download.vn giới thiệu Bài văn mẫu lớp 7: Cảm nghĩ về bà ngoại rất hữu ích.
Tài liệu này bao gồm dàn ý chi tiết và 22 bài văn mẫu hay nhất dành cho học sinh lớp 7 sẽ được chúng tôi đăng tải chi tiết.
Suy nghĩ tóm tắt về người bà kính yêu
1. Lễ khai trương
- Hướng dẫn viên, giới thiệu bà.
- Nêu cảm xúc chung của bạn về bà của bạn.
- Tuổi tác, Nghề nghiệp
- Ngoại hình: dáng người, khuôn mặt, mái tóc…
- Tính cách: hiền lành, tốt bụng…
- Kỷ niệm: Thuở nhỏ được bà ngoại chăm sóc, nghe bà kể chuyện, dạy bảo những điều hay lẽ phải…
- Tình yêu đối với bà: Kính trọng, biết ơn và yêu thương…
- Chúc đồng chí mạnh khỏe và hạnh phúc…
2. Nội dung bài đăng
A. Về ngoại hình và tính cách
Những kỷ niệm và tình yêu dành cho cô ấy
3. Kết thúc
Khẳng định tình cảm của em đối với bà ngoại.
Nghĩ đến bà ngoại yêu quý
Cảm nghĩ với bà – Văn mẫu 1
Bà là người mà em rất yêu quý và kính trọng. Bà luôn có một tình yêu ấm áp dành cho tôi, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ khi ở bên bà.
Bà ngoại đã bảy mươi sáu tuổi, mái tóc bạc phơ và những nếp nhăn tuổi già quanh mắt. Nhưng nó làm cho sự dịu dàng và ân cần trong mắt cô ấy ấm áp và tràn đầy tình yêu hơn. Tôi rất thích đôi mắt của mẹ, vì mẹ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng và yêu thương nhất, cho tôi cảm giác yên tâm và được che chở như khi tôi còn bé. Ngoại tôi tuy đã già nhưng còn rất năng động, khỏe mạnh, lại còn đảm đang việc nhà, mỗi lần tôi về thăm, bà đều nấu cho tôi những món ăn ngon như: thịt kho hay thịt chua ngọt… Không chỉ vậy, cô ấy còn dạy tôi nấu những món ăn đơn giản nên mỗi lần tôi đến thăm cô ấy, tôi cảm thấy rất vui.
Khi tôi còn nhỏ, vì bố mẹ bận công việc nên mẹ gửi tôi về nhà bà ngoại chăm sóc, bà chăm sóc, yêu thương tôi từ nhỏ đến lớn, dạy dỗ tôi rất hay, bảo ban. cho tôi nhiều câu chuyện cổ tích thú vị.câu chuyện. Bà nội hay kể cho tôi nghe chuyện chàng thanh niên dũng cảm Thạch Sinh giết đại bàng cứu công chúa Quỳnh Nga, hay chuyện nàng Bạch Tuyết hiền lành chui ra từ trái cây và bảy chú lùn… Ký ức tuổi thơ. Bà nội là một người rất dũng cảm và tháo vát. Khi còn trẻ, bà làm ruộng và chăm sóc năm đứa con nhỏ, khi về già, bà làm nhiều việc, đan chổi, đan rổ, làm quạt tre… Đồ bà làm ra rất đẹp và đẹp. Còn bây giờ, dù đã già nhưng bà vẫn làm vườn, trồng rau, trồng trái cây… Bà luôn nói với chúng tôi rằng nếu không làm gì mà chỉ ngồi một chỗ thì bà buồn lắm nên bà nhận làm ruộng và nuôi gia súc như một sở thích cuộc sống.
Mặc dù không được về thăm bà thường xuyên nhưng tình cảm của tôi dành cho bà không bao giờ phai nhạt, những kỉ niệm với bà luôn sống động trong tâm hồn tôi, nhắc nhở tôi về một trái tim nhân hậu và tình yêu của bà dành cho em.
Tôi hy vọng cô ấy có thể ở bên chúng tôi thật lâu, để chúng tôi yêu thương cô ấy và báo đáp công ơn sinh thành của cô ấy.
Cảm nghĩ với bà – Mẫu 2
Tôi sống trong một gia đình yêu thương và hòa thuận. Người tôi yêu quý và kính trọng nhất là bà ngoại. Đối với tôi, cô ấy là cơn mưa mùa hè đã nuôi dưỡng tuổi thơ của tôi.
Bà đã ngoài bảy mươi, người xưa thường nói đây là tuổi “xưa nay hiếm”. Cô ấy đã già, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Khuôn mặt thanh tú đã hằn những nếp nhăn của năm tháng, lo âu và vất vả. Cô ấy trông giống như một cây hạnh mỏng, mảnh mai nhưng mạnh mẽ và ổn định. Tóc cô bạc trắng. Cái nhìn trong mắt tôi thật tử tế. Đôi bàn tay của bà rất gầy, nổi rõ gân và các mạch máu, nhưng bà vẫn nhanh nhẹn và làm được mọi việc nhà.
Mẹ tôi thường kể đời mẹ vất vả lắm, ngày xưa con cái gánh vác việc nhà để chồng yên tâm ra trận, giờ một mình mẹ gánh vác. gia đình, bắt con cái làm việc chăm chỉ, và sau đó cô ấy chăm sóc gia đình. Con cái khiến chúng lớn lên. Bao nhiêu gánh nặng gia đình một mình chị gồng gánh. Ở nhà, bà luôn là trung tâm hòa giải, bà thường nói: “Việc lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ sao cũng được”.
