Nghị luận về bệnh thành tích trong xã hội ngày nay gồm 12 bài văn mẫu và gợi ý viết chi tiết nhất. 12 bài văn lập luận siêu hay dưới đây được download.vn tổng hợp giúp các em có thêm gợi ý tham khảo, nâng cao kiến ​​thức, biết cách viết bài văn nghị luận hay, đủ ý. nhớ.

Bệnh thành tích luôn tác động đến mọi ngành nghề, mọi lĩnh vực. Căn bệnh thành tích cũng có nhiều căn nguyên sâu xa, bắt nguồn từ một thói xấu của con người, đó là thói ganh ghét. Bệnh hạng luôn xuất hiện trong mọi lĩnh vực, cuộc sống thật tồi tệ và chúng ta cũng cần phải chống lại. Vậy đây là top 12 bài viết về bệnh thành tích, bấm vào đây.

Hãy nêu suy nghĩ của anh/chị về bệnh thành tích

Đề cương chi tiết số 1

I. Giới thiệu:

– Có thể mô tả ngắn gọn các tin tức trên đài, báo, tivi liên quan đến “bệnh thành tích”.

– Giới thiệu chủ đề bài viết.

Hai. Văn bản:

1. Khái niệm và biểu hiện của “bệnh thành tích”:

– Khái niệm.

– Phân biệt bệnh thành tích với tâm lý phấn đấu đạt thành tích chính đáng.

-Biểu hiện của bệnh thành tích.

2. Nguyên nhân của bệnh thành tích:

– Nguyên nhân khách quan.

– Nguyên nhân chủ quan.

3. Hậu quả của bệnh thành tích:

– Khi nhân cách con người phát triển.

-Với sự phát triển của môi trường xã hội và đất nước

4. Giải pháp khắc phục bệnh thành tích:

– Đối với nhà quản lý và chính sách quản lý.

– Dành cho tất cả mọi người. Kết luận:

– Sự cần thiết phải chống bệnh thành tích.

– Coi trọng việc xây dựng một môi trường xã hội lành mạnh và thực sự phát triển.

Ba. Kết luận:

– Nhu cầu về thành tựu kháng bệnh. – Coi trọng việc tạo ra một môi trường xã hội lành mạnh và thực sự phát triển.

Đề cương chi tiết số 2

I. Giới thiệu:

– Thời gian gần đây, các đài truyền hình Việt Nam thay nhau đưa tin về nhiều trường hợp học sinh tốt nghiệp cấp 3 vẫn chưa đọc thông, viết thạo, học bạ vẫn xếp loại trung bình, trung bình, thậm chí có em đạt loại giỏi. lớp. Có nhiều nguyên nhân nhưng nguyên nhân đầu tiên có thể kể đến là bệnh thành tích đang tràn lan và ảnh hưởng xấu đến chất lượng của ngành giáo dục.

– Nhìn rộng ra, bệnh thành tích thực sự đã trở thành một hiện tượng xấu tiềm ẩn trong xã hội hiện nay, nó đã lan rộng ra mọi tầng lớp, mọi thành phần, mọi lứa tuổi và để lại những hậu quả hết sức nghiêm trọng.

Hai. Văn bản:

1. Khái niệm và biểu hiện của “bệnh thành tích”:

– Khái niệm: Ở đây “bệnh” là một thói hư tật xấu hay một khuyết điểm về tư tưởng dẫn đến hành vi đáng chê trách, có hại, “thành tích” là do lao động cần cù được đánh giá cao, còn “bệnh thành tích” là thích được khen ngợi. giả mạo thành tích hoặc chạy theo thành tích bên ngoài, không chú trọng đến bản chất, không chú ý đến ưu nhược điểm của nó nên giá thành cao, không đảm bảo được giá trị thực chất bên trong.

– Bệnh thành tích hoàn toàn khác với việc theo đuổi cảm giác thành đạt, một mặt chỉ chú trọng bên ngoài, mặt khác chú trọng cả bên ngoài lẫn bên trong, một bên chỉ chú trọng đến lợi ích. quan tâm đến lợi ích cá nhân, mặt khác khẳng định mình bằng những đóng góp thực sự có giá trị; từ những nhu cầu và động cơ ích kỷ cá nhân, mặt khác từ tinh thần trách nhiệm và tinh thần phấn đấu cầu tiến…

-Những biểu hiện của “bệnh thành tích”: vì thành tích, chạy theo thành tích, coi thường tình hình và nhu cầu thực tế, bịa đặt thành tích để tạo uy tín cá nhân, bao che cho những luận điệu quá đáng hoặc để được cấp trên khen thưởng…

2. Nguyên nhân của bệnh thành tích:

– Nguyên nhân khách quan:

+Cơ chế đánh giá khen thưởng của nhà nước chủ yếu dựa trên kết quả kinh doanh của tập thể và cá nhân.

+ Cơ quan chủ quản quản lý chưa chặt chẽ nên việc đánh giá lại chủ yếu dựa trên báo cáo hoặc kết quả hời hợt, chưa có sự xem xét, phân tích thực chất để đánh giá chính xác thực chất. .

+ Tâm lý xã hội vẫn chú trọng đến thành tích, kết quả mà chưa thực sự chú trọng đến phương pháp, quy trình.

– Nguyên nhân chủ quan:

+ Do hạn chế về tư duy nên họ dễ bị những yếu tố bề ngoài, bên ngoài dụ dỗ, lôi cuốn.

+ Do nhận thức kém, họ không thấy được mối quan hệ cần thiết giữa danh và thực, giữa thành tựu bề ngoài và giá trị thực bên trong.

+ Thiếu tinh thần trách nhiệm, không quan tâm đến việc đặt cơ sở, nền tảng cho sự phát triển bền vững, chỉ chạy theo những kết quả giả tạo để thỏa mãn những ham muốn ích kỷ cá nhân.

3. Hậu quả:

– Với sự phát triển nhân cách con người: sự tồn tại của bệnh thành tích sẽ hình thành nên cả một lớp người chạy theo thành tích, sống trong những điều giả dối, góp phần tạo ra thế giới giả dối. Mọi thứ sai trái đều phá hủy hoặc ít nhất là bóp méo sự phát triển nhân cách của một người.

-Với sự phát triển của môi trường xã hội và đất nước:

+Môi trường xã hội: Tạo môi trường cạnh tranh gay gắt và các mối quan hệ xấu.

+ Phát triển đất nước: Khi những thành tựu giả tạo, không có giá trị thực, thay vì tạo đà phát triển đất nước thì lại tạo ra những rạn nứt, suy thoái. nghiêm túc.

4. Giải pháp khắc phục bệnh thành tích:

– Đối với Người quản lý và Chính sách quản trị:

+ Cần xem xét toàn diện mối quan hệ giữa thành tích với cách thức, quá trình thực hiện để đánh giá chính xác giá trị đích thực của thành tích.

+ Cần đặt mục tiêu thực tế, kế hoạch cụ thể để tạo nền tảng thực tế cho thành tích trong tương lai.

+ Cần quản lý chặt chẽ, điều tra nghiêm túc để ngăn chặn bệnh thành tích gian dối.

– Dành cho mọi người:

+ Cần nâng cao nhận thức để nhận rõ những mặt được và chưa được của hợp tác cùng phát triển, cái gì cần thiết và cái gì chưa thực sự cần thiết.

+ Bạn cần nâng cao năng lực của bản thân để tạo ra những thành quả thực sự có giá trị

+ Cần rèn luyện bản lĩnh trong mọi công việc, có nhận thức, tư duy đúng đắn, lành mạnh để thực hiện nhiệm vụ.

Ba. Kết luận:

– Bệnh tật về thể chất chỉ có thể tàn phá, làm tổn hại cơ thể con người, nhưng nếu không được chữa trị, bệnh tật về tinh thần có thể ảnh hưởng lâu dài, sâu sắc không chỉ đến đời sống xã hội. Bệnh thành tích là một căn bệnh tâm thần

– Một căn bệnh rất nghiêm trọng cần phải diệt trừ và điều trị.

-Khi mỗi cá nhân, tập thể hành động và phấn đấu bằng trách nhiệm và sự hiểu biết thì sẽ tạo ra một môi trường xã hội trong sạch, lành mạnh cho sự phát triển của con người.

p>

Trình bày quan điểm về bệnh thành tích – Mẫu 1

Thật ra, ai cũng thích và muốn được khen, được công nhận và được nổi tiếng. Một số người phấn đấu cho sự thay đổi về chất vì điều này. Nhưng đáng buồn thay, có những kẻ muốn rút ngắn con đường đến vinh quang bằng niềm tin đến nỗi không quan tâm đến thực tế và chỉ tô vẽ bề ngoài để ca ngợi và tưởng thưởng. Đáng buồn thay, chúng ngày càng phổ biến và đã trở thành một căn bệnh xã hội. Bệnh thành tích.

Thành tích, trên thực tế, là kết quả được đánh giá cao của sự làm việc chăm chỉ. Do đó, điểm số là kết quả của việc thực hành tốt với một loạt các lời khen ngợi và ví dụ. Điều này khuyến khích nỗ lực của người mẫu và thúc đẩy họ tiếp tục cố gắng. Mặt khác, thành tích của người này cũng là một loại động lực để “thúc đẩy” người khác “chạy đua” và tiếp tục tiến lên. Rõ ràng, thành tích là một điều tốt, và cuộc sống cũng vậy.

Tuy nhiên, vấn đề lại khác khi từ “thành tích” đứng trước từ “căn bệnh” – bệnh thành tích. Bởi vì từ “ốm” không có nghĩa là tốt. “Bệnh thành tích” là một thói quen, tức là nhìn bề ngoài bạn chỉ quan tâm đến nó để được khen thưởng, nhưng thực chất vấn đề không được như ý. Nói cách khác, bệnh thành tích là tên gọi của sự không phù hợp giữa hình thức và bản chất: hình thức thì rất hào nhoáng, bóng bẩy, nổi bật nhưng bản chất thì xuống cấp, hoen gỉ, méo mó.

