Phim kể về câu chuyện khi cô trở lại Trung Quốc để thăm ngôi trường mà cô đã theo học mười năm sau. Hãy tưởng tượng những thay đổi có thể xảy ra. Đây là dạng đề dành cho các tiết học văn lớp 6. Trong bài viết này, Hoatieu xin chia sẻ một số bài văn mẫu về việc 10 năm nữa về thăm trường cũ, tưởng tượng 10 năm nữa mình sẽ trở lại. Thăm lại trường xưa, 10 năm sau bạn sẽ về thăm trường cũ ý tưởng hay và chi tiết sẽ giúp bạn hoàn thành bài viết này một cách tốt nhất.
- Kể về một kỉ niệm sâu sắc trong lòng em (8 bài mẫu)
- Thư gửi bố lần thứ 50 của UPU về đại dịch covid19
- Viết thư cho các thành viên gia đình chia sẻ trải nghiệm của bạn với đại dịch covid-19
1. Lập dàn ý câu chuyện mười năm trở lại lớp 6
1. Giới thiệu
Hãy kể cho tôi nghe về việc bạn trở lại trường cũ mười năm sau.
2. Văn bản
Những thay đổi về cơ sở vật chất của trường học:
+ Đường đến trường có thay đổi không?
+ Lớp học được xây dựng lại như thế nào?
+ Bàn ghế có còn như lúc em học không?
+ Khuôn viên và cây cối thay đổi như thế nào kể từ khi bạn học? ,…
Những thay đổi trong dạy và học trong nhà trường? ,…
Cuộc gặp gỡ với cô giáo cũ diễn ra như thế nào?
3. Kết luận
Bạn cảm thấy thế nào sau khi đến thăm trường cũ của mình?
2. Mười năm nữa em trở lại trường em hãy kể chuyện cho em nghe – Mẫu 1
Thời gian thấm thoát, mười năm đã trôi qua. Giờ đây tôi đã là một học sinh, tôi trở lại mái trường THCS thân yêu.
Con đường đến trường rẽ ngoặt lạ lùng khiến tôi không thể nhận ra. Đường trải nhựa, xa xa ổ gà đầy đá. Mái trường thấp thoáng trong sương sớm. Cổng trường cũ đã bạc màu vì nắng gió, nay đã được sơn lại. Bước vào khuôn viên, tôi thấy cả một rừng gỗ cổ thụ. Cây sung trồng ở lớp em nay đã đủ lớn. Ồ! Nó lớn rất nhanh, thân cây to khổng lồ, tán lá xòe rộng như muốn che mát cả một góc sân trường. Tôi ngồi dưới gốc cây và nhìn vào ngôi trường. Khối lớp 6b của tôi nay đã được xây dựng lại khang trang và đẹp đẽ hơn rất nhiều. Nhà có cửa kính, sàn lát đá hoa cương, quạt trần, đèn điện các phòng. Xa xa đã nghe thấy giọng nói thân thương quen thuộc của lớp 6b. Khi tôi đến gần, các chàng trai và cô gái ngồi bên cửa sổ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi đứng bên cửa sổ nhìn một dáng người cao gầy, tóc dài ngang vai, tôi nhận ra cô ấy tên là Ya, cô chủ nhiệm của tôi năm lớp sáu. Em đứng nghe cô giảng, nhớ lại cảm giác khi nghe cô giảng. Tôi sẽ không bao giờ quên những bài học cô đã dạy.
Tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ ra chơi. Cô định cho lớp nghỉ, rồi cô thu dọn sách vở ra về. Tôi lập tức bước đến chào cô ấy:
– Chào chị! Bạn có biết tôi không?
– Cô ấy nhìn tôi rất dịu dàng, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên. Cô ấy nhìn tôi một lúc rồi nói:
– Đây không phải là bản nháp sao?
Tôi hét lên:
– Dạ thưa cô, đúng ạ! Tôi là thao, học sinh cũ của tôi.
Tôi rất vui vì cô ấy đã nhận ra cậu học trò nghịch ngợm và nghịch ngợm của tôi. Tôi nhớ có lần, vì đi học muộn nên lớp không được đứng nhất trường. Nhưng hôm đó, cô không trách mắng tôi mà chỉ khuyên nhủ: “Lần sau con cố gắng đi học càng sớm càng tốt, kẻo vì con mà ảnh hưởng đến cả lớp”.
Khi nói chuyện với bà, tôi thấy mặt bà có nhiều nếp nhăn và tóc đã bạc.
