Vào thời Zenith, một vị vua sinh được năm công chúa, trong đó có hai cô gái xinh đẹp, một tên là Baonong và một tên là Yuniang. Khi cô đủ tuổi kết hôn, Taiwang đã cố gắng cầu hôn cô nhưng cả hai đều bị từ chối. Họ chỉ thích về quê ngắm sông núi. Họ nói với nhà vua trong một cuộc phỏng vấn:
– “Hoàng thượng! Phong cảnh nước này rất đẹp, chúng thần không muốn kết hôn, chỉ xin hoàng thượng cho phép ra ngoài xem.”
Nhà vua trần truồng không biết ngăn cản thế nào đành phải chiều theo ý hai đứa trẻ. Họ cải trang thành hai cậu bé và mang theo một vài người hầu, kể từ đó, nhóm du lịch đã đi khắp đất nước mà không sợ bị lộ, để lại dấu chân ở nhiều địa điểm tham quan.
Khi ấy, giặc sang cướp nước ta. Quân đội của họ rất tàn bạo, đi đến đâu cũng cướp bóc và tàn phá. Dưới bàn tay của họ, các gian hàng, tháp, nhà ở và nhà riêng đã biến thành tro bụi. Nhà vua phái nhiều quân ra biên ải, nhưng không ngăn được bước tiến của họ. Chẳng mấy chốc, chúng chiếm đỉnh gò và đầu bãi ở hữu ngạn thượng nguồn, đồn trú, hãm hiếp, giết chóc và đốt phá không chút nhân phẩm.
Lúc bấy giờ hai công chúa đang ở tả ngạn sông. Vì vùng Đại Đồng có nhiều cảnh đẹp nên hai chị em quyết định dựng nhà bên bờ sông để thưởng ngoạn phong cảnh. Thấy đất nước và con người bị tàn phá bởi quân xâm lược, hai cô gái rất tức giận. Rồi họ bàn bạc, sai người xin phép Thượng hoàng để liều mạng diệt địch.
Khi ấy, có hai tướng tiên phong cầm đầu quân xâm lược phương Bắc. Họ loạng choạng qua sông và bước nhanh đến chợ. Hai cô gái đã bí mật bàn bạc với các bô lão trong làng để giúp họ thực hiện kế hoạch của mình.
Nhìn thấy sự kiêu ngạo của họ, những người lớn tuổi không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo. Hai cô gái trang điểm thật đẹp, giả làm hai người bán hàng ở chợ rau ven sông, hy vọng kẻ địch ở phía đối diện có thể nhìn thấy mình. Quả nhiên, hai tướng địch vừa nhìn thấy bóng hồng, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng rút lệnh sai gia nhân sang sông, sai Đại Tráng đem hai cô con gái đến dâng “Khi đại quân qua sông”. , dân làng sẽ không thoát khỏi hình phạt “nhổ cỏ”. Hai cô gái nói với họ:
-Chị em chúng tôi vẫn một lòng chờ đợi hai vị tướng quân. Nhưng chúng tôi, con cháu vua chúa, cũng biết một số phép xã giao. Nhị tướng quân nếu có lòng từ bi, nhất định sẽ phái hai chiếc thuyền hoa đến đây đón ngày lành tháng tốt. Chị em chúng tôi thà nhảy sông đầu thú còn hơn để thân bị vấy bẩn nếu có chuyện “đấu tố” để cân nhắc.
Người hầu viết lại. Hai tướng giặc sai đóng hai chiếc thuyền trang hoàng lộng lẫy, mười đầy tớ gái và đầy tớ gái đến lấy vàng bạc. Thấy họ đến, hai cô gái chào hỏi rất ân cần, và gọi dọn bàn cho họ dùng bữa. Trong khi đó, một người thợ mộc nào đó đã đẽo gọt, cẩn thận kéo thuyền ra biển, đục lỗ trên mỗi chiếc hàng chục lỗ, nhưng chú ý đến các nút tắt, và thả xuống nước như cũ. Sau khi phái mấy người thân tín vào thành báo tin cho quân triều đình, ấn định ngày tiến quân, đồng thời từ biệt hoàng hậu, phụ hoàng và các anh em hoàng thất, hai công tử quay người trở về. Nói với quân địch:
-Ngươi nói với hai vị tướng quân rằng chị em chúng ta đã chọn được ngày lành tháng tốt, hãy xuống thuyền và qua sông đúng giờ. Nhưng hai chúng tôi muốn đến xứ sở ngàn súng, và chúng tôi rất sợ, nên chỉ xin hai vị tướng lên thuyền chào, ngay trên thuyền hoa này.
Hai công chúa lên đường đúng ngày đã định. Vừa định bước sang bên kia sông, hai cô quyết định bắt người hầu nhảy vào xếp hàng chờ. Tất nhiên, hai tướng địch không thể chờ đợi để đi bằng thuyền. Khi nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp, họ rất ghen tị. Vì vậy, sau một ly rượu thích hợp, họ ra lệnh cho nhiều thuyền khác rời đi.
Trong lúc hai tướng giặc đang say sưa ngắm sắc đẹp, chàng trai làng Đại Ca đã hẹn ước lẻn ra giữa sông, ngụp lặn dưới hai chiếc thuyền hoa, tháo hết cúc áo lớn nhỏ. Nước tràn vào thuyền và nhanh chóng cuốn tất cả xuống thủy cung.
Lúc bấy giờ, quân triều đình đã bí mật tập hợp với số lượng lớn. Mọi người báo thư, vượt sông chia làm ba đường tấn công. Địch không có tướng như rắn không đầu, nhanh chóng suy sụp. Cuối cùng, quân ta đã quét sạch cả một đạo quân tiên phong của địch, chặn đứng bước tiến của địch, tạo điều kiện cho các vua, tướng rút kinh đô.
Sau này, đến ngày đại quân đuổi giặc ra khỏi nước, không thể nào quên công lao của hai công chúa Bảo Nương và Ngọc Nương nên đã lập miếu thờ ở phủ Đại Cô.
/p>
Nguồn: Truyện cổ tích.