Sử dụng 9 mẫu, câu chuyện về sự tra tấn của Andrew được kể lại bằng lời của một cậu bé với dàn ý rõ ràng. Như vậy , giúp học sinh lớp 4 rèn luyện tốt kỹ năng kể chuyện theo ngôi thứ nhất.
Bên cạnh đó, các em cũng cần lựa chọn từ ngữ phù hợp để thể hiện sự tiếc nuối, day dứt và tình cảm chân thành đối với người ông đáng kính của mình. Chi tiết mời các bạn chú ý theo dõi bài viết dưới đây của download.vn để có thêm nhiều từ vựng nhé:
Tiêu đề: Câu chuyện bị tra tấn của Andrew được kể lại bằng lời của cậu bé
Dàn ý kể lại câu chuyện Anh-rê bị tra tấn
– Tôi nhớ nội dung câu chuyện:
- Cậu bé này sống với ai
- Mẹ bảo cậu bé làm gì?
- Trên đường đi, chuyện gì đã xảy ra với cậu bé?
- Câu chuyện kết thúc như thế nào? suy nghĩ của tôi
– Kể chuyện theo lời của An-đrây-ca, nhân vật tên là “tôi”.
Nói về nỗi đau của Andy – Mẫu 1
Tên tôi là Andy và tôi chín tuổi. Tối sống cùng mẹ mình. Tôi kể một câu chuyện liên quan đến ông tôi, một câu chuyện mà tôi ân hận suốt đời. Tôi cần phải nói trước rằng ông tôi đã qua đời và sự ra đi của ông là niềm tiếc nuối của tôi.
Ông nội tôi lúc đó đã rất yếu, ông đã 96 tuổi! Một ngày nọ, anh nói với mẹ rằng mình bị khó thở. Mẹ tôi rất lo lắng nhưng vì phải chăm sóc ông ở nhà nên đã nhờ tôi đi mua thuốc. Tôi nghe lời mẹ và đi, nhưng trên đường tôi gặp một số bạn đang chơi bóng đá. Bạn bè mời tôi tham gia, vì vậy tôi quên tất cả mọi thứ. Chơi được một lúc, tôi chợt nhớ ra lời mẹ dặn. Tôi chạy đến cửa hàng nhanh nhất có thể để mua thuốc mang về nhà.
Về đến nhà, tôi hoảng hồn vì thấy mẹ đang khóc. Sau đó, ông nội của ông qua đời. Xin lỗi vì đã mang thuốc về muộn. Tôi đã nói với mẹ tôi tất cả mọi thứ. Mẹ tôi trấn an tôi rằng đó không phải là lỗi của tôi vì ông tôi đã mất ngay khi tôi rời khỏi nhà.
Nhưng có lẽ mẹ chỉ nói vậy để an ủi tôi thôi, vì mẹ sợ tôi buồn. Cả đêm tôi không ngủ được vì ân hận.
Đây là câu chuyện của tôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn ân hận. Tôi nghĩ, nếu đưa thuốc về kịp thời, anh ấy có thể sống thêm vài năm nữa. Tôi hy vọng bạn sẽ không bao giờ nghịch ngợm như tôi.
Nói về nỗi đau của Andy – Mẫu 2
Bạn đã bao giờ có một suy nghĩ buồn? Tôi có. Đây là câu chuyện buồn nhất trong cuộc đời tôi từ nhỏ đến lớn, và nó vẫn day dứt cho đến tận bây giờ.
Tôi chín tuổi và sống với mẹ và ông nội. Ông tôi đã chín mươi sáu tuổi và rất yếu. Một buổi chiều, anh gọi cho mẹ tôi:
– Tôi khó thở!
Mẹ tôi lập tức nhờ tôi đi mua thuốc. Tôi vội vã đi. Trên đường đến hiệu thuốc, tôi tình cờ gặp một người bạn đang chơi bóng đá. Khi bạn tôi rủ tôi đi đá bóng, tôi quên mua thuốc. Vì vậy, tôi tham gia với bạn. Chơi được một lúc, tôi chợt nhớ ra lời mẹ dặn. Tôi vội đi mua thuốc rồi vội vã về nhà. Vừa bước vào phòng anh, tôi bàng hoàng khi thấy mẹ tôi đang khóc. Ông tôi đã qua đời. “Chỉ vì mải đá bóng mua thuốc muộn mà nó chết”, tôi kể cho mẹ nghe chuyện bóng đá của mình mà nước mắt giàn giụa, tôi an ủi:
– Không, tôi không sai. Không có loại thuốc nào có thể cứu bạn. Ngay sau khi tôi rời khỏi nhà, anh ấy đã qua đời. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi rất tiếc. Nếu tôi không mải mê đá bóng và mua thuốc ngược thời gian, thì ông tôi đã sống thêm được vài năm nữa. Đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo anh trồng và khóc một cách cay đắng.