Đột nhiên, tiếng trống vang lên báo hiệu đã hết giờ ra chơi, cô chuẩn bị vào lớp nhưng các cô và các bạn vẫn không chịu ra về.
Tạm biệt mái trường cấp 3 thân yêu, nơi đã để lại trong tôi biết bao kỉ niệm buồn vui, nơi cho tôi biết bao ước mơ và hi vọng. Dù bao nhiêu năm sau, mười năm sau em vẫn mãi nhớ về mái trường thân yêu. Ngôi trường thân yêu, xin chào!
3. Kể chuyện mười năm sau em về thăm lại ngôi trường đang học – Văn mẫu 2
Vừa bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp, tôi thanh thản trở về quê hương, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên. Khi nhận được giấy mời dự lễ kỷ niệm 50 năm thành lập ngôi trường cấp 2 thân yêu Lý Hồng Phong, tôi đang sum họp với gia đình bằng một đĩa cơm thịnh soạn. Điều này khiến tôi lo lắng cả đêm. Cảm giác đó ở lại với tôi như ngày đầu tiên đến trường.
Trong tà áo dài em đạp xe trên con phố tối quen thuộc. Vậy đó, trường của tôi. Logo từng là một logo nhỏ và đơn giản màu xanh lam giờ đây được xếp thành hàng với các chữ cái lớn, dễ đọc và được phun sơn màu đẹp mắt: trường trung học phổ thông Lê Hồng Phong. Bước chân vào trường, khung cảnh thay đổi quá nhiều khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng. Chỉ trong vòng 10 năm, trường lớp đã khang trang hơn. Dãy nhà hai tầng ngày xưa giờ đã là dãy nhà bốn tầng, các phòng học sạch sẽ, ngăn nắp, có tấm xanh chống lóa. Các cửa sổ lớn mở ra lấp đầy các lớp học với ánh sáng và không khí tự nhiên. Bộ bàn ghế được chuẩn bị đặc biệt cho học sinh bao gồm ván ép, thiết bị hiện đại và phòng thí nghiệm. Khi chúng tôi còn đi học, đó chỉ là một giấc mơ vì những khó khăn tài chính.
Khuôn viên cũ, nền được đổ bê tông láng mịn, toàn khuôn viên rợp bóng cây xanh. Vài tia nắng tinh tế xuyên qua kẽ lá, đổ bóng xuống sân, tạo thành từng chùm “hoa hướng dương” nghịch ngợm. Hương hoa sữa thoang thoảng nơi đây gợi cho người ta những kỉ niệm xưa trong không gian thơ mộng này.
Tôi ngẩn ngơ lang thang trong khuôn viên trường, rồi cố tìm cho mình một con đường cũ, một khung trời cũ. Đây là cái mà tôi vẫn gọi là “Góc tâm sự” sau mỗi buổi học. Ồ! Đó có phải là con Phượng Hoàng già không? Nó vẫy cành lá như mời gọi tôi, và đôi mắt lá như đang nhìn tôi trìu mến. Cảnh vật đã thay đổi nhiều, nhưng em vẫn thế trong lòng anh. Bạn đã chứng kiến nhiều kỉ niệm vui buồn từ thời cổ tích. Bạn còn nhớ khi Huyền học lớp 6b, cô ấy đã từng rất buồn vì bị điểm kém, rồi mỗi khi bị bạn chê, cô ấy lại bật khóc. chỉ mình bạn biết. Huyền không giấu được niềm vui, những lời khen ngợi của thầy cô, sự ngưỡng mộ của bạn bè, tiếng cười hồn nhiên của các bạn trong lớp đều được truyền tải đến em.
Giấc mơ xưa đã mất, tiếng trống trường, tiếng trống vẫn vang, trẻ trung hào hùng. Ồ! Kìa các cô giáo từng dạy lớp em. Thầy đứng lớp, thầy dạy văn, thầy dạy tiếng Anh, v.v… các thầy cô đều đã già, tóc đã điểm sương. Các thầy cô đã chở bao chuyến đò qua sông, dìu dắt học sinh trường cấp 3 này từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Khi cô giáo người Trung Quốc hỏi:
– Bí ẩn nhỉ?
Tôi run lên vì sung sướng. Tôi sẽ không bao giờ quên cô, cô có khuôn mặt hiền, nụ cười duyên và hơn hết là giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm. Ồ! bạn có nhớ tôi không? Học sinh đã viết một bài dài, dài dựa trên cảm xúc của họ. Tôi sà vào lòng bà, và dù đã lớn nhưng khi ở bên bà, tôi thấy mình như trẻ lại, được sự yêu thương, đùm bọc của người mẹ thứ hai. Cô cười, nụ cười vẫn dịu dàng:
Tàu lớn quá, học thế nào, làm gì?