Bệnh thành tích đã tồn tại trong đời sống xã hội từ lâu, xâm nhập vào nhiều ngành, nhiều lĩnh vực. Trong giáo dục, bệnh thành tích còn được gọi là bệnh hình thức. Những trường đạt thành tích luôn cố gắng chú trọng đến “con gà” – phát triển học sinh giỏi và tạo mọi điều kiện để các em có thời gian tập trung vào thi cử để đạt điểm cao, mang vinh quang về cho nhà trường. Hay mỗi khi có kỳ thi tốt nghiệp, một số trường huy động giáo viên làm bài với học sinh, rồi ném bài cho các em. Trong các tổ chức, công ty, nhà máy, thành tích nằm trong các báo cáo được viết tốt. Trên thực tế, mọi người không quan tâm đến chất lượng và chỉ chạy theo số lượng để đạt được mục tiêu của họ. Họ chỉ vui khi nghe những con số như 100%, 99%. Trong các kỳ thi tốt nghiệp THPT những năm trước, trường nào chỉ đậu 95%, 96% là đã rất lo lắng và áp lực lắm rồi. Tuy nhiên, trong một, hai năm trở lại đây, trong điều kiện công tác kiểm tra, giám sát ngày càng chặt chẽ hơn, bình quân cả nước tỷ lệ này chỉ đạt khoảng 60% đến 70%.

Rõ ràng là các kết quả rất khác nhau, phản ánh thực tế là chất lượng giáo dục đã bị che đậy và can thiệp trong một thời gian dài. Rõ ràng, bệnh thành tích có thể gây ra những hậu quả vô cùng tai hại. Thứ nhất, nó làm cho mỗi cá nhân, tổ chức thấy rõ năng lực của mình, tự mãn về thành tích của mình, không có xu hướng thúc đẩy sự phát triển. Bệnh thành tích vì thế tiếp tục được “duy trì” và phát triển. Lâu dần nó sẽ ăn sâu, gắn vào tư tưởng, lối sống, lề lối làm việc của xã hội khiến cho chất lượng thực bị mai một, xuống dốc, chỉ còn vẻ bề ngoài hào nhoáng, đẹp đẽ. Nó thực sự trông giống như một quả bí ngô thối ở bên trong. Người ta nhắc nhau rằng gỗ tốt hơn nước sơn, vì sơn có thể bong ra nhưng gỗ không thể mục nát, mà gỗ mục nát thì có thể phá hủy các hệ thống sống còn. Nhưng bệnh thành tích làm xáo trộn truyền thống đạo đức và mọi thiết chế xã hội vì chất gỗ bên trong đang dần mục nát và có nguy cơ đổ nát.

Bệnh thành tích tác động đến mọi ngành, mọi lĩnh vực. Hậu quả rõ ràng và tàn khốc nhất là trong ngành giáo dục. Một số trường, vì điểm số, xâu chuỗi học sinh vào các lớp bất kể điểm số thực tế của họ. Hậu quả là hàng trăm học sinh ngồi nhầm lớp, nhầm trường. Có em học lớp 7 nhưng đọc viết chưa thạo! Cũng vì điểm số, giáo viên cho học sinh giỏi “điểm” những môn không thi để giúp các em tập trung ôn luyện. Hàng trăm sinh viên đã bị cuốn vào việc giành được Giải thưởng Bằng khen Quốc gia nhưng không bao giờ tốt nghiệp hoặc vào đại học. Hậu quả ngay lập tức là trách nhiệm của học sinh. Nhưng hậu quả lâu dài là tương lai đất nước phải chấp nhận đánh mất đạo đức và nhân tài của nhiều thế hệ.

Bệnh thành tích bắt nguồn sâu xa từ một thói hư tật xấu của con người: thói ăn chơi đua đòi, “gà tức nhau gáy”. Thấy cá nhân, đơn vị khác làm gương thì bản thân mình cũng muốn noi theo. Tuy nhiên, thay vì chú trọng nâng cao chất lượng, họ lại đốt cháy giai đoạn, đánh bóng hình thức để được khen ngợi. Song, xét một cách công bằng, căn bệnh này còn là kết quả của sự quản lý yếu kém ở nhiều cấp, nhiều ngành: nặng về giấy tờ, hình thức, thiếu thực tế, chỉ tiêu hóa và kế hoạch hóa, đề cao mọi vấn đề cạnh tranh. Do đó, các tổ chức và cá nhân chỉ quan tâm đến việc giữ cho các báo cáo và sổ ghi chép sạch sẽ và trình bày. Sau đó, mục tiêu kế hoạch của chúng tôi được giao cho mục tiêu “100%” đã đề cập ở trên hoàn thành.

Rõ ràng, căn bệnh này là lỗi của chúng tôi. Nhận thức được hậu quả của bệnh thành tích, xã hội cần đẩy mạnh nỗ lực loại bỏ nó. Người lãnh đạo cần kiểm tra, giám sát chặt chẽ hơn hoạt động của tổ chức, cá nhân mình, đồng thời điều chỉnh hệ thống, cơ chế quản lý của tổ chức. Quần chúng của tương lai tự tổ chức ra khỏi hình thức bệnh tật và trở thành quần chúng thực sự. Chỉ có làm được điều này thì xã hội của chúng ta mới thực sự trong sáng và hướng thượng.

Trình bày quan điểm về bệnh thành tích – Mẫu 2

Trên đời này có người không thích thành tích tốt, được khen, nhưng mỗi người cần nhận ra đâu là thành tích thực sự. Ngày nay, để đạt điểm cao, người ta coi thường mọi thứ, theo đuổi những thành tích hão huyền và sử dụng những thứ không có thật. Có lẽ vì thế mà bệnh thành tích ngày càng nặng nề, gây tác hại lớn cho sự phát triển xã hội.

“Bệnh thành tích” được hiểu là một người luôn muốn đạt được những thành tích tốt, dù đó có phải là thành tích thực sự hay không. Vì vậy, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì, kể cả những việc gian dối, trái đạo đức. Nó ăn mòn tâm trí họ như một căn bệnh.

Khi xã hội ngày càng phát triển thì những thành quả đạt được là rất đáng được ghi nhận. Nhưng cũng thật đáng buồn khi xã hội ngày càng phát triển, sự chăm chỉ, nỗ lực mà con người bỏ ra để đạt điểm cao lại trở thành căn bệnh đe dọa xã hội.

Một trong những biểu hiện rõ nhất là bệnh thành tích trong giáo dục. Giáo viên muốn điểm tốt ở trường, và cha mẹ muốn điểm tốt ở con cái. Nguyễn Thiện Nhân từng nói: “Thầy cô, nhà trường háo điểm, ham điểm thi. Hàng nghìn phụ huynh, gia đình học sinh là bạn học. Tác giả của bệnh điểm”.

Phụ huynh muốn con đạt điểm cao nhưng sẵn sàng cho tiền thầy, cô vì muốn học sinh đạt điểm cao trong học tập mà hối lộ gia sư. Chúng tôi biết rằng điểm kiểm tra của học sinh sẽ là một trong những tiêu chí đánh giá chất lượng giảng dạy của giáo viên và nhà trường. Từ nay, giáo viên sẽ được thưởng và tăng lương nếu học sinh làm bài tốt. Phụ huynh cũng nhận được một thẻ báo cáo tốt đẹp cho con cái của họ. Mọi người đều có lợi. Bên cạnh những bậc cha mẹ thật lòng mong con có thể dựa vào chính sức mình, thì vẫn có nhiều bậc cha mẹ cố gắng để con có một bảng điểm thật đẹp, mong con có một tương lai xán lạn. Tất cả điều này bắt nguồn từ tình yêu sâu sắc của cha mẹ dành cho con cái. Ai mà không muốn một tương lai tốt đẹp hơn cho con cái mình. Mỗi khi đi thi, chúng ta lại bắt gặp những đoạn hội thoại như: “Em đã từng trông trẻ ở đâu chưa?”, “Em đã từng đi học thầy này chưa?”. Chính sự yêu thương thái quá của cha mẹ đã vô tình trở thành công cụ lây lan bệnh thành tích.

Hàng ngày chúng ta thấy trên các phương tiện thông tin đại chúng những tin tức như học sinh ngồi nhầm lớp, học sinh lớp 6 chưa thuộc hết bảng cửu chương, đọc viết chưa thông thạo nhưng các em vẫn đến lớp bình thường. Hẳn chúng ta thấy buồn vui lẫn lộn khi sau mỗi kỳ thi đại học, cao đẳng hàng năm là những bài thi chép ra giấy nhưng sai nội dung hoàn toàn. Sau mỗi ngày thi, khuôn viên trường rợp bóng phao trắng. Bức ảnh này thật buồn.

Bệnh thành tích giáo dục đã trở thành căn bệnh nan y. Đó không chỉ là căn bệnh của ngành giáo dục, mà còn xuất hiện ở các lĩnh vực khác của xã hội. Bệnh thành tích không còn giới hạn ở một người hay một lĩnh vực cụ thể nào. Tôi nhớ trước đây nước ta chỉ có khoảng 1.700 hợp tác xã thoát nghèo, sau khi có kế hoạch giảm nghèo và hỗ trợ kinh phí của Chính phủ, nhiều nơi đã xóa đói giảm nghèo. Rồi khi truyền thông vào cuộc, vẫn còn hàng trăm hộ dân không đủ ăn, đủ mặc nhưng đã thoát nghèo. Âu cũng là bệnh thành tích.

Cấp trên thích nghe thành tích, và tất nhiên sẽ có cấp dưới tạo ra thành tích ảo. Từ nhỏ đến lớn, từ ít đến nhiều, căn bệnh thành tích từ đó ngày càng lan rộng. Chuyện công việc chỉ nói trên giấy, chuyện việc làm, chuyện xóa đói giảm nghèo, báo cáo xa rời thực tế là những vấn đề muôn thuở.