Tuy đã lớn tuổi nhưng bà rất tích cực tập thể dục buổi sáng. Cô ấy liên tục chỉ trích những người trong chúng ta học nhiều hơn, ngủ ít hơn và tập thể dục ít hơn. Bà nội tuy làm nhiều việc nhà nhưng vẫn tích cực tham gia các hoạt động xã hội. Chị tham gia Hội Phụ nữ phường, Hội Hòa giải, Hội Từ thiện… Ai cũng quý chị, mọi người hay đến hỏi chuyện, nghe chị phân tích. Bà tôi không giỏi ăn nói, nhưng bà ăn nói khéo léo và dễ thuyết phục mọi người. Mới đây, nhà hàng xóm chẳng may bị cháy, chị đã kêu gọi sự giúp đỡ của mọi người để vượt qua khó khăn ban đầu. Tôi rất tự hào về bà tôi. Cô sống một cuộc sống đơn giản và khiêm tốn. Những bữa ăn trong gia đình tôi dưới bàn tay của cô ấy thực sự rất thoải mái. Cô khéo léo chiều lòng cả nhà bằng những món ăn đơn giản nhưng ngon và sạch. Có máy giặt ở nhà nhưng chị vẫn khuyến khích mọi người giặt tay trước khi cho vào máy giặt. Cô ấy nói nó sạch hơn.
Kỷ niệm sâu sắc nhất là khi tôi bị sốt. Bị sốt, tôi phải vào bệnh viện cả tuần. Bà luôn ở bên cạnh tôi, mỗi khi tôi thức dậy, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bà, những cử chỉ dịu dàng, yêu thương của bà, những lời động viên, an ủi của bà dường như có sức mạnh hơn cả liều thuốc. Tôi dần khỏe lại, mấy hôm nay thấy má hóp lại, tóc cũng bạc hơn. Tôi vô cùng xúc động, nắm tay cô ấy không nói nên lời.
Tôi yêu cô ấy rất nhiều và rất biết ơn cô ấy. Cô ấy sẽ là người yêu thích của tôi. Con kính chúc bà mạnh khỏe trường thọ cho con cháu.
Cảm nghĩ với bà – Mẫu 3
Ai cũng yêu gia đình mình, yêu hương khế tuổi thơ rải rác bên sông, cái đuôi ngoe nguẩy của chú cún con, và tất cả những điều thú vị trong con mắt thời đại. Một đứa trẻ, một thời ngây thơ. Khi tôi còn nhỏ, tôi gắn bó với bà tôi nhất, vì vậy tôi yêu bà tôi nhất.
Khi tôi còn trẻ, tôi nghĩ rằng mọi bà già đều dịu dàng như bà tôi. Mẹ lo cho tôi mọi thứ, mẹ luôn ở bên cạnh tôi, đưa tôi vào thế giới cổ tích thần tiên. Bà tôi vẫn rất đẹp, dịu dàng, vẻ đẹp dịu dàng. Bà cao, có đôi bàn tay nhăn nheo nhưng ấm áp. Bàn tay em sưởi ấm cho tôi, như thể từ thế giới ngoài sân, một góc vườn của tôi, những giọt nước tinh khiết nhất chảy vào tâm trí tôi. Trước thế giới bao la nơi con tung cánh bay, Mẹ như tấm lá chắn mỏng xua tan tà ác, dìu dắt con đi đúng hướng, Mẹ là người lãnh đạo vững vàng củng cố trái tim con hướng thiện. Cô ấy cũng là rất nhiều điều quý giá mà thiên nhiên đã ban tặng cho tôi.
Tôi vẫn nhớ từng bước đi của cô, nụ cười nông cạn, cái vỗ về an ủi… Nếu quên đi những điều đó trong cuộc đời này, nghĩa là quên đi tuổi thơ, quên đi quá khứ quá nhiều, quên đi niềm vui và hạnh phúc. Chỉ khi ở bên ngoại tôi mới nghe thấy tiếng sóng vỗ và tiếng chim én hót líu lo trong vòm lá xào xạc giữa bầu trời vàng óng. Kho tàng tri thức cô mở ra cho em sẽ mở ra cho em tình yêu đất nước, con người.
Là chân lý của cuộc sống, bà, vị thần ánh sáng của tôi, sẽ luôn giữ một vị trí quan trọng trong trái tim của đứa cháu trai hiếu thảo này.
Cảm nghĩ với bà – Mẫu 4
Mỗi khi mùa hè đến, điều ước duy nhất của tôi là được về quê. Quê tôi ở huyện Phú Lộc, Thừa Thiên Huế, dưới chân núi Ba Mã. Về với đất mẹ, thú vui bất tận: tắm suối, thả diều, leo núi, câu cá. Nhưng có lẽ tôi thích được sống trong tình yêu thương ấm áp của gia đình, đặc biệt là bà ngoại.
Lúc nào cũng vậy, đến ngày về thăm, bà ngoại sẽ ra đón cô trên cầu cách nhà mấy cây số. Vừa bước xuống xe, chúng tôi đã được các cô, chú, anh chị và đặc biệt là bà ngoại đón vào nhà. Cả nhà náo nức như trẩy hội. Thường ngày ở nhà bà nội ăn rất đơn giản, khi mẹ con tôi về, bà nội mua cho rất nhiều đồ ngon. Đám đông rất vui vẻ, thức ăn rất ngon và chúng tôi đã ăn rất nhiều. Bà ăn ít, ngồi vào mâm, hết đứa cháu này đến đứa cháu khác ăn. Người nước ngoài thân mến, tôi nói:
-Bà ơi! Bà cũng phải ăn!
Bà cười:
– Bà ăn nhiều lắm!
Nhưng tôi biết rằng bà vừa bảo chúng tôi không được ăn. Những trưa hè nóng nực không có điện, ngoại ngồi quạt cho chúng tôi ngủ, bà đưa đôi bàn tay uy nghiêm vuốt ve đầu từng đứa và thủ thỉ:
– Cháu bà! bỏ lỡ nó.