Tôi nắm tay em đến ngạt thở:
Bạn khỏe không, tôi đang học tốt và tôi sắp tốt nghiệp!
Tôi và các học sinh đã có khoảng thời gian tuyệt vời khi hồi tưởng lại những kỷ niệm xưa. Cô hỏi vài người bạn cũ về việc học của họ.
Chóng tối, tôi về với nỗi nhớ da diết. Cho tôi một ngày, chỉ một ngày thôi, tôi vẫn đang học dưới mái trường này. Để tôi có thể ngồi thẫn thờ bên cây tiêu huyền ngắm hoa đỏ rực nở mãi…
4. Kể chuyện 10 năm sau em về thăm trường – Văn mẫu 3
Thời gian trôi nhanh quá, đã mười năm kể từ ngày em rời mái trường “Trường cấp 2 Xinri” để bước vào một môi trường học tập mới và theo đuổi ước mơ của mình. Hôm nay kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường, tôi trở lại ngôi trường cũ với bao xúc cảm.
Sau khi tốt nghiệp cấp 2, tôi được nhận vào một trường trung cấp kỹ thuật trên tỉnh, trường đó xa nhà, tôi ít có dịp về nhà, kể cả trường cũ. Bốn năm cấp hai. Hết cấp 3, tôi thi và đỗ vào một trường đại học ở Hà Nội. Nhờ sự kiên trì, chăm chỉ và ham học hỏi, tôi đã giành được học bổng du học trong bốn năm, và bốn năm du học sống mãi trong tâm trí tôi. Sau khi hoàn thành chương trình bốn năm, tôi tiếp tục nghiên cứu và bảo vệ thành công luận văn thạc sĩ. Bây giờ tôi đã trở về quê hương và trở thành giảng viên của một trường đại học nổi tiếng ở Việt Nam như ước mơ của tôi.
Hôm nay trùng với ngày kỷ niệm 50 năm thành lập trường, tôi rất vinh dự được đến thăm ngôi trường THCS mới. Ngôi trường bây giờ đã khác xưa rất nhiều, ấn tượng đầu tiên của tôi là ba chữ “Trường THCS Xinri” được đúc bằng đồng, thay thế cho tấm bảng hiệu bằng sắt có những ký tự màu trắng khảm trên biển hiệu mười năm trước, được đặt trang trọng trên bảng hiệu của trường. , phía trên là nhiều lá cờ nhỏ tung bay trong gió. Mười năm trước và bây giờ, những thay đổi rung chuyển trái đất đã diễn ra ở đây. Khi tôi còn đi học, trường chỉ có dãy nhà học sinh ba tầng, dãy phòng học hai tầng và nhiều dãy nhà cấp bốn.
Nhưng bây giờ bên cạnh dãy nhà ba tầng đã xây thêm một dãy nhà năm tầng, dãy phòng học cấp bốn vẫn còn nhưng rất ít. Tất cả những ngôi nhà cũ đã được cải tạo và sơn lại và trông rất đẹp. Cơ sở vật chất trong lớp học cũng đã được hiện đại hóa nhiều, trước đây toàn trường chỉ có một hai máy chiếu để phục vụ cho việc thi giáo viên dạy giỏi cấp trường, hoặc dự giờ với giáo viên. Nếu có tiết học hoặc nghe giảng thì chỉ có thể vào phòng chiếu, nhưng hiện nay các lớp đều có máy chiếu, bài giảng của giáo viên đều được phát trên máy chiếu để lớp học thêm sinh động, tránh nhàm chán. Mọi thứ đã thay đổi, chỉ còn lại những hàng xà cừ, tiêu điều và lớn hơn.
