Chuyện gặp người lính lái xe được kể lại trong bài thơ về tiểu đội xe không kínhGồm 16 bài văn mẫu có dàn ý chi tiết. Như vậy, giúp các em học sinh lớp 9 rèn luyện kỹ năng viết văn tự sự và nhanh chóng hoàn thành bài văn mẫu lớp 9 số 2 thật hay.
Dù mưa bom đạn đạn nhưng những người lính lái xe trong bài thơ Đội xe không gương luôn vui vẻ, lạc quan, yêu đời. Khi làm văn cần kết hợp sử dụng văn nghị luận với miêu tả nội tâm để bài văn thêm sâu sắc, đủ ý.
Toàn cảnh cuộc chạm trán với người lính lái xe tải
1. Giới thiệu:
Trong cuộc đời, có những người chúng ta chỉ gặp một lần và trò chuyện trong chốc lát, nhưng họ đã để lại nhiều dấu ấn và ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời của chúng ta. May mắn thay, tình cờ tôi được gặp và nói chuyện với người lính đánh xe trong bài thơ “Không đeo kính” của Fan Tian. Cuộc gặp gỡ, trò chuyện đó đã tác động rất lớn đến suy nghĩ, tình cảm của tôi.
2. Văn bản:
- Kể lại tình huống gặp gỡ, nói chuyện với các chú bộ đội lái xe tải (ngày 27/7 nhà trường tổ chức đi viếng nghĩa trang Trường Sơn. Qua đó em được biết người phụ trách nghĩa trang là người lính già miền núi phụ trách nghĩa trang… )
- Tả người lính (ngoại hình, tuổi tác,…)
- Kể lại diễn biến cuộc gặp gỡ, trò chuyện:
- Tôi hỏi chị về những ngày chống Mỹ khi chị đang lái xe trên đường Trường Sơn.
- Người lính kể lại những gian khổ mà anh và đồng đội phải chịu: chiến trường ác liệt, bom đạn địch vỡ kính, mất đèn, không mái che.
- Người lính nói về tinh thần dũng cảm, thái độ hào hoa, lạc quan của tuổi trẻ trước bom đạn, gian khổ của quân thù -> suy nghĩ của bản thân (xen kẽ miêu tả nội tâm + lập luận)
- Tạm biệt anh lính lái xe.
- Suy nghĩ về các cuộc họp và trò chuyện:
- Những câu chuyện mà những người lính kể đã tác động lớn đến cách tôi suy nghĩ và cảm nhận.
- Tôi cảm phục và tự hào về lòng dũng cảm và chiến công của thế hệ cha anh đi trước.
- Em càng hiểu sâu sắc hơn những giá trị thiêng liêng về chủ quyền, tự do, độc lập mà dân tộc ta đã phải đánh đổi bằng xương máu.
- Kết nối với bản thân: chăm chỉ học tập, trau dồi.
3. Kết luận:
Kể chuyện đụng độ bộ đội lái ô tô – Mẫu 1
Hàng năm, cứ gần đến ngày 22 tháng Chạp, trường tổ chức các hoạt động ngoại khóa để chúng em hiểu thêm và tự hào về lịch sử nước nhà và năm nay. .Buổi ngoại khóa năm nay nhà trường mời nhiều cô chú, bác cựu chiến binh, các chú kể cho chúng em nghe nhiều câu chuyện về những năm tháng chiến tranh ác liệt, trong đó đặc biệt ấn tượng nhất là câu chuyện về chú bộ đội được nhiều huân chương – chú giới thiệu chú là chú người lính lái ô tô trong bài thơ “Bài thơ về chiếc xe cảnh sát không kính” của nhà thơ Fan Xiandu.
Đọc những câu thơ trong “Bài thơ tiểu đội xe không gương”, trong tâm trí tôi vẫn không khỏi hiện lên hình ảnh người lính lái xe trẻ trung, hóm hỉnh, cương nghị và cá tính. Rồi thời gian trôi qua, hôm nay tôi gặp lại người lính ấy, vẫn đôi mắt tinh anh như xưa nhưng mái tóc bạc phơ, trên gương mặt đã có nhiều nếp nhăn. . Tuy đã lớn tuổi nhưng ông vẫn rất vui tính, nhiệt tình, còn sức sống trẻ trung của một người lính. Anh kể cho chúng tôi nghe nhiều chuyện, nhất là về anh, về những người lính đi đường dài.
Bác kể, năm 1969 là thời kỳ khốc liệt nhất của cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Đế quốc Mỹ mở cuộc tấn công ác liệt, ném bom ác liệt vào đường Trường Sơn – con đường huyết mạch nối hai miền Nam Bắc của nước ta. Mặc dù vậy, những chiếc xe tải vẫn tiếp tục hành quân qua làn đạn của kẻ thù, chở lương thực, vũ khí chi viện cho chiến trường miền Nam. Đến đây, trong tôi dường như có biết bao kỉ niệm không ngừng gọi về. Các chú kể bom đạn của địch rất mạnh, tránh được bom đạn là điều may mắn, nhưng tránh được những nguy hiểm đó thì xe bị bể kính. Lúc này, anh dừng lại và nói với chúng tôi:
– Anh thấy đấy, lái xe đường dài đã khó, lái xe không kính còn vất vả và nguy hiểm hơn, ngồi trong buồng lái mà tôi tưởng như có thể nhìn thấy cả thế giới xung quanh. Nhưng bạn đã vượt qua tất cả những nguy hiểm đó để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tôi còn nhớ vào một ngày nắng, gió thổi rất nhiều bụi bám vào người, cuốn bay cả tóc, tóc lúc đó như tóc ông già, mặt ai cũng lấm lem bùn đất. . Tuy nhiên, không ai rửa nó, chỉ để nó hút và châm thuốc. Ngày nắng đã đông người, ngày mưa lại càng khó khăn hơn. Trời mưa, không có chỗ trú, ướt cũng là điều dễ hiểu, nhưng thời gian và môi trường không cho phép chúng tôi thay quần áo kịp nên cứ thế chạy xe như vậy.
Chúng ta đã đi một quãng đường dài và vượt qua biết bao hiểm nguy, mưa đạn của kẻ thù và thời tiết khắc nghiệt của thiên nhiên, vì vậy, đã đến lúc các bạn đoàn tụ với đồng đội của mình. Ai nấy đều mừng rỡ hớn hở, bắt tay nhau vội vàng chui qua ô cửa kính ô tô vỡ nát. Những cái bắt tay ấy thật ý nghĩa, là sự cảm thông, sẻ chia, yêu thương, gắn bó mà các quân nhân dành cho nhau. Cái bắt tay đó là nguồn động lực, tiếp thêm sức mạnh để chúng tôi bước tiếp trên chặng đường mới và hoàn thành tốt công việc được giao. Cuộc sống của người lính gian khổ, luôn gặp nguy hiểm, nhưng giản dị, mộc mạc và tình cảm. Với chú bác, anh em, chiến hữu thì chung bát đũa, là người nhà, họ hàng của nhau. Một chuyến dã ngoại giữa trời xanh, núi rừng bao la cũng đủ thắt chặt tình anh em.
Tuy đường Trường Sơn thuở ấy còn muôn vàn khó khăn, nhưng các chú không bao giờ bỏ cuộc và luôn hướng về phía trước, như một nhà thơ đã từng viết: “máu chảy về phương Nam”
Xẻ núi cứu nước, một lòng vì tương lai.
Bác ơi – lời của người lính đánh xe trên đường Trường Sơn làm tôi nhớ mãi. Tôi vô cùng ngưỡng mộ, yêu mến và biết ơn bạn.
Kể lại cuộc chạm trán với người lính lái ô tô – Mẫu 2
Ngày Quân Lực Nhân Dân Việt Nam đang đến gần, nhà trường xin thông báo năm nay chúng ta sẽ được gặp gỡ và giao lưu với các anh chị cựu chiến binh. Điều đó khiến ai cũng thích thú và thích thú, và nghe bác sĩ nói về việc hủy hoại nhan sắc là điều tuyệt vời nhất. Trong buổi gặp mặt hôm ấy, tôi đặc biệt ấn tượng về một chú tóc hoa râm với những tấm huân chương trên ngực, khuôn mặt tuy già nhưng vẫn hào hùng, trẻ trung. Qua giới thiệu, được biết anh là quân nhân trong đoàn xe không gương xuất hiện trong đoàn xe không gương của Fan Tianshizhong.
Thật khó hình dung những người lính trẻ tuổi, liều lĩnh và tinh nghịch ngày xưa bây giờ lại điềm tĩnh và oai phong như vậy. Chú cao và hơi mập mạp, tuy đã lớn tuổi nhưng giọng nói vẫn rất vang. Có lẽ trong cuộc kháng chiến lâu dài, tôi đã tăng cường sức mạnh cho những người lính. Bỏ qua vẻ ngoài cầu kỳ, chúng ta vẫn thấy ở người cựu chiến binh này một điều gì đó rất đáng yêu và hóm hỉnh. Giới thiệu xong, ông kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời của người lính vận tải ngày đêm trên con đường Trường Sơn bị quân đội Mỹ ném bom.
Những năm đó, tuyến Trường Sơn là tuyến trọng điểm nên thường xuyên bị máy bay Mỹ ném bom, đường bị san phẳng, cây cối hai bên đường trụi lá,… Chúng quyết tâm tiêu diệt ta. Tuy nhiên, càng bom đạn, tinh thần chiến sĩ càng cao, ai cũng một lòng quyết tâm hy sinh tất cả cho miền Nam ruột thịt. Vì vậy, ngày đêm đoàn xe vẫn bất chấp mưa đạn, anh dũng hành quân tiếp tế cho miền nam.
– Chắc các bạn không hình dung được những gian khổ mà thế hệ chúng tôi đã trải qua. Đó là những thời gian nguy hiểm, dữ dội nhưng hào hùng. Cũng vì phải chạy xe trong mưa bom bão đạn như vậy nên hầu hết các xe tải đều không có kính, xe bị biến dạng nặng, mui xe trầy xước, va quệt, xe hư hỏng nặng. Xe không có đèn, đêm vẫn băng giá, đường núi dài hiểm trở.
– Đường tối không có xe, đi thế nào?
– Tôi có một câu hỏi rất hay. Bạn biết đấy, bạn đi bằng trái tim, bằng sự quyết tâm. Khi đó, trái tim rực lửa sẽ soi sáng con đường phía trước cho bạn, để bóng tối cũng không cản được bánh xe quay. Không chỉ vậy, đi trên chiếc xe không kính là một trải nghiệm cực kỳ thú vị. Đêm vận chuyển lương thực, vũ khí, gió sao như ùa vào buồng lái, chuyển động cực nhanh. Gió to đập thẳng vào mặt khiến ai cũng đỏ bừng mặt. Nhưng không chỉ vậy, vào những ngày nắng, mặt đường khô khốc, bụi cuộn lên phả vào xe khiến mặt ai cũng lấm tấm một lớp phấn trắng, tóc bạc phơ như một ông già. Các chú nhìn nhau, thích thú và cười. Ngồi trong cabin ngày mưa chẳng khác gì ngồi ngoài trời, mưa xối thẳng vào buồng lái. Nhưng các chú không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, gió thổi rất nhanh khiến quần áo bị khô.
Có tiếng nói từ xa:
– Thưa ông, những ngày tháng hào hùng đó có ấn tượng gì với ông không?