Khi tỉnh dậy, chúng tôi đã thấy bà nội đang lui cui ngoài vườn, lấy sào hái ổi. Anh ta đeo xiềng xích, cây sào nặng và dài, cánh tay run rẩy, ngón chân giơ cao, khi anh ta định chạm vào trái ổi thì bị một cơn gió thổi bay, lặp đi lặp lại nhiều lần. Hái ổi xong, trán bà lấm tấm mồ hôi, tôi nhìn bà âu yếm. Mỗi sáng đi chợ rau về, ngoài đồ ăn trong giỏ của ngoại bao giờ cũng có những món quà nhỏ cho chúng tôi ăn, có khi là bắp ngô còn nóng, có khi là chiếc bánh dẻo, có khi là con tép. bánh bột lọc. bọc.đỏ au.
Hè năm nay cháu về nhưng bà ngoại đã đi rồi. Căn nhà rộng, nhưng trống trải đến lạ lùng. Dưới gốc cây ổi năm nào ngoại cũng hái cho tôi, cỏ mọc um tùm, lác đác vài trái xanh. Ngô ngày xưa ăn rất ngọt và ngon, nhưng bây giờ nó trở nên nhạt nhẽo.
Tôi lang thang trong vườn, gió thổi qua hàng dương. Tôi như nghe thấy tiếng bà thì thào: “Cháu bà về chơi chưa?”.
Thời gian trôi qua sẽ xóa đi nhiều thứ trong ký ức của tôi, nhưng với bà thì không, không bao giờ.
Cảm nghĩ với bà – Mẫu 5
Trong cuộc đời mỗi người luôn có một nơi để trở về sau khi mệt mỏi. Có người gọi đó là nhà, có người gọi đó là tổ ấm, nhưng trên hết, đó là nơi có những người bạn yêu thương, những người bạn tin tưởng và là nơi bạn có thể dựa vào. Đối với tôi, người đó chính là bà, một người bà đáng kính.
Những ngày ở bên cô là những ngày được dỗ ngọt mua kẹo cô thích, những ngày luôn che mưa che nắng cho cô khi bị bắt nạt, những ngày cô đòi nhổ tóc, và những ngày mà bánh và kẹo được trao làm phần thưởng. Ngày Tết và Tết Trung thu, tôi lại đến nhà bà, vì tôi biết bà sẽ làm cho tôi những món ăn ngon và độc đáo mà mẹ tôi chưa bao giờ làm. Đối với tôi, món ăn bà nấu sẽ là món ăn ngon nhất trên đời vì bà không nấu bằng những gia vị, gia vị thông thường mà bằng tình yêu, bằng niềm vui và bằng sự cầu xin không ngừng của những đứa cháu nấu ăn vui vẻ. Bà nấu ăn.
Bà tôi sống một mình, không phải vì nhà chúng tôi không ở cùng nhau, mà vì bà nội nói bà thích sống một mình như vậy, muốn làm gì thì làm, không quấy rầy ai, cũng không ai quấy rầy bà. Tôi biết lời bà nội vừa nói nhưng bà cũng rất buồn, tôi biết bà sợ làm phiền con cháu nên rất lo lắng cho bà. Bà ngoại cũng như trẻ con, nghe người ta nói đi học xa về già sẽ tính tình trẻ con, bà nội gọi điện thoại cả ngày dặn bà nội nhớ hỏi thăm, cũng là chuyện bình thường thôi. Tôi không làm, mỗi ngày tôi gọi gần 50 cuộc và chỉ nói Có một điều, bà thường giận vô cớ, nếu tôi nấu ăn cho bố mẹ mà không cho bà ăn, hoặc nếu tôi về nhà khi tôi đến, tôi sẽ ngừng chơi với bà. Khi tôi ở với bà tôi, bà không muốn rời xa tôi nhiều như bà muốn tôi ở bên bà, và tôi nhận thức được tất cả những điều này, nhận thức được việc bà ấy ở một mình, nhận thức được nỗi sợ hãi khi ở một mình của bà ấy. không ở nhà. Hãy im lặng khi bạn về nhà.
Bà đã già, tóc đã bạc trắng, miệng đã vẩu nhưng bà vẫn khỏe dù đang lâm trọng bệnh. Đừng cảm thấy mâu thuẫn, vì thực ra bà ngoại còn khỏe, vẫn làm ăn được, tự lo cho bản thân, khuân vác vật nặng là chuyện bình thường, hình như bà ngoại làm nông nên quen buôn bán và chở. Bà tôi sống cả đời vẫn khỏe như không, có khi trở trời bà lại đau nhất là bệnh xương khớp của người già. Đôi khi khớp của bà vẫn còn sưng tấy, nhưng bà vẫn chịu đựng một mình mua thuốc uống, không cho con cháu biết và âm thầm chăm sóc cho mình. Tôi thường nghĩ, phải chăng khi về già ai cũng giống nhau, sợ mình là gánh nặng cho người khác, sợ mình vô dụng, không làm được gì? Nhưng sao họ không biết rằng họ sống vì con cháu như vậy, sống một cuộc đời cần cù lao động, cho đến khi về già, cũng là lúc để tĩnh dưỡng và an hưởng tuổi già. công việc để lại cho con cháu, các nhà hảo tâm sẽ lo liệu, yêu quý và tôn trọng thiên nhiên.
Đến bây giờ tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với bà mà sao mỗi lần gặp bà tôi lại không thể nói ra, nói ra những điều tổn thương giữa con người với nhau thì dễ lắm phải không nào? tình yêu của những từ khó nói . Cuối cùng, tất cả tình yêu thương, sự quan tâm đều biến thành hành động thay lời muốn nói với hy vọng bà sẽ cảm nhận được. “Anh yêu em, anh lớn rồi, chuyện gì em cũng lo được”.
Cảm nghĩ với bà – Mẫu 6
“Mờ sáng em về hái trầu rồi về nhà ngoại thăm”.
Mỗi khi đọc những dòng tha thiết ấy, tôi lại nghĩ đến bà ngoại – người mà tôi kính trọng và yêu thương nhất trên đời này.