Bệnh thành tích có thể gây hậu quả rất nghiêm trọng cho xã hội. Bệnh thành tích làm mất đi sự trung thực, lòng tin và sự phát triển của xã hội. Chúng ta đều biết xã hội phát triển cần có nhân tài, con người phải có tài năng thực sự và làm việc thiết thực. Trong cuộc sống hiện đại, nếu bạn không có năng lực thực sự, bạn không thể có chỗ đứng. Bệnh thành tích khiến người ta chỉ thấy cái nặng mà không thấy cái bản chất. Một tập thể mắc bệnh thành tích sẽ cho ra những sản phẩm vô giá trị. Bệnh thành tích khiến con người dễ bị ảo tưởng và lọc lừa. Họ sẽ dần biến chất và đánh mất những giá trị đạo đức tốt đẹp của mình.

Câu ngạn ngữ xưa “tốt gỗ không bằng tốt nước sơn” nói rõ một điều rằng, người ta coi trọng chất lượng hơn hình thức và số lượng để đánh giá giá trị của một vấn đề. Bệnh thành tích ngày nay đã làm thui chột tất cả những giá trị cao đẹp đó và phá vỡ truyền thống văn hiến của dân tộc. Đó là loại bệnh khiến một người cảm thấy tự mãn, nghĩ rằng mình luôn ổn, trong khi thực tế thì không. Và những tưởng tượng thường không có thật và không tồn tại lâu.

Vì vậy, chúng ta cần có những biện pháp phòng ngừa và đẩy lùi căn bệnh này. Tất cả các bộ, ban, ngành chức năng cần tiến hành thanh tra, kiểm tra để kịp thời phát hiện, ngăn chặn sai phạm. Các biện pháp thích hợp sẽ được thực hiện trong trường hợp vi phạm cố ý. Bên cạnh đó, chúng ta cần đẩy mạnh các biện pháp tuyên truyền, giáo dục nâng cao nhận thức của mọi người để tránh và đẩy lùi căn bệnh này. Tôi nghĩ đó là một bệnh truyền nhiễm, nhưng bạn có cho phép mình lây nhiễm hay không là hoàn toàn tùy thuộc vào mỗi cá nhân. Chúng ta cần phải là những con người có phẩm giá và tư cách và đó là điều mà xã hội này cần lan tỏa.

Đất nước ta đang trên con đường hội nhập và phát triển, ai cũng cần phải giữ vững giá trị của mình thì mới có được địa vị nhất định. Nhưng nó không thể tạo ra sự khác biệt vì nó. Chúng ta cần phải tự mình đi lên đó. Đây chắc chắn không phải là một nhiệm vụ khó khăn nếu chúng ta luôn giữ được lòng tự trọng và giữ được cá tính của mình.

Trình bày quan điểm về bệnh thành tích – Mẫu 3

Thành tích là kết quả có thể đo lường được của nỗ lực con người. Kết quả không chỉ là lợi ích vật chất hay tinh thần của cá nhân, mặc dù hầu hết những gì thúc đẩy mọi người làm việc chăm chỉ hơn và đạt được thành tích tốt hơn là lợi ích của chính họ. Nhưng mọi người vẫn có thể làm hết sức mình vì lợi ích chung, lợi ích của xã hội và của đất nước.

Theo định nghĩa này, nỗ lực của cá nhân hoặc tập thể để đạt được thành tích là một phẩm chất đạo đức tốt, đáng được biểu dương và tái tạo. Hãy tưởng tượng một xã hội trong đó tất cả các thành viên phấn đấu đạt thành tích cao hơn trong mọi lĩnh vực hoạt động: thể thao, văn hóa, nghệ thuật, giáo dục, sản xuất, thương mại, công nghệ, vì điều đó mang lại lợi ích cho chính họ và cộng đồng nói chung. Xã hội đó nhất định tiến bộ, kinh tế nước đó nhất định phát triển, dân tộc đó nhất định giàu, nước nhất định cường thịnh.

Nhưng có khi nào việc phấn đấu để đạt được phẩm chất tốt đẹp mà mọi thành viên trong xã hội phải có này lại trở thành căn bệnh mà chúng ta gọi là bệnh thành tích? Xét cho cùng, nếu diễn giải theo thuật ngữ thông thường, sự khác biệt cơ bản giữa thành công và bệnh tật chỉ là sự khác biệt giữa đúng và sai. Yếu tố then chốt tạo nên sự khác biệt là sự trung thực hay không.

Bệnh thành tích đang tràn lan trong ngành giáo dục nước ta hiện nay đang được dư luận quan tâm. Nó không chỉ lây nhiễm cho một số học viên, mà còn lây nhiễm cho nhiều gia đình trong xã hội. Ông Nguyễn Thiện Nhân, Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo, người đặt nhiều kỳ vọng vào chấn hưng nền giáo dục quốc dân, nhận xét rằng không chỉ “thầy cô, nhà trường mong đạt kết quả với điểm số kỳ thi tuyển sinh đại học” mà “hàng chục triệu” phụ huynh và học sinh là đồng tác giả của bệnh thành tích.

Tuy nhiên, để khắc phục căn bệnh nguy hiểm này, vẫn còn nhiều vấn đề cần được tiếp tục phân tích, làm rõ. Tại sao nhà trường và giáo viên muốn có điểm Gaokao? Phải chăng vì những điểm cao đó – cho dù điểm không phản ánh đúng thực chất – là thước đo để các sở, ban đánh giá kết quả hành chính và sư phạm của cán bộ quản lý và giáo viên? Chắc chắn, bằng cách đánh giá cao điểm số theo cách này, ban giám hiệu và giáo viên sẽ được hưởng lợi nhờ tăng lương, thưởng và tiếp tục phát triển “sự nghiệp” bệnh điểm? Không nên sao nếu tất cả các trường trên cả nước đều có kết quả xuất sắc như nhau? Chẳng phải thành tích quản lý giáo dục quốc dân của Bộ GD-ĐT rất tốt hay sao? Tại sao cha mẹ muốn có con Ở đây cũng có hai quan điểm: thực chất và tác dụng. Học sinh “giả tạo”. Đã bỏ ra tiền thật, công sức, thời gian thật và hy vọng thật để cho đứa trẻ một tương lai tươi sáng thật sự, họ chẳng có lý do gì lại muốn nhận một học sinh giả, tuy nhiên, đứng trên con số thực dụng, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì. phải mất, trong đó có chúng tôi Những điều tồi tệ nhất được biết đến để giúp con cái họ thi đậu và lấy bằng cấp, vì vậy, suy cho cùng, phụ huynh và chín học sinh h không phải là “đồng tác giả” nhiều như nạn nhân của bệnh thành tích. Ai được miễn dịch khi bệnh phổ biến? Cuối cùng, không ai phải chịu rủi ro và chi phí cao hơn ngoại trừ xã ​​hội. Lãng phí thời gian và tiền bạc nghiêm trọng, hậu quả là bệnh tật. Khi nguồn nhân lực cần thiết cho sự phát triển kinh tế bị méo mó nghiêm trọng cả về số lượng và chất lượng, các công ty phải chấp nhận rằng “giả” lẫn lộn với “thật” và phải trả giá đắt hơn. Sách dùng để đào tạo, bồi dưỡng sau tuyển dụng, bệnh thành tích là do hình thức, chính nó là mẹ đẻ của bệnh đạo văn, học vẹt sinh ra bệnh thành tích, phương pháp đánh giá, kiểm tra học lực trở nên chuyên sâu, nặng nề, phức tạp mà rập khuôn, không có chỗ cho sức sáng tạo của con người còn quá nhiều trở ngại, mức độ tập trung càng làm trầm trọng thêm Tinh thần ham học hỏi, tinh thần rập khuôn, bắt chước của học sinh.

Chúng ta đều nhận thức rõ rằng xã hội muốn phát triển, tiến bộ thì phải có nhiều nhân tài, nhân tài phải là những người thực học, tiếp thu tri thức, tinh hoa của nhân loại, của dân tộc thông qua giáo dục. hệ thống cộng đồng. Giáo dục là điểm khởi đầu cho sự thịnh vượng của một quốc gia, một dân tộc và là cội nguồn của sức sống. Một nền giáo dục tốt và trưởng thành sẽ sản sinh ra một con người có lòng nhân hậu và trung thực. Những thành tựu liêm chính tốt sẽ tiếp bước vững chắc cho sự phát triển của cộng đồng quốc gia.

Đất nước ta đang tiến lên trên con đường đổi mới, mở cửa, hội nhập và cạnh tranh với thế giới, phấn đấu vươn lên chiếm lĩnh thế giới. Sự thịnh vượng của đất nước này phụ thuộc vào việc nền giáo dục của chúng ta có đổi mới và có khả năng tạo ra những tài năng thực sự hay không. Tiến tới cải cách giáo dục thì phải bài trừ bệnh thành tích. Đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng nó chắc chắn cũng không dễ dàng.

Trình bày quan điểm về bệnh thành tích – Mẫu 4

Trong xã hội ngày càng phát triển như hiện nay, một số người quên đi những chuẩn mực đạo đức và chạy theo những yếu tố tiêu cực của xã hội, bệnh thành tích học tập là một ví dụ. Trước thực trạng đó, Bộ Giáo dục nước ta đã vận động toàn dân “nói không với tiêu cực thi cử và bệnh điểm trong giáo dục”

“Tiêu cực” là một biểu hiện không lành mạnh, có tác động tiêu cực đến xã hội, làm xã hội ta ngày càng đi xuống. “Thành tích” là kết quả nỗ lực của con người. Kết quả này không chỉ là lợi ích vật chất hay tinh thần của cá nhân, mặc dù hầu hết các yếu tố thúc đẩy mọi người làm việc chăm chỉ hơn và đạt được mục tiêu tốt hơn là lợi ích của chính họ. Nhưng mọi người vẫn có thể làm hết sức mình vì lợi ích chung, lợi ích của xã hội và của đất nước. Tuy nhiên, “bệnh thành tích” là do những “nỗ lực” đạo đức giả gây ra. Sự khác biệt cơ bản giữa “thành tích” và “bệnh thành tích” là sự khác biệt giữa đúng và sai. Và yếu tố then chốt tạo nên sự khác biệt chính là sự trung thực. Vì vậy, phấn đấu đạt thành tích cá nhân hay tập thể là một phẩm chất đạo đức tốt cần được biểu dương. Những yếu tố tiêu cực, bệnh thành tích cần phải lên án và loại bỏ.