——Trong những năm tháng chiến tranh, có lẽ tình đồng đội là điều khiến ông không thể nào quên. Đây chính là nguồn động viên tinh thần to lớn, giúp họ vững tay lái và tiếp tục tiến lên. Những đoàn xe xuôi ngược chiến trường sẽ bắt tay nhau qua những ô cửa kính vỡ nếu vô tình gặp các chú. Cái bắt tay vội vàng nhưng ấm áp đã thắp lên ngọn lửa và tiếp thêm sức mạnh cho các cô chú. Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, các chú quây quần bên nhau nấu bữa cơm giữa núi rừng, chỉ có cơm trắng, rau rừng hiếm hoi nhưng ngon bởi đầy ắp tình người, tình đồng đội, hơi ấm của tình thân. đồng đội. Sau khi ăn vội vàng, các chú lại vội vàng lên đường. Những năm tháng ấy gian khổ, đầy nguy hiểm, cái chết luôn chực chờ ập đến nhưng cũng là những năm tháng đẹp nhất của đời người. Các chú là người cùng hội cùng thuyền, luôn quan tâm, chia sẻ và quan trọng nhất là chiến đấu vì mục tiêu, lý tưởng cao cả là miền Nam độc lập, thống nhất Tổ quốc.
Kết thúc buổi lễ, trong lòng mỗi người đều tràn ngập niềm tự hào và lòng biết ơn sâu sắc đối với thế hệ đi trước. Nếu không có sự đóng góp của các bạn thì không có cuộc sống an toàn và hạnh phúc cho chúng ta ngày hôm nay. Vì vậy, là một sinh viên, tôi luôn tự nhủ phải không ngừng phấn đấu, không ngừng chiến đấu, xây dựng đất nước, đền đáp công ơn của thế hệ đi trước.
Kể lại cuộc chạm trán với người lính lái ô tô – Mẫu 3
Ngày Thương binh 27/7, tôi cùng bà đến nghĩa trang tỉnh dâng hương cho người ông đã hy sinh trong khói lửa chiến tranh. Mỗi lần đến đây, trong lòng tôi lại có chút buồn, và những người đứng đây chắc cũng có tâm trạng như vậy. Tôi nhìn quanh, và đứng cạnh tôi là một người lính, khẽ cúi đầu trước một ngôi mộ. Tôi và bà nói chuyện với anh ấy, và thật bất ngờ, anh ấy chính là người lính lái xe trong “Lớp học xe không gương” mà tôi đã học vào tháng trước.
Người lính trẻ ngày nào giờ đã trở thành một ông già chững chạc. Chúng tôi cùng chú ngồi trên chiếc ghế dài gần đó và kể cho nhau nghe những kỷ niệm vui buồn. Giọng Bác thật trầm ấm, cùng tiếng cười sảng khoái xen lẫn chút hoài niệm về những năm tháng chiến tranh ác liệt. Biết tôi rất thích “Bài thơ về chiếc xe không kính” của Fan Xiandu, anh ấy nhìn tôi và mỉm cười thân thiện.
Ông kể, ông là một trong những người lính lái chiếc xe “đi cứu nước” ngày ấy chở một khối lượng lớn vũ khí, lương thực, thuốc men… vào tiếp tế cho miền Nam quê hương. Nơi anh đi qua là đường Trường Sơn, cũng là con đường chính thường xuyên hứng chịu đạn pháo của Mỹ năm 1969. Mưa đạn làm ô tô của các anh “không kính”. Khó khăn, gian khổ, nguy hiểm là vậy nhưng để cứu nước, các chú và các đồng chí rất lạc quan, hào hiệp đương đầu với thử thách:
“Trong buồng lái, chúng tôi ngồi nhìn đất, nhìn trời, nhìn trời”
Bạn có biết? Xe không có kính, rất bất tiện nhưng tạo niềm vui nho nhỏ trên con đường đầy khói bụi của chúng tôi! Trong buồng lái ấy, chúng ta đã cùng nhau tận hưởng những năm tháng thanh xuân với gió, với con đường, rồi với những vì sao, với những cánh chim… Nhớ lắm phải không anh?
Anh mỉm cười dịu dàng. Tôi phần nào hình dung được người lính trẻ lạc quan tìm thấy niềm vui giữa gian khổ cùng cực. Họ là những người phải sinh ra và lớn lên trong những năm tháng chiến tranh, đã nghe theo tiếng gọi lên đường giải phóng Tổ quốc. Chắc hẳn rất khó để lái một chiếc ô tô không kính trong một quãng đường dài. Nào là bụi bặm, mưa gió v.v… cứ thẳng tay lái đi. Đau đớn, lạnh giá nhưng các chiến sĩ trẻ cũng quen và vui vẻ chấp nhận. Tôi chỉ hình dung những nụ cười hồn nhiên của những chàng dũng sĩ “nhìn nhau cười” trước thiên hạ.
Trên đường hành quân, người lính này đã gặp nhiều đồng đội khoác tay nhau “bắt tay làm hòa qua ô cửa kính vỡ”. Chú tôi nói rằng bất kể họ gặp ai trong trận chiến, họ đều là anh em. Những khoảnh khắc bình yên như gian bếp ấm áp, tiếng võng đung đưa sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp trong lòng tôi.
Theo truyền thuyết, càng gần về phía nam, quả bom dường như càng mạnh. Những chiếc xe hiện tại dường như đã biến dạng “không kính, không đèn/không mui, thùng xe trầy trụa”, nhưng những chiếc xe ấy vẫn lao ra tiền tuyến ngẩng cao đầu, vừa chạy vừa chiến đấu trong cuộc chiến khốc liệt. Bởi, tôi tự hào, xe có thể hỏng hóc, nhưng trái tim trong xe luôn tràn đầy tình yêu miền Nam ruột thịt.
Mặt trời dần nhô lên, trong mắt anh ánh lên gương mặt rạng ngời, ấm áp nhưng hơi buồn, chiến đấu vì sự hy sinh của đồng đội. Nhìn anh như vậy, em càng kính trọng những người đã ngã xuống vì bình yên của đất nước, em càng tự nhủ lòng phải cố gắng tu dưỡng để mai sau trở thành người có ích cho Tổ quốc.
Kể chuyện đụng độ bộ đội lái ô tô – mẫu 4
Ngày 22/12, nhân ngày thành lập Quân đội nhân dân và lực lượng Quốc phòng nhân dân, để hiểu rõ hơn về lịch sử đấu tranh của dân tộc, nhà trường đã mời đoàn cựu chiến binh đến thăm và trao đổi. Trong đoàn đó, tôi gặp một người lính với nhiều huân chương trên ngực, đến buổi lễ, anh ta tự giới thiệu và nói mình chính là người lính đánh xe trong bài thơ của Fan Jin. Vào cuối cuộc họp, tôi đã đến gặp anh ấy và có một cuộc trò chuyện thú vị với anh ấy.
Có thể bạn sẽ không thể tưởng tượng được những tài xế trẻ trung, năng động năm xưa giờ được khoác trên mình bộ quân phục mới, đĩnh đạc và oai phong. Giọng nói của anh ấy mạnh mẽ và ấm áp, và tiếng cười của anh ấy vang xa. Tháng năm cùng tháng, tuy gương mặt già nua nhưng ông vẫn còn nét hóm hỉnh, yêu đời quân ngũ. Qua cuộc trò chuyện, chúng tôi thấy anh là một người rất vui tính và nhiệt tình, nhất là khi anh kể cho tôi nghe về cuộc sống của một người lính trong suốt hành trình dài. Chú tôi kể, năm 1969 là năm chú và anh em thường xuyên chạy xe qua đây, cũng là năm quân Mỹ đánh phá tuyến đường này rất ác liệt. Đường Chàng Sơn đi qua, là tuyến đường quan trọng nhất của tuyến đường Hồ Chí Minh lịch sử, là đầu mối giao thông, nối liền hai con đường Bắc Nam.
Họ quyết định phá vỡ nó. Chúng thả hàng nghìn tấn bom, cày nát đường sá, đốt rừng. Hàng ngàn cây đổ và động vật mất nhà cửa. Nhiều người ngã xuống để bảo vệ con đường. Bất chấp sự đánh phá ác liệt của quân Mỹ, những đoàn xe tải ngày đêm nối đuôi nhau đưa những bao lương thực, vũ khí, đạn dược vào chiến trường miền Nam. Trò chuyện một lúc, anh cười nói với tôi:
——Nhìn xem, cuộc chiến của chú đã trải qua muôn vàn gian khổ. Những năm tháng bấp bênh đó đã diễn tả một giai đoạn lịch sử vẻ vang của dân tộc ta. Trên tuyến Núi Dài, giặc Mỹ đánh phá vô cùng ác liệt, bom Mỹ cày nát ruộng đồng, phá đường, đốt rừng, tàn phá biết bao cánh rừng là lá chắn của ta. Nhưng không phải vì những màn “ném đạn” này mà các chú lùi bước, đoàn xe tải ngày đêm truy đuổi, dưới sự dẫn dắt của các tiểu thư, các cô vẫn phải tiến lên phía trước trong bóng tối. Thanh niên xung phong hành động tiến lên trong đêm khuya giữa rừng hoang. Một hôm trời tối tìm được, khiêng xuyên rừng, chúng thả bom không cho đi qua, chúng cho nổ cầu bắc nam. Nhưng đáng chú ý nhất là đoàn xe không có kính vì bị “bom tan tành”. Bom đạn bay tứ tung, kính vỡ, đèn vỡ, mái nhà bay, thân cây trầy trụa… cứ thế vượt qua những ngọn núi hiểm trở không ánh đèn mà các anh vẫn đánh Mỹ giỏi, chạy trường sơn. Cũng giống như “châu chấu đá xe”, Mỹ có bao nhiêu thiết bị tối tân đang muốn đánh chúng ta, nhưng chúng ta đã vượt qua khó khăn để chống lại họ. Tôi nhớ khi ở trong chiếc xe đó, chúng tôi không có gì để che chắn, gió thổi vào mặt và tung rất nhiều bụi. Gió bụi từ trường về làm mắt tôi nhức nhối, tóc bạc trắng như ông già, mặt mũi lấm lem như thằng hề chẳng cần rửa, tôi phì phèo điếu thuốc hút phì phèo. Mọi người nhìn nhau cười to, vang vọng cả một ngọn núi.
Trời nắng đã thế này mà mưa lại càng xót xa, mỗi khi trời đổ mưa như trút nước, nước mưa lẫn với những giọt sương muối của rừng, da thịt chú tê tái, da mặt chú tê dại. , áo anh ướt sũng. Có khi rét quá, phải tựa vào nhau mà nghĩ: “Vì nước giữ nước phải đánh thiên hạ, mình là người lính trong quân đội”. Nhờ những lời nói thầm lặng đó mà tôi và đồng đội đã vượt qua được sự khắc nghiệt của thiên nhiên, có khi là kẻ thù của chúng ta những lúc đó, các bạn ạ. Nhưng họ vẫn hăng hái cầm vô lăng, đi 100 cây số không cần đổi lái, gió to, quần áo khô ráo.
Bạn có biết: Lính học xưa giản dị, giản dị lắm. Sau những ngày tháng ấy, các chú đã phải vượt qua biết bao gian khổ, nhất là khi đã chiến thắng chính mình, tinh thần chiến đấu lên cao. Trải qua những khó khăn như vậy, con người mới nhận ra sức chịu đựng của mình kỳ diệu đến nhường nào. Xe không kính còn thú vị vì ta có thể nhìn thấy cả bầu trời, không gian bao la khoáng đạt như muốn ùa vào buồng lái, thấy được những vì sao, có cánh chim bay thẳng vào tim. Hồn quân tử sướng thật đấy :
Cửa sơn giao việc cứu nước mà lòng phơi phới tương lai.