Bà tôi đã mất nhưng hình ảnh của bà còn in đậm trong ký ức của tôi. Bà tôi rất tốt bụng. Cô ấy là một người phụ nữ đơn giản và tốt bụng. Đôi mắt cô vốn đã thâm quầng và đã có vết chân chim. Tôi hay sờ những nếp nhăn đó và hỏi bà, bà bảo đó là dấu ấn của thời gian, dấu ấn của cuộc đời. Rồi mắt cô nhìn đi chỗ khác. Gánh nặng cuộc sống khiến bà còng lưng, nhưng bà đi rất nhanh, nhất là những buổi sáng sớm, khi bà ra vườn tưới cây và rắc lúa cho đàn gà nuôi trong vườn. Mẹ bao giờ cũng vậy, dù tóc bạc, lưng còng, mắt hơi mờ nhưng mẹ vẫn cần mẫn như ngày nào. Bà kể, ngày xưa bà thường ra đồng lấy lúa, lên sau núi bẻ từng bắp ngô nuôi bộ đội chống Mỹ cứu nước.
Tôi nghĩ về bà tôi và tuổi thơ tôi đã trải qua trong tình yêu thương của bà. Bà nội thường kể khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi làm lụng vất vả, gia đình rất khó khăn, bố tôi đi làm rẫy cà phê ở xa, mẹ tôi là công nhân nhà máy, công việc không cho bố mẹ tôi thời gian. Chăm sóc được nên tôi ở với bà ngoại.
Có lẽ lúc đó mẹ làm việc rất vất vả, lo cho tôi từng bữa ăn từng giấc ngủ khi tôi sốt cao, cảm nặng. Với tôi đó là những ngày thật hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương của bà, được bà dạy đạo lý ở đời, được bà kể chuyện xưa từ cổ tích đến chuyện thời chiến, kể thời ông bà yêu nhau khi chưa có tivi. Vẫn là cách liên lạc hiện đại, chỉ cần trao gửi yêu thương bằng một phong bì đơn giản, anh sẽ đưa chị lên chiến khu trên chiếc xe cũ thăm bộ đội ta. Nhớ một trưa hè, trên bầu trời xanh thăm thẳm, ve kêu râm ran trên cành Đan Phượng, vẫn khúc hát ru em và cánh cò trắng, gió thoảng một giấc mộng đẹp. Ôi cánh cò, có lẽ cánh cò trắng trong giấc mơ của tôi đã từng dang cánh bay vào giấc ngủ của mẹ, dẫu hai thế hệ sau, đôi cánh ấy vẫn đượm tình bà.
Rồi năm tháng trôi đi, thời gian sẽ không dừng lại ở khoảnh khắc con người hạnh phúc nhất, gắn bó nhất. Con lớn lên, mẹ già đi, đôi chân mỏi, đôi mắt mờ, đôi vai xương xẩu đã thấm đẫm sương gió của cuộc đời. Lúc đó tôi càng thương bà hơn, chỉ mong bà có sức khỏe tốt, mắt bà không bị bụi mờ của cuộc đời làm mờ đi. Hãy để cô ấy thấy tôi lớn lên, trưởng thành, giống như cô ấy đã dạy tôi. Bây giờ nghĩ lại ngày ấy, tâm hồn lặng câm chợt dậy bao cảm xúc, chất chứa bao nỗi nhớ.
Dù bây giờ mẹ đã ở phương trời xa không còn gần bên con nhưng con luôn tin rằng mẹ vẫn hằng ngày che chở cho con, nhìn con lớn lên với nụ cười. Cháu nhớ bà, bà thân yêu!
Cảm nghĩ với bà – Mẫu 7
Ở nhà, người thân thiết nhất của tôi là bà ngoại. Cô ấy cũng là người tôi kính trọng và yêu thương suốt cuộc đời.
Bà tôi năm nay đã sáu mươi tuổi. Trước đây, bà tôi là một giáo viên tiểu học, nhưng bây giờ bà đã nghỉ hưu. Bà tôi mảnh khảnh. Khuôn mặt trái xoan đã khắc dấu vết của năm tháng. Mái tóc dài của cô giờ điểm xuyết những sợi bạc trắng. Nhưng với tôi, cô ấy vẫn đẹp. Em thích nhất là nụ cười rạng rỡ của bà.
Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi thường phải đi làm xa nhà. Một tay cô ấy lo cho tôi từ miếng ăn đến giấc ngủ. Bà tôi thường bảo, khi tôi ốm, khóc thì mẹ tôi không chết được. Tôi nao núng chỉ khi bà tôi ôm tôi. Mẹ luôn ở bên cạnh tôi, chứng kiến từng bước trưởng thành của tôi: tập đi, tập nói… Tôi vẫn nhớ mình đã ngủ với bà và nghe bà kể chuyện. Giọng nói của cô ấy thật quyến rũ. Những câu chuyện cổ tích mà bà tôi kể vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của tôi.
Không chỉ vậy, bà ngoại còn dạy tôi rất nhiều nguyên tắc sống. Cô ấy dạy tôi tôn trọng mọi người xung quanh. Cô cũng dạy cách chia sẻ với những người đang gặp khó khăn trong cuộc sống. Nhờ có cô mà tôi cũng nề nếp hơn trong học tập. Nhiều khi gặp bài tập khó em cũng tìm đến cô.
Bà – người tôi yêu nhất trên đời. Tôi không thể đo lường được tình yêu của cô ấy dành cho tôi. Tôi luôn mong cô ấy có sức khỏe tốt để có thể ở bên tôi lâu dài.
Cảm nghĩ với bà – Mẫu 8
Các thành viên trong gia đình là điểm tựa vô cùng vững chắc cho mỗi người. Đối với em, bà ngoại là người em yêu quý và kính trọng nhất.