Căn bệnh tiêu cực điểm thi ngày càng phổ biến ở Việt Nam, do nhà trường muốn đạt mục tiêu đề ra, giáo viên muốn đạt điểm cao trong các cuộc thi cấp trường nên phớt lờ. điểm ảo Cha mẹ muốn con học giỏi, học sinh muốn được lên lớp, có danh hiệu mà không cần phải học hành vất vả. Vì những lý do đó mà ngày nay có hiện tượng chạy theo thành tích mà không quan tâm đến chất lượng. Đối với các bậc cha mẹ, chắc chắn không ai mong con mình học không giỏi, học không có chất lượng. Họ là những người cho tiền thật, công sức thật, thời gian thật và hy vọng thật về một tương lai tươi sáng thật cho con mình đồng thời lo cho chúng học hành và thành đạt. Vì vậy, họ không có lý do gì để mong đợi những lời nói dối từ kết quả học tập của con cái họ. Tuy nhiên, từ quan điểm thực dụng, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì, kể cả những cách tồi tệ nhất mà chúng ta nghe thấy trên các phương tiện truyền thông, để con cái họ có thể vượt qua các kỳ thi, lấy bằng cấp và tìm được việc làm sau này. Hãy lấy bằng cấp trước, vì đó là bằng cấp được xã hội công nhận, rồi khi có điều kiện, bạn sẽ nỗ lực học tập một cách trung thực. Vì vậy, suy cho cùng, chính phụ huynh và học sinh là những người góp phần làm lan rộng và suy thoái căn bệnh thành tích.

Đầu năm 2006, tại Trường Trung học cơ sở Trần Phú ở miền núi Song Hùng, tỉnh Phú Yên, phát hiện 26 học sinh lớp 6 đọc thông, viết chưa thạo nhưng vẫn được lên lớp. Trong các kỳ thi tốt nghiệp THPT và đại học, hiện tượng mang CMND vào phòng thi và vứt CMND sau giờ thi đã được báo chí đề cập. Bản thân chúng ta nghĩ gì khi biết thông tin này? Không có gì đáng sợ hơn là để thế hệ này, toàn bộ tương lai của đất nước này, trong tay những người như vậy. Nếu những người có địa vị cao trong xã hội là những người “thật” thì những người này chính là những hạt sạn của xã hội đang làm chậm đất nước ta trên con đường phát triển.

Chúng ta đều hiểu rằng xã hội muốn phát triển thì phải có nhiều nhân tài, mà nhân tài phải là những người thực sự có năng lực, đó là nền tảng của một quốc gia. Giáo dục là điểm khởi đầu và là nguồn sinh khí để đất nước mạnh, dân tộc mạnh. Một nền giáo dục thực sự tốt sẽ tạo ra những con người tốt và trung thực. Những thành tựu này sẽ tạo bước tiến vững chắc cho sự phát triển của cộng đồng quốc gia. Đất nước ta đang tiến trên con đường đổi mới, mở cửa, hội nhập và cạnh tranh với thế giới, phấn đấu chiếm một vị trí trên hành tinh này. Các cuộc đấu tranh kinh tế sắp tới là những chiến thắng khốc liệt và sinh tử, cả trên chiến trường và trên võ đài. Ở đó, võ sĩ chỉ có thể đánh bại đối thủ dựa trên kỹ năng thực sự chứ không phải nhờ chứng chỉ cao hơn. Đất nước chúng ta có thể thịnh vượng trong tương lai hay không phụ thuộc vào nền giáo dục của chúng ta có đổi mới và có thể ươm mầm những tài năng thực sự hay không.

Chúng ta phải ra sức học tập, chăm chỉ học tập, rèn luyện tư cách đạo đức để mai sau có ích cho xã hội và cho bản thân. Cần loại bỏ tiêu cực và bệnh thành tích ra khỏi các kỳ thi. Không quá khó nếu chúng ta đều có quyết tâm “nói không với tiêu cực điểm thi và các vấn đề về hiệu quả giáo dục”.

Trình bày quan điểm về bệnh thành tích – Mẫu 5

Ai trong đời cũng thích được khen thưởng, được đánh giá cao, được đánh giá cao. Bởi đó là nguồn động viên tinh thần quan trọng giúp con người có thể sống tốt đẹp và hoàn thiện hơn. Tuy nhiên, bên cạnh những mặt tích cực của khen thưởng, vẫn có những cá nhân, tổ chức cố gắng đạt được thành tích. Thậm chí, nó đã trở thành một “căn bệnh” trong xã hội hiện nay. Vậy bệnh thành tích là gì? Còn tác động của nó đối với xã hội thì chúng ta phải cùng nhau hiểu.

Thành tích có nghĩa là nỗ lực, kết quả tích cực của nỗ lực của mọi người và các nhóm. Nó thường mang hàm ý tích cực, phản ánh sự chăm chỉ và nỗ lực không mệt mỏi của mọi người. Nhưng nếu đặt chung với từ “bệnh” thì nó trở nên vô cùng đáng sợ. Bây giờ xã hội của chúng ta nói chung phải tìm ra cách loại bỏ nó.

Bệnh thành tích là cá nhân, tổ chức không chạy theo thực tế, chỉ chạy theo số lượng mà không quan tâm đến “chất lượng”. Tương tự như câu tục ngữ “thùng rỗng kêu to”. Tức là chúng ta chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài hào nhoáng mà bỏ qua cốt lõi bên trong. Trên thực tế, đây là một trong những “tai họa” về sâu đang nhận được rất nhiều sự chú ý ở mọi cấp độ hiện nay. Phải nói rằng bệnh thành tích không hiếm gặp trong cuộc sống. Tuy nhiên, nó có lẽ phổ biến nhất trong môi trường giáo dục, cơ quan chính phủ.

Điều này được phản ánh trong Kỳ thi thử tốt nghiệp trung học, kỳ thi đánh giá chất lượng. Thầy cô còn quá bận tâm đến điểm số của học sinh vì đó là thước đo phản ánh chất lượng giảng dạy và bộ mặt của nhà trường. Đó là lý do tại sao giáo viên ném phao vào học sinh, trồng trọt và gian lận trong các kỳ thi. Cơ quan công quyền làm không nhiều, nhưng khi họp tổng kết kết quả thì báo cáo luôn là “hoàn thành tốt”, “hoàn thành vượt mức”. Thực ra họ chỉ hài lòng với con số 99, 100% mà quên rằng nó có thể hủy hoại cả một thế hệ và nền kinh tế của cả một quốc gia.

Bệnh thành tích có thể để lại hậu quả rất nghiêm trọng cho cá nhân và xã hội. Thứ nhất, nó khiến người ta tự mãn và không nhận thức được giá trị bản thân. Luôn mơ mộng về những gì bạn đã đạt được. Rồi dần dần họ trở nên tự phụ, không còn khả năng lắng nghe, tiếp thu và sửa đổi, từ đó trở nên thoái hóa khỏi xã hội. Bởi vậy ông cha ta xưa có câu “tốt gỗ không bằng tốt nước sơn”. Tuy bề ngoài xấu xí nhưng chất lượng bên trong không chịu mối mọt. Vì một cây bị mục nát thì sớm muộn cũng mất đi màu xanh và chết dần chết mòn. Đối với tập thể, bệnh thành tích càng trở nên nguy hiểm.

Đầu tiên là khía cạnh trường học. Căn bệnh chạy theo thành tích trong giáo dục có thể hủy hoại cả tập thể. Việc học sinh ngồi nhầm lớp thỉnh thoảng xảy ra đã trở thành “chuyện thường ngày trong cộng đồng”. Có em không biết đọc, biết viết nhưng vẫn ngồi học đến lớp 7 như thường. Rồi bạn sẽ làm gì cho xã hội trong tương lai? Chúng ta có đang nỗ lực để lấp đầy những thiếu sót này không? Ở một đất nước, nếu một quan chức chỉ biết múc cho dân một thùng và “kêu” thùng rỗng, thì đến bao giờ người dân mới hết khổ? Bao giờ xã hội ta mới có hai tiếng công lý? Vậy khi thể chế công chỉ chạy theo thành tích thì bao giờ đất nước thoát nghèo? Xã hội đã trở nên văn minh chưa?

Bác Hồ là người cực lực lên án bệnh thành tích. Tôi còn nhớ câu chuyện ông đi thăm một hợp tác xã lao động giỏi, câu chuyện được truyền tụng qua nhiều thế hệ sau. Khi đến thăm chuồng lợn của xã, anh thấy lợn cắn nhau trong chuồng. Người đàn ông lập tức mở cửa chuồng, một con lợn lao ra. Sau đó, anh liền hỏi chủ tịch xã thì được biết, để đạt được thành công với bản thân, anh đã bắt lợn của người dân vào chuồng khiến những con lợn trong đàn cắn xé lẫn nhau. Người nghiêm khắc phê bình và chỉ ra tác hại khó lường của bệnh thành tích. Đối với một người có tầm nhìn như bạn mà lo lắng về những hậu quả thảm khốc của nó là đủ để biết nó làm cho xã hội xấu xí như thế nào.

Hiểu được hậu quả của bệnh thành tích, con người chúng ta sẽ sống có trách nhiệm hơn, có ý chí hơn. Đó là lý do tại sao bây giờ chúng ta đang là học sinh ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta hãy tìm cách thoát khỏi nó và vượt qua các kỳ thi nghiêm túc thay vì đạo văn hoặc chạy vạy mua tín chỉ. Bởi chỉ khi đẩy lùi được căn bệnh này, xã hội mới trở nên trong sạch, văn minh.