Trên con đường dài, mỗi lần gặp nhau, chúng tôi bắt tay nhau qua ô cửa kính. Vượt qua khó khăn là động viên và là sức mạnh của nhau. Mỗi khi vào rừng sâu, bếp vua làm ấm lòng quân lính, họ cho rằng chung bát đũa là người một nhà, chung một nhà. Một hành động nhỏ của các chú bộ đội cũng khiến họ thêm gắn bó, tình bạn sâu sắc hơn.
Nghe anh kể về những gian khổ ấy, tôi không khỏi khâm phục tình đồng chí và lòng quả cảm của những người lính. Tôi thầm mơ thế giới sẽ không còn chiến tranh, cuộc sống luôn bình yên.
Kể chuyện đụng độ bộ đội lái ô tô – Mẫu 5
Khi viếng Nghĩa trang liệt sĩ, tôi gặp một cán bộ đang đứng thắp nén hương cho những người đồng đội đã khuất. Tôi đã trò chuyện rất vui vẻ với viên sĩ quan, và tình cờ tôi phát hiện ra rằng viên sĩ quan chính là người lính lái chiếc xe tải trong “Lớp học xe không gương” của Fan Duya.
Cán bộ cho tôi biết cuộc kháng chiến chống Nhật của dân tộc ta rất khốc liệt, huyết mạch bắc nam là nơi ác liệt nhất. Giặc Mỹ ngày đêm ném bom những con đường này nhằm cắt đứt sự chi viện từ miền Bắc vào miền Nam. Hồi đó anh là bộ đội, lái xe tải đi thi hành công vụ, vận chuyển lương thực, vũ khí, đạn dược… trên con đường TS này. Bom đạn giặc Mỹ đã làm xe các anh không kính. Nghe anh kể, tôi càng hiểu hơn nỗi vất vả của những người lính ngày đêm lái xe. Nhưng họ không nao núng vì điều này, họ vẫn ung dung lái những chiếc xe không kính đó đi trên đường. Họ nhìn thấy đất trời, thấy sao đêm, thấy cả đàn chim, họ nhìn thẳng về phía trước, đằng kia là tương lai giải phóng Tổ quốc, nhân dân tự do hạnh phúc.
Cán bộ cũng bảo không đeo kính bất tiện mà vẫn đi xe đó, bụi mù mịt bay vào nhuộm trắng tóc xanh đen như người già, thậm chí không cần gội đầu. Họ nhìn nhau và mỉm cười. Ồ! Tiếng cười của họ thật êm dịu. Sự khắc nghiệt của kẻ thù, đạn pháo không làm các anh nản chí. Những chiếc xe không kính tiếp tục chết cóng trên bãi chiến trường, trời đổ mưa thì quần áo ướt sũng. Mưa suốt mà họ chưa kịp thay quần áo, chỉ muốn chạy thêm vài trăm cây số nữa, vượt qua những cung đường gồ ghề, chở hàng cho an toàn, nào ngờ mưa sẽ tạnh, gió sẽ ùa về. và quần áo sẽ khô nhanh chóng.
Khi học “Bài thơ tiểu đội đeo kính”, tôi luôn nghĩ rằng những gian khổ đó chỉ có nhân vật trong bài thơ mới có thể vượt qua, nhưng đó là một suy nghĩ sai lầm. Sai lầm của tôi là do được gặp và nói chuyện với những người lái xe kỳ cựu, tôi hiểu họ hơn. Chúng vẫn ham chơi và nghịch ngợm. Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm gào thét bên tai, cái chết luôn rình rập quanh họ nhưng họ vẫn là những con người lạc quan, yêu đời. Anh kể, trên những tuyến đường giao thông đó, anh luôn tình cờ gặp lại bạn bè, đồng đội của mình. Một số còn sống, một số đã chết. . . . Trong những giây phút gặp gỡ hiếm hoi ấy, cái bắt tay qua ô cửa kính vỡ đã làm cho tình bạn của họ bền chặt hơn, và những bữa ăn chung trong căn bếp hoàng gia được quây quần bên nhau, như một đại gia đình quân nhân điều khiển cỗ xe. Rồi khi nghỉ ngơi trên chiếc võng đung đưa, họ kể cho nhau nghe về những nguy hiểm khi đi ngang qua.
Sự dũng cảm của những cô gái thanh niên xung phong luôn đảm bảo cho những chuyến đi suôn sẻ. Thật vậy, con đường của họ vẫn tiếp tục và nhiệm vụ của họ đang gặp nguy hiểm. Bom Mỹ thả xuống bất cứ lúc nào trong ngày hay đêm. Vị cán bộ này còn cho tôi biết, xe không những không có kính mà còn không có đèn, không có mui, thùng xe bị rách nát, trầy xước, những khuyết điểm khiến xe vẫn lưu thông trên đường. Trước kia, phía trước là nam nhân ruột thịt. Khi tôi nghĩ về những chiếc xe chạy phía trước, tôi nghĩ về những người lính đang lái xe. Họ dũng cảm, hào hoa, tràn đầy lạc quan, có chút táo tợn nhưng họ sống và chiến đấu vì nước, vì dân. Hàng hóa của họ đã góp phần làm nên những thắng lợi của dân tộc ta: Đại thắng mùa Xuân năm 1975, Giải phóng miền Nam thống nhất đất nước.
Tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ với viên sĩ quan và chúng tôi chia tay nhau. Cảm phục tinh thần yêu nước, ý chí bất khuất của các chiến sĩ, tôi hiểu rằng thế hệ chúng ta phải luôn ghi nhớ những thành tích của các anh, phấn đấu trở thành những công dân kiểu mẫu, làm chủ khoa học kỹ thuật, học hỏi công nghệ, xây dựng đất nước văn minh, hiện đại.
Kể lại cuộc chạm trán với người lính lái ô tô – Mẫu 6
Cùng ngày 22/12, nhân ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam, trường ta đã tổ chức cho các em tham quan Bảo tàng Lịch sử Quân sự. Chúng tôi được chiêm ngưỡng nhiều hiện vật lịch sử: súng trường, mảnh bom, chiếc mũ len và chiếc ba lô con cóc thân yêu. . . đang ngắm cảnh thì thấy một chiếc xe tải không kính thu mình trong một góc nhỏ. “Không có kính không phải vì xe không có kính…” Câu thơ trong “Bài thơ chuyến xe không kính” bất chợt vang lên trong lòng tôi. “Đây là ô tô sao?” Đang lúc hắn đang tự hỏi, đột nhiên nhìn thấy một người mặc quân trang nam tử đứng ở phía xa, yên lặng quan sát chiếc xe. Lặng lẽ bước đến bên cạnh, tôi ấp úng hỏi: “Anh là người điều khiển chiếc xe này phải không?”. Bác quay sang tôi cười: “Dạ, bác là lính trường xưa cháu ạ”. . .
Anh ấy chỉ cho tôi xem kỹ chiếc xe; đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tận mắt một chiếc xe tải quân sự. Đúng là “xe trần trụi”: không kính, không đèn, không mui, thùng xe trầy xước. Sinh ra và lớn lên ở Thủ đô trong thời bình, từ nhỏ tôi chỉ thấy những chiếc xe lành lặn, nước sơn sạch sẽ, nội thất rộng rãi, tôi không bao giờ nghĩ rằng một chiếc xe bong tróc sơn, hư hỏng nặng như vậy lại chở được nhiều súng ống, đạn dược. và thức ăn Viện trợ, lướt đi kiêu hãnh. Thật là một cử chỉ! Tôi trố mắt ngạc nhiên, bỗng chú bộ đội vỗ vai tôi thủ thỉ: “Chiến trường ác liệt lắm chú ơi! phá tan Trường Sơn, núi rừng đã cắt đứt sự hỗ trợ của ta, những trọng điểm luôn mịt mù khói bom.
Ngày qua ngày, ô tô luôn phải chịu những rung lắc, chấn động mạnh. “À, đúng rồi, chiếc xe mới bị phá hủy vì sự xâm lược và tàn phá của Đế quốc Mỹ. Nó rất khó khăn và khốc liệt…” Anh trầm ngâm nhìn chiếc xe phía xa, rồi đột nhiên hét lên sung sướng: “Tuy nhiên , xe không kính hóa ra lại hay, chúng tôi ngồi thoải mái trong buồng lái, thoải mái nhìn quanh, nhìn trời, nhìn đất và cảm nhận vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ của Trường Sơn. Gió anh cứ thổi và dụi mắt tôi trong cabin Nhưng càng đắm mình trong cảnh đẹp thiên nhiên của đất nước này, anh càng thấy lòng mình tràn đầy nhiệt huyết và lạc quan. của Những chiếc gai, dường như rộng hơn, rực rỡ hơn, như đi thẳng vào tim khiến lòng vừa rạo rực vừa thích thú, chiều tối tôi thấy đàn chim bay về tổ, lúc đó lòng tôi bồi hồi, xao xuyến nghĩ về cha mẹ và quê hương Khi màn đêm buông xuống, dù phía trước không có đèn xe nhưng trên bầu trời vẫn có những vì sao tỏa sáng, soi sáng con đường phía trước cho chiếc xe của bạn. mà nghĩ đến phương nam mà anh hằng mong nhớ. Ôi chao, xung quanh như rơi xuống, như đâm sầm vào buồng lái”.
Ngay cả trong cuộc chiến khốc liệt, họ vẫn tràn đầy tinh thần hào hiệp, lạc quan, tinh thần thoải mái, hòa mình vào vẻ đẹp huyền ảo của núi rừng, ngập tràn tâm hồn và tràn đầy chất lãng mạn. . . . chợt nhớ đến câu thơ “không… ừm…” và tôi hỏi: “Không có kính thì làm sao đối phó với thiên nhiên và thời tiết?”. Bác cười bảo: – Em ơi, em đừng lo, không có kính đâu, bụi rồi, bụi tung tóe trên đường nhuộm đen cả khuôn mặt, đến cả tóc đen cũng bạc trắng như ông già. Nhưng chỉ có vậy ; Hút điếu thuốc, nhìn anh có vẻ nghi ngờ và xa lạ, anh chợt mỉm cười, khuôn mặt bụi bặm trở nên vui vẻ, rồi trời đổ mưa to, đường rừng trở nên trơn trượt và lầy lội. Bơi lội khiến tôi dán mắt vào từng đường, lái xe cẩn thận; nhưng với Đồng thời, mưa đổ xuống từ cửa sổ kính vỡ, làm ướt quần áo và khuôn mặt của tôi. Trên đỉnh núi này, đôi khi mưa, đôi khi đổ, đất thối, cát thối.
Ôi, mặt thì sạch mà quần thì ướt sũng. Nhưng lòng đâu để ý đến những điều đó. Vẫn dõi mắt con đường gập ghềnh khúc khuỷu, hướng về phương nam tim đập loạn xạ, tự nhiên tôi quên đi gian khổ. Lái xe trăm cây số, trời mưa, nắng lên, gió lùa vào buồng lái, áo mau khô! “. Tôi ngưỡng mộ nụ cười rạng rỡ của anh ấy.
Nụ cười ấy dũng cảm trong bão tố, gan góc, dũng cảm dù thời tiết xấu, đường gian nan thử thách. Vì cuộc sống cao cả, vì tiếng gọi của thánh quốc, các anh sẵn sàng chiến đấu và quên đi tất cả. Rồi tôi hỏi: “Anh có cảm thấy cô đơn khi lái xe một mình giữa rừng không?”. Anh lại cười: “Làm sao mà cô đơn được? Có nhiều xe khác chở vũ khí, lương thực ngày đêm.”