Bà tôi đã ngoài sáu mươi tuổi. Bà tôi là một giáo viên tiểu học đã nghỉ hưu. Cô ấy có dáng người mảnh khảnh. Khuôn mặt trái xoan đã khắc dấu vết của năm tháng. Mái tóc dài của cô giờ điểm xuyết những sợi bạc trắng. Nhưng với tôi, cô ấy vẫn đẹp. Em thích nhất là nụ cười rạng rỡ của bà.
Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi thường bận rộn với công việc. Cô ấy là người chăm sóc tôi. Từ miếng ăn đến giấc ngủ. Mẹ luôn ở bên chứng kiến từng bước trưởng thành của con: khi con biết đi, biết nói… những kỉ niệm bên mẹ thật đẹp. Tôi vẫn nhớ mình đã ngủ với bà và nghe bà kể chuyện. Giọng nói của cô ấy thật quyến rũ. Những câu chuyện cổ tích mà bà tôi kể vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của tôi.
Hơn thế, cô còn cho tôi nhiều bài học bổ ích. Nhờ cô ấy, tôi đã học được cách yêu thương và tôn trọng mọi người xung quanh. Tôi cũng tự giác hơn trong công việc và học tập.
Tôi yêu bà tôi rất nhiều. Tôi luôn tự nhủ rằng mình phải học thật chăm chỉ để bà luôn tự hào về cháu gái của bà. Tôi là một người bà tuyệt vời.
Nghĩ đến bà ngoại
Cảm nghĩ với bà – Văn mẫu 1
Tuổi thơ tôi sống với bà ngoại. Vì vậy, tôi luôn dành cho cô ấy cảm giác trân trọng và yêu thương.
Bà tôi đã hơn bảy mươi tuổi. Nhưng cô ấy vẫn khỏe mạnh. Trước đây, cô là một đầu bếp. Cô có thân hình khá tròn trịa. Khuôn mặt có vẻ hạnh phúc. Da có nhiều nếp nhăn. Tóc cô ấy màu trắng. Bàn tay nhỏ nhiều vết chai. Cô ấy là một người tốt bụng và dịu dàng. Với con cháu, bà luôn chu đáo, tận tình. Với mọi người xung quanh, cô ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ.
Đối với tôi, cô ấy là cả bầu trời tuổi thơ của tôi. Mẹ là người đã chăm sóc tôi khi bố mẹ tôi vắng nhà khi tôi còn nhỏ. Cô ấy chăm sóc tôi từ miếng ăn đến giấc ngủ. Chiều nào mẹ cũng hát ru để ru em ngủ. Khi tôi đi học, cô ấy gửi tôi đến trường.
Buổi tối, tôi sẽ ngủ với bà. Bà sẽ kể cho bạn nghe những câu chuyện về người dì hiền lành, cậu bé đá dũng cảm hay cậu bé thông thái. Giọng kể của cô làm cho câu chuyện trở nên sinh động và hấp dẫn hơn. Không chỉ vậy, cô ấy còn dạy cho tôi nhiều bài học ý nghĩa về cuộc sống. Nhờ cô ấy mà tôi trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn và biết cảm thông hơn.
Bà còn là tấm gương sáng cho các em học tập. Mẹ khuyên em hãy cố gắng học tập và trở thành người có ích cho xã hội. Khi tôi gặp khó khăn, tôi thường nói chuyện với cô ấy. Những lời động viên của cô ấy khiến tôi cảm thấy tự tin và mạnh mẽ hơn. Tất cả các thành viên trong gia đình đều rất tôn trọng và yêu quý cô.
Bà là điểm tựa tinh thần vững chắc của tôi. Tôi hy vọng cô ấy sẽ luôn sống khỏe mạnh và tỉnh táo bên cạnh tôi. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ học thật chăm chỉ để mẹ luôn tự hào.
Suy nghĩ về bà – Văn mẫu 2
Trong gia đình, bà ngoại là người tôi rất yêu quý. Tôi được bà chăm sóc và dạy dỗ từ nhỏ.
Bà tôi năm nay đã gần bảy mươi tuổi. Tóc bà bạc trắng, lưng hơi gù. Da nhăn nheo nhiều vết đồi mồi. Nhưng cô ấy trông vẫn xinh đẹp. Nụ cười của cô ấy rất dịu dàng và nhân hậu.
Ông nội đi Kháng chiến và hy sinh anh dũng. Để trang trải cuộc sống, cô ấy đã làm việc một mình, thức khuya, dậy sớm và làm việc muộn. Sáng dậy sớm làm đậu đem ra chợ bán. Buổi trưa bà đi làm ruộng, buổi chiều bà đi chăn tằm nên rảnh rỗi. Dù sao cũng chỉ là mò cua bắt ốc, tay chân không lúc nào ngơi, vất vả lắm, bởi một người phụ nữ như chị phải bươn chải với cuộc sống để nuôi bốn đứa con. đang già đi.
Dù vất vả nhưng mẹ nhất quyết không cho con bỏ học, tư duy tiến bộ hơn các bạn nên bố và các chú, dì đều được ăn học. Công ăn việc làm tử tế, đàng hoàng, tất cả là nhờ những hy sinh của bà cho con cháu. Cô ấy cũng thích nấu ăn, cô ấy thường nấu rất nhiều món tôi thích cho cô ấy ăn, các món ăn rất bổ dưỡng
Khi tôi còn nhỏ, vì bố mẹ bận rộn với công việc nên tôi hầu như ở bên cạnh cô ấy. Cô ấy thay bố mẹ chăm sóc tôi tỉ mỉ. Mỗi tối trước khi đi ngủ, bà kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, sáng sớm, bà vỗ về tôi, bảo tôi đi học và làm cho tôi một bữa sáng ngon lành và bổ dưỡng. Khi tôi còn học tiểu học, mẹ luôn đưa đón tôi đi học, bất kể thời tiết như thế nào, mẹ luôn ở bên con trên mọi nẻo đường. Mẹ luôn dạy dỗ, khuyên bảo tôi những điều hay lẽ phải, mẹ nói tôi phải sống thật tốt, luôn ghi nhớ: “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy”, luôn lắng nghe và chia sẻ với những người xung quanh. Tôi yêu bạn nhiều.
