Buổi học cuối cùng
phông chữ dode
Tôi. Tác giả – Tác phẩm
1. tác giả
an-phonse dode (1840-1897) là nhà văn hiện thực và nhân đạo lớn của Pháp nửa cuối thế kỷ XIX. Ông sinh ra trong một gia đình buôn tơ lụa ở Nîmes, Languedocourt, miền nam nước Pháp. Khi cha anh phá sản, gia đình anh phải chuyển đến thành phố Lyon. Little Dodd là một học sinh sáng dạ, thích đọc sách. Mười lăm tuổi, Dodd bắt đầu viết thơ và tiểu thuyết.
Tác phẩm đã xuất bản: Cậu bé (1886); Bức thư từ cối xay gió (1869); Tatarin of Tarrakech (1872), Tatar of the Alps (1885), Port of Tarrakech (1890).
tác phẩm của alphonse dode mang tính nhân văn, giàu chất thơ và gửi gắm niềm tin mãnh liệt vào những phẩm chất tốt đẹp của con người.
2. Tóm tắt
Câu chuyện kể về một buổi sáng – cậu bé đến lớp như thường lệ. Trên đường đi, anh thấy một cái gì đó khác với bình thường. Khi bước vào lớp, nó còn ngạc nhiên hơn. Harmon ăn mặc như thể anh ấy đang đi nghỉ. Cô giáo không trách móc, và nói với Fran bằng một giọng nhẹ nhàng. Bầu không khí thanh lịch. Việc ra khỏi lớp đã bị bác bỏ bởi ông già, người đưa thư và nhiều người khác. Hóa ra đó là lớp học tiếng Pháp cuối cùng. Fran hối hận vì đã không nhớ bài học—đặc biệt là khi Harmen có bài học xúc động cuối cùng. Vào cuối khóa học, Harmen đã viết một vài từ lên bảng đen để bày tỏ tình cảm yêu nước của mọi người: “Nước Pháp muôn năm”.
1. Câu chuyện xảy ra trong một lớp học ở một xã vùng núi Alps của Pháp. Theo lệnh của chính phủ toàn cầu, tiếng Pháp không còn được dạy trong các trường học ở đây. “last class” là tiết học cuối cùng bằng tiếng Pháp, không phải là cuối năm học.
2. Truyện được kể với ngôi thứ nhất. Câu chuyện cũng bao gồm trợ lý thợ rèn và người học việc của ông, ông già Hodder, người đưa thư, dân làng, giáo viên Harmon, em gái của giáo viên, học sinh và các nhân vật khác. Người làm tôi ấn tượng nhất là thầy Harmen, thầy đã giảng dạy 40 năm, phục vụ đất nước và thể hiện sâu sắc niềm đam mê của mình với nước Pháp.
3. Vào buổi sáng cuối cùng ở trường, cậu bé Francis nhìn thấy những điều kỳ lạ. Trên đường đến trường: Có rất nhiều người đứng trước bảng quảng cáo. Trong trường không còn những tiếng nói quen thuộc mà “yên ắng như sáng chủ nhật”. Trong một bầu không khí trang trọng, Harmon, trong bộ quần áo trang trọng, nhẹ nhàng và vô hồn. Ngoài ra còn có một người bán hàng, một người đưa thư và rất nhiều dân làng ngồi phía sau lớp học.
Đây là buổi học tiếng Pháp cuối cùng được dán tại trụ sở xã.
4. Fran ngại học tiếng Pháp. Anh ấy thích đi chơi hơn là học các quy tắc phân đoạn từ.
Khi không biết rút kinh nghiệm thì hối hận cũng đã muộn. Cậu bé muốn có thể đọc tiếng Pháp “to, to, không mắc một lỗi nào”. Vì ghê tởm, anh đột nhiên nảy sinh niềm yêu thích với những cuốn sách tiếng Pháp như “Những người bạn cũ”. Pháp thấy bài phát biểu của ông dễ hiểu. Anh đem lòng yêu cô giáo nghiêm khắc Harmon. Từ chỗ nhút nhát, sợ tiếng Pháp và thầy cô, trở nên chăm chú, thích thú và sẵn sàng cố gắng học tiếng Pháp.
5. Nhân vật thầy Ha-men trong buổi học cuối cùng
—ông mặc bộ tuxedo mà ông chỉ mặc vào những ngày đặc biệt khi có các cuộc kiểm tra hoặc khen thưởng: một chiếc áo phông màu xanh lá cây có viền diềm đăng ten và một chiếc mũ tròn bằng lụa đen thêu hoa văn.
-Thầy nói năng nhẹ nhàng với học sinh, không cáu giận, mắng mỏ. Giáo viên kiên nhẫn giảng bài và chuẩn bị bài rất cẩn thận.
– Người ca ngợi tiếng Pháp và tự phê bình mình và người khác vì đôi khi lơ là việc học và dạy nó. Anh coi tiếng Pháp là vũ khí, là chìa khóa của nhà tù.
– Buổi ra về kết thúc, thầy xúc động lắm, mặt tái mét, nức nở không nói được lời nào. Cô giáo viết to lên bảng: “Nước Pháp muôn năm”.
Cô giáo Harmen là một người yêu thích công việc giảng dạy, yêu tiếng mẹ đẻ và đất nước.
6. Một số câu sử dụng phép so sánh
– Thông thường, khi mới bắt đầu khóa học, tiếng ồn ào như chợ nổ cứ vọng ra đường…
– …dân làng ngồi lặng lẽ như chúng tôi, Lao Hede, cựu trưởng thôn ba hoa, cựu bưu tá, v.v.
– Chừng nào họ còn to tiếng, thì chẳng khác nào cầm chìa khóa nhà tù.
– Những mô hình treo trên bàn như những lá cờ nhỏ tung bay trong lớp học.
– Họ đang cố gắng vạch ra ranh giới bằng trái tim, và có vẻ như họ cũng là người Pháp…
Những phép so sánh này làm cho lời văn trở nên cụ thể và tượng trưng hơn, tăng thêm sức gợi cảm để biểu đạt và bộc lộ tư tưởng, tình cảm.
7*. Câu nói nổi tiếng của Harmon “…Khi một quốc gia trở thành nô lệ miễn là nó không lên tiếng, nó giống như nắm giữ chìa khóa của nhà tù…”. Câu nói này khẳng định giá trị to lớn của tiếng nói dân tộc. Vẫn giữ tiếng nói là vẫn đấu tranh cho độc lập tự do, khỏi ách nô lệ. Yêu tiếng nói dân tộc, học tiếng nói dân tộc, bảo vệ tiếng nói dân tộc là biểu hiện sâu sắc của chủ nghĩa yêu nước.