Các đồng chí gặp nhau và bắt tay nhau dọc đường. Khẽ bắt tay nhau qua ô cửa kính vỡ khiến toàn thân tôi ấm áp, như được tiếp thêm niềm tin và sức mạnh. Chiếc xe tiếp tục chạy, và bầu trời trở nên sáng hơn và xanh hơn. Sau đó, khi xe buýt tạm dừng, bạn cũng có thể có một cuộc tụ họp nhỏ với bạn bè và đồng đội. Trong căn bếp hoàng gia, bát đĩa và đũa được chia sẻ, mọi người đều thân thiện và cởi mở, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.
Có lúc mọi người cùng nhau hát, cùng cười và vỗ tay, truyền nhiệt huyết và tình yêu cách mạng, xua tan đau khổ. Tình bạn thời chiến, tình bạn thời chiến đẹp lắm em ơi! “. Đẹp thật! “Chỉ cần có một trái tim trên xe” là đúng! Những người lính cùng niềm tin, cùng lý tưởng, sánh bước bên nhau, truyền cho nhau sức mạnh và hơi ấm, cùng nhau chiến đấu vì miền Nam ruột thịt, bộ đội lái xe Hình ảnh sống động.
Kể chuyện đụng độ bộ đội lái ô tô – Mẫu 7
Buổi sáng đầu đông em đến trường, giữa tiếng chim hót, dưới bầu trời xanh thẳm… Hôm nay em sẽ học bài thơ “Bài thơ xe cảnh sát không kính” của Fan Tiandou, bài thơ mà em yêu nhau từ hồi tiểu học. Vừa lẩm bẩm một mình, tôi vừa đọc lại bài thơ và mơ màng tưởng tượng mình đang đi trên con đường rừng gập ghềnh trắc trở. Mọi thứ trước mắt tôi bỗng nhòe đi trong làn sương mù, rồi dần dần hiện rõ từng thứ một…
Một đoàn xe tải chạy ngang qua. Tôi sững người một lúc:
-Sao lại có xe trên con đường rừng này?
Khi tôi đang nghĩ về điều này, một đoàn xe tải khác lao tới, và mặt đất dưới chân tôi rung chuyển. Tôi lùi vào lề đường để cho xe đi qua. Một, hai, ba… Đột nhiên, chiếc xe thứ sáu và chiếc xe cuối cùng dừng lại. Một người lính mặc áo xanh bước ra khỏi xe với một nụ cười:
– Em ơi, sao em ở đây một mình, lạc lõng? Tôi có thể giúp bạn tìm thấy nó?
– Không, tôi không mất mẹ, tôi đi thăm những người lính lái núi, bạn có biết không?
Anh ấy không trả lời, chỉ để tôi lên xe và đi theo anh ấy. Thực sự rất thích ngồi trong xe. Tôi nhìn chằm chằm vào người lính, và có điều gì đó ở anh ta dường như quen thuộc với tôi. Anh quay lại nhìn tôi nở nụ cười ấm áp. Tôi giật mình quay lại, đánh bạo hỏi:
– Anh là lính lái xe thồ phải không?
Anh vẫn không nói, chỉ mỉm cười nhìn con đường phía trước. Gió hai bên mát rượi.
– Xe gì mà không có kính thế này? Tôi ngạc nhiên.
Một con chim nhỏ bay ngang qua đâu đó, tôi vội đưa tay ra bắt nhưng đã quá muộn. mát lạnh! Tôi bắt đầu duỗi tay ra, thò đầu ra, cảm giác sung sướng bay bổng. Không ngờ lại bị chú mắng :
– Nguy hiểm quá, mày hư quá!
Tôi trèo vào.
– Lạnh không cô gái? Thật ra, xe của bạn có kính, nhưng tất cả đều bị vỡ bởi bom rung và chấn động.
– Cứ thế, tôi thích đi những chuyến xe buýt này.
Rồi hai chúng tôi lại im lặng.
Xe đột ngột dừng lại trước ba bốn túp lều. Tôi ra khỏi xe. Ở đây, xung quanh là cây cối, mọi thứ thật đơn sơ và hoang vắng. Vài chú gà trống chạy quanh sân, chiếc thau nước nhỏ và chiếc thìa nhỏ, dây phơi cũng đã ngả màu xanh. Cuộc sống ở đây yên bình đến nỗi người ta không còn cảm thấy khói lửa chiến tranh.
Ánh nắng dịu nhẹ chiếu sáng không gian yên tĩnh nơi đây. Một anh chàng xắn ống quần cao từ đâu bước ra phá vỡ sự im lặng.
– Này nhóc, lạc ở đâu thế? Anh không sợ bọn Yankees sẽ bắn anh sao?
-Có chú rồi, lo gì?
– Hay quá, vào đây nấu cho anh ăn.
Tôi chạy lon ton theo sau, một quần cạp thấp, một quần cạp cao, mang theo nồi cơm “khủng” đối với tôi. Chợt có một chú nghiêm nghị nhìn thấy tôi và hỏi:
-Sao anh lại ở đây?
Thoạt nhìn đã biết là tổng tư lệnh nên vội vàng chạy tới.
– Vào đây chơi được không Bác? Hãy kể cho tôi một câu chuyện, tôi thích nó.
Tôi không biết bạn có đồng ý không, nhưng tôi thấy xấu hổ vì đã hỏi. Nhưng đột nhiên anh ấy nhìn tôi và nói:
– Một tuổi nó cũng thích đánh nhau. Được, tôi tình nguyện.
Người chỉ huy cầm tay tôi nói với những người lính nhặt thức ăn:
– Anh đi nấu đi, đói quá.
Rồi tôi và Tổng Tư lệnh đến một cây cao su to có kê đầy bàn ghế. Ghế gỗ kêu cót két nghe hay quá.
– Chú ơi, ở đây toàn là chú tốt, cuộc sống chắc thú vị lắm chú nhỉ?
– Tôi không biết, nhưng cuộc sống ở đây rất khó khăn. Các chú giao thức ăn, thuốc men và vũ khí cho tiền tuyến mỗi ngày. Nhưng lần nào gặp nhau cũng rộn rã tiếng cười đùa. Các chú phải làm công việc nội trợ, rửa bát, nấu ăn, v.v. Vào buổi tối, họ diễn kịch và kể chuyện cười quanh đống lửa. Nhiều hôm, chúng tôi phải giao vũ khí, giao hàng thâu đêm. lương. Nó đúng với quân đội của chúng ta.
– Mệt lắm phải không?
Anh chợt trầm ngâm, ngoảnh mặt đi. Một cơn gió nhẹ thổi bay chiếc lá trên tóc anh.
– Cái này khó thật đấy. Ngày nắng thì bụi mù mịt, ngày mưa thì đường rừng trơn trượt, nước mưa cứ tạt vào mặt. Chúng tôi đôi khi sợ bom và đạn. Nhưng đó chỉ là ấn tượng ban đầu. Sau đó, chỉ cần đi thẳng. Vui nhất là gặp mấy em nhỏ mở đường, em nào cũng hiền và dũng cảm. Điều này đặc biệt đúng với các bé gái chứ chưa nói đến các bé trai – những chàng trai dũng cảm phải tiến lên phía trước.
– Hay thật! Ước gì mình cũng già như các bạn! À, Bác nhớ kỉ niệm nào nhất, kể cho cháu nghe.
Anh cười lắc đầu:
-Thằng nhóc này có nhiều chuyện lắm. Nhưng dù sao thì tôi cũng chẳng tâm sự với ai, nghe xong cảm giác đó thật là vượt quá giới hạn cho phép.
– Đồng ý! Tôi giơ hai tay lên và mỉm cười…
Lá rừng xào xạc, tia nắng nhỏ nghịch ngợm luồn qua kẽ lá rơi xuống chỗ chú cháu ngồi nhảy. Mọi người sẵn sàng lắng nghe giọng nói ấm áp của quân đội.
– Đó là bữa ăn ngày đầu tiên của anh trong đội. Bạn bị gọi là “dâu của mẹ chồng” và cảm thấy xấu hổ, xấu hổ. Trời ơi, không thể ngờ một đĩa cơm bày ra bát đũa mà chỉ có ba món: rau rừng luộc, canh măng và ít thịt nạc. Bỗng một người khua đũa vào bát, mọi người đồng thanh hát, vang cả rừng. rất buồn cười! Mọi khoảng cách bỗng chốc tan biến. Món ăn tuy ít ỏi nhưng khiến anh rất xúc động. Họ gắp cho nhau một miếng thịt. Bữa ăn đầu tiên rất ngon, một bữa ăn bình thường nhưng dù muốn cũng không thể quên được.
Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt anh. Tôi cũng vậy, tôi chỉ cảm nhận được một cảm giác rất đặc biệt của một “gia đình” quân nhân…
– Sao cô gái này lại bối rối thế nhỉ?
– Bác ơi, cháu đói!
Lúc này, các cô chú quanh lều gọi mọi người.
– Ăn đi các bạn!
Vì vậy, tôi lại thấy bữa ăn đầu tiên của mình trong Trung đội của Chỉ huy!
Ăn xong, các chú lại quây quần bên bếp lửa, đánh đàn ghi ta theo tiếng hát của bộ đội. “Xe ta đi mấy dặm, Giữa làng ta qua bao suối, bao đèo, bao đồi mà xe ta ra chiến trường…”…
Khúc hành quân cứ ngân vang, vang mãi, vang khắp núi rừng… Từ đó tôi dấn thân vào con đường trở lại trường, nhưng khúc hát ấy vẫn còn vang vọng, làm tim tôi rung động mãi.
Kể chuyện đụng độ bộ đội lái ô tô – Mẫu 8
Hè năm vừa rồi tôi có dịp về quê, tôi rất ngạc nhiên và thích thú khi được ngồi cạnh anh bộ đội nguyên là người lái đoàn xe mà bài báo miêu tả. Thơ: Năm Hạm Đội Không Kính.
Người lính ở Đội xe không gương giờ đã già, tóc đã bạc, anh kể sơ qua về những năm tháng ác liệt của cuộc kháng chiến chống Nhật và những kỷ niệm của Đội. Chiếc kính huyền thoại.
Vào thời điểm đó, cuộc kháng chiến chống Nhật của nước tôi vô cùng ác liệt, các trục đường chính luôn được canh phòng nghiêm ngặt, bom đạn của kẻ thù cũng tập trung ở những nơi này. Ngày ấy, ông đang làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực, vũ khí ra tiền tuyến, đi bộ qua con đường núi dài lịch sử.
Trước sự tấn công ác liệt của giặc Mỹ, những chiếc xe đó đã bị đập phá, bể kính, tắt đèn, thậm chí mất cả mui xe. Có những trận bom đạn dữ dội, chúng tôi ngồi trong xe không người che chở, nhưng lúc đó chúng tôi chỉ còn ý chí chiến đấu nên vẫn bình tĩnh, bình tĩnh. Không có trở ngại, họ dễ dàng nhìn thấy mọi thứ xung quanh, bầu trời, các vì sao, yêu quê hương hơn và có thêm tinh thần chiến đấu.
Anh tài xế không đeo kính nên bụi mù mịt, mỗi lần anh dừng lại là đồng đội nhìn nhau cười khi thấy ai cũng trắng tay. Đến giờ đi, các chú lại lên những chiếc xe đó. Bom đạn ngày đêm rơi xuống đầu, ngay dưới chân, sự sống và cái chết thật mong manh nhưng những người lính ấy luôn lạc quan, yêu đời và cho rằng cái chết nhẹ nhàng, không có gì phải sợ hãi.
