Mở bài Phân tích bài thơ câu cá mùa thu
“Mùa thu là thơ của đất trời, thơ là mùa thu của lòng người”. Lá thu vàng và tiết trời se lạnh luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho các thi nhân. Mùa thu gợi lên những cảm xúc phảng phất buồn man mác, khiến người ta bất giác nhớ về một thời oanh liệt. Đương nhiên, vào thời điểm “ngô với khuynh diệp” thì những vần thơ, những cảnh sắc thu tình tứ bao giờ cũng khiến ta rơi vào nỗi buồn thi vị bất tận. Đến với Nguyễn Khuyến, bạn đọc có dịp thưởng thức hình thức mùa thu rất độc đáo bằng cách “hái khói”.
“Nước ao trong veo giữa mùa thu se lạnh”
Một chiếc thuyền đánh cá nhỏ.
Làn sóng xanh lăn tăn
Những chiếc lá vàng sẽ bay trong gió.
Mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh
Ngõ tre ngoằn ngoèo vắng người
Dưới gối ôm sẽ không quá lâu
Cá chui dưới chân vịt.
Phân tích bài thơ câu cá mùa thu
Hai câu đầu, Nguyễn Khuyến không chọn núi non hùng vĩ hay sông hồ bát ngát mùa thu mà chọn một khung cảnh rất quen thuộc với nơi mình sinh ra và lớn lên: đồng bằng Bắc Bộ:
“Nước hồ thu lạnh trong veo”
Một chiếc thuyền đánh cá nhỏ”
Tâm hồn mùa thu thật trong trẻo qua những hình ảnh “ao thu se lạnh” và “chiếc thuyền câu nhỏ”. Những hình ảnh ấy gợi lên trong người đọc một cảm giác thanh bình khó tả, như tìm được cái hồn của mùa thu đồng bằng Bắc Bộ. Từ “một” đến “tèo tèo”, Nguyên đề nghị thêm từ để làm cho một vật vốn đã nhỏ lại càng nhỏ hơn.
Bức tranh mùa thu tiếp tục được Tam Nguyên Yên Đổ gợi lên bằng những nét cọ tinh tế:
“Sóng xanh lăn tăn
Những chiếc lá vàng rung rinh trong gió
Sự quan sát tinh tế và sự tĩnh lặng của tâm hồn cho phép nhà thơ cảm nhận được những đường nét và chuyển động độc đáo của mùa thu: mặt hồ gợn sóng lăn tăn, lá vàng rơi theo gió. Chữ “vo” đã trở thành nhãn hiệu cho những bài thơ mà Tản Đà từng ngưỡng mộ: “Một chữ vo cũng đủ tôn ông là bậc thầy về chữ. Nghệ thuật động và tĩnh thường gặp trong thơ trung đại cũng làm nổi bật cái tĩnh và sự tĩnh lặng của không gian mùa thu.
Nhắc đến mùa thu, ngoại trừ những chiếc lá vàng rơi theo gió, làm sao chúng ta có thể bỏ qua màu xanh độc đáo của bầu trời:
“Có những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh
Ngõ tre ngoằn ngoèo vắng người
Trong “Vịnh mùa thu”, bầu trời mùa thu được Nguyễn gợi ý, dùng đôi mắt của mình để khám phá qua những đám mây: “Trời thu trong xanh trên lầu”. Màu của bầu trời mùa thu trong thơ Nguyễn Khuyến luôn được xác định là màu “xanh”. “Màu xanh” mở ra sự bao la của bầu trời, đồng thời khiến người đọc cảm nhận được đôi mắt tuyệt vời của ông lão đánh cá khi nhìn những đám mây trắng lững lờ trôi. Trong không gian rộng mở, đập vào mắt nhà thơ không phải là những “tháp thành khói xanh bóng vàng” mà là khung cảnh mà làng quê Bắc Bộ ai cũng yêu mến. đi ngang qua.
Cả bài thơ như một bức tranh phong cảnh mùa thu truyền thống, nhưng ở hai câu cuối, một nhân vật trữ tình xuất hiện trong một trạng thái thú vị bất ngờ:
“Tôi không thể quỳ lâu
Cá bơi dưới chân vịt”
“Ôm sau gối” là động tác chiêm nghiệm, đồng thời cũng thể hiện cử chỉ ung dung của kẻ sĩ thoát vòng danh lợi. Nhà thơ dường như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đầy suy tư, muộn phiền nên tiếng cá đớp đớp nhỏ dưới chân vịt cũng đủ đánh thức người đánh cá và quay đầu đối diện với thực tại. Đằng sau lời văn, ta còn cảm nhận được nỗi cô đơn, hoang vắng của thân phận con người, của hoàn cảnh đè nặng lên tâm hồn nhà thơ – một vị quan Nguyễn thanh liêm, trong sạch.
Hết phân tích bài thơ câu cá mùa thu
Xuân Diệu trong bài phê bình tập thơ Nguyễn Khuyến đã viết: “Thơ thu của cụ là thiêng liêng nhất, nhưng ta vẫn phải thừa nhận tập thơ là bức tranh phong cảnh tiêu biểu nhất của mùa thu làng quê Việt Nam”. Sự giản dị trong hình ảnh và sự độc đáo trong lời văn có phải là chất men khiến người ta rạo rực và đắm chìm trong “thu điếu”?
Tham khảo: Cảm nghĩ về bài thơ câu cá mùa thu