Tôi gặp lại nhiều người bạn cũ cũng tham gia buổi lễ quan trọng này, và dù đã mười năm trôi qua nhưng họ vẫn nhớ nhau rất nhiều. Tôi gặp bạn nga-một cô gái yêu nghệ thuật và hội họa, và hiện là một nhà thiết kế thời trang, một người bạn trai mơ ước được nhận vào trường “Học viện Cảnh sát Nhân dân”, và bây giờ bạn đã thực hiện được ước mơ của mình, làm việc trong Cục cảnh sát ngành và nhiều bạn bè hơn, tất cả đều có ước mơ của riêng mình, sự nghiệp ổn định và sự nghiệp thành công. Tôi được gặp lại các thầy cô, thầy hiệu trưởng nay đã về hưu và có mặt trong sự kiện trọng đại của trường ngày hôm nay. Tôi gặp cô giáo chủ nhiệm năm lớp 9, cô cũng biết chúng tôi. Cả cô và trò đều rất vui vẻ, cô hỏi thăm tình hình học tập của chúng tôi và rất vui khi thấy học sinh của mình đã thành đạt trong học tập, rồi cô cùng các em ôn lại những kỷ niệm đã qua. Cuối buổi giỗ, cô mời chúng tôi đến nhà chơi nhưng chúng tôi xin phép bận công việc và hẹn lần sau sẽ đến thăm cô.
Trở về trường xưa hoàn cảnh đã thay đổi, duy chỉ có tình thầy trò là không thay đổi. Tôi thật sự xúc động và tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ quên kỷ niệm ở đây, ở đó có các thầy cô, các cô luôn làm tròn nhiệm vụ của mình, dấn thân vì sự nghiệp trồng người.
5. Mười năm sau trở lại ngôi trường đã học, hãy kể cho tôi nghe một câu chuyện – Mẫu 4
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã 10 năm. Lớp 6a chúng em năm nào cũng tụ tập dưới mái trường tuổi thơ. Nhưng giờ đây, tôi mới có dịp trở lại thăm trường, trong lòng đầy cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Vừa đặt chân đến cổng, tôi không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi về chất lượng thịt ở đây. Mái trường tôi thuở ban đầu nằm chênh vênh sau lũy tre làng, cổ kính rêu phong nhưng trang nghiêm đến lạ lùng. Giờ đây, những gì hiện ra trước mắt tôi là một ngôi trường hai tầng khang trang, sạch đẹp. Khuôn viên trường là một khu vườn đầy màu sắc nằm trước một khuôn viên rộng. Những hàng cây cổ thụ năm xưa như những người khổng lồ tóc xanh, cành lá xòe rộng. Ở đây tôi như được nhìn thấy bóng lưng của lũ bạn thuở còn nhỏ chơi đùa vô tư nâng niu từng chùm phượng đỏ. Ngôi trường đã thay đổi nhiều nhưng tôi vẫn thân thuộc với không gian này – ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi tôi đã có biết bao kỷ niệm đẹp trong quãng đời học sinh.
Tôi đi qua từng lớp học, lớp nào cũng thông thoáng, bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn. Nhà trường cũng được trang bị hàng loạt trang thiết bị máy móc hiện đại để phục vụ cho công tác giảng dạy ngày càng hiệu quả. Tôi rất vui và tự hào vì tôi đến từ một trường huyện ở tỉnh vùng sâu, được chính quyền quan tâm hơn đến chất lượng giáo dục, trường tôi như có thêm động lực để tiến một bước dài trong dạy và học. Học. Khi đang đi trên hành lang, tôi nhìn thấy mụ phù thủy là giáo viên chủ nhiệm ngày hôm trước. Tôi đến gần cô ấy và cúi chào lịch sự như thường lệ. Cũng nụ cười hiền ấy, cũng ánh mắt trìu mến đó nhưng tôi thấy mái tóc mẹ đã điểm thêm chút bạc. Tôi nói với bạn:
– Dì ơi, dì có nhớ con là trò gì không? Cảm ơn bạn rất nhiều, vì với sự giúp đỡ của bạn, tôi có thể tiếp tục học với học phí giảm!
Sau khi nghĩ về nó, cô ấy chợt nhớ đến tôi. Cô ấy hỏi thăm sức khỏe gia đình và công việc của tôi. Cuộc trò chuyện đưa tôi về tuổi thơ, giọng cô vẫn trầm ấm như thế. Khi chia tay, hai người phụ nữ nương tựa vào nhau suốt đời. Tôi vẫn thật may mắn khi được “đoàn tụ” với gia đình thân yêu của mình ở Lớp 6a. Họp lớp không có đầy đủ tất cả các thành viên, vì công việc của mỗi người đều riêng. Chuyện cười nói vẫn diễn ra, ai cũng đã trưởng thành, chín chắn và từng trải, không còn những chàng trai cô gái tinh nghịch như xưa. Không ngờ kho báu “đầy ắp” giờ lại là một cô nàng kế toán quyến rũ. Hứa “dí dỏm” theo đuổi ước mơ trở thành cô giáo mầm non. Cô gái nóng bỏng duy nhất trong lớp chúng tôi hiện đã kết hôn và là một luật sư đầy triển vọng. “Thời đại” đang thay đổi nhanh đến mức chúng ta cũng đang thay đổi. Chúng tôi ngồi xuống và hồi tưởng về những kỷ niệm thời thơ ấu của mình, nó giúp chúng tôi nhớ lại sự ngây thơ của mình và những khoảnh khắc đó đã làm cho tình bạn của chúng tôi bền chặt hơn.