Người lính kể, trên những tuyến giao thông ấy, anh luôn gặp lại những người bạn, người đồng đội của mình. Có người gặp một lần rồi ra đi mãi mãi. Họ bắt tay nhau qua ô cửa kính, sưởi ấm tình bạn. Đã nhiều lần dùng bữa trong ngự uyển, dùng chung bát đũa, quây quần bên nhau. Nhắc đến những kỷ niệm thân thương ấy, người lính lặng đi. Rồi khi nghỉ ngơi trên chiếc võng đung đưa, họ kể cho nhau nghe về những nguy hiểm khi đi ngang qua. Anh lính không chỉ kể chuyện về đội xe của mình, anh còn cho tôi thấy lòng quả cảm của những cô gái thanh niên xung phong. Bạn luôn có trách nhiệm đảm bảo một chuyến đi suôn sẻ.
Tôi hỏi các chú bộ đội, tình hình này các chú lên xe như thế nào? Người lính nói một lời, khiến tôi rất cảm động. Các chú trốn độc lập chạy vào nam, máu thịt cần các chú ở mặt trận. Thấy các chú bộ đội lái xe hồi đó dũng cảm quá, học để chiến đấu vì Tổ quốc. Chính ý chí và tinh thần của họ đã làm nên chiến thắng vẻ vang của dân tộc.
Cũng đến lúc người lính lên xe, tôi tiễn biệt anh trong niềm tiếc nuối và xúc động. Em rất khâm phục các anh bộ đội lái xe thời đó, em sẽ chăm chỉ học tập để tri ân, góp phần xây dựng quê hương, bảo vệ Tổ quốc ngày càng phồn vinh.
Kể chuyện đụng độ bộ đội lái ô tô – mẫu 9
Nhân ngày QĐND Việt Nam, trường tổ chức cho chúng em gặp gỡ, giao lưu với các bác cựu chiến binh đã từng lái xe đưa trường. Ở đây chúng tôi nghe những câu chuyện rất thú vị về lái xe trên chiến trường.
Ngày Quân đội nhân dân Việt Nam năm nay, tỉnh ta tổ chức mít tinh rất hoành tráng, tri ân các chiến sĩ có công với cách mạng, với đất nước. Thật vinh dự khi là một trong những học sinh của tỉnh được nhà trường cử tham gia buổi lễ này. Lần đầu tiên được đặt chân đến một nơi trang trọng và ý nghĩa như vậy, em cảm thấy rất tự hào nhưng cũng có chút hồi hộp và lo lắng.
Hội trường của buổi lễ rất rộng rãi và được trang trí đẹp mắt với những lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới và những hàng ghế được sắp xếp ngay ngắn. Các cựu chiến binh xuất hiện từ rất sớm, trong quân phục xanh chỉnh tề, dáng đi nghiêm trang. Trước sự hiện diện trang nghiêm của các Ngài, chúng con cảm thấy kính phục vô cùng.
Cựu chiến binh là những người lính đi dọc đường Trường Sơn đi cứu nước. Sau bao nhiêu ngày gặp lại, họ vui vẻ bắt tay nhau. Họ ngồi bên nhau nhìn lại quá khứ khi còn trẻ và hỏi nhau về cuộc sống bây giờ. Sau đó là liên khúc ôn lại ngày xưa, với ánh mắt hào hùng và đầy máu, bác kể cho chúng tôi nghe câu chuyện sát cánh chiến đấu trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ, thời đại mới là thế. Những chàng trai tuổi đôi mươi sống hồn nhiên, yêu đời và đó là quãng thời gian đẹp nhất của họ. Núi rừng Trường Sơn dù khó khăn, hiểm trở cũng không ngăn được dấu chân người tràn đầy sức sống. Chính tình yêu, tinh thần và nghị lực của ông đã làm nên những chiến thắng vẻ vang trong tương lai của dân tộc ta. Cuộc gặp gỡ này đã cho chúng tôi hiểu rõ hơn những gian khổ mà các anh đã phải chịu đựng, đồng thời bày tỏ lòng khâm phục trước ý chí của các anh.
Bên cạnh việc cùng nhau sống lại những ký ức của cuộc Kháng chiến, các bạn còn truyền cho chúng tôi ngọn lửa yêu nước và ý chí, quyết tâm đánh giặc kiên cường. Sau buổi gặp gỡ, tôi không chỉ hiểu hơn, tự hào hơn về thế hệ cha anh đi trước mà còn thôi thúc tôi sống hết mình hơn, sống đúng với vẻ đẹp mà mình được hưởng.
Về chuyện gặp anh bộ đội lái xe – Loại 10
Chiến tranh đã qua lâu rồi, có lẽ những người trẻ như tôi sẽ không bao giờ hiểu được những khó khăn, gian khổ khi cầm súng bảo vệ Tổ quốc. Nhưng qua một cuộc trò chuyện, một cuộc gặp gỡ tình cờ, tôi đã hiểu ra nhiều điều, và tôi thực sự cảm nhận được cuộc sống của thời bom đạn ấy,…
Bánh xe lăn bánh, rời ga đều đều, chầm chậm, chuyến tàu bắc nam bắt đầu hành trình… tàu tăng tốc, lòng chợt buồn, ừ, đây là lần đầu tiên tôi đi bộ xa đến vậy tôi trốn khỏi nhà, và tôi đi một mình. Trên chuyến tàu đầy những người xa lạ, một cô bé mười lăm tuổi như tôi bỗng chạnh lòng, mũi đau, mắt đỏ hoe, nhớ nhà nhớ cha mẹ. Người đàn ông ngồi cạnh tôi, người mà tôi tự tiện gọi là “chú”, dường như đọc được suy nghĩ của tôi. Anh ta khoảng sáu mươi tuổi, với mái đầu trắng như tuyết, làn da nứt nẻ, hơi rám nắng và dáng người nặng nề. Đánh giá bằng huy chương trên ngực, anh ta có lẽ là một cựu chiến binh. Anh ấy quay sang tôi bắt chuyện:
-Em có buồn không? Bạn có nhớ nhà không? Khi tôi lần đầu tiên gia nhập quân đội, tôi đã từng cảm thấy giống như bạn cảm thấy bây giờ. Nhưng rồi cũng sẽ qua thôi, nó rèn cho con tính tự lập, sống xa bố vẫn tốt.
Tôi nhìn anh, khẽ cười rồi hỏi:
– Bạn đã từng đi lính chưa?
Anh ấy nhìn tôi và cười:
– Đúng đó nhóc! Bạn đã từng là một người lính. Những người lính lái những chiếc xe rất đặc biệt, không tôn trọng xe của bạn. Ngày đó, Mỹ đánh tôi dữ dội nên tôi tình nguyện đi bộ đội. Dám mạo hiểm và biết lái xe, bộ đội giao anh vào Đội 71a, lái xe tải băng qua những cung đường núi dài, tiếp tế súng ống, đạn dược, lương thực, thuốc men và các nhu yếu phẩm khác cho đồng đội. Đường ngày đó khó đi em ạ, không thể đổ bê tông trơn tru như bây giờ được, lại còn đi đường rừng, trời tối, không cẩn thận em sẽ rơi xuống vực chơi. Xe không có kiếng, phụ tùng, tua vít nên lỏng lẻo và phát ra tiếng kêu rất khó chịu. Vì vậy, hãy đi và lắng nghe nhiều hơn, rồi bạn cũng sẽ hiểu tôi! Có khi lái xe xuyên rừng ban đêm, đủ loại chim thú ùa vào buồng lái, rất nguy hiểm nhưng cũng rất thú vị. Hoặc gió thổi cát bay, mưa lá cứ bay vào, nhức nhối, tái mặt là chuyện bình thường…
Anh dừng lại nhấp một ngụm nước… Từ nhỏ, một đứa con gái như tôi đã thích đánh nhau, múa gươm, chơi súng các loại… nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói đến bom đạn, đau khổ. Ở vùng núi là điều bắt buộc, cho dù đó là một cuộc chiến thẳng thắn hay một người lái xe rất dũng cảm như bạn. Tôi sốt sắng hỏi:
– Đi chinh chiến như vậy có nhớ nhà không?
– Ừ, nhớ lắm, nhiều khi nhớ ăn nhớ ngủ. Lo cho mẹ bây giờ đang làm gì, bom sắp thả rồi chạy xuống hầm à? – Đôi mắt buồn của bạn dường như phát sáng. – Nhưng tôi cũng nhận được sự an ủi, giúp đỡ của anh chị em cùng đơn vị. Hai anh em tuy mới quen nhau một thời gian ngắn nhưng thương nhau lắm, như anh em một nhà, có của ăn ngon, có điếu là chia nhau, vất vả mà vui. Rồi đến ngày chạy xe, gặp đồng đội trên đường, cứ thế hai anh em đứng bắt tay, ôm nhau rất tình cảm. Họ dường như có nhiều điểm chung, cùng yêu nước, căm thù giặc, đồng cảm với nỗi nhớ nhà, cùng nói về những ước mơ, hoài bão tuổi trẻ nên rất hiểu và trân trọng nhau. Từ đó các bạn sẽ tự tin, dũng cảm hơn trên con đường chiến đấu, nhất định phải chiến thắng để trở về với gia đình, gặp lại nhau và thực hiện những dự định tương lai…
Những câu chuyện của các anh còn dài, còn dài nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi cảm nhận được những người lính ấy, những gì họ đã trải qua, niềm tin, sự lạc quan, yêu đời của họ. Bánh tàu vẫn quay, nhưng nó không làm tôi buồn nữa, nó chỉ nhói lên, một niềm vui khó tả, có thể là niềm vui được sống trong một thế giới hòa bình, niềm hạnh phúc mà tôi đang có và đang tận hưởng…
Tôi may mắn được gặp và trò chuyện với những người lái xe tải cũ. Nó đã cho tôi thêm năng lượng và sức mạnh để đạt được ước mơ của mình. Nó như một luồng sinh khí lan tỏa khắp cơ thể tôi, khiến tôi dũng cảm hơn, vững tin hơn với cuộc sống này. Tôi hiểu một điều: là người con của đất Việt thì phải chảy dòng máu Việt. Bảo vệ đất nước, phát triển đất nước, xây dựng đất nước là nhiệm vụ không thể thiếu đối với tôi và cũng là nhiệm vụ không thể thiếu đối với hàng ngàn thanh niên cùng lứa tuổi…
Kể lại cuộc chạm trán với người lính lái ô tô – Loại 11
Vừa đặt chiếc xe đạp vào khoảng sân hẹp, tôi đã nghe thấy tiếng cười nói của bố và một vị khách. Đó chắc chắn là một vị khách danh dự, vì cha tôi vốn hiền lành nhưng luôn ít nói, ít khi ồn ào, sôi nổi như vậy.
Tôi lao vào nhà. Ba tôi và khách đón tôi bằng ánh mắt sáng ngời, có hồn:
_ Con gái, đây là một bác sĩ tận tụy, bạn học cấp ba của cha con, người đã nhập ngũ cùng ông. Bạn là quân nhân đã từng lái xe buýt của trường!
Bạn bằng tuổi bố tôi. Khuôn mặt anh nghiêm nghị, nhưng tốt bụng. Dù đáy mắt đã có nhiều vết chân chim nhưng vẫn ánh lên niềm vui, sự yêu đời. Tôi đang mơ à? Vừa đọc xong Bài thơ không đeo kính của nhà thơ Fan Cinto. Những bài thơ của chị, những lời kể của chị và hình ảnh người lái xe dũng cảm, gan góc sẽ còn mãi trong tâm trí tôi. Bây giờ, tôi đang đứng trước một người lính thực thụ lái xe tải leo núi. Thật là một sự may mắn bất ngờ. Tôi rất tức giận:
_Bố ơi! Anh trai! Tôi có thể ngồi với cô và chú tôi một lúc và tìm hiểu thêm về những ngày chiến đấu ngày xưa không?
