Trang tính
Thơ từ xa xưa đã biết thể hiện những cảm xúc mạnh mẽ của tâm hồn. Thơ đến với ta nhờ sự đồng điệu của trái tim, nhờ sự đồng cảm của tiếng nói của những bộ ba tâm hồn. Thơ là “câu chuyện của sự đồng điệu” và là “tiếng nói của sự đồng tình, đồng thuận” Về định nghĩa chữ, Lê Quý Đôn có một nhận xét rất sắc sảo về thơ: “Thơ xuất phát từ tâm”, ông Ngô đáp: “Ta hãy đặt bài thơ với hồn bút thần”.
Thơ là một hình thức biểu đạt trữ tình. Thơ được hình thành từ những tình cảm thầm kín giữa con người với cuộc đời. Trong dòng chảy của thơ, người ta đắm chìm trong cảm xúc của nhà thơ và cảm xúc của chính mình. Thơ thấm vào hồn, với cảm xúc tức thời và nhiều liên tưởng tiềm ẩn, với chiều sâu, nhịp điệu và âm điệu quyến rũ. Tất cả những yếu tố này rót vào tâm trí người đọc, xóa nhòa hoặc làm sâu sắc thêm cảm xúc, tạo nên ấn tượng khó phai. Con người khi đến với thơ, tâm hồn sẽ được thanh lọc, trở nên trong sáng và cao thượng hơn.
Lê Quý Đôn cho rằng “thơ xuất phát từ trái tim”. Nghĩa là thơ phải xuất phát từ tâm hồn. cảm xúc của nhà thơ. Thơ khác hẳn với thể loại tự sự. Nhà thơ không tiếp cận và phản ánh cuộc sống qua những chi tiết, bộn bề của hiện thực mà chủ yếu bộc lộ cảm xúc của mình về cuộc sống. Thơ có một tiếng nói riêng, như một lời tâm tình, gọi tên trong ta những kỷ niệm vui buồn của quá khứ xa xăm. Thơ là cuộc sống, là sự phản ánh vẻ đẹp của cuộc sống. Vẻ đẹp của cuộc sống luôn khó đoán nên thơ ra đời bởi những con người yêu cuộc sống. Có tài thôi chưa đủ, nhà thơ còn cần phải yêu đời, yêu thơ thì thơ mới chân thành, xúc động. Thư gần gũi và cao quý, cao quý và xa cách.
“Thơ là âm thanh đầu tiên, âm thanh đầu tiên khi tâm hồn chạm vào cuộc sống” (Ruan Tingshi) Vâng, nếu một nhà thơ muốn có thơ, anh ta phải nắm bắt được sự xuất thần nhất thời. Khi đứng trước khung cảnh thiên nhiên, cảnh đời khó khăn, nỗi đau của con người, nỗi đau của thế giới, nếu chỉ là những lời sáo rỗng thì không thể thành thơ, và một yếu tố không thể thiếu đó là sự rung động. Một loại trái cây màu tím tạo thành điểm gặp gỡ của cảm xúc bên trong và bên ngoài. Chỉ bằng cách này, ngòi bút mới có thể chạm đến tâm hồn. thơ. Không có rung động, thơ chỉ là sự kết hợp của vần điệu, sự chậm trễ, có xác nhưng không có hồn.
Thơ sinh ra từ tâm hồn, sinh ra từ trái tim, trở về đầy bất ngờ. Thơ phải được tách ra khỏi cuộc sống và trả lại cho cuộc sống. Thơ cần được thăng hoa, và trí tuệ sinh ra từ thơ, nên thơ không chỉ là khoảng lặng giữa dòng thơ, nó là tiếng nói của trái tim, là sự canh cánh của cảm xúc, vừa trữ tình vừa chiêm nghiệm, để rồi trở thành người bạn trung thành trên tất cả. những giai đoạn cuộc đời.
Trong quá trình sáng tác thơ, rung động và cảm xúc là điểm chọn lọc. Từ đó cảm xúc trong bài thơ phải mạnh mẽ, sâu lắng cho đến khi kết thúc. Trên thực tế, nhiều nhà thơ đã viết một cách ngây ngất vì sự ngây ngất của khoảnh khắc đó. Hoàng Kim nghe tin giặc đốt phá quê hương, một miền quê bao kỉ niệm, đã viết bài thơ “Sao lòng đau như nhớ”. Nỗi đau quê hương như nỗi đau thân tôi.
Ngày xưa, có nhà thơ tâm sự: “Thơ muốn làm cho người ta khóc thì phải khóc trước, muốn cho người ta cười thì phải cười trước đã”. Nghĩa là nhà thơ phải cảm nhận gấp nhiều lần người thường. Vì vậy, thơ ca là sản phẩm của một tâm hồn đặc biệt, và nó đưa sự ngạc nhiên vào sự bí ẩn của tâm hồn đó. Thơ là sản phẩm của cảm xúc, của tâm trạng. Mỗi linh hồn là vương quốc của riêng nó, và một chút rung động có thể trở thành thơ ca. Nhưng không phải cảm xúc nào cũng thành thơ. Trong tất cả các yếu tố cấu thành nên thơ, cảm xúc là yếu tố quan trọng, nó là nền tảng, là gốc rễ của thơ ca. Nhà thơ phải có cảm xúc mạnh thì mới diễn tả được sự cháy bỏng trong lòng. Với điều này, lan vien mới viết:
Ôi Tổ quốc ta yêu bằng máu thịt
Cha mẹ tôi như thế nào, chồng tôi như thế nào
Ồ, tôi sẽ chết nếu cần,
Mọi nhà, mọi núi, mọi sông.
Văn học nghệ thuật nói chung, đặc biệt là thơ ca phản ánh con người và xã hội. Nhưng cuộc đời và con người trong thơ được hiện thân qua một tâm hồn cụ thể. Bởi vậy, thơ là tình, trái tim nhà thơ không tan nát, nhưng trái phải của nhà thơ phải cùng nhịp thì mới có được niềm tin của công chúng và xã hội. Một nhà thơ phải hiểu được sự kết hợp của cảm xúc và lý trí, và phú cho thơ tình cảm. Nói đến truyền thống dân tộc, làm sao Nguyễn Đình có thể làm thơ nếu không “xuất phát từ trái tim”, từ trái tim?
Đất nước chúng ta,
Một đất nước không bao giờ chết,