Với thời gian vô tình trôi qua, những thứ ta gắn bó có thể phai nhạt, nhưng với anh, tức là em, khung cảnh yêu thương ấy vẫn vẹn nguyên, rực rỡ như ngày hôm qua.
5. Hãy tưởng tượng 10 năm sau bạn quay lại thăm trường cũ – Mẫu 1
Nhân dịp 20/11, tôi trở lại ngôi trường cũ, nơi đã dạy cho tôi rất nhiều kiến thức, để tôi trở thành một bác sĩ như bây giờ. Ôi tuyệt.
Tôi đến gần ngôi trường thân yêu, cổng trường hiện ra trước mặt. Nhìn hai chữ “Chen Fu Guozhong” trong lòng tôi buồn vô cùng. Cổng trường đã được sơn lại. Bước chân vào cổng trường, trong mắt cô hiện rõ những ký ức tuổi thơ ngày ấy, nô đùa, bắn bi-a, rượt đuổi nhiệt tình trong khuôn viên trường. Những hàng cây xà cừ trước đây chỉ cao ngang tầng hai nay đang phát triển rực rỡ, tỏa bóng mát cả khuôn viên. Khẽ vuốt ve lớp vỏ sần sùi, nàng khẽ hỏi: “Cây ơi, có nhớ ta không?” Cành cây đung đưa, như trả lời: “Ừ, cây này làm sao quên ngày tiên sinh thăng thiên?” Cô cười nhạt bước ra sau trường, nơi từng là dãy núi nay đã bị đào thêm để làm thêm dãy nhà cho học sinh lớp bảy, lớp tám. Học sinh ngày nay không như xưa, ngày luôn sáng chiều. Tôi đưa mắt nhìn về phía lớp học của mình. Nó không giống như trước đây, nhưng nó rất rộng rãi, có bốn cái quạt, sáu cái đèn và một tấm bảng. Tôi lên lầu xem. Chà, tuyệt, nhà hàng chứa đầy những chiếc máy tính bảng hiện đại, tổng cộng khoảng bốn mươi chiếc. Nó không giống như hai người trên một máy nữa. Thư viện có đầy đủ trang thiết bị hiện đại. Ngày nay có nhiều sinh viên hơn trong quá khứ. Đi qua hành lang, tôi đột nhiên thấy một sân bóng đá lớn. Tôi chạy xuống và thấy một quả bóng nằm xung quanh. Tôi chắc rằng bọn trẻ đã quên rời trường sau khi học trò chơi. Tôi dùng chân lăn quả bóng trên cát và sút nhẹ vào khung thành. Kí ức ngày hôm đó ùa về trong tâm trí tôi. Hồi đó còn đầy đất đá, khung thành chỉ là hai chiếc cọc gỗ, trên có cắm một cái que, nhưng bây giờ khung thành bằng sắt có lưới bao quanh, thật tuyệt. Chợt nhớ ra phải đến thăm thầy nên tôi bước nhanh về phòng truyền thống. Khi tôi vào phòng, các thầy đang họp, tôi không dám quấy rầy, chỉ ngồi đợi. Sau buổi họp mặt, thầy cô tổ chức tiệc mừng ngày vui này, mãi đến bây giờ tôi mới dám bước ra chào thầy cô. Mọi người nhìn tôi với một số ngạc nhiên. Tôi đã nói:
– Chào mọi người, mình sắp được thăng chức.
Lúc đó mấy thầy bảo “Ồ”. Một số người trẻ tuổi hơi ngạc nhiên, rồi hỏi những người lớn tuổi hơn:
– Bạn học cũ của anh!
Có lẽ là học sinh mới đến trường. Thình lình, người tớ gái hỏi:
– Này, giờ này cậu đang làm gì vậy?
Sau bao nhiêu năm, dường như mẹ đã già đi nhiều, mái tóc đã hoa râm, khuôn mặt đã hằn những nếp nhăn theo năm tháng. Dù vậy, tôi vẫn có thể nhận ra cô ấy từ giọng nói dịu dàng và đôi mắt không thể phai mờ theo tuổi tác. Tôi trả lời:
– Thưa cô, hiện nay tôi đang là bác sĩ tại bệnh viện đa khoa thủ đức.