Tôi đã tự hứa với bản thân rằng sẽ sống thật tốt, học hành chăm chỉ và đạt điểm cao để không phụ lòng mẹ.
Cảm nghĩ với bà – Mẫu 3
Nếu ai đó hỏi tôi thích ai nhất, tôi sẽ trả lời là bà ngoại.
Bà tôi là người nhân hậu, hiền lành nhưng phần lớn cuộc đời bà vất vả và hay đau ốm. Tôi yêu cô ấy rất nhiều! Tôi yêu mái tóc bạc xoăn và dáng đi khập khiễng chậm chạp của bà. Bà đã ngoài bảy mươi nhưng trông già hơn so với tuổi.
Tôi đã nghe bố kể rất nhiều về bà – một người chăm chỉ và giản dị. Khi ông tôi đi bộ đội, bà đã làm việc chăm chỉ để nuôi dạy hai người con trai của mình. Khi bố tôi có con, mẹ tôi rất khó chăm sóc ông, nhưng bố tôi nói rằng mẹ coi đó là niềm vui của mình.
Trước khi bà tôi lâm bệnh, bà cũng làm công việc quét dọn trong một tổ chức nhỏ, mong kiếm được chút tiền để giúp gia đình vượt qua khó khăn. Mẹ cũng thường mua quà cho anh chị em tôi, dù là những món quà nhỏ nhưng ý nghĩa như chiếc đồng hồ báo thức để tôi gửi đến trường hay những bịch kẹo, bánh. Thế cũng đủ thấy mẹ thương anh chị em chúng tôi biết bao!
Tôi cũng biết rằng khi cô ấy đi chợ rau, nhìn thấy một người ăn xin tội nghiệp, cô ấy không ngoảnh lại, định lấy một tờ tiền trong ví ra và gấp đôi lại. Mũ của người ăn xin. Tôi thật cảm phục trước tình thương vô bờ bến và luôn rộng mở với bất cứ ai của chị!
Bà tôi cũng là một người rất yêu thiên nhiên. Khoảng hiên nhỏ trước nhà chị lúc nào cũng đầy những chậu lài thơm và những trái ớt nhỏ xanh vàng. Vì bà tôi từng nói: “Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn, tinh thần ta thoải mái hơn.”
Mỗi lần đến thăm bà, tôi đều tựa đầu vào vai bà và kể đủ thứ chuyện. Nhiều khi tôi ôm cô ấy và khóc, cô ấy lại xoa đầu tôi để an ủi. Lúc đó, tôi chợt cảm thấy cô ấy đang truyền cho tôi một thứ hơi ấm tinh thần, tiếp thêm nghị lực để tôi vượt qua câu chuyện buồn.
Với em, bà như một điểm tựa tinh thần. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ chăm chỉ học tập, sống có ý nghĩa để bà mãi mãi tự hào về cháu nội của mình.
Suy nghĩ về bà – Văn mẫu 4
“Nhìn mái nhà nhớ ông bà lắm”
Một gia đình hạnh phúc luôn là niềm khao khát của nhiều người, nhưng tôi hạnh phúc biết bao khi được lớn lên trong tình yêu thương của người thân. Tôi yêu tất cả các thành viên trong gia đình, nhưng tôi yêu quý nhất là người bà quá cố của tôi, người đã yêu thương và chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ.
Bà hiện lên trong ký ức tôi, với khuôn mặt hiền hậu, đôi mắt sâu ẩn dưới vầng trán cao, khuôn mặt nhăn nheo, lộ vẻ lạnh lùng của năm tháng. Mái tóc bạc trắng của cô được búi gọn gàng. Bà tôi đã có một trận cười sảng khoái. Dù đã ngoài tám mươi nhưng nụ cười của bà làm sáng lên vẻ nhân hậu và xinh đẹp trên gương mặt. Da nhăn nheo với các đốm đồi mồi. Tay chân cô không còn khỏe như trước. Ồ! Tại sao tôi phải cảm thấy tiếc cho cô ấy!
Tôi vẫn nhớ rõ ngày ấy khi còn nhỏ, cùng bà ngoại đi dạo trên con đường quê vắng vẻ. Triều Dương ôm hai đứa cháu, bóng tre xanh bên đường như mở lối, đâu đây tiếng chim hót đón nắng. Tôi sung sướng được sánh bước cùng bà đến trường mẫu giáo cuối xóm, trong vòng tay yêu thương của bà. Tôi thích khi bà cho tôi kẹo và bánh ngọt. Cô ấy là vậy đấy! Luôn dành cho em những điều ngọt ngào nhất! Hạnh phúc nhất vào một đêm trăng sáng! Bà thường dắt tôi ra trước nhà, ôm đầu tôi kể chuyện cổ tích dưới ánh trăng mờ ảo và dưới bóng dừa trước nhà. Những lời nói nhẹ nhàng, ấm áp của cô khiến tôi ngủ ngon nhất trong sự tĩnh lặng của vạn vật, ánh trăng và gió thổi qua những tàu dừa cao vút. Tay nàng vuốt tóc tôi dịu dàng. Tôi cảm thấy thật ấm áp! Cô ấy yêu tôi rất nhiều và đã chăm sóc tôi rất tốt từ khi tôi còn nhỏ. Cô ấy không bao giờ giận tôi. Khi tôi vui hay làm được điều gì tốt, mẹ luôn mỉm cười và động viên tôi tiếp tục cố gắng. Khi tôi làm sai điều gì, cô ấy nhẹ nhàng nhắc nhở tôi, rồi mỉm cười với tôi—nụ cười của cô ấy tràn đầy sự khích lệ và tin tưởng vào tôi.