Anh ấy cười và trả lời:
_Tại sao không? Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong đời tôi với bố.
_ Thưa anh, anh là người lính lái xe đạp địa hình, người lính mà tôi biết qua bài thơ “Bài thơ xe cảnh sát không kính” của nhà thơ Fan Xiandu phải không?
_ Ồ, bài thơ đó nổi tiếng lắm. Ngày ấy, có lẽ một vài người lính lái tàu lượn chưa biết bài thơ. Nó phần nào nói lên khát vọng chiến đấu, sự gian khổ, dũng cảm và tinh thần lạc quan của những người lính như anh.
_ Bạn đã bao giờ tự lái một trong những chiếc xe không kính đó chưa?
_ Không phải “đã từng” đâu bạn ạ. Đó là bạn luôn lái một chiếc xe bị trầy xước, bầm dập, nổ lốp và hư hỏng, móp méo các bộ phận bên ngoài như thế này. Cuộc chiến đó! Để anh nói thêm cho em hiểu. Ngày đó, ông cùng đồng đội lái xe tải vận chuyển lương thực, thuốc men, vũ khí… cho chiến trường miền Đông Nam bộ. Một số chuyến đi kéo dài hàng tháng và rất khắt khe. Đặc biệt trên đường xuyên Trường Sơn, địch pháo kích rất ác liệt. Chúng muốn san bằng mọi thứ và cắt đứt huyết mạch giao thông bắc nam. Đội xe của bạn ban đầu được trang bị tất cả các phương tiện mới để phục vụ tiền tuyến. Hồi đó xe cũng có kính như vô số xe khác. Nhưng ngày nào xe cũng chạy giữa bom đạn, bể kính và mất tất cả. Phần mui của chiếc xe cũng bị bay tung phần vỏ. Cốp xe cũng bị trầy xước khá nặng. Không một chiếc xe nào còn nguyên vẹn.
Tôi vẫn tò mò nên sẽ tiếp tục hỏi bố tôi:
_ Lái xe không kính, không mui, không đèn chắc nguy hiểm lắm nhỉ?
Anh hào hứng nói tiếp:
_Rất nguy hiểm, sự sống và cái chết đang ở trên ranh giới. Mối nguy hiểm gần nhất khi lái xe không đeo kính là bụi. Những con đường được sơn mới vào mùa khô, và bụi tung bay trên bầu trời đằng sau dòng xe cộ. Bụi trên mặt và quần áo. Bụi dày đến nỗi mắt tôi cay và tôi không thể mở chúng ra được. Hồi đó, râu tóc, quần áo và cả chiếc xe đỏ rực một màu đất đỏ trường tồn. Rồi mưa đến. Mưa ở trường thường bất ngờ. Khi bụi bay mù mịt, cả người tôi bỗng nặng trĩu vì ướt sũng nước mưa. Mưa tạt vào mặt, vào mắt tôi. Làn nước cay nồng, bỏng rát khiến việc lái xe khó khăn gấp trăm ngàn lần. Tuy nhiên, những chiến binh lái xe như tôi không bao giờ dừng lại và luôn tận dụng giờ cao điểm. Cũng vì xe không có kính, mưa gió hất đủ thứ vào xe, nào là lá rừng, cành cây gãy,… đã bao lần bạn bị cành cây cào vào mặt, vào người. tay lái của tay lái, và nó rất đau. Khó lắm đó cậu! Mỗi chuyến hàng là một điều kỳ diệu khi nó đến đích. Nhưng các hồ sơ vẫn xuất hiện!
Anh ấy mỉm cười với niềm tự hào và niềm vui trên khuôn mặt. Lời nói của anh tràn đầy nhiệt huyết, sôi nổi của một thanh niên ra chiến trường. Bạn dường như đang sống lại những khoảnh khắc lịch sử đó. Không biết vì sao, chính lúc này, thơ của Fan Xiandu như thủy triều tràn vào, xôn xao trong lòng tôi. Đó là thực tế trên chiến trường ngày ấy. Tuy nhiên, các chiến sĩ vẫn tràn đầy tinh thần lạc quan, yêu đời, tin tưởng ngày mai nhất định thắng lợi.
<3 Còn bố thì ngồi lặng lẽ với khuôn mặt đầy cảm xúc. Bác sĩ đột nhiên nói:
_ Xe không kính nhưng đẹp. Gặp lại bạn cũ, đồng đội, đồng hương, tất cả đều vui vẻ bắt tay nhau qua những mảnh kính vỡ. Giữa hư không, anh chợt thấy ấm áp trong lòng, vì được sát cánh chiến đấu cùng đồng đội thân yêu trong vòng tay.
Giọng anh bỗng run run, đầy xúc động:
_Bạn không thể hiểu được tình đồng đội quý giá và thiêng liêng như thế nào đối với những người lính của bạn. Đỗ xe lại, dừng lại trước một gian bếp hoàng gia, tùy tiện thêm bát đũa vào, tình cảm như anh em ruột thịt. Thậm chí trong một thời gian, họ sẽ đường ai nấy đi, và đôi khi trong những trận chiến khốc liệt, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Cha con anh có thể về nhà vui vẻ, nhưng nhiều đồng đội của anh đã hy sinh. Một đồng đội của tôi đã chết sau tay lái vì anh ấy quyết tâm chạy qua làn đạn dù bị thương nặng. Hồi đó, câu khẩu hiệu “Yêu xe như con, yêu xăng như máu” luôn khắc sâu trong lòng những người lính lái xe. Dù hy sinh cũng phải bảo vệ xe và tiền của mình.
Bạn chợt im lặng. Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.
_Cháu gái, là hai dòng cuối của bài thơ này:
“Xe vẫn chạy, vì phía trước là hướng Nam
Miễn là có một trái tim trong xe. “
Chiến tranh đã qua lâu, nhưng cho đến ngày nay, cha con bạn vẫn chưa quên rằng chúng ta đã từng là những người lính. Bác rất tự hào vì mình đã từng là người lính lái xe đường trường, tham gia các trận đánh, góp phần giành độc lập, tự do cho Tổ quốc.
Tôi chợt có một cảm giác lạ lùng, vừa ngưỡng mộ vừa tự hào. Tôi đã học được rất nhiều ngày hôm nay. Trước đây, tôi chỉ biết rằng ở một đất nước thanh bình, tôi sống một cuộc sống yên bình trong vòng tay ấm áp của gia đình và thầy cô. Đó là thành quả lao động cần cù, hy sinh của biết bao thế hệ cha anh. Họ là cha tôi, chú tôi và những người tôi chưa từng gặp mặt. Mình phải trân trọng cuộc sống yên bình này, ra sức vun đắp, hoàn thiện nó, góp phần xây dựng đất nước tươi đẹp hơn trong thời đại mới. Cảm ơn những người lính kỳ cựu của Trường Hội họa Guanghui, những người đã giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều!
Kịch bản gặp bộ đội lái ô tô – Mẫu 12
Gần 50 năm đã trôi qua kể từ cuộc chiến, nhưng những trải nghiệm về cuộc chiến đó không bao giờ phai nhạt trong ký ức của những người lính. Chúng tôi hân hạnh được gặp chú Keene – một trong những người lính lái ô tô được nhìn thấy trong banth xe không gương và là nhân chứng cho những trận chiến khốc liệt và đẫm máu của quân đội. Kỷ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam.
Ngày 22 tháng Chạp năm ấy là một ngày nắng đẹp – cái nắng cuối đông tuy không gắt nhưng đủ ấm áp. Nhà trường muốn chúng tôi tìm hiểu thêm về lịch sử đất nước và quá khứ hào hùng của cha ông nên đã mời chú Kiến, một người lái xe may mắn sống sót và trực tiếp ra trận, đến trường giao lưu với các em. TÔI. Chú Kiến đã gần sáu mươi tuổi, dáng người dong dỏng cao, tuy tuổi đã cao nhưng trông chú vẫn rất nhanh nhẹn. Chú mặc bộ quân phục màu xanh, trên vai đeo huân chương ngôi sao thể hiện quân hàm của chú – đại tá, và trên ngực chú là tấm huân chương mà chú đã giành được trong đời. Khuôn mặt anh đầy dấu vết của năm tháng. Rời chiến trường đầy khói súng, những người lính trở về với cuộc sống đời thường, họ luôn là những con người yêu đời, lạc quan. Chỉ là họ dường như có một phần ký ức không bao giờ lấy lại được, bởi vì nó đã vĩnh viễn nằm lại trên chiến trường cùng với những người đồng đội trong vòng tay của họ.
Chú Kiên bước lên sân khấu, nhìn chúng tôi với ánh mắt hiền từ, trên miệng chú luôn nở nụ cười hiền:
– Xin chào các bạn, xin tự giới thiệu, tôi là Kiên, một trong những người lính lái xe trên đường trường sơn thời chống mỹ. Tôi chắc rằng bạn nghĩ ngay đến những tội ác tiến bộ. Vâng, bạn và pham tien duat là bạn, chúng tôi ở cùng một đơn vị.
Có một sự hỗn loạn trong khán giả. Vì chúng ta cho rằng những bài học trong sách giáo khoa là những điều rất xa vời, sẽ không đúng. Và hôm nay, những gì đứng trước chúng ta là một minh chứng sống động, xuất hiện trong các tác phẩm sách giáo khoa. Đối với chúng tôi, những học sinh chỉ quan tâm đến chữ nghĩa, đây thực sự là một điều không thể tin được. Sau khi cả hội trường im bặt sau sự hào hứng ban đầu, anh điềm nhiên nói tiếp:
– Tôi được mời đến đây để kể cho các bạn nghe về những năm tháng mà tôi và các đồng chí đã trải qua trong cuộc Kháng chiến chống Mỹ cứu nước và giúp đỡ Triều Tiên. Có thể nó hơi dài, hoặc nhàm chán đối với các bạn, nhưng tôi hy vọng các bạn sẽ cảm nhận được phần nào bản chất của cuộc chiến này, và quan trọng hơn, tôi hy vọng các bạn yêu đất nước này nhiều như bạn yêu nó!
– Vâng! – Chúng tôi trả lời bạn
Anh ấy bắt đầu câu chuyện của mình bằng một giọng trầm vang vọng trong không gian:
– Khi tôi nhập ngũ năm 1958, chính quyền Ngô Đình Diệm – Tổng thống Việt Nam Cộng hòa ở miền Nam thực chất là tay sai của đế quốc Mỹ để giết hại đồng bào ta ở miền Nam. Chúng thi hành chính sách độc tài, chém giết khắp miền Nam để đày ải những người yêu nước. Những năm tháng đó là một thời kỳ đen tối trong lịch sử nước nhà. Các chú ở miền bắc phải khẩn trương chi viện cho miền nam, chuẩn bị cho trận đánh lớn và cuộc chiến tranh lâu dài chống Mỹ cứu nước.