-Vậy à? – cố ấy đã trả lời.
Tôi hỏi cô ấy:
– Cô ơi, cô và các cô giáo khác đâu rồi?
– Cả hai đều đã về hưu. Cô ấy cũng sẽ nghỉ hưu vào cuối năm nay.
Nghe chị nói em buồn lắm, nhưng cũng đành hỏi chị thêm:
– Học sinh của bạn dạy có tốt không?
Cô ấy trả lời:
– Chắc chắn rồi, chúng không khó bằng học sinh lớp 6 của tôi.
Khi bạn cười, cô ấy cũng cười theo. Sau đó, các giáo viên khác cũng hỏi về nó. Rất chu đáo! Trò chuyện một lúc, tôi chợt nhớ ra một điều rất quan trọng. Tôi chạy vội ra cổng xách mấy túi quà cho thầy. Sau khi tan sở, tôi rời đi.
Khi bước ra khỏi cổng trường, trong lòng tôi rất nhớ nhung. Tôi đã có biết bao kỷ niệm đẹp với mái trường này và với những con người tuyệt vời đã chắp cho tôi đôi cánh và một bước đi vững chắc vào đời.
6. Tưởng tượng 10 năm nữa bạn về thăm lại trường cũ – Mô hình 2
Thời gian thấm thoát, mười năm đã trôi qua. Giờ đây tôi đã là một học sinh, tôi trở lại mái trường THCS thân yêu.
Con đường đến trường rẽ ngoặt lạ lùng khiến tôi không thể nhận ra. Đường trải nhựa, xa xa ổ gà đầy đá. Mái trường thấp thoáng trong sương sớm. Cổng trường cũ đã bạc màu vì nắng gió, nay đã được sơn lại. Bước vào khuôn viên, tôi thấy cả một rừng gỗ cổ thụ. Cây sung trồng ở lớp em nay đã đủ lớn. Ồ! Nó lớn rất nhanh, thân cây to khổng lồ, tán lá xòe rộng như muốn che mát cả một góc sân trường. Tôi ngồi dưới gốc cây và nhìn vào ngôi trường. Khối lớp 6b của tôi nay đã được xây dựng lại khang trang và đẹp đẽ hơn rất nhiều. Nhà có cửa kính, sàn lát đá hoa cương, quạt trần, đèn điện các phòng. Xa xa đã nghe thấy giọng nói thân thương quen thuộc của lớp 6b. Khi tôi đến gần, các chàng trai và cô gái ngồi bên cửa sổ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi đứng bên cửa sổ nhìn một dáng người cao gầy, tóc dài ngang vai, tôi nhận ra cô ấy tên là Ya, cô chủ nhiệm của tôi năm lớp sáu. Em đứng nghe cô giảng, nhớ lại cảm giác khi nghe cô giảng. Tôi sẽ không bao giờ quên những bài học cô đã dạy.
Tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ ra chơi. Cô định cho lớp nghỉ, rồi cô thu dọn sách vở ra về. Tôi lập tức bước đến chào cô ấy:
Em chào anh! Bạn có biết tôi không?
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, và có sự ngạc nhiên trong mắt cô ấy. Cô ấy nhìn tôi một lúc rồi nói:
Đó có phải là bản nháp không?
Tôi hét lên:
Vâng, thưa cô, đúng vậy! Tôi là thao, học sinh cũ của tôi.
Tôi rất vui vì cô ấy đã nhận ra cậu học trò nghịch ngợm và nghịch ngợm của tôi. Tôi nhớ có lần, vì đi học muộn nên lớp không được đứng nhất trường. Nhưng hôm đó, cô không trách mắng tôi mà chỉ khuyên nhủ: “Lần sau con cố gắng đi học càng sớm càng tốt, kẻo vì con mà ảnh hưởng đến cả lớp”.
Khi nói chuyện với bà, tôi thấy mặt bà có nhiều nếp nhăn và tóc đã bạc.
Đột nhiên, tiếng trống vang lên báo hiệu đã hết giờ ra chơi, cô chuẩn bị vào lớp nhưng các cô và các bạn vẫn không chịu ra về.
Tạm biệt mái trường cấp 3 thân yêu, nơi đã để lại trong tôi biết bao kỉ niệm buồn vui, nơi cho tôi biết bao ước mơ và hi vọng. Dù bao nhiêu năm sau, mười năm sau em vẫn mãi nhớ về mái trường thân yêu. Ngôi trường thân yêu, xin chào!