Trình bày quan điểm về bệnh thành tích – Mẫu 6

Khi nói đến thành tích, ai cũng muốn đạt được thành tích cao. Mọi người đều có tiềm năng để cạnh tranh. Khi chúng ta còn nhỏ, bạn phải nhớ rằng nếu cha mẹ và con cái thi xem ai ăn nhanh hơn, chúng ta sẽ ăn nhanh hơn để được khen. Phấn đấu đạt điểm cao cũng được, nhưng cố gắng đạt điểm cao bằng mọi giá lại khác. Có một vấn đề hiện nay được gọi là “bệnh thành tích”, nơi mọi người tranh nhau đạt thành tích cao mà không nghĩ đến điều gì khác. Căn bệnh này đã gây ra những tác hại không hề nhỏ đối với sự phát triển của xã hội chúng ta hiện nay.

Về cơ bản, thành tích là thước đo để đánh giá một người. Nhưng khi chúng ta đặt từ bệnh trước nó, chúng ta biết đó là một điều xấu. Người ta mải theo đuổi bệnh thành tích đến mức chỉ chú ý đến kết quả cuối cùng mà bỏ qua quá trình đạt được nó. Đôi khi mọi người làm những điều xấu để có được điểm cao. Ví dụ, trong lĩnh vực giáo dục, bệnh thành tích hiện nay là ăn cắp văn để được điểm cao, bất kể người ta đã tiếp thu kiến ​​thức gì.

Thực ra, bệnh thành tích đến nay chưa xuất hiện. Nó quay trở lại thời cổ đại và dường như tăng lên mỗi lần. Không chỉ trong lĩnh vực giáo dục, giáo dục là cái nôi phát triển của mỗi người. Vì vậy, bệnh thành tích giáo dục vẫn là chủ đề được mọi người bàn tán. Vẫn còn khá nhiều trường còn chạy theo điểm số, đặt mục tiêu 100% đạt loại giỏi trong các cuộc thi này, thi khác. Để đạt được mục tiêu đã đề ra, họ cố gắng bằng mọi cách để đào tạo học sinh. Ví dụ như mở “lò” luyện thi. Học sinh đi học phải học tất cả các môn thi mới trúng tuyển vào trường, học sinh có đặc quyền chỉ học một môn để dự thi, các môn khác giáo viên hỗ trợ. Đây chính là nguyên nhân khiến học sinh mắc bệnh. Trong kỳ thi tốt nghiệp THPT, nhiều trường ngang nhiên yêu cầu học sinh chép bài, ném phao vào học sinh để không ai trượt. Vì nếu có học sinh trượt thì điểm của trường sẽ giảm.

Cô giáo dạy toán cấp 2 của tôi đã kể cho tôi nghe một câu chuyện buồn cười nhưng đầy nước mắt. Một trong những học sinh của ông không thể đọc định nghĩa trong sách giáo khoa. Khi được hỏi về phép cộng đơn giản trong phạm vi 10, học sinh của cô giáo không trả lời. Cô giáo đưa cậu đến gặp hiệu trưởng trường tiểu học và hỏi tại sao một học sinh như vậy có thể đến lớp. Thầy hiệu trưởng trả lời cô giáo: “Thằng đó không ngoan, nhưng bố mẹ nó tốt”. Những câu chuyện anh kể làm tôi suy nghĩ sâu sắc. Có phải con người ngày nay đến trường để tiếp thu kiến ​​thức và chỉ để đạt được thành tích? Một đất nước chỉ biết trông vào công trạng, đất nước sẽ đi về đâu?

Khi giáo dục không ươm mầm được những tài năng thực sự thì sẽ dẫn đến những hậu quả vô cùng tồi tệ. Những học sinh đó sinh ra mà không biết mình thực sự có năng lực gì, làm được gì. Rồi họ sẽ bận rộn với cuộc sống của chính mình. Trên thực tế, có rất nhiều trường hợp học sinh đạt giải Khuyến khích Quốc gia nhưng trượt tốt nghiệp.

Để xã hội không tụt hậu, giáo dục cần phải đổi mới. Xã hội chỉ thay đổi nếu nền giáo dục thay đổi và bệnh thành tích bị đẩy lùi. Các khu vực khác đã làm theo và trở nên tốt hơn. Mỗi học sinh cần tự giác trong học tập. Học là để hiểu biết bản thân chứ không phải để lấy thành tích.

Trình bày quan điểm về bệnh thành tích – Mẫu 7

Bạn có biết? Ai trong xã hội không muốn được khen thưởng khi có thành tích. Có nhiều thành tích và được mọi người công nhận chắc chắn sẽ thúc đẩy các cá nhân và tập thể muốn đạt được nhiều hơn nữa. Nhưng điều đáng buồn là hiện nay có rất nhiều người chạy theo điểm số, mua điểm, cố đạt điểm khiến ai cũng phải ghen tị Điểm số đã trở thành một vấn nạn trong thời hiện đại ngày nay, một căn bệnh nan y.

Mọi người phải hiểu bệnh thành tích là gì? Thành tích được hiểu là kết quả được đánh giá xứng đáng do công sức bỏ ra. Như vậy, thành tích thực chất được coi là điều kiện biểu dương, biểu dương kết quả thực hành tốt mà người lập thành tích phải phấn đấu đạt được. Khi mọi người khen ngợi cũng chính là khích lệ sự cố gắng của những tấm gương, tạo động lực để họ tiếp tục cố gắng hơn nữa. Mặt khác, chúng ta cũng nhận ra rằng, thành tích của người ấy cũng là một kiểu “khuyến mãi” cho người khác, để người khác cũng “chạy đua” và tiếp tục tiến lên. Rõ ràng, không ai có thể phủ nhận rằng thành tích là một điều tốt. Thành tích luôn mang lại những điều tốt đẹp cho cuộc sống và phải trả giá bằng kết quả.

Tuy nhiên, điều đáng buồn là trong xã hội ngày nay, người ta đặt chữ “thành tích” trước chữ “bệnh”. Chúng ta cũng nên hiểu bệnh thành tích, vấn đề hoàn toàn khác. Từ bệnh bao giờ cũng bao hàm cái xấu. “Bệnh thành tích” chẳng qua là thói quen chăm chút cho vẻ bề ngoài của các cá nhân, tập thể, để được biểu dương, khen thưởng nhưng thực tế họ không có khả năng đạt được những thành tích tương ứng để ăn mừng. . Thành tích giống như một sự hào nhoáng với một lớp mỡ che phủ nó bằng sự vẩn đục và yếu ớt. Chỉ cần một giọt xà phòng là bề mặt của nó được bao phủ bởi lớp dầu lấp lánh đó, làm lộ ra những điểm yếu và nhược điểm.

Bệnh thành tích là căn bệnh nan y tồn tại trong đời sống xã hội từ lâu. Căn bệnh này cũng đã hoành hành, rình rập và lây lan sang nhiều ngành nghề, lĩnh vực của đời sống. Trong môi trường giáo dục – môi trường luôn được coi là môi trường trong sạch thì nay bệnh thành tích hay còn gọi là bệnh hình thức. Một lớp học với 100% học sinh xuất sắc, trường khiến các trường khác phải nể phục với kết quả xuất sắc, và đó cũng là một cách để thu hút học sinh. Nhưng trên thực tế, trong ngôi trường đó vẫn có những học sinh ngồi nhầm lớp, không có óc phán đoán tốt, đánh đồng các điểm, không phân biệt được năng lực thực sự của học sinh. Đặc biệt, môi trường giáo dục ở Việt Nam vẫn dựa trên bằng cấp.

Dường như chúng ta đã nhận ra rằng bản thân bệnh thành tích đã có thể gây ra những hậu quả vô cùng tai hại. Đầu tiên, dường như có một nhận thức rằng cùng một căn bệnh khiến mỗi tổ chức cá nhân không biết đến thế mạnh của mình và tự mãn về thành tích của mình. Vì chạy theo thành tích, con người không có khuynh hướng phát triển. Trong xã hội hiện đại, bệnh thành tích không ngừng “được” duy trì, phát triển và đáng buồn là nó vẫn đang tăng lên theo cấp số nhân. Bệnh dần dần. Nó cũng sẽ ăn sâu, gắn bó với tư tưởng, lối sống, cách làm việc của xã hội nước ta. Căn bệnh khủng khiếp này còn khiến cho những phẩm chất chân chính bị lãng quên, xuống dốc, chỉ còn vẻ ngoài hào nhoáng, đẹp đẽ mà trong lòng thì trống rỗng.

Bệnh thành tích luôn tác động đến mọi ngành nghề, mọi lĩnh vực. Căn bệnh thành tích cũng có nhiều căn nguyên sâu xa từ một thói xấu của con người, đó là thói ganh ghét, “con quạ cũng giận”. Nhưng căn bệnh điểm số luôn xuất hiện trong các lĩnh vực khác nhau, cuộc sống thực sự tồi tệ và chúng ta cần phải chống lại.

Mỗi chúng ta cũng ý thức được rằng căn bệnh thành tích này cũng cần phải được điều trị càng sớm càng tốt. Nhất là khi Việt Nam đang bước vào công nghiệp hóa, hiện đại hóa thì việc diệt trừ tận gốc căn bệnh này lại càng cần thiết. Có thể nói, chữa dứt điểm bệnh điểm số thì chúng ta mới chống được hiện tượng gian lận trong thi cử, đồng thời cũng xây dựng được con người mới, đạo đức mới, xã hội văn minh tốt đẹp hơn.