Anh ấy dừng lại, rồi nói tiếp:
– Đó là một thời gian khó khăn, nhưng không là gì so với thời kỳ 1969-1970. Bác được điều động về Lữ đoàn 559 Trường Sơn, được lệnh đi phía Tây Trường Sơn, cũng là vùng Hạ Lào, nơi đóng quân của Đại đoàn 35 ở ngã ba Nam Trung Bộ. Nhiệm vụ của chú và đồng đội là vận chuyển vũ khí, khí tài, lương thực, thực phẩm, quân trang chi viện cho chiến trường miền Nam trên tuyến đường Trường Sơn. Trong cuộc chiến đấu đó, có hai con đường chính là đường Trường Sơn và đường mòn Hồ Chí Minh để hậu phương miền bắc tiếp tế cho miền nam. Đế quốc Mỹ giành lấy huyết mạch của tuyến đường Trường Sơn và ngày đêm ném bom rải thảm, ném bom ác liệt khắp các tuyến đường. Trên Trường Sơn, máy bay địch quần thảo, bom đạn gầm rú, cắt đứt sự chi viện của miền bắc đối với miền nam.
Khán giả im lặng. Bởi chúng tôi cũng đã biết sự khốc liệt của chiến tranh qua những trang sử, và cả qua những câu chuyện cô kể trên lớp, nhưng nghe chú Kiến kể lại, chúng tôi vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. Không khí trận mạc và sự khốc liệt của chiến trường như hiện ra trước mắt. Bác Kiên nhìn cả bọn như để chắc rằng chúng tôi vẫn đang nghe bác kể chuyện rồi bác nói tiếp:
– Anh có đi học vẽ không? Nếu bạn đã từng ở đó, bạn sẽ thấy rằng thời tiết và khí hậu của trường vô cùng khắc nghiệt. Vì là biên giới tự nhiên giữa ta và Lào nên nó mang những nét đặc trưng của thế giới tự nhiên của hai nước. Đường trơn trượt vào mùa mưa, bụi mù mịt vào mùa khô, nhiều con đường độc đạo xuyên qua núi. Để tránh bị địch phát hiện, các lái xe của ta chỉ còn cách đi ban đêm, có khi không bật đèn pha, vì vừa bật lên là bị địch phát hiện. Nếu đi ban ngày phải dùng cành cây ngụy trang, đi đường kín, đường rừng rất nguy hiểm. Bạn có biết rằng trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt của Daqian, những con đường đầy đèo cao và dốc, máy bay địch đang lượn trên đầu, bom đạn giẫm nát mặt đất, chiến đấu ngày đêm, những người lính đang lái ô tô, chúng ta chỉ cần hơi khác Hãy cẩn thận và có nguy hiểm. Cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Như cô ấy đã nói, Grim Reaper không phải trò đùa. Ngài luôn ở quanh chúng ta.
Anh uống một ngụm nước rồi nói:
——Trong cuộc đời, ông đã không biết bao nhiêu lần đối mặt với cái chết, chứng kiến không biết bao nhiêu đồng đội ngã xuống, trên con đường dài ấy – ông xúc động dừng lại, chúng tôi cũng thấy mắt ông đỏ hoe. Có thể bạn đang nghĩ về người bạn của mình—bạn có một người bạn rất dũng cảm và hài hước. Là một liệt sĩ, khi hy sinh anh mới 26 tuổi. Trước khi chết, anh ta khoe với người chú rằng ngày mai anh ta sẽ được nghỉ phép để về thăm vợ và đứa con mới sinh. Khuôn mặt vui vẻ và nụ cười của người bạn đó có lẽ anh sẽ không bao giờ quên. Bởi vì ngày hôm sau, anh ta bị trúng bom khi đang dắt xe và chết tại chỗ.
Qua những câu chuyện và chia sẻ của Bác, không gian của các căn phòng dường như trùng khớp nhau hoàn toàn. Vẫn biết chiến tranh là đau thương, là mất mát, nhưng khi nghe người trong cuộc kể lại, chúng tôi vẫn thấy những mất mát đó còn to lớn, đau thương hơn gấp bội phần. Đồng đội của ông có người khỏe mạnh trở về, có người sống lại nhưng sức khỏe yếu, cụt cả chân, tay, liệt nửa người, vô số người không bao giờ trở lại. Họ mãi mãi ở lại chiến trường, đồng đội của họ cũng vậy. Căn nhà đầy máu khóc, có bạn lau nước mắt, có bạn đỏ hoe mắt. Chúng ta may mắn được sống trong hòa bình và thịnh vượng mà không phải chứng kiến sự chia tay, rụng tóc, đau khổ mất mát và không bao giờ gặp lại những người thân yêu của mình. Nhưng đến thời cha và chú của anh, họ đã phải trải qua những điều khủng khiếp đó. Lần đầu tiên chúng tôi cảm nhận sâu sắc nỗi đau khổ của nhân dân ta trong cuộc chiến một mình với kẻ thù để bảo vệ nền độc lập dân tộc.
Câu chuyện của bạn kết thúc tại đây. Anh ấy nói anh ấy không muốn cho chúng tôi thêm bất kỳ lời khuyên hay bài học nào, mà anh ấy muốn chúng tôi suy nghĩ, cảm nhận và rút ra cho chính mình. Vì kinh nghiệm và bài học phải do chính mình trải nghiệm mới có giá trị, nếu người khác chỉ ra thì cũng chỉ là gợi ý mà thôi. Sau đó, những tràng vỗ tay to và nhiệt tình vang dội khắp khán phòng. Anh kiên nhẫn nhìn chúng tôi, vẫn ánh mắt trìu mến và nụ cười hiền như thuở mới bước vào.
Ký ức chiến tranh, chết chóc, mất mát có thể mãi là vết thương khó lành trong lòng những người con tin, trong lòng những người lính trở về từ chiến trường, nhưng những gì chúng ta thấy ở anh là một con người hiền lành, giản dị, lạc quan, yêu đời, ông thực sự là một người lính kiên cường.
Cuộc gặp gỡ với chú Kiến và câu chuyện của chú cho chúng ta hiểu ra nhiều điều trong cuộc sống này. Không chỉ là hậu quả của chiến tranh, sự khốc liệt của bom đạn, chúng ta còn thấy hình ảnh thế hệ trẻ Việt Nam kiên cường, bất khuất, dũng cảm trong trang sử hào hùng của dân tộc.
Về việc gặp người lính lái chiếc xe——Xe loại 13
Hồi đó, trường tổ chức đi dâng hương nghĩa trang liệt sĩ, tôi gặp một cán bộ đang đứng thắp hương cho một đồng đội đã hy sinh vì Tổ quốc. Tôi trò chuyện vui vẻ với viên sĩ quan này, và vô tình phát hiện ra rằng viên sĩ quan này chính là người lính lái chiếc xe trong lớp xe không gương trong bài thơ của Fan Jin.
Cán bộ cho tôi biết cuộc kháng chiến chống Nhật của dân tộc ta rất khốc liệt, là nơi khốc liệt nhất trên con đường huyết mạch nối liền nam bắc. Bom đạn giặc Mỹ trút xuống những con đường này suốt ngày đêm nhằm cắt đứt sự chi viện giữa hai miền Nam – Bắc. Hồi đó, anh là bộ đội, lái xe tải đi thi hành công vụ, vận chuyển lương thực, thực phẩm, vũ khí… đi trên con đường dài này. Bom đạn của kẻ thù làm cho chiếc xe của bạn không có kính. Nghe anh kể, tôi càng hiểu hơn nỗi vất vả ngày đêm của những người lính. Nhưng họ không hề nao núng vì điều này mà vẫn ung dung lái những chiếc xe không kính đó đi trên đường. Họ nhìn thấy trái đất, bầu trời, những vì sao trong đêm, cả những chú chim, và họ nhìn thẳng về phía trước, nơi tương lai đất nước được giải phóng, nhân dân hạnh phúc, ấm no, tự do. Bác tài bảo xe không kính cũng bất tiện lắm nhưng họ vẫn chịu ngày đêm chạy xe, hạt mưa hạt bụi bay vào khiến mái tóc xanh đen bạc trắng như ông già, cũng chẳng cần rửa mắt cho người khác Cười haha. Ồ! Sao tiếng cười của họ nhẹ thế.
Sự dày vò dữ dội của bom đạn, mưa đạn của kẻ thù không làm họ bất động. Những chiếc xe không kính tiếp tục chết cóng trên bãi chiến trường, trời đổ mưa thì quần áo ướt sũng. Trời cứ mưa mà họ chưa kịp thay quần áo, cố chạy thêm vài trăm cây số nữa, vượt qua những đoạn đường bị bom đạn nặng nề, chất hàng cho chắc, rồi những tưởng mưa sẽ tạnh gió sẽ tạnh. Sẽ lăn và áo sẽ khô nhanh chóng. Khi đọc bài thơ về tiểu đội xe không gương, tôi cứ tưởng những gian khổ đó chỉ có nhân vật trong truyện cổ tích, còn bài thơ này thì tôi có thể vượt qua được, nhưng đó là suy nghĩ sai lầm của tôi, vì gặp, nói chuyện với bác lái xe năm xưa, tôi không thể Không biết họ tốt hơn. Họ vẫn nghịch ngợm, nghịch ngợm, tiếng bom, tiếng đạn vẫn thường xuyên văng vẳng bên tai, phá tan con đường chết chóc luôn rình rập quanh họ, nhưng họ vẫn lạc quan, yêu đời.
Người lái xe kể cho tôi nghe lộ trình giao thông, gặp lại những người đồng đội trong tay, có cả những người lính đã hy sinh trong chiến trận… Cuộc gặp gỡ hiếm hoi, cái bắt tay qua ô cửa kính khiến tình họ càng thấm thía, rồi những bữa cơm trong nhà phòng ăn hoàng gia đã được chia sẻ Các món ăn và đũa được tập hợp lại với nhau như những người lính lớn trong gia đình lái xe đạp địa hình. Nghỉ ngơi trên chiếc võng đung đưa. Vị cán bộ này còn nói với tôi rằng xe không những không có kính mà còn không có đèn, không có mui, cốp trầy xước khiến họ không nản lòng. Xe băng đang hướng về phía nam, họ đầy dũng khí và lạc quan, nhưng họ vẫn chiến đấu vì đất nước và nhân dân. Sự vận chuyển của họ đã góp phần làm nên chiến thắng trong sự nghiệp giải phóng miền Nam mùa xuân năm 1975.
Sau cuộc gặp đó, tôi và anh ấy tạm biệt nhau và trò chuyện rất vui vẻ. Tôi khâm phục tinh thần yêu nước và ý chí bất khuất của các chiến sĩ, chúng ta sẽ mãi ghi nhớ công lao to lớn của các anh và chúng ta phải ra sức cố gắng hơn nữa.