7. Tưởng tượng bạn về thăm lại trường cũ sau 10 năm nữa – Mô hình 3
Sau 4 năm miệt mài học tập tại Đại học Bách khoa, tôi trở thành kỹ sư và được nhận vào làm việc tại một nhà máy sản xuất máy móc trên địa bàn tỉnh. thời gian trôi nhanh! Hôm nay tôi là học sinh lớp sáu, nhưng đã mười năm rồi. Bao nhiêu thời học trò nghịch ngợm, đáng yêu vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức tôi.
Ngày Nhà giáo Việt Nam năm nay rơi vào ngày thứ bảy 20/11. Tôi trở lại với thầy cô và ngôi trường cũ tôi đã bỏ đi từ lâu.
Khi tôi học lớp 6a, tôi được bầu làm lớp trưởng dưới sự chỉ đạo của một giáo viên dạy Toán. Sự “tín nhiệm” của các bạn một phần vì tôi học giỏi, một phần vì tôi rất nhiệt tình với mọi công việc ở lớp.
Trường em nằm trên một khu đất rộng có tường cao bao bọc. Con đường dẫn từ quốc lộ 1 vào cổng trường rộng khoảng 6m, hai bên là hàng bạch đàn mọc. Biển tên trường màu xanh với dòng chữ trắng nổi bật: trường THCS Võ Thị Sáu, nhìn từ xa vẫn thấy rõ. Ba dãy phòng học mái tôn nối liền nhau theo hình chữ U, giữa là khuôn viên trường, trước phòng hiệu trưởng là cột cờ dựng lên. Hình ảnh người bạn học cũ thân thương luôn hiện về trong nỗi nhớ. Lần này đến trường, tôi mong được gặp lại những điều quen thuộc.
Nhưng sao lạ thế này! ? Vẫn tên trường cũ, vẫn con đường vào trường nhưng cây cối cao vút, tròn trĩnh. Mặt đường bê tông láng mịn. Cổng trường rất rộng, sơn màu trắng, rất đẹp.
Ấn tượng nhất là ngôi trường ba tầng sừng sững với mái ngói đỏ tươi. Tường sơn vàng, cửa rộng, cửa sổ sơn xanh nhìn hài hòa. Hai bên là hai dãy nhà làm việc của ban giám hiệu, hội trường, thư viện, phòng thí nghiệm, phòng vi tính và phòng truyền thống. Có bồn hoa trước cửa lớp. Hoa cúc và hoa hồng rung rinh trong gió. Phía sau trường là một vườn bách thảo với rất nhiều loại thực vật. Mỗi cây đều có biển tên, tên thường gọi là tên khoa học. Thật là một sự thay đổi tuyệt vời và tuyệt vời.
Khi gặp lại người thầy cũ, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạ lùng. Thầy cô vẫn nhớ đến tôi, gọi tên tôi trìu mến, chào hỏi đủ mọi mặt. Cô nắm tay tôi thật chặt và chúc mừng tôi đã trưởng thành. Tôi tự nhủ: Dù đi đâu, về đâu, tôi luôn nhớ về mái trường này, về thầy cô và bạn bè thân yêu.
8. Ngẫm lại chuyến thăm trường cũ 10 năm sau
Ngày mai, tôi sẽ cùng đoàn công tác về quê công tác và thăm lại mái trường xưa. Đã lâu lắm rồi em mới có dịp về thăm lại ngôi trường với bao kỉ niệm thân thương của tuổi thơ. Bỗng nhiên, tất cả những mộng tưởng hồn nhiên, trong sáng của tuổi thơ ùa về, xáo trộn quá khứ, làm nhòe đi hiện tại, đưa tôi về với quá khứ tầm thường, lập tức dấy lên một cảm xúc bồi hồi. Cay đắng: “Ôi mái trường xưa.”