Tôi nghĩ về cô ấy trong cuộc sống của tôi. Mỗi khi tôi vấp ngã hay thất vọng, nhìn thấy nụ cười của cô ấy trong bức ảnh như tiếp thêm sức mạnh để tôi đứng dậy và vượt qua tất cả. Cách cô ấy nhìn tôi như thể đang che giấu điều gì đó khiến tôi nhớ đến những lời động viên, khích lệ của cô ấy để tiếp tục làm việc chăm chỉ ngày trước, và hình ảnh của cô ấy đã luôn ở bên tôi, giống như khi tôi còn là một đứa trẻ. Tôi gặp em trong mơ, em nhìn tôi, vẫn cười như xưa.
Mai này lớn lên, em sẽ không quên những kỉ niệm bên cô. Dù thời gian có trôi bao xa, dù vạn vật đổi thay thế nào, tôi vẫn yêu cô ấy, tình cảm ấy là vĩnh cửu không phai mờ. Hình ảnh của cô và nụ cười mà cô dành cho tôi sẽ luôn là động lực để tôi vươn lên trong muôn vàn khó khăn của cuộc sống, và đó vẫn là hình ảnh mà tôi yêu thích nhất. Tôi hy vọng rằng ở một thế giới khác, cô ấy sẽ mãi mãi hạnh phúc dù không có tôi bên cạnh.
Nàng giờ đã ở phương trời xa, không còn bên tôi như ngày xưa. Đối với tôi, cô ấy giống như một bà tiên trong truyện cổ tích. Cô ấy đã cho tôi những điều kỳ diệu và thời gian tốt đẹp của thời thơ ấu của tôi. Trong cuộc sống, có thể dễ dàng gục ngã khi người mà chúng ta yêu thương nhất không còn nữa! Nhưng tôi không làm! Tôi tin rằng cô ấy đang theo dõi tôi từ thiên đường, theo bước chân của tôi. Con sẽ luôn chăm chỉ học hành để mẹ vui lòng ở phương xa.
Suy nghĩ về bà – Mẫu 5
Trong cuộc sống, gia đình đóng một vai trò vô cùng quan trọng. Gia đình giống như điểm tựa tinh thần. Bà là người yêu thích của tôi.
Năm nay bà đã bảy mươi ba tuổi. Cô ấy không cao và nhỏ nhắn. Những khó khăn của những năm tháng làm cho lưng cô cong. Khuôn mặt của cô ấy rất tử tế. Tóc chuyển sang màu trắng. Làn da đã in dấu vết của năm tháng. Đôi mắt cô mờ đục. Nhưng đôi mắt dịu dàng của cô vẫn còn đó. Bàn tay nổi nhiều vết chai. Đôi tay vất vả nuôi con, chăm cháu. Đôi khi tôi nắm tay cô ấy để cảm nhận hơi ấm. Nó như nguồn sức mạnh sưởi ấm tâm hồn tôi. Những nhọc nhằn của cuộc sống không làm bà mất đi sức khỏe và sự minh mẫn.
Ông nội mất sớm, bà sống với gia đình tôi một thời gian dài. Khi đó tôi còn là một đứa trẻ. Bố mẹ tôi rất bận đi làm xa nhà, và cô ấy là người chăm sóc tôi. Cô ấy thường kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hữu ích khi tôi lớn lên. Nhờ có cô mà tôi hiểu hơn nỗi đau của nhân dân ta trong những năm tháng chiến tranh ác liệt. Mẹ còn dạy tôi biết yêu thương, chia sẻ với mọi người. Với sự động viên của cô, tôi chăm chỉ học tập và trở thành người có ích cho xã hội trong tương lai.
Tôi có rất nhiều kỷ niệm về cô ấy. Nhưng tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên đi học. Không phải bố mẹ tôi, cô ấy gửi tôi đến trường. Cô cũng khuyến khích tôi đi theo cô giáo vào lớp. Với sự động viên của cô ấy, tôi quên đi sự bối rối và lo lắng của mình.
Hôm nay bà ngoại đi vắng. Nhưng những kỷ niệm về cô ấy rất thân thương với tôi. Con sẽ học hành chăm chỉ, rèn luyện thật tốt và trở thành người có ích mà mẹ hằng mong đợi.
Cảm nghĩ với bà – Mẫu 6
Mọi người trong gia đình tôi quan tâm và yêu thương lẫn nhau. Nhưng người tôi yêu quý nhất là bà ngoại.
Năm nay bà đã bảy mươi tuổi. Mặc dù vậy, cô ấy vẫn hoàn toàn khỏe mạnh và tỉnh táo. Cô ấy nhỏ nhắn. Lưng của anh ấy bị cong sau nhiều năm làm việc chăm chỉ. Cô ấy có một khuôn mặt tốt bụng. Mái tóc dài bạc trắng của ông luôn được buộc gọn gàng sau đầu. Làn da hằn vết thời gian vẫn toát lên vẻ hồng hào tươi tắn. Đôi mắt cô mờ đục. Nhưng đôi mắt cô vẫn tràn đầy yêu thương. Bà tôi giống như một bà tiên trong truyện cổ tích, dịu dàng và tốt bụng.
Ký ức của tôi về cô ấy vẫn còn rất thân thương cho đến ngày nay. Ngày còn bé, tôi hay nằm bên bà nghe bà kể chuyện. Giọng nói ấm áp của em ru tôi vào giấc ngủ. Khi bố mẹ bận công việc không ở nhà, bà ngoại chăm sóc tôi hàng ngày. Bà lo lắng cho tôi cho đến khi tôi trưởng thành. Nếu có bánh, cô ấy sẽ để lại cho bạn. Dù đã già nhưng bà vẫn chăm chỉ làm việc. Cô ấy có một trí nhớ tốt. Đôi khi, tôi ngồi nghe cô kể về kiếp trước.