Về việc gặp anh lính lái xe – Loại 14
Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam, để mọi người hiểu thêm về lịch sử đấu tranh của dân tộc, nhà trường đặc biệt mời các cựu chiến binh đến giảng bài. Trong buổi gặp mặt hôm ấy, tôi thấy một người đàn ông trên ngực đeo rất nhiều huân chương, hóa ra anh ta chính là người lính lái xe trên đường pháo cổ. Một trong những nhân vật được nhà thơ Fan Xiandu miêu tả trong “Bài thơ không đeo kính”
Thời gian trôi qua, chiến tranh kết thúc, những người lính năm ấy vẫn khỏe mạnh và thân hình cân đối. Giọng chú sang sảng, phấn khởi nhưng có lúc nhớ lại những năm tháng gian khổ cùng đồng đội, có lúc bùi ngùi, có lúc bật khóc và khi kể lại những người đã khuất, gương mặt chú đầy xúc động. Các đồng chí đã hy sinh ngoài mặt trận. Qua cuộc trò chuyện có thể thấy anh là một người rất vui tính và hài hước. Nhất là khi ông kể về cuộc đời của người lính rong ruổi trên con đường dài ngày ấy. Ông kể, năm 1969 là năm ông và anh em trong đội thường xuyên chạy xe qua đây, cũng là năm quân Mỹ đánh phá tuyến đường này rất ác liệt. Bởi tuyến đường Hồ Chí Minh với lịch sử lâu đời là tuyến đường quan trọng bậc nhất, đồng thời cũng là tâm điểm giao lưu giữa hai miền nam bắc. Họ quyết tâm bứt phá. Chúng thả hàng nghìn tấn bom, cày nát đường sá, đốt rừng. Hàng ngàn cây cối bị đổ, động vật mất nhà cửa và mọi người ngã xuống để bảo vệ nó. Bất chấp sự đánh phá ác liệt của quân Mỹ, những đoàn xe tải ngày đêm nối đuôi nhau đưa những bao lương thực, vũ khí, đạn dược chi viện cho chiến trường miền Nam. Trò chuyện một lúc, anh cười nói với tôi:
– Các bạn biết không, để tiêu diệt chúng ta, Mỹ đã sử dụng rất nhiều loại bom để hủy diệt, nên thứ khiến tôi nhớ nhất là chiếc xe của trường. Chúng bị bom đạn làm hư hại, kiếng vỡ toang, nóc bay, nòng thùng trầy xước…
Qua lời kể của anh, chúng tôi hiểu rằng cuộc chiến đấu vì hòa bình và độc lập của đất nước thực sự khốc liệt. Bạn hy sinh rất nhiều, và ai đó quay lại, nhưng để lại một phần của bạn phía sau. Trên chiến trường, có những người ra đi mãi mãi, để lại nỗi đau mất mát. Dù vật liệu đơn giản và được quân đội Mỹ cho nổ tung nhưng các anh vẫn chiến đấu ngoan cường không ngại khó khăn, trở ngại.
Nhượng cửa sơn cứu nước nhưng lòng phơi phới tương lai
Gió tạt vào mặt tung bụi mù mịt, gió từ trường về làm mắt cay xè, tóc bạc phơ như ông già, mặt mày lấm lem như thằng hề. Nhưng không ai cần ngang nhiên gội đầu châm thuốc, mọi người nhìn nhau hài hước, cả dãy Trường Sơn cười phá lên. Ngày nắng đã khổ biết bao, trời mưa lại càng khổ hơn. Ở trường, mỗi khi trời mưa, mưa rơi nặng hạt, sương muối từ trong rừng hòa với nước mưa tạt vào da thú tê tái, quần áo ướt sũng.
Trên con đường dài, mỗi lần gặp nhau chỉ là những cái bắt tay qua ô cửa kính, nhưng tôi nghĩ đây chính là sự động viên, là sức mạnh để nhau vượt qua mọi khó khăn. Giữa rừng bên bếp lửa, vị hoàng đế đã sưởi ấm lòng quân sĩ, những người cho rằng chung bàn ăn bát đũa nghĩa là người một nhà. Một hành động nhỏ của những người lính cũng đã kéo tình bạn của họ trở nên thân thiết và gần gũi hơn. Chiến tranh mang lại nhiều đau thương, mất mát nhưng không lay chuyển được quyết tâm giành lại độc lập. Đồng chí, đồng đội ngày một thân thiết, như ruột thịt, tuy mỗi người ở một nơi khác nhau, nhưng khi chiến tranh nổ ra, họ lại tụ về một chỗ, đó là huyết mạch.
Gặp gỡ và lắng nghe câu chuyện của các chú, tôi càng khâm phục ý chí và tình cảm của những người lính năm xưa. Chiến công của họ sẽ được ghi nhớ mãi mãi.
Kể lại cuộc gặp gỡ với chú bộ đội lái xe – Mẫu 15
Bây giờ đã gần nửa đêm rồi mà em vẫn chưa ngủ được, vì lo lắng cho bài kiểm tra “Bài thơ về chuyến xe không kính” vào lớp 1 vào sáng mai. Em mong được gặp các anh bộ đội miền núi để hiểu hơn về cuộc sống, con người được thầy dạy trên lớp, ý nghĩ đó cứ dai dẳng theo em vào giấc ngủ…
Khi tôi tỉnh dậy, trước mắt tôi hiện ra một khung cảnh xa lạ, mơ hồ, đó là một con đường đá gồ ghề, những đoàn xe, xe ngựa chạy không ngừng trên đường. Đột nhiên, một giọng nói nói với tôi:
– Này em, sao em đứng đây, nguy hiểm lắm, đi với anh.
Đó là một người lính tuổi chừng mười tám, đôi mươi, nước da ngăm đen, thân hình cường tráng, mặc một bộ quần áo, trên áo vẫn còn lấm tấm đất cát, nhưng gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời. Kéo em lên xe ngồi, lúc này em còn kịp để ý xe đây. Đó là một chiếc xe cũ kỹ, bong tróc và rỉ sét hết, nhất là những chiếc xe không có kính, hoặc vỡ gần hết. Làm thế nào một chiếc xe bị hỏng như vậy có thể đi trên một con đường gai góc xấu xí như vậy?
– Chúng tôi là những người lính và đang gửi lương thực, thực phẩm và vũ khí vào miền nam. Đây là nơi diễn ra cuộc kháng chiến ác liệt nhất.
Hóa ra đây là con đường trường thọ nổi tiếng. Những người lính ở đây là nhân vật chính trong bài thơ “Đoàn thơ không kính” của Fan Xiandu, họ không sợ gian khổ, ý chí kiên cường, bất khuất. ẩn giấu. Tôi hỏi tại sao ô tô không có kính, tiêu đề giải thích một cách hài hước:
– Không có kính không phải vì xe không có kính, bom làm vỡ kính.
Quả thực, nhìn khung cảnh xung quanh mới thấy được sự tàn khốc của chiến tranh, cả cánh rừng Trường Sơn chỉ còn trơ lại những gốc cây trơ trụi, khói mịt mù và mùi thuốc súng khét lẹt vì bom đạn nổ dữ dội. , tiếng chim bay tán loạn và tiếng trực thăng, máy bay trên đầu, rõ ràng là cái chết đang cận kề. Nhưng các chú vẫn bình tĩnh, không quản ngại khó khăn, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước đi trên con đường gian nan, hiểm trở. Những vất vả, thiếu thốn ấy trở nên thật lãng mạn, trữ tình qua lời kể của các cô chú. Trong mắt em không có khói, chỉ có gió, sao, cánh chim, đường vào tim… Kính buồng lái vỡ, gió vào nghe buốt buốt, như xoa dịu, rồi cả những hạt mưa bay vào, những hạt bụi làm tóc bạc trắng như người già, rửa tay cũng chẳng phải cười với nhau. Ồ! Tiếng cười của họ lạc quan biết bao! Đặc biệt nhất là cách những người lính chào nhau: bắt tay nhau qua những mảnh kính vỡ. Họ chưa từng gặp nhau, nhưng họ vẫn không ngần ngại bắt tay, động viên, thăm hỏi, tiếp thêm sức mạnh cho nhau, dìu nhau qua đường, khi dừng lại nghỉ chân thì dừng lại nghỉ. Trong gian bếp hoàng gia, cùng nhau nấu nướng, dùng chung bát đũa. Họ xem nhau như gia đình. Tình cảm giản dị ấy là sức mạnh giúp dân tộc ta chiến thắng kẻ thù, bảo vệ sự bình yên của đất nước.
Tiếng mẹ gọi con đi học đánh thức con khỏi giấc mơ, con nhớ lời người lính. Cuộc sống tốt đẹp của chúng ta hôm nay.
Về việc gặp chú bộ đội lái ô tô – mẫu 16
Nhân ngày thành lập Quân đội nhân dân và ngày thành lập Quốc phòng, ngày 22 tháng 12, trường ta mời một đoàn khách đặc biệt đến thăm, đó là đoàn cựu chiến binh đến thăm trường ta một buổi. thảo luận. Các chú lần lượt giới thiệu về bản thân, quá trình công tác và thành tích đạt được. Lớp em vinh dự được chọn là lớp được vui chơi, trò chuyện cùng các cô chú. Sau đó Trường dẫn một nhóm người vào một căn phòng lớn, mỗi đứa xếp một chỗ ngồi với các chú, tôi được nói chuyện với chú Hòa, các chú đi xe không kính khiến tôi rất tò mò. Nói chuyện mang lại cho tôi nhiều trải nghiệm thú vị.
Dẫu năm tháng có trôi qua, nhưng chính những năm tháng khó khăn đã giúp anh khỏe mạnh, có một vóc dáng cân đối và có một sự kiên cường, dẻo dai nhất định.
Tôi hỏi anh ấy: “Làm thế nào anh vượt qua được việc lái xe trong tình trạng này trong nhiều năm?”
Anh chia sẻ: “Anh biết đấy, làm lính ngồi trên ô tô không hề dễ dàng, nhưng lúc nào chúng tôi cũng phải giữ tư thế thoải mái như một người lính. Ngồi trong buồng lái, mắt phải luôn nhìn thẳng, bao quát mọi khía cạnh của không gian. hướng để tránh máy bay và tránh những hố bom mà đoàn xe của chúng ta đang tiến tới.”
<3
Người nói: “Trên tuyến Núi Dài, giặc Mỹ đánh ác liệt; bom Mỹ cày ruộng, phá đường, đốt rừng, phá biết bao cánh rừng. Lá chắn của ta, đâu phải vì thế”” Lạc đạn” bạn lùi, đoàn xe ngày đêm ra tiền tuyến, thanh niên xung phong, đồng đội chung bước. Những con đường đồng điệu kề vai dìu nhau, hay đi trong bóng chiều hoang vu rừng khuya Vứt rác, ban đêm Tàn phá quân ta, chúng còn ném bom nổ tung cầu đường bắc nam, nhưng ta không bao giờ lùi bước, dù hy sinh, đoàn xe còn không có kính, bởi vì “vỏ ốc làm vỡ kiếng” mà chạy về phía trước , Ngẫm lại thật nguy hiểm, không biết tại sao lúc đó lại khỏe như vậy, cổ kính như vậy. Thủy tinh, cái nào là cái đèn? Vỡ rồi, thân cây gãy làm sao… Núi dốc không ánh sáng nào đi qua, bạn hãy lấy ngọn đuốc trong tim thắp sáng con đường tăm tối Hãy thắp sáng và vượt qua hiểm nguy.”
Câu chuyện của anh rất cuốn hút Tôi thích câu nói đùa của anh xe không kính Anh chạy nhanh cùng bộ đội lái xe Nhìn con đường trước mặt cứ như đâm thẳng vào tim. Đây là một hình ảnh độc đáo. Tính độc đáo cũng có thể là biểu tượng của con đường cách mạng và hành trình tinh thần. Xe không kính mang tầm nhìn vượt thiên nhiên đến gần hơn, xóa nhòa mọi khoảng cách. Rồi ông nói về sự nguy hiểm luôn cận kề, sự sống và cái chết luôn trong tầm tay. Mối nguy hiểm gần nhất khi lái xe không đeo kính là bụi. Đường cứ dài miên man, không chỉ gập ghềnh khó đi mà vào mùa khô, bụi bay mù mịt sau những con ngõ. Bụi dày đến mức làm cay mắt và làm tóc ông bạc trắng. Rồi trời đổ cơn mưa bất chợt. Mưa tạt vào mặt, vào mắt tôi. Làn nước cay nồng, bỏng rát khiến việc lái xe trở nên khó khăn hơn gấp nhiều lần, và dù vậy, việc xe đến đúng lịch trình đã là một điều kỳ diệu.
Câu chuyện với chú dạy cho tôi thêm nhiều điều ý nghĩa.