Xe chạy vòng theo con đường quanh co, hai bên là ruộng lúa và hàng bạch đàn rì rào. Nếu như trước đây là con đường đất, mùa mưa thì lầy lội ướt sũng, mùa đông thì mưa làm trơn trượt bước chân học sinh tiểu học chúng tôi đến trường. Xe càng lúc càng gần trường. Xa xa là ngôi trường khang trang, cao ráo, ló đầu ra khỏi bóng cây xanh. Chợt những kỉ niệm ngày xưa ùa về, làm tôi ứa nước mắt. Tôi đã từng thuộc về nơi đây, từng rong chơi trên con đường lầy lội cùng bạn bè, từng vô tư sống với nụ cười hồn nhiên, nhưng giờ tôi đã lớn hơn nhiều, cuộc sống bộn bề cho phép tôi buông mình và dấn thân vào cuộc sống. chuyến tàu tốc hành của cuộc đời. Cuối cùng xe cũng đến cổng trường, nếu như trước kia là bức tranh tre nứa lá thì bây giờ là cổng sắt kiên cố, vững chãi và đẹp đẽ. Bước vào khuôn viên, bác bảo vệ đã già đi nhiều, mái đầu trắng hơn, da nhăn nheo hơn, dáng đi không còn hoạt bát như xưa. Tôi chào anh, anh cười hỏi tôi, anh nói không biết tôi, tôi giới thiệu anh là học sinh đã từng đến thăm trường. Rất hân hạnh được đón tiếp tôi vào. Rồi chia tay chú, một mình tôi rong ruổi, thăm từng dãy nhà, từng lớp học nhỏ trong trường. Hiện nay trường đã có các phòng hội đồng, phòng bộ môn, mỗi phòng học đều được trang bị máy chiếu, đèn, quạt phục vụ cho việc dạy và học thuận tiện hơn. Ngoài ra, trường còn xây thêm khuôn viên và trồng nhiều loại hoa khác nhau làm cho không gian trường thêm rực rỡ và lộng lẫy. Phía sau trường là sân cỏ để học sinh tập thể dục, vui chơi, giải tỏa căng thẳng thông qua thể thao và đi lại. Quả thật, ngôi trường đã thay đổi quá nhiều, không còn là ngôi trường nhỏ mái tranh dột nát, cổng đã bong tróc sơn, không còn đơn sơ như bây giờ. Bây giờ nó là một tòa nhà bê tông cốt thép khang trang và vững chắc.
Tuy nhiên, đôi khi tôi cảm thấy giá như chúng ta từng cảm thấy gắn kết với nhau hơn. Có khi trời mưa, cả bọn trốn mưa mái dột, rồi đến lớp mưa ướt hết áo, ngồi hóng gió học bài, ôm nhau, lan tỏa hơi ấm tình thân, tình yêu thương, và làm cho trái tim của chúng ta thêm màu hồng. Tôi đến thăm trường vào ngày học nên nó rất yên tĩnh. Cảm giác như không gian yên tĩnh và tĩnh lặng ở đây cho tôi một không gian để hồi tưởng về tuổi thơ của mình. Ở đây tôi có những học sinh lần đầu tiên khóc ngớ ngẩn, cười đùa với bạn bè, ăn trộm cây ăn quả cùng nhau, bị phạt đứng hành lang và cầu cứu. Họ cùng nhau trốn học, và có những lúc họ phải lòng và nhớ nhung một ai đó. Tất cả những cảm xúc ấy, một cảm giác thật, hồn nhiên đến từng mùi, từng cảm giác. Tôi không cần phải cố gắng để trở nên mạnh mẽ, tôi không cần phải nỗ lực để chống lại những cú đánh của cuộc đời, và tôi cảm thấy thoải mái và hài lòng trong tình yêu và sự bảo vệ của thầy cô và bạn bè. Nơi đây đã cho tôi một tuổi thơ êm đềm ngọt ngào mà bao nhiêu năm sau tôi cũng không bao giờ quên. Đột nhiên, tôi cảm thấy có cái gì đó châm chích trên sống mũi của mình, và những nếp nhăn ướt nhẹ nhàng hiện trên mắt tôi. Vậy đấy, tôi đã ở đây, tôi được yêu thương và che chở như thế, tôi đã từng khóc và yêu một cách khờ dại, và đã được bàn tay của dì hai an ủi khi điểm số của tôi không tốt. Nơi đây đã cho tôi một tuổi thơ êm ả và thanh bình, không ồn ào và tất bật như cuộc sống mà tôi đang trải qua. Vì vậy, những gì đã thuộc về quá khứ thì không thể lấy lại được, nên chỉ còn cách là sống một cách sống động nhất có thể.
Khoảnh khắc trở lại trường sau 10 năm xa cách như một liều thuốc thắp sáng tâm hồn ngủ quên bấy lâu nay của tôi. Cho tôi một vé về tuổi thơ, về trường cũ thân yêu, cho tôi một phút rung động, một phút hoài niệm, một phút lặng để sống chậm lại và yêu nhiều hơn.
Vui lòng tham khảo thêm phần tài liệu của hoatieu.vn để biết thêm thông tin hữu ích.