Nêu quan điểm về bệnh thành tích – Mẫu 8

Không biết bắt đầu từ bao giờ, “bệnh thành tích” đã trở thành một căn bệnh có tác hại vô cùng lớn đối với sự phát triển của xã hội chúng ta hiện nay. Học tập, làm việc và phấn đấu, ai cũng có mong muốn chính đáng là đạt được nhiều kết quả tốt. Tuy nhiên, do lòng tham công đức nên đã có hiện tượng làm phúc báo. Thành tích được lập bản đồ, phóng đại, nhân lên, thêm vào cho huy chương, giải thưởng, diễu hành ồn ào, lễ hội ồn ào, phương tiện truyền thông đại chúng ồn ào.

Hầu hết ngành nghề nào cũng có “bệnh thành tích”. Các nhà máy thiếu nguyên liệu, công nhân mất việc làm nhưng năm nào cũng hoàn thành kế hoạch. Một số lâm trường trồng cây thành rừng, kết quả khoa trương, phủ xanh đồi trọc, trồng hàng triệu cây bóng mát, cây ăn quả, cây nổi tiếng, thông cao chót vót, bạch đàn lớn. Nhưng khi đoàn kiểm tra “động” vào thì câu chuyện lại diễn ra như một bi kịch và hài kịch. Những con số, những cái cây đó chỉ là con số không. Rừng phòng thủ bị phá. Hoang vu, núi non cằn cỗi. Những cánh rừng đầu nguồn bị chặt trụi.

Trong ngành giao thông vận tải, đường mới xây đã xuống cấp, tai nạn giao thông liên miên xảy ra chóng mặt, mỗi năm có hàng trăm người chết vì tai nạn ô tô, tàu hỏa. Móng cầu lún, cầu sập không phải là hiếm!

Trong ngành giáo dục, “căn bệnh thành tích” ngày càng trầm trọng. Gian lận trong thi cử, trường nào, nơi nào cũng lo điểm số nên kỷ luật được nới lỏng. Bằng cấp giả, học vị giả, tiến sĩ giả không còn là hiện tượng hiếm. Khẩu hiệu: “Nói không với tiêu cực” tuy có giảm nhưng căn bệnh tiêu cực không thể một sớm một chiều có thể chữa khỏi. Nguyên nhân của thành tích chính trị là do báo cáo xấu, đã làm băng hoại đạo đức của cán bộ và công nhân. Các số liệu thống kê là số liệu hư cấu, không phù hợp với thực tế sản xuất ở nước ta. Dịch cúm gia cầm, cúm gia cầm, lợn tai xanh ở một số nơi đôi khi còn báo sai. Nhiều tai họa do “bệnh thành tích” gây ra! Chỉ có điều tra nghiêm minh, điều tra nghiêm minh, xử phạt nghiêm minh thì mới chữa được căn bệnh “ung thư” này.

Nếu chữa được “căn bệnh thành tích” thì sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước sẽ phát triển vượt bậc, đạt được nhiều thành tựu rực rỡ. Chỉ có diệt được “bệnh thành tích” thì chúng ta mới chống gian lận trong thi cử, mới tạo ra con người mới, xây dựng xã hội mới đạo đức, văn minh.

Nêu quan điểm về bệnh thành tích – Mẫu 9

Sự phát triển của cuộc sống phụ thuộc vào mồ hôi nước mắt của toàn dân, toàn xã hội. Tuy nhiên, chạy theo những thành tích hư cấu, đánh lừa người khác bằng những con số hư cấu và báo cáo sai là điều đáng trách. Mọi người đôi khi cạnh tranh, đánh giá lẫn nhau và chạy theo thành tích. Chính vì vậy mà bệnh thành tích ngày càng nặng, gây tác hại lớn cho sự phát triển xã hội.

Trước hết phải nói đến sự nỗ lực của cá nhân hay tập thể để đạt được kết quả tốt. Đó là một điều thực sự tốt và đáng được ngưỡng mộ và nhân rộng. Một xã hội mà mọi thành viên đều phấn đấu đạt thành tích cao trong các lĩnh vực thể thao, văn hóa, khoa học, kinh tế… vì lợi ích của bản thân và cộng đồng, chắc chắn là như vậy. Đó là một xã hội tiến bộ thì kinh tế nhất định phát triển, đất nước nhất định phồn vinh.

Tuy nhiên, điều đáng buồn là xã hội ngày nay đang phát triển, sự phấn đấu và cố gắng để đạt được – những phẩm chất tốt đẹp của các thành viên trong xã hội đang trở thành một căn bệnh – một căn bệnh. Thành tích – căn bệnh đe dọa xã hội.

Người xưa thường nói “con gà tức nhau nhổ lông”, và “mua danh” cũng chỉ tâm lý đố kỵ, tham danh lợi – thói hư tật xấu của con người. Danh tiếng có được không chỉ được những người xung quanh kính trọng mà còn thu được lợi nhuận thực tế.

Có lẽ vì thế mà bệnh thành tích càng có lý do để lan rộng, thậm chí bùng phát.

Trong cuộc sống phát triển, kinh tế phát triển ngày nay, càng cạnh tranh về thương hiệu, danh tiếng thì càng kích thích cạnh tranh về thành tích ảo.

Vấn nạn nổi cộm nhất hiện nay là “bệnh thành tích giáo dục”, không chỉ nhà trường, thầy cô muốn điểm cao mà cả gia đình, xã hội cũng muốn con em mình đạt điểm cao. Tôi có thành tích tốt. “Thầy trò, nhà trường khát khao thành đạt qua kết quả thi đại học, còn hàng chục triệu phụ huynh, gia đình học sinh là đồng tác giả của bệnh thành tích;” (Bộ trưởng Bộ Giáo dục – Đào tạo – Nguyễn Thiện Nhân). Phụ huynh vì muốn con đạt điểm cao hơn thực tế nên sẵn sàng trả tiền cho giáo viên để giúp con đạt điểm cao, vậy tại sao giáo viên phải đạt điểm cao? Vì điểm thi là tiêu chuẩn để đánh giá nhà trường và giáo viên cũng như chất lượng giảng dạy của họ, nên trong trường hợp đó, ban giám hiệu và giáo viên chắc chắn sẽ được thưởng, tăng lương, ở lại trường, tham gia các lớp học và cũng có thể tiếp tục tập trung vào công việc của họ. thành tích và những gì thực sự mong đợi ở họ Cha mẹ có con đạt điểm cao là tốt nhất Bằng cấp tốt và một người tốt sẽ giúp họ dễ dàng trở thành “đồng phạm” trong cuộc sống sau này.

Không thể phủ nhận rằng bên cạnh những bậc cha mẹ thật lòng mong con cái tự lớn lên, thì cũng có những bậc cha mẹ bằng mọi cách, kể cả để con lớn lên theo cách tồi tệ nhất. Anh họ tôi đã vượt qua kỳ thi và lấy được tấm bằng đảm bảo cho cuộc sống tương lai của anh ấy. Tất cả là vì hy vọng, vì cuộc sống tốt nhất cho con em chúng ta. Tôi đã từng nghe cuộc nói chuyện giữa hai bà mẹ có con là “chiến sĩ” chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Một cuộc trò chuyện xoay quanh câu hỏi “anh có đang chăm sóc em ở đâu không”. “Bây giờ các cháu học hành vất vả lắm, chúng tôi phải tìm cách kiếm cho các cháu một chỗ đàng hoàng. Trả bao nhiêu cũng đành chấp nhận, nhưng phải đợi đến khi khả năng thực sự của nó đến”, phụ huynh thương tình, quan tâm, lo lắng đã vô tình trở thành công cụ lây lan và lớn mạnh của bệnh thành tích.

Nhớ lại xưa, ông bà thường kể, thời kỳ phụ cấp còn khó khăn nhưng thầy cô luôn tận tụy, tâm huyết. Học sinh đi học còn nhiều khó khăn, nghèo khổ nhưng học cấp 1 không phải đóng tiền, học trường nghề các em còn được học bổng để chuyên tâm vào việc học, càng học giỏi càng chăm chỉ. rộng mở hơn trong tương lai. Ngày nay, trong một xã hội không phải ai cũng có cùng mục tiêu phấn đấu. Trong khi không hiếm những người chỉ tập trung vào sự nghiệp trồng người, thì hầu hết các giáo viên đều phải bươn chải trước những đòi hỏi của cuộc sống nên không phải lúc nào họ cũng có thể cống hiến hết mình cho sự nghiệp trồng người. Vì vậy bên cạnh một số trường thực sự có chất lượng cao, còn không ít trường thầy chưa chăm, trò chưa chăm nhưng tỷ lệ nguồn học sinh vẫn khá, tỷ lệ lên lớp, tốt nghiệp vẫn tiếp tục. để tăng dần đều. Chuyện là như thế này, một người bạn cùng lớp đạt điểm 10 môn toán trong kỳ thi tốt nghiệp, nhưng lại bị điểm liệt trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Đây không phải là điều xa lạ hay bất ngờ mà là một sự thật hiển nhiên của nền giáo dục nước ta. Việc hơn 6.000 câu hỏi trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2007 bị 0 điểm phản ánh “thành tích” rỗng kiến ​​thức của hầu hết học sinh sau 12 năm đọc thuộc lòng.

Không ai ngạc nhiên khi cả báo in và báo điện tử đều đưa tin học sinh ngồi nhầm lớp. Một số học sinh đến lớp 6 vẫn chưa thuộc hết bảng chữ cái, đọc viết chưa thông thạo nhưng vẫn đến lớp bình thường. Sau mỗi kỳ thi tốt nghiệp, đại học, cao đẳng luôn có vô số câu chuyện gây sốc vì làm bài thi của thí sinh. Có thi vẽ hươu vượn, có thi giấu mặt… Chẳng biết nên trách hay đáng thương. Đặc biệt với môn Sử, sau mỗi mùa thi bao giờ cũng có những câu chuyện buồn. Có vô số thí sinh đã liều mạng viết rằng “Chủ tịch Hồ Chí Minh, Trung ương Đảng và Bộ Tổng tham mưu chiến tranh Việt Nam họp thống nhất mở cửa biên giới cho Nhật xâm lược”, “phá bĩnh lịch sử”.

