Viết văn miêu tả và biểu cảm trong văn bản tự sự
Tôi. Sự kết hợp giữa các yếu tố tự sự, miêu tả và cảm xúc trong văn bản tự sự
Câu 1 (SGK 8 Tập 1 trang 73):
– Yếu tố miêu tả: xe chậm, vầng trán đẫm mồ hôi, gầy gò, gương mặt mẹ vẫn sáng, đôi mắt trong veo, làn da mịn màng làm nổi bật sắc hồng của đôi má, cái miệng nhỏ xinh nhai trầu tỏa mùi thơm lạ thường Mùi…
– Yếu tố biểu đạt: lúc đầu òa khóc, sau đó nức nở, hay trong niềm hạnh phúc…, cảm giác ấm áp đã mất từ lâu bỗng mơn man da thịt. Phải lăn vào vòng tay mẹ từ nhỏ… mới thấy được sự dịu dàng vô hạn của mẹ.
– Yếu tố miêu tả và biểu cảm không tồn tại biệt lập mà đan xen với yếu tố tự sự.
Câu 2 (SGK Tập 8 trang 73 Tập 1): Nếu lược bỏ các yếu tố miêu tả và biểu cảm thì đoạn văn trên sẽ như sau:
Xe chuyển bánh. Mẹ vẫy tay với tôi. Tôi chạy. Mẹ dắt tôi lên xe. Tôi đã khóc. Mẹ cũng đang khóc, và tôi ngồi cạnh mẹ và nhìn mẹ. Tôi không nhớ hai mẹ con đã hỏi gì và trả lời những gì.
– Đoạn văn trở nên khô khan, thiếu sinh khí, người đọc không thấy được tình cảm của Pink dành cho mẹ.
Câu 3 (SGK Tập 8, trang 73):
——Bỏ hết các yếu tố kể trong đoạn văn trên, chỉ để lại câu văn miêu tả và biểu cảm, đoạn văn sẽ không làm rõ nội dung và không thể là một câu chuyện. Vì nó không có sự kiện, không có nhân vật.
——Vai trò của người kể chuyện và tác phẩm trong văn bản tự sự là vô cùng quan trọng, không thể tách rời nhau. Đây là những yếu tố chính cấu tạo nên văn bản tự sự.
Hai. Bài tập
Câu 1 (SGK Tập 8, trang 74, Tập 1):
– Bài này có yếu tố miêu tả và biểu cảm trong văn bản thuần túy “Tôi đi học”.
Mỗi năm vào độ cuối thu, trên đường lá thay nhau rơi, mây bạc lững lờ trên trời, lòng tôi đầy ắp những kỷ niệm đẹp đẽ của ngày đầu tiên đi học.
⇒ Yếu tố miêu tả làm cho cảnh mùa thu trong trẻo, yếu tố biểu cảm làm cho tình cảm của nhân vật dành cho “tôi” hiện ra chân thực hơn.
Câu 2 (SGK 8 Tập 1 Trang 74):
Đã lâu em không về quê, năm nay bố mẹ xin cho em về quê thăm ông bà. Trong ký ức của tôi, anh là người dịu dàng, còn cô ấy dịu dàng và ấm áp. Vừa quay lại đã thấy bóng anh, tôi mừng rỡ chạy vào lòng chị, chị ôm tôi cười tươi, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc: A, anh có ở đó không? Lâu rồi không gặp? Giờ già rồi..bà hỏi han hoài không nhớ nữa, chỉ biết ông bà vui mừng phấn khởi lắm. Tôi luôn nhớ cảm giác ông nội vội vàng chuẩn bị nước rửa mặt cho con, còn bà thì cứ hỏi mãi. Chỉ bằng cách này, bạn mới biết ông bà của bạn nhớ bạn như thế nào.