu vào lưng cõng thân hình uể oải của nó, xấu hổ chạy về làng báo tin.
Cả làng nghe tin đều khiếp sợ, lần lượt bỏ chạy, không ai hỏi thăm Ling, anh ta đi đâu, đi đâu, Bang cũng không hề hay biết.
Thế là từ đó, con chuột vốn sợ mèo nay hoàn toàn sợ mèo.
Trò chuyện
Câu chuyện này cho thấy con người luôn cân nhắc điều kiện và năng lực để thực hiện một công việc. Mặt khác, qua đó phê phán những tư tưởng hão huyền, những kẻ sợ đời chỉ dám bàn mà không dám hành động.