Chính bà tôi cũng là người đã dạy cho tôi những bài học bổ ích. Tôi lớn lên trong sự chăm sóc ấm áp, yêu thương, những cái ôm động viên và những cái chạm khích lệ. Mẹ còn dạy tôi biết yêu thương, chia sẻ với mọi người. Trong suốt hành trình trưởng thành, ngoài bố mẹ, bà ngoại cũng là người dạy tôi cách sống tự lập. Những lời dạy của cô cũng giúp em chăm chỉ học tập, rèn luyện để có ích cho xã hội. Tôi mong cô ấy luôn khỏe mạnh để có thể ở bên tôi thật lâu.
Bà như một điểm tựa tinh thần cho em. Tình yêu của cô ấy giúp tôi cố gắng hơn trong cuộc sống. Tôi sẽ luôn cố gắng để mẹ tự hào về tôi.
Cảm nghĩ với bà – Mẫu 7
Bà như điểm tựa tinh thần của mọi thành viên trong gia đình. Vì vậy, tôi yêu cô ấy rất nhiều và tôn trọng cô ấy rất nhiều.
Năm nay bà đã bảy mươi hai tuổi. Nhưng cô ấy vẫn rất sắc sảo và khỏe mạnh. Cô ấy nhỏ nhắn. Lưng anh còng, vì anh quanh năm làm lụng vất vả để kiếm sống. Khuôn mặt cô trông thật dịu dàng. Tóc cô ấy màu trắng. Làn da hằn vết thời gian vẫn toát lên vẻ hồng hào tươi tắn. Mắt mờ đi rất nhiều. Nhưng ánh mắt trìu mến không hề phai nhạt. Đối với tôi, cô ấy đẹp – giống như một nàng tiên trong truyện cổ tích.
Tôi thích nhất là bàn tay ấm áp của cô ấy. Da tay nhăn nheo. Đôi bàn tay nhỏ bé đã làm việc chăm chỉ cả đời. Hơi ấm từ đôi bàn tay cô như nguồn sinh khí ấm áp sưởi ấm trái tim tôi. Mỗi lần về quê, tôi lại quấn quýt với bà ngoại. Em thích nhất là được nằm võng nghe mẹ kể chuyện. Tôi đã thuộc lòng những câu chuyện cổ tích, nhưng tôi rất vui khi nghe cô ấy kể.
Bà ngoại cũng là người đã chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ. Lời ru của bà dường như đã in sâu vào tâm trí tôi. Cho đến tận bây giờ, cô cũng là người đã dạy cho tôi những bài học bổ ích. Được sự dạy dỗ, động viên của cô, tôi ngày càng trưởng thành hơn. Con cầu chúc bà mãi khỏe mạnh để bà sống mãi với con cháu.
Bà là một trong những người phụ nữ tuyệt vời nhất. Tôi luôn dành cho cô ấy sự tôn trọng và tình yêu và sẽ không có gì thay đổi được điều đó.
Cảm nghĩ với bà – Mẫu 8
“Biết lũ trẻ nhớ chuyện xưa, hôm sau không biết bà từ đâu về, kể nhiều chuyện con cóc, bà tiên, cô dì, ông già tốt xấu, chuyện tốt xấu … mái tóc của cô ấy …nếu cô ấy mất đi đôi mắt, cô ấy sẵn lòng dành phần đời còn lại để kể câu chuyện của mình.”
(Truyện cổ tích về con người, Xuân Quỳnh)
Tuổi thơ của mỗi đứa trẻ sẽ gắn liền với cô. Chúng tôi lớn lên khi lắng nghe những câu chuyện và lời dạy của cô ấy. Đối với tôi, bà ngoại là điểm tựa tinh thần vững chắc.
Bà tôi đã gần bảy mươi tuổi. Nhưng sức khỏe của cô vẫn tốt. Trước đây cô là giáo viên tiểu học, cô có dáng người tương đối đầy đặn. Khuôn mặt có vẻ hạnh phúc. Da có nhiều nếp nhăn. Có nhiều sợi bạc trên tóc. Nhiều vết chai trên tay. Đôi mắt anh không còn tinh anh như xưa nhưng luôn ánh lên yêu thương. Cô ấy rất tốt bụng và dịu dàng. Đối với con cháu bà luôn quan tâm, lo lắng. Mọi người trong gia đình đều yêu quý và kính trọng cô.
Đối với tôi, cô ấy là cả bầu trời kí ức. Tôi đã trải qua thời thơ ấu của mình với cô ấy và gắn bó với cô ấy hơn bất kỳ ai khác. Từ nhỏ, bố mẹ tôi luôn bận rộn với công việc. Cô ấy chăm sóc tôi từ miếng ăn đến giấc ngủ. Lời ru ngọt ngào của mẹ ru tôi vào giấc ngủ. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in giọng nói ấm áp đó. Khi tôi lớn hơn, tôi thích nằm xuống và lắng nghe những câu chuyện của bà. Những câu chuyện cổ tích về chàng tiên sinh, chị em cám hay cậu bé thông minh đều làm say đắm lòng người. Không chỉ vậy, cô ấy còn dạy tôi một số điều hay. Mẹ còn dạy tôi biết yêu thương, chia sẻ với mọi người xung quanh. Nhờ cô ấy mà tôi trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn và sống tốt hơn mỗi ngày.
Bà là tấm gương sáng cho gia đình học tập. Khi con mắc lỗi, cô dạy bảo, chỉ bảo đúng sai. Cô ấy cũng là nơi chúng tôi sẻ chia mỗi khi buồn chuyện gì đó. Những lời động viên của cô giúp mọi người tự tin và mạnh mẽ hơn. Tôi càng kính trọng bà tôi hơn. Vì vậy, tôi cầu chúc bà và con cháu mãi khỏe mạnh, hạnh phúc.
Bà như người mẹ, cho ta tình yêu thương ấm áp. Vì vậy, mỗi người hãy trân trọng và yêu thương bà của mình nhiều hơn.
……….Vui lòng tham khảo tệp tải xuống bên dưới……