Nỗi buồn của tôi là một trải nghiệm đau đớn. Rất lâu sau, mọi thứ mới trở lại bình lặng, nhưng mỗi khi nghĩ lại, trong lòng vẫn nhói đau. Xin đừng ham chơi như tôi và để xảy ra những điều đáng tiếc!
Nói về nỗi đau của Andy – mẫu 3
Một số sai lầm có thể sửa chữa được, nhưng tôi đã phạm một sai lầm không bao giờ sửa được. Tôi đã mất đi người thân yêu nhất của mình. Sau đây tôi xin kể lại câu chuyện này để các bạn rút kinh nghiệm:
Lúc đó tôi 9 tuổi, sống với mẹ và ông ngoại. Cha tôi đi công tác xa và hiếm khi về thăm nhà. Ông tôi đã 96 tuổi nên ông rất hay ốm. Một buổi chiều, tôi nghe nó nói với mẹ nó:
– Tôi không thở được!
Mẹ gọi ngay tôi vào, dúi vào tay tôi tờ giấy ghi tên thuốc rồi nói:
– Tôi chạy đi mua thuốc này cho mẹ. nhanh lên trẻ em!
Tôi đã rời đi sớm. Đường từ nhà tôi đến hiệu thuốc không xa mà băng qua một sân bóng rộng. Gặp tôi, bạn gọi:
– và- dray-ca, đến chơi với chúng tôi!
Biết rằng tôi là một tiền đạo giỏi và coi đây là cơ hội tốt nhất để thể hiện tài năng của mình, tôi đã nắm bắt ngay. Vui đến nỗi tôi quên mất mẹ bắt tôi làm gì. Mãi đến khi sút bóng vào lưới, nghe tiếng hò reo của bạn bè, tôi mới chợt nghĩ đến anh và chạy đi mua thuốc ngay.
Vào phòng anh thấy mẹ ngồi khóc tôi hoảng hồn. Sau đó tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi nhào vào lòng mẹ, vừa khóc vừa nói:
– Mẹ ơi vì con mê đá bóng quên lời mẹ dặn, mua thuốc muộn nên chết.
Nhưng mẹ tôi đã an ủi tôi:
– Không, tôi không làm gì sai cả. Ông đã già và yếu, và không có cách nào chữa khỏi. Anh ấy chết ngay khi tôi rời khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ vậy. Cả buổi tối tôi ngồi dưới gốc cây táo trước nhà. Cây táo được anh chăm sóc rất cẩn thận. Tôi thấy đêm đó rất tối và buồn. Vì vậy, bây giờ, tôi đã mất đi người ông thân yêu của mình, và ý nghĩ về điều đó khiến tôi ứa nước mắt.
Sau này, cho đến khi trưởng thành, tôi tự hành hạ mình:
– Nếu tôi không mải chơi và mua thuốc kịp thời, chắc anh ấy còn sống được vài năm nữa. Tôi đã nghe nhiều câu chuyện hơn từ anh ấy.
Đây là câu chuyện của tôi. Mong rằng mọi người đừng phạm phải sai lầm lớn như tôi để rồi ân hận suốt đời.
Nói về nỗi đau của Andy – mẫu 4
Tên tôi là Andy. Khi tôi 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, người đã 96 tuổi và rất yếu.
Một buổi chiều, anh nói với mẹ: “Bố khó thở! …”. Mẹ tôi bảo tôi đi mua thuốc. Tôi đi khá nhanh, nhưng dọc đường gặp một số bạn đang chơi bóng và rủ tôi tham gia. Chơi được một lúc, tôi chợt nhớ lời mẹ dặn, vội chạy ra cửa hàng mua thuốc mang về nhà.
Bước vào phòng, tôi bàng hoàng thấy mẹ đang khóc nức nở. Sau đó ông qua đời. Tôi tự trách mình đầy tiếc nuối: “Nó chết muộn thế này chỉ vì mải đá bóng và mua thuốc”. Tôi bật khóc và kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ an ủi:
– Không, tôi không sai. Không có thuốc để cứu anh ấy và anh ấy đã chết kể từ khi tôi rời khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ vậy. Đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo anh trồng và khóc nức nở. Mãi sau này, khi đã trưởng thành, tôi vẫn còn tự dằn vặt mình: “Giá như lúc đó mình mua được thuốc thì ông mình đã sống thêm được vài năm rồi!”.