Mới đầu cũng thấy buồn cười, nhưng càng nghĩ càng buồn, tôi hận những trang sử hào hùng của dân tộc lại bị chính chủ nhân tương lai của đất nước bóp méo. Điều đáng buồn hơn nữa là tỷ lệ tốt nghiệp môn lịch sử hàng năm là 100%, bệnh điểm số trở thành bệnh nan y từ bao giờ?

Căn bệnh điểm số đã trở thành căn bệnh nan y, khó chữa nhưng điều đáng mừng là nó đã dần hồi phục trong hai năm trở lại đây kể từ khi một giáo viên dũng cảm vạch trần điểm số trong một mối quan hệ. Tình trạng tiêu cực trong thi cử và kết quả xét tốt nghiệp THPT bắt nguồn từ “ảo” ngành giáo dục. Kết quả của cải cách giáo dục năm học 2007 là tỷ lệ tốt nghiệp THPT giảm từ 93,8% (2006) xuống 66,2% (2007), đặc biệt chỉ có 13% học sinh THPT tốt nghiệp THPT. Cũng như tỉnh Tuyên Quang, kết quả tốt nghiệp năm 2007 phản ánh đúng thực chất của sinh viên nước ta. Ngành giáo dục nước ta đã có những thay đổi lớn để ngăn chặn tiêu cực trong thi cử, chống bệnh buồn điểm của học sinh khi rỗng kiến ​​thức. Đến nay, chúng ta có thể thấy, bệnh thành tích đã làm chất lượng giáo dục bị bóp méo nghiêm trọng, không chỉ về tiền bạc, mà nghiêm trọng hơn, nó đã ảnh hưởng, tổn thất lớn về sức của nước, của người.

Tuy nhiên, bệnh thành tích không chỉ là căn bệnh của ngành giáo dục mà còn là căn bệnh của hầu hết các lĩnh vực kinh tế – xã hội, thể thao, văn hóa, giải trí.

Đại hội thể thao sinh viên Đông Nam Á đã kết thúc, “Chúng ta đã đạt được những kết quả ngoài mong đợi”, và đội xếp thứ nhất. Tuy nhiên, các phóng viên tham gia buổi họp báo hôm đó không mấy vui vẻ. Đáng mừng là các vận động viên được cử đi thi đấu, dù gắn mác sinh viên, hầu như chưa một lần đặt chân vào giảng đường đại học. Mặc dù tôi không quan tâm lắm đến thể thao, nhưng tôi thực sự cảm thấy xấu hổ khi biết rằng ban tổ chức đã cử những học sinh “lão làng” tham gia các trò chơi. Nỗi xấu hổ đã thay thế niềm tự hào công dân ở một quốc gia đứng đầu tại các kỳ đại hội thể thao khu vực. Hơn nữa, đây thực sự là một hành động hoành hành và đạt được bệnh tật.

Căn bệnh quan quyền không còn giới hạn ở một người, một đơn vị, một lĩnh vực nào đó mà đã lan ra một cấp, một bộ phận… Xã nghèo ở nước ta bắt đầu từ bao nhiêu năm? Chỉ khoảng 1700 người. Sau khi nhà nước đầu tư “hàng tấn” tiền hỗ trợ giảm nghèo, số xã tự nguyện thoát nghèo còn rất ít, số xã “tự nguyện” thoát nghèo tăng mạnh, từ 72 triệu lên khoảng 2.400. . 8 năm trước.

Bệnh cấp lớp thường xuất hiện trong báo cáo tổng kết và phương hướng hoạt động, đúng như người ta thường nói “báo cáo lừa người”. Có cấp trên thích nghe điểm báo cáo, nhất định có cấp dưới lập điểm. Từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đến lớn… Bệnh thành tích đang lan tràn vô tận.

Ai cũng biết dùng ma túy là một tội ác mang lại nhiều đau khổ cho xã hội. Đối với những người nghiện ma túy, việc cai nghiện có thể vô cùng khó khăn. Chỉ những người có lòng dũng cảm và sức chịu đựng mới có thể cai nghiện thành công. Có nhiều trường hợp nghiện ma túy rồi tái nghiện. Vì vậy, công tác điều trị nghiện ma túy mặc dù đã được sự quan tâm của nhà nước và tiêu tốn nhiều nhân lực, vật lực nhưng kết quả đạt được vẫn chưa cao. Tuy nhiên, trong báo cáo thường niên về sự kiện này vẫn còn nhiều số liệu khác xa với thực tế, nhằm tạo ra sự “báo động giả”

Ngoài ra, một số bác sĩ về trạm y tế xã để điều tra tỷ lệ gia tăng dân số, số liệu báo cáo khác xa với thực tế, các dự án vốn nước ngoài, xây dựng đô thị… chỉ là nói trên giấy tờ mà thực tế Thực tế là tiến độ thi công ì ạch, và sự đau khổ của người dân đang phải trả giá. Việc làm và thất nghiệp cho lao động trẻ, xóa đói giảm nghèo, cắt giảm lương… tức là ở lĩnh vực nào cũng có những sắc thái trong báo cáo số liệu, kết quả báo cáo và thực tế triển khai. Vì vậy, bệnh thành tích có thể để lại hậu quả vô cùng tai hại: nhân dân mất lòng tin, gây hậu quả nghiêm trọng đến tài sản, tiền của của Nhà nước. Quan trọng hơn, bệnh thành tích đã phủ nhận mồ hôi xương máu chân chính của con người.

Việc chạy theo thành tích đã trở thành một căn bệnh – bệnh thành tích. Bệnh thành tích giết chết hành động, giết chết sự trung thực, giết chết lòng tin và giết chết sự phát triển, dẫn đến thói đạo đức giả, hách dịch…

<3 100 sinh viên ra trường có thể 100 sinh viên sẽ tìm được việc làm, nhưng có bao nhiêu sinh viên trụ được trong môi trường cạnh tranh – môi trường đòi hỏi năng lực và kiến ​​thức thực sự bởi đơn giản nếu không có năng lực thực sự thì bạn sẽ không bao giờ có được hoàn thành việc học của bạn. Đi làm rồi bị sa thải chỉ là vấn đề thời gian, xã hội cũng vậy, dùng người thật, dùng hàng thật, hàng giả sẽ không bao giờ có chỗ đứng. Thực tế cuộc sống luôn công bằng.

Đất nước ta đang trên con đường đổi mới, mở cửa, hội nhập và cạnh tranh với thế giới, đang phấn đấu giành chỗ đứng cho mình. Nó giống như chiến đấu trên võ đài mà bạn là một đấu sĩ. Các võ sĩ chỉ có thể đánh bại đối thủ bằng kỹ năng thực thụ chứ không phải bằng chứng chỉ cấp cao hơn. Thoát khỏi căn bệnh điểm số chắc chắn không phải là việc khó nhưng cũng không phải là việc dễ dàng.

Nói “không” với tiêu cực và bệnh thành tích, trước hết mỗi người cần có ý thức. Nhiệm vụ này đòi hỏi một cái tâm trong sáng kiên định và bền bỉ, dũng khí nhìn thẳng vào sự thật cuộc sống, bình tĩnh lắng nghe sự thật mà không phật lòng, tỉnh táo trước báo khen, tránh xa thực tế,.. trước hết khen cái gì. ngành giáo dục đã thực hiện Cuộc vận động “Nói không với tiêu cực trong thi cử và căn bệnh giáo dục”. Chất lượng giáo dục nước nhà trong hai năm qua phần nào phản ánh đúng màu sắc học sinh Việt Nam. “Năm học 2006-2007 là năm đầu tiên “đại phẫu” ngành giáo dục, cần loại bỏ “căn bệnh ung thư” tiêu cực tồn tại lâu nay trong hệ thống”. Đất nước sau này có hùng mạnh hay không phụ thuộc vào nền giáo dục của chúng ta có tạo ra được những nhân tài thực sự hay không.

Cuộc sống là thế, mọi thứ có lúc rối ren, ai cũng muốn có một kết quả viên mãn, nhưng không ai chịu cố gắng, đôi khi vì ganh ghét, đố kỵ mà tranh giành để đạt được, để được thành công. Tác phẩm không phải của mình. Thành tích là sự đánh giá kết quả nỗ lực của một người. Kết quả này không chỉ là lợi ích vật chất hay tinh thần cho cá nhân, mặc dù hầu hết các yếu tố tạo ra động lực khiến con người làm việc chăm chỉ hơn, tốt hơn đều nhằm đạt được lợi ích cho mình. Nhưng mọi người vẫn có thể làm hết sức mình vì lợi ích chung, lợi ích xã hội, lợi ích quốc gia.

Nêu quan điểm về bệnh thành tích – Mẫu 10

Trong một xã hội phát triển, mỗi cá nhân hay tập thể không ngừng nỗ lực để khẳng định mình. Huy chương, giải thưởng… được coi là kết quả của sự nỗ lực của họ. Tuy nhiên, nhiều người coi đó là mục tiêu cần đạt tới và theo đuổi, từ đó nảy sinh các tệ nạn xã hội. Đây là bệnh thành tích.

Thông thường, “bệnh” được dùng khi cơ thể cảm thấy bất thường, hoặc bị virus, vi khuẩn xâm nhập. Thành tích là thành tích, thành tích, thành công, là một câu chuyện hay, một câu chuyện hay, đáng nêu gương, đáng học tập. Nhưng khi kết hợp với từ “bệnh”, nó tạo ra nghĩa “không bình thường” và thành tích lúc này mang hàm ý tiêu cực. “Thành tích” biến thành vi khuẩn, vi rút xâm nhập vào con người?