Nói về nỗi đau của Andy – Mẫu 5
Các bạn thân mến của tôi. Tôi là Andrea. Tôi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện của tôi mà vẫn còn ám ảnh tôi cho đến ngày nay bởi vì tôi là thủ phạm.
Lúc đó tôi mới chín tuổi, sống với mẹ và ông ngoại. Ông tôi đã 96 tuổi và rất yếu. Một buổi chiều, ông tôi nói với mẹ tôi: “Con ơi! Mẹ khó thở!” Nghe ông nói, mẹ tôi liền nhờ tôi đi mua thuốc cho ông. Tôi vội vã đi. Trên đường đi, tôi gặp một số người bạn tốt mời tôi chơi bóng đá. Tôi tham gia trò chơi và tận hưởng việc chơi đá bóng với bạn bè cho đến khi tôi nhớ ra lời mẹ dặn rằng hãy nhanh chóng đi lấy ít thuốc.
Bạn có biết? Khi tôi vừa bước vào căn phòng nơi anh đang nằm. Tôi thấy mẹ tôi quỳ trên người anh khóc nức nở. Ông tôi đã qua đời. Tôi hoảng sợ và chân tôi bủn rủn. Tôi đã nghĩ “anh ấy chết muộn chỉ vì tôi bận đá bóng và mua thuốc”. Tôi bật khóc và kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ xoa đầu tôi và an ủi tôi.
– Andrew, đó không phải là lỗi của tôi! Không có thuốc nào có thể cứu anh ta. Ngay khi tôi bước ra khỏi nhà, ông tôi đã qua đời.
Có thể ông tôi qua đời vì tuổi già, bệnh tật, nhưng dù sao những gì tôi làm và cái chết của ông tôi đã khiến tôi đau khổ suốt phần đời còn lại, các bạn ạ!
Kể lại nỗi đau của An-đéc-xen – Bài văn mẫu 6
Dù đã lớn nhưng mỗi khi nhớ lại câu chuyện năm 9 tuổi, lòng tôi không khỏi nhói đau. Câu chuyện diễn ra như sau:
Lúc đó tôi sống với mẹ và ông ngoại vì bố tôi đã mất lâu rồi. Ông tôi đã 96 tuổi và rất yếu.
Vào một buổi chiều, khi tôi đang chơi trên giường của anh ấy, tôi chợt nghe anh ấy gọi mẹ tôi: “Ba khó thở!…” Mẹ liền nhờ tôi đi mua thuốc, và cô ấy ở lại với anh ấy, tôi bỏ chạy mà không có. trì hoãn . Nhưng trên đường đi, tôi đã gặp Robocto, Michia và Henric, những người đang chơi bóng rất vui vẻ. Đây là trò chơi yêu thích của tôi. Nhìn vào số điện thoại mi-chi-a của tôi:
– Này, vào chơi với tụi tao đi.
-Nhưng tôi phải mua thuốc cho anh ấy
– Chơi một lúc rồi ra về. Henrik nói.
Nghe bạn nói có lý, tôi lấy làm lạ và tự nhủ: “Lát nữa mua cũng được”. Nên tôi chơi với các bạn. Chơi được một lúc thì nhìn lên trời đã tối, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi chạy ra hiệu thuốc mua thuốc về nhà.
Vào phòng anh thấy mẹ đang khóc, tôi hoảng hồn. Sau đó ông qua đời. Tôi bật khóc và kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mặc dù mẹ tôi đã hết sức trấn an tôi rằng đó không phải lỗi của tôi. Bởi vì anh ấy đã chết ngay khi tôi ra ngoài. Nhưng tôi vẫn không khỏi suy nghĩ, do mải chơi, mua thuốc muộn mà cháu đã tử vong. Đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo anh trồng và khóc.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn tự hành hạ mình. Xin đừng như tôi nếu không bạn sẽ hối hận đấy.
Kể lại nỗi đau của Andy – Mẫu 7
Tôi là Andrew, và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn hối hận về những gì mình đã làm sai.
Anh đã thất hứa với em và mẹ. Tôi hy vọng rằng sau khi nghe câu chuyện của tôi, bạn sẽ không làm bố mẹ thất vọng vì bạn giống như tôi! Câu chuyện diễn ra như sau:
Lúc đó tôi 9 tuổi, sống với mẹ và ông nội trong một ngôi nhà nhỏ bên sông Vonga. Hàng xóm thân thiện hay sang nhà tôi chơi nên nhà lúc nào cũng rộn rã tiếng cười. Một buổi chiều, khi tôi đang tắm nước lạnh nụ tầm xuân trước nhà, tôi thấy anh nói với mẹ tôi:
– Tôi khó thở…!