“Bệnh thành tích” đã trở thành một thói xấu tồn tại trong suy nghĩ của nhiều người. Họ nghĩ rằng bằng cấp là quan trọng và có được nó là đủ cho cuộc sống của họ. Nhưng câu hỏi là họ đến đó ở đâu và bằng cách nào? Thậm chí, ở nhiều trường học, bệnh thành tích đã âm thầm lây lan và phát triển. Vì giáo viên muốn học sinh đạt điểm cao nên họ đã thành lập các trường luyện thi thêm vào thời gian rảnh rỗi. Học sinh đến trường đôi khi được kiểm tra trong lớp bởi giáo viên giao bài tập về nhà – biết trước chủ đề. Kết quả là nhiều học sinh đạt điểm cao trong các kỳ thi mặc dù học lực yếu. Học trò ỷ lại vào việc thầy không học bài mà chờ thầy kiểm tra “mới” ngồi “đọc”. Điều này dẫn đến tình trạng “đi nhầm ca”. Có học sinh ở nhiều trường cấp 2, cấp 3 khi đi học không thuộc chữ nhưng vẫn đến lớp bình thường. Bệnh thành tích khiến người ta mù quáng. Chỉ vì mải theo đuổi điểm số mà bỏ qua chất lượng thực, điểm số có xứng đáng với năng lực của mình hay không.

Bệnh đang có xu hướng gia tăng với nhiều hệ lụy khó lường. Vậy, chúng ta nên làm gì trong tình huống này? Các biện pháp để đối phó với căn bệnh này là gì? Thực tế trong những năm qua, nước ta đã đưa ra nhiều chính sách, biện pháp để chống lại căn bệnh này. Tuy nhiên, hiệu quả thực tế của chính sách đề ra chưa cao. “Bệnh thành tích” bắt nguồn từ những tham vọng không thực tế của con người. Vì vậy, tự kỷ luật, tu dưỡng bản thân, đẩy lùi tư tưởng cầu điểm cao mới có thể “chữa” được căn bệnh này.

Học thật, tiếp thu kiến ​​thức thật, mang lại giá trị cho bản thân. Thành tích cũng giống như lời khen ngợi, sự đánh giá khách quan về những gì chúng ta đạt được. Vì vậy, mỗi chúng ta cần nhận thức rõ vấn đề này để có cái nhìn đúng đắn về cuộc sống tương lai.

Nêu quan điểm về bệnh thành tích – Mẫu 11

Không biết bắt đầu từ bao giờ, bệnh thành tích đã trở thành một căn bệnh có tác hại vô cùng lớn đối với sự phát triển của xã hội chúng ta hiện nay. Học tập, làm việc, chiến đấu. Ai cũng có mong muốn chính đáng là đạt được nhiều điều tốt đẹp. Tuy nhiên, do lòng tham công đức nên đã có hiện tượng làm phúc báo. Thành tích được đóng khung, phóng đại, nhân lên để có huy chương, giải thưởng, lễ hội, báo chí ồn ào dư luận.

Ngành nào cũng có dịch bệnh, nhà máy thiếu nguyên liệu, công nhân mất việc nhưng năm nào cũng hoàn thành kế hoạch. Có trường thổi phồng kết quả trồng rừng, tức là phủ xanh đất trống đồi trọc, tức là trồng hàng nghìn cây bóng mát, cây ăn quả, cây thế, thông, bạch đàn lớn. Chuyện xảy ra khi “bộ phận” của đoàn kiểm tra đến thì như một bi kịch. Những con số, những cái cây đó chỉ là con số không. Rừng phòng thủ bị phá. Hoang vu, núi non cằn cỗi. Những cánh rừng đầu nguồn bị chặt trụi.

Trong ngành giao thông vận tải, đường mới xây đã xuống cấp, tai nạn giao thông liên miên xảy ra chóng mặt, mỗi năm có hàng trăm người chết vì tai nạn ô tô, tàu hỏa. Móng cầu lún, cầu sập không phải là hiếm!

Trong giáo dục, bệnh thành tích ngày càng trầm trọng. Gian lận trong thi cử, trường nào nơi nấy cũng lo chạy điểm nên đã nới lỏng kỷ luật. Bằng cấp giả, học giả. Tiến sĩ giả không còn là hiện tượng hiếm gặp. Dù khẩu hiệu “nói không với tiêu cực” có giảm nhưng căn bệnh tiêu cực sẽ không thể giảm trong một sớm một chiều. Các bộ và nhân viên nên báo cáo tiêu cực. Các số liệu thống kê là tưởng tượng và không phù hợp với thực tế sản xuất ở nước ta. Dịch cúm gia cầm, dịch cúm gia cầm, lợn tai xanh, có nơi báo cáo nhầm. Hậu quả của căn bệnh này là rất nhiều tai họa, và “khối u” này phải được điều tra nghiêm khắc, điều tra nghiêm khắc và nghiêm trị thì mới có thể chữa được “căn bệnh ung thư” này. .

Nếu chữa được căn bệnh này thì sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước sẽ phát triển vượt bậc, đạt được nhiều thành tựu rực rỡ. Có chữa được bệnh thì mới ngăn được điểm số, mới xử lý được gian lận trong thi cử, mới có thể tạo ra con người mới, mới có đạo đức, mới có thể xây dựng được xã hội văn minh.

Những phản ánh về bệnh thành tích giáo dục—Mô hình 12

Trong một xã hội, thưởng và phạt luôn đi đôi với nhau, bởi nó giúp các cá nhân và tập thể không ngừng phấn đấu để đạt được kết quả tốt. Thành tích là một trong những mục tiêu mà mọi người theo đuổi, và họ có thể khẳng định mình thông qua thành tích. Tuy nhiên, bây giờ nó đã trở thành một căn bệnh rất trầm trọng trong hệ thống giáo dục của chúng ta.

Thành tích là thành tích tốt mà một cá nhân hoặc một nhóm đạt được nhờ nỗ lực hết mình. Thành tích đóng vai trò là thước đo xem mọi người đang làm tốt như thế nào trong các lĩnh vực khác nhau, tuy nhiên, chính vì là thước đo nên nó có tác động tiêu cực rất nguy hiểm. Đây là bệnh thành tích – “thành tích giả” đội lốt “thành tích thật”

Thật không may, bệnh thành tích gần như phổ biến ở hầu hết các trường học. Có nhiều học sinh học lực kém vẫn vượt qua môn học là do nhà trường và giáo viên tư duy không tốt. Hay có nhiều học sinh không ngại chép bài, sao chép các phao bài trong kỳ thi để đạt điểm mình mong muốn… Nếu không loại bỏ triệt để những biểu hiện nêu trên sẽ kéo theo nhiều tiêu cực khác, không chỉ trong lĩnh vực giáo dục.

Vậy lý do là gì? Thành tích là kết quả mà ai cũng mong muốn, thành tích tốt giúp nâng cao giá trị của một người, được nhiều người ngưỡng mộ và kính trọng. Bên cạnh những bộ phận ỷ lại vào năng lực của mình, ra sức học tập, làm việc để đạt được kết quả, thì cũng có một số bộ phận “có được” kết quả thông qua việc hỏi han, đánh giá, định giá không trung thực. Học sinh muốn đạt điểm cao nhưng lười học, cha mẹ tạo áp lực quá lớn cho con dẫn đến “bệnh điểm”. Một phần không thể phủ nhận là lỗi của nhà trường, của đội ngũ giảng viên và nhân viên. Để đạt được mục tiêu đề ra, giáo viên sẵn sàng nâng điểm cho học sinh. Nhà trường cũng nhận trách nhiệm về việc này, để giữ uy tín của nhà trường và chất lượng giảng dạy.

Trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2018, dư luận trong ngành giáo dục hết sức rúng động, đó là việc học sinh chạy điểm. Học sinh học không tốt, điểm kiểm tra kém chỉ có thể cải thiện từ 0 đến 9 hoặc hơn. Phụ huynh không ngần ngại “mua điểm” để con đạt điểm cao, còn giám khảo cũng “vui vẻ” cộng điểm giúp kiếm lời cho con. Nhưng một khi vụ án bại lộ, hậu quả ai sẽ gánh chịu?

Hậu quả của bệnh thành tích là vô cùng nghiêm trọng. Nó không đánh giá đúng năng lực của học sinh cũng như chất lượng của nhà trường. Học sinh được bằng giỏi, điểm cao thì nghĩ mình giỏi, bỏ bê việc học. Điều này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của nhiều học sinh. Như vụ việc trên, bên cạnh thủ phạm cần phải chịu trách nhiệm thì người chịu ảnh hưởng nhiều nhất chính là những học sinh đã cải thiện điểm số, nhiều học sinh sau khi bị “lộ hàng” dễ mặc cảm, tự ti với thế giới bên ngoài. Điều này Thủ phạm trong vụ án này không phải là những người bạn đó, mà là phụ huynh của học sinh.

Để ngăn chặn kịp thời căn bệnh này hiện nay không chỉ cần sự hiểu biết đúng của học sinh mà còn cần sự hiểu biết đúng của phụ huynh, thầy cô giáo và nhà trường. Bên cạnh đó, ngành giáo dục cần có những giải pháp quyết liệt để loại bỏ căn bệnh này bằng cách tăng cường kiểm tra, giám sát đột xuất. Bài trừ căn bệnh này không của riêng ai, mà bệnh của mọi người, chúng ta cần chung sức, để nền giáo dục không còn ngày của bệnh thành tích.

“Bệnh thành tích” là một căn bệnh rất trầm trọng sẽ tàn phá xã hội loài người như một con sâu bọ. Vì vậy, thế hệ trẻ chúng ta, nhất là chúng ta đang còn ngồi trên ghế nhà trường hãy nói không với bệnh thành tích. Chăm chỉ học tập, không ngừng hoàn thiện bản thân, đạt được những thành tựu bằng chính năng lực và sức lực của mình, đặt nền móng tốt đẹp cho tương lai!

Kiểm tra tiếng Anh trực tuyến

Bạn đã biết trình độ tiếng Anh hiện tại của mình chưa?
Bắt đầu làm bài kiểm tra

Nhận tư vấn lộ trình từ ACET

Hãy để lại thông tin, tư vấn viên của ACET sẽ liên lạc với bạn trong thời gian sớm nhất.