Mẹ tôi vội đỡ anh nằm lên giường rồi sai tôi đi mua thuốc. Nghe mẹ nói, tôi vội vã rời đi. Trên đường đi, tôi gặp Tom và Nick, và một số người bạn trong làng đang chơi bóng đá. Ngay khi nhìn thấy tôi, họ hét lên, “Này! Tham gia trò chơi andrei-ca!”. Tôi thầm nghĩ: “Mình chỉ chơi được khoảng 5 phút thôi”. Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định tham gia.
Chơi một lúc lâu, tôi chợt nhớ đến lời mẹ dặn. Tôi chạy vội ra cửa hàng mua thuốc cho anh.
Vừa bước vào phòng đã thấy mẹ ngồi khóc nức nở, tôi hoảng hồn. Sau đó, anh ta rời đi. Ồ! Nỗi đau buồn khủng khiếp khi mất đi người thân cứ dâng lên trong lòng tôi. Vậy là từ nay tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai hiền lành của anh nữa. Tôi không kìm được cảm xúc, bật khóc và kể cho mẹ nghe mọi chuyện mình đã làm. Mẹ ôm tôi vào lòng để an ủi:
– Mẹ Andrea, không phải lỗi của mẹ, không thuốc nào cứu được anh ấy. Anh ấy chết ngay khi tôi rời khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy đúng, và tôi đã ngồi cả đêm dưới gốc cây táo mà anh ấy trồng, tự trách mình về những sai lầm của mình.
Nói về nỗi đau của Andy – Mẫu 8
Khi tôi 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông nội. Năm đó, ông tôi đã 96 tuổi và cơ thể rất yếu.
Một buổi chiều, ông nội nói với mẹ: “Bố khó thở quá!”. Mẹ tôi liền nhờ tôi đi mua thuốc cho anh. Tôi phải đi. Trên đường đi, tôi gặp một số người bạn chơi bóng đá. Họ mời tôi vào nên tôi quên mất việc lấy thuốc cho anh ta. Chơi được một lúc, tôi chợt nhớ lời mẹ dặn, tôi chạy lên phòng mua thuốc mang về nhà.
Vào phòng anh thấy mẹ đang khóc, tôi hoảng hồn. Chà, ông nội tôi đã qua đời. Tôi thầm nghĩ: “Anh ấy chết muộn thế này chỉ vì mải đá bóng và mua thuốc”. Tôi bật khóc và kể cho mẹ nghe mọi chuyện. “Mẹ tôi an ủi tôi: “Không, con không sai. Không có thuốc nào có thể cứu anh ta. Anh ấy đã chết kể từ khi tôi rời khỏi ngôi nhà này. “Mặc dù mẹ tôi đã an ủi tôi, nhưng tôi không nghiêm túc. Đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo do ông tôi trồng và khóc nức nở.
Mãi sau này, khi đã trưởng thành, tôi vẫn tự dằn vặt mình: “Mua thuốc kịp thời thì nó sống thêm được vài năm”.
Kể lại nỗi đau của An-đéc-xen – Bài văn mẫu 9
Các bạn thân mến của tôi! Tôi là Andrea, và tôi đang kể cho bạn nghe một câu chuyện về tôi mà vẫn còn ám ảnh tôi cho đến ngày nay. Vâng! Tôi là thủ phạm
Lúc đó tôi mới chín tuổi, sống với mẹ và ông ngoại. Ông tôi đã 96 tuổi và rất yếu. Một buổi chiều, ông tôi nói với mẹ tôi: “Con ơi! Con khó thở!” Nghe ông nói, mẹ tôi bảo tôi ra đường mua thuốc cho ông, tôi vội chạy ra. Trên phố, tôi gặp một người bạn tốt mời tôi chơi bóng đá, và tôi ngay lập tức tham gia trò chơi. Trên đường đi, tôi chợt nhớ ra mình phải đi mua thuốc nên vội vàng mua cho mẹ.
Khi tôi quay lại, tôi thấy mẹ tôi đang nằm bên ông tôi khóc nức nở. Rồi ông nội tôi mất. Tôi hoảng sợ. Tôi nghĩ bụng: “Mẹ bận đi mua thuốc lại muộn mất rồi”, tôi bật khóc và kể hết mọi chuyện với mẹ. Mẹ an ủi con:
– Android! Tôi không sai. Bệnh của anh ấy không có thuốc chữa, anh ấy chết ngay khi tôi bước ra khỏi nhà
Có thể ông ấy chết vì tuổi già và bệnh tật, như mẹ tôi nói, và không liên quan gì đến tôi. Nhưng dù sao đối với tôi, hành động của tôi và cái chết của anh ấy luôn khiến tôi day dứt, đau khổ.